Chapter 6 - Sinh nhật của nhà tài phiệt (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi chúng tôi xuống tới phòng ăn, tôi có thể cảm thấy hàng chục cặp mắt đang đổ dồn về phía mình.
Họ là thành viên của Hội đồng Quản trị: những người mà lòng trung thành với ông tôi không thể so sánh với bất kỳ ai khác.

Họ là những 'quản gia' mà tôi từng khao khát được trở thành. Ông nội sẽ đền đáp lòng trung thành của họ bằng cách lắng nghe và đáp ứng. Tôi nên biến họ thành đồng minh của bản thân...

Những đứa cháu chắt, anh trai tôi và mười một đứa anh chị họ, đều đang ngồi quanh một chiếc bàn.

Trong khi nhìn vào đám đông, tôi nhận ra Young-jun, Phó Chủ tịch tương lai của Tập Đoàn Soonyang. Cơ thể tôi run lên vì tức giận. Nếu có nắm lá ngón trong tay lúc này, tôi sẽ thồn thẳng vào mồm hắn ta cho chết ngay...

Ở góc khác là bàn của những người được chọn, năm người con của ông nội và vợ chồng của họ.

Chờ đã! Chỉ có chín người? Mẹ tôi đang ở đâu? Tôi đảo mắt khắp nơi nhưng không thể tìm thấy mẹ ở đâu.

***

Khi ông nội vừa ngồi vào bàn, hai đầu bếp bước ra từ trong bếp cùng một chiếc bánh sinh nhật với sáu mươi sáu ngọn nến thắp sáng chen chúc bên trên. Cả phòng ăn vang lên những lời chúc mừng sinh nhật.

Ông cụ thổi nến và mọi người vỗ tay hoan hô. Chỉ có hai người với tiếng vỗ tay ảm đạm: cha và anh trai tôi. Và cả khuôn mặt của họ cũng vậy.

Ngay sau khi tôi tìm thấy mẹ tôi, tôi đã tìm ra lý do. Mẹ không được ngồi ăn với các "phu nhân" khác và phải chạy đi chạy lại để phục vụ họ.

"Em dâu, đem thêm đồ ăn lại đây."

"Ngâm đồ uống vào đá cho lạnh đi."

"Em dâu, cất mấy cái tô không dùng tới đi."

"Còn không nhanh tay nhanh chân lên. Không thấy mọi người đang chờ à?"

"Vâng..."

Những kẻ đó... Nhìn đi. Có tận 10 nhân viên đứng quanh đây mà?!

Dù vẫn chưa quen với việc sống trong thân thể này, nhưng nhờ người mẹ ấm áp của Do-joon mà tôi có thể thích nghi nhanh chóng.

Người khiến tôi tức giận hơn cả chính là cha tôi. Ông vẫn ngồi ăn một cách thờ ơ trong khi vợ mình bị sai khiến như đứa ở. Còn anh trai tôi, Sang-joon, dường như đã quen với cảnh này; môi anh mím chặt như muốn nói gì, rồi lại thôi.

Hoá ra đây là lý do anh ta không muốn đến. Tôi chợt cảm thấy hơi hối hấn vì lỡ doạ anh lúc trước.

'Nhịn thôi! Một lúc nào đó mình sẽ khiến mọi người phải nể trọng mẹ.'

***

Sau bữa ăn tối, bầy cháu chắt chia thành hai nhóm. Một số đứa lớn thì lẻn ra khỏi nhà trong khi những đứa nhỏ thì đi theo Young-joon lên lầu.

"Con ngựa đồ chơi này là của Do-joon nên nhóc này sẽ quyết định đứa nào được chơi." Hắn nói rồi đi xuống tầng dưới.

"Mày tránh ra! Tao chơi trước!" một thằng nào đó chạy lên trước, húc mạnh vào vai tôi.

'Bọn nhóc hỗn xược.'

Khi tôi chuẩn bị bước lên, anh trai tôi đã nắm lấy cổ tay giữ tôi lại, rồi nói:

"Vâng, anh Kang-joon." với vẻ sợ hãi.

Kang-joon? Tôi chắc chắn rằng tôi đã biết đến cái tên đó trước đây. Tôi lục tìm trong ký ức mình.

Đúng rồi! Đó là anh ta. Kang-joon là con của Sang-ki, con trai thứ ba. Ông ấy là giám đốc điều hành của công ty viễn thông Soonyang vào thời điểm tôi qua đời. Khi cha của anh ấy là Sang-ki không kế vị được Soonyang, anh ấy đã cầu xin một công việc cho con trai mình.

Hôm nay tôi được biết Kang-joon là một tên khốn từ trong trứng nước. Nắm đấm của anh ta nhanh hơn miệng. Nếu trí nhớ của tôi không nhầm thì anh ấy đã dành phần lớn cuộc đời trưởng thành của mình sau song sắt.

Tôi nhớ lại cách mẹ anh đối xử với mẹ tôi. Tôi nên làm gì với thằng khốn này đây? Tôi cũng muốn gây ấn tượng mạnh với ông nội.

Tôi ngay lập tức biến suy nghĩ thành hành động.

Con người anh trai tôi giãn ra khi thấy tôi cười đến tận mang tai. Hồi chiều, chính anh đã được trải nghiệm nụ cười ấy trong phòng tắm.

Tôi nháy mắt với anh ấy, rồi lẻn ra phía sau Kang-joon.

Hắn dường như không chú ý đến tôi đằng sau vì đang thích thú giả làm cao bồi trên con ngựa đồ chơi giả.

"Hài thật?" sau đó tôi đá vào mông con ngựa, và nó ngã xuống. Thịch!

"ARGHHH! Đau quá! Chân taooo!!!"

Trong phòng, những đứa anh em họ khác đang há hốc mồm nhìn không nói nên lời.

Tôi chọc vào mặt anh ta và nói:

"Đừng bao giờ đụng vào đồ của tao. Biết chưa?"

"Kang-joon! Chuyện gì đây!?"

"Chân con đau quá!"

"Là Do-joon làm." Mấy đứa con nít đồng thanh nói.

Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt quan tâm. Tôi cười để an ủi cô ấy. May mắn sao, mẹ của Kang-joon cũng nhìn thấy tôi mỉm cười.

Cô ta tát tôi.

Mẹ lao vào, ôm tôi thật chặt. Người mẹ tội nghiệp của tôi. Cô ấy đang bảo vệ tôi, không nói một lời.

Mẹ của Kang-joon giơ tay đánh chúng tôi với ánh mắt căm phẫn.

"Cái quái gì đang diễn ra vậy?" ông nội hét lên.

Mọi người trong phòng đều sững sờ trước sự xuất hiện của ông và im lặng.

Ông nhìn lướt qua căn phòng, rồi nói.

"Mẹ Kang-joon đưa thằng nhóc đến bệnh viện. Tất cả xuống lầu, ngay bây giờ!"

Khi tôi chuẩn bị chuồn ra ngoài, ông nội đã ngăn tôi lại.

"Do-joon, ở lại!"

Đây là những gì tôi muốn. Mẹ tôi gỡ tay tôi ra, ngập ngừng. Mẹ nhìn thấy ông nội trừng mắt nhìn mình, cúi đầu đi xuống lầu.

"Là cháu làm?" Ông ấy hỏi khi chỉ còn hai chúng tôi trong phòng.

"Tại sao cháu lại làm vậy?"

"Con ngựa đó là của con." tôi trả lời.

"Cái gì?" Ông cau mày.

"Cháu không cố ý làm đau nó. Cháu chỉ định đập con ngựa đồ chơi thôi. Cháu không muốn bất cứ ai lấy những gì là của cháu. Nếu cháu đập vỡ nó, để không ai có thể lấy ..." Tôi lắp bắp nói.

Tôi ngẩng đầu lên và kiểm tra khuôn mặt ông nội.

Hoàn hảo.

Tôi có thể thấy ông ấy đang giữ một nụ cười trên môi và nhìn chằm chằm một cách kiên định. Ông ấy chắc chắn thích cái nhìn kiên quyết trên khuôn mặt của tôi.

"Mặc dù cháu không cố ý làm tổn thương Kang-joon, nhưng cháu cần phải trả giá cho những gì mình đã làm,"

Rồi ông dẫn tôi đi đâu đó.

Nơi ông đưa tôi đến là phòng làm việc của ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro