Chương 1: Học Viên Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tiểu Thư Cỏ Ngốc Và Hoàng Tử Đầu Nấm

Author: Sammy

*Thể loại: Truyện dài tình cảm, lãng mạn, học đường (hơi thập cẩm tí^^).

*Rating: 14+ (nói chung bạn nào biết chữ đều đọc được^^)

*Status: On-going.

*Cảnh báo về nội dung truyện: Không có, mắt tốt và không dễ buồn ngủ thì đều đọc được (tác giả viết hơi nhàm tí).

*Đôi lời ngõ đầu truyện:

Bạn nào có ghé truyện, thì dành ít phút đọc để hiểu thêm về truyện do Sammy viết nha. Đây là truyện thứ 2 Sammy đăng, nhưng lại là truyện đầu tay mà tác giả viết cách đây cũng khá lâu rồi, nhưng do cảm hứng bị cạn kiệt và do lười là chính nên tác giả đã bỏ nó vô một xó trong máy tính. Nay Sammy buồn tình lôi ra đọc lại thấy cũng tạm ổn, không hay nhưng là sản phẩm đầu tay bỏ không đành nên Sammy quyết định viết tiếp. Đây là một truyện teen, cốt truyện không mới lạ mấy, được viết lúc tâm hồn tác giả còn mơ mộng, nay đã hơi già để viết liền cảm xúc nên chắc không ổn lắm. Vẫn đang trong tình trạng vừa viết vừa suy nghĩ, Sammy biết mình viết không được hay, nên bạn nào có ghé đọc thì cho mình xin ít ý kiến, cứ gạch đá càng nhiều càng tốt để tác gải biết chổ sai mà khắc phục. Trân trọng cảm ơn mọi người trước^^.

*GIỚI THIỆU NHÂN VẬT (tác giả viết hơi dài tí):

- Lâm Bảo Nghi (còn có tên khác là Cỏ Ngốc): 16 tuổi, là một cô gái bình thường không có gì đặc biệt để người khác chú ý. Là trẻ mồ côi sống trong cô nhi viện từ nhỏ, da trắng mắt không to lắm màu đen huyền,mũi thon cũng ko được cao cho mấy và miệng thì nhỏ nhắn màu cánh hồng tự nhiên rất đáng yêu,đây có lẽ là điểm nhấn duy nhất trên gương mặt của cô.Cô có mái tóc màu nâu tự nhiên,thân hình thì khỏi phải nói đã ko được cao lại còn giống như một học sinh cấp hai.Tính tình vui vẻ,hòa đồng,hơi con nít và rất nóng tính khó giấu được cảm xúc thật,đây cũng là một nhược điểm đáng yêu của cô.

- Hà Khánh Huy (Jony hay còn được ai đó gọi là Đầu Nấm^^): 18 tuổi,là một hotboy,tóc nhuộm màu ánh vàng rất đẹp tôn lên được nước da trắng hồng như con gái.Tính tình lạnh lùng,hơi con nít tí,rất hào hoa và bất cần đời,ít quan tâm đến người khác.Sống nội tâm,là đại thiếu gia của gia đình họ Hà,một trong những tập đoàn lớn nhất nước về kinh doanh bất động sản,nhà hàng khách sạn,đá quý...Nói chung là đầu tư vào rất nhiều ngành.

- Trương Bảo Duy (Dora): 18 tuổi,là một hotboy rất cute,vẻ ngoài thư sinh nhưng lại rất mạnh mẽ,da trắng tóc màu hạt dẻ.Tính tình dễ mến,rất sâu sắc luôn quan tâm đến người khác.Là con của nhà họ Trương,một tập đoàn chuyên kinh doanh về nhà hàng khách sạn và đá quý lớn nhất nhì nước.Là một đại thiếu gia nhưng cậu ko kêu căng,mà thích sống tự lập từ nhỏ,luôn làm theo những gì mình thích ko muốn bị ai áp đặt.

- Diệp Ái My ( Bory): 16 tuổi,một cô gái xinh đẹp,rất dễ thương,với đôi mắt đen to tròn và một mái tóc xoăn tự nhiên.Tính tình ôn hòa,sâu sắc luôn dịu dàng quan tâm đến mọi người xung quanh mình.Là con của gia đình họ Diệp,một trong những tập đoàn chuyên kinh doanh về thời trang lớn nhất nước.Tuy giàu có nhưng cô ko kiêu căng,là mẫu bạn gái lí tưởng đi tới đâu cũng được các chàng trai săn đón.

- Phan Gia Bảo (Kai): 19 tuổi,một hotboy có mái tóc màu nâu đỏ,dáng chuẩn như người mẫu.Là con trai trưởng của tập đoàn họ Phan,một tập đoàn lớn chuyên kinh doanh về bất động sản và du lịch.Cậu là anh trai của Gia Hân,tính tình rất lạnh lùng,ít nói được mệnh danh là"hoàng tử băng giá"nhưng thật ra cậu là người sống nội tâm,do chịu một cú sốc trong quá khứ nên mới trở thành người lãnh đạm trước cuộc sống.

- Lâm Tụê Mẫn (Angel): 16 tuổi,một cô gái có vẻ đẹp như thiên thần như cái tên của cô.Cô có làn da trắng hồng,đôi mắt đen huyền và một mái tóc nâu dài thướt tha.Con gái cưng của tập đoàn họ Lâm,ba mẹ đều là người làm nghệ thuật,có một công ty chuyên đào tạo ngôi sao danh tiếng nhất nước.Bản thân cô cũng là một thiên tài âm nhạc từ nhỏ,tiếng hát của cô đã làm say đắm trái tim biết bao người.Có thể nói Tụê Mẫn là một cô gái toàn vẹn về mọi mặt.

- Phan Gia Hân (Ely): 16 tuổi,một cô gái xinh đẹp có nhan sắc hơn người,với mái tóc đỏ và dáng người rất chuẩn.Là một đại tiểu thư tính tình rất khinh người,lúc nào cũng cho là mình đúng ko quan tâm đến người khác nghĩ gì.Cô rất kiêu kì lẫn bướng bỉnh,là loại người một khi thích cái gì phải giành lấy cho bằng được.

- Trần Lạc Mai (Mia): 16 tuổi,một cô gái xinh xắn với vẻ đẹp thánh thiện.Tóc nâu hơi xoăn,mắt đen láy to tròn và da trắng hồng tự nhiên.Là bạn thân sống trong nhà thờ với Bảo Nghi từ nhỏ,cũng bị ba mẹ mình bỏ rơi từ khi mới lọt lòng.Cô là người sống thực tế luôn oán trách số phận,cố tỏ ra là một người yếu đuối nhưng thật ra ko phải như vậy...



Chương 1: Học Viên Mới

Nó Lâm Bảo Nghi, năm nay vừa tròn 16 tuổi.Từ nhỏ đã bị ba mẹ mình bỏ rơi trước cổng cô nhi viện của nhà thờ An Lạc,nó lớn lên trong tình yêu thương của các sơ nơi đây.Nó đang đi học tại trường chuyên ShaHa,một ngôi trường quý tộc nổi tiếng nhất nước,nơi tập trung của các cô ấm cậu chiêu của các tập đoàn lớn.Và việc nó được học ở ngôi trường này có lẽ là một điều bất thường xưa nay chưa từng có.Nó là một người cực thông minh và nhạy bén,là học sinh giỏi quốc gia từ khi học tiểu học,và đương nhiên nó có mặt ở ngôi trường này là do nhận được một suất học bổng danh giá.Nhưng cũng vì hoàn cảnh đặc biệt của mình mà nó bị mọi người ở đây cô lập,nó cứ như một loài cỏ dại tồn tại với sức sống mãnh liệt giữa muôn ánh mắt giễu cợt của mọi người.

Một buổi sáng như mọi ngày nó đạp xe đi học,ở cái trường danh tiếng toàn dân vip đi học bằng xe hơi có kẻ đưa người rước,thì việc nó cưỡi con ngựa sắt cũ kĩ của mình gây ko ít sự chú ý của mọi người.Đang tung tăng nhí nhảnh,vừa đạp xe vừa hát thì bắt chợt ở đâu có một bóng ngưới xuất hiện trước mắt nó,và rồi do nó thắng quá gấp nên làm chiếc xe kêu lên một tiếng KÉT chói tai.Nó đã đâm xầm phải cái bóng đen đó,vì mất thăng bằng nó ko kiềm xe lại được mà thành ra hiện trường bây giờ ko mấy dễ nhìn lắm.Nó nằm một nơi,chiếc xe thì chông chênh một nẽo,còn nạn nhân của cú va chạm này thì đang ngồi ôm đầu có vẻ đau đớn lắm.

-Này cậu đi đứng kiểu gì thế,đâm ra đột ngột như vậy sao mình né kịp,cũng may mình phản ứng lẹ ko thì...

Đang cơn tức giận,nó đứng dậy vừa phủi người vừa quát vào mặt một tên con trai đang ngồi dưới đất kia ko một chút thương tiếc.Nhưng khi nhìn kĩ con người ấy,thì mặc nhiên nó bị đứng hình bởi vẻ đẹp ấy,hắn có gương mặt thoát tục như một hoàng tử bước ra từ trong truyện,trán thì đang lấm tấm những giọt mồ hôi,tay và đầu gối đang rươm rướm máu trông đến tội làm lòng nó khẽ xao xuyến.-Sao trên đời này lại có người đẹp thế ko biết.Nó thầm nghĩ trong lòng,rồi chợt lấy lại bình tĩnh nó chạy tới đỡ cậu ta dậy.

-Cậu không sao chứ? Có va vào đâu không? Hay mình đưa cậu đến phòng y tế khám nha, cậu bị chảy máu rồi,ko băng lại là bị nhiễm trùng ấy.Nó cứ thế huyên thuyên mãi ko kịp để cậu ta ư hử gì hết,liền nắm tay cậu lôi đi sền sệt như lôi một em thú cưng vậy(T/g:cô ấy rất ư là thô bạo ^^).Đến cửa phòng y tế trường nó mới thả tay hắn ra,nó thì chẳng sao còn hắn ta thì khỏi phải nói,chân đang bị đau mà lại còn bị nó lôi đi vô tội vạ như vậy làm hắn mệt đứt hơi.

-Này cậu làm gì đi nhanh thế...mình đang bị đau chân mà cậu...dắt mình đi xa tí nữa chắc mình nhập viên luôn quá.Cậu ta vừa thở dốc vừa nhìn nó chăm chăm nói,lúc này nó mới đơ người ra biết là mình có hành động hơi quá lố.

-Mình xin lỗi nha,chỉ tại mình lo lắng quá nên mới đâm ra vội vã thế,đúng là sơ ý quá.Nó nói rồi còn ko quên đưa ra vẻ mặt ngây ngô làm hắn ko khỏi phì cười bởi độ dễ thương chết người mà nó trưng ra kia.

-Haiz,ko có gì đâu.Lỗi tại mình cả mà,do đi vội quá ko nhìn đường nên cậu mới đâm phải.Xin lỗi cậu nha.Hắn trả lời nó còn khuyến mãi thêm một nụ cười chết người làm mặt nó thoáng ửng hồng e ấp.

-Uhm,lần sau cậu phải cẩn thận đấy,cậu làm mình mới sáng ra mà thoát cả tim.Cậu mau vào để cô y tế xem vết thương đi.Mình phải lên lớp rồi ko thì trễ mất,chào cậu.Nó đưa tay xem đồng hồ xong cất giọng nói trong trẻo đáp lời hắn,vừa dứt câu nó đã tung tăng chạy mất dạng,để lại mình hắn đứng đó với cặp mắt ngơ ngác.

-Đúng là một cô gái khó hiểu,nhưng lại dễ thương đấy.Hắn nhìn theo bóng cô gái đã dần khuất xa cười tủm tỉm một mình,xong cũng xoay người bước đi.

6:55

Tại lớp 10A1,nó hớt ha hớt hãi chạy vội về chỗ ngồi của mình,cũng mai là thầy chưa vào lớp ko thì giá nào nó cũng bị phạt vì cái tội đi trễ cho mà xem.Nó mừng thầm trong bụng,đang thả hồn suy nghĩ bâng quơ thì thầy chủ nhiệm bước vào lớp.Hôm nay trông thầy vẫn như mọi ngày,vẫn trưng ra bộ mặt đầy sát khí ấy,thầy quả là nổi ác mộng của lớp nó mà.

-Các em thân mến,hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới.Bạn ấy mới chuyển trường đến ko tránh khỏi còn nhiều bỡ ngỡ.Thầy mong các em hãy giúp đỡ bạn trong thời gian tới.

Tiếng thầy chủ nhiệm vang lên dõng dạc làm nó ngồi suy nghĩ đâm chiêu,giờ thì nó mới nhớ ra lớp mình có thêm một thành viên nữa,hình như nó đã nghe Ái My cô bạn thân nó nhắc tới rồi thì phải.Ko biết là nam hay là nữ,ai nấy đều đang trong một tâm trạng hồi hộp hướng ánh nhìn ra phía cửa lớp chờ sự xuất hiện của học viên mới.

- Nào Bảo Duy em vào lớp chào các bạn đi.

-Vâng ạ.Hắn lễ phép gật đầu với thầy rồi bước vào lớp dưới bao ánh mắt long lanh của cả lớp trừ một ai kia.

-Chào các bạn,mình tên là Trương Bảo Duy,rất vui khi được trở thành một thành viên của lớp mình.Mong thời gian tới sẽ nhận được sự giúp đỡ của các bạn.

Hắn nói rồi tặng kèm một nụ cười đẹp ngất ngây trên môi,làm đám con gái đang há hốc mồm,ngồi ôm tim phải ngã la liệt xuống bàn.Sau màn chào hỏi ấn tượng ấy,nó nghe bao tiếng thét thất thanh của bọn con gái vang lên.

"Trời ạ sao lại có người vừa đẹp trai,vừa ăn nói có duyên thế ko biết."

"Mình bị đau tim mất,cute đến thế là cùng."

"Ôi má ơi!con bị chảy máu mũi rồi."

Nó nghe bao nhiêu câu nói đại loại như thế mà nhức cả đầu,ko biết cậu ta lợi hại thế nào mà tụi bạn lại bức xúc như vậy.Nó đang mãi loai hoai lôi đống sách trong cặp ra nãy giờ nên cũng chẳng màn nhìn đến mặt cậu bạn mới.

-Xem nào để thầy sắp chổ ngồi cho em đã.Giọng nói thầy vang lên làm cả lớp im lặng đươc giây lát.Đưa mắt nhìn một lượt quanh lớp,vẫn còn suy tính gì đó thầy chưa vội quyết định,lúc này đám con gái lại bắt đầu nhoi lên như một cái chợ,họ hí hửng rộn cả lên.

-Sắp bạn ấy ngồi gần em đi thầy chổ em còn trống đây ạ.

-Chổ em cũng vậy nè thầy,bạn Duy ngồi đây sẽ dễ nhìn lên bảng hơn.

-Ko đâu thầy chỗ em tốt hơn.

-Chỗ em mới tốt nhất ạ.

Biết bao tiếng nói tranh giành của bọn con gái vang lên làm lớp cứ như đang hợp chợ ko bằng,kẻ mua thì ít mà kẻ bán thì giành giật quá nhiều.Hết sức chịu đựng thầy chủ nhiệm đưa ánh mắt đằng đằng sát khí quét một lượt,lắp tức bao cái miệng đang khua môi múa mép kia đóng băng lại.Vẫn giọng nói ôn tồn thầy vặng âm lượng to hết cỡ quát.

-Các em thôi cho tôi nhờ,phiền quá đi mất.Có mỗi chỗ ngồi mà cũng rộn chuyện cả lên.Bảo Duy em đến ngồi bàn cuối cùng dãy gần cửa sổ ấy.

Thầy vừa ra chiếu lệnh thì bao tiếng thở dài thất vọng não nề chợt vang lên,nó nghe đám bạn loai nhoai nãy giờ mà mệt cả người.Đợi đã,bàn cuối cùng dãy gần cửa sổ ko phải là cậu ta sẽ ngồi đối diện nó sau.Nó đang suy nghĩ khi ngước mặt lên nhìn thì thấy hắn đã tiến đến rất gần mình rồi,nhưng sao nó nhìn hắn lại quen thế ko biết.Nó ngồi vò đầu bức tóc rồi lén đưa mắt sang nhìn kĩ hắn cho kĩ.Một tia sáng lóe lên trong đầu nó,nó nghĩ thầm trong đầu rồi ngồi cười một mình.

"Cậu ta là người mình vừa mới đâm phải khi sáng đây mà,đúng là có duyên thật."

-Chào cậu làm quen nha,mình tên Bảo Duy khi sáng mình vừa mới gặp cậu rồi đấy.Cậu tên gì vậy?Nghe tiếng hắn nó giật mình quay sang đưa mắt nhìn,bắt gặp ngay nụ cười tỏa bắng của hắn làm nó thoáng đỏ mặt,vội trả lời lại.

-Rất vui được làm quen với cậu,mình tên Lâm Bảo Nghi.Nói rồi nó cũng cười thật tươi đáp trả lại.Đúng lúc màng chào hỏi vừa xong thì thầy cũng bắt đầu giảng bài học mới,làm nó và hắn ko nói thêm được lời nào.Thôi kệ ngày tháng còn dài mà,sau này nó chắc sẽ có nhiều đều để nói với người hàng xóm ngồi kế bên mình.

Mấy tiết học đầy tẻ nhạt cũng trôi qua nhanh chóng,giờ ra chơi nó ko xuống căng teen ăn trưa mà ngồi trong lớp đọc mấy quyển sách dạy bấu ăn vừa mới đậu về.Đang thả hồn tập trung chuyên môn thì nó nghe bên tai một giọng nói trầm bổng.

-Nghi có vẻ thích nấu ăn nhỉ?Câu hỏi vu vơ của hắn làm nó ko nhịn được mà ôm bụng bật cười.Trời ạ,đùa vui thế gì chứ nấu ăn là nó vụng về nhất á.

-Mình ko thích,chỉ là có hứng thú đọc sách cho biết thôi,chứ nấu ăn là sở đoản của mình.Nó cố nén cười trả lời hắn,chợt thấy mình có phần vô duyên quá nên cũng hơi ngượng ngịu.

-Vậy à,Nghi thú vị thật,ko thích nấu ăn lại đi đọc sách dạy nấu ăn làm mình cứ tưởng...Hắn nói rồi đưa tay gãy đầu trông đáng yêu làm sao,mà hắn đang khen hay đang chê nó dỡ hơi ko biết,nó nghĩ mình cũng làm việc gì đâu thật nên đưa mắt nhìn hắn cười trừ nói.

-Tại khi rãnh ko có việc gì làm Nghi hay đọc sách lung tung ấy mà,để khi có dịp thì còn dùng tới hì hì.

-Uhm ra là vậy.

-À,mà hồi sáng cậu có đi khám chưa?Có bị thương nặng ở đâu ko,mình quên mất nữa chứ.Nó ngồi ngẩn ngơ nhìn nụ cười mỉm của hắn mà tim khẽ rung rinh.Chợt nhớ ra vụ va chạm với hắn nó vội cất lời hỏi.

-Duy ko bị sao cả,chỉ bị xay xát ngoài da tí thôi chuyện nhỏ ấy mà.Cũng may là Nghi cũng ko bị gì ko thì mình ái náy lắm.

-Uhm đúng là ta may nắn thật,à mà Duy học trường cũ ở đâu vậy?Nó nghe hắn trả lời cũng cười hiền nói theo,xong còn kèm theo một câu hỏi xã giao đúng chất bạn mới.Hắn ko vội trả lời,đưa mắt nhìn nó nở một nụ cười đầy tâm trạng xong mới cất giọng.

-Duy học trường Ocbor ở bên Mĩ,do có việc cần làm nên mới chuyển về đây học.

-Vậy chắc nhà cậu giàu lắm nhỉ,ở đây cũng toàn con nhà phiệt thôi,chỉ có mỗi mình là khác người hà.Nói đến đấy mắt nó lại thoáng vẻ buồn ko giấu được,lại còn thở dài làm cho hắn ko khỏi thắc mắc cứ đưa mắt nhìn nó đăm chiêu.Nhìn vẻ mặt ngơ ngác như con nai vàng gặm cỏ non của hắn nó ko nhìn được mà cười thành tiếng,biết trong lòng hắn đang nghĩ gì nó chậm gãy cất lời.

-Chuyện là Nghi nhờ nhận học bỗng nên mới được học ở đây,chứ với thân phận cỏ dại như mình thì...Nói đến đây nó lại ậm ừ,giờ thì hắn đã hiểu được phần nào hoàn cảnh của nó,thấy nó buồn hắn cũng ko dám hỏi thêm gì chỉ nhìn nó cười hiền.

-Nghi giỏi thật được nhận học bỗng trường này đã là hay rồi đấy,Duy cũng như Nghi thôi nhà mình cũng chẳg giàu có gì,chỉ là mình được người bác cho di du học thôi.

-Thật sao nhưng cậu vẫn còn may mắn hơn mình... Thôi ko nói chuyện này nữa, làm mất vui Duy nhỉ.

-Uhm.Hắn hướng ánh nhìn suy tư vào đôi mắt sâu thẳm của nó khẽ gật đầu.



Nó và hắn cứ thế ngồi trò chuyện rất vui vẻ rất lâu,người khác nhìn vào cứ tưởng là thân thiết lắm ko bằng,tụi bạn trong lớp đang nhìn nó tức điên,đám con gái phóng cho nó cái nhìn đầy sát khí làm nó khẽ rùng mình,nhưng dù sao nó cũng quá quen rồi cứ giả vờ xem họ như ko khí vậy.Giờ chơi cũng trôi qua nhanh chóng,cả lớp lại bắt đầu chiến đấu với những tiết học đầy nhàm chán còn lại.Nó phải cố gắng lắm mới cố ko ngủ gục bởi lời giảng du dương đưa hồn người vào cõi mộng của cô dạy sử.Nó chỉ mong sao tiếng chuông tan học mau ngân lên để nó được ra về mà còn đi làm cho khỏi trễ nữa.Gì chứ được đi làm là nó vui sướng lắm,nó đã lớn rồi ko thể để các sơ lo lắng cho mình mãi được.Học ở trường này đúng là tốt thật,tuy ko phải đóng tiền học phí nhưng những khoảng chi khác cũng ko hề nhỏ,bắt buộc nó phải tự thân vận động mà đi làm thêm đủ mọi việc.

Nó ngồi chống tay suy nghĩ vẫn vơ "Giá mà mình là một đại tiểu thư con nhà giàu thì hay biết mấy,khỏi phải lo bương trải ra đời sớm mà bị người ta chèn ép,đằng này đến cha mẹ nó là ai nó còn ko biết nữa".Nó ngồi thả hồn suy nghĩ bâng quơ,đôi mắt long lanh chất chứa bao suy tư.Nó nào biết rằng có một người đang dõi mắt nhìn nó từ rất lâu,trong lòng hắn đang dâng lên nhiều câu hỏi,thật sự nhìn nó hắn cảm giác có chút thân quen.Chợt hình ảnh thiên thần trong tim cậu hiền ra trong tâm trí,bên cây đàn dương cầm trắng nàng đang cất giọng hát say đắm dành cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro