Chương 5: Định Mệnh Ta Gặp Nhau (Phần 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Định Mệnh Ta Gặp Nhau (Phần 4)



Nghĩ là làm tôi thong thả pha chế đóng thức uống cùng mớ tương và ko quên bỏ thêm một đống ớt cay còn xót lại trên bàn.Tay nâng niu một ly hổn hợp ko biết nên gọi là gì cho đúng,tôi nở một nụ cười bí hiểm có phần gian ác.Lòng thầm phát ra một câu nói-Lần này thì cho mi cay chết haha(t/g:nữ chính rất thục nữ ít có ác ạ).Tôi cất bước đi uyển chuyển đẹp thoát tục tiến đến bên tên con trai đáng ghét kia,lúc này nhỏ bạn tôi vẫn còn nằm ăn vạ trên sàn nhà ko chịu dậy,tôi nhìn nhỏ khẽ lắc đầu ngao ngán,còn đâu thanh danh đại tiểu thư nhà họ Dương nữa,cô ta đúng là có da mặt dày mà.Đưa mắt khỏi cô bạn,tôi hướng ánh nhìn đầy sát khí vào tên tóc vàng bị hâm kia,khẽ bước đi nhẹ nhàng tôi cố tình giả vờ va vào chân cô bạn mà cấp ngã về phía trước,khẽ buông cái khay ra,tôi cầm ly thập cẩm ấy thẳng tay hất mạnh lên người tên tóc vàng.Dĩ nhiên tôi ko quên nhuộm tóc cho hắn,nhìn cái màu vàng chói lóa kia mà ngứa mắt nên tôi ko bỏ qua cơ hội xử đẹp nó luôn một thể,trong bụng tôi nghĩ thầm -Phen này thế nào anh ta cũng về nhà gội đầu điên lên ko khéo còn cắt đầu đinh thắt bính cho lạ nữa.Mãi đứng cười tự kỉ một mình tôi nào biết rằng có bao cặp mắt đang hướng ánh nhìn tôi đắm đuối hình củ chuối.Và dĩ nhiên tên nạn nhân kia cũng vậy hắn đang hướng đôi mắt đầy sát khí quét vào tôi.Dương đỏng đảnh cũng bật e0người ngồi dậy nhìn tóc vàng,à ko giờ đã thành tên tóc hai lai một cách ngơ ngác.Cô ấy há hốc mồm chỉ tay vào anh ta đứng họng,mở miệng to hết cỡ ko thốt lên được câu nào.Thấy tình thế căng thẳng,người tôi khẽ rung lên một cái xong vội nhập vai tôi bắt đầu tiến đến gần tóc hai lai diễn cho hắn xem.


-Thật sự xin lỗi anh,tôi vô ý quá ko nhìn trước nhìn sau đi nên vấp ngã.Xin anh rộng lòng tha cho.


-CÔ LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ?


Tóc hai lai sau khi đứng lặng mặc tôi hành hạ gương mặt thanh tú của anh bỗng quát lớn,làm tôi giật mình né sang một bên đưa vẻ mặt nai vàng ngơ ngác nhìn tóc hai lai.Số là khi giả vờ xin lỗi anh ta,tôi còn ko quên diễn cho giống lôi ra một cái khăn lau tóc cho anh ta,phải cố nhón chân lắm tôi mới quờ quạng được lên tóc anh.Người gì mà cao kinh,tôi đoán phải trên mét 80 chứ ko thể thấp hơn,đứng gần hắn tôi thấy mình thấp bé thật.Nói là lau cho sang vậy thôi chứ thật ra tôi cố tình chà đóng ớt vào mặt anh ta thì đúng hơn.Đứng nhìn anh ta chau mày dụi mắt lia lịa mà tôi thầm vui mừng trong bụng,gương mặt trắng hồng của anh ta đang chuyển sang đỏ trông mới tội,mắt cũng đỏ nốt còn rưng rưng nước mắt nữa chứ.Nhìn thấy cảnh đó biết bao cô gái ngồi trong quán ko khỏi hướng đôi mắt xót xa vào tóc hai lai,đương nhiên họ ko quên liếc xéo vào thủ phạm đang đứng bên cạnh khá dững dưng là tôi.Dương đỏng đảnh lúc này mới hoàn hồn,cô ta tiến đến ngó anh gệ mình mắt lại rưng rưng theo,xong nhỏ xoay qua phóng điện cường độ cao vào tôi hằn hộc quát.


-Cô làm gì thế hả?Vẫn là câu hỏi giống tóc hai lai mà tôi chưa kịp trả lời,nhìn cũng biết tôi đang làm gì mà còn hỏi thật lắm đều.Cố giữ bình tĩnh ko cười nữa,tôi trưng bộ mặt ngây ngô vô tội vạ ra trả lời họ.


-Tôi bị ngã nên mới đổ nước vào anh gệ cậu,thành thật xin lổi hai người lần nữa.


-Cô cố ý?


Vẫn cùng một câu hỏi hai người họ đồng thanh quát vào mặt tôi,xong ko quên quay qua nhìn nhau chăm chăm xẹt điện.Mặc cho Dương đỏng đảnh có sờ xoạn lo lắng tóc hai lai vẫn lạnh nhạc hất tay nhỏ ra.Anh ta hướng cái nhìn chết chóc phóng vào tôi chờ đợi câu trả lời,lúc này tôi có hơi rung đùi,sáng mát mẻ là thế mà mồ hôi cũng chảy lã ra.Lấy tay quẹt nhẹ chúng,tôi nở một nụ cười gượng cất lời.


-Làm gì có,hai người khéo đùa tôi chỉ cố tình...à ko là vô tình mới đúng,chứ lí do gì tôi phải mưu sát tóc hai lai chứ hì hì.


Tôi lập bập nói đứt quãng,đúng là làm chuyện ác ko quen nên dễ làm lồi đuôi,cứ buộc miệng khai ra hết từ lí do đến tên gọi của anh ta mà tôi đặt.Nghe tôi nói xong,anh tóc hai lai kia khẽ giận rung e0người,khói trắng nghi ngút đang bay lên từ đầu anh ta.Phủ phàng hất mạnh Dương mặt dày sang một bên làm nhỏ xém té chập hai,tên ác quỷ đội lớp thiên thần kia tiến sát đến gần tôi.Anh ta hung hăng đẩy mạnh tôi vào bờ tường gần đó,đưa cánh tay chống hai bên nhốt tôi gọn vào lòng,xong đâu đó anh ta mới ghé mặt sát tai tôi mà chậm gãy nói từng chữ,ko nhiều nhưng đảm bảo độ sát thương cực kì cao.


-Cô-đang-thử-thách-lòng-kiên-nhẫn-của-tôi.


Đấy chỉ có bao nhiều từ bao hàm nhiều ẩn ý,thế mà nghe xong tôi khẽ rung người,bao nhiêu dũng khí lẫn bình tĩnh đều yêu dấu theo gió bay đi mất,tôi đã bị ánh mắt đẹp ma mị đầy sát khí của tóc hai lai làm đông cứng họng,ko thốt lên nổi một từ nào.Từ một con hổ vờn mồi tôi chuyển thành một con chuột đang bị một con mèo nhe ranh muốn nuốt.Nhìn anh ta ko hiểu sao tôi lại liên tưởng đến Vampire,cảm giác nếu ko nói gì đó chắc anh ta sẽ cắn phập vào cái cổ đáng thương của tôi mà hút sạch máu quá.Nghĩ đến đó tôi đưa tay ôm cổ mình lại,thấy hành động kì lạ của tôi,tóc hai lai nở tiếp một nụ cười nửa miệng đầy sát khí cất lời.


-Nếu cô ko muốn bị đuổi việc thì mau nói lí do ra,ko thì đừng trách-sao-tôi-ác.


Câu nói của anh ta làm tôi chợt bừng tỉnh khỏi vòng suy nghĩ vẩn vơ,cố tình nhấn mạnh những chữ cuối tóc hai lai đang hăm dọa đến chén cơm của tôi,lúc này đây dũng khí tiềm tàng của tôi lại trở về.Hất mạnh tay anh ta đi ra tôi gần hộc trả lời,tháy độ thay đổi 360 độ làm bao cặp mắt ngó nhìn tôi ngơ ngác.

-Cùng lắm tôi đền tiền cho anh là được chứ gì?


-Đền-tiền,cô đùa à ha...ha...


Anh ta nghe tôi nói xong thì nhấn mạnh lại hai từ mà tôi nói sau đó phá lên cười điên dại.Vẻ mặt có vẻ thích thú lắm,làm tôi đứng ngơ người như tên hề ko hiểu mô tê gì,tôi thấy mình nói quá hợp lí mà chắc anh ta bị hâm thật.


-Cô biết toàn bộ đồ trên người tôi đáng giá bao nhiêu ko mà mạnh mồm vậy.


-Bao nhiêu?

Tôi thốt lên câu hỏi hờ hững trước câu nói hách xì dầu của tóc hai lai.Nhìn tôi mỉm cười gian xảo anh ta thả người ngồi xuống bắt chép chân xong mới thong thả trả lời.


-Ko nhiều,hôm nay tôi mặc khá đơn giản,tính luôn đầu tóc bị cô phá hỏng và bộ đồ này chắc cũng hơn 300.Thấy cô có thành ý tôi lấy chẳn 300 thôi,coi là xã giao vậy.


-Cũng rẽ thật,đây tôi đưa anh luôn này.Tôi nói rồi,móc từ trong bóp ra 3 tờ 100 đưa anh ta.Lúc này anh ta vẫn ko chút phản ứng định cầm lấy,nhưng Dương mặt dày đã đến giựt tiền từ tay tôi xong nhỏ nói giọng mỉa mai.


-Cô khờ thiệt hay giả bộ ngu thế.Bao nhiêu đây ko đủ để Jony mua một điếu sì gà nữa.300 ở đây là 300 đô ấy cô ơi,cầm lấy mớ tiền lẻ này về mua kẹo ăn đi nha.


Dương đỏng đảnh nói rồi quăng mấy tờ tiền vào mặt tôi làm nó rớt xuống đất,khẽ cuối người nhặt nó tôi chết lặng,tai cứ lùng bùng ko thể chấp nhận đều nhỏ vừa nói.Xong tôi đứng thẳng người hằn hộc liếc xéo hai tên hút máu đẹp ma mị kia lớn tiếng quát lại,giờ phút này thì ko còn gì để mất tôi cứ lều vậy.


-Anh định đi ăn cướp à,có mỗi bộ đồ mà cũng hơn 5 triệu.Tôi có điên mới làm theo,chào anh e0.Tôi nói rồi quay người bước đi nhưng chưa được bao xa đã đứng khựng lại.


-Tùy cô thôi,chủ quán tôi có việc muốn nói...ông..Tôi lao đến bịt miệng anh ta lại,xong mới khó nhọc cất lời.


-Được tôi trả,nhưng bây giờ tôi ko có nhiều tiền vậy.Anh thư thả cho tôi ít hôm khi nào có tôi sẽ tự tìm gặp anh.Anh ta lấy tay tôi ra xong nở một nụ cười nửa miệng thường trực tiếp lời.


-Cô định tìm tôi bằng niềm tin à.


-Ấy chết,tôi quên mất,đây là số của tôi cùng vật thế chân anh nhớ giữ nó cẩn thận.Giờ tôi phải làm tiếp chào anh.


Tôi ngơ người ra trước câu nói của anh ta,xong vội lấy tay anh ta cầm viết ghi số mình vào rẫt tỉnh rồi đưa anh luôn cái thẻ học sinh, xong tôi toan chạy mất dạng.Mặc kệ anh ta có khó chịu với hành động của tôi,cả Dương đỏng đảnh nữa nhỏ cứ liếc tôi căm thù muốn xơi tái,tôi cứ chuồn lẹ là trên hết,Trong lòng tôi thầm nghĩ phen này mình rất thê thảm vừa mất tiền oan ức lại phải mang tật.Thế nào Dương tiểu thư kia cũng ko bỏ qua cho tôi,vì một phút bồng bột mà tôi ra cơ sự,lần sau tôi xin chừa ko dám vây vào đám tiểu thư công tử tài phiệt này nữa.


Gió khẽ mân mê làn tóc vàng đã úa màu thê thảm của Jony,đưa mắt nhìn theo bóng cô gái đang chạy loay hoay phục vụ kia cậu nở một nụ cười tà mị.Xong toan đứng dậy cậu cất bước ra về,phía sau lưng một cô gái váy hồng vẫn lẽo đẽo đi theo ko rời cậu nữa bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro