Chương 2: Định Mệnh Ta Gặp Nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Định Mệnh Ta Gặp Nhau



12:00pm. Tại Tokyo



Tiếng nhạc vang lên sập sình lớn đến chói tai,trong một không gian rộng lớn,đám trai thanh nữ tú đang mãi lắc lư theo điệu nhạc,một bài hát quen thuộc đã được DJ ở đây mix lại khá sôi động,họ bỏ lại sau lưng những muộn phiền và mệt nhọc trong cuộc sống,tất cả đều chìm đắm trong niềm khoái lạc của riêng mình.Ko nơi nào khác có thể tạo cho con người ta một cảm giác như đang ở chốn tiên cảnh như nơi đây,đó chính là MAMA BIG vũ trường lớn nhất đất nước mặt trời mọc này.Trong một căn phòng khá yên tĩnh nằm cách biệt phía bên trong,nơi chỉ dành cho những khách vip lui tới.Một chàng trai mang trên mình một vẻ đẹp ma mị,với mái tóc vàng được cắt tỉa rất công phu che đi nửa phần trán làm tôn lên được đôi mắt đen sâu thẳm,mái tóc ấy đang tỏa sáng dưới ánh đèn mờ ảo,làm cậu trông chẳng khác gì một hoàng tử bước ra từ các câu chuyện cổ tích thời nay.Khoác trên mình một chiếc áo sơ mi thả hờ hững ko cài nút phía trên,khoe vòm ngực săn chắc cuốn hút.Cậu kết hợp với chiếc quần bò màu xám tro bị gạch nát hai đầu gối,và mang một đôi bata đen có kiểu dáng khá bắt mắt với những chiếc đinh tán trông rất bụi bậm.Trên người cậu từ đầu đến chân đều là hàng hiệu,đều này cho thấy cậu ko phải là một người có đẳng cấp bình thường.


Jony đưa tay xoa xoa tháy dương,cậu bỏ ly rượu vang đang uống dang dỡ xuống bàn,khẽ dựa người vào thành ghế,cậu nhắm nghìên mắt lại tìm chút gì đó bình lặng trong tâm trí.Lúc này ngồi sát hai bên cậu là hai cô gái với thân hình nóng bỏng rất kiều diễm.Họ mặc một chiếc váy cúp ngực ko dây ôm sát tôn lên từng đường cong của cơ thể.Nó ko thể ngắn lẫn mỏng hơn được nữa để có thể khoe đôi chân dài trắng nõn nà và thẳng tấp của hai nàng ấy.Họ đang uốn vặn người dựa vào Jony mè nheo,mùi nước hoa xông lên nồng nặc từ người họ làm cậu thấy khó chịu,đưa tay đẩy ly rượu mà cô gái váy đỏ đang dâng cho cậu một cách phủ phàng.Jony toan đứng dậy quăng trên bàn một sấp tiền bo cho họ,rồi hờ hững đạp cửa bước ra về,cái cửa bị cậu xuống chân ko thương tiếc như muốn rơi ra,đám đông đừng mọi hoạt động lại hướng ánh nhìn về phía chàng trai kia,họ ko khỏi trầm trồ bởi vẻ đẹp lãng tử bất cần đời của cậu.Vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng ko một chút cảm xúc,Jony lướt nhanh qua họ,cậu hướng thẳng phía nhà xe của vũ trường,lấy con môtô phân khối lớn màu đen của mình,xong leo lên chạy vụt mất trong màn đêm.


Tiếng gió rít thổi tạc thẳng vào mặt làm cậu tỉnh hẳn,chút men rượu còn lại ko đủ mạnh để Jony chạy bán mạng,cậu vẫn còn ý thức được hành động của mình.Trên con đường vắng chiếc xe chạy đơn độc như xé tan màn đêm.Hơn lúc nào hết bây giờ cậu muốn đến một nơi nào đó thật yên tĩnh để tịnh tâm suy nghĩ.Và dĩ nhiên trong đầu cậu ko nơi nào lí tưởng bằng biển,bởi vì đứng trước nó,cậu có cảm giác là mình trở nên nhỏ bé lại.Bãi biển bao la đó có thể nhấn chìm hết mọi suy tư trong lòng cậu lúc này.Làn nước mát kia có thể xóa tan phần nào sự chai sạn cũng như lấp đầy khoảng trống trong trái tim cậu.Và còn một lí do quan trọng hơn khiến cậu rất thích biển đó là vì cô ấy,thiên thần trong tim cậu.Cô đã từng hứa sẽ cùng cậu đi đến tất cả các bãi biển trên thế giới,thế mà giờ đây chỉ còn mình cậu đơn lẽ,khẽ nhắm nghiền mắt lại cảm nhận từng cơn gió biển từ ngoài xa mang theo cái rét tạt vào người,Jony như trở về với những dòng kí ức đau buồn ấy,những hình ảnh mà cậu muốn quên nhưng ko sao bỏ xuống được chợt hiện về rõ mồn một trong tâm trí cậu.Nó làm cậu đau,thật sự đau khôn xiết,sự phản bội niềm tin cậu đã từng trao cho họ thật vô nghĩa.


Một người cậu đã dâng hết trái tim của mình mà yêu cô,còn một người là bạn thân từ thờ tấm bé của cậu,họ là bhững người quan trọng nhất đối với Jony,nhưng chính họ cũng là người đã bóp nát trái tim đang khô héo của cậu từng ngày.Ba năm qua ko lúc nào cậu ko nghĩ đến cái ngày định mệnh ấy.Biết bao nhiêu nước mắt,máu đỏ đã đổ xuống và đối với cậu chính ngày hôm đó tâm hồn cậu cũng đã chết.Nó đã đi theo người con gái mà cậu yêu hơn cả mạng sống mình.Dẫu biết tình cảm ko thể gượng ép được,trái tim thường ko nghe theo tiếng gọi của lí trí nhưng cậu vẫn rất hận họ.Người ta nói quả rất đúng,càng yêu nhiều thì hận càng nhiều,càng cố buông tay nhưng trái tim thì cứ mãi cất giữ.


-Thiếu gia,cậu sẽ về Việt Nam chứ?Một giọng nói trầm bỗng của một chàng trai vang lên phía sau cậu,khẽ xoay người lại Jony hướng ánh nhìn vô hồn vào anh ta,đôi môi cậu nở một đường cong tà mị cất một câu nói đầy ẩn ý.


-Ta sẽ về Zen à,cũng đã chừng ấy năm xa quê lòng ta cũng có chút nhớ nhung.Hơn nữa ta có cái hẹn quan trọng cần giải quyết với một người,cậu ấy có lẽ giờ đang chờ ta.Hướng ánh nhìn theo bóng dáng cô độc đang dần bị màn đêm bao phủ kia của Jony,lòng Zen ko kìm nén được nổi xót xa.Bao năm qua cậu chủ của anh vẫn sống như vẩy,giống như một cái xác ko hồn,trở thành một con người lãnh đạm.Hơn ai hết Zen rất hiểu tâm tư cậu đang nghĩ gì,nó đang ngầm gào thét và giết chết cậu từng ngày.Cậu đã mang tảng đá đó trong lòng rất lâu rồi,cũng đã đến lúc cậu nên tìm người buộc nó để tháo rỡ.


Những cơn sóng cứ vô tình tạt vào bờ,nó đang cuồn cuộn trào dâng như lòng Jony lúc này.Một cơn gió nhẹ thổi qua làm làn tóc vàng của cậu khẽ bay phất phơ,thoáng chốc một vết sẹo hằn sâu hiện ra trên vầng trán cậu.Nó như minh chứng cho nổi đau mà Jony từng chịu đựng,dù thời gian có xóa mờ đi tất cả nhưng đối với cậu kí ức thì vẫn còn đó.Nó như vừa mới xãy ra ngày hôm qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro