Chương 2: Định Mệnh Ta Gặp Nhau (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Định Mệnh Ta Gặp Nhau (Phần 2)


Chiều Sài Gòn, tôi đạp xe hòa vào dòng người đang ngược xuôi trên các con đường kia.Khác với sự vội vã chạy đua với thời gian của họ,tôi rất chậm gãy và thư thả cuỡi con ngựa sắt của mình mà nghịch với những tia nắng cuối cùng còn xót lại.Mùi khói bụi lẫn tiếng ồn ko làm tâm trạng tôi bị ảnh hưởng là bao,chỉ đơn giản vì tôi đây đang có chuyện vui trong lòng.Hơn một tuần chạy rong ruỗi khắp mọi hang cùng ngõ hẽm để xin việc,cuối cùng tôi cũng được nhận vào làm phục vụ ở một nhà hàng.Đó chính là Happy Angel,một trong những nhà hàng 5 sao lớn nhất nước khá nổi tiếng.lúc đầu tôi có phần do dự ko dám bước vào xin,nhưng do nơi này có vị trí địa lí khá lí tưởng,vừa gần chổ tôi ở lại vừa thuận đường đi học nên tôi mới bắm bụng bước vào khi nhìn thấy bản tuyển dụng của nơi này.Đặp vào mắt tôi đầu tiên là nhà hàng trông rất đẹp,nó cực kì sang trọng đúng với đẳng cấp của những người lui tới.Khẽ ngồi ngoài một căn phòng khá lớn để chờ được phỏng vấn,lòng tôi có chút bất an,ko hiểu sao tôi lại có cảm giác sợ sợ những nơi như thế,chắc là vì thân phận thấp kém của mình nên tôi hay mất tự tin vào bản thân.Xưa nay tôi thường làm công việc bán thời gian ở những quan ăn bình dân thôi,chứ xin vào làm trong một nhà hàng như thế này tôi đây ko hứng thú lắm.Nhưng nhớ tới lại tức,mới đây thôi tôi phải thay đội suy nghĩ khi bị đuổi khỏi nơi làm cũ,tôi có làm gì sai đâu,chỉ bẻ loại tay một ông anh dê sòm tính sàm sở tôi thôi mà(t/g:Chị ấy bạo lực thế mà bảo ko làm gì sai^^). Thế mà bà chủ quán lại tống khứ tôi ra khỏi quán ngay tức khắc,còn dám trừ cả nửa tháng lương vì nói tôi cố ý gây sự phá việc làm ăn gì của bả nữa.Tôi mang cục tức ko cam lòng ra về,tự bảo là sau này sẽ ko làm ở những nơi có nhiều người vô văn hóa hay lui đến nữa,nên suốt mấy ngày qua tôi toàn vào xin việc ở các nơi sang trọng thôi.Tôi ngồi dựa người vào thành ghế,trên trán một vài giọt mồ hôi đang khẽ rơi dù nơi này bật máy đều hòa rất thoáng mát,đơn giản vì tôi đang đưa mắt dõi nhìn theo bóng dáng bước ra về rất thiểu não của các cô gái vào phỏng vấn trước,họ đều rất xinh đẹp,ăn mặc trang nhã thế kia nhưng cũng bị đánh rớt,tôi tự hỏi bản thân mình có tí gì hơn họ để được chọn đây.Một lúc lâu sau cũng đến lượt tôi lên thớt,bước vào trong phòng một người con trai trông còn khá trẻ nở một nụ cười xã giao chào đón tôi.


- Cô ngồi xuống đi.


- Vâng ạ.Tôi ngoan ngoãn nghe theo lời anh ta nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện.Anh ta chống tay lên cằm nhìn tôi đăm chiêu một hồi lâu rồi mới chậm gãy cất lời tiếp.


- Cô biết tiêu chuẩn tuyển nhân viên của nơi đây chứ?


- Thưa anh ko ạ,đây là lần đầu tiên tôi đến những nơi thế này xin việc nên ko rõ lắm.Tôi đưa vẻ mặt ngơ ngác ngây thơ vô đối nhìn anh ta.Vẫn giữ tháy độ im lặng một hồi lâu anh ta mới cất lời nói một bài sớ dài ngoằng cho tôi nghe.


- Do nơi đây là nhà hàng 5 sao dành cho những khách thượng lưu lui tới nên việc tuyển dụng sẽ rất khắc khe.Trước tiên cô phải là một cô gái trẻ,tuổi ko quá 25,có học thức,anh văn lưu loát,có khiếu ăn nói,tháy độ phải cực kì nhã nhặn biết kiềm chế cảm xúc.Đều đặc biệt hơn là để được làm nhân viên nhà hàng này cô phải có vẻ ngoài giống thiên thần,da trắng,tóc đen,dáng phải chuẩn với chiều cao khiêm tốn thấp nhất là mét 70.Đằng này cô bé đi xin việc mà đến lấy hồ sơ cũng ko có,với lại cô ko đủ tiêu chuẩn mà nhà hàng đưa ra,cho nên tôi ko thể nhận cô vào làm được.Phiền cô đến nơi khác xin việc vậy.


-...


Tôi ngơ người toàn tập, chết lâm sàn trước câu phán xét cuối cùng của anh quản lí.Tôi ko biết nơi đây là nhà hàng tuyển nhân viên hay là chỗ tuyển hoa hậu nữa,có khi còn giống chốn thăm cung đang tuyển tú nữ cho hoàng thượng.Tiêu chí cao thế tìm đâu ra người phù hợp chứ,thú thật là tôi đây cũng ko xi nhê lắm với bản sớ của anh ta .Chỉ là tôi có chút ko cam tâm,mặc dù tôi ko xinh giống như một thiên thần như anh ta nói,mắt cũng ko phải đen nhưng trông tôi cũng đâu đến nổi tệ,tuy tôi ko cao còn được xếp vào top nấm lùn của trường nhưng cũng được mét 65 chứ ít gì,chỉ là những học viên trường tôi học quá cao thôi toàn tầm mét 70 trở lên.Mang trong mình một bụng ấm ức,tôi thiểu não chào anh ta ra về,giờ thì tôi đã hiểu vì sao các cô gái khi nãy bước ra khỏi phòng đều có chung vẻ mặt thất thần ấy.Cố lê người ra khỏi cái nơi đáng nguyền rủa này,tôi bước chậm gãy ra ngoài cửa chính.Đưa mắt nhìn kĩ nơi này lần cuối tôi ko kìm chế được cảm xúc mà phải ngơ mặt ra chiêm ngưỡng lối kiến trúc của nhà hàng,nó thật sự rết đẹp.Nơi đây được xây theo kiểu tây ta pha trộn,tông màu chủ đạo là màu trắng làm cho nơi đây bừng sáng và sang trọng rất nhiều.Chén đĩa và đồ phục vụ bữa ăn cho khách đều làm bằng bạc.Nói chung là ko thể sang hơn được nữa,nhìn mà tôi hoa cả mắt.Bất chợt đang đứng thả hồn tại chổ,tôi thoáng giật mình khi nghe phía chiếc bàn gần đó có một cuộc cãi vã.Đưa ánh nhìn nơi phát ra âm thanh đó,đập vào mắt tôi là hình ảnh một cô gái khá xinh đẹp.Cô đang đứng nép mình xin lỗi một người đàn ông rối rít,máu nghĩa hiệp trong người bộc phát tôi khẽ bước đến giải vây cho cô ấy.Thong thả bịa ra một câu chuyện khá cảm động tôi còn ko quên trưng ra bộ mặt nai vàng rưng rưng tội nghiệp mà huyên thuyên làm ông khách ấy nghe mà cứ suy nghĩ đăm chiêu,ông ta còn gật đầu lia lịa nữa.Sau khi tôi dứt lời ông khách ấy mới nói.


- Ra cô bé này có hoàn cảnh đáng thương vậy,tôi nào hay biết.Lỗi chính là do tôi cả,ko nhìn trước nhìn sau mà xoay lại nên mới va phải cô ấy mà bị rượu vây vào người.


-Quý khách đây quả là một người có sự bao dung và hiểu biết sâu ạ.Để cáo lỗi với ông chúng tôi sẽ tặng ông chai rượu này,còn áo khoác ông có thể cởi ra nhân viên nơi đây sẽ đem đi giặc và là cận thận lại cho ạ.


Sau khi nghe ông khách tuôn ra mấy câu tiếng Nhật có vẻ thắm rồi câu chuyện bịa đặt của tôi,xong tôi cũng đáp lại ông bằng một tháy độ rất trân trọng,còn đưa ra cách xử lí như là quản lí nơi này vậy,và đương nhiên tôi cũng nói tiếng Nhật ạ.Ko giỏi là mấy nhưng để nghe hiểu và nói vài câu xã giao đơn giản thì vẫn rất ok.Ông khách đó có vẻ thích tôi nên cứ bắt chuyện mãi,tôi thấy cũng ko còn sớm nên vội cúi chào xin phép ông ra về.Ông ta cứ cố giữ tôi lại nhưng ko được nên dành nuối tiếc chào lại tôi.Cô gái phục vụ ấy tiễn tôi ra tới cửa chính,cô cảm ơn tôi rối rít còn ko quên tặng kèm tôi một nụ hôn tạm biệt,rồi nàng ta nhí nhảnh nhảy chân sáo vào trong.Tôi đứng nhìn theo khẽ mỉm cười,xong cũng cất bước ra về.


-Cô bé đợi đã.


-Anh còn gì muốn dặn ạ.Tôi chưa đi được bao xa thì đã nghe một giọng nói khá quen gọi với theo từ phía sau,xoay ngưới lại nhìn anh ta tôi cất lời,trong lòng có một chút khó hiểu lẫn bất an.


- Việc lúc nãy cô bé xử lí tốt lắm,nhưng sau cô biết tiếng Nhật tốt vậy mà ko nói sớm,như vậy tôi đỡ phải suy nghĩ mà nhận cô vào làm rồi.


- Chắc do em quên ạ,mà lúc nãy em co hơi đường đột xen vào chuyện của nhà hàng xin anh bỏ qua cho.Tôi nhìn anh ta trăn trối,cố nở một nụ cười gượng cất lời.Rõ ràng anh quản lí có hỏi đâu sau tôi nói chứ,chẳng lẽ cứ ba hoa khoe khoan sự hiểu biết của mình à,tôi đây ko phải là loại người đó,anh ta quả là hỏi gì đâu dở hơi mà.


- Cô bé còn biết ngoại ngữ nào nữa ko?


- Dạ cũng có ít ạ,như tiếng Hàn Trung,Thái,Nga,Pháp,...vv(t/g:ít gê á,bó tay^^).Mỗi tiếng em cũng nói và nghe được đôi chút.Tôi nghe xong câu hỏi của anh ta mà thỏng tha trả lời lại,liệt kê xong đóng tiếng mà tôi biết làm anh ta thoáng ngạc nhiên buôn ra một câu nói có tầm ảnh hưởng cao đến tâm trạng tôi lúc này.


-Vậy mai cô bé đến đây làm luôn nhé,đồng phục thì tôi sẽ phát sau.


-Anh nói thệt ko ạ,em được nhận vào đây làm rồi sao?


-...


Anh ta nhìn tôi cười hiền ko nói gì chỉ khẽ gật nhẹ đầu.Như đợi chỉ có thế tôi cúi đầu cảm ơn rối rồi chào anh quản lí dễ thương mà ra về.Tôi cứ vô tư ko để ý cái nhìn soi mói của mọi người xung quanh,mà cứ vô tư nhảy chân sáo,miệng hát líu lo một bài hát yêu thích.


Tiểu Nghi nào biết rằng anh quản lí đang đứng nhìn cô cười hiền,đôi môi anh bỗng thốt nên một câu nói hờ hững.


-Đúng là một cô gái thú vị.


Thoát khỏi vòng hồi tưởng trở lại với hiện tại tôi thong thả dắt xe tảng bộ bên công viên gần nhà thờ Đức Bà.Tôi thật ko ngờ sự dỡ hơi của mình lại có ngày dùng được dùng,số là mỗi khi rãnh rỗi tôi hay lôi mấy quyển sách học tiếng nước ngoài cho biết.Mỗi lần nhìn thấy tôi như thế My My hay mắng yêu tôi bị hâm,lần này tôi mà kể chuyện đi xin việc cho nhỏ nghe thì chắc nhỏ sẽ ngạc nhiên lắm.Nhắc mới nhớ hơn tuần nay My My nghĩ làm tôi buồn dã man,tưởng sẽ có cậu bạn mới trò chuyện ai dè Tiểu Duy cũng nghĩ học 3 ngày nay,báo hại tôi đi đâu cũng lủi thủi một mình.Khẽ thở dài đưa mắt nhìn mấy ngôi sao đang dần xuất hiện trên nền trời cao kia,tôi thong thả đạp xe ra về.Làn gió đêm thổi nhẹ qua làm tóc tôi bay phất phơ như đang nhảy múa.Một ngày nữa lại trôi qua như thế,bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới,chạy đua với thời gian,để có thể tồn tại trong cuộc sống đầy ấp những bon chen lẫn cám dỗ này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro