Chương 2: Định Mệnh Ta Gặp Nhau (Phần 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Định Mệnh Ta Gặp Nhau (Phần 3)


10:00pm. Tại sân bay Tân Sơn Nhất.



Một chàng trai với vẻ ngoài thoát tục bước chậm gãy ra khỏi sân bay, khoác trên người độc một màu đen từ đầu đến chân,cộng thêm mắt kính râm cá tính làm cậu càng thêm nổi bật.Đám đông đứng dõi mắt nhìn khi thấy cậu lướt qua,phong thái ko khác gì một ngôi sao của cậu thật sự rất cuốn hút.Mái tóc vàng khẽ bay trong làn gió đêm,Jony hờ hững bước lên con Mecxidec màu đen phóng đi mất.Xé toạc gió đêm cậu lao vun vút qua các dãy phố,khẽ đưa mắt nhìn những ngọn đèn xanh đỏ cùng đám đông đang trò chuyện rôm rả trên các quán ăn bên lề đường,Jony cất lên một câu nói đầy tâm trạng.


-Sài Gòn...ta đã trở lại.


Màn đêm như dần nuốt lấy một con người đang hướng về cõi hư ko kia.Giữa một thành phố ko ngủ,Jony như bị lạc lõng giữa dòng người xuôi ngược,bóng dáng cậu đơn độc chìm đắm trong dòng hồi tưởng,tất cả những đau thương một thời liệu đã thật ngủ yên,hay cứ mãi cào xé trái tim đã nguội lạnh từ rất lâu của cậu.


Cùng lúc đó tại một vùng ngoại ô ở Lâm Đồng.Cũng có một chàng trai đang chìm đắm trong cõi miên man của riêng mình.Đứng lặng lẻ ngắm nhìn những cánh hoa oải hương tím đang khẽ buông rơi trong gió,Bảo Duy khẽ thở dài.Đây ko biết là lần thứ bao nhiều cậu theo tin báo của thám tử mà lần đến nơi hẻo lánh như thế này tìm cô bé ấy.Ba năm qua đi hết từ cô nhi viện này đến nhà thờ nọ để tìm kiếm nhưng bóng dáng cô bé vẫn bật tâm khiến cho cậu có một chút nãn lòng.Nhưng mỗi lần suy nghĩ như thế thì câu nói của Angel lại vang lên bên tai cậu"-Nhất định bằng mọi giá anh phải tìm con bé về bên ba mẹ em...có như vậy em mới yên lòng mà ra đi".Phải,cậu đã từng hứa sẽ dùng cả mạng sống của mình để tìm kiếm và bảo vệ tiểu thiên thần thay cô,cho dù có khó khăn đến mấy cậu cũng sẽ ko bỏ cuộc,cô bé ấy rồi một ngày ko xa cậu sẽ tìm lại được,quan trọng là thời gian có cho phép cậu hay ko.



Hướng đôi mắt lên nền trời đêm đầy sao lấp lánh kia Jony khẽ thở dài cất một câu nói vô định,cậu như muốn nhờ làn gió đêm gởi đến một người mà cậu đã dành cả trái tim để yêu cô.


-Mẫn Nhi em bảo anh phải làm sao đây,ngày em buông tay anh ra lòng anh như đã chết,cả ba chúng ta đều rất đau đớn.Vì em anh đã làm tất cả,ngay cả việc phản bội cậu bạn thân nhất của mình,nhưng anh sẽ ko hối hận bởi quyết định của mình.Có lẽ anh sẽ gặp lại cậu ấy trong nay mai gì đó,chạy trốn mãi ko phải là cách.Anh đã mệt mỏi quá rồi,tảng đá trong lòng liệu có thể buông ra được hay ko còn tùy thuộc vào số phận...


Màn đêm lạnh lẽo ôm trọn một thân ảnh đứng cô độc trên một ngọn đồi.Khẽ bước đi về cõi xa xăm Duy mãi chìm đắm trong vòng lẫn quanh của suy nghĩ.Ba năm trước cậu đã mất đi tất cả,một người con gái cậu đã đem hết trái tim để yêu cô.Còn một người cậu đã đành tâm buông tay sau bao năm gắn bó làm bạn thân từ thở còn tấm bé,để giờ đây cậu phải đơn độc một mình.Nổi đau dù có chồng chất nổi đau,trái tim dù có bị đóng băng trở nên chai sạn,nhưng tất cả rồi cũng sẽ có ngày bình lặng.Riêng tâm trí cậu thì khác,dù thời gian có vô tình cuốn đi tất cả,nhưng nhưng kí ức đau thương cùng sự dằn vặt một thời của cậu thì vẫn cứ mãi âm ỉ.Nó đang gặm nhấm trái tim cậu từng ngày,để cậu phải sống như một cái bóng đơn lẽ,đơn độc bước đi một mình trên con đường.



7:30am.



Một ngày chủ nhật như bao ngày,ko có gì đặc biệt đáng để chú ý.Tôi cố lê bước chân bưng khay đựng thức uống cho một vị khách,từ sáng sớm đến giờ tôi cứ bị xoay đi xoay lại như chong chóng,khách đến đông làm tôi chạy lã cả người.Ko phải tôi đang làm ở Happy Angel đâu nhé,vì bận đi học nên tôi chỉ làm ở đấy vào ban đêm.Còn vào ngày chủ nhật thì tôi khá rãnh rỗi nên quyết định đến khu vui chơi gần chổ tôi ở xin việc.Thật may mắn thay tôi vừa xin đã được nhận vào làm tại một quán bán thức ăn nhanh tên Lucky.Nó tọa lạc ở gần một bờ hồ khá thơ mộng,trai gái vào cuối tuần hay lui tới đây hò hẹn,trông rất lãng mạn.Nhìn từng cặp đôi đang thả hồn nắm tay nhau đạp vịt trên hồ mà tôi thầm ghen tỵ.Trong khi tôi phải làm việc bù đầu,chạy sô đến ko có thời gian thế này thì họ lại được thư giản thế kia,nhưng dù sao tôi cũng rất vui,tự cất một câu nói an ủi tôi mỉm cười cốc đầu mình.


-Nghi ơi ngốc quá,lo cơm ba bữa nuôi mẹ già cả một bầy em thơ ở nhà kìa.Ở đó mà mơ mộng viễn vọng.


Nghĩ đoạn tôi tiếp tục dọn dẹp đống bát dĩa trên bàn,bỗng đang tập trung chuyên môn bên tai tôi lại vang lên tiếng cãi vã của một ai đó.Hướng ánh nhìn về cái bàn ko xa tôi lắm,đập vào mắt tôi là một đôi trai gái rất sang trọng và tuyệt đẹp.Cô gái mặc trên người một chiếc váy cúp ngực ko dây màu hồng ôm sát cực ngắn khoe lên từng đường cong quyến rũ cùng đôi chân dài thẳng tấp.Mái tóc màu nâu đỏ thả hờ hững tôn lên gương mặt kiều diễm được trang điểm tỉ mỉ,cô nàng này tôi ko mấy xa lạ,cô ta chính là một trong những tiểu thư đanh đá nhất lớp tôi.Còn chàng trai kia tôi ko lấy làm quen lắm,anh ta khoác trên người một chíêc áo body trắng,áo khoác da đen bên ngoài kết hợp với quần Jean sậm màu và giày bata đen rất bụi bậm.Điểm nổi bật làm người khác chú ý khi nhìn anh ta là mái tóc vàng tuyệt đẹp kia,tuy nhiên trông nó cứ như một tay nấm ấy nhìn rất lạ mắt.Vì tính tò mò,tôi giả bộ đến bên một cái bàn gần họ hơn dọn dẹp để hóng chuyện.


-Tôi nói cô nghe ko hiểu à,tôi ko-muốn-hẹn-hò-nữa.Cô mau biến khỏi mắt tôi ngay lập tức.Chàng trai ngồi vắt vẽo khoanh tay trước ngực buông ra một câu nói lãnh đạm,anh ta còn cố ý nhấn mạnh từng từ một,mắt ko thèm hướng nhìn nhỏ bạn tôi lấy một cái làm nhỏ cứ khút khít nói trong ngẹn ngào.


-Sao anh lại nói vậy,mới hôm qua thôi trên máy bay anh còn bảo sẽ hẹn hò cùng em.Thế mà giờ này lại trở lời bảo ko muốn,anh bảo em phải làm sao mới được đây.Nếu thật anh ko thích màu váy này của em,em sẽ đi thay ngay.


Nhỏ bạn tôi vừa níu tay anh ta vừa kể lể,gì mà ko thích màu váy chứ có mà viện cớ,còn là một lí do cực củ chuối nữa chứ,đúng là tức cười thật,vậy mà nhỏ bạn tôi lại tinh râm rấp nữa chứ đúng là người ta nói khi yêu người ta thường mù quán mà,quả là nó sai.Ko phải là mình tôi hiếu kì,mà đám đông đang ngồi trong quán cũng đang hướng ánh mắt tò mò lẫn ngưỡng môp vào hai nhân vật chính kia.Họ tự hiểu sao cô gái xinh đẹp kia lại bị đối xử phụ bạc như vậy,đơn giản vì chàng trai cạnh cô quá hoàn hảo,anh ta đẹp hơn cô gấp bội phần làm mấy cô gái đang ngồi cùng bạn trai trong quán mà cũng phải nhìn đắm đuối,làm mấy anh mặt cứ như bao công hầm hầm sát khí.Sau một lúc giằng co to tiếng mà nhỏ bạn tôi vẫn ko chịu buông tha cứ bám lấy như sam,làm anh ta có vẻ bực dọc nên toan đứng dậy bước đi,trước đó còn quăng lại một câu nói hờ hững.


-Cô ko đi thì tôi đi,càm ràm mãi nhức đầu.Nghe anh ta nói hết câu,nhỏ bạn tôi lại tiếp tục bám lấy,hai người tiếp tục giằng co,xong anh ta do vô tình hay cố ý ko biết mà hất mạnh tay làm nhỏ ngã ngào nằm sõng soài dưới nền gạch.Nhìn thấy cảnh tượng này,máu nghĩa hiệp trong người tôi lại dâng lên tới não,mặc dù ko ưa cô tiểu thư đỏng đảnh kia là mấy,nhưng dù sao nhỏ cũng là bạn tôi,nhìn nhỏ bị ức hiếp vậy tôi đây cũng ko nỡ bỏ mặc.Hơn nữa bình sinh tôi đây ghét nhất ba loại người,thứ nhất bất hiếu,thứ hai bất nghĩa,cuối cùng là loại người sở khanh như anh ta lại còn có phần vũ phu nữa chứ.Tôi đây nếu bỏ qua chuyện bất bình này thì còn đâu là đạo nghĩa gian hồ nữa.Trong lòng tôi đang phát ra một câu nói thúc giục


"Tên con trai đáng ghét kia nhà ngươi hãy đợi đấy,xem Tiểu Nghi nữ hiệp ta ra tay trừng trị ngươi ra sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro