Chương 3: Oan Gia Tương Phùng (Phần 5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Oan Gia Tương Phùng (Phần 5)


Trong căn phòng vip sang trọng, ánh đèn pha lê trên trần nhà phản chiếu mờ ảo càng làm cho nơi đây thêm phần huyền bí,có một cô gái đang đứng ngẩn tò te,hướng ánh nhìn đăm chiêu vào chàng trai tóc vàng trước mặt.Cùng lúc đó,có 5 cặp mắt cùng hai ngọn lửa đỏ (t/g: Là mắt ai đó) cũng đang nhìn cô gái kia đắm đuối.Cô gái ấy ko ai khác là chính là tôi,Nghi nữ hiệp một kẻ xuôi tận mạng đang ở trong miệng cọp chuẩn bị làm mồi cho tên đầu nấm.Lòng tôi đang nóng như lửa đốt,tự hỏi sao lại gặp tên tóc hai lai,à ko giờ phải gọi là tên đầu nấm tóc vàng hoe đáng ghét,hắn ta sau lại biết được tôi đang làm ở đây nhỉ,hay là hắn cho người đều tra.Dù nghĩ sau tôi cũng ko thông cả,tôi có phải ngôi sao gì đâu chắc là trùng hợp thôi.Nói chung là gặp tên nấm vàng này ở đây đã là xui lắm rồi,tôi còn đang nợ hắn một khoảng tiền hờ,lỡ hắn nổi cơn đòi thì tôi có bán hết máu cũng ko đủ mà trả hắn. 36 kế tẩu là thượng sách,quân tử không sợ thiệt trước mắt với lại đồng minh của hắn đang ở đây nhiều,tôi không biết mạnh yếu ra sao mà đói phó,cứ biến càng nhanh càng tốt. Nghĩ là làm,tôi nhìn bọn người đẹp như hoa trước mặt cố nở một nụ cười gượng cất lời.


-Xin lỗi đã làm phiền quý khách,tôi vào nhầm phòng.Cảm phiền quý khách đợi lát sẽ có người vào phục vụ ngay ạ.


Nói rồi không kịp đợi bọn người kia ư hử gì cả,tôi đã phi thân ra khỏi căng phòng ngập tràn mùi sát khí này.Tôi nào biết rằng có một cặp mắt đang hướng cái nhìn tà ác vào tôi từ lúc tôi mới bước vào tới giờ.Đôi môi đỏ như thoa son của cậu ta đang nhết lên nở một đường cong hoàn hảo,báo hiệu có chuyện hay sắp xảy ra với ai kia mà cậu ta muốn đối phó.



Vừa đặt chân xuống cầu thang tôi đã bị một cánh tay mềm mại của một người níu lại.Ko ai khác tôi chắc chắn là Phàm Nhi,nhỏ đã đứng đợi tôi từ khi nào.Hướng vẻ mặt ngây ngô,Tiểu Phàm cất lời.


-Sao rồi Nghi Tỉ tình hình chiến sự ổn chứ.Bọn họ có làm khó gì tỉ ko,hay lại quăng mấy câu tiếng nước nào nữa.Tỉ ra sớm vậy làm muội lo quá.


-Không ổn lắm Phàm Nhi à,tỉ bị kẻ thù truy sát e là không giúp được muội qua cơn khốn khó này.Ở lại trong phòng vip đó tí nữa,chắc tỉ bị đem lên bàn xẻ thịt mất.


Tôi nhìn vẻ mặt hốt hoảng không ngừng hỏi dồn dập của Tiểu Phàm mà cất lời, còn không quên tỏ ra quan trọng hóa vấn đề lắc đầu đăm chiêu suy nghĩ làm nhỏ cũng sợ theo.Đưa vẻ mặt cún con,mắt long lanh nhìn tôi nũng nịu Tiểu Phàm lại dùng chiêu cũ,tôi biết thế nào nhỏ cũng sẽ thốt ra mấy câu nói có độ nóng 1000 độ C,làm tan chảy trái tim bao người.


-Nghi tỉ không thương Phàm Nhi à, tỉ bỏ muội ở lại thì chẳng khác nào đưa muội vào chỗ chết ấy, mà không chết cũng bị ngáp ngáp khó nuôi với Đại quản lí.Thôi thì số em hẳm hiu ko ai thương xót,cứ mặc muội vậy.Vĩnh biệt tỉ.


(T/g: Đi phục vụ mà mấy chị này làm như đi đánh trận không bằng,toàn nói mấy câu nặng mùi phim kiếm hiệp^^, chắc do bị lậm phim như t/g quá*cười nham hiểm*).


Tôi đoán có sai đâu,Phàm Nhi quay lưng bước đi với vẻ mặt cực thê lương.Nhỏ dư biết tôi đây vốn có tính thương người,hay mềm lòng.Tôi nhìn nhỏ cất lời trong ngẹn ngào.


-Tỉ giúp muội là được chứ gì,dù gì cũng gặp rồi.Tỉ ko tin hắn dám làm gì tỉ đành lều vậy.


-Thật là chỉ có tỉ là tốt và yêu muội nhất,chụt...chụt.Mai muội đãi tỉ một chầu KFC hoành tráng nha.Giờ muội đi làm việc tiếp, pipo tỉ.


Tiểu Phàm sau khi nghe tôi nói,liền xoay người lại ôm tôi nũng nịu trong hưng phấn,nhỏ còn không quên tặng tôi liền mấy cái hôn nồng cháy,xong rồi biến đi mất dạng như sợ tôi đây sẽ lại đổi ý.Khẽ lắc đầu nhìn theo bóng nhỏ,tôi lê bước chân khó nhọc trở lại phòng vip,nơi có một tên đầu nấm đang ngồi buông dưa lê với một đám nam thanh nữ tú.Cố giữ phong tháy điềm đạm tôi cất giọng oanh vàng với bọn họ.


- Tôi không đi nhầm phòng,giờ tôi sẽ phục vụ quý khách ạ.


Nở một nụ cười đốn tim,tôi khẽ bước đến bên bàn ăn dưới bao ánh mắt săm soi của bọn họ.Đặc biệt là tên đầu nấm.Mặc dù từ lúc nãy đến bây giờ tôi toàn nói tiếng Anh với họ,nhưng có vẻ họ nghe ko hiểu lắm thì phải cứ đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý làm tôi cứ tưởng đây là một đám người bị khiếm khuyết mất ngôn ngữ vậy,đúng là đẹp mà bị vậy uổng thật.



- Huy ca nói có sai đâu.Mấy đứa thấy hay ko,Huy chưa đếm tới 20 là cô ta phải tòn ten đi vô rồi,đợt này sẽ có chuyện vui để xem đây.


Tên đầu nấm vừa nói mấy câu tiếng Hàn,vừa nhìn tôi nhe nanh múa vuốt làm tôi đứng ngẩn suy nghỉ vẫn vơ khẽ rùng người.


-Jony cậu có quen biết với cô bé này à.Hay là cô ấy từng là một trong số các cô gái bị cậu bỏ rơi.


Một tên tóc xanh lá đang hướng cái nhìn tôi cất lời,anh ta mặc một cái áo thun đen ôm sát khoe body như người mẫu,mái tóc chảy óng mượt thời thượng,tai còn đeo khuyên sáng lấp lánh.Điểm làm tôi chú ý là đôi mắt xanh dương của anh.Anh ta vừa cất lên câu nói bằng tiếng Pháp rất chuẩn,tôi chắc anh phải là con lai hay gì đó,vì vẻ đẹp anh phảng phất nét Tây hóa cuốn hút không được thuần Việt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro