Chương 4: Sự Trở Lại Của Wind And Rain (Phần 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Sự Trở Lại Của Wind And Rain (Phần 3)

Wind như chết lặng khi nghe đến đoạn cao trào mà Bảo Nghi hát vang, anh khẽ thở dài nhìn nhỏ. Bao cảm xúc khi xưa chợt hiện về, giống quá, giống đến từng cử chỉ, điệu bộ. Nhất là phong thái của cô bé, không khác nào một Angel thứ 2 trong lòng anh. Cô công chúa nhỏ của Wind khi nào giờ đã không còn, nhưng hiện giờ thì sao...cô bé này đang hát ca khúc do Angel từng hát rất thành công. Là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là sợi dây của định mệnh đã nối kết anh và cô lại bên nhau.

Bảo Nghi lã lướt ngắm nghiền mắt phiêu theo giai điệu của bài hát, nhìn nhỏ hai tay đánh đàn điêu luyện thế kia, ít ai biết được cô bé phục vụ cách đây vài giờ có thể làm được điều kì diệu này. Phải Tiểu Nghi chưa bao giờ học đàn dương cầm hay ghita, nhưng nhờ nhỏ có khả năng cảm thụ nhạc rất tuyệt nên mới nhanh chóng đàn được như thế. Khi ấy một cậu bé đã từng dạy cho Nghi đàn, cậu bé đàn ghita rất hay, hình ảnh ấy ăn sâu vào tâm trí nhỏ. Đó là lí do nhỏ biết đàn ghita đến giờ, thậm chí tay nghề còn rất cao, có thể tự sáng tác giai điệu mà ngân nga một mình không hề gặp bất cứ khó khăn gì.

_________________

Bản nhạc kết thúc trong cảm xúc vỡ òa của ba con người đangg hiện diện trong căn phòng vip. Đại quản lí vẫn còn ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn khi chứng kiến cảnh ngàn năm có một kia, một cô bé phục vụ có giọng hát thiên thần cùng đôi tay vàng mà bấy lâu anh không hề hay biết. Một tài năng âm nhạc có thể tỏa sáng nếu như được mài dũa. Câu ngọc trong đá là đây, đi đâu xa tìm ca sĩ cho nhà hàng, kể từ giờ anh sẽ bắt Tiểu Nghi thể hiện tài năng thiên bẩm của mình. Dĩ nhiên tiền thù lao của cô bé sẽ không ít hơn ca sĩ chuyên nghiệp là bao, thậm chí có thể hơn. Vì cô bé hát được hẳn nhiều thứ tiếng, nhiều thể loại cùng một lúc, là một ca sĩ không phải dạng vừa đâu của nước nhà.

Wind đưa mắt nhìn anh chàng quản lí với thái độ cảm thông và chia sẻ,anh đọc được suy nghĩ thích thú và kế hoạch mà cậu ta đặt ra. Đương nhiên về phần anh cũng có dự định riêng cho mình. Tài năng à, cô bé chưa hẳn có. Nhưng bẩm sinh đã là ngọc thì có lẫn trong đá vẫn là ngọc, cô bé đang đứng trước mặt anh không phải là ca sĩ, nhưng trong mắt anh cô đã là một thiên tài vượt xa các ca sĩ chuyên nghiệp. Cô bé giống em gái anh, đều là ca sĩ có chất giọng trong sáng hiếm thấy. Giọng hát của cô có thể giết chết trái tim của người nghe. Nếu nói quá thì là yêu ngay từ lần nghe đầu tiên...vì sao ư? Đơn giản vì cô bé hát quá cảm xúc. Đều mà một ca sĩ không chuyên khó có thể đạt được cảnh giới nhạc tâm hòa một."- Cô bé quả là thiên tài."

Khẽ đưa tay lên mũi suy nghĩ, Wind không biết mình đã bỏ qua một cảnh tượng hiếm thấy. Tiểu Nghi sau khi biểu diễn xong đã tiện tay quờ quạn múa một điêu múa cuối bài mà nhỏ từng xem một ca sĩ diễn. Đẹp, thật sự đẹp như tranh vẽ. Bên cây dương cầm trăng, một cô gái đang lã lướt đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Nhỏ như một nàng thiên nga gãy cánh, đang cố bay lên và vụt biến thành con người.

Đại quản lí ngơ ngẩn toàn tập khi chứng kiến cảnh Tiểu Nghi múa vu vơ. Gọi là vu vơ vì anh biết nhỏ đang múa bừa, động tác cứ lung tung lên không theo một trật tự nào cả. Nhưng được cái nó rất đẹp. Phải nói là mềm mại tựa tuyết ngọc sương đêm, nhìn thôi mà anh đã đủ ngây ngất rồi. Xem live cận cảnh thật tuyệt, hôm nay quả là một ngày rửa mắt miễn phí của Đại quản lí.

Tiếng gió thổi đánh toạc cảm xúc mơ màng của Wind, anh đơ người giây lát sau khi xem đồng hồ. Đã quá trể so với giờ hẹn, tất cả do cô bé này mà ra. Phen nay anh chỉ có một đường bị nhóm Angel Black dìm cho sống dở chết dở. Nhưng thế cũng không sao, anh là ai chứ, Wind thiếu gia nhà họ Lâm. Vì tiết mục tuyệt hảo anh mới xem mà phải trể hẹn cũng đáng. Nghĩ đoạn Wind xoay người lại nhìn Tiểu Nghi,đúng lúc nhỏ vừa mới múa xong và ngồi thư thả ngắm cảnh ( Thật ra là ngắm trai ấy ). Wind tiến đến xoa xoa đầu nhỏ, anh nhẹ nhàng cầm tay nhỏ hôn lướt qua rồi đặt lên một tấm danh thiếp màu vàng sáng chói.

Tiểu Nghi ngơ người trước hành động thân mật theo kiểu Tây hóa của ông khách. Nhỏ nuốt khan nơi cổ họng, xong từ tốn đọc dòng chữ đen in nổi trên danh thiếp.

- Học viện âm nhạc....

Bảo Nghi đọc tới đây thì ngẩn người không thốt nên lời. Là học viện đào tạo ca sĩ lớn nhất nước, không phải dạng trung tâm nhỏ mà Nghi hay khao khát mong một ngày được vào. Nhỏ dụi dụi mắt nhìn tên giám đốc ghi nơi cuối danh thiếp. Là tên anh ấy, người đã từng cứu nhỏ khi bé. Một cảm xúc thân thiết trào dâng mãnh liệt, Tiểu Nghi đưa mắt nhìn Wind như chờ đợi một đều gì đó vô định. Đáp trả nhỏ, Wind nhẹ nhàng khoác áo vest trên vai cất bước đi. Lúc ra tới cửa chính anh không quên nhắn gửi nhỏ một thông điệp quan trọng, câu nói ấy đủ mạnh để Tiểu Nghi nhảy cẩng lên vui sướng.

- Cô bé cho tôi một cái hẹn phỏng vấn. Nếu ổn...tôi hứa sẽ giúp cô bé trở thành một ca sĩ thực sự.

Tiểu Nghi nghe ông khách nói thoáng sững sờ. Nhỏ lấy tay vỗ vỗ má mình, rồi mở to mắt nhìn ông ấy, thái độ tin tuyệt đối nhưng vẫn chưa kịp thích nghi. Đại quản lí nhìn nhỏ cảm thông, anh biết nhỏ đang quá vui nên mới thế. Anh biết ngay vị khách này không phải là người bình thường, có thể khẳng định ông ta là sếp bự của một công ty đào tạo ca sĩ nào đó. Đại quản lí nào biết rằng ông là người mà anh cũng quen biết, là Wind của ngày xưa ấy đã trở về, cậu về quê nhà để thực hiện tiếp ước mơ của em gái cậu. Angel năm xưa vẫn còn sống đây, và cậu sẽ thay cô ấy tìm kiếm cô em gái thất lạc bao năm qua. Cô em gái đáng thương mà cậu chưa một lần được gặp mặt.

- Tiểu Nghi, tỷ bị sao thế?

- Ơ, tỷ có bị gì đâu...

Nhỏ ngồi ngơ ngác nhớ lại chuyện vừa xảy ra mà quên mất thời gian. Tiểu Phàm đã xử xong hơn chục đĩa bò bía, cô bé ngồi gọi mãi không thấy Tiểu Nghi trả lời nên thoáng lo. Vội vỗ mạnh vô mặt nhỏ mấy cái, Tiểu Phàm lay mạnh. Nhỏ vũ phu đến nổi làm Tiểu Nghi xém tí té khỏi ghế, may sao thần hồn chợt về kịp nên mới không sao.

Trời dần khuya nên không khí se lạnh dần, khẽ hít hà Nghi và Phàm Nhi ra về ngay sau đó. Hai cô gái chia tay nhau tại một ngã tư gần nhà thờ nơi nhỏ ở, Tiểu Phàm một mực đòi đưa nhỏ về vì cô đi xe máy. Thấy nàng quá nhiệt tình nên Nghi cũng chìu theo.

Nghi về tới nhà thì lăn ra nằm vì quá mệt, đầu óc nhỏ quay cuồng ẩn hiển gương mặt cùng lời nói của ai kia. Trong giây lát nhỏ chìm vào trong giấc mộng, một lần nữa tiếng gọi của ai đó cứ thoi thúc nhỏ. Hình ảnh một thiên thần với đôi cánh trắng cùng giọng hát trong như sương mai vang lên kéo nhỏ vào một thế giới khác. Nơi mà nhỏ nên trở về...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro