Chương 4: Sự Trở Lại Của Wind And Rain (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Sự Trở Lại Của Wind And Rain (Phần 2)

Bảo nghi bước ra từ căn phòng trang điểm, trông nhỏ bây giờ không khác nào một Angel chính hiệu. Khoác trên người độc một chiếc váy trắng không dây,khoe đôi vai trần gợi cảm, phần eo thắt một chiếc nơ nhỏ xinh có đính pha lê sang trọng. Chân nhỏ mang đôi giày cao gót tôn dáng, tóc xỏa hờ hững. Dưới ánh đèn mờ ảo hất ra từ các bức tranh ven tường, Nghi nhà ta đẹp rạng ngời, vẻ đẹp của một cô gái mới lớn thì xuân xanh.

Khó nhọc bước đi vì không quen mang giày cao, Nghi nhìn Đại quản gia bằng ánh mắt hình viên đạn có pha chút nộ khí. Nhưng đáp lại ánh nhìn " trìu mến" của nhỏ, Đại ca khá hờ hững, anh ta cầm sổ ghi chép gì đó, kí tên rồi đưa cho Tiểu Phạm. Hành động xem nhỏ như không tồn tại của anh làm Tiểu Phàm phì cười,cô giờ tay làm dấu chaizo với Tiểu Nghi, rồi lặng lẽ biến mất.

Nhỏ đứng nhìn Đại quản gia trăn trối, ánh nhìn đã bớt sự hỉ hộ bởi câu nói của anh ta, đôi môi nhỏ nở một nụ cười hoàn mỹ.

-Cô bé biết tôi là người lo xa...phàm là chuyện công tôi sẽ dự liệu phương án phụ cho mình. Tôi đang mời một ca sĩ đến góp vui ấy, nên cô bé chỉ cần câu thời gian. Làm tốt, ngoài phần thưởng đã hứa trước đó,tôi sẽ căn nhắc tăng lương tiếp cho cô bé.

-Anh phải tin tưởng vào khả năng của tôi chứ, tôi không làm mất mặt nhà hàng ta đâu.

Bảo Nghi nói bằng vẻ tự tin và hưng phấn. Nhỏ nuốt khan khi thấy ánh nhìn ấm áp hiếm có mà Đại ca dành cho mình.

Lúc này cũng đã muộn, Đại quản lí không phát ra chút tín hiệu cùng lời nói sát thương nào nữa, anh ta nhìn đồng hồ, rồi cùng Tiểu Nghi tiến vào căn phòng vip 1, nơi có một vị khách đặc biệt đang ngồi đợi. Trong khoảnh khắc, Tiểu Nghi cảm thấy có chút bất an và mong đợi da diết. Cô bé hít một hơi thật sâu khi chuẩn bị bước vào trong, dưới ánh đèn nêon trắng pha chút vàng mát dịu, Tiểu Nghi nghe tiếng nhạc âm vang đầy xúc cảm do ai đó mới đánh đàn xong. Không khí tạo cho con người cảm giác gần nhau hơn.

8:30pm

Một người đàn ông trung niên ngồi xoay mặt về phía cánh cửa chính. Dáng người cao thanh mãnh mà khỏe khoắn, tóc mây rợn nhẹ, tuy không nhìn thấy mặt nhưng Tiểu Nghi và Đại ca đều biết ông ta phải là một người có tố chất lãnh đạo. Bằng chứng là giọng nói đầy uy quyền, có chút băng lạnh và dứt khoác mà ông cất lên mới đây thôi, nó làm Đại quản lí phải một phen luống cuống, mặt tái xanh trong lát mà vội vã rả lời.

- Anh trễ hơn thời gian đã nói 20 phút 11 giây. Tôi có thể đi về, nhưng dù sao cũng không bận lắm nên giờ mới còn ngồi đây chờ anh cùng cô ca sĩ không chuyên kia.

- Tôi thành thật xin lỗi ngài, vì chút lí do kĩ thuật nên tôi mới đến trễ.

Người đàn ông xoay người lại cất giọng nói, ánh mắt ông ta xoáy sâu vào Tiểu Nghi làm nhỏ khẽ rợn người. Hai tay nắm chặt hướng ánh nhìn thân thiện về phía ông, đôi mắt nhỏ nói lên sự kinh ngạc và trầm trồ, ngưỡng mộ.

Đại quản lí đứng bên nhìn Tiểu Nghi bằng cái nhìn của một người đồng cảm và bất lực. Anh không ngờ cô bé này lại mê trai đến thế, ngay cả một bậc tiền bối cũng không tha. Vẻ mặt cô thế kia làm mất hình tượng nhà hàng ghê gớm, nhưng biết sao được. Ai bảo người đàn ông kia đẹp phi phàm là thế, đến cả anh còn phải kinh ngạc khi lần đầu giáp mặt anh cách đây hơn 1 giờ. Có lẽ cũng tạm gọi là biết nhau.

Tiểu Nghi bước về phía cây dương cầm trắng đặt ở gốc phòng, nhỏ mặc kệ Đại quản lí và ông khách kì lạ này đấu tranh tư tưởng với nhau, mặc kệ vị khách kia có vẻ đẹp hồ ly vẫy gọi nhỏ. Hai người họ thích thì cứ mà đứng đó so đo thời gian, nhỏ không rãnh, bộ váy quá gợi cảm này làm nhỏ kém thoải mái. Nhỏ chỉ muốn hoàn thành xong nhiệm vụ rồi biến ngay đi nơi khác để quăng nó ra khỏi người, bộ dạng thục nữ hóa này vốn không hợp với một đứa mồ côi như nhỏ.

Thong thả và chậm gãy nhỏ cất giọng nói thu hút ánh nhìn của ông khách lạ vào mình, ông ta nhìn nhỏ trìu mến sau lời giới thiệu hơi bị thân thiện của Tiểu Nghi nhà ta.

- Tôi tên Bảo Nghi, xin phép ngài đây cho phép tôi được biểu diễn một bài hát góp vui ạ. Lỗi do tôi đến muộn không phải tại Đại quản lí làm việc tách trách. Tuy tôi không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, mà chỉ là một nhân viên của nhà hàng, nhưng nghe nói ngài đây là khách quý nên tôi mới mạng phép xin hát góp vui. Nếu ngài không chê, xin nghe tạm tôi hát xem như lời xin lỗi tôi thay mặt nhà hàng gửi đến ngài.

Đại quản lí không được bình tĩnh như Tiểu Nghi, anh ta lả cả mồ hôi mẹ, mồ hôi con sau khi nghe Tiểu Nghi nói. Ánh mắt vô hồn như sắp giết người bằng cái nhìn xoáy sâu.

Đứng ở bên cạnh chiếc bàn tròn, vị khách khoanh hai tay trước ngực tỏ vẻ thích thú khi nghe lời phân trần quá ư thành thật của cô gái. Anh vừa nhìn đã biết cô không phải ca sĩ chuyên nghiệp, nếu cô và tên quản lí không ai chịu thành khẩn, ắt hẳn ngày mai thôi cả 2 sẽ được lên thớt bởi một ai kia.

Wind nở nụ cười nửa miệng đẹp ma mị, anh nhìn cô gái trước mặt đâm chiêu. Vẻ bình thản và chờ đợi, xong khẽ xoay người hướng ra cửa sổ anh chậm gãy cất lời, trong giọng nói có phần đe đọa.

-Tôi đang đợi nghe lời xin lỗi của cô bé. Sẽ tốt nếu như cô bé hát ổn, còn không thì cả hai tự hiểu hậu quả.

Tiểu Nghi mỉm cười gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời. Đứng ở bên Đại quản lí đang nắm chặt tay tỏ vẻ không sao, nhưng thật ra câu nói của vị khách làm cậu nhớ đến một người. Đại thiếu gia của nhà họ Lâm, một trong những ông chủ của nhà hàng này, tuy trên danh nghĩa anh ta chưa hề lui đến quản lí hay trông coi việc làm ăn nơi đây. Nhưng xét cho cùng có thể vị khách này quen anh ấy, sự tự tin, bất cần của ông khách làm anh Đại nhà ta chắc mười mươi là thế.

Trong không gian vắng lặng chỉ độc một màu vàng mát diệu của ánh đèn pha lê trên tầng nhà phả xuống.Bên cây dương cầm Nghi thong thả đưa tay lã lướt đánh nên những giai điệu nghe xao động lòng người. Là một bản nhạc do nhỏ sáng tác khi còn bé, tuy nhỏ đã tặng cho một người nhỏ thần tượng, nhưng xét cho cùng đó cũng là tác phẩm của nhỏ. Nhỏ có quyền và tư cách biểu diễn nó.

Đoạn dạo đầu khá lôi cuốn đã làm Đại quản lí và vị khách lạ thẩn thờ. Cả hai im lặng dõi theo từng cử chỉ nhẹ nhàng và thanh thoát của Tiểu Nghi, cô bé đang thả hồn vào giai điệu của bản nhạc, không màn đến những người xung quanh. Sự tự tin và chuyên nghiệp ấy vốn tưởng chỉ những ca sĩ lâu năm mới có, ấy thế mà Nghi lại nắm trong lòng bàn tay. Cái này gọi là tư chất trời cho, không phải ai cũng lãnh hội được.

Một giọng hát đem ai về với gió

Cuốn cánh buồm đưa sóng vượt đại dương

Em là gió, còn anh là mây phiêu lãng

Gọi anh về gió gọi trái tim anh

Ngày không nắng, không trăng chỉ có gió

Cuốn trôi thời gian, thỏa lấp mãnh tình rơi

Gió cuốn mây trôi lưng chừng núi

Vắt ngang đời em, anh mặc gió cuốn chầm chậm bay....

Tiểu Nghi cất giọng hát âm vang trầm bổng, thanh âm thoát tục, sắc thái hơn người. Nếu bảo nhỏ là một tay ngang hát góp vui thì không đúng, mà bảo nhỏ là một ca sĩ chuyên nghiệp thì càng sai. Nhỏ hát quá hay, có thể nói cách hát không giống ai cả, không được đào tạo nên nhỏ chỉ hát theo bản năng. Từ cách luyến lái, lấy hơi, lên cao nghe rất nhẹ và dễ chịu. Khi thoảng giọng hát rung rung như tiếng lòng ai oán, đầy xúc cảm chân thật. Phải là người hiểu bài hát lắm mới đạt được trình độ này. Đại quản lí là tay mơ còn bị hút hồn, anh ta đứng lặng nhìn Tiểu Nghi bằng vẻ mặt ngơ ngác con nai vàng và ngưỡng mộ.

Đứng tựa người nơi cửa sổ, Wind khẽ chau mày nhìn Tiểu Nghi, anh thấy cô gái có nét gì đó thân quen mà xa lạ, gần gũi mà chơi vơi. Cô bé này rất lạ, nhìn phong thái cô biểu diễn làm anh nhớ đến Angel, thật sự rất giống, giống một cách hư ảo nhưng lại thật.

Tiểu Nghi một khi đã hát thì sẽ không màn đến mọi tác động từ bên ngoài,tuy nhỏ cảm nhận được tâm tình bấn loạn của 2 vị khán giả bắt đắt dĩ kia, nhưng biết sao. Ai bảo bắt nhỏ hát, ai bảo muốn nghe làm gì. Nhỏ hát đấy, nhưng nghe khó đỡ và dễ làm người khác khó chịu. Từ nhỏ sơ Mari đã khuyên nhỏ nên hạn chế cho người khác biết nhỏ hát được, sơ bảo lòng người khó đoán. Sơ không muốn nhỏ bước chân vài giới Showbiz, càng không muốn nhỏ nổi tiếng. Sơ chỉ cho nhỏ hát chơi vì biết nhỏ rất mê hát, nhưng các đợt lễ hội của nhà thờ thì nhỏ bị cấm. Sơ bắt nhỏ lo phần hậu trường, quà bánh. Đó giờ nhỏ chưa từng biểu diễn cho ai xem, nhưng không biết sao nhỏ vẫn dư tố chất tự tin. Chỉ cần hát là nhỏ sẽ quên hết mọi thứ, không sợ ai hết, cứ mãi hát và hát mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro