Chương 14: Sự Trở Lại Của Wind And Rain

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Sự Trở Lại Của Wind Và Rain

Gió đêm lạnh và hiu hắt lạ,cái dư vị trà rừng làm lòng tôi thầm ầm áp mà thở dài nhìn nhỏ muội đang ngồi kế bên mình.Tiểu Phàm đang tập trung gặm bò bía,nhỏ đã ăn hết cả chục dĩa chứ ko vừa,bảo là rũ tôi ra nói chuyện và ăn đêm báo đáp ân tình vì đã cứu giúp.Nhưng nhìn thì giống lôi tôi ra nhắm nhỏ ăn hơn,bởi tôi có ăn chút gì đâu,tôi có tâm trạng để tiêu mấy món ăn vặt mà muội ta bảo ngon số dách gì đó,ko ăn sẽ hối hận cả đời.

Tôi ngồi thẩn thờ mặc nhỏ làm gì làm,chợt một chiếc xe BW chạy phớt ngang,nhìn người cầm lái mà tôi ko sao dừng suy nghĩ.Phải,chú đẹp trai đấy là người tôi mới gặp cách đây ko lâu trong nhà hàng,tôi ngồi nhớ lại những việc xảy ra mà suy tư.Ánh mắt vô hồn dõi nhìn những ngôi sao đang tỏa sáng trên nền trời cao vợi kia..

Khi ấy tôi đang đứng ngơ người nhìn chiếc xe đầu nấm chạy cùng những người kia mà suy nghĩ mông kung.Chợt một tia sáng phát ra trong đầu tôi,làm cho tôi la thất thanh thu hít bao ánh nhìn của mọi người đang thong thả dạo bước từ ngoài vào.

-Là nó,cái con ngựa trời xém hù tá thót tim....Nupacachi,cái đồ nầm vàng,nấm thối ngươi hãy đợi đấy ta sẽ báo thù mi trong nay mai.Nợ cũ lẫn nợ mới,tốt nhất đừng để ta gặp lại ko thì mi die nhé.

Đứng chống hong quạt tay cho hạ hỏa,máu như dồn hết lên não làm tóc tôi muốn dựng đứng.Lê bước chân khó nhọc vào lại bên trong,tôi ngay lập tức gặp ác ma,à ko ác huynh.Đại quản gia đang ngó nghiêng ngó ngửa như tìm ai đó,bắt gặp tôi từ ngoài đang hiên ngang dạo bước,anh ta bay lại liền,ko kịp để tôi nói câu gì đã vội hỏi dồn dập.

-Bảo Nghi cô vừa phục vụ trong phòng vip 1 ra phải ko.Nói mau họ đâu rồi,tôi đang có việc gấp.Cô có thấy một cô gái có vẻ đẹp rất Hàn tới đây ko,nếu có cô ấy thì may quá...

-Stop,quản lí làm gì khủng bố em gê thế,chậm thôi để em còn biết đường mà trả lời.

Tôi đưa tay chặn miệng Đại ca lại,làm anh ta đang quăng ngon trớn bị cụt hứng mà bỉu mặt xuống.Đường đường là một quản lí đầu gấu mà khi đứng trước tôi cứ ngoan như con mèo.Phải đơn giản vì tôi đây có tí tài nên anh ta mới kiên nể,và một phần vì anh ta đang cần nghe câu trả lời từ tôi.Thái độ của Đại ca tỏ ra khá quan trọng,nó đã nói lên tất cả.

Tôi đưng ngơ ra đưa vẻ mặt ngô ngê chờ Đại quản lí nói tiếp,anh vẫn suy tư gì đó một hồi lâu xong mới thong thả cất lời.

-Số là nhà hàng ta đang tiếp một vị khách khá đặt biệt,vị khách đó vẫn còn ngồi trong phòng vip 2 chờ nghe hát.Ko khó tính mấy chỉ là ông chú đó đòi giờ phải có ca sĩ Hàn hát cho nghe,khổ cái ta đào đâu ra chứ,phải ca sĩ Việt Nam thì mặc may ta mời được.Tiền chi ko quan trọng vì vị khách này rất đặt biệt,ông ấy có chuyên môn về âm nhạc rất chuẩn hẳn là người trong nghề nên anh ko dám mời ca sĩ nghiệp dư giả danh hát.Hay là...

Đại quản gia đang ca một bài diễn văn rõ dài thì bỗng nở một nụ cười tà mị nhìn tôi cất lời.Tháy độ ấy của anh làm tôi khẽ rùng người mà lui lại vài bước phòng thủ cất lời đáp.

-Đại ca à,anh đừng nói là bảo em đi hát cho ông khách ấy nghe nha.Never nhé,đồng ý là em biết tiếng Hàn,hát cũng tạm nghe được cơ mà giọng em hát ko chuẩn và con yếu kắm.Ông ấy là người trong nghề nữa khéo em bị khóp hát bậy thì danh tiếng nhà hàng ta càng căng.Anh tự tìm một ca sĩ khác nha em chuồng trước đây.

Tôi vừa xoay người định bước đi thì đã nghe giọng nói thân thương của Đại quản lí nói với theo từ phía sau vọng tới,âm vực cứ du dương say lòng làm bước chân tôi đóng đinh tại chổ ko cất bước tiếp được.

-Hình như nhà hàng ta đang định sa thải nhân viên bất hợp tác với quản lí á,nói chung có tài mà ko ngoan thì chẩng ổn.Có lẽ anh sẽ cho em làm ứng cử viên đầu tiên.

-Đại huynh anh phũ thế,đâu cần phải uy hiếp em bằng cách đó.Ko phải em ko muốn giúp chỉ là lực bất đồng tâm,em hát dở lắm anh à.

Tôi lê bước lại vịnh vạt áo Đại quản lí mè nheo giả mặt ngơ.Chiêu này có thể ko hiệu quả với người máu lạnh như anh ta nhưng tôi vẫn xài thử coi sao.Đúng như tôi định liệu,anh ấy tay vễn giả vờ cầm sổ ghi chép,miệng tiếp tục phát ra mấy câu có độ sát thương cực cao.

-Haiz,em tưởng anh là con nít à.Anh có dịp nghe em hát rồi đấy,tuy ko hay bằng Hana vì cô ấy là ca sĩ đưởc đào tạo bày bản,cơ mà chất giọng em khá ổn hát rất chuẩn đấy cô bé.Coi như em giúp anh lần nay,nhà hàng sẽ trả tiền thêm cho sự hi sinh của em và tháng sau anh sẽ tăng lương cho em,ok nhé cô bé.

Đại quản lí nói xong thì đôi mắt long lanh hướng nhìn tôi chờ đợi.Phải,mặc dù chiến lợi phẩm anh đưa ra có vẻ hấp dẫn,nhưng tôi quá hiểu tính của anh.Nếu đây ko phải là một việc rất quan trọng hẳn anh ko đưa ra món tiền hờ như thế để cám dỗ tôi.Khẽ lắc đầu ngao ngán tôi đáp lời anh,giọng có chút gì đó miễn cưỡng và bất lực.

-Vâng,thì em hát vậy.Hậu quả thì anh chịu nha em vô cang.Giờ ta đi luôn chứ,anh nhớ giữ lời hứa,em mong rằng sẽ còn toàn mạng sống tới ngày nhận tiền công anh trao.

-Đi hãt chứ có phải đi vào chổ chết đâu mà em trưng vẻ mặt thê lng tội thế cô bé.Anh hứa sẽ bảo kê cho em.Giờ ta đi thôi,ko ông ếy đợi lâu sẽ ko vui.

Đại quan lí thay đổi tháy độ nhanh như chớp khi nhìn thấy sự phục tùng của tôi.Anh còn trưng ra nụ cười đẹp đầy mê hoặc vốn có.Tôi lê bước chân khó nhọc đi theo phía sau anh,chợt anh dừng lại làm đầu tôi được dịp đáp vào lưng anh đau khôn tả.Khẽ đưa tay xoa đầu tôi nhìn anh hằn hộc trách móc.

-Anh làm dung nhan ca sĩ bị biến dạng nè,đền em đi.

-Sorry,anh ko cố ý.Giờ ta đi thay đồ trước đã,em định như vậy mà hát à ko chuyên nghiệp gì hết,tiền thuốc men anh sẽ cộng vào thêm.Đi thôi cô bé.

-Vâng em quên mất.

Tôi nhìn vẻ mặt gian gian cùng nụ cười đêu của Đại quản lí khẽ đáp lời.Ko biết sao tôi có chút bất an và hồi hộp khi sắp phải hát cho một nhân vật bí ẩn nghe.Cố giữ tâm bình lặng,tôi tự trấn an mình sẽ làm được vì tôi hát tiếng Hàn khá chuẩn.Có thể qua dịp này tôi sẽ được phát hiện tài năng mà bay cao trở thành ca sĩ ko chừng.Biết đâu được,số phận vốn nằm trong tay ta nên cứ thế mà nắm lấy và cá cược vậy,tôi sẽ thử một lần xem sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro