Chương 3: Oan Gia Tương Phùng (Phần 7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Oan Gia Tương Phùng (Phần 7)



8:30pm.


Sau hơn nữa tiếng vất vả lăn lộn dưới bếp phụ bác An,người đảm nhận công việc nấu mấy món trời ơi đất hởi mà tên đầu nấm gọi,tôi mới lon ton bưng lên phòng cho hắn.Lòng vẫn ko khỏi hết bức rức lẫn khó hiểu.Số là sau khi tôi đưa cái danh sách món ăn vừa ghi lại cho bếp trưởng An,bác ấy nhìn nó chăm chú một hồi lâu rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý,xong ko nói gì với tôi liền bắt tay vào làm.Vì sợ ko kịp thời gian tên nấm vàng yêu cầu nên tôi cũng lao đầu vào phụ,sau khi nấu gần xong mấy món ấy tôi mới vỡ lẽ là đầu nấm gọi toàn mấy món ngon nhất nhà hàng,món thì ko lạ chỉ là cách đầu nấm đặt tên cho chúng quá kì dị.Cơ mà tôi ko sao hiểu nổi,bác An nhờ đâu hiểu được tên mấy món ăn đó,giống như bác đã nghe chúng quen từ lâu rồi,nghĩ đến đều này làm tôi ko khỏi tò mò.


"RẦM..."


Một âm thanh thê lương vang lên,tôi đưa tay ôm đầu nhìn cánh cửa trăn trối,số là tôi mãi suy nghĩ bâng quơ nên ko lo nhìn đường mà đăm thẳng gương mặt vốn ko mấy xinh của mình vào cửa.Hậu quả là làm nó móp đi mãng khá lớn,đưa tay xoa xoa nó,tôi thầm cảm ơn trời vì vẫn may nó ko bị bung ra ko thì tôi phải đi toi cả tháng lương mà đền nhà hàng quá(T/g:đầu chị ấy bằng sắt quá,đáng sợ thật^^).Cố lấy lại bình tĩnh tôi chỉnh trang y phục bước vào bên trong,cầu sao tên nấm thối tha ấy tha cho tôi toàn mạng,hắn mà còn chặc chém nữa chắc tôi ko kiềm chế được mà nhào vô xơi sống hắn luôn quá,nhịn thì nhịn nhưng cũng phải có giới hạn,tôi đây chẳng sợ gì chỉ là bị tống cổ khỏi nơi làm quá lí tưởng này tôi có chút ko cam tâm.


-Xin lỗi đã để quý khách phải đợi lâu.Đây là những món đầu tiên vừa nấu xong.Tôi sẽ mang các món còn lại vào ngay ạ.


-Cô trễ 10 phút,giờ chúng tôi sẽ ko ăn nữa mà đi đây,cô tự lo lấy mà trả tiền cho nhà hàng đấy.


Tên đầu nấm cất giọng oanh vàng phán một câu rờn khi nghe tôi vừa nói xong,hắn còn ko quên tặng tôi nụ cười nữa miệng gian xảo,tôi đưa mắt nhìn đầu nấm một cách bi thương,hắn ta đùa ư.Một món hắn gọi bằng cả tháng lương của tôi đấy,trả hết cái đống trên tay này chắc tôi có mà bán nhà,cơ mà đến nhà cũng ko có mà bán.Tôi chỉ còn mỗi đường bán thân thôi,nghĩ mà đau lòng,thôi thì cố hạ mình xin hắn vậy,tránh voi ko xấu mặt anh hùng.Tôi đây đành thử vậy,biết đâu hắn ta vui lòng mà ban phát cho tôi tí lòng tốt còn xót lại.Nghĩ là làm tôi cố nở một nụ cười nai tơ vô tội nhất có thể,xong cất giọng thỏ thẻ.


-Xin quý khách thông cảm dùm ạ.Chúng tôi đã cố làm nhanh nhất có thể,nếu ko nhà hàng tôi sẽ...


-Jony,đừng làm khó cô ấy nữa.Chúng ta đi thôi ko anh Ran đợi lâu sẽ quậy cho coi.


Cô gái có tên Hana cất giọng xen vào câu nói đang hồi căng thẳng của tôi,vẻ mặt lạnh lùng của cô ấy được thay bởi vẻ rạng ngời khi nhắc tới người tên Ran ấy.Tôi chắc nàng này có cảm tình với anh ta,tuy chưa từng yêu ai nhưng My My cũng hay có vẻ mặt giống cô nàng khi nhắc tới"anh" của nhỏ,phải nói là con gái khi yêu có khác,trông rạng ngời như trăng rằm.Nhìn vẻ mặt cô gái tên Hana này mà tôi ko khỏi xốn xao,đúng là người đẹp mà.


-Nhưng mà Cherry đói,sao đi quậy được Huy ca hic...


Cô nàng đáng yêu ngồi kế đầu nấm mè nheo ko quên ôm bụng mình kêu la thảm thiết,mấy người kia ngồi nhìn nàng ta khẽ lắc đầu.Đầu nấm thì vẫn ngồi chiễm chệ trên ghế rất thong thả,xong hắn ta đưa tay xem đồng hồ rồi mới nhìn tôi nở mổt nụ cười tà mị cất lời.


-Vậy thì nhờ cô gói những món ăn này đem ra xe dùm tôi,nhớ làm nhanh nha tôi cho cô 5 phút.Ra trễ tôi đi thì cô tự chịu,đừng trách sao tôi ác.


-Vâng tôi sẽ làm ngay,phiền quý khách đợi giây lát.


Tôi nhìn đầu nấm cất lời,xong vội vã đem nhưng món ăn đi đống gói,trong lòng thì thầm nguyền rủa tên đầu nấm keo kiệt,hắn làm như tôi là siêu nhân ko bằng.Mặc tôi đang loay hoay với đống thức ăn ngỗn ngang hắn và những người kia ra khỏi phòng vip.Trước khi họ đi khuất hẳn,tôi có nhìn thấy hai đôi mắt đang hướng vào mình,đầu tiên là cái nhìn đắc chí ra vẻ trên cơ của đầu nấm,còn đôi mắt kia là của Hana,cô gái ấy nhùn tôi đầy suy tư,tháy độ của cô làm tôi có chút bận tâm.Phải,ko biết vì lẽ gì tôi cứ có cảm giác đã gặp đầu nấm và cô gái tên Hana ấy rồi,tựa hồ rất thân quen nhưng cũng rất xa lạ.Bết chợt tôi nhớ tới những cô cậu bé năm ấy,trông thoáng chốc kí ức tuổi thơ hiện về trong tâm trí tôi,tuy ko rõ nhưng cũng đủ để tôi hoài niệm lại.Vào một ngày mùa đông ko lạnh,tôi đã gặp những thiên thần của thời hiện đại,họ đã lướt qua tuổi thơ tôi vội vã và để lại trong lòng tôi những ấn tượng sâu đậm khó phai mờ được,thật sự tôi rất muốn gặp lại họ dù chỉ một lần,vì tôi vẫn đang giữ một thứ rất quan trọng với một cậu bé.Món đồ mà cậu muốn tặng cho thiên thần của cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro