Chap12: Ngày chủ nhật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là chủ nhật, ngày nghỉ của mọi người nhưng lại là ngày tăng ca không lương cường độ lớn của An. Biết trước tình hình, sáng dậy An nhét căng một bụng cơm để tiêu dần, trời trở gió nên Phong thiếu cũng lên cơn, cậu ấy dậy sớm lắm bà con ạ mà không cần cô gọi mới chết chứ nước hoa xịt nhặng cả lên tóc vuốt vuốt keo cơ.

"Hôm nay cậu đĩ thế!"

Mặt Phong đang phởn là thế mà nghe xong câu phán của Nam là bao nhiêu cảm xúc nó tụt dốc không phanh, bất chấp hình tượng soái ca phới phới của mình cậu dùng một tay nhấc cả bình sữa ném qua. An cũng không vừa, điệu nghệ nghiêng người né đòn còn lè lưỡi trêu cậu trước khi chuồn. Cái gan này cô có được cũng nhờ có Lệ Quyên đại công chúa chống lưng, Phong thiếu giờ có bực cũng chỉ đập cô mấy cái chứ không đuổi việc nên cô chả có gì phải sợ.

Phong ức lắm thằng ranh kia nó dám hỗn với cậu, còn không phải vì có cái cục "c ứ t"  à nhầm cái cục ngọc kia đứng sau sao. Vất quách cái hình tượng " sái cổ" kia đi cậu chạy một mạch theo thằng oắt con lấy ngón út "móc mũi" nó vật ngửa xuống sàn. Nó biết mình thất thế nên cuống cuồng bò để thoát thân, ha, mơ đi cưng. Cậu cầm chân kéo lại rồi ngồi lên lưng nó, thằng này ăn lắm ăn nhiều nó dồn hết xuống mông. Cậu xoa xoa vặn vặn cổ tay cho thêm dẻo, dùng tất cả sức lực mình có mà tét hai cái mông của nó, sau một lúc thì nó giơ cờ chịu thua.

Cậu đứng dậy chỉnh lại quần áo vuốt lại tóc. Úi sời, lại đẹp trai như ai. Nhìn thằng giặc bị đánh cho thừa sống thiếu chết dưới chân cậu hả lòng hả dạ quay đi, nhưng cũng không quên "ban thánh chỉ mới":

-Sáng nay không chơi nữa, anh với chú đi mua đồ.

An khó khăn bò dậy, trận này cô thua thảm hại còn bị nội thương nữa chứ. Vận "nội công" cô nhổ ra một ngụm bạch huyết (máu trắng ạ😁) rồi lết mảnh thân tàn về phòng.

Nhìn kẻ to xác đang tiêu sái bước về phía trước mà An mạnh mẽ khinh bỉ năm giây, con trai con lứa gì mà suốt ngày mua mua sắm sắm. Mới tuần trước rinh về một đống đồ chắc là chưa mặc hết đâu thế mà hôm nay lại đĩ đượi mua sắm tiếp rồi. Nếu sắm cái loại 100k bốn cái, bốn cái chỉ có 100k mại zô mại zô hay bán ở quê thì cô cũng không nói nhưng bà con có biết không cứ tầm trên triệu một cái quần hoặc áo, có cái cả chục triệu còn có cái tính cả tiền đô mới hốt.

Đấy, mua xong ba bảy hai mốt ngày lại chán, chán rồi lại vất đi. Nhìn cái kiểu lãng phí này mà cô ngứa mắt thế không biết, mua cho sướng tay chỉ khổ thân An mang vác cái đống đồ mà muốn xỉu.     

Nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ biết làm sao bây giờ, nhà người ta giàu có, người ta ưng cái nào là chỉ cần quẹt thẻ "xoẹt" một cái là xong chả cần quan tâm giá cả thế nào. Còn phận nông dân như cô, chỉ mong muốn có công việc ổn định  để có tiền đi học là mãn nguyện lắm rồi.

-Chú có thích cái nào không anh cho.

Nghe Phong nói vậy An thật thà lắc đầu. Đồ cũ của cậu cô chỉ sửa một chút là mặc ngon ngay cần gì mua đồ mới, cái quan trọng bây giờ là kiếm thật nhiều tiền học thật giỏi thì sợ gì sau này không có váy Hermés mà mặc. Nào ngờ cậu lôi cô xềnh xệch vào tiệm, chọn một bộ đồ mà nhìn giá của nó, An suýt cắn đứt cả lưỡi, Phong thiếu nhìn cô một lượt phán:

-Lệnh anh là lệnh vua chú mà cãi anh hoạn cả nhà chú luôn, cầm đồ này vào thử chiều nay anh đưa chú đến một nơi.

" Chiều nay không thể thao nữa ạ?"

Cậu không nói gì hướng ánh mắt lừ lừ đậm mùi thuốc súng- cái ánh mắt mà em Ki nhà cô hay nhìn khi gặp người lạ. Và kết quả cô ngoan ngoãn cụp đuôi chạy vào phòng thử đồ.

Dù gì thì dù An vẫn thấy cô mặc đồ nam đẹp thế không biết, bộ này vừa người dã man nhìn cô đẹp troai phải biết. Thế nhưng An vừa mắt với bộ đồ bao nhiêu thì Phong thiếu nhà cô ngứa mắt bấy nhiêu.

-Sao bộ quần áo đẹp thế này mà chú mặc như thằng ái thế hở. Có thằng đàn ông nào vai mảnh eo thon mông to như chú không?

Rồi cậu nhích lại khoác vai cô thủ thỉ:

-Hay tý nữa anh với chú ra kia mua váy hai dây rồi ra chợ mua hai quả bưởi, mượn thêm cái "cọc xê" của Quyên nữa thì ......ùa uây chắc lắm thằng mất máu đấy.

"Cậu biến thái!!"

Buông lại câu nói An ngoắc mông phắn thẳng bỏ lại cậu với cô bán hàng đang gào thét một cách rất chi là "nhẹ nhàng".

-Bạn gì ơi bộ đồ bạn đang mặc..........
.................
Chưa
.
.
.trả
.
.
. tiền.

-Không sao không sao tôi trả cho cậu ta.

-Nhưng anh ơi bộ đó chưa tháo chíp tháo tem anh ạ!

Phong thiếu có cảm giác sa mạc lời, bèn để lại thẻ học sinh rồi chạy đi tìm con lợn kia.

An lang thang đi khắp khu mua sắm ngắm đồ cho thỏa mắt nhưng sao ai cũng nhìn cô với ánh mắt dị thế nhỉ, cô cũng biết bản thân mình hiện tại rất đẹp trai nhưng mà mấy cái kiểu nhìn này khiến An khó chịu ghê lắm, dù gì thì dù cô vẫn là con gái mà cô cũng biết thẹn chứ bộ. Phong thiếu nhà cô chắc gặp bóng hồng nào rồi, thôi vậy cô về trước vì có đến đó cũng chỉ làm bóng đèn 1000W hiệu Rạng Đông. Tào phớ của cô xem ra không ăn được rồi.

Sắp đi đến cửa kiểm soát, cô bị tên mắc dịch mào kéo giật lại, đang định chỉnh tông giọng chửi thì mặt cậu lù lù hiện ra làm bao nhiêu lời nói bị cô nuốt sạch vào trong. Cậu chả nói rằng gì đã lôi An sềnh xệch lại cửa hàng, giờ mới biết cô mặc đồ chưa tháo chip tháo tem mà tự tin giễu khắp hai tầng khu thương mại.

Giờ cô không thấy thẹn nữa đâu, cô thấy nhục nhiều hơn.

Phong thiếu thanh toán xong thì đưa An đi ăn tào phớ. Đấy, cậu chủ nhà cô lúc này đẹp trai thế nhở, người đâu mà tốt bụng ghê.

Lẽo đẽo theo cậu về nhà, An không kìm được tò mò chả biết chiều nay cậu đưa cô đi đâu nhỉ, hay là cậu cho đi vườn bách thú, không chừng cho đi đạp vịt.

Uây uây, An hí hửng cả trưa cô dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ cho chuyến ngao du buổi chiều nào ngờ cái nơi mà cậu đưa An đến làm cho cảm xúc của cô rơi loảng xoảng.

Một quán bar có tiếng, nhạc xập xình, đèn nháy ngậu xì nhặng, mấy cậu ấm cô chiêu như con loăng quăng trên sàn nhảy nhìn lộn cả ruột. Cậu đi sinh nhật bạn thì lôi cô theo làm gì, mọi người thấy giai lạ xúm vào hỏi còn cô như con mù. Đèn nháy kinh quá cô chẳng thấy gì cả, nhạc mở lớn làm An váng cả óc chỉ biết bám "váy" cậu mới miễn cưỡng bước tiếp. Một cậu ấm chạy lại vỗ vai An:

-Chế nào đây?

-Bạn anh tên Nam không nói chuyện, có gì cứ hỏi anh.

Cậu ấm kia nhìn cô một lượt nói:

-Đẹp trai phết đấy tôi tên Đức.

An gật đầu đáp lại, đằng xa đã thấy Quyên trong bộ váy cúp ngực nhảy nhiệt tình với đám thanh niên. An cảm thấy buồn nôn vì âm thanh lớn, đèn nháy, mùi nước hoa nồng. Cô đứng lép vào góc tường, vịn lấy ghế cho khỏi ngã sinh nhật cái khỉ gì chả thấy hát hò cắt bánh mà chỉ nốc rượu là chính, phận lính mới An uống rượu đến không kiểm soát, quay sang cầu cứu thì cậu làm động tác nâng chén với cô. Sau vài tuần rượu An thấy cơ thể mình nhẹ ghê lắm cảm giác nó cứ lâng lâng mà không sao đứng vững được.

Một lúc sau.

Nam nằm ngon lành trong lòng cậu, miệng thỉnh thoảng chóp cha chóp chép nhìn yêu thế không biết, tự dưng cậu muốn cắn nó một nhát, một nhát thôi có sao không nhỉ?

Quyên đang "bay "sung lắm thì thấy có cái gì không đúng, anh cô đâu, mọi khi nhảy như điên như dại mà hôm nay ngồi thui lủi góc phòng thế kia:

-Sao không ra nhảy?

-Cô chưa thấy à?

-Đã say rồi sao, Nam uống mấy cốc vậy?

- Không rõ, thôi cô đưa nó về hộ anh, chơi bời thế đủ rồi.

Nhảy một lúc Quyên đã thấm mệt, cô cũng không muốn ở lại thêm nữa nên ngoan ngoãn hộ tống bé Nam về nhà, vì đã uống rượu không thể tự lái xe nên cô vẫy một chiếc taxi rồi đưa Nam vào. Xe chạy chưa lâu, đột nhiên bên tai Quyên vang lên giọng nói quen thuộc:

-Quyên Leo à!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro