Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Ng...ươi...người...Băn...g..." 

Ấp úng trong miệng nửa ngày trời Triệu Dực vẫn như cũ mặt vừa trắng vừa hồng mà vẫn gắt gao nhìn về phía Bạch Băng. Lúc này, trong đầu hắn còn đang rối loạn tới mức đình trệ...suy nghĩ: Hắn...không, Bạch Băng là nữ? THế quái nào lại thế được cơ chứ?? Co...n con gái sao? T-thế nhưng chẳng phải có mấy lần dẫn người này theo...cũng cso vài lần thay quần..á..o trước mặt y n-nha....cô..cô ta còn mặt không đỏ...trực tiếp ngáp ngáp vài cái rồi còn ăn trước mặt mình h...hay sao? Không thể...nào...Mà con gái gì lại có loại thích...bị đánh? Người như thế phi thường khó kiếm a...

Bỗng Bạch Băng quay đầu lại.

"ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !! Biến thái ! Dê xồm ! Nhìn trộm người khác tắm !!!"

"........"

............................................................................

Đình viện

 Dực vương gia day day thái dương, nhíu chặt lông mày lại, mắt nhắm mặt đen, có chút đau đầu, nhất thời miệng vẫn chưa thể nói được điều muốn hỏi.

 Bạch Băng liếm liếm môi chớp chớp mắt một hồi, mồ hôi lạnh túa ra như mưa: AA, hắn biết ta là con gái rồi, sao giờ? Giết ta? Hay đuổi ta? Cái này có chút...không được nha, hiếm lắm mới gặp được một tên thích cuồng dã tra tấn người khác mà, cái này gọi là bỏ không nỡ mà buông cũng không xong nga~ Nhưng hắn đánh ta thì tốt rồi, chỉ sợ lại đuổi ta đi thì chẳng phải loại cái phế vật vô dụng hiện giờ của ta....thôi thì cứ xác định là tiêu rồi. Mím môi, Bạch Băng nhắm mắt.

 Chỉ là...

 Một lúc sau, Dực vương thông suốt ngẩng đầu lên định hỏi thì... Ngủ rồi...Hàn Bạch Băng NGỦ RỒI ?! Cô nàng khiến hắn phi thường nhức óc vì vụ việc vừa xảy ra lại không chút áy náy hay giải trình gì liền ngủ, lại còn ngủ ngồi !! Tư thế này mà vẫn còn ngủ được sao? Hơn nữa lại dường như vô cùng thoải mái? Di? Loại nữ nhân này thật lạ, thật rắc rối ngoài sức tưởng tượng... Triệu Dực thở dài, lắc lắc nhẹ đầu liến đứng dậy bế Bạch Băng đi về phòng của nàng, khuôn mặt có vài phần bất đắc dĩ.

 Bạch Băng lăn qua lăn lại một hồi rồi...

"Á Á Á !!! Cứu...cứu ta....cứu !!!....."

 Âm vang rộng khắp Dực phủ.

"Gì gì? Ngươi làm sao thế?" 

 Một tiểu thái giám từ ngoài vội vã đi vào. 

"Cứu...cứu ta..."

"......."

 Nằm mơ nói mớ hả?

"Băng Băng, ngươi làm sao thế?" Một giọng nói có chút lo lắng truyền vào.

 Tiểu thái giám vội quỳ xuống hành lễ. Thấy thế, Triệu Dực cũng chỉ xua xua tay rồi đến bên giường xem.

 Sau đấy....

"Cứu ta a~~ Sao ba mẹ không đánh ta vậy?? Hu hu____"

 Nhất thời, cả căn phòng lâm vào im lặng. Triệu Dực nhăn mày, day day thái dương, nghiến răng kèn kẹt, mặt thì đen lại, sát khí tỏa ra nồng đậm sau đó... 

Bốp bốp binh

 Thế là đầu của Bạch Băng cũng theo âm thanh đó mà nổi lên ba trái ổi.

 Nha đầu này thật không thể khiến người ta hiền lành được mà. Hình như không đánh không xong. Thật khiến người ta tức phát ngốt !!! Đi chết đi cho lành !! Hừ.

Lúc này Triệu Dực vô vô vô vô vô vô cùng muốn phát tiết, thế là hắn lại đi ra đình viện, cho gọi vài tên nô lệ trước đây đã bắt. Thế mà một tiếng gọi động lòng người, vô cùng thánh thót, vang lên cứ như tiếng ve kêu trong chiến tranh.

Được rồi, được rồi, hắn công nhận là hắn đang trng cơn điên nhưng bỗng chốc cũng phải nổi da gà vì cô gái trước mắt.

Thiết Vẫn - tên của cô công chúa nước này. Thiết Vẫn đang cố gắng uốn éo lắc lư mông mình sang trái phải rồi lại trái phải cứ thế ưỡn ẹo cười duyên dáng, bất chợt lại liếm liếm môi rồi nhẹ nhàng chớp chớp con mắt, môi dẩu dẩu lên...sau đó trực tiếp nhấc cánh tay chạm vào mặt hắn. Vâng, giờ hắn đang nổi hết cả da gà lên nhìn cô nương trước mặt. Phải nói là cô nàng đúng là xinh thật nhưng hơi có vấn đề, ít nhất thì não cô ta hình như chỉ được làm bằng đầu tôm. 

"Oa, lâu không gặp mà chàng nỡ nhìn ta lạnh lùng thế sao?" Hơi thở của nàng phả vào tai vị vương gia này.

Hắn chỉ nhíu mày sau đó định đẩy cô nương trước mặt ra.

"Dực, đừng lạnh lùng thế mà....Dù sao....thì hai ta cũng đã được chỉ hôn rồi, vấn đề thành hôn chỉ còn là thời gian thôi mà, cũng chỉ có ba năm nữa thôi, hãy dịu dàng với thiếp đi, ...việc đó...ân... làm sớm một chút cũng được mà..."

Hắn cực kì khinh ghét người trước mặt này, nàng ta trước quỷ kế sau bức người, ai mà chẳng biết nàng ta muốn được cái gì thì cho dù giết người cũng dám. 

"Ta đang mệt " Nên cô biến đi, chết đi cho đỡ trật đất.

"Ôi, sao lại thế? Có sao không nha? Để thiếp giúp chàng chăm sóc "

Gặp quỷ ! Nếu không phải cô ta là con vua ta đã sớm băm thây vạn đoạn cô ta rồi. 

"Cô đến đây làm gì?"

"Gì chứ, chàng đừng lạnh lùng như vậy mà,dù gì thì thế lực của chàng cũng rất tốt đối với triều đình nước ta...Mà chàng biết đó, cung phụng quân là phụ mà thiếp yêu chàng mới là lớn a~"

"Biến đi !!"

"Thiếp có thể trao thân thiếp cho chàng hảo hảo bạo phát nga~"

Lúc này hắn lửa giận cũ chưa nguôi, lửa giận mới lại phát.

Hắn liền hừ một tiếng lạnh lùng phất phất tay áo quay người đi.

"Chàng...!!!"

"Chàng nhớ đó !! Ta biết thừa là có con ả yêu tinh trong phủ chàng rồi, tên là cái gì Băng đúng không? Hảo, thật sự không cài mật thám không yên mà. Chàng nên chuẩn bị hậu sự của yêu tinh đó đi là vừa. Hừ, ta sẽ cho con ả đó một bài học sống không bằng chết !!!"

Sau đó Thiết Vẫn công chúa liền quay mặt, tiếp tục điệu ưỡn ẹo, lắc mông về phủ.

Nhưng điều đấy chỉ làm Triệu Dực cười nhạt. Thật là nực cười, hắn dĩ nhiên không hề lo lắng cho cô nàng Bạch Băng một chút nào rồi, chỉ sợ người cần lo là cô công chúa kia kìa, lỡ cô ta tức tới mức hộc máu mà chết mới là chuyện lớn. Bạch Băng thì đảm bảo cực thích tra tấn, càng nguy hiểm càng vui, nói chung khỏi nghĩ cũng biết nếu cô nàng mà nghe được câu nói kia của Thiết Vẫn hẳn sẽ quỳ mọp xuống đất ôm chân nàng mà xin bây giờ hành hình luôn đi?

Chết tiệt !! Hắn cần hạ hỏa a. Thật bực mình.

Tùy tiện hắn cho gọi người thị tẩm thì...đang chuẩn bị đến bước kia...không, phải nói đang làm dở giữa chừng rồi thì một bóng người vừa than thở vừa trách móc đạp cửa xông vào.

"Chết dẫm, Dực hỗn đản đâu rồi? Ta cũng đâu có làm sai gì mà, hơn nữa ngay từ đầu ta cũng không có nói rằng mình là con trai."

"Ớ...a, ta xin lỗi !! Ha ha, quấy rầy chuyện tốt của hai vị a~ Ta đi đây, hắc hắc. Dực ca, hãy cố gắng làm tốt, cẩn thận kẻo bị liệt dương đấy, xin lỗi"

Bùng nổ thật rồi. Gân xanh gân đỏ nổi đầy trên người Triệu Dực, cơ bắp cũng theo hơi thở căm tức mà phập phùng. Mà móng tay do quận nắm đấm quá chặt cũng đã dẫn đến chảy máu.

Hôm nay hắn không bạo phát mới là lạ.

Người kia nhất định phải hảo hảo trừng phạt. Phải phạt cho nàng biết thế nào gọi là nô lệ. Nhất định phải nghe lời hắn.

...Hơn nữa còn phải hỏi cho rõ tại sao cô ta là một tiểu cô nương lại đi hôn một cô nương khác?

Và xa xa có nàng Tuyết Y Y đang ngồi trên một mỏm đá một tay hăn dưa chua, một tay đang vẽ tranh.

"Thật chua nha, hôm nay mà không ăn hết thì ngày khác lại hỏng mất, hắc hắc! Chiến thôi"

                                                                                                                  ............................_o0o_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro