Chương 105+106+107+108+109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 105:

  Không để suy nghĩ tiếp theo kịp xuất hiện trong đầu, Yến Nguyên dùng hết sức trừng mắt với Khải Hoàng. Và đúng hơn là... thứ đang xuất hiện phía sau anh. Môi cô mấp mái, thều thào bằng cả sức lực còn lại:

- Hạnh... - Chữ còn lại phải kẹt lại trong cổ họng, một dòng nước ấm nóng tanh tưởi màu đỏ tươi văng lên cả mặt cô sau tiếng "Bụp" kinh hoàng. Đôi mắt Khải Hoàng trừng lớn, rồi anh ngã sang một bên.

Bóng dáng người phụ nữ đáng sợ đó xuất hiện trước mặt cô, trên tay là một hòn đá còn nhỏ máu. Máu bắn cả lên mặt bà ta, khiến cho gương mặt vốn dĩ đã vặn vẹo vì tức giận và thù hận càng trở nên ghê rợn.

Yến Nguyên nhìn Hạnh Phương, đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười lạnh ngắt rồi nhanh chóng tắt ngúm.

Cô hồi tưởng về những gì mình trải qua...

Một cuốn phim quay chậm có quy luật...

Ba...

Yến Vy...

Và Phong...

Cuộc sống... có lẽ chấm hết từ đây.

Sinh mạng cô rồi sẽ kết thúc trong tay người phụ này...

Mọi thứ...

[...]

Không có thứ gì là vĩnh viễn...

Có bữa tiệc nào mà không tàn?

Cái gì... rồi cũng sẽ có cái kết của nó...

Nhưng liệu chúng ta có đủ dũng cảm đón nhận cái kết đó hay không?

...

[...]

Đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Ông Dũng và Nam Phong liền giống như phóng đến trước mặt vị bác sĩ phẫu thuật chính và đội ngũ y tá vừa bước ra, hỏi dồn dập:

- Con gái tôi sao rồi bác sĩ?

- Cô ấy như thế nào rồi?

Vị bác sĩ phẫu thuật chính gỡ găng tay và khẩu trang y tế có dính máu trao tay cho một y tá gần đó, đưa tay lau mồ hôi sau cuộc phẫu thuật kéo dài 6h đồng hồ rồi dùng ánh mắt ái ngại nhìn hai người đàn ông có vẻ ngoài xuất chúng trước mặt. Ông nghiêm giọng hỏi:

- Cả hai đều là người nhà của bệnh nhân?

- Phải! – Ông Dũng và Nam Phong đồng thanh trả lời, sau đó hơi đưa mắt nhìn nhau trong vài giây rồi lại đặt lực chú ý vào bác sĩ.

- Khi nào chúng tôi có thể thăm con bé? – Ông Dũng vô cùng lo lắng, lại gấp rút hỏi.

- Trước mắt phiền hai vị đi theo tôi.– Bác sĩ phẫu thuật chính đưa tay làm dấu mời với ông Dũng và Nam Phong rồi bước đi trước. Ông Dũng và Nam Phong hơi nhíu mày đưa mắt nhìn nhau rồi cũng bước theo sau.

3 người mất chưa đến 1ph để đi đến một căn phòng cách đó không xa. Trên cánh cửa gỗ sơn trắng, dòng chữ "Phòng theo dõi đặc biệt" được khắc chìm rồi sơn vàng nổi bần bật. Vị bác sĩ hít một hơi sâu rồi đẩy cửa bước vào, ông Dũng và Nam Phong cũng vào theo.

Trong phòng có một bàn làm việc đặt đối diện cửa ra vào, bên tay phải để một chậu cây cảnh cao ngang hông, bên trên là một bức ảnh kĩ yếu. Nếu chỉ liệt kê những chi tiết trên, quả thật căn phòng này chẳng có gì đặc biệt. Nhưng phía trái căn phòng là một bức tường bằng kính trong suốt, có thể nhìn xuyên qua phòng bên cạnh. Trong căn phòng đó, trên chiếc giường bệnh trắng muốt, cơ thể nhỏ nhắn của Yến Nguyên nằm im bất động. Có hơn 3-4 loại ống truyền dịch và dây theo dõi cắm vào người cô, trên đầu còn đang quấn một lớp băng trắng, có thể nghe thấy âm thanh nho nhỏ của các thiết bị theo dõi thông qua vài lỗ truyền âm nhỏ khoan trên bề mặt kính. Các con số hiển thị trên màn hình cho biết, huyết áp và nhịp tim của cô đang rất thấp, có phần không ổn định.

- Yến Nguyên...

Ông Dũng đi đến sát tấm kính rồi gọi tên cô the thé. Một giọt nước mắt trong suốt mặn chát lăn trên gương mặt đã tiều tụy đi rất nhiều vì lo lắng của ông, rơi xuống nền gạch trắng muốt. Đau đớn, bất lực, tự trách... ông khóc cho đứa con gái tội nghiệp của mình và cả sự vô dụng của bản thân. 17 năm qua, chưa một lần ông bảo vệ được đứa con gái của mình và người phụ nữ mình yêu. Tại sao người nằm ở đó bây giờ không phải là ông mà là Yến Nguyên? Làm như vậy có khác nào giết chết từng tế bào sống trong ông? Ông trời ơi, tại sao lại nhẫn tâm với con gái của con như vậy?

- Cháu sẽ giết chết bà ta...

Nam Phong cuộn tay thành nắm đấm áp lên tấm kính, từng chữ nói ra tựa như đã đem hàm răng hoàn mĩ nghiến nát. Ánh mắt anh tối lại, vô cùng lạnh lùng và nguy hiểm. Người đàn bà tên Hạnh Phương đó, chỉ cần bà ta được bác sĩ cứu sống thì anh cũng nhất định khiến bà ta chết trong tù.

- Tình trạng của cô ấy hiện giờ, có thể nói là rất xấu. 

Chương 106:

- Tình trạng của cô ấy hiện giờ, có thể nói là rất xấu.

Bác sĩ thở dài nói với ông Dũng và Nam Phong, cắt ngang dòng suy nghĩ và gián đoạn lực chú ý của cả hai trên người Yến Nguyên.

Mở túi chụp cắt lớp trên bàn làm việc, bác sĩ đính 2 tấm phim chụp phần não của Yến Nguyên lên một bản chiếu phía sau, kéo theo ánh mắt của ông Dũng và Nam Phong dán lên đó.

- Phần não bộ bên trái của cô ấy bị một lực đập mạnh, làm tụ máu bầm mức độ cao, tổn thương dây chằn gây ảnh hưởng tới hoạt động của nửa người bên phải. – Bác sĩ dùng cây bút máy chỉ lên tấm phim, chuyên nghiệp nói với ông Dũng và Nam Phong trong khi hai người đang rất chăm chú lắng nghe.

Nói xong, bác sĩ quay người lại, rồi nhìn cả hai nói tiếp:

- Xương vai phía phải của cô ấy cũng bị va đập rất mạnh, dẫn đến nứt xương. Hiện tại chúng tôi đã cứu sống được cô ấy, nhưng tình trạng vẫn không khá hơn được là mấy, cần phải theo dõi sát sao. Còn một chuyện nữa, không biết... - Bỏ dửng câu nói, bác sĩ hơi ái ngại nhìn ông Dũng và Nam Phong.

Ông Dũng và Nam Phong đưa mắt nhìn nhau, sau đó ông Dũng nói:

- Có gì không đúng sao bác sĩ?

- Hmm... Nếu chỉ có những tình trạng tôi nêu trên thì có thể khả quan hơn. Nhưng theo tôi được biết, cô ấy đang trong tình trạng điều trị máu trắng giai đoạn 2. Chắc hai vị đây cũng biết, tình trạng xấu nhất của căn bệnh này là phải thay tủy, không biết các vị đã chuẩn bị người chưa?

- Tôi đã xét nghiệm rồi, bất cứ khi nào bác sĩ yêu cầu, tôi cũng có thể hiến tủy cho con bé. – Ông Dũng chau mày, nói.

- Vậy chắc tôi không cần phải giải thích nhiều nữa. Hai vị... liệu có chuẩn bị sẵn tâm lí cho trường hợp xấu nhất chưa?

- Bằng mọi giá mọi cứu sống cô ấy!

Nam Phong đáp một câu rõ to bằng giọng điệu vô cùng dứt khoác, giống như để phản đối câu hỏi vừa nãy của bác sĩ. Không phải anh không biết tình trạng xấu nhất là gì, chỉ là bản thân anh không muốn nghĩ tới. Yến Nguyên nhất định không được xảy ra chuyện gì.

- Tôi hiểu tâm trạng của hai vị. Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. Hiện tại bệnh viện đã liên lạc với bác sĩ khoa não ở Mỹ, ông ấy sẽ bay chuyến tốc hành để có mặt ở đây vào ngày mai. Bây giờ chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình trạng của bệnh nhân. Hai vị sau khi làm xong thủ tục xuất viện thì cứ việc nghỉ ngơi ở phòng dành cho người nhà ở phía bên kia phòng bệnh của cô ấy. Bây giờ tôi phải dự cuộc họp khẩn cấp về tình trạng của bệnh nhân, hai vị cứ tự nhiên. – Bác sĩ nói rồi cúi đầu chào ông Dũng và Nam Phong, sau đó cầm tập hồ sơ màu xanh trên bàn, mở cửa bước đi.

Ông Dũng và Nam Phong hướng mắt về phía phòng theo dõi, nhìn vào gương mặt đang được chụp thiết bị trợ thở của Yến Nguyên, trong lòng càng trở nên bất an.

[...]

Lầu 3, phòng bệnh 301...

Trong phòng, không khí im lặng như tờ, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt theo quy luật bên trong ống truyền dịch cắm vào bàn tay của Yến Vy. Cô mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi trắng bệch, hai đầu chân mày nhíu lại, chứng tỏ giấc ngủ của cô không được tốt.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, ông Dũng bước vào, quản gia Quân đi sau, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ông Dũng đi tới bên giường bệnh của Yến Vy, nhìn gương mặt tái nhợt của cô rồi ân cần dùng hai đầu ngón tay giúp Yến Vy thả lỏng hai đầu chân mày. Khẽ đưa tay gạt mấy sợi tóc mai bết dính trên trán cô, ông Dũng lưu luyến sờ vào gò má có phần hóp lại của Yến Vy.

- Con bé thật sự giống với mẹ nó. Cũng giống như Yến Nguyên, gương mặt mang đường nét của mẹ ruột mình. Nhưng mà... cũng chính mẹ ruột hại con bé thành ra như vậy.

Ông Dũng hạ giọng nói với quản gia Quân, giọng nói mang tính uy hiếp nhưng lại mang theo nét phiền muộn, bất lực cùng tình thương của ba dành cho con gái. Có lẽ ông cũng chỉ là một người ba tồi. Yến Nguyên, rồi lại Yến Vy, ông không bảo vệ được cả hai đứa.

Quản gia Quân đứng một góc, lặng lẽ nhìn hình ảnh của ông Dũng đứng cạnh Yến Vy, trong lòng dâng lên một cảm giác vui buồn lẫn lộn, vô cùng khó diễn tả. Yến Nguyên... Yến Vy...

- Mọi thủ tục đã xong rồi?





Chăm chú nhìn Yến Vy được một lát, ông Dũng cất giọng hỏi rồi xoay người đi lại bộ sofa đặt ở cuối phòng, ngồi xuống ngả người ra sau.

- Dạ phải, lão gia. Luật sư của chúng ta đã gặp phía cảnh sát để bàn về việc đó, có chuyện gì cô ấy sẽ báo với chúng ta.

Quản gia Quân kính cẩn nói lại với ông Dũng, sau đó khom người, rót một tách trà thảo dược đưa cho ông Dũng.

- Còn phải đợi con bé Yến Vy khỏe lại tôi mới có thể để nó tiếp xúc với bên cảnh sát. Chuyện này ảnh hưởng tới tâm lí của nó rất nhiều. – Ông Dũng xoa xoa thái dương, sau đó cầm ly trà uống một ngụm.

- Lão gia, tình hình của bà chủ... có phải rất tệ hay không?

Quản gia Quân không thoải mái khi nói lên nghi vấn của mình. Ông vô cùng lo cho Yến Nguyên, nhưng từ khi phía cảnh sát gọi điện, đến hiện trường, rồi ông cùng Yến Vy lên xe cấp cứu đi tới bệnh viện, lo thủ tục cho Yến Nguyên và Yến Vy, liên hệ luật sư, thay ông Dũng tiếp điện thoại của cảnh sát... tất cả những việc đó đã chiếm hết thời gian của ông và xảy ra trong thời gian quá ngắn khiến ông không thể đến thăm Yến Nguyên.

- Phải!

Ông Dũng bóp trán, nói một chữ nhẹ tênh nhưng chẳng khác nào tảng đá ngàn cân, vừa đè nặng lên tâm tình của quản gia Quân, vừa khiến nỗi lo trong lòng ông tăng lên vài lần.

Bên ngoài cửa sổ phòng bệnh, gió và nắng vẫn nắm tay nhau cầu phúc cho tất cả mọi người...

Chương 107:

- Trồng thêm hoa cẩm tú cầu ở đó, chắc chắn sẽ rất đẹp.

...

- Này, tôi không thích hương bạc hà, đổi đi.

...

- Cậu nhìn xem, loại lan này lâu phai thật.

...

- Nam Phong, cậu đang ở đâu?

...

- Nam Phong, cậu có nghe tôi gọi không?

...

- Nam Phong, sao cậu không lên tiếng?

...

- Nam Phong, tôi ngủ đây, sao cậu lại im lặng như thế chứ?!

...

- YẾN NGUYÊN!

Nam Phong gọi to tên cô rồi bật ngồi dậy, đồng hồ vừa khít điểm 01h sáng. Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, tóc cũng bết dính thành một mảng. Tròng mắt màu huyết của Nam Phong cũng vì căng thẳng cùng lo sợ mà trở nên đỏ sẫm như máu. Trong bóng tối, chiếc hoa tai bằng đá saphia ẩn hiện dưới mái tóc phát ra một ánh sáng màu xanh mơ hồ.

Vừa rồi anh mơ về Yến Nguyên, những gì xảy ra giữa anh và cô. Mọi thứ đan xen lẫn nhau, nhưng từ từ, giấc mơ trở thành ác mộng. Anh và Yến Nguyên chăm hoa trong nhà kính. Anh dùng mùi hương bạc hà trong xe oto, cô thì không thích nó. Cô hồ hởi giúp ông nội của anh chăm hoa phong lan. Rồi đột nhiên anh nghe Yến Nguyên gọi tên anh, nhưng chẳng hiểu sao anh không thể trả lời. Sau đó cô tiếp tục gọi, gọi mãi. Tiếp theo nữa đột nhiên anh xuất hiện trong phòng bệnh của cô, nghe cô nói câu cô muốn đi ngủ. Lần này đến lượt anh gọi tên cô, và cũng gọi mãi, nhưng cô đã "ngủ".

Nhớ tới đây, Nam Phong đưa tay quệt đi phần tóc rũ xuống trước trán rồi xỏ chân vào đôi giày, đi sang phòng chăm sóc và theo dõi đặc biệt của Yến Nguyên.

Y tá giúp anh thay một đồ bảo hộ, rồi anh đẩy cửa bước vào, kéo một cái ghế và ngồi xuống bên trái của cô, nắm lấy bàn tay trái không có gắn bất cứ ống truyền dịch hay thiết bị theo dõi áp lên mặt, nói khẽ với Yến Nguyên:

- Yến Nguyên, tôi vừa nằm mơ, trong giấc mơ của tôi có em. Chúng ta cùng nhau cười đùa, rất vui vẻ. Nó làm tôi nhớ tới lời hứa của tôi với em, rằng mùa thu năm sau chúng ta sẽ đi nghỉ mát, em có nhớ không? Mùa thu của thật sự rất đẹp, đẹp hơn nước Úc rất nhiều. Nhưng mà, tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, khi nào em ngủ dậy, tôi và em cùng đáp máy bay sang đó, rồi cùng nhau đợi tới mùa thu, có được không?

Nói đến đây, giọng Nam Phong nghẹn lại. Anh cảm nhận được mắt mình cay cay, tầm nhìn cũng mờ đi chút ít. Anh cố nén lại, hít một hơi, nói:

- Sao em không trả lời tôi? Vừa rồi trong giấc mơ của tôi, em cũng như vậy, gọi mãi không trả lời. Em ngang bướng thật đấy, nhưng tôi thích em như thế.... – Anh khẽ cười, trong khi tim nhói lên, nói tiếp...- Em ngủ say như vậy, khi nào mới dậy đây? Tôi là người không có kiên nhẫn, không thích đợi chờ lâu đâu. Nhưng tôi miễn cưỡng cho em gia hạng đó, có biết không hả?

Anh ngừng lại, hôn nhẹ lên bàn tay trắng nõn của Yến Nguyên. Một giọt nước mắt nóng hổi mà mặn chát dọc theo mặt Nam Phong chảy xướng, thấm lên tay Yến Nguyên.

Giây phút đó, thời gian trong căn phòng cứ như tự nguyện ngừng lại...

Bên ngoài, cách lớp cửa kính, Rick lặng lẽ quay người rời đi...

[...]

Rời khỏi bệnh viện, Rick lao xe vun vút trong màn đêm, rồi bất chợt phanh gấp sau khi đã bỏ lại những ngọt đèn thành phố ở tít đằng sau.

Lúc nãy anh đến nhà cô, nhấn chuông mãi mới có người làm ra mở cửa. Lúc đó đã hơn 11h đêm, biết được Yến Nguyên gặp chuyện, đang ở bệnh viện nên liền đi đến đó. Đến nơi, anh liền bắt gặp một người – Quản gia Quân. Anh và quản gia Quân nói với nhau vài câu ở dãy hành lang, rồi đi ra phía sau bệnh viện, ông liền kể hết cho Rick nghe sự tình, bao gồm cả việc "hai ngón tay" của Thanh Thúy được chuyển phát nhanh tới cho anh là do ba của Yến Nguyên gửi, và tình thương mà mọi người dành cho Yến Nguyên, đặc biệt là Nam Phong.

Nói xong, quản gia Quân liền rời đi, bỏ lại Rick vừa trầm mặc vừa bỏ ngỏ, vẫn còn ngồi bất động ở ghế đá. Anh suy nghĩ rất lâu, sau đó đi tới phòng của Yến Nguyên theo chỉ dẫn của quản gia Quân, liền vô tình bắt được một tình cảnh như vậy.

Nghĩ tới đây, Rick đập mạnh tay xuống vo-lang, mắt anh cụp xuống, trong đầu hiện lên ý nghĩ: Anh đã thất bại trong việc chia rẽ Yến Nguyên và Nam Phong. Anh là một thằng tồi. Anh... hối hận, vô cùng hối hận.

" Chú biết cháu yêu Yến Nguyên, nhưng cháu có bao giờ thử nghĩ lại hay không? Con bé thật sự rất mỏng manh, trong khi tình yêu của cháu rất cực đoan. Cháu vẫn mù quáng cho mình là đúng, kết quả cuối cùng là gì? Gây tổn thương tinh thần cho Yến Nguyên, cho người mà cháu yêu!"

Những lời nói lúc nãy của quản gia Quân lại một lần nữa vang lên trong đầu Rick. Anh luôn thốt ra mình yêu cô, thế mà lại làm tổn thương cô. Anh còn mặt mũi nào gặp cô? Có lẽ mãi sau này anh cũng không đủ tư cách đó.




Rick gục mặt xuống vô lăng, lắng nghe nhịp đập nặng nề của tim mình, nhịp đập đầy lỗi lầm...

Bên ngoài, màn đêm vẫn thao túng cả không gian...

[...]

Sáng hôm sau...

Yến Vy bị ánh nắng rọi vào từ cửa sổ kéo khỏi giấc ngủ mê man do tác dụng của thuốc và tình trạng sức khỏe suy yếu của mình.

Cô hơi nheo mắt làm quen với ánh sáng rồi khẽ trở mình, thân thể liền đau nhức vô cùng. Vừa lúc cửa được đẩy ra, quản gia Quân mang một phần cháo thịt băm bước vào.

- Cháu đừng ngồi dậy, bác sĩ nói cháu còn yếu lắm!

Thấy Yến Vy có ý tự chống tay ngồi dậy, ông nhanh chóng đặt hộp đựng cháo ở chiếc bàn kê ở chân giường rồi đỡ cô nằm lại, sửa lại tư thế cho cô rồi điều chỉnh độ cao của giường.

- Cháu.. ngủ bao lâu rồi chú? Còn chị? Chị đâu rồi? Chị có sao không? – Yến Vy cất giọng khàn khàn không rõ hỏi quản gia Quân. Cổ họng cô khô khốc, rất khó phát âm rõ ràng.

- Cháu uống chút sữa đi, sau đó ăn cháo đã. – Quản gia Quân nhanh chóng pha cho Yến Vy một ly sữa bột, sau đó di chuyển chiếc bàn kê lên cho cô, bày sữa và cháo ra. Xong xuôi, ông liền rót một ly nước lọc để bên cạnh.

- Chú nói cho cháu nghe, chị sao rồi? – Yến Vy uống vội ngụm sữa rồi chau mày hỏi quản gia Quân.

Quản gia Quân nhìn nỗi âu lo dày đặc trong ánh mắt của cô, hít một hơi, từ tốn nói:

- Ăn xong chú sẽ dẫn cháu đi thăm con bé!

Chương 108:

Phòng bệnh đặc biệt của Yến Nguyên là một căn phòng kín hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, không hề có ánh sáng mặt trời rọi vào. Trong phòng hiện tại chỉ vang lên tiếng ro re bim bíp của các thiết bị y tế thuộc hàng hiện đại nhất trên thị trường, vì đây là bệnh viện tư nhân, bệnh nhân cũng có thân phận và hoàn cảnh đặc biệt.

Vừa lúc, cánh cửa phòng bằng kính mờ được mở ra, Yến Vy ngồi trên xe lăn, phía sau là quản gia Quân giúp cô đẩy xe, cả hai đều đã thay quần áo bảo hộ.

Quản gia Quân đẩy Yến Vy đến bên giường bệnh của Yến Nguyên, sau đó nói:

- Chú ra bên ngoài đợi cháu.

- Dạ!

Yến Vy đáp khẽ một tiếng, sau đó nhìn ông đóng cửa lại rồi hít một hơi sâu giữ bình tĩnh, quay sang cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Yến Nguyên.

Cô nhìn gương mặt có chụp máy trợ thở của Yến Nguyên, sắc mặt trầm xuống, cộng thêm bàn tay không có hơi ấm mà cô đang nắm càng khiến tâm trạng Yến Vy trở nên nặng nề.

- Chị, chị mau khỏe lại đi, mọi người lo cho chị lắm. – Yến Vy cười gượng, giọng nói giống như nghẹn lại trong cổ họng, vừa nghe liền biết là cô đang kiềm chế.

Vừa nói dứt lời, cánh cửa lần nữa được mở ra, người vào lần này là ông Dũng.

Yến Vy muốn che dấu dòng nước mắt chực chờ rơi xuống nên hơi ngửa mặt lên, ngăn không cho nước mắt rơi rồi nghiêng người, chào một tiếng:

- Ba.

- Con nên ở lại phòng nghỉ ngơi, không nên đi lại. – Ông Dũng nhìn Yến Vy, ân cần nói.

- Con muốn thăm chị. – Cô cười yếu ớt, đôi mắt cụp xuống.

- Chị con sẽ không sao đâu.

- Con cũng nghĩ vậy... Ba! Bác Quân nói, Thái có thể sẽ phải ngồi tù. Ba... anh đã giúp con. Có thể nào bằng mọi giá... - Yến Vy siết nhẹ bàn tay Yến Nguyên như cố truyền hơi ấm cho Yến Nguyên, nói bằng thứ giọng nghẹn ngào mà nhẹ tênh bất lực.

- Ba biết, con gái! – Ông Dũng đứng cạnh Yến Vy, cuối xuống nhìn cô, torng khi Yến Vy vẫn chăm chú ánh nhìn về phía Yến Nguyên. Không khí đột nhiên bị trùng xuống, cả ông Dũng và Yến Vy liền duy trì trầm mặc.

- Mẹ thật sự... đã đi rồi đúng không ba? – Yến Vy đột nhiên hỏi một câu phá tan bầu không khí đặc quánh. Ánh mắt cô tối lại, môi mím chặt, miệng nở một nụ cười lạnh ngắt mà chua chát đến lặng người. Không hiểu sao... cô lại cười?!

- Ba đưa con về phòng nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. – Ông Dũng nặng nề hít một hơi, sau đó cầm lấy cán đẩy của xe lăn, đẩy cô ra khỏi phòng trước khi Yến Vy buông bàn tay có chút hơi ấm của Yến Nguyên ra.

[...]

- Là một dạng chấn động tâm lí nhẹ do cô ấy nhìn thấy mẹ mình bị giết ngay trước mắt mình. Theo kết quả kiểm tra sơ bộ, tình trạng này sẽ không gây nguy hiểm hay ảnh hưởng tới đời sống sau này của cô ấy, có thể điều trị dứt điểm.

Vị nữ bác sĩ điều trị của Yến Vy ngồi sau bàn làm việc, chậm rãi giải thích với ông Dũng tình trạng của Yến Vy. Vừa rồi sau khi đưa Yến Vy về phòng, ông liền đến đây.

- Chúng tôi cụ thể phải làm những gì để chữa trị dứt điểm cho con bé? – Ông Dũng ngồi trên ghế sofa đối diện bàn làm việc, nhăn mày hỏi.

- Tốt nhất là nên thay đổi hoàn toàn môi trường sống của cô ấy! – Bác sĩ đẩy gọng kính, dứt khoác nói.

Nghe xong, ông Dũng chăm chú nhìn vào một khoảng vô định trong không trung, ánh mắt tối sầm rồi lại vụt sáng, giống như vừa đưa ra quyết định trọng đại nào đó.

[...]

- Lão gia, tình trạng của Yến Vy sao rồi ạ? – Quản gia Quân ngồi ở ghế chờ trước cửa phòng của bác sĩ, vừa thấy ông Dũng ra liền đứng vụt dậy, sốt ruột hỏi.

- Cần thay đổi môi trường sống cho con bé để tránh cú sốc tâm lí. Tôi đã quyết định cho con bé sang Pháp tiếp tục điều trị và sống ở đấy. Bác sĩ đã liên lạc với một bệnh viện tư nhân hàng đầu ở để thông báo chuyển viện. Hãy đặt 2 vé máy bay, chiều nay Yến Vy sẽ cùng bác sĩ sang Pháp.

Quản gia Quân nghe ông Dũng nói một mạch, sau đó ngạc nhiên, tiếp theo liền hiểu một cách thấu đáo quyết định này. Cũng phải! Trước đó bị chính mẹ ruột ruồng bỏ, sau đó lại tận mắt nhìn thấy mẹ ruột bị người cứu mạng mình đâm chết. Một cô gái 17 tuổi chưa hiểu chuyện đời làm sao có thể không suy sụp.

- Liên hệ với Burel, nhờ ông ấy mua một căn cho Yến Vy. Sau khi kết thúc quá trình điều trị, Yến Vy sẽ sống ở đó. Bây giờ ông đi giải quyết hết những chuyện tôi vừa giao. Về phần Yến Vy, tự tôi sẽ nói với con bé.

Ông Dũng vừa dứt lời cũng là lúc đi tới ngã rẽ của hành lang.





Sau khi chào Dũng, quản gia Quân liền rời khỏi bệnh viện. Còn ông Dũng đi một mạch về phía phòng bệnh của Yến Vy.

[...]

Cửa phòng bật mở, ông Dũng liền nhìn thấy Yến Vy an tĩnh ngồi dựa vào đầu giường đọc sách. Đây là một quyển sách tiếng Pháp, nói về piano mà Yến Nguyên tặng cho cô.

- Vy, ba có chuyện muốn nói với con. – Có lẽ do Yến Vy quá chăm chú đọc sách nên cô không nhận ra ông Dũng, ông liền lên tiếng trước.

- Ba? Ba vào khi nào ạ? Có chuyện gì sao? – Yến Vy hơi giật mình, sau đó đóng quyển sách để xuống giường, ngồi thẳng dậy.

Ông Dũng đi đến bên giường bệnh của Yến Vy và ngồi xuống, hạ giọng:

- Ba đã quyết định chuyển viện cho con sang Pháp vào chiều nay. – Ông nói bằng một giọng điệu nhẹ nhàng nhưng dường như không cho Yến Vy cự tuyệt.

- Tại sao ạ? Con không bị gì nghiêm trọng mà ba. – Yến Vy ngạc nhiên, mở to đôi mắt nhìn ba cô.

- Môi trường bên đó tốt hơn cho con, Vy à. – Ông Dũng nhìn vào đôi mắt của Yến Vy, nói.

- Nhưng con không hiểu tại sao con phải đi, ba à?! Hơn nữa, chị như vậy, làm sao con có thể đi được ba. – Yến Vy hơi nhăn mày, giọng nói có vẻ bất lực.

- Con yên tâm đi, ba đã suy nghĩ kĩ càng rồi. Khi nào Yến Nguyên khỏe lại, ba và con bé sẽ sang thăm con. Ba đã nói rồi, môi trường ở đó tốt hơn bên này rất nhiều. Con nghe ba, được không Vy? – Giọng của ông Dũng trở nên nhẹ bẫng, nhưng chứa một lực hút khó chối từ, rồi ông đưa ánh mắt của mình nhìn Yến Vy.

Yến Vy nhìn ba cô, chân mày từ từ thả lỏng. Sau đó cô sà vào lòng ông Dũng, bật khóc.

Chương 109:

  3h chiều, ông Dũng đích thân láy xe đưa Yến Vy và nữ bác sĩ ra sân bay. Tới nơi, bác sĩ giúp Yến Vy đẩy xe hành lí của cả hai, ông Dũng thì bế Yến Vy ngồi lên xe lăn, đẩy vào trong. Xung quanh, bắt đầu nổi lên các lời bàn tán, chỉ trỏ. Họ không hiểu tại sao, chân của cô gái kia bình thường như vậy mà lại ngồi xe lăn, họ không nhìn thấy gương mặt Yến Vy vì ông Dũng chu đáo chuẩn bị cho cô một chiếc mũ lưỡi trai màu nâu nhạt. Về phần ông Dũng, mọi người dễ dàng nhận ra ông ấy. Một thương nhân thành đạt, giàu có, quyền lực, tiền tiêu mấy đời không hết lại đi giúp một cô gái hình như là khuyết tật.

3 người đứng trước cổng soát vé ít lâu, đến khi thấy máy bay đổ ở đường băng qua tường kính trong suốt, họ liền nói lời chào tạm biệt nhau. Yến Vy ôm ông Dũng một cái, khóc không thành tiếng. Ông Dũng ôm lại cô, rồi rút khăn tay giúp Yến Vy lau nước mắt. Chân cô đi lại bình thường nhưng do ông Dũng bảo phải ngồi xe lăn, tránh động vết thương do rắn cắn. Bây giờ cô có thể xếp hàng, một lát bên trong cũng có thang cuốn để di chuyển.

Yến Vy đứng xếp hàng ngay ngắn, hành lí đã được chuyển vào trước. Hơi đưa mắt nhìn những người xếp hàng trước, cô bỗng cảm thấy sững sờ khi nhìn thấy một người đứng cách cô 2 hành khách. Đó là... Tuy nghĩ vậy nhưng Yến Vy cũng không chú ý cho lắm. Nhưng đến khi người đó lên cùng chuyến bay với cô mà không nhận ra cô, Yến Vy mới phát giác sự tình cờ đáng ngạc nhiên. Thế là, cô chủ động bắt chuyện.

[...]

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn lẻ loi của Yến Vy khuất sau cánh cửa, ông Dũng cười khổ một cái rồi xoay người đi lấy xe. Cùng lúc ở đó, Nam Phong đã đứng đợi sẵn, bên cạnh là xe của anh.

- Cháu đến lâu chưa? – Ông Dũng nhìn Nam Phong, lạnh nhạt nói.

- Khi bác và Yến Vy đi vào. – Anh nhìn đồng hồ, cười lịch sự.

- Chúng ta đi thôi! – Ông Dũng nói xong liền ngồi vào trong xe, khởi động máy rồi nghênh ngang rời đi. Chạy phía sau ông là xe của Nam Phong, cả hai đi đến chỗ của công an.

[...]

Phòng gặp dành cho thân nhân gần như tối om, chỉ có ánh sáng le lói từ khung cửa sổ cao quá 2 đầu người rọi vào. Ông Dũng và luật sư ngồi một đầu chiếc bàn kê giữa phòng, im lặng chờ đợi. 1-2ph sau, Thái được cảnh sát hình sự áp giải từ phòng tạm giam đi ra. Cậu mặc áo sơ mi màu trắng và quần tây đen, cả hai thứ đều được ông Dũng cho người chuẩn bị cho Thái trong thời gian cậu bị tạm giam, đợi ngày phán xét của tòa án.

Thái được dẫn tới một đầu kia của chiếc bàn, rồi cậu kéo ghế, ngồi xuống và cúi gầm mặt.

- 2 ngày nữa cậu sẽ ra tòa, luật sư của tôi là người biện hộ cho cậu, chúng tôi không muốn cậu ngồi tù. – Nhận ra vẻ ái náy trong tác phong của Thái, ông Dũng rất tự nhiên mà lạnh lùng lên tiếng.

- Không cần đâu. Người là do tôi giết, mọi tội tôi sẽ chịu. Chỉ mong những gì Yến Vy đã hứa với tôi, ông sẽ thực hiện được. – Giọng Thái khàn khàn như khản đặc. Cậu vẫn không chịu ngẩn đầu.

- Chiều ngày hôm qua ba cậu đã tiến hành phẫu thuật, ông ấy cũng đã tỉnh dậy vào buổi tối. Mọi viện phí cậu nợ trước kia tôi đã thanh toán, cả sau này, cho tới khi ba cậu khỏe lại. Bản thân tôi cũng là một người ba, tất nhiên không muốn con mình ngồi tù. Tôi giúp cậu vì cậu đã cứu Yến Vy, vì con bé hứa với cậu, và vì tương lai của cậu sau này. Nếu sau khi toà tuyên án mà cậu có ý định khán án thì cũng không thành vấn đề đối với tôi. Hôm nay tôi chỉ đến đây để nói bấy nhiêu, tài liệu chi tiết của vụ án để trên bàn, cậu từ cùng luật sư xem lại. – Ông Dũng nói một mạch liền rời khỏi căn phòng đó, đi thẳng ra ngoài.

[...]

Ông Dũng bước ra khỏi phòng thì đã thấy Nam Phong ngồi ở hàng ghế chờ, sắc mặt lạnh lùng khó gần. Thấy ông Dũng, anh liền đứng lên rồi cả hai đi ra khỏi nơi đó.

- Họ giao cho chúng ta những gì? – Ông Dũng cất giọng hỏi Nam Phong.

- Cũng không có gì đâu ạ. Cháu không nhận gì cả, chỉ lấy lại nhẫn của cô ấy. – Nam Phong lễ phép đáp lời ông Dũng, khẽ đưa tay sờ vào chiếc nhẫn có khắc tên Yến Nguyên được lồng vào sợi dây chuyền anh đeo trên cổ.

- Đi, chúng ta trở về bệnh viện. – Ông Dũng nói, rồi đóng cửa xe.

- Vâng!

[...]

Phía hành lang tối om của bệnh viện mà Yến Nguyên đang điều trị, bóng dáng lấp ló của một nữ y tá không hề bị chú ý nhẹ nhàng đóng cửa phòng trực, sau đó cầm điện thoại, tìm một cái tên được lưu trong danh bạ, nhấn gọi.

- Alo, chị hả? Là em đây.

-...

- Em có một phát hiện lớn. Cô con gái lớn của tập đoàn Y&N đang điều trị tại bệnh viện em làm việc. Em có ca trực phòng của cô ta vào ngày mai và ngày mốt.

-...

- Là thật đó chị. Cô ta bị tai nạn gì đó nặng lắm, tình trạng không mấy tốt đẹp. Chị, em có thể giúp chị.

-...

- Em nói thật cho chị nghe, em bây giờ đang túng thiếu sắp cùng đường rồi. Em giúp chị, chị chỉ cần cho em một khoản kha khá là được. Em có thể ra vào phòng bệnh đó mà không bị nghi ngờ gì cả.

-...

- Còn tùy vào chị cho em bao nhiêu.

-...

- Được rồi, em cúp máy đây. 2 tiếng nữa em tan ca, chị em mình cứ gặp nhau chỗ X.

-...

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, nữ y tá lại mở cửa phòng đi ra, vẻ mặt bình thản như không. Liệu chuyện gì sắp xảy đến?

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro