Chương 70: Lập gia đình và tai nạn xe cộ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Các anh là ai? Muốn làm cái gì?" Người lạ làm sao có thể xông vào trong nhà mình?

"Ngô thiếu gia thuê chúng tôi tới trông ông, ông không được bước ra căn phòng này một bước." Vệ sĩ bên phải nói.

Ngô thiếu gia, đương nhiên cũng chỉ có Ngô Ngôn Tín.

"Nó muốn làm cái gì?" Ba Ngô miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, "Cậu để cho tôi đi ra ngoài, tôi mới là nhất gia chi chủ, tôi sẽ trả cho cậu tiền thù lao gấp đôi."

Nhưng, hai tên vệ sĩ kia căn bản là bất vi sở động, chỉ làm tròn bổn phận chặn ở trước cửa.Không biết bao lâu, Ngô Oánh Oánh và mẹ Ngô hai người hoảng hốt lo sợ chạy tới.

"Ba, ba mau quản lý em con," Ngô Oánh Oánh khóc nói, "Em con muốn gả con cho một tên ngốc."

"Tên ngốc nào?" Ba Lâm ngẩn người. Ở đâu ra một tên ngốc chứ?

"Nói là người thành phố Z," mẹ Ngô khóc hết hơi, nếu là chồng mình bà chết coi như xong, con trai lại có thể tính kế chị gái mình như vậy, "Cậu ta chẳng những đần độn mà còn một người có địa vị cao bị liệt nửa người."

Người con trai kia là cháu trai được sủng ái nhất nhà họ Cao thành phố Z, kết quả ba năm trước chơi nhảy dù, không cẩn thận rơi từ trên dù xuống, mặc dù giữ được tính mạng. Nhưng chẳng những đần độn, còn bị liệt nửa người, nay cũng chỉ là treo ngược một mạng mà thôi.

Gia đình đứng đắn hoàn toàn không có ai chịu gả cho anh ta, gả cho anh ta chẳng phải là gieo họa cho con gái sao? Hơn nữa, anh ta là cháu trai, trên anh ta còn có hai anh trai kế thừa di sản, gả cho anh ta chính là tiền sắc hai bên đều không vẹn toàn.

Do đó, người nhà này tìm kiếm vài năm đều không có kết quả.

Lần này, Ngô Ngôn Tín chủ động dâng chị gái mình ra.

Mặc dù tuổi Ngô Oánh Oánh so với thiếu niên kia lớn hơn vài tuổi, chỉ có điều nữ hơn ba, ôm gạch vàng. Người nhà đó cũng không ngại, quan trọng là Ngô Oánh Oánh dáng dấp cũng tốt, hoàn toàn có thể lấy được. Hơn nữa, bọn họ ra giá cao cũng chỉ là hợp tác với nhà họ Ngô, mục đích cuối cùng hai bên đều có lợi, tất cả hoàn toàn đối với bọn họ đều có lợi.

Người nhà đó đương nhiên là đồng ý rồi.Nhưng mẹ Ngô và Ngô Oánh Oánh làm sao có thể đồng ý chuyện này?

"Hoang đường!" Ba Ngô tức giận nói. Nếu như trước kia Ngô Ngôn Tín và Ngô Oánh Oánh gây chuyện, cùng lắm cũng kết luận là vấn đề tác phong, vô sỉ một chút, dùng câu còn trẻ không hiểu chuyện thì cũng trôi qua. Nhưng làm ra chuyện bán con gái cầu vinh, điều đó có nghĩa là bị ngàn người chỉ, vạn người mắng. Đây là vấn đề đạo đức.

"Ba, ba đi nói một câu với em trai con đi." Ngô Oánh Oánh khóc nói, "Hiện tại chúng ta không liên lạc được với người khác."

Sáng sớm thức dậy, bọn họ bị ép giao ra điện thoại di động, điện thoại trong nhà cũng bị cắt. Càng không biết Ngô Ngôn Tín từ đâu thuê nhiều vệ sĩ canh giữ họ.

"Ngô thiếu gia nói khi ngài thức dậy, để cho tôi đem mấy phần văn kiện cho ngài." Một vệ sĩ nói xong cầm mấy chục trang giấy trên tay giao cho ba Ngô. Phần lớn văn kiện là bản sao hợp đồng.

Ba Ngô vừa mới cầm lấy, ánh mắt lập tức dựng lên.

Mà càng về sau ba Ngô dịch càng nhanh, cho tới khi dịch xong toàn bộ, ba Ngô cũng không để ý đến trước mặt mình còn có vài người ngoài bất động như núi, cũng không để ý bản thân bị mất mặt trước mặt vợ con, ba Ngô trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất.

"Xong rồi, xong rồi, hoàn toàn xong rồi." Ba Ngô lẩm bẩm.

"Sao vậy? Ông làm sao vậy?" Mẹ Ngô không biết nguyên do, đưa tay đẩy bả vai ba Ngô.

"Bà còn có mặt mũi hỏi tôi sao?" Ba Ngô nói xong ném toàn bộ mười mấy trang giấy trên tay lên người mẹ Ngô nói, "Tự bà nhìn đi."

Mép giấy vô cùng sắc bén, thậm chí có vài tờ cắt đứt tay mẹ Ngô, mẹ Ngô quay đầu nhìn lại, vội vàng nhặt lên xem.

"Bà nuôi dưỡng được một đứa con tốt!" Ba Ngô đùng đùng nổi giận nói.

"Gọi con làm gì?" Ngô Ngôn Tín đứng trước cửa lớn, bên cạnh bị một đám vệ sĩ vây quanh.

Mẹ Ngô lau nước mắt trên mặt, cầm mấy tờ giấy đến bên người Ngô Ngôn Tín hỏi, "Con trai, con thật sự đã bán công ty?"

"Ừ, con định đến thành phố Z phát triển." Ngô Ngôn Tín hào phóng thừa nhận.

"Cho nên, em muốn bán chị đi?" Ngô Oánh Oánh chỉ vào bản thân, chất vấn Ngô Ngôn Tín.

"Đứa con trai nhà họ Cao kia được cưng chiều, chị gả đi không cần lo ăn lo mặc," Ngô Ngôn Tín nói, "Tôi giúp chị tìm một chỗ tốt, chị còn hung dữ nhìn tôi như vậy sao?"

"Con trai," mẹ Ngô khóc lóc kể lể, "Con bán công ty đi cũng đã đành, nhưng con không thể hại chị con như vậy, con bé là chị của con."

Mẹ Ngô không còn biện pháp nào kéo tay Ngô Ngôn Tín nói, "Con trai, con nghe lời mẹ nói, có được không?"

"Không được," Ngô Ngôn Tín mặt không thay đổi rút tay mình ra, "Lúc này mẹ mới cảm thấy con là con trai của mẹ. Qua nhiều năm như vậy, mẹ đối với con có được nửa phần của chị hay không? Có lẽ mẹ cũng chỉ có một người con gái là chị mà thôi."

"Chẳng lẽ mẹ không muốn đối xử tốt với em sao?" Ngô Oánh Oánh vừa nghe Ngô Ngôn Tín thái độ kiên quyết nói, nhất thời cũng nóng nảy, "Là bản thân em  trêu ghẹo phụ nữ mới làm cho mẹ đau lòng! Bây giờ em còn muốn bán chị đi, Ngô Ngôn Tín, chúng ta thật sự là người một nhà sao?"

"Đúng vậy, cho nên chị mới có thể tạo ra giá trị tốt cho tôi." Ngô Ngôn Tín hai tay cắm trong túi, trên mặt mang theo vẻ đắc ý đi lên lầu.

Mà toàn bộ ba người dưới lầu đều bị vệ sĩ chặn lại nên không đuổi kịp Ngô Ngôn Tín.

Qua một hồi lâu, dưới lầu bắt đầu bộc phát tiếng cãi vã thật lớn.

Ba Ngô, mẹ Ngô, Ngô Oánh Oánh ba người ầm ỹ một trận, mỗi người đều cảm thấy mình bị uất ức, tuyệt đối không ai nghĩ tới vì hành vi của mình mà chịu trách nhiệm.

Ba Ngô nhìn vợ và con gái điên cuồng, rốt cuộc hạ quyết tâm, lúc buổi tối đến gặp Ngô Ngôn Tín nói muốn có vé máy bay trở về nước Mỹ. Lúc này, ông hạ quyết tâm không bao giờ quay về đây nữa.

Trong mắt Ngô Oánh Oánh đầy sự độc ác.

Cô thật sự không nghĩ ra là tại sao, Tả Trí Viễn làm sao có thể phủ nhận quan hệ của bọn họ, trước kia lúc cô nói muốn cùng Tả Trí Viễn kết hôn, rõ ràng lúc đó Tả Trí Viễn quay lại mỉm cười với cô.

Hơn nữa, không ngờ Ngô Ngôn Tín là người như vậy, hắn lại có thể muốn bán cô đi, chỉ vì giúp hắn có được một chút lợi ích.

Ngô Oánh Oánh đang tức giận, đột nhiên một vệ sĩ đi vào trong nhà.

Trong tay vệ sĩ cầm một cái điện thoại di động nói, "Tiểu thư Mục Giai Nhan muốn nói chuyện với cô."

Nói chuyện? Khoe khoang sao? Ngô Oánh Oánh nói, "Cút, tôi không tiếp!"

Nhưng vệ sĩ chỉ cầm điện thoại đứng ở một bên, giọng Mục Giai Nhan từ trong điện thoại truyền đến điềm đạm "Cô không tiếp điện thoại của tôi, là sợ tôi bỏ đá xuống giếng sao? Nói thật, tôi cũng không phải là người như vậy."

Mục Giai Nhan nói, "Tôi chỉ có chút tình hình thực tế muốn nói cho cô biết."

Khóe miệng Mục Giai Nhan lộ ra một nụ cười có chút u ám, ngày đó trong bữa tiệc sinh nhật Quyền Thiệu Viêm, cô trang điểm thật xinh đẹp muốn gặp Quyền Thiệu Viêm. Nhưng còn chưa nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm, cô lại gặp Đổng Lê Triệu trước.

Nhưng mà Đổng Lê Triệu không một lời thô tục sỉ nhục cô từ đầu đến chân, nói co so với rỉ đá cũng không bằng. Đáng giận là Đổng Lê Triệu nói nhiều câu tâng bốc Mục Giai Âm, giống như Mục Giai Âm là tiên nữ trên trời.

Nhất định là Mục Giai Âm và Đổng Lê Triệu quan hệ thân thiết, Mục Giai Âm bày mưu tính kế Đổng Lê Triệu tới sỉ nhục cô.

Đáng tiếc, cô vẫn không thể nói cho Quyền Thiệu Viêm biết. Đổng Lê Tiệu là anh em tốt của anh, nhất định anh tin tưởng Đổng Lệ Triệu chứ không tin cô. Hơn nữa, một khi nói, nói không chừng ở trong mắt Quyền Thiệu Viêm cô chính là người gây thị phi.

Tối hôm đó lúc sắp rời đi, thật vất vả cô mới gặp được Quyền Thiệu Viêm. Nhưng Quyền Thiệu Viêm ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng lên, đáp cô chính là một câu cút. Nhất định là Mục Giai Âm, Hướng Tình, Đổng Lê Triệu bọn họ trước mặt Quyền Thiệu Viêm nói xấu cô.

Bọn họ chỉnh cô như vậy, cô làm sao có thể nuốt xuống cơn tức này?

Nụ cười Mục Giai Nhan phát ra càng u ám, "Đoạn video lần này là do chị ba tôi tung ra ngoài, tôi nói cho cô biết, lúc ấy ông nội tôi không phát hiện đoạn video, ông nội tôi cho là tôi mở phim kinh dị cho ông, các cô gọi điện thoại cho ông nội tôi là một sai lầm."

Đương nhiên Mục Uẩn Ngạo nghĩ nhà họ Ngô gọi cho ông là tố giác chuyện của Mục Giai Nhan, hơn nữa còn khiến bản thân Mục Giai Nhan cẩn thận hơn, không cần nhà họ Ngô ở nơi nào đó lỡ miệng nói ra.

Ngô Oánh Oánh oán hận cắn răng, cô chỉ biết gọi điện thoại cho Mục Giai Âm, ba ba đúng là đồ ngu xuẩn!

"Cô còn nhớ chuyện lần đó thiếu chút nữa cô đã hại chị ba tôi sanh non không?" Giọng Mục Giai Nhan nghe qua có vài phần không để ý, lại có vài phần mùi vị dụ dỗ, "Nhưng chị ba tôi nhớ rất rõ đấy, cho nên, chuyện video lần này do chính chị ba tôi làm. Nếu tôi có bản gốc, tôi cũng muốn giúp đỡ, đáng tiếc, tôi không có bản gốc, băng ghi hình cô gửi đến tất cả đều bị chị ba tôi cầm đi."

"Tại sao cô phải giúp tôi? Quan hệ giữa hai chúng ta cũng không tốt," Ngô Oánh Oánh cảnh giác nói.

Nhưng Ngô Oánh Oánh lại nắm chặt nắm tay, Mục Giai Âm!

"Cô có biết vì sao tôi không muốn đính hôn với Tả Trí Viễn không?" Mục Giai Nhan thấy Ngô Oánh Oánh đã cắn câu, hài lòng thổi thổi móng tay mới làm buổi sáng nói, "Bởi vì Tả Trí Viễn nói cho tôi biết là anh ta thích chị ba tôi, tôi đoán là, lúc trước Tả Trí Viễn lên giường với cô, sau lại hủy thanh danh của cô tất cả mọi chuyện đều là ý tưởng của chị ba tôi. Trái tim chị ba tôi rất nhỏ, cô nghĩ hại chết đứa con của chị ấy, dĩ nhiên chị ấy ghi hận rồi. Đứa bé kia là công cụ để chị ấy đứng vững trong nhà họ Quyền, nếu lúc trước không vì thế lực nhà họ Quyền, chị ba tôi đã sớm kết hôn với Tả Trí Viễn rồi."

Mục Giai Nhan hào hứng bừng bừng nói, "Tôi đoán, không chừng đứa nhỏ trong bụng chị ấy chính là của Tả Trí Viễn, nếu không Tả Trí Viễn đối xử ác độc với cô như vậy đâu, rõ ràng đã xảy ra quan hệ nhưng lại không thừa nhận, còn uy hiếp người nhà cô nói trắng ra chuyện chấn động của anh ta trên mạng cũng âm thầm phủi xuống, cô nói có phải không?"

Lúc nói lời này trong miệng Mục Giai Nhan mang theo một chút tiếc hận.

Trước đây cô từng hỏi thử ông nội, cô nói ngộ nhỡ đứa bé trong bụng chị ta không phải của Quyền Thiệu Viêm, ngộ nhỡ đến lúc đó nhà họ Quyền trách tội xuống nhà bọn họ thì làm sao?

Cô nhớ rõ lúc đó ông nội rất ngạc nhiên nhìn cô nói, làm sao có thể đứa nhỏ không phải của Quyền Thiệu Viêm chứ?

Khi đó cô còn ra vẻ úp úp mở mở nói, đêm đó kết hôn nếu mang thai liền dường như có chút không có khả năng.Khi đó ông nội khá vui vẻ cười, mắt muốn híp thành một đường rồi, khi đó ông nội đã nói, cái này gọi là duyên phận.

Sau đó dưới sự truy hỏi của cô, ông nội mới thần thần bí bí nói cho cô một chuyện, còn dặn cô không được nói cho người khác biết. Sau không bao lâu biết Mục Giai Âm mang thai, Quyền Duệ Tân cũng có chút không tin. Lúc này đây mang thai liền hình như có chút kỳ quái. Có phải đứa bé kia là của người khác không?

Khi đó, Quyền Duệ Tân còn thúc giục cháu trai tiến hành giám định DNA của thai nhi. Quyền Duệ Tân hỏi qua bác sĩ, lúc thai nhi còn ở trong bụng cũng có thể tiến hành giám định DNA, nhưng có một chút phiền toái mà thôi.

Khi đó, Quyền Thiệu Viêm thế mà tương đối thẳng thắn lưu loát cự tuyệt đề nghị của Quyền Duệ Tân. Sau đó, Quyền Thiệu Viêm mới nói, trước đó Mục Giai Âm vẫn là xử nữ, nhất định đứa bé kia là của anh mà cũng chỉ có thể là của anh.

Lúc này Quyền Duệ Tân mới yên tâm, nhưng mà sau đó trong nhiều việc Quyền Thiệu Viêm cũng không vui vẻ nhìn Quyền Duệ Tân.

Lúc ấy Mục Giai Nhan nhớ rõ ông nội còn đặc biệt nghiêm túc dặn dò cô, trước mặt Quyền Thiệu Viêm tuyệt đối không thể hỏi vấn đề này. Bằng không Quyền Thiệu Viêm tức giận, có khuyên anh cũng không được.

Vẻ mặt Mục Giai Nhan tiếc hận, Mục Giai Âm ở nước ngoài một thời gian dài như vậy, như thế mà vẫn còn là một xử nữ chứ? Thật đáng tiếc.

Nhưng chuyện riêng tư đó, Ngô Oánh Oánh cũng không có khả năng biết.

"Tôi muốn gọi điện thoại cho Tả Trí Viễn." Ngô Oánh Oánh nhấn mạnh nói.

Vệ sĩ kia ngay cả cô cũng không để ý đã trực tiếp đi ra khỏi cửa phòng.

Ngô Oánh Oánh đợi rất lâu, lúc nghe được trước cửa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, Ngô Oánh Oánh mới nhanh chóng vọt tới cửa.

Lúc đang nhìn Ngô Ngôn Tín đi tới, Ngô Oánh Oánh vội vàng nói, "Em để chị gọi điện thoại cho Tả Trí Viễn đi mà."

"Tả Trí Viễn có tốt như vậy không? Các chị một người hai người đều yêu anh ta?" Ngô Ngôn Tín quay đầu cười, hào phóng cầm lấy điện thoại di động của mình, quơ quơ trước mặt Ngô Oánh Oánh, sau đó lại bấm số gọi Tả Trí Viễn.

Nhưng, Tả Trí Viễn không bắt máy.Ngô Ngôn Tín lại rất kiên nhẫn gọi hai ba cuộc điện thoại vẫn như cũ không ai bắt máy. "Thấy rõ chưa?"

Nhìn bộ dạng đau khổ của Ngô Oánh Oánh, Ngô Ngôn Tín cũng khá tiêu sái nói, "Tôi đi đây."

Con ngươi Ngô Oánh Oánh vẫn không tập trung, sau nửa ngày Ngô Oánh Oánh mới phun ra ba chữ, "Mục Giai Nhan."

Thật sự xem cô là ngu ngốc sao?

Mục Giai Âm ở nước ngoài, yêu đương với Tả Trí Viễn cái rắm. Nhưng thật ra từ trước đến nay Mục Giai Nhan và Tả Trí Viễn dây dưa không rõ, cô hại Mục Giai Âm thì thế nào, Mục Giai Nhan ở thành phố A không có chỗ dựa, còn có thể truy cứu cô hay sao?

Ngược lại Mục Giai Nhan, cô nghĩ trăm phương ngàn kế vẫn còn nhường Mục Giai Âm. Nhưng hại đứa bé trong bụng Mục Giai Âm, nhất định Quyền Thiệu Viêm sẽ không bỏ qua cho cô! Lúc này Mục Giai Nhan muốn nhìn cô chết còn muốn đẩy cô vào đường cùng.

Nhưng mà trong lời nói Mục Giai Nhan nói ngược lại không sai, nhất định Tả Trí Viễn bị người khác uy hiếp mới đối xử với cô như vậy, tuyệt đối nhất định là Mục Giai Nhan không thì còn có ai! Nghĩ đến danh dự của cô bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nghĩ đến khả năng cô bị gả cho tên tàn phế ở thành phố Z kia, đột nhiên giờ phút này Ngô Oánh Oánh hận không thể cầm dao đâm chết Mục Giai Nhan.

Còn có Ngô Ngôn Tín, nhất định Ngô Ngôn Tín không biết gì bị Mục Giai Nhan mê hoặc nên mới có thể đối với cô như vậy.  

 ------------ Bên trong phòng-------------.

Trưa mai, Chân Phó Dương sẽ trở lại, Mục Giai Âm đã xác định cô phải đi gặp Chân Phó Dương. Nhưng Mục Giai Âm vẫn còn có chút thấp thỏm vì ngày mai cũng là ngày Quyền Thiệu Viêm đi công tác về, lỡ như bị Quyền Thiệu Viêm bắt gặp thì làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đó, Mục Giai Âm gọi điện thoại cho Quyền Thiệu Viêm.

Bởi vì chênh lệch múi giờ, bây giờ bên này còn là buổi trưa, nhưng bên Quyền Thiệu Viêm cũng đã là mười một giờ đêm rồi.

"Anh đã ngủ chưa? Vậy em cúp điện thoại." Mục Giai Âm nghe giọng nói của Quyền Thiệu Viêm mang theo vẻ buồn ngủ, thầm mắng mình không cẩn thận. Mới vừa rồi cô nghĩ bây giờ là thời gian ăn cơm của Quyền Thiệu Viêm nên mới cố ý gọi điện thoại, kết quả lại quên chuyện chênh lệch múi giờ.

"Đừng cúp, anh nhớ em lắm." Trong giọng nói của Quyền Thiệu Viêm còn mang theo vài phần lười biếng của người đang ngủ bị đánh thức.

Mặc dù có chút ngủ gật, thế nhưng anh lại không bỏ được cuộc gọi của cô.

Mặt Mục Giai Âm có chút hồng: "Em cũng nhớ anh."

Đôi môi Quyền Thiệu Viêm khẽ nhếch lên trên. Hiện tại nghe được Mục Giai Âm nói câu nói này không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng ấm lòng.

"Chiều nay anh sẽ trở về, ngoan, ở nhà chờ anh." Trong giọng nói Quyền Thiệu Viêm mang theo vui vẻ rất rõ ràng.

Tâm trạng thấp thỏm của Mục Giai Âm cũng không khỏi tốt hơn nhiều: "Quyền Thiệu Viêm, buổi sáng em mới đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ xác định đứa bé là con trai." Mục Giai Âm nhỏ giọng nói: "Chuyện này em còn chưa cho ông nội của em và anh biết đâu."

"Ừ, còn em thì sao? Thân thể em như thế nào, ăn cơm trưa chưa?" Quyền Thiệu Viêm phản ứng nhàn nhạt, theo anh con trai hay con gái đều như nhau. Nhưng đoán chừng ông nội sẽ vui mừng đến vài ngày.

"Ăn rồi." Trong giọng nói của Mục Giai Âm lộ ra vẻ ngọt ngào: "Quyền Thiệu Viêm, hôm nay em sờ đứa bé, cảm thấy hình như đứa bé bỗng nhúc nhích."

"Ảo giác đi." Quyền Thiệu Viêm phân tích rất lý trí: "Mấy ngày trước lúc gặp bác sĩ, bác sĩ không phải đã nói giai đoạn này đứa bé dù có máy thai cũng rất khó cảm nhận được."

Mục Giai Âm soi mói: "Anh cũng nói là rất khó, rất khó lại không có nghĩa là không có."

"Phải, em nói cũng đúng." Quyền Thiệu Viêm lên tiếng.

"Anh có muốn nói vài câu với con không?" Mục Giai Âm vuốt bụng, ngọt ngào hỏi Quyền Thiệu Viêm.

Nói chuyện? Quyền Thiệu Viêm cau mày: "Anh không lời nào để nói. Vẫn là hai chúng ta nói chuyện đi."

...Đây là lời mà người làm cha nên nói sao? Mục Giai Âm không thuận theo, đặt điện thoại trên bụng nói: "Nhanh lên một chút, nói chuyện với con trai của chúng ta!"

Quyền Thiệu Viêm cúi đầu, tốn sức suy tư thật lâu. Rất rõ ràng hiện tại đứa con nhà mình có hình thành ý thức hay chưa đều không thể xác định, nói chuyện với con không phải phí công sao? Nhưng bên kia, Mục Giai Âm lại đang chờ, rất lâu sau đó Quyền Thiệu Viêm mới nói: "Con trai, ta là ba con."

"Tốt lắm, nói xong." Quyền Thiệu Viêm rất máy móc nói.

"Đây tính là cái gì vậy? Chào hỏi con trai sao?" Mục Giai Âm dở khóc dở cười. Dầu gì Quyền Thiệu Viêm cũng nên nói một tiếng, con trai, ba rất nhớ con, con mau ra đời... các loại.

Nhưng mà, chỉ một lát sau, Mục Giai Âm mới vui mừng nói: "Quyền Thiệu Viêm, đứa bé mới vừa đá em."

"Ảo giác?" Quyền Thiệu Viêm lại nhìn ra bên ngoài, Mục Giai Âm có phải nên đi ngủ hay không?

"Thật sự, Quyền Thiệu Viêm!" Mục Giai Âm nói: "Bụng của em mới vừa căng lên một chút."

Mục Giai Âm thật cao hứng, Quyền Thiệu Viêm cười nhẹ nói: "Ngày mai, anh trở về tự mình xem."

Mục Giai Âm nghĩ đến lần đầu tiên và lần thứ hai đứa bé máy thai đã bị Quyền Thiệu Viêm bỏ lỡ, không khỏi bỉu môi nói: "Ban đầu anh còn nói là một năm nhiều nhất đi công tác một tuần, nhưng bây giờ anh đã đi công tác mấy lần rồi? Thời gian sớm đã vượt qua một tuần."

"Gần đây có mấy vụ án tương đối lớn, vượt qua là tốt rồi." Quyền Thiệu Viêm nói: "Ban đầu em rất không vui khi anh cứ ở nhà, tại sao bây giờ lại nghĩ như thế?"

Ban đầu là ban đầu...... Ai bảo lúc trước Quyền Thiệu Viêm có tiếng xấu bên ngoài đây?

Hơn nữa, ban đầu cô lại không thương Quyền Thiệu Viêm. Hiện tại...... Không giống nhau chứ sao.

Mục Giai Âm khe khẽ hừ một tiếng, nghĩ đến ngày mai Quyền Thiệu Viêm có lẽ còn có nhiệm vụ, Mục Giai Âm liền muốn cúp điện thoại.

Trước khi cúp điện thoại, Mục Giai Âm đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, "Quyền Thiệu Viêm em nói cho anh một chuyện, anh đừng tức giận."

"Em lại đi gặp Đàm Tân Kinh?" Quyền Thiệu Viêm theo bản năng nói.

"Đúng vậy." Giọng Mục Giai Âm mang theo vài phần ngạc nhiên, Quyền Thiệu Viêm thật là liệu sự như thần.

Sắc mặt Quyền Thiệu Viêm bỗng nhiên từ ôn hòa biến thành âm trầm, không trách được những ngày qua hai mí mắt mắt anh cứ nhảy. Thì ra là bởi vì chuyện này: "Lại gặp mặt? Ừ?"

Chữ ừ cuối cùng mơ hồ có mùi vị uy hiếp.

"Em là vạn bất đắc dĩ thôi." Nghe được Quyền Thiệu Viêm không vui, Mục Giai Âm tranh thủ thời gian giải thích nói: "Em là xin anh ấy giúp đỡ."

Mục Giai Âm nghĩ đến mấy ngày trước nghe được một chuyện, vội vàng nhỏ giọng nói cho Quyền Thiệu ViêmChuyện này là Mục Ngọc Trác nhắc tới.

Tạm thời Bạch Tự Di và Mục Ngọc Trác sống tại một căn hộ ở thành phố A, bên nhà tổ Mục gia vẫn luôn không có tìm đến, hàng ngày hai người bọn họ sống vô cùng bình thản. Chỉ là thỉnh thoảng Mục Giai Âm sẽ để cho bọn họ tới nhà cô ở.

Mấy ngày gần đây Quyền Thiệu Viêm không có nhà, hiển nhiên Bạch Tự Di và Mục Ngọc Trác cũng ở chơi lâu hơn vài ngày.

Có một ngày, Mục Giai Âm vốn định làm cơm tối đơn giản là món cơm rang trứng, nhưng trong nhà lại không có trứng gà, Bạch Tự Di liền chủ động đi xuống lầu mua.

Khi không có mẹ ở bên cạnh nhìn, Mục Ngọc Trác chớp đôi mắt tò mò nhìn Mục Giai Âm hỏi: "Chị, chị là vô tình gặp được chủ tịch hả?"

Lúc ấy Mục Giai Âm sửng sốt một chút mới nói: "Chị chỉ vô tình gặp được, tại sao muốn nói chị là chủ tịch?"

Cô miễn cưỡng có thể xem như vô tình gặp được chủ tịch tương lai...... Nhưng mà Mục Ngọc Trác là từ địa phương nào "tuệ nhãn biết anh hùng" nhìn ra cô có khí chất chủ tịch?

"Em cũng chỉ tình cờ nghe Mục Uẩn Lễ nói." Nhắc tới Mục Uẩn Lễ, Mục Ngọc Trác liền liếc mắt xem thường. Ngay sau đó liền xấu hổ gãi gãi đầu nói: "Chị, năm đó thỉnh thoảng em sẽ đi ra ngoài trộm gì đó của nhà người ta, nhiều nhất là trộm nhà Mục Uẩn Lễ, có một lần khi em bò vào phía dưới phòng Mục Uẩn Lễ, nghe được Mục Uẩn Lễ nói Mục Uẩn Ngạo nơi đó có thể có công ty, em lại vô tình gặp được chị đi làm ở đây, mới hoài nghi, chị có thể là chủ tịch."

"A, đúng rồi chị, em còn mơ mơ hồ hồ nghe được bọn họ nói cái gì Mục Uẩn Ngạo phát bệnh tim tử vong..." Mục Ngọc Trác nói: "Cho nên, ông nội Uẩn Ngạo đã chết rồi sao?"

Mục Giai Âm lắc đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến một ít chuyện. Lúc ấy cô và Đàm Tân Kinh cũng đều không có điều tra người trong nhà, càng không có nghĩ tới những thân thích bắn đại bác cũng không tới "Bà con xa".

"Em còn nghe được cái gì?" Mục Giai Âm cấp thiết mà hỏi.

Mục Ngọc Trác không biết tại sao Mục Giai Âm lại nóng vội như thế với cái vấn đề này, liền tỉ mỉ suy nghĩ một chút mới nói: "Lúc đó em đặc biệt sợ bị phát hiện, Mục Uẩn Lễ đánh người rất lợi hại vì vậy em một lòng muốn vội vàng bò trở về, cho nên cũng không có cẩn thận nghe. Nên không nghe thấy cái gì nữa."

Mục Giai Âm có chút thất vọng, tiếp tục hỏi: "Em có nhớ chuyện đó xảy ra cách đây bao lâu không?"

"Em không nhớ rõ thời gian." Mục Ngọc Trác gãi gãi đầu nói: "Khoảng mấy tháng trước thôi."

Mục Giai Âm hướng dẫn từng bước: "Rốt cuộc mấy tháng? Ngọc Trác, em tốt nhất suy nghĩ kĩ một chút, chuyện này đối với chị rất quan trọng."

Đối với chị Giai Âm rất quan trọng sao? Mục Ngọc Trác cẩn thận tự hỏi: "Có thể trước một tháng khi chị nhận em? Dù sao sẽ không vượt qua ba tháng, có khả năng là một hai tháng thôi."

Mục Ngọc Trác thật sự là nhớ không nổi quá nhiều, Mục Ngọc Trác có chút ảo não, sớm biết chị Giai Âm cần nội dung cuộc nói chuyện đó như vậy, lúc đó cậu nhất định phải nhớ thời gian, còn có nội dung cụ thể của cuộc nói chuyện.

Nhưng mà những thứ này cũng đủ để Mục Giai Âm cảnh giác.

Mục Giai Âm kể lại tất cả mọi chuyện cho Quyền Thiệu Viêm mới nói: "Anh có nhớ ngày đó ông nội em bệnh tim tái phát...... Em vẫn luôn hoài nghi có thể là có người giở trò."

Thẳng thắn mà nói...... Cô cảm thấy chuyện của mình làm, hẳn không đủ chạm tới ranh giới cuối cùng trong lòng ông nội. Cả đời ông nội ở trong chính trường lăn lộn, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua, kiếp trước ông nội cứ như vậy chết đi, cô vẫn luôn rất hoài nghi.

"Anh nói xem, chuyện của công ty rất bí ẩn, ngay cả em ông nội đều không nói cho, tại sao chú sẽ biết? Hơn nữa chú còn nhắc tới chuyện bệnh tim của ông nội em, em cảm thấy có chút kỳ hoặc, sau đó em nhờ Đàm Tân Kinh theo nhánh này đi thăm dò." Mục Giai Âm đột nhiên cười cười nói: "Kết quả, Đàm Tân Kinh tra xét chừng mấy ngày nhưng không tra được gì, dưới cơn nóng giận anh ấy đến thẳng nhà chú em trộm một lần, cái gì quỹ bảo hiểm, máy vi tính cũng không bỏ qua cho. Ngay cả đồ cưới của bác gái em anh ấy cũng không tha."

Những thứ đó đang để ở trong ga-ra tại nhà, cô không dám để cho những thứ này ra ánh sáng, một khi ra ánh sáng, không phải liền xác định chuyện ăn trộm này là cô làm sao?

Quyền Thiệu Viêm không lên tiếng, nghe qua Mục Giai Âm rất hài lòng với Đàm Tân Kinh?

Mặc dù anh thừa nhận...... Không hổ là người anh bồi dưỡng, làm việc rất có phong cách của anh.

"Nhưng mà lần này thật đúng là tìm được một ít đồ vật." Mục Giai Âm nói: "Một trong các tủ bảo hiểm ngoại trừ chứa vàng, còn cất giấu vài bản giấy tờ. Trong đó có một bản giấy tờ có thông tin của chị hai em, chị hai đã cho chú năm trăm vạn."

"Em hoài nghi chị hai em?" Quyền Thiệu Viêm hỏi.

"Có một chút." Bây giờ cô như chim sợ ná, dù sao Quyền Thiệu Viêm cũng hiểu biết cô, Mục Giai Âm không che giấu chút nào nói: "Hơn nữa, chị hai hẳn là không có nhiều tiền như vậy, anh nói xem chị hai có phải thu hối lộ hay không?"

Hiện tại quốc gia kiểm tra nghiêm khắc, ngộ nhỡ tra ra được, có thể bọn họ cũng không giúp được chị hai.

Mấy ngày nay Mục Giai Âm vẫn luôn thấp thỏm, có nên nói cho ông nội biết chuyện này hay không?

Nhưng lỡ như tiền kia là chị hai tự mình kiếm được, như mua cổ phiếu hay đầu tư buôn bán gì đó... Chuyện này truyền đi lại ảnh hưởng quan hệ của cô và chị hai, hơn nữa bên kia chú lại hoài nghi cô. Chú vốn là du côn vô lại nổi tiếng trong giới, dây dưa vào, chính cô đều cảm thấy sợ sợ.

Ấn tượng duy nhất của Quyền Thiệu Viêm về Mục Giai Thu chính là hôm sau khi anh kết hôn, ở ngoài phòng bệnh, Mục Giai Thu mập mờ đề nghị anh ly hôn với Mục Giai Âm. Sau chuyện này, anh đối với Mục Giai Thu chỉ còn có chán ghét.

Chỉ tiếc mấy người Hàn Tử Kiên không có nghe cuộc đối thoại của Quyền Thiệu Viêm và Mục Giai Âm.Nếu không, nhất định bọn họ có thể tương đối khẳng định với Quyền Thiệu Viêm.

Quan hệ của Quyền Thiệu Viêm và Mục Giai Thu...... Không, phải nói là quan hệ của Mục Giai Thu và Quyền Thiệu Viêm chính là Mục Giai Thu thích Quyền Thiệu Viêm. Chuyện như vậy bọn họ đều nhìn ra, chỉ có Quyền Thiệu Viêm cho tới bây giờ đều thờ ơ với phụ nữ mới không hiểu được.

Lại nói, hiện tại chỉ có duy nhất hai người phụ nữ vào được mắt Quyền Thiệu Viêm.

Một người là Hướng Tình, tất cả mọi người đều cảm thấy người này rất đặc biệt, thế cho nên Quyền Thiệu Viêm đã không cách nào bỏ qua ánh sáng của cô ấy.

Một người khác là Mục Giai Âm......Nguyên nhân vẫn còn đang nghiên cứu.

Ba người Hàn Tử Kiên sẽ tùy thời báo cáo tình huống cho mọi người.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro