Chương 85: Quà tặng đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nghỉ làm một thời gian dài, Mục Giai Âm cũng không dám tiếp tục bỏ bê công việc.

Gần đây vô tình nghe được một số tin xấu, nghe nói bên Tả Trí Viễn kia đã thu phục được quan viên họ Hoàng, ban đầu có mấy người còn đang ủng hộ.

Ngược lại Mục Giai Âm và Lăng Khải Hoa vẫn bình tĩnh như cũ, hai người lại khai phá không ít loại điểm tâm mới và phương thức tiêu thụ, thuận tiện nâng cao phúc lợi cho các nhân viên. Lúc trước công nhân nghe nói những việc này nên trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng sau khi phúc lợi bắt đầu, các công nhân lại yên tâm trở lại, kiếm tiền mới là ngạnh đạo lý nguyên tắc kiên định, phúc lợi công ty tốt, tất nhiên bọn họ sẽ làm tốt.

Một ngày nào đó, Tả Trí Viễn biết mình đắc tội quan viên họ Hoàng kia.

Hơn nữa quan viên họ Hoàng kia còn buông lời nói muốn bỏ sự ủng hộ cho công ty Vô Tình Gặp Được kia.

Vì lấy lòng quan viên họ Hoàng này, ngày trước Tả Trí Viễn đã đầu tư vô số tinh lực, anh ta sao có thể cho phép loại chuyện này xảy ra?

Ngày đó Tả Trí Viễn lập tức trực tiếp đi gặp Mục Giai Thu.

Mục Giai Thu một chút cũng không bất ngờ khi nhìn thấy Tả Trí Viễn, cô biết sau khi chuyện này xảy ra, nhất định Tả Trí Viễn sẽ tìm cô tính sổ.

"Mục Giai Thu, em làm chuyện tốt, hiện tại quả thực công ty anh hãm trong một vũng bùn," Tả Trí Viễn đi thẳng vào vấn đề nói, "Mục Giai Thu, bây giờ em ngừng nay việc giúp Quyền Thiệu Viêm, chúng ta còn có thể giống như trước."

Đó cũng là điều kiện duy nhất quan viên họ Hoàng kia nói với anh, ngừng việc trợ giúp Quyền Thiệu Viêm, ông ta sẽ tiếp tục giúp đỡ công ty Tả Trí Viễn.

"Không được, tôi đã phóng lao thì phải theo lao rồi," Mục Giai Thu lắc đầu, rất kiên định cự tuyệt Tả Trí Viễn, "Chỉ cần lúc này em giúp Quyền Thiệu Viêm, Quyền Thiệu Viêm nhất định sẽ cảm kích tôi."

"Vậy anh thì sao?" Tả Trí Viễn nói, "Em lấy tất cả thế lực của anh đều phải chôn vùi để giúp Quyền Thiệu Viêm? Đó là thế lực mà anh cực khổ gây dựng lên, anh để em mượn dùng, là vì chiến thắng của hai chúng ta, mà không phải để em làm việc ngu xuẩn như vậy."

Tả Trí Viễn cau mày, trên mặt là một mảng lãnh huyết vô tình, "Mặc dù em muốn lấy lòng Quyền Thiệu Viêm, kéo Quyền Thiệu Viêm đến phe chúng ta, lợi ích sau này sẽ rất lớn. Nhưng mà hiện tại Quyền Thiệu Viêm đã thất thế, lấy lòng anh ta cần thiết sao? Huống chi, em vẫn đang dùng thế lực của anh."

Mục Giai Thu khinh thường nghiêng đầu sang một bên, bây giờ quyền lợi giữa cô và Tả Trí Viễn này không giống nhau.

"Tóm lại, chuyện này tôi đã định rồi," Mục Giai Thu nhìn Tả Trí Viễn nói, "Hơn nữa, tôi còn có đường lui, tôi đặt máy nghe lén trong phòng làm việc Mục Giai Âm, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ nói cho anh đầu tiên."

"Em muốn làm, cũng đừng dùng thế lực của anh!" Tả Trí Viễn nhấn mạnh. Mục Giai Thu tự mình làm việc ngu xuẩn cũng đừng kéo theo anh, về phần máy nghe lén, anh không cảm thấy một người mới nhậm chức quản lý như Mục Giai Thu sẽ có bao nhiêu chú ý, hơn nữa, thảo luận vấn đề tư mật của công ty không phải đều là ở phòng làm việc tổng giám đốc sao?

Nếu như Mục Giai Thu có thể lắp một máy nghe lén trong phòng làm việc của Lăng Khải Hoa hoặc là trong phòng họp, anh còn có thể suy nghĩ lại lợi ích của việc đó một chút.

Mục Giai thu nhún vai, "Tả Trí Viễn, nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn dùng thế lực của anh, anh cảm thấy người của anh còn có thể nghe lời nói của anh sao?"

Tả Trí Viễn nhìn dáng vẻ Mục Giai Thu không chút sợ hãi, anh mới giật mình phản ứng lại.

Khó trách mấy năm gần đây anh bắt đầu cảm thấy lúc anh dùng người trong bang do anh đào tạo kia luôn có chút không được thuận buồm xuôi gió, thì ra là bọn họ bất tri bất giác đã đến nhờ cậy Mục Giai Thu, rốt cuộc Mục Giai Thu muốn làm cái gì?

"Mục Giai Thu, em đừng nói với anh em thật lòng yêu Quyền Thiệu Viêm." Tả Trí Viễn đột nhiên nghĩ đến Mục Giai Thu giúp đỡ Quyền Thiệu Viêm nói không chừng cũng không phải đơn thuần từ nguyên nhân lợi ích.

"Đúng thì thế nào, không phải thì thế nào?" Mục Giai Thu mắt lạnh nhìn Tả Trí Viễn, nhìn mấy giây, vẻ mặt mới dịu xuống nói: "Tôi sẽ không hại anh, đợi tôi làm xong việc này, chờ sau khi Quyền Thiệu Viêm thượng vị lần nữa, anh làm theo có thể thu được lợi ích, hơn nữa Quyền Thiệu Viêm có khả năng giúp được anh nhiều hơn."

"Quyền Thiệu Viêm đó là loại mà em có thể tùy tiện nắm trong tay sao?" Tả Trí Viễn phản bác, trong giọng nói mơ hồ xen lẫn tức giận và không thể tin tình cảm.

"Cứ thử rồi sẽ biết." Mục Giai Thu tự tin, cô cảm thấy không có người đàn ông nào mà cô không thể nắm trong tay. Tả Trí Viễn trước mặt chính là một ví dụ điển hình. Đã nhiều năm như vậy, sợ rằng Tả Trí Viễn vẫn cảm thấy cô là thật lòng thích anh. Thật ra thì, từ đầu đến cuối cô chỉ lợi dụng Tả Trí Viễn.

Nếu không nhiều năm như vậy, cô cũng không đến nỗi khiến Tả Trí Viễn ngay cả một đầu ngón tay của cô cũng không chạm qua.

Tả Trí Viễn có chút bực mình, anh biết thế lực của mình toàn bộ đều bị Mục Giai Thu nắm trong tay, hôm nay Mục Giai Thu muốn làm chuyện gì anh thật sự là không có sức ngăn cản.

Hơn nữa, đột nhiên anh nghĩ đến một khả năng.

Anh vẫn cho là Mục Giai Thu vẫn luôn thích anh, mặc dù Mục Giai Thu trong thời gian này đã qua lại với Cơ U Tứ mà vẫn qua lại với những người đàn ông khác, nhưng mà anh vẫn luôn cho rằng đó là vì thăng chức nên Mục Giai Thu mới làm như vậy.

Anh vẫn luôn lấy lợi ích vì mục tiêu cuối cùng, về phần quá trình, anh cảm thấy càng đơn giản càng không chừa thủ đoạn càng tốt. Vì vậy hành động dựa vào đàn ông để thăng chức này của Mục Giai Thu, mặc dù anh cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng mà trong đáy lòng vẫn còn yêu thích.

Anh thích thủ đoạn của Mục Giai Thu, anh cho là anh và Mục Giai Thu là người một đường, anh cảm thấy chờ Mục Giai Thu ngồi vào vị trí àm cô thích, hai người bọn họ có thể đi cùng nhau. Nhưng mà chuyện xảy ra hôm nay lại làm cho Tả Trí Viễn không thể không cẩn thận suy tính một chút.

Tả Trí Viễn đến tột cùng là lấy ích lợi làm đầu, biết sẽ không ngăn cản được Mục Giai Thu, Tả Trí Viễn mới nói tiếp, "Lấy thiết bị nghe lén trong phòng làm việc của Mục Giai Âm cho anh."

Anh muốn tự mình nghe lén Mục Giai Âm.

Đây là Tả Trí Viễn không tin tưởng cô?

Mục Giai Thu gật đầu một cái, nhìn Tả trí viễn trong ánh mắt lại mang theo một chút xem thường. Bình thường cô khinh bỉ nhất chính là loại người chỉ biết lợi ích như Tả Trí Viễn, đợi lần này sau khi cô giúp Quyền Thiệu Viêm, cô có thể an tâm lui khỏi vị trí nhị tuyến, sống qua ngày cùng với Quyền Thiệu Viêm. Hơn nữa, sau khi gả cho Quyền Thiệu Viêm, cô còn có thể dùng quân đội trong tay Quyền Thiệu Viêm, từ lâu cô đã nghe người ta nói trong tay Quyền Thiệu Viêm có một thứ rất lợi hại, nhưng chỉ nghe lời của Quyền Thiệu Viêm chính là thủ hạ.

Nghĩ đến có thể trong một đám quân nhân ra vẻ ta đây, Mục Giai Thu đã cảm thấy hết sức kiêu ngạo. Cô không kịp chờ đợi nhìn thấy ngày nào đó cô có thể thành công trợ giúp Quyền Thiệu Viêm.

Trong lòng Tả Trí Viễn càng nghi ngờ Mục Giai Thu hơn.

Từng ấy năm tới nay, Tả Trí Viễn vẫn cảm thấy anh và Mục Giai Thu nhất định sẽ không tách ra, mặc dù tình cảm giữa bọn họ mỏng manh, nhưng thật sự là có tình yêu. Vì vậy, lúc Mục Giai Thu bảo anh giúp một tay quyến rũ Mục Giai Âm, anh không chút do dự đồng ý. Thậm chí, anh còn đến gần Mục Giai Nhan, dùng cách này sẽ khiến Mục Giai Âm đau lòng hơn.

Nhưng mà hành động hôm nay của Mục Giai Thu, lại làm cho Tả Trí Viễn bắt đầu suy nghĩ, có phải nhiều năm trước Mục Giai Thu đã bắt đầu tính toán chuyện giữa cô và Quyền Thiệu Viêm?

Tả Trí Viễn không đủ sức ngăn cản hành động của Mục Giai Thu.

Cách mấy ngày, quan viên họ Hoàng tuyên bố quan hệ hợp tác thân thiết giữa ông ta và công ty Tả Trí Viễn phá sản, ông ta đã chính thức đầu tư vào công ty khác.

Nhất thời ở trong công ty từ trên xuống dưới giống như cắn phải thuốc lắc, trong lúc đó có vài đường dây tiêu thụ và đường dây hậu cần không gọi được, rốt cuộc dưới sự trợ giúp tận tâm tận lực của vị quan viên họ Hoàng thì đả thông.

Mục Giai Âm và Lăng Khải Hoa cũng biết việc này tuyệt đối là do Quyền Thiệu Viêm trợ giúp.

Chỉ là, ở trong mắt Tả Trí Viễn. Tả Trí Viễn chỉ cảm thấy vị quan viên họ Hoàng này đang ở sau lưng trả thù anh phản bội. Vị quan viên họ Hoàng này có bao nhiêu có thù tất báo bấy nhiêu, những việc này anh đều biết, đây cũng chính là lý do tại sao từ khi nhận được tin tức của quan viên họ Hoàng anh đã vội vàng chạy đi tìm Mục Giai Thu.

Gần đây cấp dưới tập đoàn bánh ngọt Bảo Lan buôn bán có chút ảm đạm.

Đối với bánh ngọt bọn họ không thiếu kinh nghiệm, tuy nhiên khi làm bánh ngọt họ lại không có sự sáng tạo.

Phải nói những thứ bánh ngọt này chủ yếu vẫn là người trẻ tuổi thích, mà người trẻ tuổi thích hơn vẫn là có niềm vui mới có đồ chơi mới, lúc bọn họ có thể làm gì đó khiến cho hai mắt giới trẻ sáng lên, thì nhất định họ sẽ không chút do dự ném cành ô liu ra, cho dù vì thế móc hết ví tiền cũng sẽ không tiếc.

Vô Tình Gặp Được có mấy loại bánh ngọt có giá tiền cực kỳ đắt, với lại còn hạn chế cung ứng, nhưng dù là như thế, người ở bên trong Vô Tình Gặp Được vẫn nối liền không dứt như cũ.

Tả Trí Viễn thử các loại biện pháp, bao gồm công ty bọn họ hạ giá cả đồ ngọt.

Một chiêu này ngược lại có một chút hiệu quả, nhưng rất nhanh Tả Trí Viễn lại phát hiện công ty bắt đầu nhập bất phu xuất (*) rồi, dĩ nhiên Hội đồng quản trị sẽ không cho phép cục diện như thế xảy ra. Vì vậy trong lần hội nghị sau đó, giá bán bánh ngọt lại bị yêu cầu tăng lên, mà khách hàng công ty bọn họ lại bắt đầu rối rít quay đầu sang Vô Tình Gặp Được, trong đó có không ít quen cũ trước kia của bọn họ khách.

(*) Chỉ có ra mà không có vào.

Trước hạ giá sau tăng giá nói chung trong lòng những khách cũ nhất định khó chịu nhất.

Với lại bởi vì gần đây tình hình kinh doanh của tập đoàn tập đoàn liên tiếp gặp đả kích, Hội đồng quản trị bắt đầu hoài nghi năng lực Tả Trí Viễn, thậm chí có một số người vốn là trong lòng có bất mãn với Tả Trí Viễn nên đề nghị Tả Trí Viễn nhanh chóng từ chức.

Hiện tại mỗi ngày Tả Trí Viễn thấy Vô Tình Gặp Được ở đối diện hả hê đã cảm thấy khó chịu.

Mấy ngày trước công ty bọn họ bắt chước Vô Tình Gặp Được đưa ra một loại bánh ngọt mới, ai dè bánh ngọt mới vừa đưa ra, thì bị khách hàng chân thành của Vô Tình Gặp Được phê bình nói là đạo nhái. Trên mạng lại xuất hiện hàng loạt ngôn ngữ toàn bộ đều là chĩa mủi dùi về phía công ty bọn họ.

Trên mạng lại khui ra việc một đoạn thời gian trước công ty bọn họ chèn ép Vô Tình Gặp Được. Nhưng nội dung trong đó chỉ là một số thủ đoạn cạnh tranh tàn khốc mà thôi, tất nhiên trong lòng tất cả mọi người đều biết, không nói với người ngoài. Hôm nay bị những cư dân mạng biết, uy tín công ty bọn họ lại tuột dốc không phanh.

Tả Trí Viễn hiểu rõ trong số những cư dân mạng này tuyệt đối có số lượng thủy quân tương đối lớn.

Tả Trí Viễn cũng muốn liều mạng, nhưng mà bây giờ chính là lúc Đổng Lê Triệu chí cao ý mãn, hiện tại Đổng Lê Triệu gần như chính là nhân vật nói một không hai giới truyền thông và giới giải trí. Anh nghĩ muốn lợi dụng phương diện dư luận áp đảo Vô Tình Gặp Được, trước tiên sẽ phải đối phó Đổng Lê Triệu.

Gần đây công ty của anh nổi giận, anh cũng không cảm thấy anh năng lực chống lại Đổng Lê Triệu.

Tả Trí Viễn có chút phiền não, theo lý là sẽ không xảy ra những chuyện này, tất cả đều là bởi vì Mục Giai Thu khư khư cố chấp mới gây ra. Lúc thấy Mục Giai Thu  gọi điện thoại cho anh, thì chắc chắn biểu tình nóng nảy trên mặt Tả Trí Viễn càng hiển rõ.

"Tả Trí Viễn, anh vì chuyện nhỏ đó mà giận tôi tới tận bây giờ sao?" Mục Giai Thu gọi điện thoại âm thanh trong trẻo lạnh lùng nói với Tả Trí Viễn.

"Chuyện nhỏ?" Chân mày Tả Trí Viễn cau lại, "Thiếu chút nữa anh phải đệ đơn xin từ chức cho Hội đồng quản trị rồi."

Mấy năm nay từ khi anh ngồi vào vị trí Đổng sự trưởng vẫn chưa từng xuất hiện chuyện như thế này.

"Cho nên tôi mới giúp anh một chút nữa à, nhất định gần đây anh không có cẩn thận nghe lén đối thoại trong phòng làm việc Mục Giai Âm rồi." Trong giọng nói Mục Giai Thu mang theo vẻ cao cao tại thượng khiến Tả Trí Viễn cực kỳ không thoải mái.

Tả Trí Viễn khẽ chần chờ chốc lát nói, "Thế nào?"

Gần đây anh bị chuyện trong công ty làm cho bể đầu sứt trán, làm sao còn có hứng thú đi quản chuyện gì xảy ra trong công ty Mục Giai Âm.

Anh thỉnh thoảng nghe một lần, thì nghe được vì gần đây công ty bọn họ lập được thành tích tốt nên muốn mở một bữa tiệc chúc mừng. Thậm chí còn có nhân viên to gan ở trong phòng làm việc Mục Giai Âm đề nghị mời anh qua.

Chỉ nghe một lần, Tả Trí Viễn lập tức không muốn nghe nữa.

"Vô Tình Gặp Được muốn phê hạ một mảnh đất ở Thành Đông, " Mục Giai Thu nói, "Bọn họ muốn xây một quảng trường giải trí cỡ lớn ở đó, kết hợp với hội chợ ẩm thực, hơn nữa đưa ra mấy sáng kiến mới lạ, mạo hiểm và phim hoạt hình, trước mắt những thứ này vẫn chưa xuất hiện ở thành phố A.  Anh không cảm thấy do các anh làm hạng mục này sẽ tốt hơn sao?"

"Do chúng tôi, thế nào do chúng tôi?" Tả Trí Viễn động lòng chốc lát, sau đó nhịp tim mới khôi phục lại bình thường, lạnh giọng nói: "Em cảm thấy hiện tại chúng tôi còn có thể ở trước mặt giành đất với Vô Tình Gặp Được sao?"

"Dĩ nhiên có thể, những mảnh đất kia do chính phủ cạnh tranh công khai," Mục Giai Thu nhắc nhở, "Chỉ cần anh lấy được phương án đấu giá của Vô Tình Gặp Được, như vậy mảnh đất kia sẽ không phải là vật trong túi của anh sao?"

Lúc này Mục Giai Thu mới nói, "Tiền trong tài khản của tôi, anh dùng toàn bộ đi, coi như là bồi thường cho anh."

"Bồi thường cho anh, em biết anh tổn thất bao nhiêu không?" Tả Trí Viễn thở phào một hơi mới nói tiếp, "Chỉ vì em anh hoàn toàn đắc tội với Hoàng Khắc, nhưng mà anh nghe nói chuyện của em cũng không hoàn toàn thành công sao."

Trên mặt Mục Giai Thu hiện lên vẻ tức giận, cô làm sao biết được chuyện đó phức tạp như vậy, nghe nói là cấp trên tự mình muốn đè ép chuyện này, trong thời gian ngắn, Quyền Thiệu Viêm căn bản cũng không có khả năng phục chức.

Lần này, cô xem như là tổn hại binh lại mất tướng, mấy ngày trước Mục Giai Âm còn gọi điện thoại hỏi cô nói có thể giúp Quyền Thiệu Viêm một chút hay không. Nhưng lúc đó cô một mực từ chối, không phải cô không muốn giúp, mà là thật sự không giúp được.

Ngay sau đó, cô vẫn còn nghe được bên kia điện thoại giọng nói Quyền Thiệu Viêm.

Mục Giai Thu cảm thấy nhất định là Quyền Thiệu Viêm ngại gọi điện thoại cho cô, mới bảo Mục Giai Âm gọi, đây vốn là một cơ hội rất tốt, nhưng cô lại không thể không cự tuyệt.

Mục Giai Thu giận tím cả ruột, sớm biết như vậy cô đã kéo dài thời gian giúp đỡ Quyền Thiệu Viêm.

Tối thiểu, Hoàng Khắc cũng đã cho Tả Trí Viễn đường đi tốt lắm rồi. Lúc này cô giúp Quyền Thiệu Viêm, chẳng những sẽ không đắc tội Tả Trí Viễn, hơn nữa còn có thể truyền lại một vài tin tức cho Quyền Thiệu Viêm, cô thật sự rất muốn giúp Quyền Thiệu Viêm, hơn nữa còn là rất dụng tâm giúp, chẳng qua cô thật sự là sức còn quá yếu.

Nếu không giúp được Quyền Thiệu Viêm, như vậy nhất định cô phải hoàn toàn áp chế danh tiếng của Mục Giai Âm, nói cho Quyền Thiệu Viêm biết rốt cuộc kiểu phụ nữ gì mới có thể giúp Quyền Thiệu Viêm.

Giọng Mục Giai Thu hơi mềm mỏng nói, "Vài ngày trước là do tôi quá xúc động rồi, lúc đó tôi chỉ nghĩ nếu như có thể giúp Quyền Thiệu Viêm một tay, nhất định Quyền Thiệu Viêm sẽ cảm kích tôi, đến lúc đó anh cũng có thể thụ lực. Nhưng không ngờ chuyện này khó làm như vậy, hiện tại tôi không phải tới giúp anh sao? Anh yên tâm, chuyện đấu giá nhất định tôi sẽ cố gắng lấy được một chút tư liệu nội bộ."

Bây giờ Tả Trí Viễn là thật sự nghi ngờ lời nói của Mục Giai thu.

Anh nghi là tình cảm Mục Giai Thu dành cho Quyền Thiệu Viêm và tình cảm Mục Giai Thu dành cho anh.

Anh không cảm thấy Mục Giai Thu thật sự đang vui vẻ giúp anh, nếu như Mục Giai Thu nói chuyện này không có sai, như vậy có lẽ chuyện này do anh làm tương đối thỏa đáng rồi.

Sau khi Tả Trí Viễn hạ quyết tâm, mới biết nghe lời phải nói: " Thôi, hôm đó cũng có thể là em quá xúc động rồi, sau này không nên phát sinh chuyện giống vậy. Bây giờ lấy những tư liệu kia tới cho anh thì tốt rồi."

Tả Trí Viễn vẫn chưa tin tưởng cô.

Mục Giai Thu có chút phiền não, gần đây Tả Trí Viễn còn cố gắng lấy lại lực lượng của anh ta, trước kia Tả Trí Viễn tương đối yên tâm những lực lượng này ở trong tay cô.

Mục Giai Thu cũng không có nói suy nghĩ trong lòng ra, sau khi lễ phép nói lời tạm biệt với Tả Trí Viễn, Mục Giai Thu yên lặng ngồi trên ghế của mình, dựa vào quan hệ hy vọng có thể lấy được một chút tài liệu nội bộ đấu giá lần này.

Hiện tại, phải phản kích dáng vẻ kiêu căng phách lối của Mục Giai Âm là quan trọng nhất.

Quân không thấy mấy ngày gần đây tên tuổi Mục Giai Âm lại liên tiếp xuất hiện các tờ báo kinh tế lớn, trên tiêu đề Mục Giai Âm được bọn họ ca tụng là người phụ nữ thủ lĩnh trong giới thương nghiệp.

Tả Trí Viễn không bao lâu thì gọi điện thoại cho Mục Giai Âm.

Giọng Mục Giai Âm càng ngày càng trong trẻo, Tả Trí Viễn nhớ tới câu nói đại châu tiểu châu rơi bàn ngọc. Thật ra thì, Mục Giai Âm vẫn tương đối tốt, dáng dấp cũng tốt, hơn nữa, lại yêu anh. Tả Trí Viễn có chút phiền muộn, lúc trước tại sao anh lại nghe lời Mục Giai Thu nói, không trân trọng Mục Giai Âm chút nào, lúc này mới đẩy Mục Giai Âm vào trong lồng ngực Quyền Thiệu Viêm.

"Giai Âm, em xem chúng ta có thể bớt chút thời gian gặp mặt không?" Tả Trí Viễn thận trọng hỏi, trong thanh âm tràn đầy cô đơn.

Mục Giai Âm cúi đầu châm chọc cười cười, "Nhưng mà, gần đây tôi rất bận, hơn nữa, tôi sợ gặp mặt anh, tổng giám đốc của tôi sẽ hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta. Gần đây, công ty tôi đang chuẩn bị một dự án rất lớn, hiện tại trong công ty đang là thời điểm mẫn cảm nhất, tôi không thể tùy tiện đi gặp anh."

Nói như vậy Mục Giai Thu cung cấp tin tức là có vài phần tin cậy?

Tả Trí Viễn nghe vậy vẻ mặt hơi ưu thương, "Giai Âm, em cũng biết gần đây công ty anh có bao nhiêu khó khăn rồi, gần đây anh càng ngày càng không được tốt lắm, em tới xem anh một chút có được hay không?"

Giọng Tả Trí Viễn dường như bỏ toàn bộ tôn nghiêm xuống, "Giai Âm, gần đây thật sự anh rất khó chịu, em tới xem anh một chút thôi. Em cứ nhìn anh uống rượu có được hay không, anh chỉ muốn tìm một người thân mật tín nhiệm ở cùng với anh thôi."

Người thân mật tín nhiệm?

Mục Giai Âm nghĩ tới Tả Trí Viễn bức thư viết cho Mục Giai Thu có câu anh yêu em kia.

Tại sao Tả Trí Viễn không đi tìm Mục Giai Thu chứ? Đúng vậy, tình cảm giữa Tả Trí Viễn và Mục Giai rạn nứt.

Tả Trí Viễn dùng mọi cách thỉnh cầu, cuối cùng Mục Giai Âm vẫn phải đồng ý trước yêu cầu gặp mặt của Tả Trí Viễn.

bên trong phòng bao quán rượu Đế Đô, ban đầu Tả Trí Viễn quả nhiên rất an phận, vẫn một thân một mình vùi ở trong góc uống rượu một mình. Trên mặt Tả Trí Viễn buồn bực khó chịu cũng không giống như hoàn toàn giả vờ.

Cho tới bây giờ Tả Trí Viễn cũng tỉ mỉ đa nghi, phương diện kinh doanh cũng rất có thiên phú, từ ngày đầu tiên anh bước vào công ty, gần như đều xuôi gió xuôi nước, lần này có thể nói gần như lần đầu tiên anh nếm phải tư vị thất bại.

Hơn nữa, lần thất bại này là do người phụ nữ anh yêu mang lại cho anh.  

  "Tả Trí Viễn, anh đừng khó chịu." Trong thanh âm của Mục Giai Âm có chút sợ hãi, "Tôi cũng cầm tài liệu của công ty tôi tới."

"Tài liệu gì?" Nhất thời nét mặt Tả Trí Viễn nhuộm mấy phần vui mừng.

Lúc Tả Trí Viễn nhìn thấy tựa đề phần tài liệu kia, thì toàn thân cũng có chút run rẩy, Tả Trí Viễn cũng không cách nào dùng lời nói để mà hình dung tâm tình vui sướng của anh lúc này, anh vốn nghĩ phải làm thế nào mới có thể thuyết phục Mục Giai Âm lấy tài liệu cho anh.

Mục Giai Âm không phải người ngu, Tả Trí Viễn hiểu, anh vốn cho là chuyện này sẽ rất khó làm, nhưng không ngờ Mục Giai Âm lại có thể chủ động như vậy......

Chẳng lẽ gần đây tình cảm giữa Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Tiêm rạn nứt, đây là Mục Giai Âm đang cố ý lấy lòng anh sao?

Tả Trí Viễn vẫn không nói chuyện với Mục Giai Âm, đã có một người đi vào phòng bao.

Ngay tức khắc trên mặt Mục Giai Âm mang theo vài phần thất kinh, "Quyền, Quyền Thiệu Viêm, sao anh lại tới đây?"

Quyền Thiệu Viêm không lên tiếng, một tay nắm chặt Mục Giai Âm từ trên ghế ngồi, lôi kéo Mục Giai Âm ra khỏi phòng bao. Mục Giai Âm giãy giụa mấy cái, cuối cùng vẫn không thoát khỏi tay Quyền Thiệu Viêm.

Tả Trí Viễn còn nhìn thấy Mục Giai Âm quay đầu lại nhìn anh một chút, rõ ràng Tả Trí Viễn nhìn thấy tín hiệu cầu cứu trên mặt Mục Giai Âm. Rất rõ ràng, Mục Giai Âm cũng không muốn về nhà với Quyền Thiệu Viêm.

Tả Trí Viễn quay mặt đi, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Anh nghe nói dưới tay Quyền Thiệu Viêm còn có một người trong quân đội cực kỳ trung thành với anh ta, bây giờ bản thân anh cũng đã ở trong hoàn cảnh khó khăn, không thể vì Mục Giai Âm mà đắc tội Quyền Thiệu Viêm được.

Về phần Mục Giai Âm chủ động đưa tài liệu cho anh, anh chỉ có thể nói Mục Giai Âm quá ngu rồi, hoàn toàn không hiểu đàn ông.

Quyền Thiệu Viêm kéo Mục Giai Âm ra khỏi phòng bao, cuối cùng giọng có chút chua xót nói: "Đừng nhìn nữa, Tả Trí Viễn đã đóng cửa phòng bao lại rồi."

"Em mới không thèm nhìn anh ta đâu, vừa rồi em chỉ là diễn kịch, đó là vì để nội dung vở kịch có hiệu quả thôi," Mục Giai Âm vui vẻ kéo cánh tay Quyền Thiệu Viêm nói: "Anh xuất hiện rất đúng lúc, lúc đó em còn đang suy nghĩ làm sao lấy cớ đi ra ngoài đấy."

Mục Giai Âm nói xong rồi ngẩng đầu hôn một cái lên mặt Quyền Thiệu Viêm nói, "Ông xã, anh thật lợi hại."

" Mục Giai Âm, sau này em ngàn vạn lần không được đi nịnh bợ người khác," Quyền Thiệu Viêm có chút buồn bực, "Nhất định em sẽ vỗ vào chân ngựa đó."

Biểu hiện của Mục Giai Âm cũng quá rõ ràng, vừa nhìn đã biết là cố ý làm anh vui lòng.

Quyền Thiệu Viêm cảm thấy vì phối hợp với Mục Giai Âm hãm hại Tả Trí Viễn, anh còn phải cố ý tỏ ra dáng vẻ đến đây để bắt gian, thật là...... Tốn bạo! Chủ động cho mình đội nón xanh trên đầu quả thật anh đúng là lần đầu tiên, chỉ vì cái phúc lợi đó, anh nhịn, Quyền Thiệu Viêm nói xong thì nhìn Mục Giai Âm nói: "Tối nay, mặc bộ quần áo kia cho anh xem."

Mặt Mục Giai Âm đỏ ửng.

Quyền Thiệu Viêm vẫn còn băn khoăn món quân phục đó đây mà.

"Biết rồi." Trên mặt Mục Giai Âm rặng lên đám mây hồng, cũng chỉ có thể dùng cái này làm điều kiện, Quyền Thiệu Viêm mới bằng lòng ra ngoài phối hợp với cô.

"Vừa rồi có đau hay không?" Vừa rồi để cho phối hợp diễn kịch với Mục Giai Âm, nên Mục Giai Âm căn dặn Quyền Thiệu Viêm nhất định phải làm ra dáng vẻ hung ác. Quyền Thiệu Viêm còn thấy Mục Giai Âm lảo đảo mấy cái, mặc dù Mục Giai Âm không nói gì, Quyền Thiệu Viêm vẫn có chút lo lắng nhìn Mục Giai Âm hỏi.

"Không đau." Mục Giai Âm kéo cánh tay Quyền Thiệu Viêm, hình như nhớ tới cái gì đó nói: "Em cảm thấy được nhất định là em bị anh giày vò nên sức chịu đựng cũng tăng theo, em nhớ lúc đầu khi ông nội nằm viện, anh vì dìu em, thế nhưng lại trực tiếp bẻ gãy cánh tay em."

Thật ra lúc đó cô đã rất sợ.

Ngộ nhỡ ngày nào đó Quyền Thiệu Viêm tới vỗ vỗ bả vai của cô, sau đó một cánh tay của cô cứ như thế mà rớt thì phải làm sao đây? Cô cũng không phải là cô cô, cô mới không cần khi Dương Quá!

Trên mặt Quyền Thiệu Viêm chợt có một chút mất tự nhiên.

Ở trong quân đội lâu rồi, không nghĩ tới thân thể Mục Giai Âm yếu ớt như vậy.

Rõ ràng Mục Giai Âm cảm thấy hôm nay tốc độ lái xe lần này của Quyền Thiệu Viêm nhanh hơn rất nhiều, nghĩ đến chuyện phải làm khi tới về nhà, Mục Giai Âm đỏ mặt, cúi đầu, quả thật không biết phải nói gì cho tốt.

Quyền Thiệu Viêm nhìn dáng vẻ hợp khẩu vị này của Mục Giai Âm, đột nhiên tâm niệm vừa động nói: " Giai Âm, lần sau chúng ta làm trên xe đi."

Khóe miệng Mục Giai Âm giật giật, "Quyền Thiệu Viêm, anh không cảm thấy, anh không tiết chế như vậy...... Ngộ nhỡ, cái kia, thận không tốt thì làm sao bây giờ?"

Đây là Mục Giai Âm đang nghi ngờ năng lực của anh sao?

Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm sâu thẳm nhìn Mục Giai Âm nói: "Giai Âm, gần đây em lại không hài lòng tần số và số lần của anh?"

Mục Giai Âm lắc đầu lại lắc đầu.

Mỗi buổi tối đều muốn ngất đi, cho dù cô có bất mãn đi nữa, như vậy thì thật sự là tìm đường chết rồi.

Nhìn vẻ mặt nguy hiểm này của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm vội vàng chân chó tiến tới đập vào vai Quyền Thiệu Viêm nói: "Đây không phải là em đang quan tâm thân thể của anh sao? Ý của em là, chúng ta phải...... Suy tính từ khía cạnh lâu dài......"

"Em cảm thấy anh vẫn chưa kéo dài?" Quyền Thiệu Viêm cau mày, đối với đàn ông đây tuyệt đối là một vũ nhục.

Mức độ duy trì của mình Quyền Thiệu Viêm không biết sao?

Nếu như Quyền Thiệu Viêm như vậy còn nói không lâu, trên cơ bản những người đàn ông khác cũng có thể tháo chạy!

"Không phải," Mục Giai Âm lắc đầu, có chút hỏng mất nói: "Ý của em là ngộ nhỡ sau này anh không được thì phải làm thế nào?"

Nói xong câu đó Mục Giai Âm cũng có chút hối hận.

Ánh mắt của Quyền Thiệu Viêm càng phát tĩnh mịch, giống như là động băng nhìn không thấy đáy, một cỗ cảm giác nguy hiểm nhất thời xông tới trong đầu của Mục Giai Âm.

"Giai Âm, em không cần phải lo lắng điểm này," Quyền Thiệu Viêm nói xong thì tháo dây an toàn cho Mục Giai Âm, một tay khiêng Mục Giai Âm lên trên vai, đi thẳng tới nhà của mình, "Có lẽ là do anh vẫn chưa dùng toàn lực, để cho em lo lắng quá độ, yên tâm, tối nay anh sẽ không chịu đựng."

Không phải cô lo lắng thân thể của Quyền Thiệu Viêm mà là thân thể của cô!

Mục Giai Âm giận Quyền Thiệu Viêm vừa đánh vừa đá, nhưng với sức lực này của cô, ở trên người của Quyền Thiệu Viêm hoàn toàn giống như là đang gãi ngứa.

Bởi vì động tác của cô, Mục Giai Âm còn nghe được giọng hâm mộ của một số cô gái ở trong chung cư.

"Oa, dáng vẻ khí phách của anh ấy thật tuyệt!"

Cô gái...... Cô chắc chứ.

"Oa, hệ trai đẹp băng sơn mạnh mẽ, tôi thật sự tốt muốn trở thành cô gái được anh ấy vác đi."

Cái này...... Không cần.

Đợi đến lúc cửa thang máy khép lại, Mục Giai Âm lập tức đàng hoàng.

"Quyền Thiệu Viêm, anh làm em khó chịu, mau thả em xuống." Mục Giai Âm đập một cái lên vai Quyền Thiệu Viêm nói.

Quyền Thiệu Viêm nghe vậy lại đổi một động tác khác, ôm Mục Giai Âm vào trong lòng.

Mục Giai Âm ngoan ngoãn núp trong ngực Quyền Thiệu Viêm, giọng nói mềm mại, một tay cách quần áo của anh phục vẽ vòng trong trên ngực anh nói: "Ông xã."

Giọng điệu được kéo rất dài, cực kỳ thân mật.

Trong lúc có người muốn tiến vào thang máy, sau khi nghe thấy câu ông xã này của Mục Giai Âm, rất tự giác run lên lui ra ngoài.

Hơn nữa, vóc dáng người đàn ông kia nhìn thật tốt, quá đẹp trai rồi!

Mục Giai Âm không ngờ tới lại có người muốn vào thang máy, tất cả động tác không khỏi đều ngừng lại.

"Giai Âm, tiếp tục." Trong giọng của Quyền Thiệu Viêm mang theo vài phần trầm thấp hấp dẫn.

Anh thích Mục Giai Âm gọi anh như vậy.

Mục Giai Âm cắn môi, tiếp tục cái gì! Hoàn toàn không tâm trạng được không?

Không có giọng nói ngọt ngào của Mục Giai Âm như vừa rồi, hai tay cũng buông cổ Quyền Thiệu Viêm ra, thanh âm rất thản nhiên nói, "Quyền Thiệu Viêm, đợi anh đối xử dịu dàng với em một chút."

"Ah...," Quyền Thiệu Viêm vô cùng nhanh chóng tiếp nhận.

Bỏ qua cô dễ dàng như vậy? Mục Giai Âm nghi hoặc nhìn về phía Quyền Thiệu Viêm, lúc này Quyền Thiệu Viêm mới chậm rãi nói: "Lần sau hãy nói."

Quyền Thiệu Viêm vĩnh viễn đều có lần sau, nhưng lúc nào lần sau vẫn vĩnh viễn đều không thực hiện được!

Bộ quân phục tình thú đó đã bị Quyền Thiệu Viêm đặt trên bàn trà phòng khách từ lâu, Mục Giai Âm vừa vào cửa thì đã thấy bộ đồ đó.

Mục Giai Âm nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi, bình thường, không tới mười hai giờ Quyền Thiệu Viêm là tuyệt đối sẽ không để cho cô ngủ. Hơn nữa, phần lớn thời gian, khoảng thời gian cô ngủ là mười hai giờ, lúc ngủ Quyền Thiệu Viêm ...... Xin tha thứ cô hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết.

Theo cô thấy gần đây thân thể càng lúc càng tốt, Mục Giai Âm phát hiện, thời gian ngủ của cô đang vô hạn đẩy lùi về sau, vô hạn vô hạn đẩy lùi về sau.

Sáu giờ rưỡi đến mười hai giờ, thời gian lâu như vậy, Mục Giai Âm hít vào một hơi.

Mục Giai Âm ôm cổ Quyền Thiệu Viêm, thiên kiều bá mị (*) nói: "Ông xã, em đói bụng."

(*) Xinh đẹp, quyến rũ.

Quyền Thiệu Viêm gật đầu một cái, nhìn phía dưới của mình một chút nói, "Đợi lát nữa sẽ cho em ăn."

...... Ai muốn ăn cái kia!

Mục Giai Âm nhìn về phía Quyền Thiệu Viêm mắt trợn trắng, "Em mới không muốn ăn!"

Ngày hôm trước sau khi gì kia, bây giờ miệng cô vẫn còn có chút đau. Hôm qua Lăng Khải Hoa còn hỏi cô có phải đau răng không, Lăng Khải Hoa cũng bị tật đau răng này hành hạ rất nhiều năm, hôm qua vừa nhìn thấy triệu chứng của Mục Giai Âm, ngay lập tức Lăng Khải Hoa giới thiệu bác sĩ riêng của mình cho Mục Giai Âm......

"Không ăn, vậy bây giờ chúng ta hãy bắt đầu đi." Quyền Thiệu Viêm vẫn ung dung ôm Mục Giai Âm vào trong ngực, tay đã tiến vào trong quần áo Mục Giai Âm, thuần thục tháo khuy cài áo lót sau lưng Mục Giai Âm.

Thời tiết càng lúc càng nóng rồi, Mục Giai Âm ăn mặc cũng càng ít đi, điểm này không thể nghi ngờ là dễ dàng cho Quyền Thiệu Viêm.

Mục Giai Âm khóc không ra nước mắt, "Quyền Thiệu Viêm, muốn ăn sườn chua ngọt anh làm, đặc biệt rất muốn ăn, anh làm cho em đi mà."

"Giai Âm, không được mượn cớ, anh biết trước về em vừa mới ăn cơm xong," Một câu nói của Quyền Thiệu Viêm đã phá hỏng âm mưu của Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm, "......"

Khó trách hôm nay Quyền Thiệu Viêm đích thân đến công ty, lúc cô ăn cơm, Quyền Thiệu Viêm vẫn đang quan tâm gắp thức ăn cho cô. Cô vẫn cho là Quyền Thiệu Viêm đang làm cho Lăng Khải Hoa nhìn.

Gần đây, bởi vì bên ngoài luôn có tin đồn tình cảm giữa cô và Quyền Thiệu Viêm rạn nứt, Lăng Khải Hoa cũng có chút nghi ngỡ quan hệ giữa cô và Quyền Thiệu Viêm.

Cô thật là bản vẽ đồ sâm rách...!

Ngay từ lúc đó Quyền Thiệu Viêm đã nghĩ đến chuyện cần làm khi về đến nhà!

Mục Giai Âm đang có chút rối rắm nghĩ tới rụt đầu một đao đưa đầu một đao, lúc cô cầm lấy bộ quần áo kia mặc vào, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Mục Giai Âm nhìn vào mắt mèo bên cạnh cửa nhìn thấy mặt của Lưu Duệ.

Mục Giai Âm chợt cảm thấy, vào lúc này thoạt nhìn Lưu Duệ sao hiền lành như vậy, đáng yêu như vậy chứ, muốn làm cho người ta ôm hôn cậu ta một cái như vậy chứ? Dĩ nhiên, tuyệt đối không thể để Quyền Thiệu Viêm biết cô có suy nghĩ này.

Chân mày Quyền Thiệu Viêm hơi cau, nhưng vẻ mặt như cũ không có gì khác thường, buông Mục Giai Âm ra, Quyền Thiệu Viêm mới đi ra mở cửa.

"Thủ lĩnh, đây là đồ anh đặt." Lưu Duệ đưa đồ cho Quyền Thiệu Viêm nói, "Thủ lĩnh, anh nói là cần gấp, vật kia vừa mới hoàn thành, tôi lập tức tới lấy cho anh."

"Làm không tệ." Trên mặt Quyền Thiệu Viêm thậm chí có vài phần vui vẻ.

Lưu Duệ thật sự có vài phần tò mò vật đựng trong hộp trên tay Quyền Thiệu Viêm là gì rồi, lại có thể khiến Quyền Thiệu Viêm khen ngợi anh? Hay là bởi vì một chuyện nhỏ như vậy?

"Gần đây cậu cũng vất vả rồi," Tâm tình Quyền Thiệu Tiêm rất tốt, giọng nói cũng mang theo vài phần thoải mái nói, "Qua mấy nữa, cho cậu để nửa tháng nghỉ ngơi, cậu đi nghỉ ngơi đi."

"Thật sao, thủ lĩnh?" Mắt Lưu Duệ sáng lên, trong nháy mắt trên mặt đã bị hạnh phúc lấp đầy.

Hôm nay tới đưa đồ cho thủ lĩnh thật sự là quá sáng suốt rồi!

Xem ra những ngày gần đây của thủ lĩnh và Mục Giai Âm trải qua không tệ, gần đây thủ lĩnh đúng là đặc biệt rất dễ nói chuyện, anh ở bên cạnh thủ lĩnh cũng không cảm giác được khúc gỗ lạnh lùng!

Quyền Thiệu Viêm gật đầu một cái, Lưu Duệ vội vàng nhìn về phía Quyền Thiệu Viêm nói tạm biệt, sau đó chạy như một làn khói.

Tại sao muốn chạy nhanh như vậy? Anh sợ Quyền Thiệu Viêm đột nhiên đổi ý!

Quyền thiệu viêm đóng cửa lại, tâm tình đang rất tốt đi tới bên cạnh Mục Giai Âm nói, "Quà tặng cho em, mở ra xem một chút."

Quà tặng? Hôm nay cũng không phải là sinh nhật của cô, cũng không phải là ngày đặc biệt gì, tại sao Quyền Thiệu Viêm lại tặng quà cho cô nhỉ?

Mục Giai Âm tò mò mở hộp ra, sau đó, sau đó vẻ mặt Mục Giai Âm trở nên tương đối đặc sắc.

Đỏ trắng xanh tím, từng cái hiện lên.

Khóe miệng Mục Giai Âm giật giật lấy gậy rung từ trong hộp ra nói: "Này, đây coi như là quà tặng gì?"

"Theo số đo và hình dáng của anh làm, em không thích?" Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm nói.

Ai muốn thích đồ chơi này!

Mục Giai Âm cố gắng giữ vững vẻ mặt tỉnh táo của mình, nhưng mà cô thật sự không có phần công lực mặt than kia như Quyền Thiệu Viêm. Xem ra, cả khuôn mặt Mục Giai Âm đều đang co rút lại, bộ mặt hiện ra cực kỳ không có quy tắc không hòa hài.

"Anh...Anh làm vật này làm gì?" Mục Giai Âm nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

Cô cảm thấy Quyền Thiệu Viêm kể từ lúc sau khi khai trai thì có thể nói càng ngày càng không có tiết tháo.

"Một lát em sẽ biết, " Quyền Thiệu Viêm tiếp tục đại nghiệp cởi quần áo của anh, "Bảo bối, em sẽ rất thích."

Thích? Khóe miệng Mục Giai Âm lại giật giật nảy lên mấy cái, chợt quăng gậy rung đang cầm trong tay xuống mặt đất.

Trên mặt đất gậy rung xoay xoay, nhưng hình như là đụng phải công tắc, đột nhiên ở trên đất điên cuồng xoay một vòng, chuyển động.

Tần số này, so với lúc trước chủ cửa hàng đưa gậy rung cho cô cao hơn hơn nhiều.

Khóe miệng Mục Giai Âm co rút lần nữa, Quyền Thiệu Viêm mua cái này là muốn làm gì?

Rõ ràng Quyền Thiệu Viêm cũng nhìn thấy, đôi mắt đen láy của Quyền Thiệu Viêm thoáng qua một chút vẻ hài lòng nói: "Tần số không tệ."

Không tệ len sợi, Mục Giai Âm cảm thấy đã đến thời khắc cô bảo vệ chủ quyền của mình, đột nhiên Mục Giai Âm nhảy ra khỏi lồng ngực Quyền Thiệu Viêm nói: "Không được cho em dùng vật này!"

"Tại sao? Em sẽ rất thích." Quyền Thiệu Viêm dụ dỗ Mục Giai Âm.

"Mới sẽ không!" Mục Giai Âm nhấn mạnh!

"Thật sao?" Quyền thiệu viêm chậm rãi nhíu mày, "Là ai tối hôm qua ở dưới thanh anh nói rất vui mừng?"

Cô không nhớ rõ!

Toàn thân Mục Giai Âm khí thế một tiết.

"Dù sao, cũng không được cho dùng vật này," Mục Giai Âm chỉ vào vật gì đó vẫn đang điên cuồng rung chuyển trên mặt đất, thân thể lui về phía sau hai bước, dứt khoát không đồng ý thì không được.

"Ừ, được rồi." Quyền Thiệu Viêm dứt khoát đồng ý.

Mục Giai Âm hồ nghi nhìn Quyền Thiệu Viêm nói, "Chẳng lẽ anh muốn để lần sau lại dùng sao?"

Quyền Thiệu Viêm cười rất là dịu dàng, "Dĩ nhiên sẽ không."

Đương nhiên là hôm nay dùng, thừa dịp lúc Mục Giai Âm không để ý.

Ừ, hôm sau khi Mục Giai Âm tỉnh lại cắn răng nghiến lợi nghĩ, cô cũng không tin tưởng lời hứa hẹn trên giường của Quyền Thiệu Viên nữa! Quyền Thiệu Viêm ở trên giường quả thật đúng là đại diện điển hình cho phái dã thú!

Quyền Thiệu Viêm cảm thấy hài lòng, ngày hôm qua đi quấy rối Mục Giai Âm và Tả Trí Viễn...... Mấu chốt là vẫn chưa dạy dỗ hành động của Tả Trí Viễn mặc dù rất kinh sợ, nhưng mà, vì buổi tối thịt thịt, vẫn là đáng giá, về phần Tả Trí Viễn, con cá nhỏ kia, Mục Giai Âm thích, thì để cho Mục Giai Âm chơi đi.

Chỉ là, anh sẽ không để tình huống làm hại đến Mục Giai Âm xảy ra lần nữa.

Gần đây cuộc sống của Mục Giai Thu cũng rất không thuận lợi.

Vì giúp Quyền Thiệu Viêm, thiếu chút nữa cô tự tham gia vào, hơn nữa, chuyện này cô vẫn chưa nhận được bất kỳ chỗ tốt nào. Tả Trí Viễn bên kia cũng bắt đầu nghi ngờ cô. Cô không dám hỏi thăm một chút tài liệu nội bộ cho Tả Trí Viễn, chỉ là cô tới thành phố A thật sự chỉ được mấy ngày, ngay cả quan hệ xung quanh mình cũng không quen thuộc, thật sự cô cũng muốn đi giúp Tả Trí Viễn, nhưng mà bây giờ thật sự là không tìm được biện pháp.

Mục Giai Thu suy nghĩ một chút, cách buổi đấu giá cũng không còn mấy ngày, tiếp tục như vậy nữa, rất có thể con tiện nhân Mục Giai Âm kia có thể lấy được. Đến lúc đó Đổng Lê Triệu tìm thêm người để tuyên truyền cho Mục Giai Âm một chút, danh tiếng của Mục Giai Âm lại tăng lên rồi.

Không thể như vậy được, Mục Giai Thu gọi điện thoại cho Tả Trí Viễn, muốn Tả Trí Viễn lấy được tài liệu từ chỗ Mục Giai Âm.

Tâm trạng Tả Trí Viễn cũng tương đối vui vẻ nói: "Mục Giai Âm đã đưa phần tài liệu kia cho tôi rồi."

Trong lúc quan trọng, vẫn là Mục Giai Âm đáng tin hơn Mục Giai Thu một chút.

Mục Giai Thu không thể tin được, không thể nào, bây giờ Mục Giai Âm rất xảo quyệt, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đưa tài liệu nội bộ công ty cho Tả Trí Viễn.

"Mục Giai Âm tuyệt đối là có âm mưu," Mục Giai Thu nói với Tả Trí Viễn, "Anh nghĩ bây giờ cô ta phản bội Lăng Khải Hoa đối với cô ta thì có lợi gì? Hiện tại Quyền Thiệu Viêm cũng không chịu ủng hộ Mục Giai Âm, Mục Giai Âm cũng chỉ có mình Lăng Khải Hoa làm chỗ dựa. Không chừng, chuyện này chính là Mục Giai Âm liên hiệp Lăng Khải Hoa muốn hãm hại anh."

Nói không chừng là Mục Giai Âm có dụng ý tình thâm với anh sao?

Tả Trí Viễn suy nghĩ, chân mày nhíu lại thật chặt.

Mục Giai Thu nhắc tới mới rõ, Tả Trí Viễn mới giật mình, tài liệu trên tay anh rất có thể là giả.

Lúc này Mục Giai Thu mới lại nói tiếp, "Trước hết anh đừng vội tin tưởng phần tài liệu kia, ngày mai tôi sẽ tới chỗ Mục Giai Âm giúp anh thăm dò một chút tình hình."

Dù sao quan hệ giữa cô và Mục Giai Âm cũng không tốt, tan vỡ liền tan vỡ, không sao cả!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro