Chương 86: Buổi đấu giá và vòng ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hôm sau Mục Giai Thu đi tìm Mục Giai Âm.

Lần này Mục Giai Thu lại chủ động hơn nhiều, vừa vào cửa đã bưng tới một ly nước cho Mục Giai Âm.

"Giai Âm, uống đi...!!." Trong giọng nói Mục Giai Thu mơ hồ mang theo mùi vị ra lệnh.

Ly nước trước mặt này tuyệt đối có vấn đề, Mục Giai Âm bưng ly nước trên tay trong lòng tự hỏi cô uống hay không uống?

Ngộ nhỡ Mục Giai Thu Tâm độc ác hạ thuốc gì đó không tốt cho cô thì sao đây?

Đến thạch tín mà Mục Giai Thu cũng dám hạ cô, nếu như lúc ấy Cơ U Vũ không tới làm đổ cái ly kia, cô có thể đã phơi thây tại chỗ. Mục Giai Âm đang suy nghĩ, Lăng Khải Hoa gõ cửa một cái nói, "Mục Giai Âm, đi ra ngoài một chút, anh có lời muốn nói với em."

"Được, em tới ngay." Mục Giai Âm nói xong thì theo Lăng Khải hoa đi ra ngoài.

Mục Giai Thu vội vàng bắt đầu lật tới lật lui tìm tài liệu trên bàn Mục Giai Âm, rốt cuộc dưới một đống tài liệu Mục Giai Thu tìm được tài liệu có liên quan phương án khai phá Thành Đông.

Mục Giai Thu móc điện thoại di động của mình ra, chụp toàn bộ từng tờ tài liệu lại, sau khi chụp xong, Mục Giai Thu mới cầm tài liệu trả lại chỗ cũ, sau đó vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở chỗ cũ.

Một lúc sau, Mục Giai Âm có chút khó xử đi tới, đóng cửa lại nhìn Mục Giai Thu nói, "Chị, vừa rồi Lăng tổng anh ấy hỏi em tại sao luôn dẫn người ngoài vào công ty. Chị, nếu sau này chị tìm em, thì gọi điện thoại đi, chúng ta cũng có thể về nhà hoặc là tới những chỗ khác để nói chuyện."

Xem ra Lăng Khải Hoa này đang nghi ngờ cô có mục khác rồi, Lăng Khải Hoa vẫn có chút tài năng.

Nhìn mặt mũi Mục Giai Âm có chút tái nhợt, xem chừng vừa rồi đã bị mắng một trận, trong thâm tâm Mục Giai Thu có chút hả hê, sau này Mục Giai Âm ở trong công ty tuyệt đối không dễ chịu.

"Do chị quá xúc động, gần đây công việc vẫn không thuận lợi, lúc này chị muốn tìm một chỗ đề có thể an tâm một chút," Mục Giai Thu xách túi của mình lên nói: "Công ty bọn em đã không hoan nghênh chị, vậy thì chị đi trước."

"Chị, đi thong thả." Giọng Mục Giai Âm nho nhỏ giống như là bị dọa sợ.

Cuối cùng là có chút ánh mắt Mục Giai Thu.

Mục Giai Âm ghét bỏ nhìn hai ly nước trên bàn mình, ngay sau đó Mục Giai Âm tiện tay cầm hai ly nước đều quăng vào thùng rác.

Sau đó Mục Giai Thu cầm những tài liệu mình chụp đi thẳng tới phòng làm việc của Tả Trí viễn.

Mục Giai Thu in toàn bộ mấy tấm ảnh này ra, cùng Tả Trí Viễn đối chiếu từng cái một.

Những số liệu kia rất có vấn đề, dường như toàn bộ đều không giống nhau, số tiền cũng kém rất nhiều.

Mục Giai Thu cau mày nói, "Điều này rõ ràng không có khả năng, Mục Giai Âm đưa phần tài liệu kia cho anh sao có thể báo giá một chút tiền như thế, Thành Đông có diện tích rất lớn, tuyệt đối không chỉ có chút tiền này."

Tả Trí Viễn tự mình đánh giá một chút, cũng cảm thấy hình như Mục Giai Thu nói có vẻ cũng có lý.

Nhưng mà...... Mục Giai Âm thật sự cài bẫy mình sao?

Mục Giai Âm thật sự không còn một chút tình cảm nào với anh sao? Từ đầu đến cuối Tả Trí Viễn không thể tin đáp án này, rõ ràng năm ngoái, Mục Giai Âm vẫn thích anh yêu đến chết đi sống lại, không thể tự thoát khỏi.

Mục Giai Thu nhìn dáng vẻ cau mày trầm tư của Tả Trí Viễn hừ lạnh một tiếng nói: "Anh vẫn nghĩ Mục Giai Âm là Mục Giai Âm lúc trước sao? Sau khi cô ta thấy Quyền Thiệu Viêm rồi vẫn còn có thể yêu anh?"

"Trong lòng cô Quyền Thiệu Viêm là tốt nhất, ở trong lòng người khác có thể chưa chắc," Tả Trí Viễn nhìn lướt qua Mục Giai Thu nói, "Nhất là Quyền Thiệu Viêm bây giờ còn thất nghiệp, dáng dấp có tốt thì tác dụng gì à? Đi tìm người bao nuôi sao?"

"Cho dù anh đi ra ngoài cũng không có người chịu bao nuôi anh." Sau khi Mục Giai Thu nói xong câu đó, mới cảm thấy toàn thân Tả Trí Viễn lạnh đi mấy phần.

Bây giờ là cô tới tìm Tả Trí Viễn giải hòa, mà không phải gây gổ với Tả Trí Viễn, Mục Giai Thu suy nghĩ một chút mới dịu dàng nói, "Tả Trí Viễn, gần đây tôi chịu áp lực rất lớn, hơn nữa, tôi cũng đã tới tìm anh giải hòa rồi, anh vẫn không chịu tha thứ cho tôi sao?"

"Bây giờ tôi mạo hiểm có khả năng trở mặt với Mục Giai Âm vội mật báo cho anh, anh phải biết, một khi phần tài liệu này công bố ra ngoài, Mục Giai Âm rất dễ dàng có thể nghi ngờ tôi, bởi vì mỗi lần chỉ có một mình tôi có cơ hội ở lại phòng làm việc của cô ta." Vẻ mặt Mục Giai Thu thành khẩn, trên mặt mang theo vài phần cao lãnh cô đơn.

Sắc mặt Tả Trí Viễn dịu đi một chút, có lẽ Mục Giai Thu thật sự là muốn hòa giải?

Hơn nữa, quả thực lần này Mục Giai Thu đã làm rất nhiều.

Trước kia cho dù Mục Giai Thu không thích Mục Giai Âm, nhưng vẫn giữ vẻ mặt hòa nhã. Lần này, Mục Giai Thu có thể tính là đập nồi dìm thuyền trở mặt với Mục Giai Âm.

Tả Trí Viễn trầm tư thầm nghĩ, "Tôi tin cô."

Bởi vì đối phương là Mục Giai Thu, anh nguyện ý tin tưởng Mục Giai Thu một lần. Dù sao, sống lâu như vậy, chỉ có Mục Giai Thu làm cho anh thật lòng thật dạ nghĩ tới phải cưới cô về nhà để cưng chìu vợ thật tốt.

Sắc mặt Mục Giai Thu thoáng tốt lên một chút, cô cũng đã hy sinh đến mức này rồi, nếu như Tả Trí Viễn vẫn không tỏ thái độ một chút xíu nào, thì cô thật sự không phải Mục Giai Thu rồi.

Buổi đấu giá diễn ra vào chủ nhật.

Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm cùng nhau tới.

Thuộc hạ cũ của Quyền Thiệu Viêm có không ít người trước kia còn đang ở nước ngoài thi hành nhiệm vụ, sau khi nghe được tin thủ trưởng của mình từ chức cũng vội vã trở về nước. Mà lần này buổi đấu giá của chính phủ lại biến thành thanh thế lớn, cho nên có không ít người cũng được mời tới, trong đó càng không thiếu thuộc hạ cũ của Quyền Thiệu Viêm.

"Tâm tình rất tốt?" Trên đường Quyền Thiệu Viêm đều nói cười duyên dáng nhìn Mục Giai Âm hỏi.

Mục Giai Âm gật đầu một cái, "Thật ra thì vài ngày sau tâm tình của em mới có thể tốt hơn."

"Thật sao? Vậy tối hôm nay để cho tâm tình của anh cũng tốt một chút?" Quyền Thiệu Viêm tùy ý dìu Mục Giai Âm, cúi đầu, khẽ cười hỏi.

"Không được! Ngày hôm qua đã nói rồi, tối hôm nay chúng ta chỉ đàng hoàng ngủ," Mục Giai Âm oán giận liếc mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm nói, "Đều tại anh, nơi đó cũng sưng lên."

"Anh thấy em cũng vui vẻ mà," Trong mắt Quyền Thiệu Viêm nhiều hơn mấy phần nhu hòa, "Ngày hôm qua chỉ nhất thời không khắc chế được."

Mục Giai Âm đưa tay hung hăng nhéo hông Quyền Thiệu Viêm một cái nói: "Anh khắc chế ngày nào?"

Quyền Thiệu Viêm tức thời chịu đựng đau đớn trên vẻ mặt.

Thuộc hạ của anh cũng đã tới rồi.

"Lão đại," Quốc Tự Kiểm, dáng dấp rất chính trực mặt lộ vẻ cười đi tới, vỗ vai Quyền Thiệu Viêm một cái nói, "Trước còn lo lắng cho anh có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, hôm nay thấy lão đại anh và chị dâu, mới biết lão đại đây xin nghỉ là để hưởng thụ hương người đẹp."

Mục Giai Âm đỏ mặt, chỉ như cũ kéo tay Quyền Thiệu Viêm.

"Đừng nói lung tung, da mặt chị dâu cậu mỏng." Thuộc hạ nhìn thấy đã lâu không gặp, trên mặt Quyền Thiệu Viêm cũng lộ ra mấy phần ý cười.

Nhìn Mục Giai Âm bên cạnh một chút, lại nhìn một chút mấy thuộc hạ đang định vận sức chờ phát động đùa giỡn một phen, Quyền Thiệu Viêm vội vàng mở miệng cảnh cáo. Những người này ở trong quân đội, miệng cũng nuôi xảo quyệt rồi, mỗi một người đều vạm vỡ.

Để cho bọn họ nói tiếp như vậy nữa, tối hôm nay đoán chừng anh cũng đừng nghĩ lên giường. Huống chi, anh cũng không muốn bà xã mình bị người khác đùa giỡn như vậy.

"Chị dâu khỏe." Những người khác nhận được ánh mắt cảnh cáo của Quyền Thiệu Viêm, ngay lập tức những lời nói chuẩn bị nói ra lập tức nuốt vào trong bụng. Chẳng qua là ánh mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm lại càng thêm chế giễu. Bây giỡ Lão đại hoàn toàn hãm vào trong dịu dàng.

Nhưng mà, vì chị dâu xinh đẹp như vậy, cũng đáng.

Lại nói ban đầu tại sao lão đại gấp gáp muốn về nước kết hôn như vậy, có lẽ là manh hôn ách giá (*), xem ra, là nhìn thấy ảnh chị dâu thì đã động lòng đi, đàn ông đều là động vật thực sắc, bọn họ hiểu.

(*) Chỉ hôn nhân thông qua lời mai mối, có khi hai bên chưa hề gặp mặt nhau.

Nhưng mà, lão đại đây rõ ràng là thực thì thực, thì thực ra tình cảm. Nghĩ đến phương diện này, nhất thời ánh mắt những binh lính càn quấy này nhìn Mục Giai Âm lập tức cung kính vài phần.

Mục Giai Âm cũng thoải mái gật đầu nói, "Các anh khỏe."

"Lão đại anh kết hôn kết quá vội, các huynh đệ cũng không chuẩn bị tốt quà cho anh, nhưng lần này trở về chúng tôi mang theo không ít quà tặng, lão đại nhà anh ở đâu? Hôm nào chúng tôi mang đến cho anh." Quốc Tự Kiểm nổi bật giữa đám đông, thoải mái vỗ bả vai Quyền Thiệu Viêm nói.

"Quà tặng thì không cần, " Mục Giai Âm nói: "Các anh có thể tới tụ tập là tốt rồi."

Quyền Thiệu Viêm cũng là vỗ vỗ bả vai người kia nói, "Cũng đừng chuẩn bị quá kém thì không ra quà tặng."

"Nào có ai nói như anh chứ?" Mục Giai Âm nhìn chằm chằm Quyền Thiệu Viêm nói.

"Quà cưới cho lão đại và chị dâu, nếu như không chịu ra tay, chúng tôi cũng thấy rất ngại."

Quốc Tự Kiểm nói xong mấy người đối diện cũng đều cười rối rít nói quà tặng nhất định phải mua loại tốt nhất.

Mục Giai Nhan cũng tới, chỉ có điều vé mời mà cô nhận được cũng không phải vé mời VIP, vì vậy căn bản không có biện pháp tiến vào khu khách quý, chỉ có thể đứng ở bên ngoài khu khách quý nhìn Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm và mấy người kia trò chuyện với nhau rất vui.

Mục Giai Nhan Nét mặt sa sầm một cái, những người này nhiều nhất tới mấy ngày thì đi, đến lúc đó Quyền Thiệu Viêm vẫn là một người thất nghiệp, hơn nữa, quan hệ giữa Quyền Thiệu Viêm và nhà họ Quyền lại không tốt, căn bản là không có biện pháp dùng đến thế lực của nhà họ Quyền, đến lúc đó, Quyền Thiệu Viêm cũng chỉ là một người cô đơn, xem Mục Giai Âm ở trước mặt cô còn có cái gì tốt để kiêu ngạo.

Hơn nữa, gần đây Tả Trí Viễn đối xử với cô đã khá hơn nhiều.

Cô có một loại cảm giác, chỉ cần lại có chuyện chen ngang, như vậy nói không chừng sẽ rất nhanh Tả Trí Viễn đính hôn với cô.

Rốt cuộc nên dùng cái gì để thúc đẩy đây? Ngón tay Mục Giai Nhan gõ mặt bàn rơi vào trầm tư.

Mang thai sao? Đây cũng là một biện pháp khả thi.

Trước kia Mục Giai Nhan vẫn cảm thấy trước khi kết hôn mà mang thai thì có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh dự của cô, nhưng mà bây giờ cô đã không cố kỵ những chuyện này nữa.

Mục Giai Âm đứng ở Quyền Thiệu Viêm bên cạnh khéo léo nghe, thỉnh thoảng sẽ chen vào một đôi lời khôi hài.

Rất nhanh toàn bộ những kiêu binh (*) này đều đón nhận Mục Giai Âm.

(*) Những binh lính lâu năm hay làm những việc càn rỡ, phẩm chất không được tốt.

Ban đầu bởi vì Quyền Thiệu Viêm thích, nên bọn họ cũng không ghét Mục Giai Âm, hôm nay thấy Mục Giai Âm không làm dáng làm vẻ, bọn họ cũng thật lòng bắt đầu tiếp nhận Mục Giai Âm.

Đợi đến lúc buổi đấu giá sắp sửa bắt đầu, các tân khách đều rối rít trở về vị trí cũ.

Bởi vì lần này Mục Giai Âm đại diện cho tập đoàn Vô Tình Gặp Được, cho nên, Mục Giai Âm và cả gia đình Lăng Khải Hoa ngồi cùng bàn.

Vừa mới ngồi cùng bàn, Quyền Thiệu Viêm nhận được một người ái mộ mới, vợ của Lăng Khải Hoa.

Đối với Lăng Khải Hoa và Lăng Diệc Dương đều thấy bộ dạng người làm mẹ này tỏ ra dáng vẻ như người hầu nịnh hót chủ nhân không dám nhìn tiếp, mà Lăng Khải Hoa càng có thêm mấy phần vẻ ghen tỵ Quyền Thiệu Viêm.

Người phụ nữ kia đi theo anh nhiều năm như vậy, cũng không sùng bái anh như vậy, anh cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của anh thật sự là bị tổn thương nghiêm trọng.

Ánh mắt như vậy...... Quyền Thiệu Viêm lạnh lùng liếc mắt nhìn vợ Lăng Khải Hoa, anh không thích có người dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn anh. Nếu như là Mục Giai Âm, ngược lại anh sẽ cực kỳ hoan nghênh.

Tại sao đầu năm nay đều không cho phép người khác sùng bái? Vợ Lăng Khải Hoa rất ủy khuất thu hồi ánh mắt của mình.

Trong lòng Lăng Khải Hoa lại khó chịu, cậu lại dám trừng bà xã tôi...... Tôi...tôi...... Tôi đi trừng Mục Giai Âm.

Lúc Lăng Khải hoa nhìn lại Mục Giai Âm, thì nhìn thấy trong tay Mục Giai Âm cầm một khối bánh ngọt đưa tới khóe miệng Quyền Thiệu Viêm nói: " Bánh ngọt trên bàn tiệc khách quý đều là tự em làm, một chút cũng không ngấy, anh nếm thử một chút xem."

Ân ân ái ái, đi chết đi, Mục Giai Âm!

Quyền Thiệu Viêm cầm tay Mục Giai Âm cắn một miếng rồi lại lắc đầu.

Vẫn chưa thích, Mục Giai Âm có chút thất vọng. Mới lại cúi đầu tự mình ăn.

Quyền Thiệu Viêm vừa cười tiến tới ghé vòa tai Mục Giai Âm nói: "Nhưng mà, nếu em đút anh ăn, thì anh sẽ ăn."

Mục Giai Âm trừng mắt Quyền Thiệu Viêm, buổi đấu giá lần này rất nghiêm túc, bọn họ lại ở loại nơi công chúng này anh anh em em sẽ không bị người đời chỉ trích sao?

Quyền Thiệu Viêm cũng không có ý kiến gì, kéo tay Mục Giai Âm, cầm khối bánh ngọt mà Mục Giai Âm muốn ăn nhét vào trong miệng của anh.

Cái gì gọi là khí phách? Vợ Lăng Khải hoa nhìn thấy ánh mắt trợn trắng rồi.

Lăng Khải Hoa biểu tình..... Em gái nhà chúng ta thật đáng thương, cả ngày ở nhà cứ bị chồng lấn áp như vậy, nhìn anh cho tới bây giờ đều không lấn áp được bà xã của mình. Lăng Khải Hoa lại nhìn vào mắt bà xã của mình, trong nháy mắt có loại xúc động muốn rơi lệ, thật ra thì, anh không phải không muốn cho bà xã mình đút bánh ngọt, ân ái, chẳng qua là có một cặp mắt của người phụ nữ nào đó vẫn nhìn chằm chằm Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm, hoàn toàn không cho anh bất kỳ cơ hội nào biểu hiện được không?

Người trên buổi đấu giá cũng biết ý định cấp bách của mọi người, rất nhanh buổi đấu giá đã tiến vào chủ đề chính.

Sau một loạt bức ảnh chụp tranh chữ đồ cổ và châu báu... Chuyên đề sau, rốt cuộc đến phiên áp trục vùng đất Thành Đông.

Mảnh đất Thành Đông rất lớn, cũng có không ítcông ty giơ bảng hiệu.

Lăng Khải Hoa vẫn có mấy phần lo lắng hỏi Quyền Thiệu Viêm ngồi bên cạnh mình, "Cậu lấy được tin tức có thật không? Không ai lừa cậu chứ?"

Bây giờ Quyền Thiệu Viêm đã từ chức, anh có vài phần nghi ngờ giao thiệp của Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm cau mày liếc nhìn Lăng Khải Hoa, "Anh có thể không tin."

Mục Giai Âm ngắt Quyền Thiệu Viêm tay, cô biết Quyền Thiệu Viêm ghét nhất người khác cứ do dự như vậy.

"Anh, lời của Quyền Thiệu Viêm có thể hoàn toàn tin tưởng, anh cũng không cần nghi ngờ," Mục Giai Âm lại nói, "Có tổn thất gì, cũng do em lo."

"Này ngộ nhỡ tổn thất, vậy thì lớn." Mặt Lăng Khải Hoa có vẻ ấm ức nhìn đài đấu giá.

"Tôi bồi thường thay Giai Âm." Quyền Thiệu Viêm trầm giọng nói.

Lúc này vợ Lăng Khải Hoa nhéo nhéo bắp đùi Lăng Khải Hoa.

Quyền thiếu người ta đều đã khẳng định như vậy rồi, cô cũng không hiểu đến tột cùng Lăng Khải Hoa đang rối rắm những thứ gì.

Lăng Khải Hoa ăn đau một lần, suýt nữa phải kêu thành tiếng, thiếu chút nữa thì Lăng Khải Hoa giơ bảng hiệu trên tay lên, vợ Lăng Khải Hoa nhìn thấy, vội vàng đè bảng hiệu xuống.

Đây không phải là anh đang lo lắng phát triển công ty sao, trên cơ bản Vô Tình Gặp Được tương đương với công sức anh bỏ ra, mặc dù anh có ý định muốn nghỉ việc, nhưng cũng không có nghĩa là anh có thể hoàn toàn bỏ xuống Vô Tình Gặp Được.

Mục Giai Âm đúng là rất có ngộ tính, cũng rất chịu học.

Nhưng mà, dù sao Mục Giai Âm cũng học trong thời gian ngắn, kinh nghiệm chưa đủ, anh sợ Mục Giai Âm quyết định sai một số việc mà làm hại Vô Tình Gặp Được gặp phải nguy cơ.

Bên này Lăng Khải Hoa đủ loại biểu hiện, ở trong mắt Tả Trí Viễn đó chính là đang do dự quyết định lúc nào thì ra giá.

Lúc này trên đài đấu giá rõ ràng giá tiền của mảnh đất này đã vượt qua giá tiền ban đầu của mảnh đất này trong phần tài liệu mà Mục Giai Âm đưa cho anh. Xem ra là Mục Giai Âm đang gạt hắn, trong mắt Tả Trí Viễn thầm phun ra nuốt vào mấy phần u ám, sau khi một người phía trước nói ra giá 500 ngàn, lúc này Tả Trí Viễn mới không chút do dự giơ mã số bài trong tay mình lên, cất cao giọng nói, "Một tỷ."

Đây là thời cơ tốt nhất, trực tiếp ra giá gấp hai trở lên, ban đầu chuẩn bị tiền muốn đấu giá một phen với những người khác thật tốt, cũng sẽ ngại vì anh ra tay hào phóng mà bỏ ý tưởng đấu giá.

Quả nhiên toàn trường yên tĩnh, không ai chịu ra tay nữa.

Lăng Khải Hoa cũng không còn chịu ra tay nữa rồi.

Rất rõ ràng, Tả Trí Viễn ra giá tiền chính là những phần trong phần tài liệu Mục Giai Thu đưa cho Tả Trí Viễn, giá tiền ban đầu Vô Tình Gặp Được định ra.

"Thật đúng là lãng phí, vậy thì coi như là đã quá giá mua đất rồi," Lăng Khải Hoa có chút hưng phấn nhìn về phía Mục Giai Âm nói: "Tả Trí Viễn thật sự là trúng kế, may nhờ tôi nói trước đổi phần tài liệu kia một chút, đẩy giá tiền từ tám trăm ngàn lên đến một tỷ. Sớm biết như vậy, tôi sẽ ghi thêm vài tỷ nữa rồi."

Anh vẫn cảm thấy Tả Trí Viễn này so với hồ ly vẫn còn giảo hoạt, nhưng không nghĩ tới lần này lừa Tả Trí Viễn tốt như vậy.

"Anh nói nhiều hơn một chút nữa, chắc chắn anh ta sẽ không bị lừa." Mục Giai Âm cười nhìn dáng vẻ lòng tham không đáy của Lăng Khải Hoa.

Tả Trí Viễn lần này rất rõ ràng, đầu tiên là bởi vì chuyện Mục Giai Thu mất lý trí, sau đó, lại vì phần tài liệu Mục Giai Âm cho lúc trước, khiến Tả Trí Viễn đã sinh ra nghi ngờ, sau lại, Tả Trí Viễn mới không chút do dự tin phần tài liệu Mục Giai Thu cho anh mà ra giá.

Mảnh đất kia là thuộc về Tả Trí Viễn rồi.

Nhưng Tả Trí Viễn lại không cảm thấy vui mừng, anh cũng không thấy vẻ mặt thất vọng từ đám người Lăng Khải Hoa.

Với lại, mặc dù Quyền Thiệu Viêm đã từ chức. Nhưng mà buổi đấu giá hôm nay, bởi vì đám thuộc hạ của Quyền Thiệu Viêm đến, Quyền Thiệu Viêm vẫn như trước được mọi người hâm mộ, trung tâm nịnh bợ.

Mà ngay từ đầu Mục Giai Âm người bị đoán là ở trong nhà gặp phải cảnh bạo lực toàn bộ quá trình vẫn ở bên cạnh bồi Quyền Thiệu Viêm, nhìn bộ dạng tự nhiên thân mật kia của Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm, ở đây căn bản sẽ không có người nghi ngờ tình cảm giữa Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm rạn nứt nữa.

Với lại, rõ ràng thái độ của Mục Uẩn Ngạo và Quyền Duệ Tân đối với Mục Giai Âm cũng rất tốt. Ánh mắt của Mục Uẩn Ngạo nhìn Quyền Thiệu Viêm lại càng yêu mến hơn, so với trước kia thậm chí còn nhiều hơn mấy phần yêu mến.

Nếu như Mục Giai Âm ở nhà ngày ngày bị đánh, tuyệt đối Mục Uẩn Ngạo không thể nào đối xử với Quyền Thiệu Viêm như vậy.

Tả Trí Viễn vẫn luôn muốn đi nghe nhóm Quyền Thiệu Viêm đến tột cùng đang nói cái gì, chỉ tiếc, đám người kia thật sự quá tính bài ngoại, bọn họ ở giữa căn bản không có người nào có thể chen vào.

Cũng thỉnh thoảng có mấy quan chức trong chính phủ mới có thể bưng ly rượu đến tìm cách làm quen.

Tả Trí Viễn cảm thấy có loại cảm giác bị chơi xỏ.  

  Mục Giai Thu cũng có chút không vui.

Cấp dưới cũ của Quyền Thiệu Viêm trở lại, Quyền Thiệu Viêm cũng rất nhanh có thể phục chức...... Chức vụ ban đầu có lẽ có chút khó khăn, nhưng mà mấy người cấp này vẫn có thể làm được.

Những chuyện này nên để cô làm mới đúng, Mục Giai Thu có mấy phần nhục chí.

Còn có, Quyền Thiệu Viêm là đang giới thiệu Mục Giai Âm cho thuộc hạ cũ của anh sao? Cái này không phải đại biểu Quyền Thiệu Viêm đã hoàn thành thừa nhận Mục Giai Âm sao? Hơn nữa, nhìn cấp dưới của Quyền Thiệu Viêm từng người một có bộ dạng tôn kính với Mục Giai Âm như vậy, rất rõ ràng toàn bộ những người này đều đã thừa nhận sự tồn tại của Mục Giai Âm.

Vốn dĩ, người nên ở vị trí kia phải là cô mới đúng.

Chỉ có cô mới xứng đứng bên cạnh Quyền Thiệu Viêm.

Tả Trí Viễn nhìn Mục Giai Thu không nhúc nhích nhìn chằm chằm Quyền Thiệu Viêm nhìn, trong lòng càng buồn bực hơn.

Lăng Khải Hoa bưng ly rượu từ từ đi về phía Tả Trí Viễn.

Hiện tại rốt cuộc thì Ngẫu Ngộ đã đi ra khỏi thung lũng, hơn nữa, hiện tại vì Ngẫu Ngộ cho ra nhiều loại hình bánh ngọt và đủ loại hoạt động còn có phần món ăn có nhiều hoa văn đa dạng, đã thu hút không ít người.

Nhất là bọn họ dựa vào tuổi tác mà phát triển phần món ăn. Cũng thu hút được không ít trẻ em và người lớn tuổi.

Mà Mục Giai Âm chuyên tâm làm ra đồ ngọt không đường càng thu hút thêm không ít khách hàng, rất nhiều người bệnh tiểu đường cũng sớm đã trở thành khách quen của Ngẫu Ngộ. Những người bệnh tiểu đường này chiếm một thị trường tương đối lớn.

Mà trẻ em cũng thích nhất là đồ ngọt không đường.

Cũng không thể nói trẻ em thích những thứ này, mà là cha mẹ yên tâm để bọn nhỏ ăn những thứ này

Công ty Tả Trí Viễn muốn phục chế  những thứ này, nhưng rất nhanh đã bị dư luận đánh ngã. Có thứ, lần đầu tiên không làm được, sau này thì cũng đừng nghĩ làm nữa.

Lại không nói bản thân Lăng Khải Hoa lại rất có ý thức pháp luật, Ngẫu Ngộ có không ít sản phẩm, nên Lăng Khải Hoa trực tiếp đi xin quyền bảo vệ bản quyền phát minh sáng chế. Tả Trí Viễn muốn dùng, tối thiểu phải chờ thêm khoảng hai mươi năm nữa, chờ quyền bảo vệ bản quyền phát minh sáng chế hết hạn rồi sau đó mới nói.

Hôm nay Lăng Khải Hoa cũng là đối tượng được mọi người nịnh bợ, điều này vẫn làm cho Lăng Khải Hoa buồn bực trong lòng nhưng mà đã trở thành hư không.

Thấy Tả Trí Viễn hơi uất ức ngồi trên ghế thưởng thức trà, Lăng Khải Hoa nhét hai tay vào túi đi tới, "Đây không phải là quản lí Tả sao? Sao lại ngồi một mình ở chỗ này, vừa rồi chụp đuợc một mảnh đất, quản lí Tả nên vui mừng mới phải."

"Chỉ là...... Có chút khát nước, muốn uống nước thôi." Tả Trí Viễn hơi cười cười.

Lăng Khải Hoa gật đầu một cái, bày tỏ hiểu, "Quản lí Tả từ từ uống, đây là trà xuân Long Tỉnh thượng hạng, quản lí Tả thừa dịp còn có thể uống thì nên uống thêm vài hớp nữa."

Tả Trí Viễn chợt nhìn về phía Lăng Khải Hoa nói: "Lăng tổng những nói lời này là có ý gì tôi không hiểu."

"Không có gì, chỉ là......" Lăng Khải Hoa đang muốn nói tiếp, lại thấy một nhân viên bên cạnh đang vội vã đi về phía Tả Trí Viễn.

Nhân viên này đến mời Tả Trí Viễn ra phía sau đài kết toán.

Mấy thứ giao dịch lớn này, cũng là muốn xác nhận tại chỗ.

Quy củ này cũng không phải là chết, tối thiểu mấy người cấp dưới của Quyền Thiệu Viêm kia, cho tới bây giờ cũng không có người dám đi làm phiền.

"Quản lí Tả đi thong thả, lát nữa chúng ta tán gẫu tiếp." Lăng Khải Hoa cười nhường đường cho Tả Trí Viễn.

Trong lòng Tả Trí Viễn nặng trĩu, cỗ dự cảm không ổn này càng ngày càng mạnh.

Mục Giai Thu đứng một bên thấy mới tỏ vẻ khinh thường nhìn Tả Trí Viễn nói, "Đó chỉ là kế hoãn binh cuả Lăng Khải Hoa mà thôi, anh không cần quá tin tưởng vào lời nói nói."

Lòng Tả Trí Viễn thoáng ổn định, mới đi theo nhân viên đi vào.

Kết sổ sách xong rồi, biết mảnh đất kia hoàn toàn đã thuộc về tập đoàn Bảo Lan, long lắng trong lòng Tả Trí Viễn mới phai nhạt mấy phần. Chuyện này, chắc sẽ không có sai sót gì nữa rồi.

Lăng Khải Hoa vẫn ngồi vị trí cũ đợi Tả Trí Viễn.

Đợi Tả Trí Viễn đi tới, Lăng Khải Hoa mới cười nhìn Tả Trí Viễn nói, "Không biết quản lí Tả có nghe nói qua một tin tức như vậy không?"

Đột nhiên nhìn thấy trên gương mặt than của Lăng Khải Hoa vẫn mang theo nụ cười, cỗ dự cảm xấu trong lòng Tả Trí Viễn lại lần nữa treo ngược lên, "Nghe nói chính phủ muốn di chuyển toàn bộ nhà máy hóa chất đến Thành Đông, quản lí Tả mua mảnh đất kia, chẳng lẽ cũng có chí khai phá dây chuyền sản xuất hóa chất rồi hả?"

Lăng Khải Hoa nói xong rồi lại thở dài, trong giọng nói mang theo vẻ nịnh bợ, chỉ là nịnh bọ này càng nghe càng giống như là châm chọc, "Quản lí Tả thật đúng là còn khí phách của tuổi trẻ, đáng tiếc, tôi đã là người lớn tuổi, cũng không có gan dạ sáng suốt gì rồi. Ngược lại úy thủ úy cước (*) cái gì cũng không dám làm, tôi cũng nghĩ xong rồi, tập đoàn Ngẫu Ngộ chúng tôi tập trung vào ngành ăn uống và ngành bánh ngọt là được rồi, tôi vẫn không có nhiều ý nghĩ như vậy đi tham gia vào nhà máy hóa chất."

(*) Bó tay bó chân.

"Nhà máy hóa chất?" Tả Trí Viễn hoàn toàn không chú ý tới giọng điệu của Lăng Khải Hoa.

Mặc dù tập đoàn Bảo Lan là tập đoàn hạng nhất hạng nhì ở thành phố A, nhưng cũng không thể nói các ngành nghề đều được tập đoàn Bảo Lan xem qua, tập đoàn Bảo Lan cũng có điểm tựa, điểm tựa của bọn họ là ngành ăn uống, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao bọn họ lại đối chọi gay gắt với Ngẫu Ngộ như vậy, hơn nữa đây nguyên nhân muốn nuốt trọn bộ tập đoàn Ngẫu Ngộ.

Về mặt cơ bản tập đoàn Ngẫu Ngộ và bọn họ đều cùng một mục tiêu, sau khi bọn họ thâu tóm được tập đoàn Ngẫu Ngộ, có thể thế lực tập đoàn Bảo Lan của bọn họ cực kỳ lớn mạnh.

Nhưng mà, nếu như Thành Đông xây nhà máy hóa chất, vậy anh chắc chắn khu thương mại tổng hợp ở bất kỳ nơi nào cũng không mở được.

Trước không nói hoàn cảnh xung quanh nhà máy hóa chất, chính là ô nhiễm không khí cũng là một vấn đề lớn!

Không thể nào, Tả Trí Viễn lập tức bỏ mặc Lăng Khải Hoa, xoay người đi tìm Mục Giai Thu.

Lăng Khải Hoa rất là không có lễ độ nhún vai, mặc dù anh không dám tin chắc lời Quyền Thiệu Viêm nói rốt cuộc là thật hay giả. Nhưng mà mảnh đất kia cũng đã không thuộc về anh, hiện tại hành động của anh có thể tạo cho Tả Trí Viễn một chút phiền phức đó cũng tốt.

"Anh đừng tìm tôi ở nơi công cộng nữa, tôi không muốn để cho người khác biết quan hệ thân mật giữa chúng ta." Mục Giai Thu bất đắc dĩ bị Tả Trí Viễn nắm tay một mạch đi thẳng đến một góc vắng vẻ của khu nghỉ ngơi.

"Em nói cho anh biết, mảnh đất Thành Đông này rốt cuộc là làm cái gì?" Tả Trí Viễn nghiêm nghị hỏi.

Mục Giai Thu bị hỏi đến có chút mụ mị, "Làm cái gì? Đương nhiên là cho anh đi xây khu thương mại cỡ lớn."

"Nếu như nơi đó cũng mở nhà máy hóa chất, em cảm thấy anh còn có thể xây khu thương mại, có ai sẽ vui lòng đi vào trong đó chứ?" Tả Trí Viễn cúi đầu về phía Mục Giai Thu gầm lên giận dữ.

Mục Giai Thu càng thêm nghi ngờ vài phần, "Anh nghe ai nói nơi đó muốn xây nhà máy hóa chất hả?"

"Là Lăng Khải Hoa sao," Mục Giai Thu phản ứng kịp lời Tả Trí Viễn nói, "Dù sao hiện tại tôi cũng chỉ là Phó Thị Trưởng thành phố A, chuyện tập thể nhà máy hóa chất di dời quan trọng như vậy làm sao tôi có thể không biết chứ, anh suy nghĩ nhiều rồi. Đây nhất định là Lăng Khải Hoa không chiếm được mảnh đất này, muốn kích thích anh nên mới có thể nói như vậy."

Sắc mặt Tả Trí Viễn rất khó coi, một mình suy tư chốc lát.

Một hồi lại cảm thấy đại khái chuyện này toàn bộ đều là âm mưu của Lăng Khải Hoa, một lát Tả Trí Viễn lại cảm thấy thật ra thì Mục Giai Thu mới là thật sự lừa anh vì người kia.

Mục Giai Thu cũng lười cho Tả Trí Viễn sắc mặt tốt.

Kể từ lần tập đoàn Bảo Lan bị thất bại kia, Tả Trí Viễn lại càng ngày càng không trầm tĩnh, tuyệt đối không giống như người đàn ông bình tĩnh tĩnh táo năm đó mà cô biết. Người như vậy sẽ liên lụy tới cô, hiện tại, Mục Giai Thu bắt đầu suy xét cẩn thận có nên hoàn toàn bỏ rơi Tả Trí Viễn hay không.

Cô bằng lòng giữ vững quan hệ với Tả Trí Viễn, giống như là cô tự nguyện trở thành người tình của Cơ U Tứ, nguyên nhân đều giống nhau, bọn họ có thể mang lại lợi ích cho cô. Mà gả cho Quyền Thiệu Viêm là ước mơ từ nhỏ của cô, huống chi sau khi gả cho Quyền Thiệu Viêm, cô càng có thể đạt được vinh dự cao nhất.

Giống như bây giờ được một đống người có chức vị quan trọng trong quân đội đều vây quanh Mục Giai Âm. Nghĩ đến được nhiều người dùng ánh mắt cung kính nhìn cô như vậy, Mục Giai Thu cũng cảm thấy tay chân đều run rẩy một trận, loại cảm giác này thật là quá tuyệt vời. Chỉ là muốn cảm thấy tuyệt vời hơn nữa mà thôi.

Tả Trí Viễn tâm phiền ý loạn ở khu hút thuốc bên ngoài bữa tiệc hút thuốc, hoàn toàn bỏ lỡ ở phía trên và cơ hội làm quen với các nhóm tai to mặt lớn trong giới kinh doanh.

Hôm nay Mục Giai Nhan vẫn không đợi được Tả Trí Viễn ra ngoài.

Đang có chút thất vọng Mục Giai Nhan lại thấy Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm bị một đám người vây quanh đi ra.

Cảm thấy dáng vẻ cô đơn chiếc bóng này của cô thật sự là quá mức đáng thương, Mục Giai Nhan vội vàng tìm một nơi trốn đi.

"Chị dâu," Một người đàn ông dáng dấp rất thanh tú ngượng ngùng nhìn Mục Giai Âm nói: "Lần này đến tôi có chút vội, cũng quên chuẩn bị quà tân hôn cho chị, vừa rồi tôi đấu giá đuợc vòng ngọc này, coi như là bồi thường cho chị."

"Vậy cũng quá quý trọng," Mục Giai Âm vội vàng khước từ nói: "Tôi đây không thể nhận."

Mảnh ngọc này nghe nói là được phát hiện tại đáy một suối nước nóng lớn, một mảnh ngọc này được suối nước nóng bồi bổ nhiều năm như vậy, cũng đã là một khối ôn ngọc rồi. Người nào chỉ cần đeo nó lên thân thể sẽ ấm áp, hơn nữa đeo lâu còn có thể cường thân kiện thể, vô cùng có lợi.

Đây cũng không phải là những vòng ngọc bình thường có thể đeo quả thật rất tốt. Vòng ngọc bình thường nói là có thể cường thân kiện thể, cũng chưa chắc có thể có bao nhiêu tác dụng. Hơn nữa, ngọc này được danh gia gia công mà thành, giá trị nghệ thuật rất cao.

"Đây chính là tấm lòng thành của tôi, chị dâu chị ngàn vạn lần chớ ngại, nếu không, tôi cũng không biết nên đi đâu tìm một phần quà tặng vừa ý như vậy." Sĩ quan thanh tú này cười cầm cái hộp đưa cho Mục Giai Âm.

"Nhận lấy đi," Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm nói: "Cơ thể em vốn có chút thiên hàn, dùng noãn ngọc dưỡng thể cũng tốt."

Ban đầu lúc nghe công dụng của khối noãn ngọc này, anh đã muốn mua tặng cho Mục Giai Âm. Chỉ là khi đó nhìn thấy cấp dưới của mình đấu giá, Quyền Thiệu Viêm đã biết rõ đại khái đây là cậu ấy muốn tặng quà. Nên cũng không còn giơ bảng nữa.

Lúc này Mục Giai Âm mới gật đầu nhận vòng ngọc kia, "Cảm ơn, vậy thì tôi không khách sáo nữa."

Quyền Thiệu Viêm cầm vòng ngọc đeo vào cho Mục Giai Âm.

Lúc mới vừa chạm vào vòng ngọc kia, Quyền Thiệu Viêm chỉ cảm thấy trên tay âm ấm cảm giác thật thoải mái, cũng không lạnh lẽo cũng không nóng người, hơn nữa, không biết là do trong lòng, hay là vòng ngọc này thật sự rất thần kỳ, Quyền Thiệu Viêm chỉ cảm thấy tinh thần cũng khá hơn nhiều.

Có lẽ khối ngọc này có thể điều dưỡng tốt thân thể Mục Giai Âm, không nói là để cho Mục Giai Âm có thể mang thai, chỉ cần về sau có thể làm cho mỗi tháng nghỉ lễ của Mục Giai Âm không khổ sở nữa là tốt rồi.

"Cám ơn." Quyền Thiệu Viêm nhìn cấp dưới của mình vẻ mặt khẽ mang theo một phần cảm kích.

Một lần nữa tất cả mọi người nâng cao địa vị của Mục Giai Âm.

Đồng thời những người này cũng thầm nhủ trong lòng, bọn họ tặng lễ vật rốt cuộc có đủ quy cách hay không, nếu như chị dâu này không thích, thổi gió bên tai Lão đại một chút, như vậy bọn họ không phải thảm hay sao?

Có thể nói chỉ là một tiếng cám ơn như vậy, địa vị của Mục Giai Âm trong lòng mấy người này trong nháy mắt tăng vọt. Trình độ tăng vọt này, ngay cả Mục Gai Nhan núp ở một bên cũng cảm giác được.

Tình hình thực tế bên trong tràng quán bán đấu giá, bên ngoài tràng quán đều có TV tiếp sóng. Mục Giai Nhan hoàn toàn biết giá tiền vòng ngọc này, cô cũng còn nhớ rõ ngườ đàn ông thanh tú đó. Lúc ấy cô còn rất kinh ngạc, người đàn ông chưa từng gặp mặt này lại có nhiều tiền như vậy, chịu tốn tiền như vậy.

Bây giờ thấy vòng ngọc này là tặng cho Mục Giai Âm, Mục Giai Nhan lại không có nhưng bắt đầu đè nén ghen tỵ. Không sao, Mục Giai Âm cười không được mấy ngày nữa, chưa tới vài ngày, chỉ cần những người này đi, lúc Mục Giai Âm thất thế thì lại đến.

Chờ sau này cô có quyền có thế, nhất định cô sẽ đoạt lấy tất cả mọi thứ mà Mục Giai Âm để ý, nhất là chiếc vòng ngọc này, Mục Giai Nhan tham lam mà ngắm nhìn chiếc vòng ngọc này.

Ánh mắt này quá mức trần trụi, đến nỗi Quyền Thiệu Viêm và một sô người gần như đều chú ý tới Mục Giai Nhan.

Nhất thời tất cả mọi người đều đối với việc Mục Giai Nhan trốn tránh không có ấn tượng tốt. Mà Quốc Tự Kiểm lại xắn tay áo lên hỏi Quyền Thiệu Viêm nói, "Quyền thiếu, người phụ nữ kia lại dám dòm ngó vật của chị dâu, có muốn chúng tôi đi trừng trị cô ta hay không?"

Quan trọng là ác ý trên người Mục Giai Nhan đối với Mục Giai Âm thật sự là qáu rõ ràng.

Quyền Thiệu Viêm khẽ gật đầu một cái.

Mục Giai Âm cúi đầu làm bộ không nhìn thấy động tác của hai người kia.

Cô thật sự rất ghét loại hành vi như Mục Giai Nhan này luôn mơ ước những vật không thuộc về cô ta, mặc kệ là Mục Giai Nhan trước kia, hay là Mục Giai Nhan bây giờ, cô đều ghét!

Mục Giai Nhan cảm thấy cô rất xui xẻo.

Mấy người đàn ông kia đã đi theo tới gặp cô ở Tân Gia Ba một hộp đêm nổi tiếng, sau đó bọn họ còn đưa vòng hoa cho cô, ánh mắt của người xung quanh nhìn cô lập tức hoàn toàn thay đổi, thậm chí cũng không có người dám đi tới nói chuyện với cô.

Không lâu sau đó Mục Giai Nhan mới biết tặng vòng hoa trong hộp đêm Tân Gia Ba, thường thì ý nghĩa là cô có thể cũng không khác gì nhưng tiếp viên nữ bồi rượu kia. Chẳng qua lúc ấy căn bản cô cũng không biết tặng vòng hoa là có ý gì, còn tưởng rằng những người đàn ông kia cảm thấy cô xinh đẹp, muốn tặng hoa cho cô, nên cô mới cười không ngớt cùng nói chuyện với mấy người đàn ông kia.

Một màn này rơi vào trong mắt người khác sợ rằng lại sẽ sinh ra không ít thị phi thôi.

Mục Giai Nhan ảo não một hồi, bây giờ hình như cô bị toàn thế giới cô lập, Mục Giai Nhan trước kia dầu gì còn có mấy người cùng lớp, nhưng mà bây giờ căn bản là không có người nguyện ý nói chuyện với cô.

Dĩ nhiên một ngày này, buồn bực không chỉ có một mình Mục Giai Nhan.

Đợi buổi tối khi về đến nhà Tả Trí Viễn bụng đầy tâm tư, Tả Trí Viễn không ngờ phát hiện gần như tất cả hội đồng quản trị đều tới nhà anh.

"Trí Viễn, ba nghe người ta nói hôm nay trong buổi đấu giá con tốn một tỷ đấu giá mảnh đất Thành Đông kia?" Ba Tả nhìn Tả Trí Viễn, khuôn mặt mơ hồ cất giấu vẻ tức giận.

"Vâng, thế nào?" Tả Trí Viễn hỏi.

"Tôi nói quản lí Tả cậu ngồi ghế Tổng giám đốc lâu rồi, hoàn toàn cũng không để ý tới việc kinh doanh, chỉ lo tình chàng ý thiếp với Mục Giai Nhan," một người mập mạp dáng dấp quái đản bên cạnh nói: "Nghe nói Mục Giai Nhan này còn tới Tân Gia Ba làm tiếp viên bồi rượu nữa đấy, có phải quản lí Tả được phục vụ rất sảng khoái hay không? Thoải mái đến nỗi quên công ty phải kinh doanh như thế nào?"

"Quản lí Tả cũng không nên chỉ lo tự thoải mái một mình, nếu không dẫn cô ta ra ngoài để chúng tôi cũng thoải mái một chút?" Đổng sự mập này vừa dứt lời, ngay tức khắc xung quanh vang lên một trận cười vang.

Sắc mặt Tả Trí Viễn cực kém, làm sao Mục Giai Nhan lại gây nhiều chuyện như vậy? Hôm nay còn làm hại anh đang chịu đựng tiếng cười nhạo của nhiều người như vậy.

Ba Tả biết tính tình mẹ Tả vẫn luôn cưng chiều con trai vô độ, nên lập tức khoá trái nhốt mẹ Tả trong phòng.

Mẹ Tả nghe những người đó ở bên ngoài cười ầm lên, không khỏi ở trong phòng chửi loạn.

Ngoại trừ mắng mấy thành viên hội đồng quản trị kia, còn có Mục Giai Nhan. Đều do người phụ nữ hạ tiện này mới làm hại con trai mình bị người khác cười nhạo.

"Bạn gái của tôi thế nào cũng là tiểu thư khuê các đoan trang chính chắn của nhà họ Mục, tại sao có thể là tiếp viên bồi rượu," Tả Trí Viễn cố nén tức giận phản bác, "Các vị nói chuyện như vậy e là hơi quá đáng."

"Cái này thì không giống nhau," Đổng sự mập này lấy dáng vẻ một người từng trải vỗ vỗ bả vai Tả Trí Viễn nói, "Trong đại gia tộc xuất hiện không nhất thiết là tiểu thư khuê các. Cậu cũng không biết hôm nay trong bữa tiệc có người tận mắt thấy có mấy người đàn ông cao lớn uy mãnh nhìn về phía Mục Giai Nhan cầu hoan, nói gì chuyện tặng vòng hoa, tất cả mọi người đều là đàn ông, hộp đêm Tân Giả Ba bên kia tặng vòng hoa là một quy củ gì, cái gì giá thị trường, cậu cũng không hiểu sao?"

Đổng sự mập thấy chân mày Tả Trí Viễn từ từ nhíu lại, mới lại dẫn thêm một phần ý vị chỉ bảo nói: "Theo tôi thấy, vẫn là Mục Giai Âm càng ngày càng giống tiểu thư một địa gia tộc. Ba người cháu gái kia của Mục Uẩn Ngạo, lớn quá kiêu ngạo, tâm tư không ổn định, chuyện không thành được, nhỏ quá rối, làm bạn giường nói không chừng tư vị không tệ. Cũng chỉ có Mục Giai Âm xem ra là một người tiến lùi có độ, đoán chừng cũng vì điểm này mới được Quyền Thiệu Viêm thưởng thức."

Nhưng mà Quyền Thiệu Viêm này đúng là giữ chặt bã xã bảo bối, ông cũng chỉ nhìn nhiều một giây, tầm mắt Quyền Thiệu Viêm này thiếu chút nữa thì lăng trì ông.

"Tôi nói cậu, thay vì qua lại một lớn một nhỏ của nhà họ Mục, bằng không thì nghĩ cách thế nào lấy lòng Mục Giai Âm," Đổng sự mập lại nhìn Tả Trí Viễn nói, "Dù là cậu không lấy lòng Mục Giai Âm được, cũng không đến nỗi giống như theo chân Mục Giai Nhan sự thông minh của cậu cũng giảm xuống chứ, so với heo còn đần hơn nhiều."

"Cậu nói chuyện văn minh một chút cho tôi." Ba Tả lạnh lùng nói, "Trí Viễn là con trai tôi, nó phạm lỗi, một mình tôi gánh chịu, mồm miệng tất cả các người cũng khô sạch cho tôi."

"Tôi đây nói thô tục thì không thô tục," Đổng sự mập là đại diện cho những đồng nghiệp khác, "Con mẹ nó con trai của ông tốn một tỷ mua một mảnh đất bên cạnh nhà máy hóa chất, hành động ngu xuẩn như vậy, tôi đây mới vừa sinh cháu trai cũng làm không được! Tôi lại không biết tập đoàn Bảo Lan chúng ta khi nào lại có ý định xây nhà máy hóa chất? Ông nói muốn gánh chịu một mình, được, ông đi thương lượng với chính phủ một chút, nói rằng mảnh đất kia, chúng ta không cần! Còn nữa, giao tiền hoa hồng của chúng tôi ra đây!"

Đổng sự mập thốt ra lời này những người khác cũng đều rối rít hưởng ứng.

Nói trắng ra  bọn họ đều dựa vào hoa hồng của công ty sống qua ngày, lợi tức công ty tốt, cuộc sống bọn họ trôi qua thoải mái. Bọn họ cũng lười đi trông nom Tả Trí Viễn làm cái gì, nhưng một khi bọn họ không có lợi, thì bọn họ phải để cho Tả Trí Viễn tìm ra.

Huống chi, hành động lần này của Tả Trí Viễn quả thực quá mức lỗ mãng.

Sắc mặt của ba Tả đen đến đáy, "Người ai không sai? Các người cũng chỉ biết có tiền!"

"Ít nhất chúng tôi biết kiếm tiền, mà không phải giống như con trai bảo bối của ông, chỉ biết cầm tiền ra ngoài."Đổng sự mập không chịu yếu thế.

Dưới sự hướng dẫn của đổng sự mập này, những đồng nghiệp khác cũng rối rít yêu cầu ba Tả trả lại mảnh đất kia, hơn nữa còn phải chia tiền hoa hồng cho bọn họ.

Sắc mặt ba Tả u ám dường như có một luồng lửa đang đốt.

Tả Trí Viễn càng thêm tức giận toàn thân phát run.

Đổng sự mập không có nhiều bản lãnh, cũng khéo mồm khéo miệng không bỏ qua cho người khác. Trong ngày thường Tả Trí Viễn đều nghe được đổng sự mập này nịnh bợ, nhưng hôm nay lần đầu tiên anh bị đổng sự mập dùng lời nói châm chọc này làm thương tích đầy mình.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro