3. (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đều nói tiểu thụ là đi đường cần người ôm, ăn cơm cần người đút. Tôi đối điểm này rất tin không hề nghi ngờ. Nói ví dụ như phụ thân, một ngày mười hai canh giờ hắn ít nhất có mười một canh giờ vượt qua ở trong lòng ngực tiểu công nhà mình. Các ngươi xem ta có mỗi ngày được người ôm được người đút không? Không có nha! Cho nên ta nhất định trở thành một thế hệ tiểu công.

Đại ca thường xuyên nói với ta chuyện ngày xưa, hắn nói khi đó ta mới vừa biết đi, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, nộn đến có thể bóp ra nước. Phụ thân thích nhất ở sau giờ ngọ ngày mùa hè, để ba cục cưng chúng ta xếp thành một hàng, đầu tiên ôm đại ca vào trong lòng véo nha bóp nha nắn a cắn a, cho đến khi đại ca sắp khóc mới thả hắn ra; sau đó lại ôm nhị ca vào trong lòng véo nha bóp nha nắn a cắn a, cho đến khi nhị ca sắp khóc mới thả hắn ra; cuối cùng sẽ ôm ta vào trong lòng véo nha bóp nha nắn a cắn a, cho đến khi ta sắp khóc mới thả ta ra; sau đó lại ôm lấy đại ca... Cứ tuần hoàn như thế, làm không biết mệt.

Mỗi lần như thế, tiểu công nhà phụ thân liền bưng bát chờ ở bên cạnh, một khi phụ thân chơi mệt, hắn liền từng ngụm từng ngụm đút cho phụ thân ăn sữa đặc trong bát. Cái muỗng nhỏ kia nghe nói chính là tiểu công nhà phụ thân cố ý đặt làm theo yêu cầu, lớn nhỏ vừa vặn mới có thể nhét vào trong cái miệng khéo léo hồng nhuận của phụ thân. Chúng ta ở ngay bên cạnh một bên chăm chú nhìn sữa đặc hương vị ngọt ngào, một bên liều mạng nuốt nước miếng.

Nghe nhị ca nói, vị khách quan trọng kia lập tức sẽ tới. Phụ thân đã sớm nóng vội chờ khách sẽ mang đến thật nhiều thật nhiều lễ vật, một bộ dáng tiểu thụ.

Canh giờ ăn cơm đã tới rồi, ta theo mùi đi vào, lại đột nhiên phát hiện một thân ảnh xa lạ. Đáng tiếc người này đưa lưng về phía ta, đang cùng tiểu công nhà phụ thân hưng trí bừng bừng đàm luận cái gì đó, ta không thể thấy dung nhan của hắn, chỉ cảm thấy thân ảnh cao quý kia rất quen thuộc.

Đột nhiên, người nọ quay đầu lại, chúng ta trùng hợp bốn mắt nhìn nhau. Ta không khỏi kinh ngạc: "Tư Yên?!"

Hắn nhìn thấy ta, khóe miệng giơ lên một độ cung duyên dáng.

Ô ô ô ô ~~~ ngẫu rất cảm động a ~ tiểu thụ nhà ngẫu cư nhiên tự mình tìm đến ngẫu ~ đến, Tư Yên hôn một cái ~ chụt chụt chụt ~

Tuy rằng không biết Tư Yên làm thế nào tìm được nhà của ta, nhưng ta vẫn vô cùng vui vẻ. Ta đem chuyện hắn là tiểu thụ nhà ta nói cho phụ thân, đại ca cùng nhị ca, còn kể lại toàn bộ quá trình chúng ta gặp nhau hiểu nhau đến mến nhau, ách... Tuy rằng mỗi tình tiết ta lại khoa trương một chút, nhưng ta chung quy vẫn là công a~ Bọn họ nghe xong vẻ mặt hâm mộ, lập tức liền quyết định để cho ta đêm nay chân chính làm tiểu công. Vì thế, bốn người chúng ta mưu đồ bí mật N lâu, rốt cuộc lập ra một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, phụ thân cho nó mệnh danh là "Đêm đầu tiên tiến công chiếm đóng của tiểu công vô địch vạn năm vũ trụ sét đánh".

Đợi cơm chiều xong, phụ thân, đại ca cùng nhị ca đều quấn quít lấy tiểu công nhà bọn họ về phòng, nhị ca vì làm cho tiểu công nhà hắn nhanh chóng rời đi cư nhiên không hề nghĩ ngợi đáp ứng tiểu công nhà hắn buổi tối làm năm lần. Nhị ca, ta rất cảm động a ~ ngày mai ta nhất định mời ngươi đi Ngâm Thúy các ăn một bữa cơm no đủ, chỉ cần ngươi có thể xuống giường ~

Ta kéo Tư Yên đang không hiểu ra sao vào phòng của mình, đóng cửa lại, châm tiểu hương đăng. Tư Yên mỉm cười, ngồi xuống ghế. Ta bưng hai chén trà chuẩn bị tốt đặt lên bàn, một ly là bích loa xuân bình thường. Một chén khác bên trong thả xuân dược có thể làm cho người ta mị thái xuất hiện, nhưng lại là loại chỉ có thể để cho người uống làm thụ, không thể làm cho người ta làm công. Phụ thân còn nước mắt lưng tròng nói cho ngẫu, hắn cùng tiểu công nhà hắn chơi thân thiết chơi hết một canh giờ, tiểu công nhà hắn mới đáp ứng đưa dược cho hắn. Phụ thân đáng thương, sờ sờ ~~

Ta thật sự rất cảm động. Nhìn xem thân nhân của ta, quả thực chính là mẫu mực. Ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ hình tượng rực rỡ vĩ đại của các ngươi ở trong lòng ~ các đồng chí, chờ tin tức thắng lợi của ta đi ~

Vì phòng ngừa phát sinh hiện tượng lấy sai chén, phụ thân còn ngàn dặn vạn dò ở trong bữa cơm chiều là nhất định phải làm ký hiệu ở trên cái chén. Điều này ta đương nhiên biết chứ. Ta mới không giống phụ thân đâu, mỗi lần đều tự đưa dược cho mình. Cho nên ta dùng bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo viết lên cái chén thả xuân dược hai chữ "xuân dược" thật to. Cáp, như vậy sẽ không tính sai nữa.

Mĩ mãn nhìn Tư Yên cầm lấy một cái chén trong đó, uống một hơi cạn sạch. Ta cũng cầm lấy cái chén còn lại. Được rồi, mặt trên không có chữ, uống hết nó!

Chờ thời gian rất lâu, Tư Yên vẫn như trước cười rất nho nhã. Chẳng lẽ lượng dược không đủ sao? Không có khả năng, ta đổ tất cả một bao vào nha. Đang kỳ quái, đột nhiên cảm giác toàn thân dâng lên một cỗ khô nóng, "Ân..." Ta không khỏi rên rỉ ra tiếng. Tư Yên vẻ mặt thân thiết dựa vào, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ân... Khó chịu..." Ta gian nan mở miệng.

Hắn nhìn ta, trong giọng nói tràn đầy trêu tức: "Làm sao khó chịu?"

Ta cúi đầu thấp xuống, quyết không thể để cho hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đến đỏ bừng của ta. Ô ô ô ô ~ mộng tiểu công của ngẫu a ~ rốt cuộc vừa rồi uống phải cái gì?

Run rẩy vươn hai tay, ta cầm lấy cái chén vừa dùng lúc nãy, không có chữ a. Tư Yên cầm tay của ta, chậm rãi chuyển động cái chén. Sau đó, ta nhìn thấy hai chữ to làm ta thương tiếc cả đời ––– xuân dược. Nhất thời, cái miệng nhỏ nhắn của ta bĩu ra, úp mặt vào lòng ngực Tư Yên khóc đến thiên hôn địa ám cực kỳ bi thảm.

Ông trời, ngươi khi dễ ta không phải công sao?

Trả lời ra, là ôm ấp dịu dàng của Tư Yên cùng... Cái thứ ta tự mình đặt làm theo yêu cầu... Chiếc giường siêu lớn...

Ô ô ô... Trời làm bậy, có thể làm lại; tự làm bậy, không thể làm tiểu công a ~~

Ban đêm, trong phòng của ta gió mạnh mưa rào, cả phòng tràn đầy xuân sắc.

Ngày hôm sau. Sáng sớm.

Tư Yên ôm ta sắp bị gặm sạch xương cốt đi ăn điểm tâm.

Còn chưa tiến vào, ta liền thấy phụ thân cùng đại ca nhị ca đang ôm đầy khóc rống, cũng không biết bọn họ đây là vì cho ta làm công kích động đến khóc hay là biết tối hôm qua ta bị đặt ở phía dưới mà khổ sở khóc, dù sao tiểu công nhà bọn họ dỗ như thế nào cũng không dỗ được.

Ta cuộn tròn ở trong lòng Tư Yên, cả người đau nhức, không nghĩ động cũng không thể động.

Kỳ thật, trước khi Tư Yên đến nhà của chúng ta, ta còn đi qua chợ một lần.

Ta mang theo rất nhiều bạc, thật vất vả mới nhảy qua tường vây, đi vào trong chợ. Chợ như trước rất náo nhiệt, trong tiệm bánh bao tỏa hơi nóng thơm ngọt ngào, người làm xiếc ảo thuật đang cao giọng thét to, người bán hàng rong cực lực mời chào buôn bán, ta đông nhìn tay ngó, có thiệt nhiều thức ăn ngon cùng rất nhiều thứ để chơi, rất muốn a ~ ta nhớ rõ ra đứng ở trước sạp bán nước đường cùng thỏ cục cưng, vẻ mặt vẫn khát vọng như trước.

Sau đó, ta đột nhiên nhớ tới, ta mang theo bạc, rất nhiều rất nhiều bạc.

Ta cái gì cũng có thể mua.

Sau đó, mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn món đồ chơi cùng thỏ cục cưng, ta đi vào Ngâm Thúy các ăn cơm trưa.

Da yến trộn cùng cơm nắm trộn tương của Ngâm Thúy các đều là đệ nhất trong thành, ta có một ngụm không một ngụm ăn, về phần thanh toán... Ách, dù sao ta mang theo bạc, rất nhiều rất nhiều bạc.

Ta cái gì cũng có thể mua.

Ta đi dạo ở chợ một ngày, muốn cái gì liền mua cái đó, trong túi gấm tinh xảo của ta có thật nhiều thật nhiều bạc.

Cho đến khi mặt trời chiều ngả về tây, ta mới chậm rãi đi về nhà, trong tay hộp giấy to nhỏ cũng rất nặng, ta sắp mệt chết rồi.

Ánh mắt trời chiếu lên đường lớn đi vào cửa nhà, như trước ấm áp. Ta quay đầu lại, nhìn sang ngã tư đường trống rỗng, một người cũng không có.

Ta cảm thấy tịch mịch như vậy, cô độc như vậy.

Hóa ra, chợ của ngày nào đó, bởi vì có hắn mà vui vẻ.

Ta nghĩ, ta đã tìm được rồi, một người cả đời thương ta, tựa như tiểu công nhà đại ca thương đại ca, tiểu công nhà nhị ca thương nhị ca, tiểu công nhà phụ thân thương phụ thân thương ta.

Ta chỉ biết ta nhất định sẽ tìm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro