2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới này vĩnh viễn không công bằng, cho nên mới phân ra có công có thụ.

Kỳ thật ta cảm thấy công cùng thụ chỉ cách nhau một bước. Nhớ rõ có một lần phụ thân dựa vào trong lòng tiểu công nhà hắn làm một bài thơ, là một bài từ lúc sinh ra tới nay ta nghe thấy có triết lý nhất: "Tiểu công giống lò xo, nhìn ngươi cường không cường, ngươi cường hắn liền nhược, ngươi nhược hắn liền cường." Sau đó phụ thân bị tiểu công nhà hắn giống như thị uy cường hôn vài miếng.

Có một câu nói như thế nào nhỉ? Một tiểu công tốt đời trước đều là một tiểu thụ tốt. Cho nên ta gần đây đang suy nghĩ có nên trước tiên phát triển theo hướng thụ không, sau đó lại chuyển đúng hướng. Mới nói ra ý tưởng này, nhị ca liền nắm chặt bàn tay nhỏ bé khuôn mặt đỏ bừng phản đối, hắn nói năm đó hắn chính là thả lỏng với tiểu công nhà hắn như vậy, kết quả thành không bao giờ có thể leo lên được mặt trên.

Đứa nhỏ đáng thương.

Kỳ thật nhị ca không hẳn thật sự muốn oán giận, bằng không vì sao hắn vừa nói lại vừa nhìn về phía tiểu công nhà hắn cười ngây ngô chứ?

Sinh hoạt về đêm của nhà chúng ta tuyệt đối có nhiều màu sắc, tư thế cơ thể cùng kỹ xảo phong phú như vậy, quả thực có thể mở lớp dạy thụ. Cho nên thời gian ăn sáng mỗi ngày, trừ bỏ ta là tự đi tới, đại ca, nhị ca, phụ thân đều là được tiểu công nhà mình ôm tới. Phụ thân mỗi lần đều có vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, nước miếng chảy đầy tay áo, tiểu PP xoay đến xoay đi, đầu còn liều mạng cọ cọ cọ ở trong lòng ngực tiểu công nhà hắn. Tuy rằng phụ thân là thụ, nhưng ngẫu cùng hắn không giống nhau, ngẫu đích thực là tiểu công, cảm ơn mọi người ủng hộ ta. (cúi đầu ing~) ^^.

Nghe tiểu công nhà nhị ca nói, sắp tới trong nhà sẽ có một vị khách quan trọng. Ta vẫn rất hiếu kỳ đó là dạng người gì mà làm cho tiểu công nhà đại ca nhị ca phụ thân coi trọng đến mức từ hai ngày trước đã quét tước vệ sinh, ngay cả phụ thân cũng rất cố gắng giúp đỡ lau bàn (tuy rằng chờ hắn lau xong, tiểu công nhà hắn lại phải lau một lần -_-b).

Ta sợ lao động sẽ làm bẩn quần áo có hại đến hình tượng tiểu công của ta, vì thế mạo hiểm nguy cơ PP bị ngã thành bốn cánh hoa, nhảy qua tường ra ngoài, chạy đến chợ chơi. Hôm nay tựa hồ đặc biệt náo nhiệt, trong tiệm bánh bao tỏa hơi nóng thơm ngọt ngào, người làm xiếc ảo thuật đang cao giọng thét to, người bán hàng rong cực lực mời chào buôn bán, ta đông nhìn tay ngó, có thiệt nhiều thức ăn ngon cùng rất nhiều thứ để chơi, rất muốn a ~ đáng tiếc lúc chuồn ra rất vội vàng, căn bản không mang bạc. Ta đứng ở trước sạp bán nước đường cùng thỏ cục cưng, cố chấp không chịu rời đi.

Phía sau, đột nhiên vang lên một thanh âm: "Sao vậy? Muốn sao?" Ta cả kinh, theo bản năng ngoái đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy, liền không tự giác ngây ngốc... Chưa bao giờ gặp qua tướng mạo như thiên nhân như thế! Mặt mày tựa như một bức vẽ được tỉ mỉ phác họa ra, thong dong mà lịch sự tao nhã, sóng mắt lưu động tà mị đến tận xương, khóe miệng khẽ nhếch không giấu được vài phần trêu tức, lại phối với mái tóc dài óng mượt như nước cùng một bộ tố y, có vẻ tự nhiên rộng lượng, phiêu dật như tiên.

Nước miếng, bất tri bất giác, theo khóe miệng, tí tách chảy xuống... Lộn xộn không còn hình tượng tiểu công (dật: ngươi vốn đã không có hình tượng tiểu công rồi).

Tầm mắt, đã khó có thể rời đi, chỉ có thể ngây ngốc trả lời: "Muốn." Người nọ liền phân phó người hầu thanh toán bạc, đồng thời đưa nước đường cùng lồng sắt có chứa thỏ cục cưng cho ta, còn tặng cho ta một cái tượng đất khéo léo tinh xảo, nói như thế nào cũng là ta kiếm được ~o^o^o

Khụ khụ, ai nói nhận đồ của hắn thì ta chính là thụ? Là ngươi sao? Hừ, đá PP ngươi ~ ta hỏi hắn tên gọi là gì, hắn nói hắn tên Tư Yên. Tư Yên? Tự Yêm?! Ân, ta nhớ kỹ. ^^ Nói thực ra, ta thật sự bị hắn mê hoặc, ta rốt cuộc quyết định ––– tìm hắn làm tiểu thụ của ta! Vất vả hơn nửa cuộc đời, ngẫu rốt cuộc có thể làm công ~ kích động, lệ ing~

Ta biết ta không bạc, chính là tận dụng thời cơ, thì không sao cả. Ta nói với hắn: "Chúng ta cùng đi Ngâm Thúy các ăn cơm trưa được không?" Tư Yên nheo mắt: "Ngươi, đây là mời ta sao?" Ta nhanh chóng liều mạng gật đầu, lại hoàn toàn không chú ý tới tia sáng giảo hoạt trong mắt hắn.

Da yến trộn cùng cơm nắm trộn tương của Ngâm Thúy các đều là số một trong thành, ta vươn đầu chôn ở trong bát ăn đến bất diệc nhạc hồ, về phần thanh toán... Ách, dù sao Tư Yên đã có nhiều bạc như vậy, cũng sẽ không để ý một chút như vậy chứ.

"Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn."

Được hắn vỗ vỗ sau lưng rất thoải mái, trong lòng ta tràn ngập hạnh phúc khi làm công. (dật: con tôm ngươi từ lúc nào làm công hả?) nói cũng đúng, chúng ta đích xác không có phát sinh nội dung thực chất. Trong đầu nhanh chóng suy tư về đủ loại phương pháp làm tiểu công mà bình thường đại ca nhị ca hay dạy ta, lại nổi lên một chút cảm tình, ngẫu ôm chặt lấy Tư Yên, kiễng mũi chân để bù lại sự thiếu hụt về chiều cao, sau đó bám ở trên người hắn hoảng a hoảng a, xoay a xoay a, một bên dùng móng vuốt nhỏ sờ sờ, một bên vươn đầu lưỡi liếm liếm...

Ta là cỡ nào tiểu công a, có lẽ, ta còn có thể hôn tiểu thụ đến ngất xỉu đi ~ ngay lúc ngẫu đang tận tình hưởng thụ hành trình tốt đẹp làm công, Tư Yên cư nhiên đẩy ta ra. Sao vậy? Hắn không thích? Nhưng vừa rồi rõ ràng hắn cũng thở thật sự lợi hại mà. Ta buông tay ra, thành thật đứng im.

Tư Yên ổn định hơi thở: "Ngươi cũng không nên đốt lửa, bằng không, ta liền thật sự không nhịn được." Kỳ quái, ta không có đốt lửa a, bình thường ngay cả phòng bếp đại ca cũng không cho ta vào nha ~ (dật: kỳ thật chủ yếu là vì phòng ngừa hắn ăn vụng đồ ăn thôi ^_^)

Tư Yên cùng ta chơi đùa cả một ngày, ta muốn cái gì hắn liền mua cho ta cái đó, trong túi gấm tinh xảo kia tựa hồ có bạc vĩnh viễn xài không hết, ta cũng rất muốn như thế ~

Cho đến khi mặt trời chiều ngả về tây, chúng ta mới ở lộ khẩu chia tay, ta cầm tay áo của hắn, thật cẩn thận hỏi: "Chúng ta còn có thể gặp lại không?"

(dật: cổ trang liền có điểm ấy phiền toái, không có di động không có máy tính không có QQ, làm cho tiểu thụ chơi như thế nào a?

Mọi người: ngươi sao cứ thích vào lúc này đi ra hả? Đá bay ~)

"Sẽ, nhất định sẽ." Trong mắt Tư Yên lóe ra ánh sáng ta khó có thể hiểu được. Ai, hiểu không được sẽ không hiểu, tự mình tội gì khó xử chính mình.

Ánh mặt trời giống như lửa cháy chiếu trên đường lớn vào cửa nhà, như trước ấm áp. Ta mang theo bao lớn bao nhỏ thức ăn món đồ chơi cùng thỏ cục cưng, một bên chạy vội một bên hô to với bóng người có thể mơ hồ nhìn thấy: "Phụ thân a ~ đứa con ngươi hôm nay kiếm rất nhiều ~~~~~~~~~~~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro