CHƯƠNG BẢY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kawa Hihara cũng thế mà Vương Điền Hương cũng vậy, bữa cơm trưa nay không chỉ cơm no rượu say, mà còn như uống cả định tâm hoàn. Định tâm hoàn xuất xưởng từ luật bài trừ trong lý thuyết toán học, chất lượng đảm bảo. Tâm đã ổn định, ý định cũng đã có. Thế là, về đến nhà, Kawa Hihara vội đưa Ngô Chí Quốc ra phòng khách, đích thân thẩm vấn.

Ngô Chí Quốc được đưa ra, tay bị trói, bịt miệng, cho thấy anh vẫn không chịu khai. Tham mưu Trương (béo) bảo có lúc anh hung dữ như con sói, kêu gào đòi gặp Tư lệnh Trương. Kawa Hihara lôi cái khăn bịt miệng anh ra: “Mày cần gặp Tư lệnh Trương à, tao bây giờ chính là Tư lệnh Trương, thay mặt Tư lệnh Trương đây, mày cần nói gì thì nói đi”.

Sao mà có thể nói ngay được, miệng lưỡi tê dại, thử mấy lần đều vô ích.

Kawa Hihara nói: “Được rồi, hãy nghe bọn tao nói trước vậy”. Sau đó bảo Vương Điền Hương kể lại chuyện buổi trưa cho Ngô Chí Quốc nghe một lượt. Kể xong, Kawa Hihara nói với Ngô Chí Quốc: “Nghe rõ rồi chứ, tình hình là vậy, Ba Ba mong ngóng gặp mày. Lần đầu ngó ra, không thấy mày, lão quay đầu đi luôn, nghe nói mày sẽ đến, lão lại ra ngó lần nữa. Nghe nói mày không đến tham gia được, thì không thấy lão ra nữa. Như vậy nói lên điều gì chứ? Chứng tỏ rằng lão đi loanh quanh ở đó là vì mày, mày còn cãi không quen lão à, thế mà mày cũng nói ra được. Có điều, tao nghĩ bây giờ mày sẽ không nói như vậy nữa, nói cho tao biết mày định nói gì bây giờ?”.

Lưỡi của Ngô Chí Quốc đã cử động được, tuy chưa được như bình thường, nhưng vẫn có thể nhả ra được từng chữ, nói từng chữ từng chữ, như người vừa mới học nói, cà lắp cà lắp: “Tôi… rõ ràng là… không… quen… với ông ấy”.

Kawa Hihara cắt ngang: “Mày nói những điều ấy, nhưng tao không muốn nghe”. Quay đầu lại nói với Vương Điền Hương và Tham mưu Trương (béo), “Các anh muốn nghe thì cứ nghe, tôi đi đây”.

Hắn bỏ đi sẽ là lại đến màn tra tấn, Ngô Chí Quốc vội bước lên trước, chặn đường của Kawa Hihara, mắt trợn trừng trừng giận dữ, như là chuẩn bị bất chấp tất cả. Kawa Hihara theo bản năng lùi lại một bước, quát: “Mày muốn gì!”. Thấy Vương Điền Hương lao lên như tên bắn, chắn trước mặt, rõ ràng là bảo vệ cho hắn, Kawa Hihara càng tức vì vừa rồi đã lùi lại một bước. Có lẽ là muốn lấy lại thể diện, hắn đẩy Vương Điền Hương ra, tiến lên trước bạt tai Ngô Chí Quốc một cái nổ đom đóm mắt, quát: “Mày muốn chết?”.

Ngô Chí Quốc nhắm mắt lại, vừa chua xót nói: “Kawa Hihara, không ngờ… ông cũng là thứ giẻ rách, coi một người trung thành với Hoàng quân… là giặc Cộng”.

Kawa Hihara hậm hừ: “Bây giờ mày hãy mau khai ra, như thế mới là trung thành tuyệt đối với Hoàng quân”.

Ngô Chí Quốc mở to mắt, lưỡi cũng đã linh hoạt hơn, nói một cách hùng hồn: “Tôi có… trung thành hay không, ông có thể đi hỏi… cả cái thành phố này, hỏi cả… sông Tiền Đường, những người ở đây… ai mà không biết… Trong công việc tiễu phỉ… tôi đã xuất sắc như thế nào… đã bắt và giết bao nhiêu tên giặc Tưởng… giặc Cộng… Tôi mà là Lão Quỷ, bọn giặc Tưởng, giặc Cộng kia ai bắt, ai giết”.

Kawa Hihara không lấy làm ngạc nhiên: “Theo như tao biết, những người mày đã bắt và giết phần lớn là bọn Tưởng, còn Cộng sản có được bao nhiêu”.

Miệng lưỡi như đã linh hoạt hơn, Ngô Chí Quốc nói một mạch: “Đấy là do bọn Cộng sản ít, lại rất ma lanh, chủ yếu hoạt động ở khu vực rừng núi, nên rất khó bắt”.

“Không,” Kawa Hihara cười gằn: “bởi vì mày là Lão Quỷ, làm sao mày lại bắt giết chính đồng chí của mày được?”.

“Không phải vậy!” Ngô Chí Quốc kêu lên, “Lý Ninh Ngọc mới chính là Lão Quỷ!”.

“Theo ý mày, thì Ba Ba cũng không phải là Cộng sản ư?”

“Tôi không biết Ba Ba nào cả…” “Nhưng lão lại biết mày.”

“Không thể nào!” Ngô Chí Quát nói to, “Ông đã bảo lão ấy đến nhận diện tôi”. Dù gì cũng là cấp trên, trong lúc nguy cấp, khẩu khí của trưởng ban cũng được bộc lộ, khiến cho Kawa Hihara được một trận cười.

“Tao đi gọi lão ấy ư?” Kawa Hihara cười nham hiểm, “Không được, tao phải nuôi lão để câu con cá lớn chứ”.

“Con cá lớn ở ngay cạnh ông đấy.” “Đúng vậy, đó chính là mày.”

“Là Lý Ninh Ngọc!”

“Lý Ninh Ngọc ư?” “Chính là Lý Ninh Ngọc!”

Kawa Hihara chầm chậm bước đi, nụ cười trên mặt dần tan biến, dường như là đang thử thách mức độ nhẫn nại, cũng có thể là sự trầm ngâm trước khi nổi giận. Vương Điền Hương đã sớm muốn ra uy giúp Kawa Hihara, bây giờ có cơ hội, tiến đến túm tóc Ngô Chí Quốc, buông lời chửi mắng: “Mẹ mày chứ, mày còn nói là Lý Ninh Ngọc, ông mày đây cắt cái lưỡi chó của mày đi đấy! Chẳng lẽ Lý Ninh Ngọc lại biết viết chữ của mày à!”.

“Đúng!” Ngô Chí Quốc kiên quyết khẳng định, “Cô ấy đã vụng trộm luyện chữ của tôi!”. “Mày nói láo!”, Vương Điền Hương tiện tay cho một bạt, suýt nữa thì quật Ngô Chí Quốc ngã xuống nền nhà.

Ngô Chí Quốc đứng vững lại, tiến lên một bước gần hơn với Kawa Hihara, nói ngon ngọt: “Ngài Kawa Hihara, những điều tôi nói đều là thật, Lý Ninh Ngọc viết được chữ của tôi, cô ta đã vụng trộm luyện viết chữ của tôi”.

Điều này quả thực có chút giật mình, khiến cho Kawa Hihara cười ha hả, cười xong lại cảm thấy có chút gì đó không đáng cười, chỉ thấy hoang đường, sa sầm mặt lại, cảnh cáo Ngô Chí Quốc: “Mày còn trò gì nữa thì đem nốt ra đi. Thật là hoang đường! Lý Ninh Ngọc luyện viết chữ của mày ư, chứng cứ đâu? Lấy ra đây, tao sẽ thả cho mày về”.

“Chứng cứ chính là hai chữ đó rất giống.” Ngô Chí Quốc ngẩng đầu lên, xúc động nói, “Hai chữ mà ông bảo đến người mù cũng sờ thấy giống ấy chính là chứng cứ. Cô ta đang âm mưu với chứng cứ của tôi, ông xem…”. Ngô Chí Quốc lấy từ trong người ra một tờ giấy, đưa cho Kawa Hihara, “Đây cũng là chữ tôi viết, có giống như vậy không? Người mù cũng sờ thấy giống không?”.

Kawa Hihara cầm mẩu giấy xem, phát hiện trên giấy viết đầy câu ấy. Đây là tờ giấy Ngô Chí Quốc đã tranh thủ viết lúc ăn trưa được cởi trói.

Có lẽ các chuyên gia chuyên về nghiên cứu nét bút cuối cùng cũng sẽ từ mớ bùng nhùng ấy nhận ra, đây cũng vậy do chính tay Ngô Chí Quốc viết, nhưng tuyệt đối không giống như tối qua đã viết, liếc qua là biết ngay, ai nhìn cũng nhận ra, đến người mù sờ cũng phát hiện ra.

Ngô Chí Quốc tranh thủ lúc Kawa Hihara xem mẩu giấy, ra sức giải thích: “Nếu như tôi là Lão Quỷ, tối qua khi kiểm tra nét chữ, kiểu gì tôi cũng sẽ cố tình thay đổi nét chữ của mình khác đi chứ…”.

Kawa Hihara ngắt lời: “Lúc đầu chép thư mày đâu có biết là kiểm tra nét chữ”.

Ngô Chí Quốc đáp: “Nếu tôi là Lão Quỷ thì tôi sẽ biết. Làm gì có việc như vậy, vô duyên vô cớ gọi bọn tôi đến chép một bức thư. Tôi không phải là Lão Quỷ thì cũng đoán ra được, đây chắc chắn là đang cần nét chữ của bọn tôi”.

Ngô Chí Quốc năm lần bảy lượt nhấn mạnh, nếu như anh ta là Lão Quỷ, thì trường hợp như buổi tối qua anh ta nhất định sẽ cố tình thay đổi nét chữ của mình: “Chẳng sợ thay đổi không giỏi, cuối cùng cũng sẽ bị các ông phát hiện, nhưng tuyệt đối không giống như bây giờ, không thay đổi một chút nào, ai cũng đều nhìn ra, càng không thể có mấy chữ giống kiểu đóng cùng một con dấu được”.

Ngô Chí Quốc nói, giống hệt như đóng con dấu, điều này càng chứng tỏ không phải anh ta. Đó là thứ nhất. Thứ hai là, nói ngược lại thì nếu anh ta là Lão Quỷ, với chứng cớ rành rành trước mặt, dù có không chịu đầu hàng, cũng sẽ thừa nhận mình là Lão Quỷ, không việc gì phải vì thế mà chịu đòn tra tấn dã man.

“Thừa nhận mình là Lão Quỷ và đầu hàng là hai chuyện khác nhau.” Ngô Chí Quốc thao thao hùng biện: “Tôi không ngốc đến mức ấy, một mặt như thằng ngốc, khi kiểm tra nét chữ, tự chui đầu vào rọ. Mặt khác giống như một thằng điên chỉ vì mỗi cái danh phận Lão Quỷ mà phải liều chết chống lại, bị đánh thảm đến mức này vẫn không thừa nhận”. Anh ta cầu khẩn Kawa Hihara tin mình, có người âm mưu hãm hại anh, người ấy chính là Lão Quỷ ‐ Lý Ninh Ngọc. “Ai là Lão Quỷ, nếu trừ Lý Ninh Ngọc ra.” Ngô Chí Quốc thề rằng có thể lấy tính mạng để đảm bảo, hôm đó anh tuyệt đối không vào phòng làm việc của Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc cũng chưa hề nói với anh nội dung điện mật: Đây chính là căn cứ để anh tin Lý Ninh Ngọc chính là Lão Quỷ.

Nói đến việc Lý Ninh Ngọc tại sao lại phải vụng trộm luyện theo chữ của Ngô Chí Quốc để hại anh ta, anh ta giải thích là vì anh đã bắt và giết rất nhiều giặc Tưởng và giặc Cộng, nên là cái gai trong mắt bọn giặc Tưởng, giặc Cộng. Lý Ninh Ngọc là Lão Quỷ, nhất định muốn trừ khử anh ta, âm mưu hãm hại anh ta, cho nên lợi dụng thuận lợi trong công việc mà lén lút khổ luyện viết nét chữ của anh ta, và dùng chữ của anh để gửi những tin tức tình báo. Anh bảo mặc dù hiện tại đây chỉ là một giả thiết, nhưng khả năng này hoàn toàn có thể tồn tại, nhất định là tồn tại. Anh ta nói: “Kỳ thực, đây là những trò mà người làm công tác đặc vụ thường làm”. Vì thế, anh ta còn nêu ra một ví dụ khiến cho Kawa Hihara cảm thấy sát thực, trước đây anh có nghe người ta nói, ở Âu Mỹ, kể cả Nhật Bản, mỗi một điệp viên chuyên nghiệp, khi đào tạo đều được yêu cầu phải viết được hai kiểu chữ, trong đó một kiểu chữ là để chuyên dùng vào việc gửi tin tức tình báo.

Những điều này chính là do anh vắt óc nghĩ ra trong lúc bị kích động bởi đau đớn và sợ hãi, nghe ra có vẻ rất hợp lý. Đương nhiên cũng có thể là âm mưu trong âm mưu, sự gian xảo trong gian xảo. Kawa Hihara nghe xong không nói một lời, bỏ đi. Lên tầng. Qua thần sắc thì không nhận ra được rốt cuộc hắn bị những lời giải thích vô cùng hợp lý của Ngô Chí Quốc thuyết phục, hay là bị âm mưu trong âm mưu khiến cho tức giận.

* * *
Không cần biết bị thuyết phục hay là bị chọc tức, đối với Vương Điền Hương mà nói, sự việc đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng và ý nguyện của hắn. Hắn vốn nghĩ hôm nay nhất định sẽ kết thúc được vụ này, thậm chí đã hẹn trước với nhóm phục vụ của nhà khách tối nay đi giải khuây. Bây giờ thấy sự việc hình như đã có thay đổi, chuyển hướng và đi sang ngả khác. Về cả tình và lý, đây là điều hắn không thể chấp nhận được. Hắn muốn kéo sự việc quay lại chiều hướng cũ, nhưng không nhận được sự chấp nhận của Kawa Hihara, cho nên không dám liều mình. Vậy thì phải bí mật, tự làm và lặng lẽ làm. Hắn nhốt Ngô Chí Quốc vào trong phòng, sau đó ra ngoài cửa hút thuốc để lấy lại tỉnh táo, quay lại khóa cửa phòng, bắt đầu một mình thẩm vấn Ngô Chí Quốc, cứ như là tự dựng công đường vậy.

Mới đầu Vương Điền Hương không nói to, đến Tham mưu Trương (béo) ngồi ở phòng khách cũng không nghe thấy họ nói gì. Sau đó tiếng nói liên tiếp lọt ra, có lúc thậm chí rất vang, Tham mưu Trương (béo) có thể nghe thấy rất rõ.

Vương Điền Hương: …

Mày thề cũng không có giá trị!

Ngô Chí Quốc: …

Vương Điền Hương: Tao cần chứng cứ!

Ngô Chí Quốc: Lý Ninh Ngọc lén luyện viết chữ của tôi chính là chứng cứ.

Vương Điền Hương: Nói láo! Ý của mày là Lý Ninh Ngọc đã biết trước tin tức tình báo ấy sẽ rơi vào tay bọn tao, cho nên đã mô phỏng theo chữ của mày để hại mày phải không? Có ma quỷ mới tin lời mày!

Ngô Chí Quốc: Cô ta đã sớm tập viết chữ của tôi từ trước, muốn hãm hại tôi.

Vương Điền Hương: Sao cô ta không hãm hại tao, không hãm hại Kim Sinh Hỏa, lại chỉ hãm hại mày? Mày với cô ấy có thù hận à?

Ngô Chí Quốc: Bởi vì tôi là người chỉ huy công tác diệt trừ giặc Tưởng giặc Cộng.

Vương Điền Hương: Bây giờ mày chỉ có thể chỉ huy được sự sống chết của bản thân mày thôi!

Đúng lúc, Kawa Hihara ở trên tầng gọi Vương Điền Hương. Vương Điền Hương biết chắc do mình nói to kinh động đến Kawa Hihara, hậm hực đi lên tầng. Gặp Kawa Hihara, Vương Điền Hương có ý phủ đầu: “Ngài Kawa Hihara, hắn nói toàn những thứ bịa đặt, tôi không thể tin được”.

Kawa Hihara cười lạnh lùng: “Cho nên anh không can tâm, muốn giải quyết nhanh việc này? Vội gì chứ”. Kawa Hihara mời Vương Điền Hương ngồi, “Tư lệnh Trương (béo) nói rất hay, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, anh sợ cái gì chứ, chúng ta có nhiều thời gian mà. Đừng nóng vội, không nên dùng chiến thuật biển người, ép cả thời gian nghỉ ngơi của người ta, hà tất phải vậy? Không đáng đâu”. Không phải là chỉ trích, mà là cố gần gũi, quan tâm.

Cái Vương Điền Hương quan tâm chính là Kawa Hihara không được để những lời ma quỷ của Ngô Chí Quốc mê hoặc: “Ngài thấy hắn nói có lý không, ngài Kawa Hihara?”. Vương Điền Hương như vướng ở trong cổ, buột miệng hỏi, muốn cố nuốt xuống mà không nuốt được. Đấy chính là điều hắn quan tâm nhất bây giờ, nên rất muốn được an ủi.

Kawa Hihara nghĩ ngợi, cuối cùng nói một cách lập lờ: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.

Nói xong vứt tờ báo đang cầm trên tay cho Vương Điền Hương, “Cô ta hiện giờ đang ở đâu?”. Người hắn hỏi là bà.

“Trong thành, vẫn bị nhốt.”

“Anh đi dẫn cô ta về đây cho tôi.”

Vương Điền Hương có chút chần chừ, Kawa Hihara trợn mắt nhìn anh: “Đừng nói với tôi là cô ta không biết Lão Quỷ, tôi biết là hôm qua anh giấu tôi gọi cô ta đến để nhận diện. Anh cứ tự cho rằng mình thông minh, như vậy không được đâu, làm hỏng việc đấy”.

Vương Điền Hương đờ đẫn nhìn ảnh chân dung mợ Hai trên báo, không biết ông chủ đang an ủi gì mình.

Kawa Hihara như đoán được ý nghĩ của Vương Điền Hương: “Đừng quan tâm tôi sẽ làm gì, nhanh chóng đi dẫn cô ta về đây. Đi nhanh về sớm, tôi chờ”.

Thế là Vương Điền Hương đi.

* * *
Bà Hai đúng là còn rất trẻ, dù đã kinh qua nhiều việc như kết hôn, sinh con, làm cách mạng, nhưng mới có hai mươi hai tuổi, ở cái tuổi đẹp như hoa. Ba năm trước, khi bà Hai được gả cho Tiền Hổ Dực làm vợ bé thì chưa xinh đẹp như bây giờ, thân hình cũng mảnh dẻ, yếu ớt, ánh mắt toát lên vẻ đoan chính, tóc thì bị bạn học theo cách mạng cắt ngắn, trông hơi giống con trai. Lúc bấy giờ cô mới tốt nghiệp trường trung học Cửu Bằng, người bạn cách mạng của cô động viên cô cùng đi Nam Kinh thi vào trường quốc lập nữ thục Kim Lăng, nhưng bố mẹ cô không đồng ý, hoặc đã nói không thể đồng ý được vì tốn quá nhiều tiền. Sau đó, có một hôm, gã họ Tiền mang theo một túi tiền tìm đến bố mẹ cô, nói muốn làm con rể của họ, đây là sính lễ. Bố cô nhìn món tiền có thể đủ cho con gái đi học ở Nam Kinh, bèn gọi vợ và con gái ra thương lượng, xem cô có đồng ý với giải pháp này không để được đi học. Cô đã đồng ý, nhưng lại không đi học. Bố cô đến lúc chết cũng không hiểu được cuối cùng là con gái tự nguyện, hay là kết quả của việc con gái đã bị bà vợ hám lợi lừa gạt hoặc cưỡng ép. Tóm lại, bà Hai đã chôn vùi tuổi thanh xuân của mình như vậy đấy, làm vợ lẽ của Tiền Hổ Dực. Con gái lớn thay đổi trông thấy. Sau đó, Vương Điền Hương thấy dáng người của bà Hai đầy đặn hơn, lộ rõ các đường cong cơ thể, tóc càng ngày càng dài mượt, những người đi đường ngoái lại nhìn cô nhiều hơn. Do vậy, gã Tiền thường khoác lác hắn chính là chuyên gia làm đẹp cho chị em.

Nói láo, đúng ra phải nói ngược lại, gã chiếm hữu, hưởng thụ, phung phí và chà đạp năm tháng tuổi xuân tươi đẹp của bà Hai. Cũng may là thời gian chà đạp không quá lâu, bà Hai năm nay cũng mới có hai mươi hai tuổi, đi trên phố vẫn vậy, luôn thu hút ánh mắt nhìn theo của đàn ông. Do thân phận hiện tại của cô không chỉ là nhân viên của một hãng vận tải nào đó, mà còn là tuyến dưới của Ba Ba: Một cô gái trăng hoa thường xuyên đến sạp thuốc lá của Ba Ba mua thuốc hút, cho nên cô học được cách trang điểm. Đó là cách trang điểm dễ khơi dậy dục vọng của đàn ông, chiếc túi nhỏ cô mang theo người toàn đựng đồ trang điểm như: phấn hồng, son môi, kem trắng da, phấn lót, bút kẻ lông mày, nước hoa, kem trang điểm, v.v…, hơn nữa kỹ thuật trang điểm cũng rất điệu nghệ, quệt quệt mấy cái là tươi xinh và hương thơm ngất ngây ngay. Bây giờ, cô nghe Vương Điền Hương nói là sẽ dẫn cô tới Cầu trang, cô không biết là đi làm gì, nghĩ chắc là có người muốn hỏi cung, thế là cô lại quệt quệt vài nhát, trang điểm cho mình trở thành một cô gái trăng hoa lả lơi.

Đây chính là thân phận hiện tại của cô, cô phải làm tốt thân phận này thì mới có cơ che dấu được tất cả. Cô cũng đã quyết tâm rồi, không thừa nhận bản thân là Cộng sản (Lão Hán). Cô nói với Vương Điền Hương: “Đồ khốn, mày cần tình thì tao có thể chiều, vì bây giờ làm làm cái nghề này, bị bọn khốn chúng mày cưỡng hiếp. Nhưng mày nói tao là Cộng sản gì đó, thì tao thấy mày đúng là đã bị bọn Nhật Bản thối tha làm cho ngu muội rồi. Sao có thể như thế được chứ? Tao chỉ là một con điếm, một con điếm đã bị thằng chó chết Tiền Hổ Dực vùi dập tan nát, nếu mày không hiềm khích tao đã từng là vợ thằng chó họ Tiền, muốn ngủ với tao thì mày cứ tự nhiên. Nhưng tao bảo muốn ngủ với tao thì phải đưa tao về nhà mày, chứ không đến Cầu trang, tao ghét cái nơi quỷ quái ấy lắm rồi”.

Vương Điền Hương cười ha hả: “Tôi không thèm làm tình với cô đâu, giờ đây những người mà tôi muốn ngủ có rất nhiều, họ đều xinh đẹp trẻ trung hơn cô”.

May mà Kawa Hihara không nghe thấy câu này, Kawa Hihara mà nghe thấy chắc chắn sẽ mắng Vương Điền Hương không biết phân biệt hàng! Thô tục! Ấn tượng của Kawa Hihara với bà Hai là một câu thơ: vừa nóng bỏng như vàng, lại dịu dàng như bạc… Câu thơ này là trong Nguyên thị vật ngữ thuộc Tử thức bộ, là lời bình phẩm của Công tử họ Nguyên với Lục Điều phi tử. Lục Điều phi tử không chỉ dung nhan hơn người, mà còn tình tứ thanh cao, được mệnh danh là tài nữ. Người con gái vô tài là đức. Người con gái xinh đẹp là họa. Lục Điều phi tử vừa có tài vừa có sắc, vận mệnh đa đoan cũng không có gì là lạ, cuối cùng cực chẳng đã tìm đến cửa chùa, cạo đầu đi tu. Nhưng Công tử họ Nguyên là người đàn ông có ma lực, sức hấp dẫn của Công tử họ Nguyên không thua kém gì phép thuật, một cái nhìn của Công tử đã làm thức tỉnh dục vọng đã ngủ say bấy lâu của Lục Điều phi tử, dưới ánh nắng hai người tình cờ gặp gỡ, không lâu sau vào một buổi tối trăng sáng như gương, như một vụ hỏa hoạn bất ngờ, đôi trai gái mây mưa ngay bên trong cánh cửa sáu tấm thanh tịnh nơi cửa phật. Xong rồi, Công tử họ Nguyên đã ngâm câu mấy thơ:

Nàng nóng bỏng như vàng,

Lại dịu dàng như bạc.

Nàng từ thiên đường xuống,

Hay từ địa ngục lên.

Kawa Hihara vừa thấy bà Hai, trong đầu đã rộn lên câu thơ ấy. Hắn còn nghĩ cảnh hắn gặp bà Hai cũng không khác với cuộc gặp gỡ của Công tử họ Nguyên và Lục Điều phi tử ở chốn thâm nghiêm cửa phật: Một người ở bên này, một người ở bờ bên kia, ở giữa là rừng gươm biển lửa, thiên hào. Nhưng Công tử họ Nguyên coi rừng gươm là đồi cát, vượt thiên hào như qua một cây cầu, xứng đáng là hào kiệt với cuộc đời sắc tình phóng đãng, khiến hắn ta tự than thân trách phận. Hắn biết mục đích gọi cô ấy đến, cho nên dù trong đầu lởn vởn mấy câu thơ ấy, trong lòng có linh cảm thì cũng không thể vì thế mà manh động.

Mục đích đưa bà Hai đến chỉ có một, chính là nhận diện, nhận diện Lão Quỷ.

Nhận diện ai?

Nhận diện Ngô Chí Quốc trước, sau đó đi nhận diện Lý Ninh Ngọc. Từ đó có thể thấy, Kawa Hihara đã bị thuyết phục bởi lý lẽ của Ngô Chí Quốc.

* * *
Rõ ràng, Kawa Hihara vốn đã có những hoài nghi với những biểu hiện của Lý Ninh Ngọc trên bàn rượu tối qua, chỉ có điều là sau đó trong quá trình kiểm tra nét chữ hắn đã bị chứng cứ rành rành của Ngô Chí Quốc làm cho u mê đầu óc, tạm thời gạt Lý Ninh Ngọc sang một bên. Trưa nay, sự biện minh ngoan cố và có lý của Ngô Chí Quốc đã khơi dậy nghi ngờ của hắn đối với Lý Ninh Ngọc. Tỉnh táo rồi. Ai đúng ai sai? Hắn còn nghiêng ngả giữa hai người Ngô Chí Quốc và Lý Ninh Ngọc, thế là hắn nghĩ tới dùng con bài bà Hai. Hắn không tin là họ không biết nhau, cho dù bà Hai không biết Lão Quỷ, nhưng Lão Quỷ không thể không biết bà Hai. Kawa Hihara cho rằng, chỉ cần quen biết, gặp nhau trực diện, thêm một vài chiêu nhất định, thật khó nói sẽ không có tác dụng. Tục ngữ có câu, là chó thì phải kêu, là ma thì sợ ánh sáng. Hắn giải bà Hai đến để đóng vai là chó và thử ma. Trước tiên là thử với Ngô Chí Quốc, giăng bẫy, ngon ngọt, dụ dỗ, khuyên răn, đe dọa, tra tấn dã man… kịch thật diễn giả, kịch giả diễn thật, văn võ đủ cả, mềm rắn đều có, mười tám ban võ nghệ lần lượt được dùng cả. Kết quả, phản ứng không rõ ràng, liền đưa sang thử người bên Tây lầu, chủ yếu là Lý Ninh Ngọc. Vẫn là kiểu cũ, mặt đỏ, mặt trắng, nói chính, nói phản, đấm đá đủ hiểu… Cuối cùng bà Hai bị đánh đến gần chết, vẫn là không có ai có chút phản ứng rõ ràng nào, khiến Kawa Hihara tức muốn chết. Trong việc này, Ngô Chí Quốc và Lý Ninh Ngọc hòa, kẻ thua duy nhất là Kawa Hihara. Hắn vốn cho rằng có thể mượn quân bài bà Hai để đưa ra quyết định cuối cùng giữa Ngô Chí Quốc và Lý Ninh Ngọc, nhưng xong mới biết là nước bài này đã vô ích, không thu được thứ gì, vừa không có được sự lựa chọn như trong tưởng tượng, vừa không có được kết quả ngoài ý muốn.

Có điều ván bài này còn chưa xong, bà Hai vẫn còn sống. Kawa Hihara đã nói trước với mợ Hai: Đừng thử thách sự nhẫn nại của hắn! Nhưng bà Hai lại không thức thời, cả hai cơ hội đều lãng phí. Mạng sống của loại người như vậy không đáng để quý. Kawa Hihara không phải là Công tử họ Nguyên, bị nhan sắc làm cho mờ mắt, làm hỏng quy định và đạo đức. Kawa Hihara là quân nhân của đại đế quốc Nhật Bản, không có chuyện thương hoa tiếc ngọc. Hắn quyết định chơi con bài tính mạng của bà Hai.

Vậy là, Kawa Hihara đưa mợ Hai từ Tây lầu về Đông lầu, đẩy đến trước mặt Ngô Chí Quốc, rút súng ngắn ra hỏi Ngô Chí Quốc: “Tao sẽ bắn, hay là mày?”.

“Để tôi.” Ngô Chí Quốc nói xong, cầm lấy khẩu súng, bắn liền ba nhát vào đầu bà Hai, máu và não bắn tung tóe.

Kawa Hihara ngợi khen: “Ông đã thể hiện rất tốt, khiến tôi nghĩ đến một câu thành ngữ của quý quốc: Đại nghĩa diệt thân”. Miệng nói vậy nhưng trong lòng đang loạn. Nếu như trước đây sự nghi ngờ của Kawa Hihara đối với Lý Ninh Ngọc và Ngô Quốc Chí là như nhau, thì sau ba phát súng của Ngô Chí Quốc nhằm vào đầu bà Hai, điều này đã được thay đổi: Hắn nghi ngờ Lý Ninh Ngọc nhiều hơn Ngô Chí Quốc.

Thế là, Kawa Hihara tính kế cho hành động tiếp theo, giăng bẫy với Lý Ninh Ngọc. Hắn sai Vương Điền Hương đem giấy bút đến, yêu cầu Ngô Chí Quốc viết một bức huyết thư, nội dung do hắn đích thân đọc, Ngô Chí Quốc chỉ cần chép theo. Máu đã có sẵn, vẫn lặng lẽ chảy trên đầu của bà Hai, phả ra hơi nóng tanh nồng. Ngô Chí Quốc điềm nhiên chấm bút vào vết máu tươi, theo lời của Kawa Hihara, viết một bức di thư bằng máu tươi nội dung như sau:

Tư lệnh Trương: Tôi phải lấy cái chết để chứng minh với ông rằng, tôi không phải là giặc Cộng, giặc Cộng chính là Lý Ninh Ngọc.

Xin hãy tin tôi! Hãy chăm lo cho người nhà của tôi…

Tuyệt bút của Ngô Chí Quốc Kawa Hihara nhìn bức huyết thư còn chưa kịp khô, nói với Ngô Chí Quốc: “Nhớ kỹ, từ nay trở đi anh đã chết rồi”.

Ngô Chí Quốc ậm ừ: “Tôi không thể chết, Lý Ninh Ngọc sẽ làm tôi sống lại”.

Kawa Hihara cười lạnh lùng: “Đừng vội mừng. Nói cho anh biết, nếu như Lý Ninh Ngọc không phải là Lão Quỷ thì anh còn chết thảm hơn, tôi sẽ không chăm lo cho người thân của anh đâu”.

Ngô Chí Quốc lớn tiếng nói: “Cô ấy chắc chắn là Lão Quỷ”.

Kawa Hihara trợn mắt nhìn Ngô Chí Quốc: “Cái đó phải để tôi nói mới có giá trị”.

Nhưng Kawa Hihara cuối cùng cũng không có cách nào để nói như vậy, bởi Lý Ninh Ngọc đã lật tẩy và đánh trả lại quân bài của chính hắn.

* * *
Phải nói là ván bài ấy Kawa Hihara đã chơi rất kỳ công, cẩn thận, không chỉ đích thân xuất hiện mà còn điều động nhiều người, xe hơi để làm đạo cụ, tạo đủ thanh thế. Ấy là một vở kịch đã được dày công chuẩn bị, có ngọn có nguồn, được phân thành các đoạn khởi, thừa, chuyển, hợp. Đoạn đầu do Kawa Hihara diễn chính hát chính, hắn một mình hẹn Lý Ninh Ngọc ra ngoài, đưa cô đi dạo ở sườn đồi phía sau trang viên, cùng nhau đi lòng vòng, giống như hai người bạn thân lâu ngày gặp lại. Cuối cùng hai người dừng lại trong chòi hóng mát, hình như muốn nói chuyện thẳng thắn với nhau. Chòi hóng mát dựng bên sườn núi, địa thế cao, móng cũng cao, tầm nhìn thoáng rộng, từ đây có thể nhìn ra ngoài, quang cảnh trong trang viên đều nằm trong tầm nhìn. Họ vừa ngồi xuống chưa lâu, một chiếc xe cứu thương màu trắng dừng lại phía trước Đông lầu, mang xác của bà Hai đi. Cùng lúc, Vương Điền Hương lấy một chiếc xe Jeep màu xanh, đón những người trong Tây lầu gồm Kim Sinh Hỏa, Cố Tiểu Mộng và Thư ký Bạch lên xe đi. Còn tại sao đi, đi đâu thì Vương Điền Hương khoát không nói.

Mọi việc, Kawa Hihara và Lý Ninh Ngọc ngồi trong chòi hóng mát đều nhìn thấy rất rõ, Kawa Hihara cũng nói rất rõ, chỉ có điều những gì hắn nói đều là nói dối, xác của Hai thì nói là của Ngô Chí Quốc, đưa Kim Sinh Hỏa, Cố Tiểu Mộng và Thư ký Bạch đi thì nói là đưa họ về nhà.

“Tại sao lại về nhà?” Kawa Hihara tự hỏi tự trả lời: “Bởi vì sự việc đã kết thúc, chân tướng Lão Quỷ đã rõ ràng”.

“Ai là Lão Quỷ?” Kawa Hihara vẫn tự hỏi tự trả lời: “Ầy à, thôi không nói chuyện này nữa, tôi nghĩ hãy thay Trưởng ban Ngô hoàn thành di nguyện đã, dù gì thì việc của người chết cũng luôn gấp hơn việc của người sống, cô nói có đúng không, Trưởng phòng Lý?”. Nói rồi nhìn Lý Ninh Ngọc cười cười, yêu cầu Lý Ninh Ngọc thuật lại lần nữa quá trình cô tiết lộ điện mật cho Ngô Chí Quốc khi trước.

Kawa Hihara nói một cách nghiêm chỉnh: “Cô nên biết, nếu như cô nói không giống như lần trước, có thêm bớt, thì tôi sẽ hiểu thế nào rồi”.

Lý Ninh Ngọc nghĩ ngợi, cô vừa nghịch cái lược gỗ, vừa bình tĩnh nhớ lại, thời gian, địa điểm, nguyên nhân, quá trình, đối thoại, cách nghĩ, tình hình, một là một, hai là hai, diễn biến từ đầu chí cuối, tuy là không giống từng chữ so với lần trước, nhưng về cơ bản thì không thêm bớt gì.

“Biểu hiện rất tốt, cần biểu dương.” Lý Ninh Ngọc nói xong, Kawa Hihara vỗ tay khen hay, “Không đơn giản, thật không đơn giản. Có điều nói như Trưởng ban Ngô, ngay cả đến nói dối cô cũng nhớ như vậy, chứng tỏ cô ta thật là khôn ngoan, quá khôn ngoan”.

“Đây là sự thật.”

“Là sự thật ư?”

“Đúng.” Lý Ninh Ngọc nhìn Kawa Hihara,

“Ngài Kawa Hihara, lẽ nào ông nghi ngờ tôi là giặc Cộng sản?”.

“Không phải là nghi ngờ, mà là khẳng định.” Kawa Hihara, “Nếu không làm sao tôi có thể thả bọn họ chứ?”.

Lý Ninh Ngọc do dự một lát: “Ngài Kawa Hihara, ông… tại sao…”.

Kawa Hihara ngắt lời: “Lý Ninh Ngọc, cô đừng đóng kịch nữa, tại sao ở trên tay tôi đây này”. Nói xong giơ ra huyết thư của Ngô Chí Quốc, ném cho cô: “Xem đi, bằng chứng này là đủ chứ?”.

Đến đây thì vở kịch đã diễn xong phần “thừa”, đi vào phần “chuyển”, lý thú và cao trào cũng sắp diễn ra.

Giấy trắng chữ đỏ, vừa nhìn đã hoảng hồn! Cho dù chiếc lược gỗ có là mũi tiêm an thần, thì cũng khó mà khiến cho Lý Ninh Ngọc bình tĩnh. Cô vụt đứng dậy… đứng dậy như vậy, giống như là bị quật ngã linh hồn, mắt nhìn thẳng, toàn thân bất động, trơ như khúc gỗ, khiến Kawa Hihara không khỏi kinh sợ. Đứng thẫn thờ như vậy một hồi, Lý Ninh Ngọc giống như chợt nhớ ra điều gì, cô gọi thất thanh: “Không được rồi, ngài Kawa Hihara, chúng ta bị lừa rồi! Ngô Chí Quốc… tôi bây giờ tin chắc Ngô Chí Quốc chính là Lão Quỷ”.

“Hoang đường!” Kawa Hihara bác bỏ nói, “Cô ngồi xuống, làm trò quái quỷ gì vậy, đừng đóng kịch nữa, cô mới là Lão Quỷ. Bây giờ cô nói gì tôi cũng không tin đâu”.

“Ông… ngài Kawa Hihara…” Lý Ninh Ngọc đau khổ lắc đầu, bao nhiêu điều muốn nói mà không biết bắt đầu từ đâu.

“Khai ra đi.” Kawa Hihara trái lại rất biết phải nói như thế nào, bởi vì những gì cần nói, lúc trưa vừa mới nói với Ngô Chí Quốc, “Người Trung Quốc các cô có câu: Kẻ biết thời thế mới là tuấn kiệt, giờ khai ra còn có thể lấy công chuộc tội, làm lại từ đầu. Cô là người thông minh, lại lấy một câu nói quen thuộc của quý quốc: Mất bò mới lo làm chuồng, vẫn còn chưa muộn”. Hắn không uy hiếp mà dụ dỗ khai nhận. Kawa Hihara nho nhã thư sinh như con gái, tính tình dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, không phù hợp với uy hiếp, hơn thế bao nhiêu năm làm phiên dịch khiến hắn trưởng thành lên nhiều, ăn nói uyển chuyển khôn khéo đi vào lòng người, dụ cung chính là thế mạnh của hắn.

Lý Ninh Ngọc chằm chằm nhìn Kawa Hihara, lời lẽ đanh thép: “Ngài Kawa Hihara, câu nói này lẽ ra phải để tôi nói mới đúng, mất bò mới lo làm chuồng, vẫn còn chưa muộn! Hãy mau giữ xác của Ngô Chí Quốc lại, không thể để cho mang đi!”.

“Tại sao?”

“Hắn mượn thi thể để chuyển thông tin tình báo đấy!”

“Cái gì? Cô nói cái gì?” Mắt Kawa Hihara trợn tròn.

Lý Ninh Ngọc đi đến trước mặt Kawa Hihara, hỏi một cách hùng hổ: “Ông đã kiểm tra thi thể hắn chưa?”.

Kawa Hihara chớp chớp mắt nhìn: “Cô muốn nói là hắn giấu tin tức tình báo trong thi thể?”.

“Đúng vậy!”

“Cảm ơn cô đã nhắc nhở.” Kawa Hihara cười khẩy, “Có điều cô đã quá lo. Nói cho cô biết, tôi đã kiểm tra người hắn rồi, từ đầu đến chân, từng chân tơ kẽ tóc đều đã kiểm tra hết.

Nếu như thi thể là cô, thì tôi còn phải xem cả vùng kín của cô, cả tử cung nữa, những chỗ ấy đều có thể giấu được, cô bảo có đúng không?”.

Lý Ninh Ngọc chán ghét quay đầu bỏ đi: “Vậy đợi ông kiểm tra xong thi thể của hắn rồi hãy đến tìm tôi, có thể trong bụng hắn có giấu thứ gì đó”. Nói rồi cất bước bỏ đi.

“Đứng lại!” Kawa Hihara chặn đường, tự nhiên và lịch sự dang tay ra, “Đã kiểm tra rồi, không có, không có gì cả. Đây là trò trẻ con, đã sớm có người diễn rồi, bây giờ không còn ai chơi trò này nữa”. Vừa nói vừa tiến lại gần Lý Ninh Ngọc, rạch ròi từng câu từng chữ: “Cô trụ không nổi rồi phải không? Mà việc gì phải cố trụ chứ? Tôi không thể hiểu nổi, việc đến nước này rồi, cô không còn sự lựa chọn nào tốt hơn, chỉ còn cách khai ra thôi”.

Lý Ninh Ngọc bất ngờ đặt mình xuống ghế đá, chưa nói câu nào mà nước mắt đã trào ra: “Ngài Kawa Hihara, ông hãy tin tôi, tôi không phải là giặc Cộng, Ngô Chí Quốc nói tôi là Lão Quỷ thì chính là đã nói rõ hắn là Lão Quỷ…”.

Kawa Hihara cắt ngang lời: “Tôi tin người chết, không tin người sống”.

Lý Ninh Ngọc trầm ngâm một lát rồi đột nhiên nói lớn: “Ngài Kawa Hihara, cứ cho là trong bụng Ngô Chí Quốc không giấu gì, tôi vẫn khẳng định hắn là giặc Cộng. Ông coi hắn sợ tội nên tự sát là hy sinh vì nghĩa, lẽ nào không sợ làm nhơ bẩn trí tuệ của ông? Những ví dụ về giặc Cộng bị bắt đã sợ tội tự sát đầy ra đó”.

Kawa Hihara liếc nhìn Lý Ninh Ngọc: “Giờ đây chính là cô đang làm nhơ bẩn trí tuệ của tôi đấy, nhưng tôi sẽ không để cô mê hoặc đâu”.

Lý Ninh Ngọc sán đến trước mặt Kawa Hihara tỏ thái độ đối đầu gay gắt, “Xin hỏi ngài Kawa Hihara, Ngô Chí Quốc tại sao lại cứ phải lấy cái chết để tố cáo tôi, lẽ nào hắn không thể nói, không thể viết?”, ngừng lại, rồi tràng giang đại hải nói tiếp, “Ngài Kawa Hihara, tôi hy vọng ông thay đổi cách nghĩ để xem xét vấn đề. Ông nghĩ xem, nếu như ông có đủ chứng cứ chứng minh tôi là Lão Quỷ, ông sẽ dùng cách này để tố cáo tôi chứ? Chọn cái chết thực ra là có lợi cho tôi, vì chết rồi thì không đối chứng được. Ông chết, đồng nghĩa với nhân chứng đã chết, chứng cứ cũng đã chết, khi ấy tôi có thể giở trò, có thể cắn răng chịu đựng mà không chịu khai. Cho nên, nếu như tôi thực sự là lão Quỷ, tôi tin chắc chắn là Ngô Chí Quốc sẽ không chết, bởi vì hắn lấy cái chết ra để tố cáo tôi, thì chỉ là có lợi cho tôi mà thôi, để ngỏ khả năng cho tôi thoát thân. Nhưng tôi không phải là Lão Quỷ, vì sao hắn lại cố tình nói tôi là Lão Quỷ? Chỉ có một khả năng:

Hắn chính là Lão Quỷ. Hắn biết trước không thể sống, sẽ phải chết, chết quách đi cho xong, sau đó lợi dụng cái chết của hắn để đánh lừa ông. Nếu như thành công, ông sẽ coi tôi là Lão Quỷ, bắt tôi và giết tôi, hồn ma của hắn sẽ ngửa mặt lên trời mà cười ha hả”.

Kawa Hihara cười nói: “Còn cao kiến gì, cứ nói tiếp đi”.

Lý Ninh Ngọc trấn tĩnh lại tinh thần, nói tiếp: “Mong ngài Kawa Hihara nghĩ lại, cái cách tố cáo tôi của hắn mới chỉ là nói thế, làm gì có chứng cứ, còn hắn ‐ tôi nghĩ tối qua các ông bắt hắn chắc chắn là đã có chứng cứ trong tay. Cái này tạm thời không nói đến, theo cá nhân tôi, hắn không chết, không tự sát, thì tôi không nghĩ hắn là Lão Quỷ, tuy hắn nói hắn không biết nội dung bức điện mật, tôi biết rất rõ hắn đang nói dối, nhưng tôi cũng không vì thế mà khẳng định hắn là Lão Quỷ, bởi vì tôi cảm thấy bản thân việc hắn thăm dò tôi về nội dung bức điện mật vốn đã không đàng hoàng gì rồi, hắn muốn đổ vứa trách nhiệm, không thừa nhận cũng là điều dễ hiểu. Hôm qua, Thư ký Bạch tìm tôi nói chuyện, tôi cũng nói như vậy. Nhưng bây giờ hắn chết, huyết thư của hắn đang chứng tỏ hắn là Lão Quỷ, bởi vì tôi biết tôi không phải là Lão Quỷ gì cả, chỉ có lão Quỷ mới nói tôi là Lão Quỷ”.

Kawa Hihara cười cười, định nói, Lý Ninh Ngọc lại cướp lời nói: “Tôi có thể nói như thế này, nếu như hắn chết chỉ để chứng minh sự trong sạch của mình, tôi thấy kiểu chứng minh này cũng có mặt có thể tin. Nhưng giờ đây hắn không chỉ muốn trong sạch, mà còn kéo người khác chết thay, khiến tôi phải chết, điều này tuyệt đối không thể tin được. Bởi vì như tôi vừa nói, tôi biết tôi không phải là Lão Quỷ, quân bài tẩy của hắn là con bài lừa gạt. Điểm này chỉ có tôi biết, ông không biết, cho nên hắn muốn đánh lừa ông. Tôi nói tôi không phải là Lão Quỷ, chỉ là khẩu thiệt vô bằng, ông có tin không? Không tin. Đây chính là điều kiện để hắn lừa ông, bởi vì bây giờ ông nghi ngờ tất thảy bọn tôi. Hắn dùng chính sự nghi ngờ chúng tôi của ông để đánh bạc với ông, nếu thua thì cũng không sao cả, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải chết. Nhưng nếu thắng thì hắn là người thắng lớn, thắng ông và hại chết tôi, thật là tuyệt! Còn vì sao hắn không tố cáo những người khác, chỉ tố cáo tôi, cái đó thì quá rõ ràng rồi, bởi vì chính tôi là người đã nói ra sự thật, khiến hắn bị bắt vào đây. Tóm lại, bây giờ tôi có thể từ cái chết của hắn và sự vu cáo tôi của hắn, dám khẳng định hắn chính là Lão Quỷ. hy vọng ngài Kawa Hihara có thể nhìn rõ mọi việc, đừng vì cái mạng chó rẻ mạt của hắn làm cho mê muội. Tôi tin chắc nếu hắn biết tôi là Lão Quỷ, hắn sẽ không chết, mà sống sẽ tốt hơn”.

“Nói xong rồi chứ?” Kawa Hihara nghe xong lại vỗ tay khen: “Nói hay lắm. Vẫn bảo cô ít nói, thực ra là rất có khiếu nói”. Thấy Lý Ninh Ngọc định nói chen vào, hắn ngăn lại, “Giờ đến lượt tôi nói. Nếu tôi nói với cô là Ngô Chí Quốc chưa chết, nói như cô thì tôi đang lừa cô, vậy cô có cao kiến gì?”.

Lý Ninh Ngọc trống ngực đập thình thịch, cảm giác như tim đã rơi xuống tận đũng quần, toàn thân không còn cảm giác, trước mắt là một màu đen. Nhưng khoảnh khắc này rất ngắn, giống như là việc gạt cầu dao, rất nhanh lại có điện trở lại, cô nghe thấy mình đã nói: “Nếu như vậy, tôi rút lại lời tôi đã nói”.

Kawa Hihara kinh ngạc, vội hỏi dồn dập: “Nói như vậy có nghĩ là cô lại không cho rằng hắn là Lão Quỷ? Hắn không phải, cô cũng không phải, vậy lại là ai nữa đây? Là Kim Sinh Hỏa hay Cố Tiểu Mộng?”.

“Là ai thì cũng phải có chứng cứ.” Lý Ninh Ngọc nói một cách thận trọng, “Vừa nãy tôi đã nói rồi, là tôi căn cứ vào sự tự sát của hắn và tố cáo tôi để phán đoán hắn là Lão Quỷ. Nếu như sự việc không phải như vậy, thì tôi cũng không thể phán đoán. Tôi không cho rằng hắn không phải là Lão Quỷ, mà cũng không thể nói là ai. Tôi đã nói, không có chứng cứ xác thực, tôi không thể tùy tiện tố cáo người nào được”.

Kawa Hihara suy nghĩ một hồi, đứng dậy, nhìn xuống dưới núi nói: “Tôi cho rằng, cho đến hiện tại, biểu hiện của cô rất tốt. Tôi thích cô đó, trí tuệ của cô quả là không thường, tố chất tâm lý cũng rất tốt. Nhưng tôi càng thích bắt được cô, bắt được tên giặc Cộng như cô khiến tôi có một cảm giác thành công, cô có biết không?”.

Kawa Hihara nói là nói thật, vở kịch này xem ra chỉ có thể diễn đến đây, hắn không muốn diễn tiếp. Nếu như có thể, hắn còn muốn xóa đi tất cả những gì đã diễn trước đó, bởi vì vở kịch dày công dàn dựng và huy động nhiều người này thực ra không có chút kết quả nào. Về điểm này bất luận là Ngô Chí Quốc đang bị nhốt ở Đông lầu hay Vương Điền Hương đang đợi ở nhà khách đều đã có dự cảm.

Vương Điền Hương sau khi đưa Kim Sinh Hỏa, Cố Tiểu Mộng và Thư ký Bạch lên xe, thực ra xe chưa ra khỏi cổng lớn, mà chỉ đỗ ở trước nhà, cứ ngỡ sự việc sẽ nhanh chóng kết thúc. Sau đó lâu lâu không có tin gì, xem ra đã đến lúc ăn tối, bèn cho bọn họ xuống xe, đi đến nhà ăn đợi. Đợi, đợi mãi vẫn không có tin tức gì, Vương Điền Hương lo lắng xảy ra chuyện, bèn giao người cho Tham mưu Trương (béo) canh, còn mình thì đi ra phía sau nhà. Vừa đi đến sân sau ngôi nhà, từ xa đã nhìn thấy Kawa Hihara và Lý Ninh Ngọc, kẻ trước người sau, đi xuống núi, trông rất là nhàn nhã, nhìn đã biết ngay không có kết quả gì. Do tầm nhìn hạn chế, nấp ở phía sau khe cửa sổ nhìn trộm, Ngô Chí Quốc phải một lát sau mới nhìn thấy. Đợi khi hắn nhìn thấy bộ dạng của hai người ‐ Lý Ninh Ngọc vẫn cầm lược chải chải tóc như thể không có ai bên cạnh! Hắn đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, hình như sợ hãi đã biến hắn chỉ còn nhỏ như sợi tóc, đang bị cái lược của Lý Ninh Ngọc cào đi kéo lại, bất cứ lúc nào cũng cũng có thể cào rụng, rơi xuống đất.

Lúc ấy, đúng buổi hoàng hôn, sắc vàng rực của ánh hoàng hôn xế chiều như đang chuyển động, nhảy múa, lấp lánh trên chiếc lược gỗ sơn bóng, khiến người ta có cảm giác trên tay Lý Ninh Ngọc như có phép thuật và thần thánh.

* * *
Sự thật chứng minh Lý Ninh Ngọc không có gì là phép thuật hay thần thánh cả.

Lúc ăn tối, món ăn còn chưa mang lên, đồ ăn chính vẫn còn chưa bắt đầu, thì Lý Ninh Ngọc lại bị một món khai vị ‐ nửa quả ớt rừng ‐ làm cho gục ngã.

Là đau dạ dày.

Đau đến nỗi nhìn cô như một con rắn đang hoảng sợ, thân co quắp như cánh cung, không đứng thẳng lên được. Nếu bộ dạng khom lưng có thể giả vờ được, nhưng còn những giọt mồ hôi như những hạt đậu tương trên trán thì không thể là giả được. Không phải giả thì đương nhiên là thật. Là thật thì phải mời bác sĩ khám cho cô ấy. Cố Tiểu Mộng kiên quyết yêu cầu Kawa Hihara đưa cô ấy đi viện.

Cố Tiểu Mộng nói: “Cứ cho cô ấy là Lão Quỷ, thì ông cũng không thể thấy chết mà không cứu”.

Kawa Hihara cười nói với Cố Tiểu Mộng:

“Cô Cố à, cô toàn nói những thứ đâu đâu, nếu cô ấy là lão Quỷ, thì tôi càng phải cứu cô ấy”.

Đúng vậy, Kawa Hihara sẽ phải cứu cô ấy. Nhưng có cần đến bệnh viện hay không, hắn để Lý Ninh Ngọc tự quyết định. Ở đây lại có nguyên cớ của hắn, hắn đang thăm dò Lý Ninh Ngọc. Nếu như Lý Ninh Ngọc nằng nặc đòi đi bệnh viện, Kawa Hihara sẽ xem đây là khổ nhục kế do Lý Ninh Ngọc đạo diễn: Nói là nửa quả ớt, nhưng thực tế có thể là lặng lẽ nuốt thứ gì đó đáng sợ làm đau dạ dày, để bản thân có cơ hội tiếp cận với bên ngoài. Hắn còn suy đoán Lý Ninh Ngọc có thể sẽ chỉ định rõ là đi bệnh viện nào, nếu như là vậy thì hắn sẽ có đủ lý do để nghi ngờ, và trong bệnh viện, chắc chắn có đồng bọn của Lý Ninh Ngọc.

Nhưng Lý Ninh Ngọc chẳng những không yêu cầu đi bệnh viện, mà còn coi bệnh của mình không hề hấn gì. “Không sao đâu”, cô nói như vậy với cả Kawa Hihara và Cố Tiểu Mộng, “bệnh cũ ấy mà, uống thuốc là sẽ khỏi thôi”. Hơn thế còn rất giống một người bệnh đã quen với bệnh của mình, còn biết uống thuốc gì nữa: Hồ thị vị thông ninh và Hồ tự dưỡng vị hoàn[1].

[1] Thuốc chữa đau dạ dày và thuốc bổ dạ dày hiệu họ Hồ.

Hai loại thuốc đó đều sản xuất trong nước, rất phổ biến, có thể mua được ở bất kỳ nhà thuốc hay bệnh viện nào. Nói như vậy là cô ấy không hề làm trò với Kawa Hihara và Vương Điền Hương, chỉ là muốn Tham mưu Trương (béo) đi ra ngoài, chạy sang đường Nam Sơn ở phía đối diện để mua thuốc.

Tham mưu Trương (béo) đi xe gắn máy, nên quay về rất nhanh. Lúc ấy, mọi người vẫn đang ăn, Lý Ninh Ngọc nằm nghỉ ở bên cạnh, đợi thuốc. Cố Tiểu Mộng đích thân đến nhà bếp lấy nước, đỡ Lý Ninh Ngọc dậy uống thuốc. Hình như thuốc rất công hiệu, uống vào một lúc, đã thấy Lý Ninh Ngọc không còn nhíu mày, nhăn mặt, mồ hôi trên trán cũng thấy ít đi nhiều. Khi mọi người ăn cơm xong, cô đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, đi bộ cũng không sao. Tuy chưa thể rảo bước như bình thường, nhưng cô hoàn toàn có thể tự đi một mình, không cần ai dìu đỡ. Kawa Hihara muốn bảo Tham mưu Trương (béo) lấy xe gắn máy đưa cô về, cô cũng từ chối. Không phải khéo léo cảm ơn từ chối, mà là từ chối thật sự, thái độ hờ hững, lời nói lạnh lùng. Ít nhất là Kawa Hihara nghe thấy như vậy.

Lý Ninh Ngọc bảo: “Tôi đi cùng mọi người, tránh gây thêm sự hoài nghi tôi là Lão Quỷ”.

Kawa Hihara cười nói: “Nói thế hóa ra cô không đi bệnh viện là vì trong sạch?”.

Lý Ninh Ngọc đáp: “Đúng vậy”.

Kawa Hihara lại hỏi: “Nói như vậy là trong sạch quan trọng hơn cả tính mạng à?”.

Lý Ninh Ngọc đáp: “Đúng thế”.

Kawa Hihara cười bảo: “Vậy thì đi thôi. Đi, cùng đi”.

Vậy là họ cùng nhau đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro