CHƯƠNG SÁU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, những người trong ngôi nhà vẫn đang ngủ, Kawa Hihara lại bị tiếng khóc của Ngô Chí Quốc trong mơ đánh thức. Hắn mơ thấy Ngô Chí Quốc giống như một con rắn giả chết nằm cuộn dưới chân hắn, cầu xin tha mạng, nước mắt dàn dụa. Khi tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của hắn là sự tĩnh mịch trong ngôi nhà, rất tối, cứ như là đã xảy ra chuyện gì chết người, có động mà không có âm thanh, có mặt trời mà không có ánh sáng. Bóng đen mông lung chui qua khung kính cửa sổ, nằm im lìm trên đệm giường, xù lông, mạnh mẽ, mãnh liệt, biến ảo… Bởi vì sự tĩnh mịch, hắn có cảm giác như nghe thấy cả âm thanh tụ tán của ánh bình minh. Sự tĩnh lặng tột cùng khiến hắn có linh cảm một điều không tốt lành, hắn vùng dậy, vội vã mặc quần áo, lúc mở cửa tay đã nắm chắc khẩu súng, hình như ngoài cửa có một khẩu súng khác. Một khẩu súng đầy thù hận, đạn đã lên nòng, kẽ chạm là nhả đạn.

Mở cửa ra nhìn, bên ngoài chẳng có gì, không có súng, chẳng có người, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng lọt ra từ căn phòng bên cạnh, hình như có người. Hắn thấy cửa đóng, không biết bên trong là ai, vẫn không dám buông lỏng tay súng. Cho đến khi đi qua cửa sổ, thấy bóng đen của lính gác trước ngôi nhà đối diện vẫn như thường mới thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng tay súng. Hắn gõ cửa phòng bên cạnh, hỏi có xảy ra chuyện gì không, thực ra là muốn xem xem Vương Điền Hương có trong đó không. Không có, cũng không có việc gì. Hoặc giả nói, việc họ (hai tên nghe trộm) vừa nói, hắn cho rằng không tính.

Đi xuống dưới.

Tham mưu Trương (béo) suốt đêm tra tấn, thấm mệt, nằm ngửa trên ghế sofa ngáy, mặc giá rét, đùi đè lên khẩu súng ngắn, có hơi hướng của gái đĩ giả con nhà lành. Kawa Hihara ho khan một tiếng, Tham mưu Trương (béo) lập tức tỉnh dậy, vội vàng đứng nghiêm, đầu gối run lập cập như sắp rơi xuống vực.

“Đã chịu khai chưa? ”

“Chưa.”

Nghe thấy chưa, vẫn chưa chịu khai.

Kawa Hihara nghĩ, thật đúng là một thằng khốn, vừa hôi thối lại vừa cứng đầu.

“Thế người đâu?” “Ở trong ấy.”

Nhốt ở trong phòng.

Kawa Hihara định vào phòng xem, nhưng không thành, vì hắn bỗng nhiên thấy đau bụng. Vào nhà vệ sinh mới thấy không phải là đau bụng thông thường, mà là miệng nôn trôn tháo, buộc phải đến bệnh viện khám. Tình thế rất gấp gáp, thậm chí còn không kịp lôi Vương Điền Hương ra khỏi đống chăn, bảo Tham mưu Trương (béo) vội vàng xuất phát.

* * *
Bệnh cấp được điều trị cấp, kiểm soát được ngay.

Đúng mười giờ, Kawa Hihara và Tham mưu Trương (béo) từ thành phố trở về. Xe tiến thẳng vào phía sân sau trang viên, ánh mắt của Kawa Hihara như vô tình, như cố ý nhìn sang Tây lầu, hắn thấy lính gác trước nhà đang quát mắng và xua đuổi một ông già. Ông già gánh đôi sọt tre, trên đòn gánh vắt một chiếc khăn, trông như người đi thu mua đồng nát. Ông già cao gầy, bước đi lưng thẳng tắp, chân tay thõng thượt, trông như người dị hình dị dạng, khiến Kawa Hihara chú ý. Nhưng cũng không lưu tâm, mà chỉ nhìn để mà nhìn vậy thôi, chẳng suy nghĩ nhiều làm gì.

Về đến nhà, không thấy Vương Điền Hương, chỉ có một tên lính đang canh Ngô Chí Quốc ở phòng khách. Kawa Hihara nghĩ Vương Điền Hương nhất định đang ở ngôi nhà đối diện, trong lòng không mấy vui vẻ, sai tên lính đi gọi Vương Điền Hương về. Tên lính vẻ cảnh giác kiểm tra phòng của Ngô Chí Quốc, không có gì bất thường mới sán gần tới trước mặt Kawa Hihara nói một cách bí hiểm: “Sở trưởng Vương ra ngoài rồi. Có tình hình mới, Ba Ba đến rồi, Sở trưởng Vương bám theo hắn rồi”.

Ba Ba là ai? Kawa Hihara lúc này chưa nhớ ra. Tham mưu Trương (béo) chỉ chỉ vào phòng của Ngô Chí Quốc thì thầm: “Chính là liên lạc của hắn”.

Kawa Hihara nhớ ra cái tên Ba Ba mà Vương Điền Hương đã từng kể cho hắn. Chợt ngộ ra, ông già ban nãy hắn nhìn thấy từ trên xe có thể chính là Ba Ba, liền bỏ mặc tên lính, bước nhanh ra cửa nhìn. Nhìn thấy Vương Điền Hương cởi áo khoác, cùng với một cấp dưới giả vờ luận bàn về võ nghệ bên bìa rừng, mắt không rời ông già, nên hắn càng tin chắc ông già chính là Ba Ba. Lúc ấy, Ba Ba đã bị lính gác ở Tây lầu đuổi, hậm hực bước đi, ngó ngang liếc dọc mà không biết đi hướng nào ‐ hình như muốn đi sang bên này, nhưng lại lưỡng lự. Kawa Hihara vội về phòng, bảo với Tham mưu Trương (béo): “Ba Ba đang ở ngoài kia, anh ra hỏi xem có phải lão đi thu lượm phế liệu không, nếu đúng thì bảo ở đây có ít giấy vụn, rồi dẫn lão vào đây. ”

Ba Ba hôm nay cải trang là một người thu lượm phế liệu, có giấy vụn tất nhiên sẽ đến lấy. Lúc này anh là chủ nhà, việc của anh là bán giấy vụn, tuyệt đối đừng có làm gì hơn, kẻo rút dây động rừng. Cho nên Ba Ba vừa vào, Kawa Hihara bảo lính gác đi ra chỗ khác, sai Tham mưu Trương (béo) lên tầng lấy mấy thùng giấy xuống. Những thùng giấy này có phải là thứ bỏ đi đâu, đều dùng đựng thiết bị nghe trộm, bây giờ là đóng kịch nhưng làm thật, nên đành hy sinh mấy thùng giấy ấy. Hơn nữa đây đâu phải sự hy sinh vô ích, mà là có ích, lợi ích lớn nữa là đằng khác. Qua lần tiếp xúc này, vừa nhìn vừa nói chuyện với Ba Ba, lại thêm sự phối hợp ăn ý của Tham mưu Trương (béo), Kawa Hihara ít nhất cũng đạt được hai mục đích:

Một, tuy nói chuyện phiếm với Ba Ba, chẳng có nghĩa gì, nhưng âm thanh là có phương hướng và có dụng ý cả, đủ để Ngô Chí Quốc ở trong phòng nghe thấy. Như là, nếu Ngô Chí Quốc là Lão Quỷ, hẳn sẽ hiểu được chuyện gì ‐ đồng bọn đang tìm. Được! Đồng bọn đang tìm mày, mày sốt ruột rồi hả. Sốt ruột rồi sẽ dễ sơ suất, dễ mất lý trí. Lúc này, cái mà Kawa Hihara đang đợi chính là: Để Ngô Chí Quốc sốt ruột, loạn trí, mất đi phương hướng.

Hai, nhân khi Ba Ba đang thu dọn thùng giấy, Kawa Hihara cố tình giả vờ như vừa nhớ ra điều gì, hỏi Tham mưu Trương (béo) đã đem hoa quả đến ngôi nhà đối diện chưa. Câu hỏi rất tuyệt, bất kể Tham mưu Trương (béo) trả lời thế nào ‐ đem rồi hoặc chưa, Kawa Hihara đều có thể dựa vào đó để khéo léo thể hiện sự quan tâm của hắn với những người trong ngôi nhà đối diện, khiến cho Ba Ba càng sai lầm hơn khi nắm được những thông tin tình báo giả.

Mục đích thứ nhất như cho uống thuốc tiêu chảy, khiến cho Lão Quỷ đứng ngồi không yên: lúc tỉnh táo mà rối bời như có lửa đốt. Còn mục đích thứ hai chính là mũi tiêm thuốc mê ‐ gây mê toàn thân, khiến Ba Ba và Lão Hổ không tỉnh lại được, trong lúc mê muội sẽ bình chân như vại. Một tỉnh một say, giống như bên lồi bên lõm của cái mộng gỗ, ghép khớp rồi, chặt và không còn khe hở rồi thì cả cái khung mới chắc chắn được. Vững chãi không thể đổ, chắc chắn như kim loại. Như vậy, chỉ còn chờ để xem màn kịch hay. Kawa Hihara thậm chí còn nghĩ, lần này sẽ lại đi khuyên Ngô Chí Quốc đầu hàng, cảm giác lần này nhất định khác trước, có khi chưa khuyên mà đã hàng rồi ấy chứ.

Kawa Hihara đích thân tiễn Ba Ba đi khá xa, bỗng dưng trong lòng nảy sinh chút thiện cảm với Ba Ba. Hắn cảm kích lần tương phùng này, hắn cảm kích Ba Ba đến thật đúng lúc, khiến hắn có cơ hội gia cố cho cả cái khung, bảo đảm dạng như Lão K, Lão Hổ cuối cùng ngồi đợi kết cục là cái chết.

* * *
Vừa tiễn Ba Ba đi, Kawa Hihara vẫn đứng ở cửa ngẫm nghĩ, Vương Điền Hương đột nhiên như là ma hiện ra từ phía sau hắn. Thế này là thế nào? Vừa nãy chẳng phải còn ở bìa rừng cơ mà, vào trong phòng từ lúc nào nhỉ? Thì ra Vương Điền Hương thấy Ba Ba được tên lính dẫn vào phòng, đoán là Kawa Hihara mời. Hắn không dám ngang nhiên đi vào lối cửa chính, mà đi vòng ra đằng sau trèo cửa sổ vào. Câu chuyện phiếm vừa rồi của Kawa Hihara và Ba Ba, cũng như màn kịch diễn đôi với Tham mưu Trương (béo), hắn ta đứng ở ngoài nghe thấy hết, lúc này Kawa Hihara nên lắng nghe hắn nói.

Vương Điền Hương nói, nửa tiếng trước, lính gác ở cổng chính gọi điện thoại cho anh ta bảo, hắn vừa cho một ông già thu lượm phế liệu vào, chính là người dọn vệ sinh ở doanh trại. Vương Điền Hương nghĩ, đây không phải là Ba Ba sao, liền đi ra theo dõi. Ba Ba hiển nhiên không biết mình đã bị lộ, sau lưng có rất nhiều cặp mắt to nhỏ dõi theo, lão lượn quanh một hồi mang tính tượng trưng rồi tiến thẳng về phía sân sau trang viên. Bình thường, phía sau không có lấy một bóng người, đến đây thu lượm rác, chỉ có ma mới tin? Vương Điền Hương dõi theo, trong lòng thầm nghĩ lão này đúng là liều lĩnh thật.

“Lão đi vào phía sau rồi đi thẳng đến Tây lầu à?”

“Đại thể là như vậy.”

“Không phải là đại thể, mà phải là khẳng định đúng không hay?”

Vương Điền Hương nói lưỡng lự: “Lão đi đến chỗ ngã rẽ, nhìn quanh rồi đi về phía Tây lầu”.

Kawa Hihara lại hỏi: “Là anh bảo lính gác không cho lão vào trong nhà à?”.

“Vâng…” Vương Điền Hương lo lắng mình đã làm sai, nên nói vừa nhỏ lại vừa chần chừ, nhưng lại vội vàng giải thích ngay, “Tôi không biết anh muốn gặp lão, nên không dám cho lão vào”.

“Đương nhiên không thể để lão vào rồi.” Kawa Hihara không trách, trái lại còn khen, “bên ấy người đông, nhiều chuyện, lỡ để cho lão phát hiện ra điều gì thì đúng là vạch áo cho người xem lưng, phức tạp ra”. Nhưng Kawa Hihara tự trách mình, cho rằng bảo Tham mưu Trương (béo) đi gọi Ba Ba quá sớm. “Gọi quá sớm mất rồi!” Hắn tự trách mình, “Giờ thì chúng ta khó mà phán đoán được Ba Ba vốn dĩ có ý định vào đây, hay là bị tôi gọi vào”.

“Vậy thì có gì khác nhau?”

“Khác nhiều chứ!” Kawa Hihara nói một cách đầy khoe khoang: “Nếu tôi không gọi lão, lão tự đi mất rồi thì tôi có thể lấy đó mà lập tức thả một người”.

“Ai vậy?”

“Cố Tiểu Mộng.”

Kawa Hihara phân tích, chuyến viếng thăm của Ba Ba hôm nay không ngoài hai mục đích: Một là tìm chứng cứ thực hư của tin tình báo giả; hai là tùy cơ ứng biến, xem có thể nối được liên lạc với Lão Quỷ, liên lạc được thì tốt mà không được thì thôi. Trong hai mục đích thì mục đích thứ nhất là chính, mục đích thứ hai chỉ là “tiện tay dắt cừu” mà thôi.

“Vì sao?” Kawa Hihara tự hỏi tự trả lời, “Chẳng phải các anh đã tiết lộ cơ mật cho lão sao, khiến lão có được dịp may biết Lão Quỷ đang thực hiện nhiệm vụ ở đây, nhưng rốt cuộc chỉ là nghe thì không có bằng chứng, làm sao mà quả quyết được chứ? Phải nhìn thấy mới tin là thật chứ. Thế là lão đến đây để làm rõ thực hư. Giả như lão chỉ vào trong ngôi nhà đối diện thăm dò mà không sang bên này, thì anh nghĩ thế nào?”. Nhìn Vương Điền Hương nhất thời không thể trả lời được, lại hỏi tiếp: “Thế lúc anh tiết lộ thông tin cho lão, có nói Lão Quỷ ở ngôi nhà nào không?”.

“Không.” Vương Điền Hương nói quả quyết. “Thế thì…” Kawa Hihara nghĩ rồi nói, “Giả như lão chỉ vào ngôi nhà đối diện thăm dò mà không sang bên này, thì rõ ràng là lão đã biết Lão Quỷ ở bên đó. Nhưng các anh không nói, lão làm sao biết được nhỉ? Là ai đã nói cho lão? Chỉ có thể là người nhà Lão Quỷ”. Ngưng một lát, Kawa Hihara nói nhanh hơn, “Người nhà Lão Quỷ đã đến đây, biết bọn họ ở bên đó. Ba Ba vốn là không thể biết, nếu mà là biết thì chắc chắn là người nhà Lão Quỷ đã nói với lão, điều này đủ để cho thấy người nhà Lão Quỷ chắc chắn cũng là Cộng sản. Nhưng hôm đó người nhà Cố Tiểu Mộng đến là bà già quản gia, cơm chưa kịp ăn đã bị tôi tống cổ đi rồi, cơ bản là chưa đến đây. Cho nên chúng ta có thể loại trừ Cố Tiểu Mộng”.

Nhưng bây giờ thì không được, bây giờ Ba Ba chưa đi đến ngã rẽ thì đã bị Tham mưu Trương (béo) gọi lại, cho nên không thể phán đoán Ba Ba rốt cuộc là bị gọi lại, hay là vốn đã chuẩn bị để vào. Nói đi nói lại vẫn là gọi quá sớm, có lẽ chỉ sớm một phút thôi, nhưng đã mất đi cả một địa bàn rộng lớn ‐ tha hồ suy đoán.

Vương Điền Hương nhìn Kawa Hihara trầm ngâm trong sự tiếc nuối, khuyên hắn: “Thực ra cũng không sao, dù gì thì Ngô Chí Quốc chính là Lão Quỷ, còn cần những suy đoán ấy làm gì”. Sự việc đã đến nước này, cái gì đáng nói đã nói rồi, mắng chửi rồi, đòn độc cũng dùng rồi, là hắn sợ Ngô Chí Quốc không phải là Lão Quỷ.

Kawa Hihara lắc đầu nói: “Không thể nói thế được, làm cái nghề của chúng ta, chứng cứ là số một, giờ chúng ta nhận định Ngô Chí Quốc là Lão Quỷ, chính là do chúng ta có được chứng cứ xác thực ‐ nét bút tích của hắn. Nhưng chứng cứ đó chỉ có thể chứng minh hắn là Lão Quỷ, không thể chứng minh vợ hắn là đồng đảng. Hơn nữa, chứng cứ đến tận tay, do mình suy tính chưa kỹ nên để tuột mất, tóm lại là đáng tiếc”.

Nói vậy, hình như đụng chạm đến cái gọi là tinh thần nghề nghiệp, Kawa Hihara cao hứng: “Lấy một ví dụ, hai người đánh cờ, cho dù thắng thua đã định, nhưng anh cũng nên đi từng nước cờ hay. Đây chính là một thói quen, cũng chính thói quen tốt này, mới có thể bảo đảm anh luôn chiến thắng. Hôm nay tôi đã hơi sơ suất, đi sai một nước cờ, đáng lẽ không nên như vậy”.

Kawa Hihara thực sự cảm thấy nuối tiếc, bện vào việc này, chỉ riêng chứng cứ thôi cũng nói không hết. Hắn thở dài, nói tiếp: “Nói gì thì nói, bây giờ chúng ta rất cần cái bằng chứng này, Ngô Chí Quốc không chịu khai, điều này chứng tỏ bằng chứng chúng ta có là chưa đủ, ít nhất hắn cũng cho rằng còn có chỗ để chối cãi. Nếu như bằng chứng đã có đủ, liệu hắn có còn chối cãi được không? Dám không?”.

Vương Điền Hương nói: “Hắn chết cũng không khai đâu”.

“Tối qua anh đã tra tấn hắn chưa?” Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định của Vương Điền Hương, Kawa Hihara lại hỏi một cách bí hiểm, “Anh không sợ hắn không phải là Lão Quỷ à?”.

“Anh… là sao… tình hình có gì mới à?” Vương Điền Hương bỗng nhiên trong lòng thấy gờn gợn.

“Không có.” Kawa Hihara cười, “Đáng tra tấn thì vẫn phải tra tấn, tôi đồng ý anh còn sợ gì”.

“Tôi không sợ.” Vương Điền Hương ra vẻ cứng rắn, “Sao không phải là hắn được, chắc chắn là hắn”.

Lúc này lính gác ở cổng gọi điện đến, báo cáo một tin giật mình: Ba Ba chưa đi! Lão không đi thì còn làm gì? Lẽ nào muốn ở lại? Đương nhiên ở lại là không thể, lão không ngốc đến thế đâu. Lão rất thông minh, đến nhà bếp lượn quanh một vòng, nhận ra một người, xem ra hai người rất thân thiết, có thể là người quen cũ. Cũng không hẳn vậy, người kia là cấp dưỡng kiêm làm vệ sinh trong nhà ăn, cũng giống như lão, giống nhau cả. Cũng đều là lưu lạc bốn phương trời, gặp nhau chắc gì đã là từng quen biết. Kẻ tám lạng người nửa cân vừa mới quen nhau cũng có thể rất thân thiết, huống hồ là Ba Ba còn chủ động giúp anh ta chẻ củi. Chẻ củi rất hăng say.

“Lão tạm thời sẽ không đi đâu.” Kawa Hihara đoán vậy, “Lão phải đợi ăn bữa trưa xong rồi mới đi”.

“Lão muốn liên lạc với Lão Quỷ?” Vương Điền Hương hỏi.

“Đúng vậy.” Kawa Hihara nói, “Nhất định là lão đã nghe được từ đầu bếp bên ấy, bọn họ ăn cơm ở bên ngoài. Lão cho rằng có cơ hội để liên lạc với Lão Quỷ, nên quyết định không đi nữa, mà đợi ăn cơm, thừa cơ liên lạc với Lão Quỷ”.

“Vậy phải làm thế nào?” Vương Điền Hương chỉ vào phòng của Ngô Chí Quốc và hỏi, “Cho hắn ta đi ăn cơm chắc?”.

* * *
Phải vậy!

Tất nhiên là cần!

Kawa Hihara phân tích, hiện giờ Ba Ba chắc chắn không biết là mình bị theo dõi, đồng thời cũng muốn liên lạc với Lão Quỷ, cho nên chỉ cần Lão Quỷ lộ diện trước mắt lão thì lão nhất định sẽ tìm cách để liên lạc. Ít nhất sẽ có dấu hiệu muốn liên lạc, có động tĩnh và có phản ứng. Không cần bàn cãi, có phản ứng với ai, người đó chính là Lão Quỷ.

Rõ ràng, thân phận hiện tại của Ba Ba là rõ ràng, ý muốn liên lạc với Lão Quỷ cũng rất rõ ràng, lúc liên lạc có thể nhất cử nhất động cũng rõ ràng, sợ gì nháy mắt ra tín hiệu, hay giả vờ tiếng mèo kêu, lượn lởn vởn hay lắc lư xung quanh Lão Quỷ, tất cả đều bị theo dõi một cách nghiêm ngặt, không chi tiết nào có thể lọt qua hay che dấu được. Có thể nói hiện giờ Ba Ba chính là thuốc thử Lão Quỷ, là đồng hồ dự báo nắng mưa. Ngô Chí Quốc nói hắn không phải là Lão Quỷ, rốt cuộc có thế nào, đưa đến cho Ba Ba gặp là rõ trắng đen ngay. Nói theo lời Kawa Hihara: Tấn công chính diện không chịu thì tấn công phía mạng sườn.

Nhưng mở cửa nhìn bộ dạng của Ngô Chí Quốc, Kawa Hihara biết là đã đi tong, kế hoạch của hắn đã đổ bể. Có một đêm không gặp mà Kawa Hihara đã không nhận ra Ngô Chí Quốc, anh ta đã trở thành một con ma sống! Cởi trần, áo trong áo ngoài đều cuốn lại, quấn ngược lên trên đầu, lưng thì như bị xẻ da cắt thịt. Phần dưới thân, thắt lưng da đã bị rút ra, khiến quần bị tụt xuống dưới hông, quần lót loang lổ vết máu, nếu là con gái thì nhất định sẽ khiến người ta nghĩ vừa bị cưỡng hiếp. Thấy vậy, theo bản năng Kawa Hihara lùi lại phía sau, dặn dò Vương Điền Hương hãy chỉnh trang lại cho anh ta rồi hãy đưa ra. Hắn không ngờ Vương Điền Hương lại ra tay tàn độc đến vậy!

Ngô Chí Quốc được đưa ra trông cũng không khả quan hơn là mấy, lưng cúi lom khom, chân khập khiễng, đi từng bước run rẩy, trông giống như một bại tướng từ chiến trường trở về. Nhưng trên mặt không có mấy những vết tím bầm hay chảy máu, công lao đó thuộc về Vương Điền Hương vì đã kịp thời quấn áo anh ta lên đầu (Như vậy tránh được bốn mắt nhìn nhau, cũng không ảnh hướng đến giấc ngủ của Kawa Hihara), nhưng có thể đã bị khăn trải gối nhét chặt quá nên giờ miệng không ngậm lại được, giống hình chữ O, khóe miệng còn hai vết máu, trông rất thê thảm. Kawa Hihara thậm chí chưa nhìn hết lượt đã xua tay bảo không đi nữa, khiến mọi người không sao hiểu nổi.

Không dễ gì có được cơ hội minh oan, lại bị hủy bỏ. Ngô Chí Quốc không chịu, vùng vẫy, khàn giọng gào thét kêu oan với Kawa Hihara, không chịu trở về phòng. Kawa Hihara tiến đến trước mặt anh, lạnh lùng nói: “Không gào nữa, mày còn kêu gào tao sẽ bịt miệng lại đấy”.

Ngô Chí Quốc nhìn thấy Tham mưu Trương (béo) tay đang cầm chiếc khăn trải gối lúc nãy vừa rút ra từ miệng mình, bất cứ lúc nào đều có thể bị nhét trở lại, nên ngoan ngoãn im lặng, đợi Kawa Hihara lên tiếng.

Kawa Hihara hỏi: “Ban nãy không ngủ chứ, chắc mày cũng biết có người đến thăm chứ?”.

“Ai?” Ngô Chí Quốc lơ ngơ không rõ, hoặc là giả vờ lơ ngơ không rõ.

“Ba Ba đấy.”

“Ba Ba là ai? Tôi không quen… Tôi không biết Ba Ba nào cả…”

Kawa Hihara cắt ngang: “Đừng giả vờ nữa, nói thật là định cho mày một cơ hội, để chúng mày được gặp nhau một lần. Nhưng mày như thế này thì làm sao mà được, Ba Ba nhìn thấy bộ dạng mày thế này thì sẽ biết ngay mày đã bị bọn tao bắt, bị tra tấn, như thế thì bọn tao làm sao mà bắt được Lão K. Cho nên, không được, mày hãy quay về phòng đợi đấy.”

Ngô Chí Quốc nhìn Vương Điền Hương chuẩn bị ra kéo mình đi, vội né sang một bên, gấp gáp nói: “Ngài Kawa Hihara, tôi không phải là Lão Quỷ… tôi không biết… Ba Ba gì đó… ngài hãy nghe tôi nói…”. Nhưng tiếc là không nói được nữa rồi, vì Vương Điền Hương và Tham mưu Trương (béo) đã ôm chặt anh, bịt miệng anh ta lại.

Nói chung, Kawa Hihara cảm thấy hắn và Ba Ba không có duyên, hai cơ hội ngon ăn dâng đến tận nơi mà lại bỏ lỡ, đều thất bại, không có duyên tận dụng, còn khiến thêm bận rộn, ngay đến thời gian uống ngụm nước cũng không có. Trong lòng buồn bực, miệng cũng khát khô, hắn quyết định lên tầng pha trà uống. Hơn nữa, còn phải uống thuốc.

Uống thuốc xong, Kawa Hihara không xuống tầng ngay, mà đứng trước cửa sổ hành lang, vừa nhâm nhi thưởng thức trà vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiếu vào ngôi nhà đối diện phía Tây sáng một cách lạ thường, mỗi ô cửa kính đều lấp lánh, dường như cả ngôi nhà đang có những âm thanh rất khẽ, như là vô số những con kiến đang di chuyển nó về tổ. Kawa Hihara, bọn họ đều muốn được về nhà. Lại nghĩ bọn họ sẽ sớm được trở về thôi, chỉ cần một lời của Ngô Chí Quốc: Khai!

Nhưng Ngô Chí Quốc giờ đây có vẻ gì là khai đâu? Hắn sẵn sàng chết. Chết cũng không khai, khiến hắn không thể kết thúc… khiến hắn phải nghi ngờ người khác… khiến hắn tạo ra oan giả án sai… khiến hắn ăn không ngon đã phải đi… Nghĩ vậy, khiến cho nỗi hận trong lòng của Kawa Hihara với Ngô Chí Quốc càng mạnh mẽ, rõ ràng, đầu óc cũng theo đó mà nhanh nhẹn, tỉnh táo hơn, suy nghĩ như sóng trào lần lượt ập về.

Cứ như vậy, Kawa Hihara có một linh cảm, bèn lập tức cất bước đi xuống tầng.

* * *
Kawa Hihara đi đến Tây lầu, cùng bọn họ tiến hành họp.

Tại cuộc họp, Kawa Hihara thẳng thắn cảnh báo, hắn đã nắm được những chứng cứ vô cùng chính xác chứng minh Ngô Chí Quốc chính là Lão Quỷ. “Mọi người sẽ nói, sao bắt được Lão Quỷ rồi mà không cho bọn tôi về nhà?”. Kawa Hihara cười, vẻ mặt mừng rỡ nói: “Phải về chứ, cũng nên về rồi, có điều theo trình tự thì phải chậm lại chút. Trình tự gì? Trình tự Ngô Chí Quốc khai nhận. Bây giờ tôi cũng không cần phải giấu các vị nữa, nói thật, mặc dù chứng cớ rành rành nhưng Ngô Chí Quốc vẫn đang nằm mơ, không chịu khai nhận”. Hắn lắc đầu, biểu lộ phần nào tức giận: “Đây là do anh ta không thông minh, hoặc cũng có thể nói là quá thông minh, tự cho rằng mình thông minh! Kết quả chắc chắn là thông minh đã hại hại thông minh, không chịu khai, tự mình làm hại mình. Người Trung Quốc các vị có câu “đi với Bụt mặc áo cà sa”, đi đến địa ngục rồi mà anh ta vẫn mơ giấc mơ thiên đàng, các vị nói xem như vậy có phải là rất ngu ngốc không? Thật quá ngu ngốc! Nhưng nói gì thì nói, anh ta chưa chịu khai, sự việc chưa thể kết thúc. Đấy là vấn đề trình tự, cũng giống như bài văn viết xong rồi, vẫn cần đặt một dấu chấm hết. Bây giờ chúng ta đang đợi anh ta đặt dấu chấm hết này”.

Nói đến đây Kawa Hihara ngừng lại, nhìn quanh mọi người. Thấy Cố Tiểu Mộng định nói gì những lại thôi, hắn cổ vũ: “Cô nói đi, cô Cố, có điều gì cứ nói tự nhiên”.

Cố Tiểu Mộng nói: “Nếu như Ngô Chí Quốc không chịu đặt dấu chấm hết ấy thì sao?”. Nói ra đúng nỗi lo chung của mọi người.

Kawa Hihara cười nói: “Vậy ư? Sẽ không đâu. Các vị nghĩ xem, tứ chi đã chìm dưới nước rồi, cái đuôi liệu có thể ở trên bờ được không? Không thể, chỉ là sớm muộn mà thôi, nằm mơ mà thôi. Đã là nằm mơ thì sẽ tỉnh lại, thế gian này làm gì có người mơ mà không tỉnh, gọi không tỉnh, đánh cũng không tỉnh sao. Không cần phải lo, các vị phải tin tưởng sự việc đó không phải do anh ta quyết mà do chúng tôi, còn cả các vị nữa. Tôi triệu tập các vị tới họp chính là ý đó, hy vọng mọi người gạt hết mọi lo ngại trong lòng, phối hợp với chúng tôi để kéo anh ta ra khỏi cơn mơ, gọi anh ta tỉnh dậy. Anh ta tỉnh sớm chút nào, chúng ta giải tán, về nhà sớm chút đó”.

Kawa Hihara nói ra những điều này đều là thật lòng, thổ lộ lòng mình, rất thật.

Kawa Hihara giải thích: “Tôi đã mở cửa, mục đích là hy vọng các vị không còn đắn đo, nói thoải mái, có gì nói nấy. Tôi tin Ngô Chí Quốc chính là Lão Quỷ, các vị không phải sợ, suy nghĩ kỹ, tìm ra chứng cứ, anh ta sẽ hết đường chối cãi”.

Nếu tìm không được thì làm sao?

Cũng không sao. Nói theo một ý nghĩa nào đó, không tìm được cũng là bình thường. Sự việc đã đến nước này, nếu như ai có chứng cứ Ngô Chí Quốc là Lão Quỷ, dù có là bán tín bán nghi cũng đã sớm báo cáo rồi. Con người mà, đều có lý trí, tự mình bảo vệ mình là lý trí cơ bản nhất.

Mọi người quả nhiên không có bất kỳ thứ gì có giá trị.

Kawa Hihara cũng không hề tức giận, còn an ủi mọi người: “Điều này chứng tỏ Ngô Chí Quốc không phải là con mèo ba chân. Hắn cáo già quỷ quyệt, đa mưu túc trí, bình thường hành sự rất thận trọng, kín kẽ từng ly từng tý, nên qua mặt mọi người”.

Nói một thôi một hồi, cổ họng đắng ngắt, miệng khô lưỡi cứng, Kawa Hihara chỉ muốn mọi người yên tâm, không lo sợ, vui vẻ đến nhà ăn ăn cơm (đi gặp Ba Ba). Ba Ba vừa ra sức chẻ củi giúp, vừa sốt ruột đợi Lão Quỷ đi ăn cơm. Xem ra giờ lão không gặp được Ngô Chí Quốc rồi, với bộ dạng không ra hồn người như vậy, ai dám để hắn ra gặp? Không dám. Không gặp được thì “thuốc thử” làm sao có phản ứng được? Cơ hội tốt như vậy, đã mang đến tận nơi rồi mà đành bỏ phí, Kawa Hihara cảm thấy thật nuối tiếc.

Nhưng chớ vội, Kawa Hihara đã có linh cảm, nghĩ ra một nước cờ hay. Hay không thể tả! Nước cờ này có chút của kiểu giương đông kích tây, nguyên lý cụ thể là: Ba Ba gặp Lão Quỷ chắc chắn sẽ có biểu hiện, vậy nếu không có biểu hiện thì sao? Thì không phải là Lão Quỷ. Hiện giờ chúng ta biết, Ngô Chí Quốc mười phần đã có tám chín phần là Lão Quỷ, giả sử Kawa Hihara đưa bọn họ tới nhà ăn ăn cơm, cố để cho Ba Ba thấy, tạo cơ hội để Ba Ba có biểu hiện, nếu Ba Ba thờ ơ, lẽ nào lại không thể chứng minh Ngô Chí Quốc là Lão Quỷ? Đó là vấn đề toán học giản đơn, có thể dùng lô‐gích bài trừ để suy đoán:

Giả thiết: Lão Quỷ là X

Đã biết: X = 1/ABCD Do: X ≠ ABC

Vậy: X = D

Thực ra, nói một cách ngắn gọn, càng đơn giản hơn: Không phải cái này thì là cái kia. Phép phản chứng. Tóm lại, như vậy là thông rồi, rất lô‐gích, hơn thế không gây hậu quả bất lợi, có thể mạnh dạn thực hiện. Với cách tính này, Kawa Hihara mới hào hứng thông báo thẳng thắn như vậy. Hào hứng là vì việc này có ý nghĩa, có lợi chứ không có hại, không có sơ hở. Thẳng thắn một nửa là xuất phát từ sự tin tưởng với những người ABC hiện tại, một nửa là từ nhu cầu thực tế. Kawa Hihara chuẩn bị sắp xếp cho bọn họ một bữa trưa nhẹ nhàng, để Ba Ba có thể thoải mái có biểu hiện ngay tại chỗ, vì thế cần thiết phải có cách nói dọn đường trước. Với tình hình hiện tại, nói bịa đặt thế nào cũng không bằng nói thật. Như vậy vừa đỡ rắc rối, vừa không phải lao tâm khổ tứ bịa chuyện, lại có cả đường lui. Mặc dù có bằng chứng rõ ràng trong tay, khả năng Ngô Chí Quốc là Lão Quỷ cực lớn, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thể kết án được, bởi vì chưa phải là một trăm phần trăm. Biết đâu cứ làm, lại chẳng hé lộ ra chút ít? Khả năng này rất nhỏ, có lẽ chỉ khoảng không phẩy một phần trăm. Nhưng khi sự việc phức tạp thêm, thì không thể dễ nói được, biết đâu cái không phẩy một phần trăm này lại chính là một trăm phần trăm. Kawa Hihara thậm chí còn nghĩ, chút ít hé lộ có thể xuất hiện với hai phương thức sau:

1, X ≠ D, X = 1/ABC. Vậy là, Lão Quỷ không phải là Ngô Chí Quốc, mà là người khác.

2, X = D+1/ABC. Vậy là, Lão Quỷ không phải một người, mà là một đôi.

Hơn thế, không cần biết liệu có hé lộ được điều gì không, đằng nào bây giờ nói thật vẫn là đúng, có trăm lợi mà không một chút hại nào. Nếu như không hé lộ được điều gì, thì Ngô Chí Quốc chính là Lão Quỷ (X = D), có thể coi là sự tin tưởng đối với bọn họ (ABC), cũng chính là những gì họ đáng có. Nếu hé lộ được điều gì ( X = 1/ABC hoặc D + 1/ABC), thì sẽ có sẵn mưu kế, có thể khiến Lão Quỷ của 1/ABC mất cảnh giác, buông lơi cảnh giác, mạnh dạn liên lạc với Ba Ba. Chính bởi dòng suy nghĩ này, Kawa Hihara mới đến Tây lầu diễn vai một người tốt, quang minh lỗi lạc, thành thật và tốt bụng. Hắn có đủ nhẫn nại, đủ nhiệt tình và hứng thú, vui vẻ dẫn mọi người đến nhà ăn ăn cơm.

* * *
Khi ăn cơm, Kawa Hihara cười nói oang oang, tỏ ra hết sức thân thiện, như một vị cấp trên bình dị, gần gũi.

Ba Ba đương nhiên không cần phải lo, Kawa Hihara sẽ tạo thuận lợi cho lão, để lão có thừa điều kiện và cơ hội phát hiện và tiếp cận với bọn họ. Vì thế, trước tiên Kawa Hihara chọn bàn ăn ở phòng ăn lớn, trên tầng dưới tầng đều nhìn thấy hết, đi đến cũng gần, sau đó vời mấy cô nàng trẻ trung trên tầng xuống tiếp rượu và hát, khuấy động không khí. Đây vốn là giả ý uống rượu mừng thành công, gọi vài ba cô nàng trẻ trung phục vụ thì có gì sai, hơn nữa ở đây có đầy các cô nàng, chỉ đợi các anh gọi. Thoạt đầu mọi người có chút câu nệ, kể cả Vương Điền Hương và Thư ký Bạch, dù gì Kawa Hihara cũng là cấp trên, người của Nhật Hoàng. Nhưng nghe vài bài hát, uống mấy chén rượu, ai nấy đều mạnh bạo hơn, người uống cũng nhiều hơn, tiết tấu cũng nhanh hơn, càng lúc càng trở nên náo nhiệt. Duy có Lý Ninh Ngọc, vì không uống được rượu nên không tham gia, có phần cô đơn vô vị. Nhưng Cố Tiểu Mộng dường như có ý che chở cho cô, chốc chốc lại kéo cô nhập hội, chơi trò đoán số không được, chơi trò dễ hơn, tung đồng xu, ném xúc xắc, thậm chí đến cả oẳn tù tỳ, nếu thua bị phạt rượu thì Cố Tiểu Mộng uống hộ.

Thế là, Lý Ninh Ngọc cũng không cô đơn. Thế là, rượu càng uống lại càng ngọt, hát càng nhiều càng hay, trò vui càng lúc càng nhiều, tán tỉnh, chửi mắng, uống rượu giao tay, rượu uống như nước lã, không khí thật náo nhiệt, khiến mọi người ở tầng trên tầng dưới đều thấy lạ, chốc chốc lại ngó nhìn. Có lúc (Vương Điền Hương quan sát) còn có cả một đám đông quây lại xem, hoặc dựa vào lan can trên tầng nhìn xuống, hoặc là đứng lì bên cạnh xem. Lúc này, Kawa Hihara và Vương Điền Hương liên tục rời khỏi chỗ ngồi, lúc thì đi nghe điện thoại, lúc thì ra nhà vệ sinh, bịt miệng khạc đờm đi ra cửa nhổ. Nói chung là phải tin, Kawa Hihara đã bằng mọi cách nói phải tin, hôm nay mình không phải là đối tượng nghi vấn, không ai theo dõi, có thể tự do hoạt động, tự do tự tại, rất tiện cho việc đưa ra những ám hiệu. Dễ như trở bàn tay. Cho nên, nếu anh là Lão Quỷ, khi Ba Ba đến, anh nhất định có cơ hội liên lạc.

Kawa Hihara không cần phải lo Ba Ba không xuất hiện. Hôm nay Ba Ba đến đây là muốn gặp Lão Quỷ, đến tận nơi gặp thì không được, ở lại đây ăn cơm cũng có thể lắm chứ, có thể nói sốt ruột muốn gặp mặt, sẽ dám mạo hiểm làm liều. Bây giờ cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua được? Lão ở lại cũng chính là đợi cơ hội này. Cơ hội sẽ khiến lão đến, sẽ dẫn đường cho lão.

Quả nhiên, mọi người vừa ngồi ổn định thì Kawa Hihara thấy Ba Ba xuất hiện. Lão từ nhà bếp đi ra, lượn lờ ở quầy bar một hồi, lấy hai que tăm rồi đi. Có vẻ đây là hành động thám thính.

Vương Điền Hương thấy vậy, đưa mắt ra tín hiệu với kíp trưởng, kíp trưởng ngầm hiểu ý, đi đến nhà bếp nói bóng gió để Ba Ba nghe thấy, dặn nhân viên phục vụ lấy thêm cho cái bát đôi đũa, Trưởng ban Ngô sẽ đến. Việc này đã được tính toán trước, tránh để Ba Ba không nhìn thấy Ngô Chí Quốc sẽ nghĩ lung tung. Chừng mười phút sau, Ba Ba lại xuất hiện. Đúng ra thì lần này không thể coi là Ba Ba xuất hiện, lão chỉ thò đầu ra ở hành lang rồi lùi vào trong ngay. Như lần trước, kíp trưởng lại theo yêu cầu của Vương Điền Hương đi vào bếp nói bóng gió cho Ba Ba nghe thấy, gọi nhân viên phục vụ chuẩn bị ngay một xuất cơm mang cho Trưởng ban Ngô, anh ta đang giải quyết một việc gấp nên không có thời gian xuống ăn. Đây cũng là điều đã nằm trong kế hoạch, để xem Ba Ba còn xuất hiện nữa không: Nếu còn xuất hiện, thì cho thấy còn khả năng hé lộ điều khác (X = 1/ABC), ngược lại, một trăm phần trăm là Ngô Chí Quốc (X = D).

Kết quả, Ba Ba không xuất hiện nữa, đến lúc tiệc tàn mọi người giải tán cũng không thấy lão lộ diện. Ba Ba đang làm gì nhỉ? Hóa ra lão không làm gì cả, chỉ ngồi xổm ở bên cạnh bếp lò phì phèo hút thuốc. Đến khi nghe thấy bên ngoài tan cuộc giải tán, lão mới đứng dậy, đi theo Kawa Hihara và đoàn người, giữ khoảng cách khoảng mấy chục mét.

Không khí bữa tiệc rượu khá náo nhiệt, nhưng không kéo dài, chưa đến một tiếng đồng hồ. Một là do Kawa Hihara dự đoán Ba Ba sẽ không lộ diện nữa, bữa tiệc kéo dài cũng vô ích. Thứ hai, Cố Tiểu Mộng có chút quá chén, chửi mắng người khác, cô ta chửi Ngô Chí Quốc:

“Mẹ nó chứ, bọn Nhật chó má hại bà, nhốt bà hai ngày ở đây!”

Ai bảo mọi người đang bị nhốt? Mọi người đang thi hành nhiệm vụ!

Không được, như vậy sẽ hỏng việc, nhanh chóng bịt mồm cô ta lại. Vương Điền Hương vội vàng sai người đỡ cô ta đi, mọi người cũng theo đó giải tán. Phong cách uống rượu của Cố Tiểu

Mộng khá quân tử, thích uống, nhưng tửu lượng không nhiều, hơn thế còn uống hộ Lý Ninh Ngọc bao nhiêu là rượu phạt, sớm muộn gì chẳng say. Cũng may là chỉ say lơ mơ thôi, không phải say túy lúy, bảo đi thì cô cũng đi, không càn quấy, làm hỏng kế hoạch lớn của Kawa Hihara.

Qua bữa rượu hôm nay, Kawa Hihara có chút thiện cảm với Cố Tiểu Mộng. Trên đường trở về, nửa đoạn đường Kawa Hihara chỉ nghĩ về Ngô Chí Quốc, càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy vững tin, cứ như là đã uống thuốc định tâm hoàn. Không thể nghi ngờ, chính là hắn. Nửa đoạn đường sau khi chia tay với tốp người ở Tây lầu chỗ ngã rẽ, Kawa Hihara không hiểu sao lại nói chuyện với Vương Điền Hương: “Nếu Lão Quỷ ở trong số bọn họ”, hắn chỉ tay về phía tốp người của Thư ký Bạch vừa chia tay bên kia, “qua quan sát ở bữa rượu hôm nay, liệu anh có được kết luận gì?”.

Vương Điền Hương bối rối: “Sao bây giờ anh vẫn còn nghi ngờ bọn họ? Lão Quỷ chính là Ngô Chí Quốc rồi”.

Kawa Hihara nói: “Tôi không nói không phải là Ngô Chí Quốc, là tôi nói giả sử không có Ngô Chí Quốc, căn cứ vào những biểu hiện trên bàn rượu vừa nãy, anh có thể đưa ra phán đoán như thế nào?”.

Thì ra, là nói chơi, mà cũng là kiểm tra hắn, xem hắn có thể thông qua hiện tượng để nắm bắt bản chất không.

Rất tiếc, Vương Điền Hương chẳng nắm bắt được gì, ấp a ấp úng, không biết nói gì.

“Lẽ nào anh không cảm thấy cô ta đáng yêu sao?” Kawa Hihara bất chợt hỏi.

“Ai cơ?”

“Cố Tiểu Mộng.”

“Đáng yêu?” Vương Điền Hương sững sờ, thể hiện sự không đồng tình, “Anh không nhìn cô ta uống say à, suýt nữa lật hết tẩy của chúng ta còn gì”.

Kawa Hihara bảo rằng, dám uống rượu đến say chính là sự đáng yêu của cô ta.

Kawa Hihara nói: “Chẳng phải anh bảo cô ta thích uống rượu sao, tối qua tôi mời bọn họ uống rượu, mục đích là xem cô ta có dám uống không, nhưng bị Lý Ninh Ngọc quấy rối, nên không nhận thấy. Thích uống rượu lại không dám uống, rõ ràng là vô lý, không ngờ cố ấy dám uống thật. Điều này cho thấy trong cô ta không có ma. Anh cũng thấy rồi đấy, cô ta uống say, nói lung tung, nếu như cô ta là Lão Quỷ, chắc chắn sẽ không dám vô tư như vậy, cô ta dám, chứng tỏ cô ta không phải. Cho nên, tôi dám chắc gã họ Giản có thể cho qua được rồi”.

Nói như vậy, Cố Tiểu Mộng là người đầu tiên may mắn được loại ra khỏi danh sách đối tượng tình nghi. Như vậy thì Kawa Hihara nên để cô đi rồi, nhưng nghĩ cái miệng oang oang của Cố Tiểu Mộng, sợ cô ra ngoài nói lung tung hỏng mất việc lớn, Kawa Hihara quyết định tạm thời để cô chịu thiệt thòi đôi chút.

Vương Điền Hương cười khẩy: “Như vậy có thể đúng với ý của cô ta rồi”.

Kawa Hihara không hiểu: “Ý anh là sao?”. Vương Điền Hương phát hiện Cố Tiểu Mộng rất tốt với Lý Ninh Ngọc, trước mặt hay sau lưng đều bảo vệ Lý Ninh Ngọc: “Nhất là vừa nãy, sau khi uống rượu say, ánh mắt cô ta nhìn Lý Ninh Ngọc rất trìu mến, ấm áp”.

Kawa Hihara nghe xong cố ra vẻ nghiêm túc nói: “Anh không định nói với tôi rằng họ đồng tính đấy chứ?”.

Vương Điền Hương nói: “Kiểu gì thì loại người sinh ra trong những gia đình giàu có, bệnh quái quỷ gì cũng đều có thể có”.

Kawa Hihara cười khẩy: “Anh biết thế nào gọi là đồng tính luyến ái không?”.

Vương Điền Hương lắc đầu đầy vẻ hiếu kỳ: “Còn ngài chắc biết chứ?”.

Kawa Hihara cười nói: “Vấn đề sâu xa như vậy, tôi sao biết được”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro