CHƯƠNG NĂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế nào là khắc khoải chờ đợi?

Lão Quỷ bây giờ đang ở trong tình trạng khắc khoải từng giờ. Thời gian đang trôi đi từng giây từng phút, sự an toàn của Lão K và các đồng chí đang dần mất đi từng phút từng giây, vậy mà lão lại chẳng có cách nào khác ngoài việc chịu đựng thời gian trôi đi. Bên ngoài cửa sổ vẫn là bầu trời kia, vẫn là những tên lính gác thoắt ẩn thoắt hiện, trong lòng vẫn rối bời, tuyệt vọng. Lão tưởng tượng các đồng chí của mình đang cẩn trọng bày binh bố trận đón Lão K, không nén được suy nghĩ muốn hét lên thật to: Hủy ngay Quần anh hội! Hủy ngay đi!… Thế nhưng người nghe lại chính là bản thân lão. Lão cảm thấy đây chính là sự trừng phạt độc ác nhất đối mình. Lão nghĩ đến câu nói của một người đồng chí trước đây: Làm công việc này, điều đau khổ nhất là có lúc phải mở mắt nhìn đồng chí của mình bị địch sát hại. Lão luôn lo sợ điều này xảy ra, vậy mà bây giờ có vẻ như điều này là không thể tránh. Lão cảm thấy thực sự đau khổ, nỗi đau lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của lão. Lão liên tiếp tự hỏi chính bản thân mình: Mình phải làm thế nào mới chuyển được tin tức ra bên ngoài? Hỏi hết lần này đến lần khác, hỏi rồi lại hỏi, cứ như hỏi liên tục như vậy sẽ vơi bớt đi đau khổ cho lão, nhưng thực ra chỉ khiến cho đau khổ thêm tăng…

* * *
Rốt cuộc ai là Lão Quỷ?

Buổi trưa, một vệ binh báo cáo với Kawa Hihara một việc quan trọng, nói rõ đó là Cố Tiểu Mộng!

Sự việc là như thế này, Thư ký Bạch nói chuyện với mọi người xong, cũng đã đến lúc ăn trưa. Theo quy định thì mọi việc ăn uống, vệ sinh đều do Vương Điền Hương dẫn đi, đến giờ Vương Điền Hương phải đưa mọi người đến nhà ăn ăn cơm. Nhưng trưa nay không đi được, vì Kawa Hihara không được xuất đầu lộ diện (đang ở trong thành phố mà), Vương Điền Hương phải dẫn Kawa Hihara đi ăn. Thế là Vương Điền Hương liền cử Tham mưu Trương (béo) thay mình đi tiếp bọn họ. Tham mưu Trương (béo) đi và nói với Thư ký Bạch: Trưởng phòng Vương vào thành phố đón Kawa Hihara, chắc sẽ trở về ngay thôi. Nói xong, Tham mưu Trương đưa bọn họ đi ăn cũng được, bảo nhà bếp bên Đông lầu đưa cơm đến cũng được, đều là quang minh chính đại cả, chẳng có khuất tất gì.

Nhưng Cố Tiểu Mộng lại gây khó cho Tham mưu Trương: Cô nói cô không đói, không đi ăn cơm.

Trong tình huống đặc biệt như thế này, Tham mưu Trương không biết có nên đồng ý không. Không đồng ý thì chỉ còn cách trói cô ta lại đưa đi, bởi vì Cố Tiểu Mộng đang nằm trên giường, thử hỏi còn cách nào? Hết cách, đành đồng ý. Không đồng ý cũng phải đồng ý. Nhưng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Đành tìm cách vá víu, để một vệ binh ở lại canh cô ta.

Đâu ngờ được, lại trúng ngay kế của Cố Tiểu Mộng.

Lại nói Kawa Hihara và Vương Điền Hương nhìn thấy qua cửa sổ, trong đám người đi ăn cơm không có Cố Tiểu Mộng, không biết có chuyện gì. Kawa Hihara cho là cô ấy giả bệnh. “Cô ta nói bị ốm. Anh làm thế nào? Có để cô ấy đi không?” Kawa Hihara hỏi Vương Điền Hương, có ý thử xem cách nghĩ của Vương Điền Hương.

Vương Điền Hương nói: “Nếu như vờ bị ốm thì mặc cô ta, còn nếu ốm thật thì mời bác sĩ tới. Tóm lại là đừng mong thoát thân”. Trả lời rất lưu loát, chu toàn, khẩu khí đường hoàng, cứ như đã chuẩn bị từ trước.

Kawa Hihara cố ý tấn công Vương Điền Hương: “Anh nói dễ thật! Trước tiên, anh làm thế nào để biết thật hay giả? Cô ta là đàn bà, nếu như cô ta bảo bị bệnh phụ khoa thì anh làm sao? Tiếp nữa, anh bảo nếu như bệnh thật thì mời bác sĩ đến, nhưng ngộ nhỡ bác sĩ nhận ra chân tướng của chúng ta ở đây, ra ngoài nói lung tung thì sao?”.

Nói là vậy. Xem ra đây không phải là vấn đề nhỏ, nếu Cố Tiểu Mộng bày ra trò ấy, thì thật là phức tạp.

May là Cố Tiểu Mộng không bày ra trò ấy, nhưng cũng gây không ít rắc rối với Vương Điền Hương, làm khổ anh ta, ngay cả ăn bữa cơm cũng không yên. Việc đưa cơm tới vốn rất hay, được một mình cùng chủ ăn cơm thật tuyệt vời. Bình thường làm gì có cơ hội như vậy, một đối một, mặt đối mặt, anh một câu, tôi một câu, giống như một đôi bạn thân vậy. Thế nhưng vừa mới nói được đôi câu, cơm cũng mới ăn được vài miếng, lính canh ở Tây lầu đã gấp gáp đến gõ cửa, nói có việc.

Đúng là xảy ra việc thật.

Hóa ra, bọn Thư ký Bạch vừa ra cửa, Cố Tiểu Mộng đã xuống lầu, đến bắt chuyện với lính canh, trước tiên là rào trước đón sau vài câu linh tinh, chủ yếu là tiết lộ những chi tiết về thân phận phi phàm của cô ấy, sau đó mới đi vào việc. Làm gì vậy? Nhờ lính canh giúp cô ta gọi điện thoại cho một người, bảo người ấy nhanh đến chỗ này, cô ta có việc gấp muốn thông báo. Tất nhiên là làm xong việc sẽ được báo đáp, cô ta hứa xong việc sẽ tạ ơn người lính canh. Còn về người kia, tên lính canh bảo là họ Giản, nam giới, có cả số điện thoại, còn những thông tin khác thì không rõ.

* * *
Giản tiên sinh rốt cuộc là người nào? Cố Tiểu Mộng tại sao lại muốn gặp gấp như vậy? Là mờ ám hay là công khai minh bạch? Kawa Hihara nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm. Nhưng rất nhanh, hắn quay người lại dặn dò lính canh: “Mày về bảo cô ta, mày đã gọi điện nhưng không có người nhấc máy”. Lính canh định đi, hắn lại dặn thêm: “Phải nhớ, sau này cứ làm như vậy, cô ấy nhờ mày đi gọi điện thoại, mày cứ đi, nhưng lúc về thì cứ nói như thế, không có người nhấc máy”.

Sau khi tên lính canh đi, Kawa Hihara lấy ghi chép cuộc đối thoại giữa Cố Tiểu Mộng và Thư ký Bạch ra xem, xem xong hỏi Vương Điền Hương: “Anh xem có tìm ra được gì không?”. Không để Vương Điền Hương kịp trả lời hắn lại tiếp: “Lần này, tôi thấy có hai Cố Tiểu Mộng: một là cô gái ngang ngược, cậy thế ức hiếp người khác, dựa vào quyền thế của cha, không sợ trời không sợ đất; một nữa là Lão Quỷ kinh nghiệm dày dạn, gan dạ sáng suốt hơn người, dùng cách giả điên giả dại mê hoặc anh, một chiêu khác thường và táo bạo”.

Lời nói thật uyên thâm, Vương Điền Hương không thể có lời đối lại.

Kawa Hihara giải thích: “Chẳng phải cô ta đã liều nhận mình là Lão Quỷ đấy thôi, trực giác vừa rồi của chúng ta là cô ta đang cố tình chơi xỏ, cố tình gây sự. Bây giờ thấy chưa hẳn đã vậy, anh đã nghĩ đến chưa, nếu như cô ta là Lão Quỷ thật thì sao? Quả thật là trí tuệ và gan dạ. Thời Tống nước anh chẳng phải có một câu chuyện, một tên trộm đi ăn cắp nhà giàu, vào nhà tên trộm lật tung cả nhà lên cũng không thấy của cải đâu, hóa ra chủ nhà đã coi của cải như hoa quả khô treo lên hiên nhà cùng với thịt muối và ớt khô. Đây là một kiểu tư duy trái chiều, là trí tuệ lưu manh, đưa ra những cái không ngờ, lấy đó để giành chiến thắng”.

Vương Điền Hương nhìn nét mặt “ông chủ” rạng ngời, lời lẽ khác thường, rõ ràng là dáng vẻ đang nhập vào nhân vật, trong lòng như được khích lệ, hết sức hưng phấn. Hưng phấn quá độ lại làm đầu óc hắn trống rỗng, sợ nói ra những câu vô nghĩa, đành phụ họa: “Vừa nãy, Kim Sinh Hỏa cũng nói cô ta là Cộng sản”.

Kawa Hihara tự nhủ: “Bản thân cách nói của Kim Sinh Hỏa không đáng tin cậy, nhưng đặt vào trường hợp của Cố Tiểu Mộng hiện nay, một kẻ đang nóng lòng liên lạc với bên ngoài thì đáng chú trọng. Vấn đề bây giờ là chúng ta phải tìm ra một cách đơn giản và có hiệu quả nhất để làm rõ những hoài nghi của mình”.

Kawa Hihara quyết định dùng con bài cũ của nhà binh: Mượn gió bẻ măng, dụ địch vào tròng. Hắn yêu cầu Vương Điền Hương lập tức gọi điện thoại cho Giản tiên sinh: “Anh nói với gã họ Giản là Cố Tiểu Mộng hiện đang làm nhiệm vụ, không đi được, nhờ anh mang một ít đồ tới cho gã, anh sẽ gặp gã”.

Công việc cứ thế mà tiến hành. Gọi điện thoại cho Giản tiên sinh. Quả là có Giản tiên sinh!

Giản tiên sinh nghe xong sự tình, không biết đây là mưu mô, vui sướng hết cỡ. Tâm trạng vui mừng khôn xiết. Niềm vui bất ngờ tột bậc thể hiện cả trong giọng nói. Qua dây điện thoại. Trong ống nghe. Ngay cả Kawa Hihara cách xa ống nghe vài mét cũng cảm nhận được. Thế là hẹn xong thời gian và địa điểm gặp nhau: Thời gian tất nhiên là càng nhanh càng tốt, thậm chí là ngay tức khắc; địa điểm tất nhiên trong nhà là tốt nhất, như vậy gã có chạy đằng trời, hòa thượng sao chạy khỏi miếu.

Vấn đề bây giờ là mang gì? Đồ gì thực ra không quan trọng lắm, mấu chốt là đặt một thiết bị nghe trộm trong gói đồ đó để thăm dò thân phận của Cố Tiểu Mộng và Giản tiên sinh. Kawa Hihara cho rằng giả định Cố Tiểu Mộng là một tên giặc Cộng thật, thì Giản tiên sinh sẽ chính là thêm một Lão Quỷ khác. Tuyến trên hoặc tuyến dưới của Lão Quỷ. Cố Tiểu Mộng mong ngóng gặp Giản tiên sinh, rõ ràng là để chuyển tin tình báo. Theo tư duy này, Kawa Hihara thiết kế đặt một mảnh giấy vào trong món đồ, lấy danh nghĩa Lão Quỷ thông báo Giản tiên sinh nhanh chóng đi đến một nơi nào đó lấy hàng.

Chọn đi chọn lại món đồ, cuối cùng quyết định lấy một hộp bánh quy được Kawa Hihara mang từ Thượng Hải về. Vỏ hộp bằng sắt. Mảnh giấy được nhét cẩn thận vào đáy hộp, không để ý sẽ không phát hiện ra, cố ý tìm sẽ thấy. Kawa Hihara cho rằng, nếu như Cố Tiểu Mộng là Lão Quỷ, Giản tiên sinh sau khi nhận quà nhất định sẽ tìm thấy mảnh giấy, và tiếp tục làm theo ước hẹn, đến một nơi nào đó lấy hàng, nếu không thì miễn bàn luận.

Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Vương Điền Hương xuất phát.

* * *
Giản tiên sinh là người miền Bắc, dáng cao to, nói tiếng phổ thông, quàng chiếc khăn dài, đeo kính. Nói chung dáng dấp có vẻ không rõ ràng: Vừa giống một thủy thủ cao to, sức vóc, lại vừa giống thư sinh, cử chỉ nho nhã lịch sự, lời nói khách khí. Gặp mặt nhau Vương Điền Hương luôn cảm thấy Giản tiên sinh có gì đó quen quen, qua hỏi han một hồi mới biết. Hóa ra Giản tiên sinh là nhân vật nổi tiếng đương thời ở thành Hàng Châu, hồi đầu năm có diễn vai chính trong vở kịch về tình hữu nghị Trung ‐ Nhật, những tấm áp phích ảnh chân dung của gã dán đầy đường phố. Sau đó, vở kịch này còn được diễn ở nhiều doanh trại, không thể nào quên được.

Nơi ở của Giản tiên sinh là căn phòng thuê của khách sạn, ở tầng hai, có hai phòng. Phòng trong là phòng ngủ, trên bàn ngủ ở đầu giường có để khung ảnh Cố Tiểu Mộng, chứng tỏ có thể hai người đang yêu nhau. Bức ảnh được tô màu, môi đỏ tươi, lông mi đen, má ửng hồng, phớt hồng trên làn da trắng. Nhìn qua thì không giống Cố Tiểu Mộng, nhìn kỹ mới thấy giống. Phòng ngoài là phòng khách kiêm thư phòng, Vương Điền Hương ngồi trên ghế sofa một lát rồi rút điếu thuốc ra hút, nói dăm ba câu với Giản tiên sinh. Theo quan sát của Vương Điền Hương thì biển hiện của Giản tiên sinh rất bình thường, không có vẻ gì là giặc, lời lẽ hiền lành, không giống gì là phần tử Đảng bí mật. Nhưng có một cuốn sách vứt trên ghế sofa khiến Vương Điền Hương có chút cảnh giác và nghi ngờ. Đây là tác phẩm mới mang tên Thu của tác gia tiến bộ nổi tiếng Ba Kim, mới được xuất bản năm ngoái (tháng 7/1940). Sau đó nhìn lên giá sách, còn có rất nhiều tác phẩm của Ba Kim, nào là Nhà, Xuân, Diệt vong… đều có cả. Ngoài ra còn có rất nhiều tác phẩm của các tác gia cánh tả như Lỗ Tấn, Mao Thuẫn, Đinh Linh, Tưởng Quang Từ, Tiêu Quân, Nhu Thạch. Một hàng lớn. Chẳng lẽ hắn hát kịch cho Hoàng Quân chỉ là giả bộ? Kawa Hihara nghe thông báo tình hình này qua điện thoại, liền vội vàng ra lệnh cho Vương Điền Hương:

“Bám sát gã này, chỉ cần gã đến địa điểm ghi trên mảnh giấy là bắt ngay.”

Nhưng Giản tiên sinh lại không đi, ít ra thì cũng không vội vã đi ngay. Sau khi tiễn Vương Điền Hương liền đi đến đoàn kịch, sau đó không thấy ra, hình như biết bên ngoài đang có người theo dõi. Vương Điền Hương đứng canh khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, chán nản, mãi đến khi trời tối mới bố trí được một tên lính đứng canh chừng, còn mình về báo cáo tình hình với Kawa Hihara.

Kawa Hihara nghe xong báo cáo, phân tích, suy đoán kỹ càng, cuối cùng cho rằng mối nghi Cố Tiểu Mộng là Lão Quỷ vẫn chưa thể loại trừ. Hắn nói: “Bây giờ không đi, không có nghĩa là đêm không đi. Ngay cả đêm không đi thì cũng chưa hẳn sẽ vĩnh viễn không bao giờ đi và không có nghĩa là gã trong sạch”. Hắn nói như có ý hoài nghi Vương Điền Hương hành sự bất cẩn, bị Giản tiên sinh phát hiện ra âm mưu.

Vương Điền Hương nhận ra sự hoài nghi của cấp trên, liền thề rằng hắn hành sự hết sức thận trọng, tuyệt đối không để đối phương nghi ngờ.

Kawa Hihara cười hà hà nói: “Ý của anh là khẳng định Giản tiên sinh không phải là Cộng sản?”. Vương Điền Hương đâu dám mạnh mồm như vậy? “Cho nên” Kawa Hihara nói, “Hãy cử người theo dõi gã, đừng để con cá cắn câu chạy mất”.

Tóm lại, tình hình không được như ý, vừa đúng vừa sai, khó mà đánh nhanh thắng nhanh, chỉ có thể tạm thời để đó, quan sát rồi tính tiếp.

Nhưng quan sát thì quan sát như thế nào? Để thuận theo tự nhiên hay là đào mương dẫn nước? Kawa Hihara thiên về phương án sau. Vậy thì đào mương ở đâu? Dẫn nước nào? Kawa Hihara lúc này không thể nghĩ ra một nguyên cớ nào. Sau đó Vương Điền Hương buột miệng nói, Cố Tiểu Mộng là một người tích cực trên bàn rượu, Kawa Hihara bỗng nảy ra ý tưởng, quả quyết nói:

“Vậy chúng ta hãy bày một bữa tiệc hồng môn cho cô ta.”

Không ngờ, đến tối, trên bàn rượu Lý Ninh Ngọc lại xuất hiện làm mờ đi tầm nhìn của Kawa Hihara.

* * *
Bữa tối do Kawa Hihara đích thân cùng bọn họ ăn cơm, bao cả nhà ăn. Đồ ăn rất ngon, có cá, có gà, có rượu, rượu là loại rượu trắng mạnh Tiền Giang Đại Khúc[1]. Kawa Hihara muốn bọn họ uống rượu, uống nhiều, uống say bí tỉ, rượu vào mới nói thật lòng. Vì vậy vừa vào cuộc, Kawa Hihara đích thân rót cho mỗi người một chén rượu đầy, đồng thời cầm trịch nâng cốc rượu nói: “Nào, các vị hãy nâng cốc, đây là bữa cơm đầu tiên tôi ăn cùng các vị ở đây, tôi hy vọng đây cũng là bữa cơm cuối cùng”.

[1] Tên một loại rượu.

Ý là nói, hắn tìm ra Lão Quỷ mới cho mọi người giải tán.

Hay nói cách khác, hắn muốn Lão Quỷ sẽ lòi đuôi sau hơi men.

Nhưng Lý Ninh Ngọc không chịu nâng cốc, cô nói dị ứng với rượu và chưa từng uống rượu bao giờ. Kawa Hihara hỏi mọi người Lý Ninh Ngọc nói có đúng hay sai? Mọi người đều nói không biết. Bởi vì từ trước tới nay Lý Ninh Ngọc không hay giao tiếp với mọi người, chưa có ai đi ăn cơm cùng với cô.

Kawa Hihara nghe xong, cười: “Xem ra, Trưởng phòng Lý của chúng ta là con gái nhà lành đây”.

Lý Ninh Ngọc nghiêm nét mặt nói: “Tất nhiên rồi, lẽ nào Kawa Hihara lại muốn tôi trụy lạc sao?”.

Kawa Hihara cười ha hả: “Nếu cô cho rằng uống một chén rượu là trụy lạc thì tôi cũng muốn cô trụy lạc một chút, cơ hội hiếm có mà!”.

Không uống!

Dứt khoát không uống!

Do Lý Ninh Ngọc dở trò ảnh hưởng đến tâm trạng và không khí uống rượu của mọi người, khiến cả Kawa Hihara cũng tức tối. Người tức giận thường đa nghi, Kawa Hihara nhìn ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ của Lý Ninh Ngọc, bất giác nghĩ đến chắc chắn là cô sợ uống rượu vào sẽ lộ chân tướng? Chính là nói, Lý Ninh Ngọc từ chối uống rượu chính là tự hại chính mình, gây sự nghi ngờ của Kawa Hihara đối với cô. Nếu nói đây chỉ là ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, vậy thì sự việc xảy ra sau đó hiển nhiên khiến Kawa Hihara nhắm đúng vào cô ‐ Lý Ninh Ngọc.

Sự việc là như thế này, dùng bữa được khoảng nửa tiếng, Lý Ninh Ngọc và Ngô Chí Quốc lại cãi nhau một trận! Đây là việc sớm muộn mà thôi, vì trước đó hai người đã hục hặc với nhau, luôn tìm cớ cãi lộn, lúc này Kawa Hihara bày tiệc rượu rõ ràng là tạo cơ hội. Châm ngòi. Từ lúc ngồi vào chỗ, Ngô Chí Quốc đã trợn tròn dựng mày nhìn Lý Ninh Ngọc, tỏ ra tức giận. Có lúc bốn mắt lườm nhau, Ngô Chí Quốc còn ngầm giơ nắm đấm về phía Lý Ninh Ngọc để uy hiếp. Khi bắt đầu dùng bữa, nhân lúc chạm chén, Ngô Chí Quốc giở giọng càu nhàu, nói cạnh nói khóe, châm biếm mỉa mai. Lý Ninh Ngọc không thèm đáp lời, nhẫn nhịn, làm như không nghe thấy, tỏ ra hết sức rộng lượng, nhưng có chút yếu thế nhường cho yên chuyện. Sau đó Ngô Chí Quốc ra vẻ chợt nhớ ra điều gì, bắt Lý Ninh Ngọc trước mặt mọi người, nhắc lại một lần nữa những lời cô đã nói chiều hôm qua (cô đã dẫn anh vào phòng làm việc như thế nào và nói với anh về nội dung bức mật điện như thế nào).

Ngô Chí Quốc nói với Kawa Hihara: “Nếu như cô ấy nói không nhất quán, chứng tỏ cô ấy nói dối.”

Lý Ninh Ngọc hỏi lại: “Nếu giống nhau thì sao, liệu có chứng tỏ anh là Lão Quỷ”.

Ngô Chí Quốc nói: “Giống nhau thì chứng tỏ cô quá gian xảo, ngay cả lời nói dối cũng nhớ được”.

Lý Ninh Ngọc nói: “Nếu vậy thì tôi không nói đấy, kiểu gì mà tôi chả sai”.

Ngô Chí Quốc nói: “Cô không dám nói, ngay cả rượu cũng không dám uống, sợ uống rượu xong sẽ lòi cái đuôi Lão Quỷ ra mất…”.

Lời nói chưa dứt, chỉ thấy Lý Ninh Ngọc cầm chén rượu hắt về phía Ngô Chí Quốc, rượu đầy mặt Ngô Chí Quốc.

Cảnh tượng bỗng chốc trở nên hỗn loạn. May những người khuyên can vừa nhiều lại hăng hái, kịp thời tách hai người ra, kéo đi, nếu không thì Lý Ninh Ngọc nhất định sẽ bị ăn vài đòn. Ngô Chí Quốc là loại người nào chứ, cỗ máy đánh người, thượng cẳng chân hạ cẳng tay quen rồi. Lý Ninh Ngọc dù gì cũng là con gái, tuy tính cách lạnh lùng cứng rắn, những nếu hai người đánh nhau thật, bị thua thiệt là nhãn tiền.

Tuy một cuộc ẩu đả đã được dẹp, nhưng bữa tiệc hồng môn của Kawa Hihara cũng bị phá hỏng. Kawa Hihara nhìn mọi người lần lượt ra về, trong mắt và trong lòng hắn chỉ còn lại một người ‐ Lý Ninh Ngọc. Kawa Hihara cho rằng, tối nay Lý Ninh Ngọc đã sơ hở ‐ gậy ông đập lưng ông! Hắn không có cách nào để kiềm chế được suy nghĩ trước đó Lý Ninh Ngọc đã chịu đựng được sự khiêu khích và chửi đổng của Ngô Chí Quốc, vì sao lúc đó lại đột nhiên không chịu nổi? Câu nói ấy khó nghe đến vậy sao? Khó nghe ở chỗ nào? Những câu nói đó là sạch sẽ mà, đâu có dơ bẩn, vừa không có ý đe dọa sẽ làm gì cô, cũng không đào bới cụ tổ tám đời nhà cô, quá lắm cũng chỉ là ác khẩu mà thôi, có chút mỉa mai nhân thân, đáng để nổi trận lôi đình sao? Nghĩ đi nghĩ lại Kawa Hihara đều thấy không hợp lý, hắn đoán có thể Lý Ninh Ngọc cố tình gây rối, mục đích là dựa vào sự hỗn loạn để né tránh yêu cầu của Ngô Chí Quốc. Suy đoán tiếp thì điều đó chứng tỏ có thể Lý Ninh Ngọc sợ mình nói không giống như trước. Suy đoán thêm thì chứng tỏ có thể cô ấy nói dối. Tiếp tục suy đoán thêm…

Sự việc càng rắc rối hơn.

Điều kỳ lạ là Kawa Hihara không vì thế mà cảm thấy phẫn nộ, không một chút nào. Hình như còn có chút vui vẻ. Có lẽ nói từ đáy lòng, hắn không muốn Cố Tiểu Mộng là Lão Quỷ, dẫu sao bố cô cũng là nhân vật đang nổi, tiếng tăm danh vọng, người cầm cờ, tấm gương của Chính quyền Nam Kinh, nếu như con gái ông làm xằng làm bậy thì đều can hệ đến ngụy quân ngụy quốc. Chính quyền này vốn đã bị người dân khinh bỉ, quan chức cao cấp và nhân vật tiếng tăm danh vọng nếu gây ra chuyện gì tai tiếng gì, chẳng phải là đã xấu xa lại càng thêm xấu xa sao, càng khiến người đời phỉ nhổ mà thôi.

Tất nhiên, hy vọng là hy vọng, sự việc vẫn là sự việc, bây giờ nói ai đúng ai sai vẫn còn sớm, hãy đợi xem.

Xem cái gì chứ?

* * *
Vương Điền Hương đề nghị: Xem chữ của bọn họ. Chính là nói tra xét nét chữ.

Đây quả là một ý kiến không tồi. Kawa Hihara cũng đã nghĩ đến. Chỉ có điều, một là với kinh nghiệm của hắn thì trong tình hình đối phương đã có sự chuẩn bị thì hiệu quả của kiểm tra nét chữ sẽ không cao. Bây giờ đối phương như con chim sợ cành cong, anh bất thình lình kêu bọn họ đến viết cái gì đó, bọn họ không cảnh giác sao được. Cảnh giác rồi thì liệu có hiệu quả không, lấy đâu ra hiệu quả. Hai là Kawa Hihara còn ngại như vậy quá phiền phức, bắt cá trong chậu, hà tất phải phiền phức như vậy? Bây giờ xem ra quả thật không đơn giản như vậy. Phức tạp nữa là khác, những gì nên nói đều đã nói rồi, nên dọa cũng đã dọa rồi, nên lừa đã lừa rồi, nhưng vẫn không kết quả, vẫn không thấy người nào khuất phục đầu hàng, cũng chẳng thấy người nào tố cáo. Tuy nói là có mục tiêu, nhưng rút cục lại không nắm được chứng cứ, chỉ là nghi ngờ mà thôi. Trong tình hình này, để lấy chứng cứ, để làm rõ trắng đen, Kawa Hihara cũng không ngại phiền phức nữa, quyết định phải tra xét nét bút. Biết đâu kết quả có thể ngoài cả ý muốn, hắn nghĩ.

Mà kiểm tra như thế nào? Lẽ nào lại làm công khai dứt khoát? Không được. Kawa Hihara tự nhắc nhở mình không nên nóng vội. Nóng vội sẽ hỏng việc. Nóng ruột là biểu hiện của tình cảm quá cao, tình cảm quá cao sẽ khiến trí thông minh giảm xuống. Con người như Kawa Hihara thuộc loại trí tuệ, thông minh hơn người, thích nhất được người khác khen mình trí tuệ hơn người, cũng sợ nhất bị người khác nắm được đằng chuôi cái nhược trí của mình, làm sao có thể làm việc ngốc nghếch được? Bất cứ việc gì đều cần phải có phương án tốt nhất, tạm thời không có, không có nghĩa là lát nữa không có, tối nay không có không có nghĩa là ngày mai không có. Có lẽ đi bộ, ngủ một giấc, mơ một giấc, những thứ không có lại sinh ra từ trong thứ không có, từ hư không, từ bóng tối, chẳng phải tổ tông đã nói, mọi thứ đều sinh ra từ hư không sao.

Theo cách nghĩ của Vương Điền Hương, tra xét nét bút là việc rất dễ, chỉ cần anh ta đọc những gì Lão Quỷ đã viết trên mảnh giấy, bắt bọn họ viết theo như kiểu viết chính tả vậy. Nói thật nhẹ nhàng! Nếu làm như vậy, dễ thì dễ thật, nhưng khó bảo đảm việc này sẽ đem lại kết quả. Để đảm bảo có hiệu quả, Kawa Hihara điều chỉnh cho vấn đề phức tạp hóa, tự mình ngẫm nghĩ không nói ra, chỉ khổ cho Vương Điền Hương và Thư ký Bạch, chỉ riêng công việc chuẩn bị cũng đã phải vắt óc suy nghĩ rồi. Làm gì? Viết một bức thư. Đúng vậy, là viết một bức thư. Phương án mà Kawa Hihara trầm tư suy nghĩ là lấy giọng điệu của bốn người Ngô, Kim, Lý, Cố, viết thư cho từng người thân hoặc họ hàng của mỗi người. Ý chính của bức thư là: Làm việc ở bên ngoài, viết thư báo bình an. Giới hạn khoảng một trăm từ.

Việc này thì có gì khó?

Cái khó là ở phía sau, là ở yêu cầu: Trong bức thư phải bao hàm mười chín chữ mà Lão Quỷ đã viết trên mẩu giấy! Việc này chẳng khác nào đeo xiềng xích bắt nhảy múa, bày võ đài trên nhành hoa mai, thử thách người ta quá đáng. May mà tài viết và sức tưởng tượng của Thư ký Bạch có thừa, thư viết ra đủ thấy trình độ, còn “nộp bài” đúng thời gian. Kawa Hihara xem xong, vui vẻ cho điểm tối đa.

Có được bức thư này rồi thì tra xét nét bút không còn gọi là tra xét nét bút nữa, mà gọi là gì nhỉ? Gọi là thư báo bình an cho gia đình bọn họ vậy. Nhưng tại sao lại không để họ tự viết? Ấy là sợ họ không thận trọng trong lựa chọn ngôn từ, sơ xuất tiết lộ cơ mật. Tóm lại là có thể miễn cưỡng nói là thông thuận, thêm nữa khi thực hiện cụ thể sẽ dùng một số biện pháp “ngu dân” thích hợp, về cơ bản có thể đảm bảo mê hoặc lòng người, đạt được mục đích làm tê liệt họ.

Cái gọi là “ngu dân” có ba cách: Thứ nhất, bất ngờ. Không nói bất cứ điều gì trước, giữ bí mật, gọi tất cả mọi người đến rồi mới nói rõ nguyên nhân. Thứ hai, phân tán. Bốn người lần lượt đến, từng người từng người một, nhằm tạo ra cảm giác sai lầm chỉ có mình. Thứ ba, truyền miệng trực tiếp, vừa nghĩ vừa nói, biết câu trước mà không hiểu ý sau, cảm giác như là vừa mới quyết định. Việc này do Thư ký Bạch chủ trì, địa điểm tại phòng họp, tính chất là lừa gạt, đen tối. Đừng nghĩ rằng như vậy là đã xong, chưa hết đâu, mới chỉ là một nửa. Khi anh viết xong thư đi từ phòng họp ra, còn được Vương Điền Hương trong phòng khách mời chép lại ba lần nguyên văn lời viết trong mảnh giấy của Lão Quỷ “Cấp báo Lão Hổ, hành tung của đặc sứ 201 đã bại lộ, hủy bỏ Quần anh hội! Lão Quỷ. Ngày tháng”. Như vậy là rõ rồi. Có sáng có tối, mới thú vị chứ.

Về thời gian mà nói, thời gian chép ba lần nguyên văn lời viết của Lão Quỷ tương đương với thời gian ghi bức thư, vì thế có thể thực hiện lần lượt. Anh vừa từ trên tầng đi xuống, trước tiên vào phòng họp viết một bức thư theo lời của Thư ký Bạch, sau đó lại vào phòng khách chép nguyên văn lời nhắn của Lão Quỷ, người thứ hai vào phòng họp viết thư… cùng một thời điểm. Bốn người Ngô, Kim, Lý, Cố lên tầng xuống tầng, ra cửa vào cửa, ghi ghi chép chép, trong nhà diễn ra cảnh tượng nhộn nhịp.

Trong thời gian đó, Tư lệnh Trương cũng đến cổ vũ, việc chính của hắn là đến đưa điện báo cho Kawa Hihara. Hai ngày nay, liên lạc giữa phòng điện tín và Nam Kinh liên tục, như hôm qua có tới năm lần liên lạc, sáu bức điện báo được đưa đến. Nội dung những bức điện báo này đều có liên quan đến hành tung của tên K và chỉ thị liên quan đến việc này của Tướng quân Iwane Matsui. Một tiếng trước, Tư lệnh Trương ăn xong, không có việc gì, tiện thể đến phòng điện tín xem, đúng lúc họ nhận được một bức điện báo quan trọng, nội dung như sau:

Điện khẩn!

Được biết tên K đã tới Thượng Hải, dự đoán tối nay có thể tới Hàng Châu, mọi việc nhất thiết phải tiến hành theo kế hoạch đã định, không được khinh suất manh động.

Tư lệnh Trương biết bức điện báo này rất quan trọng liền đích thân chuyển đến.

Kawa Hihara đọc xong bức điện, tính toán thời gian một hồi, sáng ngày hôm kia tên K xuất phát từ Tây An, đến Thượng Hải sớm hơn một ngày so với dự kiến, dự đoán là tên này chắc chắn đi tàu hỏa thẳng đến, không dừng lại ở Vũ Hán. Tư lệnh Trương nói hắn cũng nghĩ như vậy, trước khi hắn tới đã tăng thêm lực lượng tại ga tàu theo dõi cẩn mật.

“Theo dõi thì có tác dụng gì?”, Kawa Hihara nói, “Khi anh lại không biết hắn”. Cười cười rồi nói tiếp: “Mà có biết hắn thì cũng chẳng ích gì, bây giờ chúng ta không thể bắt hắn. Anh đã dặn dò chưa, không được bắt hắn”.

“Dặn rồi, dặn rồi.” Tư lệnh Trương luôn miệng đáp.

“Hãy để hắn tới,” Kawa Hihara vừa sắp xếp những mảnh giấy tra xét nét bút vừa thu được vừa nói, “đến rồi thì tốt, tôi chỉ sợ hắn không đến. Đến rồi chứng tỏ hắn vẫn chưa biết sự thật, cắn câu rồi, cũng chứng tỏ Tư lệnh Trương có hy vọng lập công lớn. Tạm thời chúng ta không cần quan tâm gì cả, chỉ trông chừng cho tốt núi Phượng Hoàng, ôm cây đợi thỏ. Anh trông chừng cho tốt, đến lúc đó anh sẽ thấy bọn chúng, cũng giống như những trò này, có thể sẽ nói cho anh biết ai là Lão Quỷ”.

“Những trò” mà Kawa Hihara nói ấy, là chỉ nét chữ của bốn người bọn họ Ngô, Kim, Lý, Cố, lúc này đều thu đủ, để đợi xem. Tư lệnh Trương vô tình đến đúng lúc, Kawa Hihara liền mời hắn cùng xem và tra xét. Hai người bày sẵn thế trận chờ đợi, huy động toàn bộ tinh lực trí lực, chỉ sợ sơ suất một chút là sẽ bị Lão Quỷ lừa lại và qua mặt. Là một gián điệp được đào tạo kỹ càng, Kawa Hihara có chút ít kiến thức nghiên cứu nét bút, hắn biết nét chữ giống như vân tay, chữ viết và nét bút của mỗi người là khác nhau. Nhưng mặt khác nét bút dù gì cũng không phải là vân tay, vân tay thì không bao giờ thay đổi, ngay cả khi bị cắt da, lớp da mới lên vẫn như vậy, muốn phá cũng không phá được! Còn nét chữ thì có thể thay đổi được, tuy nói vạn biến cũng không rời xa nguyên mẫu, nhưng muốn nhận ra nguyên gốc của nó cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhất lại là những người đã luyện qua thư pháp, ngửa tay là mây, úp tay là mưa, khiến cho hắn hoa mắt chóng mặt.

Nhưng hôm nay hai người thật may mắn, Tư lệnh Trương vừa đọc đến tờ thứ hai thì kêu lên sung sướng: “Ngài Kawa Hihara, lại đây xem, ra rồi”.

Kawa Hihara chỉ nhìn qua là đồng tình với cảm giác của Tư lệnh Trương, lộ vẻ tươi cười.

Ngay sau đó, hai người đem bốn lần ghi chép của người này xem xét kỹ lưỡng, mỗi lần xem, Tư lệnh Trương lại kêu lên: Chính là hắn!

Kawa Hihara tuy không nói ra, nhưng vui sướng trong lòng. Quả thật hắn không thể tin rằng Lão Quỷ lại hiện hình đơn giản như vậy, hơn nữa lại khó mà tin được rằng đó không phải là Lý Ninh Ngọc, cũng chẳng phải là Cố Tiểu Mộng.

Là ai?

Ngô Chí Quốc!

Có thể là do thận trọng, có thể là để chia sẻ sự vui sướng bất ngờ này, Kawa Hihara cho gọi Vương Điền Hương và Thư ký Bạch tới xem. Trong bối cảnh không hề gợi ý hay có ám hiệu gì, họ đã đưa ra kết luận trùng hợp đến phát sợ, ngay cả khẩu khí và cách dùng từ tuyệt đối đều hết sức giống nhau.

Vương Điền Hương nói: “Chắc chắn là hắn!”. Thư ký Bạch nói: “Đích thị là hắn!”.

Kawa Hihara nhìn Tư lệnh Trương: “Nói như vậy, chính là hắn rồi”.

Tư lệnh Trương nghiêm nét mặt: “Bắt hắn tới đây!”.

* * *
Ngô Chí Quốc bị Vương Điền Hương đưa từ trên tầng xuống.

Giải tới tất nhiên là để thẩm vấn. Có được chứng cứ thép, những gì cần nói trong thẩm vấn đã được trình thức hóa, Kawa Hihara và Tư lệnh Trương đều thuộc làu làu, hai người anh một câu, tôi một câu, dọa này dọa nọ, tấn công bốn bề.

Nói, mày gia nhập Đảng Cộng sản khi nào? Nói , tuyến trên của mày là ai?

Nói, tuyến dưới của mày là ai?

Nói, hãy khai hết những thứ mày biết ra mau…

Mới đầu Ngô Chí Quốc tỏ ra rất cứng rắn, đầu óc tỉnh táo, dùng từ chau chuốt, thái độ thản nhiên, ung dung không sợ sệt. Nhưng khi Kawa Hihara vứt ra trước mặt anh nguyên mảnh giấy Lão Quỷ viết và bốn mảnh giấy do chính anh ta viết lúc tối, anh ta như thất thần, giống như gặp ma, ánh mắt đăm đăm, sắc mặt đanh lại, có thể thấy trong lòng khủng hoảng muôn phần. Kawa Hihara ăn cơm của đặc vụ, thăm dò ý tứ qua sắc mặt và lời nói là chuyên môn chính, nhìn thấy thần sắc Ngô Chí Quốc thay đổi, hắn biết sự việc đã sắp đến hồi kết.

“Khai ra đi, Trưởng phòng Ngô.” Kawa Hihara vỗ vai anh ta.

“Nghe rõ không, hãy khai đi!” Ngón tay của Tư lệnh Trương giống như đoản kiếm chĩa vào trán anh ta.

Kawa Hihara gạt tay Tư lệnh Trương ra, dùng lời ngon ngọt khuyên nhủ: “Tôi nhớ Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, gọi người biết thức thời là tuấn kiệt, bây giờ anh kháng cự không phải là tuấn kiệt đâu.”

“Tôn Ngộ Không có tới bảy mươi hai phép thần thông biến hóa, cũng không làm thay đổi được nét chữ của mình.” Tư lệnh Trương gầm lên.

“Đúng vậy”, Kawa Hihara chỉ vào đống mẩu giấy trên bàn “anh không khai, nhưng chữ của anh đã khai rồi, giấy trắng mực đen, chứng cứ rành rành đấy”.

“Chưa nhìn thấy quan tài chưa nhỏ lệ đây mà, bây giờ mày đang đứng trước quan tài rồi, còn gì để chống đỡ.” Tư lệnh Trương nhặt một mẩu giấy ném về phía Ngô Chí Quốc, “Xem kỹ đi, ngay cả thằng mù sờ cũng biết đây là chữ của mày”.

Kawa Hihara cười khà khà nói: “Tư lệnh Trương nói hơi phóng đại rồi, người mù không thể biết được, nhưng chúng ta có thể nhìn ra. Mỗi người đều có thể nhìn ra. Tôi thống kê cho anh, tổng cộng có mười tám chữ Hán, ba chữ số và một chữ cái tiếng Anh, ít nhất anh có mười chữ Hán và một chữ số viết giống hệt Lão Quỷ, thật là thần tình. Hơn nữa trong đó có bốn chữ giống như dùng con dấu đóng lên vậy, có lẽ người mù cũng sờ ra đấy”.

Tư lệnh Trương chửi mắng: “Có phải là mày rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt hử”.

Kawa Hihara khuyên nhủ: “Hãy thông minh đi, khai ra sẽ được miễn tội”.

Nhưng Ngô Chí Quốc vẫn không khai. Kiên quyết không khai. Lúc lên giọng thề thốt, lúc thì nói với giọng oán trách, cố gắng biện hộ cho sự trong sạch và oan khuất của mình, khiến Tư lệnh Trương tức điên người! Khiến cho tinh thần và sự nhẫn nại mong manh được nuôi dưỡng trong đám người hèn nhát của Kawa Hihara cũng bị giày vò sống đi chết lại.

Vốn cho rằng trước chứng cứ thép, cuộc thẩm vấn sẽ có kết quả nhanh chóng, nào ngờ gặp phải thứ khó nhằn, xem ra một tiếng rưỡi đồng hồ vẫn chưa kết thúc. Nói thật, Kawa Hihara không muốn lúc thẩm vấn có người khác luẩn quẩn bên cạnh, vừa nãy không tiện nói, bây giờ đã qua một hiệp, thất bại một hiệp, như chẳng còn gì mà ngại ngùng. Hắn gọi Tư lệnh Trương ra cửa, khéo léo bảo Tư lệnh Trương về trước. Thẩm vấn loại vớ vẩn thế này đâu phải việc của đại Tư lệnh chứ? Tư lệnh chỉ cần ra lệnh rồi ngồi nhà đợi tin tốt lành là xong, vân vân. Nói đến nỗi Tư lệnh Trương dãn hết cả gân cốt, để lại chỉ thị rồi đi.

Kawa Hihara tiễn Tư lệnh Trương về xong liền sai Vương Điền Hương đưa Ngô Chí Quốc đi. Đi đâu? Đến tòa nhà đối diện. Làm gì? Tất nhiên là thẩm vấn tiếp. Thẩm vấn là cần phải có kỹ thuật, địa điểm, phương thức, ngôn ngữ, hoàn cảnh, không khí, nặng nhẹ, nhanh chậm, trình tự, tiết tấu vân vân, đều cần phải chau chuốt và có kỹ thuật. Kawa Hihara áp giải anh đến chính là để chau chuốt và theo đuổi những thứ này, hy vọng như vậy có thể tăng thêm sức ép về tinh thần với Ngô Chí Quốc, khuất phục anh ta, khiến anh ta suy sụp. Sang bên nay, giống như là về nhà vậy, Kawa Hihara có thể vừa nhâm nhi trà vừa thẩm vấn một cách không kiêng nể gì, chửi mắng, đe dọa, tra tấn… đều có thể được. Mệt mỏi, buồn ngủ có thể nghỉ trên ghế sofa ở phòng khách, cũng có thể lên tầng chợp mắt.

Mới đầu, việc hỏi cung được sắp xếp ngay ở phòng khách, Kawa Hihara mời Ngô Chí Quốc ngồi vào ghế sofa, còn sai Tham mưu Trương (béo) pha trà cho anh. Biết anh ta hay hút thuốc, nên để sẵn một bao thuốc lá, còn đích thân rút cho anh ta một điếu. Không nói nặng lời, chỉ là những câu khách khí, thậm chí cố gắng tạo ra sự vui vẻ. Người ngoài nhìn thấy, nói gì thì cũng không giống với đang thẩm vấn, mà giống đang tiếp một người bạn cũ, hoặc một cấp dưới từ xa tới. Tham mưu Trương (béo) cho là như vậy. Vừa nãy hắn không sang bên kia nên không biết tình hình, cho là Ngô Chí Quốc lúc này đã hết bị nghi ngờ, có biết đâu đây vẫn là đang hỏi cung.

Đã là hỏi cung thì cần anh phải nói, cần anh khai ra hết sự thật. Anh không khai, như thế là không thức thời. Không biết nhìn lên. Sai lầm lấy giầy rách làm mũ quan[1]. Không biết trời cao đất dày. Không biết mình là ai… Hầy, cái tốt không nhận, có phúc mà không biết hưởng, thì làm sao đến được thái cực. Kawa Hihara vốn là người kiên nhẫn, nói bao nhiêu lời hay ý đẹp, nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn nữa, cuối cùng không thể nhẫn được nữa, ném chén trà đang cầm trên tay về phía anh ta, quát: “Mẹ mày! Không phải mày ép tao giở mặt đấy sao”.

[1] Cách nói có ý mỉa mai của người Trung Quốc.

Vương Điền Hương nhìn thấy ông chủ nổi cáu, Ngô Chí Quốc lại tránh được chén trà, không bị sao, nên có ý muốn lấy sĩ diện cho chủ, liền xông lên, đạp mạnh một đạp vào kheo gối Ngô Chí Quốc. Ngô Chí Quốc vừa tránh được chén trà, còn đang bàng hoàng, đứng còn chưa vững, lại bị bồi thêm một đạp, kêu “ối” một tiếng rồi ngã quỵ xuống.

Kawa Hihara bước đến bên cạnh Ngô Chí Quốc, nhếch mép cười chế giễu nói: “Chẳng phải nói đầu gối đàn ông là vàng sao, thế nào mà nói quỳ là quỳ ngay thế? Đứng dậy! Mày không cần thể diện, còn quân phục làm gì chứ.” Nhìn thấy Ngô Chí Quốc đã đứng dậy, hắn nói tiếp: “Nghe đây, tao cho mày một cơ hội nữa, đừng mà giả ngây giả ngô nữa nhé”.

Ngô Chí Quốc vẫn vậy không chịu thức thời. Nghĩa là anh ta đã vứt đi cơ hội cuối cùng. Không nhận. Dứt khoát không nhận! Điều khác trước là thái độ có thay đổi. Khác hẳn. Nước mắt đầm đìa kể khổ. Hình như còn quỳ xuống, cốt cách và thể diện sẵn có trong anh đã vỡ vụn trên nền nhà, không còn nữa, không lấy lại được nữa.

Vương Điền Hương quát: “Đừng giả bộ nữa, nước “đái” của mày đáng giá gì đâu, đừng hòng mê hoặc bọn tao”.

Kawa Hihara xua xua tay với Vương Điền Hương, bước đến gần sát trước mặt Ngô Chí Quốc, mỉa mai nói: “Chẳng phải người ta thường nói nước mắt đàn ông khó rơi sao, tại sao anh lại khóc? Tôi không chịu nổi nước mắt đàn ông đâu, trông như đàn bà vậy. Khóc gì chứ, tôi không cần anh khóc, mà cần anh khai ra. Cứ cho là nước mắt anh khiến tôi cảm động, thế này nhé, tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, thế là tôi tận tình tận nghĩa với anh rồi”. Kawa Hihara nói những lời tốt đẹp trước, sau đó là những lời cảnh cáo nghiêm khắc: “Nhưng anh đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, đây nhất quyết là cơ hội cuối cùng của anh đấy”.

Ngô Chí Quốc lại lãng phí cơ hội cuối cùng.

Không nhận!

Nhất định không nhận!

Thể hiện tinh thần cách mạng gan dạ vốn có của các phần tử Cộng sản, thà chết không chịu khuất phục, xem cái chết là sự trở về.

Có thể nhẫn, ai lại không nhẫn? Kawa Hihara đập bàn đứng dậy: “Sư mày, cứ cho là tao mở mắt ra, gặp phải mày, một hòn đá trong hố rác, vừa hôi thối vừa cứng! Được, cho dù mày giả cứng, nói ngọt không nghe, muốn ăn đòn, được, sẽ cho mày biết”. Hắn quay đầu ném một câu về phía Vương Điền Hương: “Đến lượt anh đấy, xem xem nó còn cứng cổ đến mức nào”. Nói xong nghênh ngang bước đi, đi nửa bước đã quay lại, nhìn quanh, cuối cùng chỉ vào một căn phòng ở phía Đông ra lệnh cho Vương Điền Hương: “Hãy đi vào trong, đừng làm phiền tôi”.

* * *
Căn phòng mà Kawa Hihara chỉ liền với phòng khách, giáp tường phía Đông, là một gian phòng nhỏ, hiện vẫn bỏ trống.

Vương Điền Hương đi vào trước, xé ga trải giường chiếu, dọn dẹp hết đồ đạc trong phòng rồi mới gọi Tham mưu Trương (béo) đưa người vào. Vừa bước vào phòng, Vương Điền Hương búng mẩu thuốc lá trên tay nhằm mặt Ngô Chí Quốc, Ngô Chí Quốc tránh được.

“Vẫn còn nhanh nhẹn lắm”, Vương Điền Hương cười nhạt, “chỉ có điều lòng dạ thâm độc, quả là một thằng khốn.”

“Anh cho rằng tôi là Lão Quỷ thật sao?” Ngô Chí Quốc tức giận trừng mắt, “Nói cho anh biết, tôi không phải là Lão Quỷ”.

“Ái chà, vậy tôi nguy quá.” Vương Điền Hương cố làm ra vẻ sợ hãi, “Đợi mày chứng minh được, chắc tao gặp họa rồi”.

Ngô Chí Quốc thản nhiên nói: “Cho nên anh nên để cho mình một con đường thoát”.

Vương Điền Hương cười gian xảo: “Đây chính là thứ đường lui của mày!”. Hắn đá vào bụng Ngô Chí Quốc, Ngô Chí Quốc kêu lên một tiếng rồi nằm vật ra đất, khiến Tham mưu Trương (béo) đứng cạnh sợ hãi lùi lại hai bước. “Xin lỗi.” Vương Điền Hương nói bâng quơ, không biết là nói với Ngô Chí Quốc hay nói với Tham mưu Trương (béo). Có thể là nói với Kawa Hihara ở tầng trên, vì nhìn từ góc độ phương hướng lan truyền và mức độ lan truyền của tiếng kêu vừa rồi thì Vương Điền Hương cảm thấy nó đã truyền đến tai ông chủ của mình. Đây chẳng phải đã vi phạm yêu cầu rồi sao, thế là hắn lôi chiếc khăn phủ gối và khăn trải giường, bảo Tham mưu Trương (béo) cùng trói Ngô Chí Quốc vào khung giường và bịt miệng lại.

“Nghe đây”, Vương Điền Hương nói với Ngô Chí Quốc đang bị bịt miệng, “trước đây mày hành hình bọn phản động như thế nào thì hôm nay tao sẽ làm với mày như thế. Khi mày đã không chịu nổi, muốn khai, thì gật đầu với tao ba cái. Nghe rõ chưa, phải gật đầu liền ba cái, tao mới cho mày mở miệng”.

Ngô Chí Quốc vùng vẫy rất mạnh, kêu ú ớ ầm lên, giống như đang chửi bới.

Vương Điền Hương cười lạnh lùng nói: “Tao biết mày đang nói gì, mày nói tao đang lấy đá tự đập vào chân mình, đợi mày ra rồi, phục hồi chức vụ sẽ cho tao ăn đủ. Nhưng tao nói cho mày biết, sẽ không có ngày đó đâu, mày cho là có ngày đó thật, sợ rằng khả năng đó chỉ một phần vạn thôi. Tao dám không? Không dám? Còn tao dám đấy, điều đó chứng tỏ không có khả năng ấy. Mày không nghe Tư lệnh Trương nói à, ngay cả thằng mù lấy tay sờ cũng biết là mày, tao không phải thằng mù đâu. Bây giờ thằng mù là mày, đến lúc này mà vẫn không nhận, buộc bọn tao phải ác với mày. Tham mưu Trương (béo), anh nói có đúng không? Anh có sẵn lòng cho hắn uống rượu phạt không? Chắc chắn là không, đều là người quen thân cả mà, ai muốn làm người ác đâu. Nhưng mày buộc bọn tao phải làm vậy, hết cách rồi? Mày có biết không? Chính là mày buộc bọn tao thôi, chiều theo ý mày vậy”, vừa nói hắn vừa rút súng ngắn ra, cởi đai vũ trang đưa cho Tham mưu Trương: “Nào, hành động đi”.

Hành động thật!

Mặc dù bị bịt miệng, không cho kêu, nhưng Kawa Hihara ở tầng trên vẫn nghe thấy tiếng động ở dưới tầng: Tiếng đánh đập, âm thanh của dây da đánh vào vật cứng (khung giường, hoặc tường), tiếng gào thét nặng nề của Ngô Chí Quốc, tiếng chửi mắng không kiềm chế nổi của Vương Điền Hương, âm thanh lạ lẫm… Không biết là do tức hay do tối hôm qua ở phòng khách ăn chơi nhảy múa bị mệt, ở trên tầng Kawa Hihara cảm thấy người rất uể oải, chân tay nặng nề, mắt hoa đầu váng. Hắn ngồi dựa lưng trên giường, định nghỉ một lát rồi xuống dưới tầng ngó xem, sau đó không chống chịu nổi với cơn buồn ngủ, liền đánh một giấc, ngủ mê man. Âm thanh dưới nhà chốc chốc lại đánh thức hắn, hắn nghĩ mông lung, bọn Cộng sản này đều như nhau, chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro