Chap 21-22-23 [End]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ưm...đầu mình nặng quá, cứ như đã ngủ một giấc thật dài. JaeJoong dụi mắt, nghiêng người muốn ngủ tiếp, cánh tay chợt đè nặng lên vật gì đó rất cứng, cậu híp mắt cầm nó lên xem, thì ra là khối ngọc bội sư phụ cho cậu trước khi cậu xuất môn. Lúc này JaeJoong mới sực nhớ lại, cậu đang hái thảo dược bên thác nước cơ mà, nghĩ đến đây JaeJoong lập tức ngồi dậy.


Trước mắt là cảnh tượng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ khiến cậu muốn bật khóc.


Rèm cửa sổ trắng tinh, sàn nhà màu gỗ, tủ quần áo trắng đen, chiếc đèn bàn hình tròn, cả chiếc tràng kỷ êm ái cậu đang ngồi nữa.


JaeJoong kinh ngạc dụi đôi mắt đang dần chua sót, khi ngoảnh lại thì bắt gặp một ánh mắt sâu thăm thẳm, ánh mắt ấy, có mừng rỡ, có nhớ nhung, có cưng chiều, có tình yêu nồng nàn cháy bỏng, quá nhiều thứ cảm xúc sâu đậm khiến JaeJoong không thể nắm bắt được, cậu chỉ biết lắp bắp gọi tên hắn.


"Anh...anh..."


"Anh là Jung Yunho."


Từng chữ từng chữ dịu dàng truyền đến tai cậu, JaeJoong chạy như điên đến bên hắn, vùi mặt vào lồng ngực vững chãi: "Yun...Yunho, đúng là anh rồi...Yunho...JaeJoong rất nhớ anh, JaeJoong còn tưởng rằng....Yun..." Nước mắt không thể kìm được mà trào ra mãnh liệt.


Jung Yunho nhẹ nhàng nâng khuôn mặt khóc đến tèm nhem trong lòng mình, xót xa hôn lên những giọt nước mắt của người yêu: "Bé ngốc, cho dù em có rời khỏi anh bao lâu đi chăng nữa, anh vẫn sẽ chờ em trở về."


"Yunho, em không muốn phải rời xa Yunho nữa đâu, em không muốn..." Giọng nói khàn khàn yếu ớt khiến ai nghe cũng dấy lên yêu thương vô hạn.


"Ừ, không đi, ở bên Yunho mãi mãi nhé, được không ? Bảo bối đừng khóc..." Yunho dịu dàng dỗ dành cực cưng trong lòng mình, tim hắn đang run lên vì hạnh phúc, đang đau vì hạnh phúc.


"Yun...Yunnie, JaeJoong đau đầu." ngồi trong vòng tay ấm áp, JaeJoong khẽ chau mày.


"Đau đầu? Làm sao đau? Có khó chịu không?" Yunho vội vàng giúp cậu xoa huyệt thái dương, nhìn hàng lông mày đang nhíu lại, hắn đau lòng hôn khẽ lên chúng.


"Ưm, thật ra không có chuyện gì đâu..." JaeJoong thẹn thùng kéo góc áo hắn: "Chắc là không hợp với khí hậu gì thôi, ừm, chắc là thế, lát nữa sẽ hết ngay mà."


Thế là Jung Yunho chẳng nói chẳng rằng, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn không an phận kia rồi cúi đầu trực tiếp hôn lên đôi môi phấn nộn của người yêu, JaeJoong chợt sững người, nhưng đôi mắt cũng từ từ khép lại, tận hưởng nụ hôn, tận hưởng mùi vị chỉ thuộc về một mình Jung Yunho.


"Bé Yun này, em...Ah ——" Kim Heechul vừa đặt chân vào cửa nhà Yunho thì thấy hắn quay lưng lại, đang h...hôn một kẻ lạ?! Vì thế anh ta hét toáng lên, xông tới chỗ Yunho ra sức khuyên bảo hắn, còn bắt đầu tiến hành giáo dục tư tưởng.


"Jung...Jung Yunho, sao mày có thể làm thế chứ, hả? Mày làm anh thấy thất vọng quá, hóa ra bấy lâu nay anh đã nhìn lầm mày...mới hôm qua thôi mày còn đang nhớ JaeJoong đến quằn quại, đến quay quắt hay sao? Ôi ôi, không thể tin được mày lại là cái loại đàn ông bạc tình...anh đã dậy bọn mày như thế nào hả..."


Từ lúc Kim Heechul hét toáng lên cho đến bây giờ, JaeJoong vẫn vùi mặt trong lồng ngực hắn, nghe thấy anh ta mắng Yunho là kẻ bạc tình cậu không kiềm được mà ngước lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng: "Anh, anh Heechul, anh đừng nói Yunho thế mà..."


"Đồ tiểu hồ ly, xem tao dạy dỗ mày thế nào." Vừa dứt lời, anh ta ngẩng phắt đầu lên, cơ mà chưa kịp mắng chửi gì hết thì mặt anh ta bỗng đần ra: "Jae...JaeJoong?"

(Twenty-two)

"JaeJoong à, làm sao mà cậu về được vậy?" Junsu chớp mắt tò mò, nắm tay cậu hỏi dồn.


Sau khi khẳng định chắc chắn là JaeJoong đã trở về, Heechul bèn cấp tốc thông báo cho mọi người biết, ai cũng vội vã chạy đến kí túc xá của Yunho, thành thử ra bây giờ kí túc xá nhà hắn chật như nêm cối, lại còn đông vui như trẩy hội.


"Ừm...tớ cũng không biết hà." JaeJoong khẽ cau mày, nét mặt có phần bối rối, cậu thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, sự phụ cũng chẳng nói gì với cậu cả.


"Ơ...hình như tớ đã ngủ trong một thời gian rất dài..."


"Được rồi JaeJoong, đừng suy nghĩ nữa, trở về là tốt rồi." Kéo bảo bối còn đang cố gắng suy nghĩ, mặt mày ủ dột vào lòng mình, hắn mỉm cười hôn nhẹ lên trán cậu.


"Đúng vậy đúng vậy, trở về là tốt rồi, JaeJoong, bọn anh đều rất nhớ em." Heechul ngồi xuống bên cậu, "Thế nên là, Kim JaeJoong, em dám rời khỏi bọn anh một lần nữa xem."


JaeJoong chu chu môi, coi bộ ủy khuất lắm: "Em cũng không muốn mà..."


"Biết rồi, mày không nỡ bỏ Yunho chứ gì."


"Hì hì." JaeJoong cười tít mắt, hai má dần đỏ lên. "Còn không nỡ bỏ anh Heechul này, Susu này, anh Yoochun này, anh Changmin này...Ơ? Còn anh trai kia nữa?" Cậu cẩn thận đếm từng người một, cuối cùng mới phát hiện ra Hankyung.


"Chào JaeJoong, anh là Hankyung." Y dịu dàng bảo.


"Chào anh Hankyung, hóa ra anh chính là "Kyung nhà chúng ta" mà anh Heechul thường nhắc đến nhé." Lời chào hỏi đầy tinh nghịch của JaeJoong khiến ai cũng phải bật cười, Kim Heecul đỏ bừng mặt, chỉ vào Yunho: "Này Jung Yunho, trông nom bà xã mày cho tốt đi!"


"Anh Heechul, đây là sự thật mà ai cũng biết cả rồi." Park Yoochun nhếch môi cười đểu, bổ sung thêm một câu. Heechul tức tối ngồi lên hẳn đùi Hankyung.


"Cười cười cười, cười bất tử chúng mày luôn đi."


"Anh Heechul, anh lại thế nữa ..." Shim Changmin ngán ngẩm lắc đầu.


JaeJoong rúc sâu vào lòng hắn, nhìn tất cả những con người mà hơn một năm rồi cậu chưa được gặp, vẫn quen thuộc, vẫn thân thiết như thế, thứ nước nóng bỏng ấy như trực trào lên, chỉ là chúng chưa kịp rơi xuống thì Jung Yunho đã dịu dàng liếm hết chúng đi.


"Bé ngốc, đừng khóc nữa, bọn anh vẫn ở đây, vẫn ở đây."


Ăn cơm xong cả đám mới lục tục ra về, Jung Yunho phồng má dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm JaeJoong, lần đầu tiên được chiêm ngưỡng cái dáng vẻ cực-kì-đáng-yêu của hắn, JaeJoong cứ khúc khích mãi, còn giơ tay chọc chọc vào mặt hắn nữa.


"Yunho nhà chúng ta thật là đáng yêu quá đi mất, giống bánh bao nhỏ, bánh bao lớn, bánh bao ~ "


Jung Yunho ôm eo cậu, cọ cọ đầu vào hõm vai trắng ngần: "Anh ở bên JaeJoong còn chưa đủ nữa mà, mấy tên kia lại đến làm phiền."


"Điều này chứng minh ai cũng thích JaeJoong há ~ " bạn nhỏ Kim vênh mặt lên tự hào.


"Còn JaeJoong thì sao? JaeJoong thích ai?"


"JaeJoong thích mọi người. Ai cũng thích JaeJoong nên JaeJoong cũng thích họ ~ "


Đợi mãi mà chẳng thấy Yunho nói năng gì, JaeJoong vội vàng bổ sung thêm: "Yun, JaeJoong thích Yun nhất mà ~ không phải không phải, là yêu Yun nhất ~ "


Yunho vẫn im lặng, thành ra bạn nhỏ Kim nhà chúng ta bắt đầu thấy lo lo rồi: "Yun, đừng phớt lờ JaeJoong mà, JaeJoong rất yêu Yun đó..."


"Ha ha." Hắn không thể bấm bụng cười thêm một phút nào nữa, hết cách rồi, ai bảo cục cưng nhà hắn lại đáng yêu đến thế chứ.


"Chỉ biết bắt nạt người ta, Yun xấu lắm!" JaeJoong hờn dỗi liếc hắn, môi bĩu dài ra cả thước.


"Rồi rồi, không đùa JaeJoong nhà chúng ta nữa, bảo bối lại đây Yun thưởng cho cái nào ~ " Dứt lời, Jung Yunho cúi xuống cướp lấy môi cậu, JaeJoong ngoan ngoãn ôm lấy hắn, đáp lại một cách vụng về.


Thế giới chợt tĩnh lặng, như thể chỉ còn vương lại từng hơi thở quấn quýt lẫn nhau.

(Twenty-three)

Năm năm sau.

"Yunyah, tới giúp em xem bản vẽ này đi." trên chiếc tràng kỉ đặt ở góc phòng, JaeJoong vươn vai, duỗi lại thắt lưng cho bớt mỏi, cậu giơ bản thiết kế lên vẫy vẫy Yunho đang ngồi cách đó không xa.


"Anh đến đây." Yunho di chuyển đến bên cậu, khẽ cúi xuống nhìn bản vẽ trong tay, những thiết kế của JaeJoong càng ngày càng đẹp, trong đó có một chuỗi vòng cổ tên là "nhớ", một chút xinh đẹp, một chút quyến rũ, một chút mê hoặc, một chút mạnh mẽ, lại không mất đi sự tao nhã, bấy nhiêu thôi cũng đủ để nắm giữ lòng người, chỉ là ——


"JaeJoong à, chỗ này nên sửa lại đôi chút...JaeJoong?"


Hắn quay đầu, bắt gặp người yêu bé nhỏ đang nhìn mình đầy mê mẩn, Yunho khẽ cười, hôn chụt một cái lên môi cậu, và rồi chẳng ngoài mong đợi, bé con đáng yêu của hắn đỏ mặt lên rồi.


"JaeJae ở với anh lâu thế, còn chưa xem đủ à, hửm?" Giọng điệu mang đầy vẻ trêu đùa, hắn còn xấu xa phả nhẹ vào tai cậu.


"Không phải mà." JaeJoong quay đầu nhìn hắn, nét mặt trông thật sự nghiêm túc: "Là xem không đủ, còn Yun thì sao, Yun thì sao?"


Kéo cậu vào lòng mình, Yunho dịu dàng hôn lên mái tóc đen nhánh: "Bảo bối à, đối với anh, mỗi một cảm xúc, mỗi một vẻ mặt của em anh đều muốn cất giữ cho riêng mình, từng giây từng phút đồng hồ của em anh đều muốn mình có mặt, bảo bối à, vì là em, nên cả đời này anh nhìn cũng không đủ."


Sau khi tốt nghiệp đại học, Jung Yunho đã tiếp nhận việc quản lí công ty từ ba mình, thậm chí còn phát triển tập đoàn sang lĩnh vực trang sức, mà JaeJoong lại chính là trưởng phòng thiết kế chuyên về trang sức của tập đoàn họ Jung, ngay đến cả văn phòng cũng được đặt cùng chỗ với Jung Yunho.


"Chủ tịch Jung, em muốn nghỉ phép." Nằm trong lòng Yunho, cậu nghịch ngợm nháy mắt với hắn.


"Em muốn đi đâu?"


"Biei."


"Được, anh đi với em."


"Barcelona."


"Được, anh đi với em."


"Namtso."


"Được, anh đi với em."


"Nice."


"Được, anh đi với em."


"Em yêu anh."


"Được, anh đi với em."


"Haha....đi với em?" nhìn hắn với vẻ mặt "Yunho thật ngốc", JaeJoong cứ khúc khích mãi trong vòng tay vững chãi ấy.


"Bé ngốc, anh sẽ cùng em đi đến chân trời góc bể, cả đời này chỉ mãi yêu mình em thôi."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro