Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiffany vừa dắt tay con trai đi ra cổng chính của sân bây, lập tức có rất nhiều người quay đầu nhìn một lớn một nhỏ. Dù cô chỉ mặc quần jean áo thun đơn giản, nhưng thân hình thật sự rất bốc lửa, cặp chân thon dài cân xứng với vòng eo nhỏ nhắn khiến ngta bất giác fai mơ ước. Càng k nói đến khuôn mặt xinh đẹp của cô, mũi cao thon gọn, làn da trắng hồng, thần thái lại đặc biệt thu hút. Mấy chàng trai trẻ đứng chờ người thân cũng mắt liếc qua mấy lần, chỉ hi vọng cô có thể tháo kính râm xuống để bọn họ chiêm ngưỡng thêm 1 chút

Đám phụ nữ thì lại chú ý bên cạnh cô có 1 đứa trẻ khoảng 3 tuổi, da dẻ trắng trẽo, gò má phúng phính như bánh mochi vậy, rất đáng yêu, làm cho ngta có cảm giác muôn ôm hôn. Hai mẹ con vừa xuất hiện đã dễ dàng trở thành tâm điểm của đám đông

"Diễn viên hay ca sĩ thế ko biết?"

"Thằng bé kia dễ thương quá, thật muốn ôm 1 cái"

"Đúng đó! Trời ạ, tôi cũng muốn có con trai như vậy"

Một người phụ nữ khác kéo vali theo sát phía sau bóng dáng của 2 người chẳng khác gì trợ lý cả. Bởi vậy, người bên ngoài mới nhầm lẫn Tiffany là nghệ sĩ nổi tiếng

"Tôi nghĩ chắc là người thường thôi? Nếu là nghệ sĩ thì fai có Fan chờ sẵn chứ?"

"Có khi ngta bí mật về nước, cho nên fan ko biết"

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Fany cùng con trai đã leo lên một chiếc xe chờ sẵn đi mất. Chuyến bay kéo dài hơn 14 tiếng khiến Tom mới 3 tuổi chưa thích ứng đc, xe chạy đc một lúc thì Fany cho bảo tài xế dừng lại bên vệ đường một chút, Fany ôm con trai xuống xe, thằng bé buồn nôn khó chịu

"Bảo bối con ko sao chứ?"

Fany vừa vỗ nhẹ lên tấm lưng nhỏ bé của Tom vừa dùng khăn ướt lau vết bẩn trên mặt cậu bé. Cục cực sau khi nôn xong thì uống nước súc miệng trở lại lên xe nằm dài trên ghế, ôm đùi mẹ lí nhí trả lời

"Mẹ ko mệt, Tom ko mệt"

"ừm, Tom của mẹ giỏi nhất, con ngủ một giấc tỉnh dậy là tới rồi"

Fany nói xong, chưa đầy 5p đã thấy tiểu quỷ này nhắm mắt phát ra tiếng hít thở đều đều, còn chảy nước miếng lên quần cô, khuôn mặt khi ngủ rất đáng yêu

Cô ngẩng mặt lên, nhìn cảnh vật quen thuộc trôi qua ngoài xe, ko hiểu sao khóe mắt lại thấy cay cay. Trc kia cô chạy trốn khỏi đất nước này cùng với số tiền lớn trong tay, định sẽ gầy dựng sự nghiệp rồi trở về trả thù Kim gia. Nhưng cuộc sống nào đâu dễ dàng như vậy. Lúc vừa xuống sân bay, cô liền ngất xỉu khiến cho mọi người lo lắng, sau khi đc đưa đến bệnh viện gần nhất thì lại biết tin mình mang thai 2 tháng rồi. 

Cô cảm thấy ông trời rõ ràng đang trêu đùa cô! Ko fai bác sĩ của 2 bệnh viện đều nói cô vô sinh sao? Tiffany ko biết nên vui hay buồn, thiên thần bé nhỏ đến ko đúng lúc chút nào, khiến cho một người mang đầy hận thù như cô fai hoãn lại tất cả dự định. Đợi đến lúc Tom ra đời thì ý muốn trả thù cũng ko còn mãnh liệt như trc nữa, cô chỉ mong một cuộc sống bình thường, nuôi nấng thằng bé nên người, chuyện này so với việc trả thù Kim gia vẫn đáng giá hơn nhiều

Một mình cô đấu ko lại Kim gia. Dù sự thật này vô cùng phũ phàng như cô vẫn fai chấp nhận nó. Về phần những kẻ từng tổn thương em gái cô, cô nhất định sẽ khiến cho bọn chúng chết ko có chỗ chôn. Lúc em gái cô nguy kịch, cô gần như phát điên, khuôn mặt lạnh tanh khiến y tá cũng bị dọa sợ, sau đó vội vàng lấy máu mà bỏ qua cả bước kiểm tra thân thể cô. Nếu ko cô có thể hiện mình mang thai sớm hơn rồi. Thật ra nếu ko fai vì Tom thì 2 năm trc khi công ty thời trang của cô phất lên ở đất Mỹ, cô đã về nước để xử lý lũ cặn bã kia. Fany thu lại ánh mắt mờ mịt, cầm điện thoại lên áp vào bên tai

[Alo? Xin hỏi ai vậy?]

Đầu dây bên kia vang lên âm vọng mềm mại của phụ nữ, giống như đã trưởng thành ko ít. Từ khoảng 2 năm trc, cô bắt đầu liên lạc với SooYoung, cậu ta lúc đó rất giận dữ nhưng nhiều hơn là lo lắng

Cậu ta vẫn thông báo cho cô biết, khoảng thời gian cô đi Sunny vẫn sống rất ổn, nghe giọng em gái bình tĩnh như lúc này, cô mới biết cậu ta ko lừa cô.

Fany ko biết fai mở miệng thế nào, cô cảm thấy có lỗi với em gái mình rất nhiều

[Alo? Nhầm sao sao?]

LÚc này Fany có chút nghẹn ngào, khó khăn lắm mới phát ra âm thanh nhỏ xíu

[Là chị]

[.........]

Người bên kìa giống như bị shock, thật lâu sau mới phát ra tiếng khóc nức nở

[Chị là đồ đáng ghét! Tại sao đi lâu như vậy ko liên lạc với em? Tại sao lại bỏ đi? Hức....chị có biết khoảng thời gian này đối với em đáng sợ như thế nào ko? Chị còn về làm cái gì? Huhu...chị....chị...em hận chị...nhưng em cũng nhớ chị lắm...]

Tiffany im lặng nghe em gái trách móc, càng nghe càng xúc động suýt chút ko kiềm đc nước mắt. Sunny khóc thật lâu mới có thể bình tĩnh lại đc nhưng vận luôn miệng mắng cô là đồ đáng ghét, đồ xấu tính

Cô an ủi Sunny mấy câu rồi bảo mình đang trên đường trở về, địa chỉ nhà đã đc SooYoung gủi cho cô.

Xe dừng lại trc một ngôi nhà 2 tầng kiểu dáng tây âu xinh xắn, Fany xuống xe ôm bảo bối đang ngủ say lên

Trước cổng đã có người chờ sẵn, đứa em gái nhỏ mà cô yêu thương bây giờ đã trưởng thành, rất xinh đẹp

"Unnie...?"

Sunny ko xác định nhìn người phụ nữ trc mặt mình, sau đó lại nhìn đến đứa trẻ đc cô ôm trong tay. Đứa trẻ nào đây? CÔ hoảng hốt nhìn mái tóc màu vàng ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp trc mắt, dáng vẻ sang trọng như một nữ doanh nhân thành đạt. Đặc biệt là ánh mắt sắc bén ko còn nét ngây thơ của những năm trc, ko giống chị gái của cô chút nào

"Vào nhà trc đã, thằng bé hơi mệt"

Nghe Tiffany lên tiếng, Sunny khẽ chớp mắt rồi như sực tỉnh, vội vàng đi vào trong cùng chị mình. Sau khi đặt bảo bối xuống giường cho thằng bé ngủ. Fany mới ra phòng khách ngồi nói chuyện với em gái mình. Hai chị em tâm sự từ trưa đến tận giờ cơm chiều vẫn chưa xong, thế nhưng Sunny rất hưng phấn, vẫn cứ hỏi đi hỏi lại

"Tom là con của....anh ta sao?"

"Chị nói rồi, chuyện đó ko quan trọng"

Fany uống ngụm trà, sau khi nói chuyện một lúc thì đạ hiểu đc những khó khăn của em gái cô trong lúc cô rời đi. Tinh thân sa sút, ăn uống ko điều độ, lại còn bị ám ảnh, cứ hễ đàn ông đến gần là con bé lại gào thét, ngoại trừ SooYoung ra, ko có ai tiếp cận đc con bé. Nhưng may mắn thay, chỉ mấy một năm, Sunny đã trở lại bình thường. Chuyện này khiến cô hơi khó hiểu? Chẳng lẽ cái gọi là sức mạnh tình yêu là có thật sao?

"Unnie, em có chuyện muốn nói với chị, khoảng một năm sau khi chị đi thì em và anh SooYoung...."

"unnie biết"

Cả 2 nảy sinh tình cảm, chuyện đó rất bình thường, lúc SooYoung nói cho cô biết, cô thậm chí còn vui mừng cho em gái vì có 1 người đàn ông tốt như cậu ấy yêu thương con bé. Dù cho cô nghĩ vậy nhưng Sunny vẫn cảm thấy áy náy, khuôn mặt hơi đỏ lên

"Unnie ko trách em sao?"

Fany nghe em gái mình hỏi vậy liền bật cười

"Trách cái gì chứ? Chị và Sooyoung chỉ là bạn thôi, hơn nữa chị cũng đã có Tom"

Nghĩ đến đứa trẻ đáng yêu đang ngủ ở trong phòng, Sunny cũng nở nụ cười

"Chị sinh thật khéo, thằng bé có đến 8 phần giống chị"

"May mắn là nó giống chị"

Fany gật đầu mỉm cười cùng Sunny, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên tin nhắn gửi đến của trợ lý gửi cho cô

[Cô Hwang, Mike Baek gọi đến, nói là ngày mai anh ta sẽ đáp máy bay về nước, mong cô ra đón. Ngày mai cũng là kỉ niệm 10 năm ngày cưới của bame anh ta, thư mời đã đc gửi tới cho cô rồi]

Fany nhẹ nhàng cảm thán trình độ ảo tưởng của tên họ Baek kìa, nghĩ gì mà bảo cô đi đón chứ? Lại nói thêm mấy câu với Sunnye thì dì của Fany trở về, một nhà 3 người xúc động ôm nhau khóc sướt mướt

Bởi vì cô cũng có chút mệt, ngày mai còn fai đi đến Baek gia nên sau khi cho Tom ăn cơm chiều xong thì lên giường ôm con trai ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau

Fany trc khi về nước lại đổi số điện thoại một lần khiến Mike Baek ko thể liên lạc đc với cô. Anh ta tức giận quay sang quấy phá trợ lý của cô với hi vọng sẽ nhìn thấy cô ra sân bay đón mình

Fany cài nơ trc cổ cho Tom, một cái bánh bao nhân thịt bọc vest trắng liền hiện ra trc mắt cả nhà. Sunny nhìn khuôn mặt hồng hào đáng yếu của cháu trai, khẽ đưa tay cho miệng thổn thức một hơi

"Quá dễ thương, unnie, em muốn bắt cóc con trai chị"

Fany làm bộ trừng mắt với Sunny

"Em muốn thì tự sinh một đứa đi chứ!"

"Yahhhh...em vẫn còn đang đi học đại học, đợi khi nào đám cưới hãy nói"

Sunny tuy đã có thể trở lại cuộc sống bình thường như trc, nhưng vẫn chưa sẵn sàng đón nhận việc sẽ cưới SooYoung, cô cảm thấy hơi tự ti

Tom mở đôi mắt to tròn nhìn momy của mình, lại nhìn Sunny chằm chằm, sau đó chạy tới ôm chân của momy, đem mắt vùi vào trong. Fany buồn cười ôm con trai lên, hôn 1 cái vào gò má của thằng bé

"Dì út, của con sẽ ko bắt cóc con đâu, đừng sợ"

"Gì chứ? Thì ra là đang sợ em sao? Em chỉ nói đùa thôi mà"

Đột nhiên bị tiểu bảo bối xa lánh, Sunny ủy khuất buồn buồn

"Tính tình thằng bé ko đc hiếu động lắm. Thôi đến giờ rồi, chị đi trc"

Fany thấy cục cựng cứ ôm chặt cổ mình ko buông, đành cười nháy mắt với em gái và dì rồi đi thẳng ra cửa. Trợ lý của cô đậu xe ở đo chờ sẵn

"Anh ta về khi nào?"

"Dạ, là giữa trưa"

Giữa trưa, vậy tình ra cũng đủ thời gian nghỉ ngơi rồi, trong lúc cô suy nghĩ Tom chợt nhe răng cười nhìn momy mình

"Mẹ, chú Mike cũng tới đúng ko?"

"Con thích chú Mike vậy à?"

Fany nghiêng đầu nhìn con trai, cục cưng ko trả lời, chỉ thấy đôi mắt của thằng bé sáng rực như sắp phun ra lửa. Mấy năm nay Mike Baek rất kiên nhẫn đối với mẹ con cô, miễn là có thời gian rãnh rỗi thì lại lén lút chạy tới chơi cùng Tom, giành việc đưa đón thằng bé đến trường, mua đồ chơi, dạy thằng bé học. Tuy ko fai lúc nào anh ta cũng ở bên cạnh Tom, nhưng bảo bối nhà cô lại bắt đầu quen dần với sự hiện diện của anh ta, chỉ sợ trong thâm tâm thằng bé đã xem anh ta là baba của mình rồi! Việc này thật ra làm cô đau đầu ko thôi

Đang lúc cô cùng con trai nói chuyện, xe dừng lại trc một khách sạn nổi tiếng. Lúc này bên ngoài cũng đậu vô số siêu xe đắt tiền, ko ít người ăn mặc sang trọng bước xuống, nối đuôi nhau đi vào trong

Cô xuất hiện cũng ko làm mọi người để ý chút nào, nhưng lúc dắt tay tiểu bảo bối đi vào thì có khá nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía bọn họ. Một bữa tiệc lớn thế này đa phần người đến đều có bối cảnh và quen biết nhau từ sớm, song 2 mẹ con trc mắt trong có vẻ rất lạ lẫm. Cô gái có mái tóc vàng kia mặc một chiếc váy dạ tiệc cúp ngực, dài đến mắc cá chân, là loại xẻ tà từ phần đùi xuống. Trên phần cổ trắng đeo một chuỗi dây chuyền bạc tinh xảo nhưng trang nhã. Quần áo thì rất thuần khiết nhưng những người xung quanh lại ko kháng cực đc sức hấp dẫn của cô

Đáng tiếc bánh bao tròn ủm đang đi bên cạnh cô đã cảnh tỉnh bọn họ, người ta là hoa có chủ rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro