Tìm anh trong hồi ức của em (Ngoại truyện 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nghìn bốn trăm sáu mươi mốt ngày chạy trốn. Liệu em đã chạy đủ chưa?...

...

Xử Nữ đẩy xe hàng qua các dãy đồ trong siêu thị. Mùi thơm của bánh mì Pháp bay trong không khí. Mặt cô vui hớn hở như một đứa trẻ chạy nhanh đến quầy bán. Lại hay...

Chẳng biết ông trời run rủi làm sao. Sau bốn năm xa cách lại cho cô được gặp lại anh tại chốn này.

Bốn năm nói ngắn chẳng dài, lần tái ngộ này xem ra chắc cũng không cần thiết. Chỉ có điều nó khiến cô ngạc nhiên. Một ông trùm buôn bán vũ khí nhất nhì trong giới Hắc đạo lại đường đột xuất hiện tại đây - một siêu thị nhỏ giữa một thành phố hài hoà yên ả không sầm uất.

Bốn năm... Ấy vậy mà đã bốn năm trôi qua. Bốn năm ấm lạnh riêng mình. Chả trách thời gian sao vô tình quá...
Mà cũng thật hay vừa mới đặt chân đến đây lại gặp lại anh cũng thật bất ngờ.

Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của anh lúc trước, Xử Nữ thấy nhoi nhói trong lòng. Tuy cảm giác rất mơ hồ, khó nhận ra nhưng chắc chắn là có thật. Cũng phải, cái gọi là từng yêu chắc cũng là cảm giác ấy, quả không sai!

Bên cạnh anh lại là một vị mỹ nữ xinh đẹp. Bọn họ vui vẻ đứng cạnh nhau trước quầy rau tươi mỉm cười âu yếm.
Thở hắt ra cô nắm chặt lấy thanh đẩy xe, các khớp tay nổi rõ xương trắng bệch đến đau nhức. Cô gái có thể lôi kéo được anh đến một nơi thế này không ai khác chính là người trước lúc đưa cô lên máy bay bốn năm trước đã nói thế này với cô.

"Tâm Băng à, cô sẽ chẳng có được anh ấy đâu. Trở về cuộc sống an nhàn của cô đi. Cô vốn dĩ không bằng tôi, lại càng không sinh ra trong chốn khát máu này."

...

"Ha ha. Cô ta nói đúng. Rốt cuộc cô cũng chỉ là một con người yếu đuối. Thích tỏ ra mình là một người mạnh mẽ để xứng với anh. Nhưng không, mãi mãi cô vẫn là kẻ yếu đuối chỉ biết trốn chạy sau mọi tổn thương của mình mà không dám đối mặt..."

...

Cô âm thầm đẩy xe theo hướng ngược lại. Dập tắt đi ý định tiến đến quầy bánh mì trong trạng thái bần thần.

Rầm!!!

Đám thịt hộp giảm giá chất đống bị cô va phải đổ lung tung ra đất. Nhân viên bán hàng chạy ra mắng mỏ. Thế nhưng cô chẳng để lọt vào tai lời nào. Tâm trí bay theo bóng lưng người nào đó ở đằng sau. Tưởng như có ánh mắt đen trầm đang nhìn mình lướt qua lưng. Tấm lưng gầy mảnh khảnh bất giác run rẩy. Bất quá thì cùng lắm làm lơ nhau là xong...

Cô cúi đầu nhìn mười đầu ngón chân lấp ló dưới đôi giày hở mũi. Mấy đầu ngón tay cũng đã buông tha cho cái thanh đẩy tự giác xoắn xuýt vào nhau...

...

Tiếng động gây ra tuy không đủ to nhưng nó thành công trong việc gây sự chú ý của mọi người xung quanh. Thiên Yết đứng người nhìn lại. Cái bóng lưng run rẩy kia chẳng phải là của cô sao?

Cái con người đã trốn thật kỹ dưới sự truy tìm của anh bỗng dưng nay lại bất ngờ xuất hiện. Xem ra cũng là duyên số. Tuy nhiên xem ra giữ được duyên hay không thì còn do người. Mà anh cũng chẳng còn tìm cô nữa...

Cô đứng đó đợi nhân viên sắp xếp lại xong mới chậm rãi bước đi.

Bốn năm đằng đẵng không gặp lại tình cờ gặp nhau ở chỗ này.

- Này! Đó chẳng phải là Tâm Băng đấy sao? - Tề Hy chỉ tay về phía mái đầu màu nâu điểm vài sợi bạch kim không lầm lẫn vào đâu được của cô ngạc nhiên không kém. Rồi lại quay sang Tề Nam Phong nói nhỏ một câu:

- Ít ra cũng phải lại chào người quen một chút chứ?! - Tề Hy nhíu mày trông chờ vào phản ứng của anh nhưng đáp lại là giọng nói lạnh lùng muôn thuở.

- Tôi từ lâu đã không còn tồn tại trong cuộc sống của cô ấy nữa rồi.

Thiên Yết nhìn theo bóng lưng xa dần của Xử Nữ rồi quay đi nén tiếng thở dài lặng lẽ.

...

Quá khứ dẫu đau nhưng nếu cắt đi thì cũng chỉ là nỗi đau dấm dẳng còn không thì nó sẽ thành nỗi đau kéo dài vô hạn... Khi duyên đến, chúng mình cùng buông tay. Nhưng rồi cũng ổn... trái đất hình tròn đi mãi cũng sẽ gặp lại nhau.

---

Ông trời cũng biết đùa lòng người. Hai kẻ yêu nhau nhưng lại nỡ lòng ngăn cách cốt chỉ để thử tình yêu họ sâu đậm như thế nào...

...

Xử Nữ cắm đầu thanh toán tiền thật nhanh rồi chạy ra bãi giữ xe như trúng tà.

Bất quá cũng chỉ là nỗi đau bất ngờ bộc phát mà cô lại không muốn người khác nhìn thấy mình trong bộ dạng thảm hại này. Tựa người vào chiếc Lamborghini màu trắng lặng yên ở đó và rồi bật ra tiếng khóc... tiếng khóc nhỏ trôi tuột vào thinh không. Rồi cuối cùng cái còn lại là giọt nước mắt mặn chát. Là kết tinh của nhung nhớ, của bi thương và cũng là của cô - một kẻ đã rất lâu chưa từng khóc vì một người đàn ông nào.

Ngày chia tay Ma Kết cũng là một ngày mưa tầm tã nhưng ngày cô rời xa Thiên Yết thì lại không. Nó là một ngày nắng vô cùng đẹp đẽ. Chỉ là trong mắt cô nó xám xịt đau thương đến não lòng...

- Em nghĩ rằng vật vô tri vô giác này có thể chống đỡ được nỗi đau của em sao?

Lại là giọng nói lạnh lùng, những ngón tay thon dài ngõ lên thành xe từng nhịp. Cô quyệt đi nước mắt ngước nhìn anh. Anh to lớn, lênh khênh đứng đó cách cô đúng một bước chân nhưng lại cách xa như muôn trùng nghìn dặm. Bờ vai rộng lớn kia cũng chẳng thuộc về cô để cô có thể tựa vào lúc mệt mỏi.

...

Cả hai người đã lâu không gặp giờ đứng nhìn nhau mà chẳng nói nên lời. Ánh mắt họ trao nhau là những đau thương, những bất lực, những nhung nhớ và là những yêu thương thoáng qua tưởng chừng như đã chết.

Một nghìn bốn trăm sáu mươi mốt ngày... Nếu xa cách đếm bằng ngày bằng tháng bằng năm thì nhớ thương, bất lực đếm bằng giây bằng phút... Đến lúc gặp lại lại là sự yên lặng đến tĩnh mịch.

- Anh vẫn sống tốt chứ? 

Hai câu nói chẳng có chút gì ăn nhập với nhau. Ngay cả cô cũng thấy mình quá lãng xẹt. Nhưng xét lại cũng đúng. Nếu không thể nói gì thì chút phép lịch sự chào hỏi cũng phải có chứ?
Chẳng ngờ câu trả lời của anh lại làm cô bối rối, lại chẳng biết nói thêm gì tiếp theo chỉ cúi đầu nhìn xuống đất mà khóc.

- Có sống tốt đến đâu thì cũng chẳng bằng khi em sống bên cạnh!

Thiên Yết nhoài người ra vụng về ôm lấy cô. Một người đàn ông không biết thế nào là dịu dàng lãng mạn lại càng không biết cách thể hiện tình cảm nhưng lại chịu nhiều tổn thương không kém gì cô lại có thể ôm chầm lấy cô lúc cô cần nhất.

- Về với anh đi. Anh sẵn sàng bỏ cả cơ nghiệp Tề gia vì em...

- Không cần phải như vậy đâu Thiên Yết. Em không đáng để anh phải làm thế...

Lời chưa kịp nói ra lại bị đôi môi khác chặn lại. Vẫn là tính bá đạo như xưa cộng với tính chiếm hữu cao lớn. Nụ hôn vẫn dứt khoát không chừa đường lui cho cô. Đôi môi xoay xỏa, chút giày vò nhưng lại cuồng nhiệt đầy yêu thương nhung nhớ...

---

- Nào nói đi, em có yêu anh không? Nói đi!

Thiên Yết ôm chặt lấy cơ thể đang mềm oằn bên trong lồng ngực anh. Còn anh lại thúc giục truy hỏi.

- Không. - Ánh mắt đóng băng lại nhìn cô đang thở dốc mơ màng.

- Nếu từ "yêu" dùng để nói về tình cảm của em dành cho anh thì mãi mãi là không đủ...

...






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro