Chương một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì tình hình dịch bệnh tôi phải cách ly nửa tháng ở nơi khác, sau khi quay về tôi đợi Nghiêm Tắc đến rước nhưng vẫn không thấy anh đâu, tôi đứng chờ ở sân bay với vẻ mặt mệt mỏi gọi cho anh ấy liên tiếp ba cuốc mới nhấc máy.

"Thu Thu, em tự bắt xe về nhà đi nhé, sau khi kết thúc xong công việc anh sẽ đến tìm em."

Tôi mím môi, trong lòng ấm ức giống như thủy triều mà dâng lên: "Nghiêm Tắc, anh đã nói sẽ tới đón em rồi mà."

"Xin lỗi em, đối tác của anh tạm thời thay đổi lịch trình nên mai cô ấy phải bay ra nước ngoài, hơn nữa đây còn là hợp đồng rất quan trọng đối với anh."

Từ trong điện thoại tôi loáng thoáng nghe thấy cuộc đối thoại truyền đến, hình như là giọng của phụ nữ .

Nghiêm Tắc dừng một chút: "Vậy nên em về nhà trước đi, chờ anh trở về sẽ trực tiếp xin lỗi và bù đắp cho em."

Tôi vừa nói vừa kéo vali đi đến thang cuốn, không để ý phía dưới có vũng nước liền nghiêng ngã lăn xuống thang cuốn, vali vuột khỏi tay văng mạnh về phía trước làm chốt khóa hỏng, đồ đạc bên trong lập tức rơi đầy ra bên ngoài.

Sợi dây lí trí trong đầu tôi lúc này cũng đứt theo dưới ánh nhìn ngạc nhiên xen lẫn thương cảm của người qua đường, tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở chính mình: "Không cần."

"Nghiêm Tắc, chúng ta chia tay đi."

Nghiêm tắc là đối tượng xem mắt mà mẹ tôi tìm được khi chơi mạt chược, anh ấy là con trai của một trong những người chơi chung mạt chược với mẹ tôi.

Thật ra ở tuổi của tôi thì không cần phải làm tới bước này, huống hồ anh ấy còn lớn hơn tôi mười tuổi.

Mẹ tôi nói: "Tuy Tiểu nghiêm có chút lớn tuổi nhưng là một người rất đẹp trai tài giỏi, lại còn thành công trong sự nghiệp đặt biệt còn là một xử nam chính hiệu."

Tôi bị lời nói thẳng thắn của mẹ mình làm cho khiếp sợ thế nhưng với tích cách thích náo nhiệt của mình, tôi quyết định thử gặp mặt Nghiêm Tắc.

Và thế là.... Tôi đã nhất kiến chung tình với anh ấy.

Sau ngày hôm đó, chúng tôi hẹn đi ăn ở một nhà hàng hoa viên sang trọng nhất thành phố.

Nghiêm Tắc ăn mặc chỉnh tề đeo một chiếc kính gọng bạc, tương xứng với gương mặt xuất chúng của anh đồng thời mang lại một khí chất lịch lãm nghiêm nghị của người trưởng thành.

Ngược lại, tôi mặc một chiếc quần yếm có túi lớn trong đó còn chứa máy ảnh, vì vừa mới chụp hình cho hai vị khách người tôi lúc này toàn mồ hôi.

Khoảnh khắc nhìn thấy Nghiêm Tắc tôi bắt đầu hối hận: "Sớm biết như vậy đã về nhà trang điểm mới đến đây rồi."

Vậy mà anh chẳng hề bận tâm, thậm chí còn thành thật trả lời câu hỏi có hơi khiếm nhã của tôi.

"Tôi xác thật chưa từng có mối quan hệ nào, vì hết thảy thời gian tôi đều dành cho công việc."

"Có điều--"

Anh ấy chỉnh cà vạt hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Cô Khương, cô là người đầu tiên mà tôi có ấn tượng, nếu cô cũng có suy nghĩ này, chi bằng chúng ta thử tìm hiểu nhau xem."

Sau này khi thật sự ở bên nhau tôi mới trải nghiệm được "Thời gian đều dành cho công việc" của anh ấy.

Nghiêm Tắc đã ngoài ba mươi đang sở hữu một công ty có quy mô không nhỏ và nhanh chóng phát triển, nhưng đỗi lại anh hầu như không có thời gian ở bên tôi, cơ hồ lần nào hẹn hò cũng đều rất nhanh mà hủy bỏ, lần này cũng không ngoại lệ.

Trước khi đi xem buổi hòa nhạc mà tôi háo hức chờ đợi từ lâu, công ty của Nghiêm Tắc đột ngột có việc gấp cần xử lý.

Cuối cùng hôm đó tôi một mình đến sân bay, vừa mới xuống máy bay tôi liền nhận được mười vạn tệ kèm với lời nhắn của anh:【 Đi chơi vui vẻ.】

Dù vậy cũng không nguôi ngoai được sự uất ức trong lòng tôi.

Tuy nhiên, buổi hoà nhạc đột nhiên phát hiện một ca dương tính, tôi được cách ly tại một khách sạn cũ nát, không những vậy cách âm ở đây còn quá tệ kết quả là tôi đã đánh nhau với đôi tình nhân phòng bên cạnh.

Một lần nữa, cảm xúc của tôi lên đến đỉnh điểm tất cả đều đổ dồn hết lên người Nghiêm Tắc. Tôi đứng chết lặng ở sân bay nhìn trong vô định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro