Rengoku Kyoujuro (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chàng là người tốt bụng. Tốt với tất cả trừ em."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mọi người ai cũng biết Viêm trụ Rengouku đã có thê tử. Là một người mà ngài cứu khi bị quỷ tấn công trên đường đi làm nhiệm vụ. Không ai biết cô ấy xuất thân từ đâu chỉ biết là một thôn nữ. Và điều khiến họ để ý, cô gái này vừa vào phủ một thời gian ngắn đã leo được lên chức Phu nhân Viêm trụ phủ.

---------------------------------
"Phu nhân... Phu nhân..."_ tiếng kêu của chú quạ đen văng vẳng bên tai nàng. Cô gái với mái tóc đen được búi gọn bằng chiếc gỗ giản dị, làn da trắng hồng mịn màng, đôi mắt đen láy cụp xuống chìm vào bầu suy tư riêng mình.

"A..Xin lỗi, có chuyện gì vậy?"_ thoát khỏi dòng suy tư nàng ngước mặt lên nhìn chú quạ đang bay trước mặt. Khủya tay đưa lên cho chú đậu.Đây chẳng phải quạ của phu quân nàng sao? Chàng xảy ra chuyện gì rồi?

Giọng nói nhẹ nhàng có chút gấp gáp cất lên. Đến cả giọng nói cũng hay như hót cũng chẳng làm xiêu lòng ai đó.

"Xin phu nhân bình tĩnh... Xin phu nhân bình tĩnh... Viêm trụ gửi lời, ngày mai sẽ không về, thỉnh phu nhân đừng đợi... Quạc..quạc"

"Ta hiểu rồi cảm ơn ngươi!"_ Thật may quá chàng không sao. Chàng vẫn ổn. Chàng vẫn bình an...

________________

Xoạt. Tiếng cửa trượt được kéo ra. Thân ảnh quen thuộc bước vào. Chiếc haori có họa tiết ngọn lửa đang cháy ở phía đuôi áo. Nhật Luân kiếm dắt bên hông. Mái tóc màu đỏ vàng buộc đuôi ngựa,...phu quân nàng về rồi.

"Mừng ngài trở về!"

Đôi mắt Rengouku nhìn lướt qua người thiếu nữ dịu dàng, đang mỉm cười hạnh phúc nhìn hắn. Đáy mắt ẩn chứa sự chán ghét không hề giấu giếm.

''Ừ!" đôi môi mỏng đáp lại nàng cho có lệ. Đôi tay chai sạn từ từ cởi chiếc haori ra rồi đưa cho nàng.

Rengouku là người nhiệt huyết,hiếm có khi anh nói năng lạnh nhạt với ai đó. Nàng hiểu rõ chàng hơn ai hết,nàng biết hắn ghét nàng. Ghét nhất trần đời.

"Ngài đi đường dài mệt mỏi rồi! em đã chuẩn bị nước ấm cho ngài. Ngài mau đi đi, bữa tối sắp xong rồi!"

Lần này Rengouku không đáp cũng chẳng nhìn nàng lấy một lần. Chỉ khẽ gật đầu rồi bước đi chỗ khác. Nàng nhìn theo bóng chàng đang khuất dần, nụ cười hiền lành không giữ được dần dần cụp xuống. Nàng còn phải chịu đến bao giờ nữa đây? Đến khi chàng mới yêu ta...

_______________________
Ngôi làng ta sống vốn không yên bình cho lắm. Nói rõ là rặt một đám rác rưởi nhét chung một chỗ. Hàng ngày cắn nuốt nhau mà sống. Một ngày nọ ngôi làng bị quỷ tàn sát, ta nheo nhóc lê lết tấm thân trốn chui trốn nhủi khắp ngóc ngách may mắn còn sống qua đêm.

Tấm thân nhếch nhác, tóc tai bù xù, ngơ ngác bên vệ đường và gặp chàng đi làm nhiệm vụ. Nụ cười toả nắng, tràn đầy năng lượng khiến con tim vốn tưởng đã héo mòn của ta sống trở lại. Ta bám theo chàng về quân đoàn. Chàng có ý định đưa ta vào Điệp phủ nhưng ta một mực bám lấy. Chàng bất lực đem ta về phủ mình. Ngày ngày ta làm một cô thôn nữ được cưu mang đáp trả chân tình cứu giúp của chàng. Sau bao năm sống ở nơi cặn bã, cuối cùng ta cũng hiểu thế nào là sống. Ta được dạy chữ, khoác lên mình bộ kimono lành lặn, ăn no đủ, kết bạn và cả kiếm thuật.

Tình yêu trong ta cũng lớn dần lên theo thời gian. Dành cho người đã cho ta ánh sáng, một ánh nắng rực rỡ khiến lòng ta ấm áp.

_________________

Hôm đó, vào chiều mưa rơi rả rích. Tâm tình ta ấp ủ thoát khỏi đôi môi.

"Ta yêu ngài!"

Chàng nhìn ta với ánh mắt ngạc nhiên, chàng sẽ đáp lại tình yêu của ta đúng không? Chàng sẽ cùng ta đi tới nơi hạnh phúc ngập tràn phải không?

Ngoài dự đoán của ta, chàng chỉ mỉm cười, vẫn nụ cười khiến ta mong nhớ, thổn thức nhưng lời nói lại dập tắt hi vọng của ta.

"Cô nương, ta là một kiếm sĩ trong quân đoàn diệt quỷ, cứu giúp cô là bổn phận của những người như ta. Mong cô đừng hiểu nhầm chuyện gì...lời nói đó, cô hãy nói với người cô thật sự yêu mến."

"Ta thật sự rất yêu ngài, từ rất lâu rồi.."

Lần này chàng không còn mỉm cười nữa, lần này chàng không còn dịu dàng với ta nữa rồi..

"Tôi không thích cô! Nếu như cô cảm thấy khỏe rồi, cô có thể rời khỏi đây. Sắp có kì thi tuyển chọn kiếm sĩ, cô cũng được học kiếm thuật một thời gian rồi. Có thể đi đến đó!"

Nói xong, chàng không đợi ta trả lời, lập tức quay mặt bỏ đi. Ta chết lặng phía sau, trong lồng ngực đau đến khó thở. Cổ họng nghèn nghẹn không thốt lên lời.

Ta chỉ đứng đó ôm lấy mặt, rồi bỗng chợt đầu ta lóe lên ý nghĩ. Ta vốn không còn gì để mất nữa mà? Liều 1 lần có sao chứ? Chàng sẽ thuộc về ta mà...

Hôm đó, ta nấu 1 bữa thịnh soạn và nói rằng đây là bữa cơm cuối giữa ta và chàng. Ta nhìn thấy ánh mắt chàng dịu đi rồi bĩnh tĩnh ngồi xuống dùng bữa cùng ta. Đôi môi vẫn nở nụ cười mỉm, tay nâng lên hạ xuống gắp từng miếng đồ ăn ta làm.

"Ngài có thể cùng ta uống vài ly được không? Dù sao cũng là buổi cuối ta ở đây rồi"

Chàng nhìn ta rồi cũng không nghĩ nhiều đưa ta rót rượu ta đã chuẩn bị sẵn. Nâng ly rồi nhìn ta cười rạng rỡ. Ta cũng mỉm cười rồi nhìn chàng kề môi nuốt xuống ly rượu... có thuốc. Tâm bất chợt khẽ run. Chàng càng uống càng hăng rồi từ từ lịm đi rồi gục xuống.

Ta vẫn ngồi đó rồi từ từ đứng dậy đi đến phía chàng. Đỡ lấy tấm thân cao lớn rắn chắc, từng bước dìu chàng vào trong phòng ngủ. Đặt chàng xuống tấm nệm, tay ta ngập ngừng đưa ta cởi bỏ từng lớp y phục của chàng. Làn da rám nắng cùng thân hình rắn chắc dần lộ rõ.

"Thành thật xin lỗi chàng, em làm vậy chỉ vì quá yêu chàng thôi! Xin chàng đừng hận em." -Đôi tay ta cũng ngập ngừng rồi chút bỏ từng lớp y phục. chỉ đêm nay thôi, xin lỗi chàng rất nhiều. Hé miệng cắn vào đầu ngón tay, máu nhỏ từng giọt xuống tấm nếm trắng toát..

Tiếng mưa rơi nặng hạt vẫn vang ngoài hiên. Ồn ào như lòng ta hiện tại...

" Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tôi biết. Tôi và cô đã xảy ra chuyện gì rồi??"- đôi mắt chàng rực lửa như muốn cắt xẻ ta thành trăm mảnh. Tay chàng bóp lấy vai ta như muốn bóp vụn nó vậy.

Ta mím môi " Ta và ngài say quá đã..đã..'' mắt ta nhìn chăm chăm vào vết máu đã khô lại trên tấm nệm. Chàng theo ánh mắt ta nhìn xuống. Đôi mắt mở to nhìn vào vệt máu rồi lại nhìn ta. Cánh tay đang bóp chặt vai ta rồi buông thõng ra.

Chàng cúi gằm mặt xuống cả người tựa hồn bay phách lạc. Ta chỉ im lặng quan sát từng biểu cảm trên gương mặt chàng. Thất thần, trầm lặng,...

Cuối cùng, một lúc lâu sau chàng ngẩng lên nhìn ta.

" Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô..'' lời chàng vừa ý ta rồi nhưng mà... nụ cười của chàng đâu mất rồi.

Chàng cũng từ từ với tay lấy y phục vương vãi trên sàn mặc vào rồi thất thiểu bước ra ngoài. Ta vẫn ngồi đó, tay vẫn nắm chặt lấy tấm chăn che đi thân thể lõa lồ.

Không sao cả, chỉ cần chàng với ta, ta đều chấp nhận...

___________

Yamm trên kia là 1 phần của câu chuyện mình viết. Mong các bạn đưa ra ý kiến để giúp tớ sửa lỗi nhé. Hi vọng mọi người sẽ ủng hộ mình...

Ra chap mới mình cần rất nhiều thời gian để hoàn thiện một phần cũng do mình khá kĩ tính nhưng mình sẽ cố gắng ra sớm nhất. Cám mơn các bạn đã ghé quaaaa :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro