Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Lâm Anh ngồi trên băng ghế, chiếc áo denim xanh vô tình lại trùng với màu dãy ghế trông khá lạ mắt. Chị dậm dậm chân xuống đất chờ đợi, nghếch đầu lên tìm kiếm xung quanh rồi lại xem đồng hồ. Lan Ngọc thật rất phiền phức, đã bảo 8h sáng mới bay mà còn nhất quyết đưa chị ra khỏi nhà vào lúc 7h sáng. Báo hại chị ngồi ở đây nửa ngày rồi mà giám đốc vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Trong sân bay rộng lớn, người ra người vào tấp nập, người không đọc sách thì cũng nghe nhạc chờ đợi chuyến bay. Có lẽ chỉ riêng mình chị là không có việc gì làm, cảm thấy vô cùng nhàm chán nên ngồi đếm hết dãy ghế này rồi lại sang dãy ghế khác.

- Xem ra hôm nay chị có tiến bộ.

Chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng, Diệp Lâm Anh vội đứng lên chào hỏi giám đốc rồi chào luôn cả người đi bên cạnh nàng ấy.
Một người đàn ông điển trai có thân hình cao lớn, lịch lãm lại có vài phần lạnh lùng trong bộ vest đen mịn màng có vẻ đắt tiền. Chị cúi đầu chào anh ta nhưng nhận lại chỉ là một cái gật đầu khẽ, rõ ràng là không có thiện chí.

- Anh tiễn đến đây được rồi, em đi đây.

- Trang à, em nhớ giữ gìn sức khỏe. Có chuyện phải gọi cho anh.

Nụ hôn phớt của anh ta lên môi giám đốc khiến Diệp Lâm Anh có hơi sững sờ. Quả nhiên nửa kia của giám đốc cũng phú quý và hoàn mỹ như vậy. Nhìn hai người này tương kính như tân, có lẽ vẫn là chưa kết hôn với nhau đi.

- Nhờ cô chiếu cố tới vợ tôi.

Lúc này anh ta quay sang chị nói, ánh mắt có vẻ nhã nhặn hơn so với lúc trước rất nhiều. Diệp Lâm Anh hướng anh ta cười, chẳng phải lấy lòng mà chỉ đơn giản là cười gượng. Vị nữ giám đốc này, chị sợ mình chiếu cố không nổi đi.

- Đi thôi

Giám đốc kéo hành lý đi một cách dứt khoát khiến Diệp Lâm Anh rơi vào lúng túng. Những tưởng vợ chồng trẻ khi chia xa sẽ quyến luyến nhau thể nào, không ngờ chỉ trong chốc lát, thậm chí đi còn không ngoái đầu nhìn lại. Vẻ mặt nam nhân kia nhìn cũng không chút cảm xúc, cứ đứng đó chờ cho chị với giám đốc đi khuất rồi mới ra về. Qua cửa soát vé rồi kiểm tra hành lý, rất nhanh Diệp Lâm Anh cùng giám đốc đã an ổn ngồi trên máy bay. Ghế ngồi hai người mua chung nên đương nhiên xếp cạnh nhau, điều này lại làm cho Diệp Lâm Anh mất tự nhiên chết rồi đi.

- Xin chào quý khách trên chuyến bay khởi hành đi... - Tiếng loa phát ra thông báo máy bay sắp cất cánh. Diệp Lâm Anh nhớ tới lời Lan Ngọc dặn, khi nào máy bay cất cánh thì cứ đánh một giấc cho đến lúc hạ cánh thì sẽ không thấy lo sợ gì nữa. Dù sao đây cũng là lần đầu chị đi máy bay nên thập phần tin tưởng lời nói của bạn thân.

Trang Pháp ngồi trên máy bay tranh thủ đọc lại một chút tài liệu, đầu óc nàng hoàn toàn tập trung phân tích vấn đề. Một tiếng trôi qua rất nhanh, thoáng cái mà đôi mắt của Trang Pháp đã mỏi nhừ. Nàng đưa tay khẽ xoa nhẹ mí mắt lại cảm thấy có vật thể đè nặng bên vai.

- Hừ.

Nàng nhăn mày khi thấy Diệp Lâm Anh đang dựa vào mình ngủ đến rất trầm. Nhìn đầu tóc đen lung tung xoã trên mình vai, có chút gì đó khó chịu dâng lên trong lòng. Thẳng cho đến khi nàng bị cái sống mũi dọc dừa kia thu hút rồi đến cả đôi môi hồng đầy đặn, hàng mi dày cong vút đầy kiều mị kia thì sự khó chịu mới giảm bớt. Phải công nhận rằng Diệp Lâm Anh đây vốn rất đẹp. Chỉ tại hàng ngày ăn mặc xuề xòa cộng thêm khuôn mặt lúc nào cũng trang lên nét mệt mỏi khiến người khác cảm thấy chán ghét mà thôi. Nay có cơ hội nhìn ở cự ly gần một chút, vẻ đẹp này quả thực được tàng đi rất hảo. Tư chất cũng xem như là không quá tệ, chỉ tiếc tác phong và tính cách đúng là có điểm không thể chấp nhận. Nếu không phải Ngọc Huyền đặc biệt nhờ vả kêu nàng đánh trống nhẹ tay, nàng sớm đã cho dạng này nhân viên thôi việc.

Trang Pháp suy nghĩ một hồi rồi khẽ đem đầu của Diệp Lâm Anh đấy qua một bên, từ trước tới giờ nàng không quen tiếp xúc thân thể với người khác. Chỉ là không ngờ sau vài tiếng bay nàng ngủ thiếp đi mất, khi tỉnh dậy lại chính là mình đang dựa vào vai Diệp Lâm Anh ngủ ngon lành.

Mất 2 tiếng bay và cộng thêm 2 tiếng đi tàu ra đảo. Hai người đến Phú Quý chính xác là đã 12h trưa. Nắng biển gay gắt làm con người ta tưởng như muốn vỡ đầu. Nếu do đây là quê hương của Diệp Lâm Anh nên chị vạn phần thích nghi thì Trang Pháp lại cảm thấy choáng váng đến đứng không vững.

- Tới khách sạn nghỉ ngơi trước đi, đến chiều chúng ta lại đi.

Nói là khách sạn cho sang nhưng thực chất chỉ là một cái nhà nghỉ. Phú Quý vốn là một hòn đảo đơn sơ, không có tổ chức hoạt động du lịch thăm quan nên kiếm được cái nhà nghỉ ở đây đã là tốt lắm rồi. Trang Pháp vừa nhận phòng đã lắc lư ngủ một giấc tới chiều. Riêng Diệp Lâm Anh lại ngồi thẫn thờ bên khung của số, nhớ lại những chuyện xa xăm...

========= THROWBACK =======

-"Hai đứa này mắt để trên trán à?"

Diệp Lâm Anh đang sục nước cho cá thì nghe thấy tiếng nói văng vẳng ở xa cửa hàng. Hình như là tiếng của cô béo bán cua biển ở dãy hàng bên kia. Rồi thậm chí cả tiếng trẻ con thút thít cũng nối đuôi vang lên khiến chị giật mình.

- Sao mà giống...

Ngẩng lên nheo nheo đôi mắt nhìn, chị thấy hai thân ảnh quen thuộc ở đằng xa mà lòng cảm thán chân vội vàng chạy đến. Bé với bờ môi bặm lại giương mắt nhìn, đứa em gái thì nắm chặt tay chị mình đôi mắt đã ngấn nước. Dưới đất, những con cua to khỏe bị buộc càng nằm giãy dụa. Cô béo cứ măng chửi không ngừng còn hai người chỉ biết đứng đó, bối rối mà ủy khuất đến khi chị xuất hiện.

- Cô béo có chuyện gì thế?

- Lâm Anh đến đúng lúc lắm, giúp cô nhặt mấy con cua lên. Đúng là cái thứ con nít quỷ. - Cô béo lại hướng đến chỗ nhỏ mắng, bình thường gương mặt cô phúng phính rất hóm hỉnh nhưng khi trở nên tức giận thì đặc biệt hung dữ .Với lại trong chợ cá, cô béo cũng nổi danh là đanh đá ngầm. Không động vào thì thôi đã động thì đố ai qua được cô ở cái khoản chanh chua độc mồm.

- Thật xin lỗi cô, hai đứa này là bạn cháu.
Chúng nó mới ra đây lần đầu nên không cẩn thận. - Vừa nhẹ nhàng nhặt mấy con cua lên chị vừa cười rất lễ phép, không thua con nhà có giáo dục là bao nhiêu. Ở điểm này thì đố ai qua được chị, cái miệng dẻo cộng thêm gương mặt lại xinh xắn khiến mấy bà thím buôn bán ở trong chợ ai cũng yêu thích.

- Ta cũng nào có chấp nhưng ít ra một câu xin lỗi vẫn phải có.

- Cô béo rộng lượng, cháu thay mặt hai đứa nó xin lỗi cô.

- Thôi thôi... bỏ qua đi. - Cô béo phẩy phẩy tay, chị nhìn rồi cười vui vẻ. Cúi đầu chào lần cuối rồi kéo bé cùng đứa em rời khỏi hiện trường, Diệp Lâm Anh đem cả 2 về quầy cá của mình để tiếp tục trông cửa hàng. Bé với đứa em đầu tiên là quan sát sau đó bắt đầu tò mò với mọi thứ xung quanh.

Đôi mắt bé ngó nghiêng nhìn các loại cá với đủ màu sắc, kích cỡ rồi lại nhìn những cửa hàng bên cạnh. Màu đen trong vắt ấy chỉ chịu dừng lại trên tấm lưng của chị, khi chị đang chăm chú sục không khí cho mấy con cá nằm trong bể lớn. Bé nhìn ngắm chị rất lâu, im lặng và chăm chú lạ thường. Mãi đến lúc chị quay lại nhìn bé thì bé vẫn còn treo tâm hồn mình lơ lửng ở cành cây nào đó.

- Làm sao em tìm được đến đây?

- Thì hỏi đường thôi.

- Vậy tìm đến đây để làm gì? - Chị đứng dậy tiến lại gần . Nhìn lúc này có vẻ không đế ý những gì chị nói cho lắm, đôi mắt to tròn kia giống như đang tập trung tại một điểm nào đó trên khuôn mặt chị. Điều này khiến Diệp Lâm Anh có chút không thoải mái, hai má bắt đầu ửng hồng. Bỗng có ngón tay thon mịn quệt đi những giọt mồ hôi nóng hổi trên trán chị khiến trái tim đập liên hồi, thình thịch đầy mạnh mẽ.

- Cảm ơn em. - Nó lúng túng đôi mắt ương ngạnh nay dính chặt trên mặt đất không dám nhìn lên. Không hiểu sao, cả khuôn mặt xinh xắn lại nóng bừng giống như bị mặt trời thiêu đốt mặc dù trong cửa hàng có mái che.

- Từ nay tôi ra đây với chị được không? Ở mãi chỗ kia chán lắm. tìm loanh quanh thấy một cái ghế rồi bế đứa em ngồi phịch xuống. Khuôn mặt tỏ vẻ buồn chán nhưng chị không để ý. Con ngươi tinh tường thấy ngay được trên tay có một vết cắt đang chảy máu. Chị khẩn trương đến hơi vội vàng cầm tay lên nhìn vào vết cắt tại ngón trỏ có điểm sưng tấy.

- Sao thế?

- Ờ, lúc nãy không cẩn thận bị cua cạp chúng thôi. - ậm ừ giải thích thì cảm giác ấm nóng và ươn ướt đã truyền đến nơi đầu ngón tay. Cặp má trắng ngần cũng dần trở nên đỏ ủng khi Diệp Lâm Anh ngậm lấy ngón tay của . thấy người run lên, cơ mặt cũng giần giật toàn thân bồn chồn khác lạ.

- Thật ngốc.haha. - Chị đem máu mút sạch rồi mới bỏ ngón tay đáng thương kia ra. Tiện thể thấy khuôn mặt ửng hồng cùng biểu hiện ngượng ngùng đáng yêu kia mà nổ tiếng cười lớn.

- Chị mới ngôc ý, cười cái gì.

- Chỉ là giúp em cầm máu lại....hahaha

- Diệp Lâm Anh, chị gái em thích chị haha.

- BABY. - Bé giận đến run người, đứa em không hiểu nghĩ gì lại thốt ra lời trêu chọc chị gái mình như vậy, đã thể còn cười rất khoái trá cùng Diệp Lâm Anh thông đồng. Chị nghe đứa nhỏ nói vậy tất nhiên phi thường thích thú, lập tức đoạt bé con từ tay bế lên cưng nựng gò má phúng phính làm Huyền Baby đô đô cái miệng càng thêm nũng nịu.

- Quỷ nhỏ thật dễ thương.

nhìn em gái mình cười đến lộ cả hàm răng sún mà sững người. Từ bao giờ Huyền Baby lại thích Diệp Lâm Anh như vậy? Chỉ mấy hôm trước chính con bé còn so bì và tị nạnh rất nhiều cơ mà. Nghĩ vậy, mặt lập tức hầm hầm khi giờ đứa em phản bội một cách trắng trợn. im lặng, âm thầm tỏa hàn khí ra bòn rút sự vui vẻ. Đôi mắt lạnh lùng như muốn đóng băng mọi thứ nhưng nhanh chóng bị dập tắt âm mưu khi cả người bị kéo nghiêng về một phía.

Chị kéo ôm vào lòng mình, bàn tay ngăm đen quàng qua vai xoa mạnh, trên môi vẫn nở những nụ cười rực rã, ấm áp vô ngần.

- Chỉ là đùa thôi, đừng hầm canh trên mặt như thế.

- Đúng đúng, chị Lâm Anh chỉ đùa thôi mà. - Huyền Baby ngây thơ nói leo, con bé đang nằm trong vòng tay khác của Diệp Lâm Anh cũng rướn người ôm lấy cổ . dựa vào lòng nó mà mặt lại đỏ ủng trở lại. Không hiểu là cảm giác gì cứ như bên trong có một dòng nước ấm chảy qua. Nơi êm ái và ấm áp này đã quá quen thuộc với vào mỗi tối lạnh giá. Chỉ có điều không ngờ bây giờ lại có thể tùy ý dựa vào, không hề có khoảng cách. Chỉ cần vậy, cảm xúc cũng vội nở tung như những đóa hoa rực rõ tháng 6 thật sự rất phấn khích.

- Diệp Lâm Anh, ai đây?

Tiếng bà Linh khiến chị giật mình buông ra, vừa hay khuôn mặt đáng ghét của Bảo Châu cũng đập vào mắt. Cảm xúc tuy tụt rất nhiều nhưng chị vẫn phải cố nhênh nhếch khóe miệng lên không ngờ hai mẹ con họ lại đi về nhanh như vậy.

- Đây là bạn cháu, em ấy ra đây để phụ một tay.

- Vậy hai đứa bây giờ có thể về được rồi - Bà Linh cười hiền hơn mọi ngày, vừa nói vừa luồn lách qua 2 đứa nhỏ để cất những túi đồ to nhỏ vào trong cửa hàng. Chỉ cần nhìn thoáng qua là chị biết chắc chắn hôm nay bà trúng mánh gì đó mới mua một đống đồ về như thế, tâm trạng cũng đặc biệt tốt.

- Vậy hôm nay dọn cửa hàng sớm ạ?

- Không cần, cháu cứ để đấy rồi về đi.

- Vậy cháu xin phép về trước.

Diệp Lâm Anh vội vã tháo tạp dề ra như sợ không nhanh thì bà ấy sẽ đổi ý. Lúc quay sang thì thấy cũng đang nhìn chị sẵn sàng rời đi. Hai đứa đều không ngờ tới đến lúc đi thật thì
Bảo Châu lại làm kỳ đà cản mũi . Thằng bé đứng chắn giữa lối ánh mắt không thể rời khỏi gương mặt quá nửa giây. Nhìn biểu hiện cũng có vẻ kỳ lăm, cứ đần thối ra như kẻ mất hồn.

- Tránh ra một chút đi. - Chị nói mặt cũng tỏ vẻ khó chịu. Nhưng thằng Bảo Châu vẫn chẳng thèm đế ý tới mà nhìn chằm chằm như gấu nâu nhìn thấy hũ mật, thật sự rất đáng ghét. cũng vì vậy cảm thấy có gì đó bất an nên nép lại gần người chị, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cổ tay ngăm đen. Đây là một tín hiệu ngầm chí ít là chị hiểu được như vậy nên liền đan tay mình vào tay kéo đi, thằng
Bảo Châu bị ném sang một bên cũng chẳng hề dám hó hé. Mặt Diệp Lâm Anh lúc này rõ ràng không đùa được đâu.

Chiều tà gió bắt đầu thối nhè nhẹ, ánh nắng cũng chỉ còn le lói đủ để làm gương mặt trắng mịn của trở nên rực rỡ hơn. Những sợi tóc con bị gió thối hết về phía sau, lộ ra cái trán rộng bướng bỉnh. Chị nhìn lại vô thức rơi vào một không gian riêng tư nào đó. Những suy nghĩ miên man cứ nối đuôi nhau của ngăn không cho chị mở miệng. Cơ mà phát hiện ra mất rồi, gõ vào trán chị một cái thật đau cười thích thú.

- Nhìn nhìn cái gì.

- Đau quá, nhìn thôi cũng không được?

- Không được!

lại cười, nụ cười không thật tươi nhưng rất đẹp. Chị xoa cái trán, chu cái miệng lên làu bàu.

- Đồ khó tính.

- Ừ, khó tính vậy mà lại đi thích chị.

- Cái gì cơ?

- Không...không có gì

lắc nhẹ đầu khiến chị mụ mị. Chị không nghe rõ nói gì lắm nhưng lực đạo nơi bàn tay thì lại cảm thấy rõ. nắm lấy bàn tay chị rồi từ từ siết lại, mười ngón giao nhau thật chặt chẽ. Diệp Lâm Anh đặc biệt yêu thích khoảnh khắc này. Nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng tại đây thì thật tốt.

======= END THROWBACK =======

Lúc Trang Pháp choàng tỉnh thì bầu trời đã nhá nhem, cái lạnh của không gian nơi đây
không cho phép nàng ngủ thêm một giây nào
nữa. Nhìn lên đồng hồ đã 7h tối, nàng đập nhẹ
cái trán đãng trí của mình thầm trách.

- Chết thật, lỡ mất công việc rồi.

Đứng dậy và khoác thêm một chiếc áo mỏng, nàng với lấy túi xách rồi tiến đến mở cửa phòng thì thấy khuôn mặt của Diệp Lâm Anh phóng đại đối diện. Nàng thoáng giật mình thiếu chút nữa hét lên tới, rất may còn kịp khống chế liền thẹn quá hóa giận nghiêm giọng hỏi.

- Có chuyện gì sao?

Tai nghe thấy ngữ điệu của người đối diện có vẻ không được thân thiện lắm, Diệp Lâm Anh vốn đã ngại nay càng ấp úng nói không ra lời. Nàng ấy nhăn nhó nhìn chị, hai má phiếm hồng nổi bật trên khuôn mặt thanh tú hài hòa khiến Trang Pháp lại thấy có chút hối hận vì đã bày ra thái độ không tốt. Nàng chớp mắt, quyết định hạ giọng nhẹ nhàng hơn.

- Có gì thì cứ nói chị đừng ngại.

Quan sát vẻ mặt của Diệp Lâm Anh thấy cũng có chút chuyển biến, hơi thở ngại ngùng một lúc cũng phảng phất bay đi. Lúc này ánh mắt đầy tự tin của chị bỗng xuất hiện khiến Trang Pháp có phần choáng váng. Gương mặt vốn thường trực ủ rũ vậy mà giờ đây lại thấy xán lạn, anh tú lạ thường. Đôi mắt đen lấp lánh có cảm giác rất chủ động.

- Tôi thấy đói quá, định ra ngoài kiếm gì ăn. Giám đốc có muốn đi chung không?

- Cũng được, vậy đi chung.

Trang Pháp bị câu hỏi chả mấy liên quan đến biểu hiện khuôn mặt của Diệp Lâm Anh làm cho cụt hứng. Nàng thở hắt một cái rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Thời tiết của đảo Phú Quý lạnh hơn rất nhiều so với nàng tưởng. Ngay cả hơi thở bình thường cũng biến thành làn khói trắng lượn lờ và tan biến trước cái giá lạnh như mùa đông. Nàng và chiếc áo khoác mỏng của mình căn bản không thế chống đỡ nổi. Nhìn sang người bên cạnh đang mặc áo lông rất ấm áp bước đi lại thấy ghen tị. Trang Pháp cảm thấy tính cách của người phía trước hẳn là hỏng bét rồi đi. Đi với sếp còn có thể mặc kệ cấp trên run lên vì lạnh còn bản thân thì thoải mái tự tại.

- Chúng ta đang đi đâu đây? Còn bao lâu nữa mới đến? - Giọng Trang Pháp run rẩy, nàng xoa xoa hai cánh tay của mình đồng thời hít sâu vài vài cái cho thân thể lấy lại nhiệt.

Về phía Diệp Lâm Anh lại khá vui vẻ khi nghe câu hỏi đó. Mắt chị lơ đểnh nhìn về phía trước còn đôi môi thì lười biếng trả lời từng câu chậm chạp.

- Tôi biết một quán ăn rất ngon chỉ một đoạn nữa là đến rồi.

- Một đoạn nữa? - Trang Pháp liếc xéo. Nàng sắp lạnh chết đến nơi rồi, chỉ sợ vài bước còn chả đi nổi huống chi là một đoạn. Nhất định khi nào về lại thành phố, nàng nên lôi hợp đồng của Diệp Lâm Anh xem lại thật tốt một phen.

Tại quán ăn, Diệp Lâm Anh đã ung dung dùng bữa từ lâu thì Trang Pháp lại mất một lúc hơ tay qua vỉ nướng để sưởi ấm cơ thể. Thức ăn ở đây cũng khá ngon, nếu không muốn nói chẳng kém ở nhà hàng cao cấp là mấy. Hải sản tươi được đánh bắt ngoài biển đưa vào đất liền là nướng luôn nên thịt vô cùng ngọt. Trang Pháp vốn là người không thích ăn đồ nướng lắm nhưng bữa nay nàng cũng gắp liên hồi. Giữa hai người vì mải tập chung ăn uống nên không có bất kì giao tiếp nào. Chỉ đến khi bụng bắt đầu căng căng lên, Trang Pháp mới dặn lòng nên gác đũa rồi nhìn Diệp Lâm Anh điềm nhiên ăn uống.

Lúc như này nàng lại tự hỏi người trước mặt nàng tại sao lại chọn một cuộc sống lười nhác như vậy, sắc đẹp có, vóc dáng cũng không tồi cớ sao lại luôn ủ rũ. Diệp Lâm Anh luôn chọn những trang phục xuê xòa, có phần lôi thôi để che lấp đi cái đẹp của mình. Khuôn mặt tuy không trang điểm vẫn có nhiều điểm nổi bật hơn người. Nếu không muốn làm việc vất vả, tùỳ tiện chọn một cái thiếu gia bao dưỡng hẳn là cũng không thành vấn đề đi.

- Giám đốc ăn không thấy ngon sao? - Diệp Lâm Anh thấy giám đốc ngồi nhìn mình nên cất tiếng hỏi. Đáp lại chị chỉ lắc đầu rồi lại trầm ngâm, chị cũng không bận tâm nhiều liền tiếp tục ăn uống. Đến cuối bữa, giám đốc thân mến đứng lên thanh toán Diệp Lâm Anh cũng không có bất kỳ động tĩnh gì cho thấy mình giành trả tiền. Căn bản vì mục đích ban đầu của chị cũng chính là không có tiền nên mới phải mặt dày gõ cửa phòng giám đốc. Lương tháng Diệp Lâm Anh chỉ có mấy đồng bạc, bị trừ hết một nửa nên rơi vào tình trạng viêm túi cũng là điều dễ hiểu.

- Chị đi đâu đấy? Đi về đường này cơ mà.
Trang Pháp cầm theo túi xách chạy ra khỏi quán ăn. Cái lạnh chưa gì đã khiến nàng rùng mình. Diệp Lâm Anh rõ là tệ đã lười nhác lại còn có trí nhớ tồi.

- Giám đốc cứ về trước đi. - Diệp Lâm Anh cười nhẹ khiến nàng nheo mắt nhìn nghi hoặc, giờ này còn định đi đâu nữa sao? Nhìn cái dáng dong dỏng của chị ta bước đi, trong lòng Trang Pháp đột nhiên cảm thấy tức giận. Nàng đã lạnh muốn xỉu đến nơi rồi, rõ ràng là họ Diệp kia không coi ai ra gì. Ngay cả một lý do chính đáng cũng không hề đưa ra điềm nhiên bỏ lại nàng một mình. Lần này Trang Pháp quyết tâm khi nào về thành phố sẽ đem thể loại nhân viên không biết lễ độ này tống cổ ra khỏi công ty.

- Haizzz...... - Nàng thở hắt hòng lấy lại nhiệt độ, đường xá về đêm thật vắng vẻ đã thế còn thêm cả cái lạnh khó hiểu. Trang Pháp bắt đầu quay lưng cất bước, chấp nhận số phận rằng mình chẳng thể trông chờ gì ở người kia nữa. Nàng chỉ cầu mong sao đêm nay mình có thể đi thật nhanh về khách sạn, đừng có đóng bằng ở giữa đường là được.

- Đi đến cuối đường nhớ rẽ trái, đi như vậy sẽ nhanh về khách sạn hơn đó. - Một vật mềm mềm, ấm ấm bao trùm lên người nàng đem bờ vai cùng hai cánh tay lạnh bao bọc lại sưởi ấm. Trang Pháp biết đó là giọng nói của Diệp Lâm Anh nhưng không ngờ chị ta lại đưa áo lông của mình cho nàng mặc. Quay lại thì thấy Diệp Lâm Anh đi cách mình được vài bước, thân thể gầy gò của chị ấy chỉ còn độc chiếc áo len màu đen. Dáng vẻ mong manh liêu xiêu dưới ngọn đèn đường mờ nhạt, yếu ớt mà hắt xuống lòng đường. Trang Pháp không hiểu trong lòng mình đang xảy ra hỗn chiến cảm xúc gì chỉ biết bây giờ cảm thấy lồng ngực đang căng phồng rất khó hô hấp. Nàng giống như là bị nghẹn một vật gì đó trong lòng vậy.
------------
Cho tôi xin được vào giấc mơ. Tôi muốn sống những giây phút mà hiện thực sẽ không bao giờ có được nữa. Đừng vội, đừng vội tan biến. Xin đừng tan biến...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro