long island and pina colada

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-
Có lẽ em chỉ đang mơ mộng khi thưởng thức ly Pina Colada ngày hôm đó.

Lương Tiểu Nhu, người luôn tỏ ra mạnh mẽ và toàn năng, lại trở nên bất lực trước Cao Ngạn Bác, giống như một đứa trẻ chỉ có thể ngoan ngoãn, nghe lời.

Em nghe anh mắng em ngồi yên không được cử động, sau đó anh đi rót một ly nước ấm cho em, còn bảo em muốn lấy điều khiển thì kêu anh đưa.

Em đứng ở cửa nhìn anh bận rộn trong bếp nấu cháo cho em, cảm thấy nếu tiếp tục như vậy cũng không phải là không thể.

Anh là một nhà hoá nghiệm cấp cao chuyên nghiệp, một người sếp có trình độ và là một người chồng hoàn hảo. Anh là một người ngay thẳng, luôn tuân thủ các nguyên tắc trong lòng. Anh tin rằng công lý là bất tử trước pháp luật và sự công bằng là bất tử trước bằng chứng tội ác.

Trong ly Pina Colada thậm chí giống hệt...lần đầu tiên Lương Tiểu Nhu cảm nhận được giây phút tim lỡ nhịp vì rung động.

Nhưng có lẽ em nên học cách chấp nhận rằng mọi chuyện cuối cùng diễn ra không như em đã tưởng tượng.

Giá như em không gọi điện rủ anh ra ngoài đêm hôm đó, giá như ly Long Island đó không bị bỏ thuốc thì có lẽ mọi chuyện đã kết thúc theo một cách khác. Thuốc đã chi phối chút lý trí cuối cùng còn sót lại của anh, bởi trước đó anh thật sự đang xúc động khi nhớ về người vợ đã qua đời. Thuốc, rượu, cảm xúc còn đọng lại và cả hành động của em đã khiến anh nhìn em thành người vợ quá cố của mình. Nhưng em lại hiểu lầm sự do dự của anh sáng hôm sau là do ngượng ngùng, chẳng ngờ rằng sự im lặng của anh thực ra là sự dịu dàng cuối cùng anh dành cho em.

Có lẽ bởi em đã quá hiểu anh và biết Cao Ngạn Bác là người như thế nào nên sau một thời gian suy nghĩ, em chấp nhận thông suốt và ngỏ lời làm đồng nghiệp, người bạn thân thiết với anh để cả hai không phải khó xử khi gặp nhau trong lúc làm việc, để không phải mất đi mối quan hệ vốn đang tốt đẹp và để không phải mất đi người bạn này.

Nhưng đêm hôm ấy, em thức dậy khi phát hiện đã vô tình ngủ gật trong xe anh, anh không phát hiện ra cử động của em bởi anh đang suy nghĩ điều gì đó, em đã thấy sự đắn đo của anh khi anh liên tục xoay và nhìn vào chiếc nhẫn trên tay.

Đó là chiếc nhẫn cưới của anh và người vợ quá cố.

Hình như anh đã quyết định tiến một bước tiến mới, anh đã từ từ mở lòng mình với em khi em có thể nhìn thấy rõ sự đắn đo, kiềm chế và nhịp tim đang bị anh đè nén trong lòng.

Em đã chọn cách nhắm mắt làm ngơ và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bởi em không muốn tự gieo cho mình hy vọng quá nhiều để rồi cảm xúc lấn át lý trí, chi phối những hành động mà em chẳng thể kiểm soát được, cuối cùng nhận về sự tổn thương như lần trước, nó khiến em suy nghĩ rất nhiều mới có thể làm dịu xuống chứ thậm chí còn chưa thể thoát ra được.

Em mỉm cười cảm ơn anh vì bữa tối và nhanh chóng quay người bước đi để che giấu nụ cười gượng gạo, để nó nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt của mình.

Thà không có sự khởi đầu còn hơn là có sự bắt đầu nhưng không có sự kết thúc.

Hoặc có lẽ sẽ tốt hơn nếu em thức dậy trễ hơn một chút trong xe.

Và bát canh cá do chính tay em nấu...nó chẳng ngon chút nào.

-
continue.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro