Timeless chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 2-1

“CHIẾC VÁY ĐEN TÔI MUA HÔM QUA ĐÂU RỒI?” Tiếng la hét đặc trưng của cô ấy vang vọng khắp lâu đài, khiến cho mọi người đều giật mình run sợ

“Uhh … uhh…”

“Cô nói nhanh đi. Tôi không có cả ngày để nghe cô đâu”

“Tôi … không biết…” cô gái với vóc người nhỏ nhắn cúi đầu lí nhí nói, trong đầu hiện lên những gì sẽ xảy ra với cô ấy.

“KIM TAEYEON. Tôi đã nói bao nhiêu lần, tối nay tôi có 1 bữa tiệc. Cô biết điều đó có nghĩa gì không? NÓ CÓ NGHĨA LÀ TÔI CẦN CHIẾC VÁY ĐÓ!! NẾU CÔ KHÔNG TÌM ĐƯỢC THÌ CÔ NGHỈ VIỆC LÀ VỪA ĐÓ. HIỂU CHƯA?”

“Nếu … nếu … nó bị mất rồi thì sao?”

“THÌ SAO? THÌ ĐI MUA MỘT CÁI KHÁC CHỨ SAO? CHẲNG LẼ TÔI PHẢI DẠY CÔ SAO?” cô ấy hét lên khiến cho cô gái nhỏ đó hỏang sợ không thể làm gì khác ngoài trừ gật đầu.

Jesisca lao ra khỏi tòa lâu đài và tiến tới gara – nơi chiếc Porsche 911 đang đậu chiễm chệ ở đó. Đó chính xác là thứ cô cần lái trong hôm nay. Nhưng khi cô vừa bước vào trong xe, thì Sunny đang vội vã chạy tới hướng cô.

“Tuyệt… tuyệt lắm”

“Tiểu thư Jung! Tiểu thư Jung! Đợi đã”

“Có việc gì?” cô ấy trả lời mà không thèm ngước đầu lên

“Tiểu thư Jung, cô định đi đâu?”

“Không phải việc của cô. Tránh ra”

“Tôi vừa được báo rằng ông bà Jung cần gặp cô. Tôi rất tiếc nhưng cô không thể đi”

“Cô nghĩ tôi quan tâm sao? Tránh ra trước khi tôi cán cô”

Vừa nói xong, Jessica đã lái nhanh ra khỏi lâu đài, mặc kệ những tiếng la hét của Sunny. Sunny cố gắng chạy đuổi theo chiếc xe bằng tất cả sức lực của mình, nhưng chân cô quá ngắn để có thể bắt kịp (Eve : Sunny à, chân ngắn còn khoái chạy, chân dài cỡ Sooyoung chạy còn hít khói mà ? ^_^)

------------------

“Của quý khách là $4,59”

“Đây”

“Cảm ơn. Chúc quý khách 1 ngày tốt lành”

Jessica nhận lấy ly cà phê của cô ấy và bắt đầu đi ra khỏi quán nhưng đột nhiên … Cô ấy trượt chân và ngã đè lên người lạ mặt - mặt và quần áo của người đó dính đầy cà phê của cô

“Ah, cô làm cái quái gì vậy?”

“Ôi trời …” Jessica ngượng ngùng đứng dậy ngay lập tức. “Tôi rất vội, tôi phải đi ngay bây giờ. Đây! Cầm lấy $50 này coi như tiền bồi thường đi”

Cô ấy cố chạy thật nhanh ra khỏi đám người đang hiếu kì, nhưng ngay khi cô vừa chạm tay vào cửa …

“Cô nghĩ mình đang làm gì đó?” Người lạ mặt hét lên

“Cô không hiểu. Tôi đang có việc gấp”

“Phải, cô đúng đó, thật ra tôi không hiểu gì cả. Cô có biết là mọi người phải làm việc vất vả đến chừng nào mới kiếm được chừng đó không? Cô cho là mình giàu đến mức vứt tiền lung tung như thế hả?

“Okay… cô có thể rất rảnh, nhưng tôi thì không. Sao cô không lấy tiền mà đi đi? Như vậy thì nó vừa có lợi cho cô và cho tôi mà”

“Ồ, tôi rất tiếc nhưng tôi không phải là đứa tham tiền. Mà có lẽ nó cũng chẳng phải là tiền của cô nữa!” 

Lời vừa nói ra đã khiến cho Jessica tròn xoe đôi mắt “Okay, tôi hiểu rồi. Cô muốn bao nhiêu? $100 đủ chưa?”

“Không, tôi muốn 1 lời xin lỗi”

“Thôi được, tôi xin lỗi. Bây giờ tôi đi được chưa?”

“CHƯA. CÁI TÔI MUỐN LÀ 1 LỜI XIN LỖI CHÂN THÀNH. Cô là người đã ngã vào người tôi, còn đổ cà phê khắp người tôi, bây giờ còn giở giọng đó với tôi nữa. CÔ NGHĨ MÌNH LÀ AI HẢ?” Người lạ mặt đáp trả

Lúc này, mọi người trong quán đều dừng các hoạt động của họ lại để nhìn vào 2 người họ

“….”

“Đó là lí do mà tôi ghét nhất loại người như cô. Cô sinh ra đã có mọi thứ, cô có mọi thứ thật dễ dàng trong khi chúng tôi phải làm việc thật cực khổ chỉ đủ 3 bữa 1 ngày… Cô biết gì không? Sao tôi lại phải nói với cô cơ chứ? Cô còn không hiểu những gì tôi nói. Đây, cầm lại tiền đi”

Sau khi nói xong những lời đó, người lạ mặt ném trả tiền vào mặt Jessica và đi ra khỏi quán, để lại cho Jessica 1 cảm giác tức giận khó chịu. Nhưng đâu đó cũng có 1 chút bối rối, đây là lần đầu tiên có người dám đối xử với cô như vậy.

Chap 2-2

“CÁI GÌ? CHẲNG PHẢI TÔI ĐÃ DẶN LÀ KHÔNG ĐƯỢC CHO CON BÉ ĐI SAO? BÂY GIỜ NÓ Ở ĐÂU?” Ngài Jung tức giận hét lên

“Chúng tôi xin lỗi. Tiểu thư … cô ấy…”

“CÔ ẤY SAO? Ở ĐÂY CÓ TỚI 20 NGƯỜI, MÀ KHÔNG THỂ NGĂN NỔI 1 NGƯỜI AH?”

“Chúng tôi xin lỗi…” Sunny và Taeyeon đều run sợ khi nghĩ rằng họ sẽ mất đi công việc lương cao (nhưng khó khăn) này

“ĐI TÌM NÓ VỀ NGAY. TÔI SẼ TRỪNG PHẠT NÓ SAU”

“Mình à, bình tĩnh lại đi. Mình biết bản tính Jessica mà… con bé đã như thế kể từ khi… kể từ khi…” Phu nhân Jung ngập ngừng không nói.

Ngài Jung chỉ còn biết thở dài “Uh, mình nói đúng… Tôi sẽ không phạt con bé đâu. NHƯNG con bé phải biết vị trí của nó chứ. Nó không bao giờ suy nghĩ nghiêm túc cả. Mình có biết nó đi đâu vào mỗi tối không? NÓ TỚI CÁI CÂU LẠC BỘ BẨN THỈU ĐÓ. CHUYỆN GÌ SẼ XẢY RA NẾU BỌN HỌ LÀM GÌ NÓ? Nó có biết nơi đó nguy hiểm như thế nào không?” Giọng ngài từ từ dịu dần khi nỗi lo lắng lấn áp cơn tức giận của ngài.

“Sẽ ổn thôi mà. Em tin chắc là có 1 ngày con bé sẽ thay đổi” Phu nhân Jung cố gắng làm dịu nỗi lo lắng của ngài Jung

“Ngày nào đó? Ngày nào đó? Khi nào ngày đó sẽ tới? 50 năm nữa à? AI SẼ BẢO VỆ NÓ KHI CHÚNG TA KHÔNG CÒN BÊN CẠNH CHĂM SÓC NÓ”

Phu nhân Jung không còn biết nói gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý

“Xin lỗi phải cắt ngang cuộc trò chuyện của ngài, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên cho tiểu thư Jung 1 vệ sĩ?” Sunny lên tiếng

“Cô nghĩ chuyện đó dễ à? Jessica không dễ bị quản lý, tôi sẽ không ngạc nhiên khi anh ta nộp đơn xin nghỉ chỉ ngay ngày hôm sau” Ngài Jung trả lời

“Xin ngài đừng lo. Chúng tôi sẽ không làm ngài thất vọng” Sunny và Taeyeon cuối đầu chào.

-----------------------

“Hôm nay sẽ là 1 ngày khó khăn đây” Sunny than thở

“Thôi than vãn đi, cậu càng làm tớ muốn khóc đó” Taeyeon rên rỉ

“Ít nhất nó cũng không thể tệ hơn. Ý tớ là chúng ta vẫn đang lái 1 chiếc xe sang trọng”

“Haha ! Phải rồi, chẳng phải sẽ thú vị hơn nếu chúng ta đi bộ về nhà sao ?”

Cũng ngay lúc đó, chiếc xe đột ngột dừng lại

Uh oh

2 người nhìn nhau như thể không tin (Eve : mình cũng vậy, vừa nói xong là xe hư liền. 2 người nên rủ nhau đi mua vé số đi ^_^)

“Bình tĩnh nào, không sao đâu. Đó là lí do điện thoại di động ra đời, để mọi người có thể gọi giúp đỡ. Uhm… tớ không mang điện thoại theo, cho tớ mượn điện thoại của cậu đi”

“Ừ, phải rồi…. Tự nhiên tớ lại quên mình không phải đang ở thời Đồ Đá” Taeyeon chỉ còn cách cười trừ,… rồi đột nhiên nụ cười đó cũng tắt ngắm. Bây giờ cô ấy chỉ cảm thấy muốn khóc thôi

“Uhmm… chúng ta có 1 chút rắc rối…”

“Cái gì?”

“Điện thoại tớ hết pin rồi”

----------------

“Ngài Jung! Ngài Jung! Chúng tôi tìm được người rồi!” Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng Taeyeon, theo sau là Sunny.

“Thật không?”

“Vâng!! Khi chúng tôi đang lái xe thì chiếc xe đột ngột ngừng. Chúng tôi định gọi giúp đỡ nhưng điện thoại của chúng tôi lại hết pin, lúc đó chúng tôi chỉ muốn khóc thôi. May mắn thay, người tốt bụng này đã giúp chúng tôi đẩy chiếc xe về đến tận đây. VÀ CÔ ẤY KHÔNG CHỊU NHẬN LẤY 1 ĐỒNG NÀO. Tôi không thể tin được. Rồi chúng tôi đề nghị công việc này như 1 lời cảm ơn. Đây chẳng phải là loại vệ sĩ mà ngài đang tìm sao?

“Mời người đó vào” Ngài Jung mỉm cười. Ông bắt đầu cảm thấy tò mò về người đó rồi

-----------------------

Bây giờ là 2:00AM, và Jessica chỉ mới về nhà từ cuộc chơi ở câu lạc bộ. Cô ấy cởi giày và thận trọng đi vào phòng khách, tránh cho mọi người biết. Nhưng ngạc nhiên thay, đèn vẫn còn sáng và mọi người đều đang ở trong phòng chờ cô

“Sao con về trễ vậy?”

“Con xin lỗi”

“Thôi được rồi. Ta có chuyện muốn nói với con”

Khi cô ấy tới gần phòng khách, cô ấy nhận ra có thêm 1 người nữa không thuộc ngôi nhà này. Ngay khi 2 mắt chạm nhau, điều duy nhất mà cô ấy nhớ là

Cà phê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro