YulsicTimeless chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 3

“Tôi thấy là chúng ta đều có ấn tượng xấu với nhau, nhưng chúng ta hãy gạt qua 1 bên và bắt đầu lại. Xin chào, tôi là Kwon Yuri – vệ sĩ mới của cô” Cô ấy mỉm cười và giơ tay ra, mong chờ 1 cái bắt tay.

Nhưng Jessica chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy và phớt lờ cái bắt tay ấy

“Hai đứa biết nhau sao?” Phu nhân Jung hỏi

“Haha, thật ra cũng không có gì, cô ấy chỉ đụng trúng tôi trong quán cà phê thôi” Yuri mỉm cười

“Trùng hợp vậy sao? Dù gì, bây giờ cũng khá trễ rồi. Đi nào Yuri, ta sẽ dẫn cháu đến phòng mới của cháu

“Vâng , thưa ngài”

Sau khi ngài Jung và Yuri vừa đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại Jessica và phu nhân Jung

“Con biết là chúng ta chỉ muốn điều tốt cho con chứ, Jessica?”

“Con không cần ai bảo vệ. Con đã 21 tuổi rồi, và con đã đủ lớn để có thể quyết định!!!”

“Con yêu …”

“MẸ !! Con không muốn vệ sĩ, con không muốn cô ấy tối ngày cứ quản lý con”

“Con phải hiểu, con yêu à”

“Hiểu? Hiểu cái gì? LÚC NÀO MẸ CŨNG MUỐN CON PHẢI HIỂU, CÓ BAO GIỜ MẸ HIỂU CON CẦN GÌ KHÔNG? CON CHÁN VIỆC BỊ KIỂM SOÁT LẮM VÀ NGHE MẸ NÓI LẮM RỒI. CHÚNG CHỈ TOÀN LÀ DỐI TRÁ”

“Con không thể cứ sống trong quá khứ mãi được…”

“Mẹ nói thì dễ lắm…” Jessica vừa khóc vừa đi ra khỏi phòng

----------------------

“TIFFANY! Sao bây giờ mới bắt máy?”

“JESS! Cậu có biết mấy giờ rồi không? Bây giờ là 3 giờ sáng – là giờ mà mọi người đang ngủ đó”

“À, tớ xin lỗi …”

“Không sao… Tớ chỉ hơi buồn ngủ thôi. Có việc gì sao? Cậu chưa bao giờ gọi vào giờ này…”

“Ba mẹ tớ nghĩ tớ yếu đuối đến nỗi không thể bảo vệ được mình. Họ đã thuê 1 vệ sĩ để kiểm soát tớ. Họ nghĩ tớ bao nhiêu tuổi chứ? NĂM TUỔI À? AHH!!! 

“Bình tĩnh nào Jess. Họ chỉ quan tâm đến cậu thôi…”

“BÌNH TĨNH? Bây giờ tớ không thể làm gì 1 mình… cậu thử có 1 người cứ đi theo cậu suốt ngày thì biết…”

“Thế anh chàng đó có đẹp không?”

“Đó là 1 cô gái”

“Ồ… thế cô ấy có đẹp không?”

“Uhm… tớ không biết. Hình như là hơi đẹp”

“WOA!! Ngày mai tớ sẽ đến thăm nhà cậu”

“Tiffany!! Đó không phải là vấn đề. Tớ gọi cho cậu không phải để bàn luận cô ấy đẹp hay xấu. Và chẳng phải cậu đã thích 1 người rồi sao …”

“Cậu cũng vậy khác gì tớ ? Khi anh chàng đó tới gần, cậu luôn đỏ mặt. … HAHA, tớ chắc là cậu nghĩ không ai biết…”

“IM ĐI! Nếu cậu dám nói cho người khác, tớ thề sẽ giết cậu”

“Được rồi … được rồi… tớ chỉ đùa thôi mà. Uhm… Jess này… tớ cũng muốn nói chuyện với cậu lắm, nhưng tớ mệt rồi. Ngày mai tớ sẽ gặp cậu, okay?”

“Uh, ngủ ngon Tiff”

-----------------

Sáng ngày hôm sau, tất cả các hầu gái đều quây quanh Yuri, vì cô ấy rất hấp dẫn, có thể nói là hấp dẫn hơn cả đám con trai

“Vậy cậu là người mới hả?”

“Tại sao cậu lại làm ở đây?”

“Cậu chắc là làm việc chăm chỉ lắm, đúng không?”

“Cậu có muốn số điện thoại của tớ không? Cậu có thể gọi lúc nào cũng được?

Yuri không trả lời mà chỉ nở nụ cười đáp trả. Nụ cười ấy mê hoặc đến nỗi khiến cho mọi người choáng váng

“Mới sáng sớm đã ồn ào cái gì?” Jessica la to

“Nhanh lên! Cô ấy đến rồi! Mọi người chuẩn bị!!”

Ngay khi vừa nghe thấy giọng của cô ấy, mọi người đã lập tức xếp hàng. Những ai phục vụ trong biệt thự này đều biết không nên làm cô ấy bực mình vào buổi sáng, đặc biệt là lúc cô ấy vừa thức dậy.

“Chào buổi sáng, tiểu thư Jung! Cô muốn dùng gì cho bữa sáng nào?” Yuri chào đón Jessica với nụ cười rạng rỡ

“Để tôi hỏi cô 1 câu. Tại sao cô lại ở đây?”

“Bởi vì tôi đã hứa với cha mẹ cô sẽ bảo vệ cho cô”

“Nói thật đi, tại sao cô lại ở đây? Cô muốn trả thù về vụ chiếc áo à? Tôi sẽ mua cho cô 1 cái mới”

“Không… tôi không có ý nghĩ đó. Việc tôi nhận việc này kể ra chỉ là sự tình cờ, nhưng dù sao thì tôi đã hứa rồi”

“Hứa gì?”

“Cha mẹ cô bắt tôi hứa sẽ bên cạnh cô cho đến khi nào cô trở thành 1 con người tốt hơn. Nên, xin đừng lo lắng, tôi sẽ không ở đây lâu đâu. Làm người khác khó chịu không phải sở thích của tôi…”

“Rốt cuộc cô muốn bao nhiêu mới chịu đi?”

“Tiểu thư Jung… cô biết là sẽ không thành công nên đừng phí phạm tiền của bố mẹ cô như vậy. Cô không biết để kiếm tiền và sống ngoài đường cực khổ đến mức nào đâu?

“Trước đây cô đã làm nghề gì?”

“Tôi làm rất nhiều thứ : giao báo, chuyển đồ, phát tờ rơi, rửa chén, bồi bàn, bartender, bảo vệ, giặt ủi và bây giờ là vệ sĩ”

Sao cô ấy có thể sống cực khổ mà vẫn có thể cười như thế chứ? Jessica cảm thấy hơi tội lỗi khi đã cư xử như vậy, nhưng cô ấy quá kiêu hãnh để có thể nói lời xin lỗi.

“Chỉ cần đừng bám theo tôi sát quá là được”

“Vâng, thưa tiểu thư!”

Đột nhiên chuông cửa reo lên

-----------------

“SAO CẬU CÓ THỂ NÓI DỐI TỚ NHƯ VẬY?”

“Tớ không biết cậu đang nói gì?”

“CẬU BIẾT TỚ ĐANG NÓI GÌ …”

“Tớ không biết”

“Cậu nói cô ấy chỉ hơi đẹp thôi. CHỈ HƠI ĐẸP. CẬU GỌI ĐÓ LÀ CHỈ HƠI ĐẸP? CẬU CÓ ĐIÊN KHÔNG?”

“Cậu đừng có thấy ai cũng khen đẹp. Tớ biết là cậu thích Taeyeon”

“Ya, đừng đánh trống lãng, thừa nhận đi. Cậu thấy cô ấy rất hấp dẫn. Và tớ thật sự thích cô ấy… mặc dù tớ ghét phải thừa nhận. Cô ấy hình như không thích tớ, tại sao tớ lại phải phí thời gian vào người không thích mình chứ? Tớ chưa ngu đến chừng đó đâu.”

“Tớ thừa nhận là cô ấy đẹp, nhưng tớ không thấy cô ta hấp dẫn”

“Không còn nhiều người hấp dẫn đến chừng này mà còn độc thân đâu . Nếu cậu không tấn công, sẽ có người tấn công đó”

“ÔI TRỜI, nếu cậu thích cô ấy, tớ rất vui sắp xếp 1 cuộc hẹn cho cậu”

“Tớ đùa thôi mà… cậu biết tớ chỉ lo cho cậu thôi. Ý tớ là, cậu đến câu lạc bộ làm gì nếu không cưa được anh chàng đó? CỨ NÓI VỚI ANH TA RẰNG CẬU THÍCH ANH TA. Đây là mối tình đầu của cậu mà, không nói sẽ mất đấy”

“… nó không phải là mối tình đầu” Jessica thì thầm

“Huh, cậu nói cái gì?”

“Không có gì”

“Được rồi. Tớ sẽ hỏi anh trai tớ số điện thoại của anh chàng đó rồi chúng ta sẽ hẹn đi ăn với nhau. Tớ sẽ giả vờ có việc khẩn cấp và chúng tớ phải về nhà, chỉ còn cậu và anh ta.”

“Không… tớ không làm được”

“JESS!!! MẠNH MẼ LÊN. Chuyện gì đã xảy ra với Quý cô tự tin và luôn la hét mọi người vậy?”

“Tớ đoán là trước anh ấy tớ không làm được”

“CẬU THẬT LÀM TỚ MUỐN CHẾT MÀ!!! Đây là cơ hội của cậu, nếu cậu không biết nắm lấy cậu sẽ không bao giờ được ở 1 mình với anh ấy. Cậu muốn cô độc suốt đời sao? CHO NÊN hãy nghe lời bạn thân nhất của cậu”

Jessica hơi ngập ngừng hỏi “Vậy tớ nên mặc cái gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro