Chương 15 - Tương phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÍN NIỆM (P.15) - END
Nguồn fb Nguyệt Ma

-------------------------------------------------------------------

Chương 15 - Tương phùng

Mùa thu tại Vân Mộng, khí trời mát mẻ, làn gió nhẹ trong lành cuốn theo hương thơm dìu dịu thanh khiết của hoa sen, thật khiến cho lòng người dễ chịu...

Một nam nhân gương mặt tuấn mỹ vừa thức giấc, cảm nhận được mùi hương thoang thoảng của liên hoa lan tỏa trong không khí mát lành, lòng có chút sảng khoái hưởng thụ mà khóe miệng vô thức cong lên, nở một nụ cười mãn nguyện. Chờ một lúc cho bản thân hồi tỉnh, hắn mới từ từ ngồi dậy. Nằm yên một chỗ suốt nhiều tháng, thân thể hắn vẫn còn chút uể oải, cử động cũng có phần chậm chạp hơn mọi khi. Dù hôm nay đã là ngày thứ mười hắn hồi tỉnh sau cơn hôn mê, sự linh hoạt thường thấy chỉ hồi phục đến bảy tám phần.

Vẫn ngồi yên tại giường, hắn nhìn khắp phòng một lượt, không rõ nghĩ gì mà lại mỉm cười tự nói

"Thật may... chỉ là cơn ác mộng..."

Vừa mới mỉm cười đó, khi nhớ về những gì Giang Vãn Ngâm đã thuật lại, hắn chợt chột dạ mà gương mặt biến chuyển, nụ cười tắt hẳn. Hắn là đang lo đến Lam Hi Thần, người vì cứu hắn mà hai lần lâm hiểm cảnh, suýt mất mạng, dù đã được tục mệnh nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh... trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác áy náy, hối hận muôn phần. Hắn là đang tự trách bản thân ngu muội, tự trách bản thân hồ đồ, tự trách bản thân lại liên lụy người khác. Nhắm mắt lại, hắn vẫn còn nhớ rõ như in nụ cười bao dung của Lam Hi Thần khi nhập vào mộng của hắn... người hắn đã chân thành gọi hai tiếng "huynh trưởng", người có bao nhiêu ôn hòa, tốt đẹp, không nên vì hắn mà nhận lấy kết quả này. Xem ra nợ của hắn lại chất chồng thêm vài phần, càng không biết làm sao để trả...

Trong thoáng chốc, lòng hắn thổn thức nhớ đến người đó... y vì hắn làm bao nhiêu chuyện... hắn vậy mà vì cảm giác ám ảnh của bản thân, đến tín niệm đối với y cũng không giữ vững, không nghĩ đến cảm nhận của y, nói lời tổn thương đến y, còn hại đến huynh trưởng của y. Dù chỉ là được nghe thuật lại, nhắm mắt, hắn cũng có thể hình dung rõ như trực tiếp chứng kiến, lúc đó Lam Vong Cơ là có bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu khó xử, bao nhiêu bi thương khi cùng một lúc gánh cả hắn và huynh trưởng. Hắn thực muốn ngay bây giờ đến cùng người đó... nhưng hắn biết phải đối mặt ra sao ?... liệu y có còn muốn nhìn đến hắn nữa không...

Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy giận bản thân, bất giác đưa tay tự tát vào mặt mình, phát ra một tiếng rõ to... gương mặt nhanh chóng hằn lên một vết đỏ lớn... cái tát này dù có dùng lực đến bao nhiêu, hắn vẫn thấy không đủ.
.
.
.
RẦMMMMMM

Hai cánh cửa phòng vừa được tu sửa cách đây không lâu lại lần nữa đành đoạn rời khỏi điểm tựa mà đổ sụp xuống.

"Ngụy Vô Tiện, tên chết tiệt nhà ngươi mau dậy cho ta !!!!!!" - Một giọng quen thuộc hét lớn vọng ra từ ngoài cửa.

Ngụy Vô Tiện đang lơ đễnh trong mê cung cảm xúc bản thân, bị tiếng động làm cho giật nảy người, bất giác kinh động, trợn mắt nhìn kẻ vừa bước vào phòng.

"Giang Trừng. Ngươi có bệnh hả ? Mới sáng sớm lên cơn điên ồn ào gì chứ ?" - Ngụy Vô Tiện vốn tâm tư không vui, hướng đến người trước mặt mà nổi quạu đáp trả.

"Bây giờ là cuối giờ Tỵ rồi, ngươi còn nói là sáng sớm ?"

"Thì đã sao ? Ta giờ Sửu ngủ, giờ Tỵ dậy, đâu phải ngày đầu ?!"
"Ngươi..."

So về khoản miệng lưỡi ăn nói thì xưa nay Giang Vãn Ngâm vốn không phải đối thủ của Di Lăng Lão Tổ, xét về khoản cãi ngang thì lại càng không. Vậy nên chỉ sau vài câu, Giang Vãn Ngâm đã nhanh chóng bị Ngụy Vô Tiện chọc cho hỏa phát công tâm. Không muốn tốn hơi khẩu đấu cùng hắn, Giang Vãn Ngâm hằn học nói

"Ngươi ngày mai liền cút cho ta !!!!"

"Ngươi rõ ràng không nói lý, cãi không lại là muốn đá ta đi ?!" - Nghe Giang Vãn Ngâm có ý đuổi mình đi, Ngụy Vô Tiện mặt dày đáp trả.

"Ngươi không mời mà tới, ở lì tại đây suốt mấy tháng, còn gây họa không ít. Chê Liên Hoa Ổ của ta chưa đủ loạn sao ? Mau cút, ta không dư gạo nuôi ngươi" - bị Ngụy Vô Tiện chọc tức, Giang Vãn Ngâm càng nóng càng lớn tiếng, lời vốn đã khó nghe giờ lại càng nặng hơn.

"Ta tốn được bao nhiêu gạo của ngươi ? Giang tông chủ giờ nghèo tới nỗi không đủ gạo cho một người sao ?" - Ngụy Vô Tiện mặt dày có ý trả treo.

"Giang gia ta dư gạo nuôi cả thiên hạ, chỉ không nuôi ngươi !!!!" - Giang Vãn Ngâm biết kỳ kèo sẽ lại bị rơi vào thế bí đành dứt khoát chốt hạ.

"Ngươi..." - Ngụy Vô Tiện nãy giờ còn dửng dưng, giờ cũng bắt đầu nóng.

"Ngươi khôn hồn thì mau cút về Vân Thâm Bất Tri Xứ cho ta. Ngày mai còn để ta thấy mặt, liền đánh gãy chân ngươi, nhốt ngươi cùng bầy cẩu" - Giang Vãn Ngâm biết ở lại lâu hơn sẽ bị Ngụy Vô Tiện chọc đến nghẹn họng nên vừa dứt lời đã thẳng bước đi ra cửa phòng.

Ngụy Vô Tiện vừa nghe nhắc đến "cẩu" là liền rùng mình, vô thức người hơi co lại, bao nhiêu câu muốn phản kháng đều bay đi đâu hết, không nói được lời nào, đành mím môi, mắt trợn lên tức tối.

Khoan đã... Giang Vãn Ngâm là vừa nói tới... đúng rồi, chính xác là Vân Thâm Bất Tri Xứ.

"Không đúng... Giang Trừng sao lại nhắc đến nơi đó ?... Không lẽ Lam Gia có chuyện ?"

Ngụy Vô Tiện còn đang lơ đễnh suy tư, bỗng có một vật từ cửa phòng bay vào, nhắm thẳng trán hắn, đánh lên một tiếng "cốp" rõ đau, sau đó nảy lên rồi văng xuống giường, còn hắn thì bị bất ngờ đập trúng mà ngã ngửa ra sau, chổng vó lên trời.

"Ái da..."

Ngụy Vô Tiện sau một lúc choáng váng, lắc đầu mấy lần mới có thể lồm cồm ngồi dậy, vừa đưa tay xoa trán vừa lẩm bẩm nguyền rủa chửi người. Nói đã miệng rồi, hắn mới quay sang nhìn kỹ lại vật vừa nhảy trên đầu hắn là gì... một hương nang được may bằng vải gấm thượng hạng, trên thân còn thêu huy hiệu của Vân Mộng Giang Thị. Hắn cầm lên thấy có chút nặng tay, chẳng trách lúc va chạm lại đau như thế. Nhìn kỹ thì thấy bên trong túi đựng không ít bạc, còn có chai lớn lọ nhỏ các loại thuốc trị thương, phòng độc...

Ngụy Vô Tiện nhìn vào liền biết chủ nhân chiếc túi này là ai... bất giác nở một nụ cười mà tự nói

"Giang Trừng à Giang Trừng... ngươi luôn như vậy... khẩu thị tâm phi*"

(*Khẩu thị tâm phi: lời nói ra không phải thật lòng nghĩ)

"Cảm ơn ngươi" - lời nói thầm này thốt ra vốn chỉ có mình hắn nghe thấy.
.
.
.
Bên ngoài phòng, ở nơi góc khuất, một thân tử y vẫn đứng im lặng nãy giờ, lưng tựa vào cửa, lắng nghe động tĩnh ở bên trong. Biết Ngụy Vô Tiện đã nhận được đồ, nam nhân tử y đó cũng nở nhẹ một nụ cười.

Giang Vãn Ngâm xưa nay dù là kẻ nóng nảy nhưng suy cho cùng, hắn cũng không phải người vô tâm. Hắn không thể phủ nhận lần này vì cứu Ngụy Vô Tiện, hai huynh đệ Lam gia đã tận lực đến mức nào, đánh đổi không hề ít, mù điếc cũng nhận ra sự chân thành đối đãi của họ đối với Ngụy Vô Tiện. So với việc ở lại Liên Hoa Ổ, Giang Vãn Ngâm không chắc có thể bảo hộ được tốt cho người huynh đệ này, chi bằng để hắn ở cùng Lam Gia.

Lại thêm, kể từ khi thức tỉnh, dù sức khỏe đã dần hồi phục nhưng tâm trạng Ngụy Vô Tiện không mấy khá lên, rõ là thân ở đây nhưng tâm tư vốn đã phiêu du về nơi nào rồi. Nhìn mãi cũng thấy ngứa mắt, vậy nên Giang Vãn Ngâm đã chuẩn bị sẵn cho Ngụy Vô Tiện lên đường... chỉ là... Vãn Ngâm vốn không quen với kiểu thân tình nhẹ nhàng, không biết mở miệng sao, cuối cùng đành chọn cách thô thiển nhất là gây gổ với Ngụy Vô Tiên để thể hiện tâm ý.

"Ngụy Vô Tiện... tự mình cẩn trọng"
.
.
.
Trước khi rời khỏi Vân Mộng, Ngụy Vô Tiện cũng có chút luyến tiếc mà lượn dạo một vòng thị trấn bên kia Bến Vân Mộng, đi lại những nơi quen thuộc, hồi tưởng lại từng đoạn ký ức trải qua cùng Lam Vong Cơ, kể cả những chuyện vừa xảy ra gần đây.

Hắn còn đang mải ngắm nhìn phố phường náo nhiệt, liền bị thu hút bởi một thân ảnh quen thuộc... một nữ nhân mảnh mai, đầu tóc lòa xòa, gương mặt thanh tú đang hoảng hốt, dường như tinh thần không được tỉnh táo, gặp bất kỳ ai cũng nắm lấy mà gặng hỏi những câu không đầu không đuôi, cũng không ai hiểu...

"A Dao của ta đang ở đâu ? Ta phải gặp huynh ấy để hỏi rõ"
"Ngươi thấy A Dao của ta đâu không ?"

"A Dao là huynh phải không ?"

"Nói cho ta biết, tại sao ?"

Tiểu Điệp làm ra cuộc đại biến như vậy, nàng ta còn yên ổn sống đến hôm nay đều nhờ vào một chữ "Đừng" của Lam Tông Chủ trước khi ngất đi hôm đó. Vào giây phút thập tử nhất sinh, Lam Hi Thần vẫn dồn hết sức lực cuối cùng cản ngăn Giang Vãn Ngâm, dù hắn không hiểu ý của y là gì nhưng vẫn đáp ứng thỉnh cầu, giữ mạng cho nữ nhân này, sau còn phân phó người chăm sóc, chờ ngày Hi Thần trở lại mà tự mình đối mặt.

Suy cho cùng, Tiểu Điệp có làm bao nhiêu chuyện, dù là một kẻ đáng hận nhưng cũng đáng thương, vì đặt tín niệm sai chỗ, mù quáng tin tưởng... chuốc lại là cả đời sống trong dằn vặt, hồ đồ, mê loạn... âu cũng là đã chịu quả báo.
.
.
.
Thải Y Trấn hôm nay đặc biệt náo nhiệt và đông đúc...

Chỉ còn chừng hai mươi dặm nữa là đến nơi cần đến, vậy mà Ngụy Vô Tiện lại có chút chần chừ, lần lữa, cứ loanh quanh ở đây suốt nhiều ngày... hắn vừa háo hức muốn ngay lập tức đi lên Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm người, lại ngần ngại không biết nên đối mặt ra sao, không rõ phải nói gì,... quan trọng hơn cả, hắn là đang tự hỏi, sau bao nhiêu chuyện, lại nhiều tháng bặt vô âm tín, liệu người đó có phải đã chán ghét ? liệu có còn muốn gặp hắn ?!...

Lẩn quẩn xoay vần với mớ tâm tư rối bời đó đã thấm mệt, hắn đưa chân dạo bước đến bến thuyền, có ý nghỉ chân, nhìn ngắm cảnh một chút. Trong khoảnh khắc hắn thả hồn trôi theo dòng nước yên ả đang lướt qua trước mặt, khi hướng nhìn của hắn dừng lại ở bờ bên kia liền chạm phải một thân ảnh khiến cho tâm tình hắn lập tức như sóng dữ cuộn trào.

Là người đó... chính là người đó... người mà hắn có bao nhiêu mong đợi, có bao nhiêu nặng lòng, càng có bao nhiêu áy náy...

"Lam Trạm..." - Ngụy Vô Tiện không thể cản ngăn cảm xúc bản thân đang trào lên dữ dội, từ khi nào sống mũi đã cay cay, đôi mắt đã long lanh ánh nước, nghẹn ngào thốt ra chỉ được mỗi hai chữ.

Vậy mà... chẳng hiểu vì sao, tại thời khắc đó, Lam Vong Cơ đột nhiên hướng mắt nhìn xuống, thoáng chút suy tư rồi lặng lẽ quay người bước đi, thoáng chốc liền đã không thấy nữa. Ngụy Vô Tiện cảm thấy hụt hẫng, hoảng hốt đưa mắt tìm kiếm bóng hình quen thuộc lẫn trong đám đông ở bên kia nhưng không thấy... đảo hết mấy lượt vẫn là nhìn không thấy... liệu có phải hắn vì nghĩ nhiều mà sinh ra ảo tưởng lần nữa chăng ?... hay Lam Vong Cơ đã thật không còn muốn gặp hắn ?...

Ngay lúc này, bao nhiêu ngần ngại, bao nhiêu khúc mắc, bao nhiêu suy tư, cái gì hắn cũng không cần nghĩ nữa... hắn chỉ muốn lại thấy thân ảnh bạch y đó, bao nhiêu liêm sỉ hắn cũng sẵn sàng vứt ra sau đầu mà đuổi theo, mặc cho người có chán ghét, mặc cho người có xua đuổi, hắn cũng quyết bám riết không rời.

Nghĩ vậy liền quay người vội vã đưa chân đi... bỗng hắn cảm thấy cánh tay bị một lực nào đó rất mạnh giữ chặt, xiết lại... hắn vốn đang nóng ruột, muốn nhanh chóng đuổi theo người ở bờ bên kia nên không kịp quay nhìn, cứ vậy mà vùng tay ra khỏi cái sự vướng víu kia. Chẳng rõ thế nào hắn dùng lực không ít mà vẫn cách nào thoát được... hắn bực tức ngoảnh lại để xem kẻ to gan nào dám cản trở hắn đi tìm người trong lòng.

Tại thời khắc đôi mắt Ngụy Vô Tiện hướng đến người đang níu giữ mình, toàn thân hắn như bị đóng băng cấp tốc, cả người liền cứng đờ như tượng, đến cả thở dường như cũng sắp ngưng...

Hai người bọn họ cứ như vậy mà đối mặt với nhau, một lời cũng không nói, chỉ im lặng mà lắng nghe trái tim mình không ngừng thổn thức, từng nhịp đập đã hòa lại cùng nhau....
.
.
.
Giữa nơi đất trống, tiếng suối chảy róc rách vang lên tiếng xào xạc cùng tiếng rên rỉ nài nỉ...

"Ái... Lam Trạm... đau a..."

"........"

"Ngươi nhẹ một chút... đau...."

"........"

"a... ta đã nói đau mà..."

"........."

"Lam Trạm... ngươi nhẹ chút đi...."

"..........."

"Lam Nhị ca ca... nhẹ một chút... nhẹ một chút..."

"..........."

"Ta mệt rồi... dừng lại một chút...."

"Không được"

"Tha cho ta... dừng lại... dừng lại đi...."

"Không được"

"Ngươi từ khi nào lại ngang ngược như vậy ?"

"Đừng náo"

Mặc cho cả đoạn đường Ngụy Vô Tiện kêu la thảm thiết cùng nài nỉ, Lam Vong Cơ một khắc cũng không buông, cứ nắm chặt cánh tay hắn mà kéo đi một mạch, nhằm hướng Vân Thâm Bất Tri Xứ thẳng tiến không ngừng. Không rõ vì tâm tình xung động mãnh liệt hay sợ rằng buông tay là người kia sẽ lại biến mất, Lam Vong Cơ cứ dùng lực mạnh mà níu giữ, Ngụy Vô Tiện càng vùng ra, y lại càng xiết chặt hơn.

"Ta đã đến đây tìm ngươi rồi, xác định là không đi nữa. Ngươi cần gì vội vàng vậy chứ ? Hại ta mệt chết rồi đây" - Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ xiết đau, có chút ủy khuất mà cằn nhằn.

"Theo ta về, gặp thúc phụ" - Lam Vong Cơ vẫn giữ nhịp bước đều đặn, không quay lại nhìn mà đáp lời.

"Hả ?"

Ngụy Vô Tiện trăm suy ngàn nghĩ cũng không thể ngờ rằng, vào cái lúc hội ngộ tương phùng sau bao ngày mong nhớ, lẽ ra tâm tình xúc động thì thời khắc cũng lãng mạn một chút, thể nào mà Lam Vong Cơ lại chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng lôi hắn về gặp thúc phụ chứ ?!... Y như vậy là đang muốn hắn nhanh chóng về lãnh phạt hay sao ?! Câu trả lời này của Lam Vong Cơ quả thực không khác gì một búa giáng xuống đầu khiến hắn không khỏi choáng váng, kinh hãi.

Mặc cho Ngụy Vô Tiện lại lần nữa tâm tình đảo lộn, Lam Vong Cơ vẫn không đổi hướng đi, cũng không giảm tốc độ, nhẹ nhàng buông ra hai chữ hồi đáp

"Dâng trà"

.
.
.
(Lời của tác giả: Mọi người thấy tình tiết này quen không ? Đúng rồi... thì chính là vậy đó !)

----------------------------------------------------------------------------

Nguyệt Ma

--------------------------------------------------------

Hình: tự làm, hình gốc screenshot từ hoạt hình MĐTS.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro