PHẦN V ( PHẦN CUỐI ) : MỞ ĐẦU HAY KẾT THÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tôi lờ mờ mở mắt ra, thều thào hỏi :

-"đây là đâu vậy ?"
-"bệnh viện, Eun à, sao phải tự làm khó bản thân thế chứ, em rốt cuộc uống bao nhiêu chai mà đau đến ngất xỉu vậy !?" - Woo Chan chất vấn, lời nói có phần tức giận, nhưng lo lắng nhiều hơn
-"...bác sĩ bảo thế nào"
-"theo dõi thêm vài ngày nữa, lần này có vẻ dạ dày của em tổn thương nhiều lắm, em thấy cơ thể thế nào, có mệt không ?"

tôi ngồi bật dậy, đôi mắt vô hồn, tôi giựt ống truyền nước ra, nói :

-"em muốn về nhà, em không mệt"
-"thôi đi mà, em nghe lời một chút đi, nhé" - anh lại gần xoa đầu an ủi tôi
-"em không có bệnh, sao phải ở lại đây ! em nói em không mệt, muốn về nhà, em còn phải làm việc !" - tôi gắt lên
-"Eun à ! em làm ơn đi, đừng để anh lo lắng nữa, em bị thế này còn làm việc gì chứ, em thậm chí còn không có tâm trí tập trung vào công việc nữa ấy, đừng phá nữa, nghe anh lần này, nghỉ ngơi đi" - anh nói lớn
-" anh trả lương chắc !" - tôi không nhịn mà cãi lại
-"đúng thế, anh sẽ trả, thế nên làm ơn đi !" - anh hét lên

lần đầu Woo Chan nạt thẳng vào mặt tôi, với gương mặt đanh thép, đáng sợ, mặt tôi lộ rõ vẻ bất ngờ, kèm theo phần nào sợ hãi, nhưng tôi vẫn ương bướng mà lớn tiếng :

-"sao ! anh đang nạt em đấy à" - nước mắt bỗng chốc từ đâu mà lăn dài trên má tôi
-"anh..anh xin lỗi, anh không cố ý đâu, chỉ là..." - anh hạ giọng, tiến tới như có ý vỗ về tôi
-"ra ngoài ! em muốn ngủ !" - tôi trùm chăn lại
-"em nghỉ ngơi nhé, anh sẽ đi mua cháo cho" - anh kéo chăn che hết phần chân đang co ro của tôi rồi ra ngoài

đi dọc theo hành lang ra ngoài thang máy, Chan thấy Sungwoo đang đi theo hướng ngược lại, xách một giỏ bánh kẹo mà Eun thích, Sungwoo nhìn thấy Chan thì bất giác mà nói "ơ, Woo Chan à, Eun đâ.." nhưng Chan chỉ nhẹ nhàng mà lướt qua, mặt hiện rõ vẻ không chào mừng. Sungwoo khó hiểu, tiến lại phòng bệnh.

lúc này tôi nghe thấy tiếng kéo cửa, nhanh chóng lau đi hai hàng nước mắt :

-"Won Eun à.."
-"..." - tôi im lặng
-"a-anh xin lỗi em nhiều nhé, vốn dĩ lúc ấy tâm trạng anh không tốt, anh tưởng em đùa nên..."
-"..."
-"E-eun à...? anh có mang bánh kẹo em thích tới này, nhiều lắm đó"

tôi trốn trong chăn, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi lã chã, ướt cả mặt gối, tôi nói :

-"em mệt, ra ngoài"
-"à à, được rồi, anh sẽ để ở đây nhé, xin lỗi em nhiều nhé, anh sẽ đến thăm em sau" - nói rồi Sungwoo ra ngoài.

Sungwoo bắt gặp Woo Chan ở cửa, Chan kéo anh đi :

-"ra đây nói chuyện với em một lát"
-"từ, từ, từ từ đã, sao phải lôi xềnh xệch người ta như vậy" - Chan kéo Sungwoo ra ngoài.
-"anh rốt cuộc giả vờ không biết hay không biết thật ? không lẽ từ trước giờ anh không biết ? chị Jeong không nói gì với anh à ?"
-"em đang nói về... chuyện gì vậy..?" - Sungwoo khó hiểu
-"aish dm, Eun thích anh còn gì, người ngoài nhìn vào thoáng qua cũng biết, anh lại không biết, có kì quá không vậy ? đe'o hiểu định mệnh thế nào lại cho chị Jeong thuê chung phòng với Eun, Eun quý chị ấy lắm, nhưng giờ nghe tin người chị mình yêu quý đang hẹn hò với người
mình yêu, anh chấp nhận nổi không ?" - Chan lớn tiếng chất vấn
-"anh, anh thực ra không để ý chuyện này, anh chỉ coi Won Eun như một đứa em gái thôi, anh quan tâm, đối xử với em ấy như em gái mà..." - Sungwoo lắp bắp, ngờ vực
-"em gái ? buồn cười nhỉ, vậy ngay từ đầu sao lại gieo hi vọng cho em ấy chứ, anh phải chia ranh giới, cắt đứt mong muốn của em ấy chứ ! Won Eun làm nhạc vì anh, cố gắng vì anh, luyện tập vì anh, ứng tuyển vào AX vì anh, em là người quan tâm Eun hơn cả, nhưng con bé chỉ suốt ngày nhắc tới anh, dm, khỉ thật, thật là hết nói nổi !" - Chan ngồi sụp xuống, cái cảm giác tuyệt vọng, câm nín đến lạ, anh đứng dậy, quay lưng bỏ đi, bỏ lại Sungwoo đứng đờ người, im lặng.

suốt một tuần tôi ở trong bệnh viện, Woo Chan không rời nửa bước, chăm lo cháo, thuốc cho tôi, dù tôi có bướng bỉnh, gắt gỏng, anh cũng không than trách một lời; mệt thì sẽ gối tay ở cạnh giường mà ngủ, tôi chỉ cần thở dài anh cũng sẽ giật mình mà hỏi "em có sao không". có một lần, khi anh ấy đã ngủ, chắc hẳn chăm sóc cho tôi anh ấy mệt mỏi lắm, nhưng anh chưa từng nói ra điều đó. tôi xuống ngồi cạnh anh, xoa nhẹ mái tóc anh, đây là lần đầu tôi ngắm nhìn kĩ gương mặt anh ấy. tôi nhìn một lúc thật lâu rồi ánh mắt tôi lại dán vào đôi môi của anh ấy, tôi tiến sát lại, lúc lại gần, tôi như bừng tỉnh. tôi nghĩ bụng 'mình đang nghĩ gì vậy chứ, vớ vẩn thật' rồi quay lại giường nằm, ngoảnh mặt đi nơi khác. lúc tôi vừa đặt lưng xuống, cũng là lúc mắt của Woo Chan mở to ra,  đồng tử giãn nở.

____________
hôm nay là ngày cưới..

hôm nay là ngày cưới....của Sungwoo và...Lee Jeong. đúng vậy, chẳng có gì thay đổi, chẳng có gì bất ngờ ở đây cả. một lễ đường, hai con người, anh ấy và....chị ấy, không phải tôi.

-"xong phần này là đến lượt tôi bước ra phải không" - nụ cười tươi hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của nhân vật chính ngày hôm nay, cô dâu Lee Jeong
-"đâu chị, còn tiết mục hát dẫn rồi chị mới bước ra chứ"
-"ơ, tôi nhớ rằng đâu có phần này"
-"ở đây ghi vậy mà, em không nắm chi tiết đâu, chị hỏi anh quản lý ấy"
-"à, chắc mới được thêm, không sao cả,
đoạn nào thì đến lượt tôi vậy" - Jeong thắc mắc, ngờ ngợ vì nhớ rõ rằng không có phần này.

lúc ấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, Won Eun bất ngờ từ từ tiến lại gần, Lee Jeong bất ngờ :

-"e-em, Eun à !"
-"sao, sợ tôi đến phá đám cưới của chị à ?"
-"s-sao em lại ở đây ? em giận chị lắm đúng chứ.."
-"..." - tôi im lặng
-"tôi đã từng hứa sẽ đến hát cho đám cưới của
chị, chúc mừng chị lên xe hoa, đổi lại chị sẽ thiết kế váy cưới cho tôi, chị nhớ chứ ? tôi vốn không phải loại thất hứa" - tôi rưng rưng nước mắt
-"chị nhớ em, Eun à." - chị ôm chầm lấy tôi
-"chị tính để tý nữa tôi không hát được đó à !" - nước mắt tôi cứ tuôn thành hàng

sau khi hát xong, tôi thản nhiên mà lướt qua Sungwoo, người tôi giành trọn tuổi trẻ mà yêu hết lòng, nhẫn cưới đã trao, kể từ hôm nay, anh là của người khác. việc gì cũng ra việc đó, tôi và anh không khó xử, dẫu sao còn ở cùng một mái nhà tên AX, không lẽ tôi vì việc này mà bỏ dở ước mơ của mình ?

đến phần tung hoa, bó hoa của cô dâu được tung lên, bay về phía tôi. một bàn tay đưa lên nắm lấy bó hoa, mọi người vỗ tay nhiệt liệt, là người đang đứng bên cạnh tôi, Woo Chan. anh bỗng quỳ gối xuống, xung quanh mọi người hú hét, tôi quay sang bất ngờ hỏi "anh làm trò gì vậ...", chưa kịp để tôi nói hết lời, anh rút chiếc hộp đỏ ra, bên trong là một chiếc nhẫn lấp lánh, đẹp vô cùng. anh cười, nhẹ nhàng hỏi :

-"Eun à, anh quả thực không phải là người sến sẩm, không thể nói cho em nghe những lời mật ngọt, nhưng nếu em bằng lòng, sau này mỗi ngày anh đều sẽ nói với em rằng anh yêu em, mỗi ngày ba trăm nghìn lần, anh sẽ cùng em theo đuổi ước mơ, cùng em đi mọi nơi mà em muốn. anh rất thích trẻ con, nhưng nếu em không muốn thì cũng không sao cả, chúng ta cùng chăm mèo tới già. mỗi ngày anh đều nấu cho em những món ngon, em thích gì anh đều có thể vì em mà học làm cái đó, bất cứ điều gì. anh không biết nói gì nữa hết, em hãy cảm nhận trái tim này của anh thôi, nó đang vì em mà chăm chỉ đập hàng ngày. Won Eun, đi cùng anh nhé."

mọi người reo hò "đồng ý đi, đồng ý đi", tôi không nói gì mà chỉ gật đầu lia lịa, anh đeo nhẫn vào ngón áp út của tôi rồi ôm chầm lấy tôi, tôi cứ thế mà rơi lệ, giọt lệ hạnh phúc. tôi quay sang nhìn Lee Jeong :

-"ừ, em giận chị lắm, nhưng cũng cảm ơn chị, nhờ chị mà em mới biết được vẫn còn người yêu em nhiều đến thế." - tôi quay sang nhìn Woo Chan rồi mỉm cười.

_end_

_Sungwoo đại diện cho người chúng ta lấy làm động lực, say mê điên cuồng thời thiếu nữ.

_Lee Jeong đại diện cho người đồng hành, ủng hộ ta

_Jaehyun đại diện cho người dìu dắt, giúp đỡ ta

_cuối cùng, Woo Chan - đại diện cho người luôn ở phía sau, đồng hành cùng ta lâu dài nhất, là bờ vai vững chắc nhất, là nhà.

~ câu chuyện này mình viết dựa theo dàn ý thực tế, cốt truyện là những gì mình trải qua, mình thêm thắt vào một chút, tạo ra một câu chuyện, coi như là tự an ủi chính mình, mong sau này mình cũng gặp được một Woo Chan của đời mình.
~ end : 23:32 | 12/12/2021 | ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro