Phần 3: Quyết định của tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


------------------------------------------------------------------------------------------- Ngày... tháng... năm... Từ hôm tôi biết được sự thật cũng đã ba ngày rồi, với tôi đây là ba ngày vô cùng đau khổ, tôi sống như ở địa ngục nhìn thấy cậu. Sáng nay, cậu vào lớp với tinh thần vô cùng vui vẻ, vừa đi vừa nói chuyện với Huyền. Chắc cậu cảm thấy hạnh phúc lắm nhưng tôi thì khác, nhìn cậu vui cùng Huyền tôi thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt lưng tròng tự bao giờ và có thể khóc bất kì lúc nào. Tôi cũng thật lạ, trước kia khi cậu vui tôi cũng vui chẳng kém nhưng giờ thấy cậu vui bên Huyền tôi lại thấy buồn, rất buồn là đằng khác. Con tim tôi cũng thật mềm yếu, nó chẳng thể ngưng khóc khi nhìn thấy cậu. Cậu ngồi ngay bàn trước nhưng tôi cảm tưởng như chỗ cậu ngồi là một rất xa và tôi chẳng thể đến được nơi đó hay có đến cũng chỉ trong giấc mơ mà thôi. Tôi không nên kỳ vọng nhiều để rồi giờ đây thất vọng gấp bội phần. Và rồi, tôi sợ, sợ một ngày mình thành người xấu, mình sẽ làm kẻ thứ ba đi phá hoại hạnh phúc của cậu với Huyền. Nếu ngày đó thật sự đến thì có lẽ có chết tôi cũng không hết hối hận nhưng tôi tin mình không phải là con người như vậy. Tôi nhất định sẽ không yêu anh đến điên cuồng, đến khi không còn là Tường Vy. Tôi sẽ quên được anh thôi. Nếu một ngày không được thì hai ngày, ba ngày hay hết cuộc đời này cũng được. Mong rằng hai người sẽ hạnh phúc, mình tôi đau khổ thôi còn họ hãy sống trong vui vẻ đến hết cuộc đời vì... họ sinh ra dành cho nhau.


-------------------------------------------------------------------------------------------


Ngày... tháng... năm... Lại một ngày nữa trôi qua trong sự tẻ nhạt và vô vị của chính con tim tôi. Nó đập nhưng như không, nó mất cảm giác rồi, chẳng biết vui vẻ là gì mà cái nó biết chỉ là buồn bã và đau khổ. Nó như vậy và nó tránh Huyền. Tránh ánh mắt của chị, tránh những lới hỏi han và tránh ở cùng chị. Chị đâu có làm gì sai, cậu cũng vậy. Cái sai ở chỗ của tôi, của con tim tôi và tôi không nên né tránh chị như vậy. Đắng ra tôi nên cười nhiều hơn, hay cười giả tạo cũng được miễn sao đình buồn để làm chị buồn theo. Nhưng hình như tôi lại vô cảm với cả chị rồi. Chị buồn vì tôi mà tôi chẳng quan tâm ngược lại tôi thấy cuộc sống của mình vẫn như cũ, chẳng có gì ngoài từ vô vị. Cậu yêu chị còn chị có yêu cậu không nhỉ? Mà tôi quan tâm chuyện này làm gì? Càng quan tâm tôi càng buồn hơn mà thôi nhưng tôi vẫn còn một tia hy vọng nhỏ nhoi rằng chị không yêu cậu. Tôi hy vọng điều đó vì như vậy ít ra khi cậu buồn tôi còn có thể ở bên an ủi cậu và nhỡ đâu cậu quên chị và yêu tôi thì thật tốt. Nhưng cái đó chỉ là mong ước, cái mong ước không thành của tôi thôi bởi có lẽ chị cũng yêu cậu. Chiều hôm trước, chị và cậu có hẹn đến thư viện. Lúc đi, chị còn buồn nhưng khi về cùng cậu chị vui hơn hẳn, chị còn nhìn cậu bằng ánh mắt yêu thương nữa. Tôi đoán đó là ánh mắt yêu thương bởi tôi cũng nhìn cậu bằng ánh mắt đó - cái ánh mắt chỉ người đang yêu mới hiểu. Cũng phải thôi, cậu tốt như vậy ai mà chẳng yêu quan trọng rằng cô gái may mẵn nào là người mà cậu yêu. Và chị cũng rất xứng đáng là cô gái ấy mà. Chị học giỏi, xinh đẹp, biết lắng nghe và chia sẻ với người khác. Chỉ trách tôi không bằng chị - người con gái cậu yêu.


-------------------------------------------------------------------------------------------


Ngày... tháng... năm... Tôi làm sao vậy? Tôi đã hứa với bản thân mình sẽ quên cậu mà, sẽ chúc phúc cho hai người mà nhưng rồi tôi không làm được... Và cái tôi làm chẳng khác nào mấy hôm trước, tôi vẫn khóc thậm chí là khóc nhiều hơn, khóc đến nỗi đôi mắt sưng húp lên. Cái sự thật chẳng thể chối cãi là tôi quá mềm yếu không thể ngừng nghĩ đến cậu, nhớ đến cậu và ngừng khóc khi nhìn hai người đi với nhau. Một lần nữa, tôi biết cậu yêu chị đến nhường nào. Trời mới lác đác vài hạt mưa cậu liền cởi áo khoắc che mưa cho chị còn nhìn chị đầy yêu thương. Cái khoảnh khắc ấy con tim tôi như bị ai rạch từng vết, nó tổn thương và rồi nó khóc. Khóc, khóc rất nhiều là đằng khác. Nước mắt chẳng biết từ đâu cứ tuôn ra, tuôn ra như không muốn dừng. Tôi thật ngốc nghếch khi nhìn hai người để mình bị tổn thương.


-------------------------------------------------------------------------------------------


Trang nhật ký cuối cùng đã đọc, sự thật tôi cũng biết và cái cảm giác đau khổ cũng kéo theo. Vy yêu anh, yêu anh nhiều và cũng đau khổ vì anh nữa. Nghĩ đến đây tôi thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt cũng từ đó rơi và cuối cùng là sự đau khổ của con tim. Tình yêu! Nó khiến con người ta hạnh phúc và nó cũng là sự bắt đầu của đau khổ. Vy không có lỗi gì trong chuyện này, anh và tôi cũng vậy. Cái sai trong này là chúng tôi tự dằn vặt bản thân mình, tự suy nghĩ cho hai người còn lại và tự chôn mình trong sự đau khổ mà thôi. Vy nghĩ đúng rồi, một trong chúng tôi phải buông tay để hai người còn lại hạnh phúc nhưng người đó không phải nhỏ mà là tôi. Vy đã yêu anh rất lâu rồi còn tôi thì mới thôi và tôi tin mình có thể buông tay, con tim mình dễ bảo, nó sẽ quên được anh.


Ừ, tôi nên buông tay để họ hạnh phúc, hạnh phúc của họ cũng là của tôi bởi tôi chưa bao giờ mơ ước có một thứ mang tên hạnh phúc. Để quyển nhật ký lại trên bàn, tay cầm quyển sách tôi đi về phía phòng mình với đôi mắt ướt nhẹt. Nghĩ thì vậy nhưng tôi cũng là một cô gái bình thường nên tôi cũng có quyền mềm yếu. Vẫn cần một người cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn; cần một bờ vai cho tôi nương tựa và cần một người tôi thực sự yêu thương... Nhưng có lẽ người ấy không phải là anh. Và rồi tôi khóc, khóc rất nhiều và tôi cũng không lý giải được tại sao mình khóc nhiều như vậy nhưng có lẽ anh là người rất quan trọng trong trái tim tôi. Khi năm tuổi, ba tôi mất do tai nạn giao thông, năm mười ba mẹ mất do căn bệnh ung thư. Từ đó, tôi sống trong nhà của chú và ngày càng thân thiết với Vy vì chúng tôi cùng có ước mơ làm bác sĩ. Tôi hằng mong ước mình sẽ trở thành một bác sĩ giỏi, chữa được căn bệnh ung thư để không ai phải mất đi người thân vì nó. Gặp anh, yêu anh và có lẽ kết thúc của nó là rời xa anh.


Ting... Ting... Một tin nhắn được gửi đến từ Huy, anh nhắc tôi trời bắt đầu lạnh khi đến thư viện nhớ mặc áo ấm và mang cho anh mượn bài tập chương não bộ và cảm xúc của con người. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại và tự cười một mình. À, anh lo lắng cho tôi kìa nhưng tôi phải xin lỗi anh rồi vì tôi sẽ kết thúc mọi việc.


__________________________ Phòng hiệu trưởng: Cô lo lắng nhìn tôi nói: - Huyền, em chắc chắn về quyết định đi du học của mình chứ?


Tôi nhìn cô cười nhẹ đáp: - Vâng, em muốn đi du học Mỹ.


Gương mặt cô lộ rõ sự vui vẻ nhưng rồi cô gặng hỏi: - Chẳng phải hôm trước em từ chối cơ hội sao? Em có gì bận mà hôm nay lại thay đổi?


Có lẽ, cô cũng thật bất ngờ vì sự thay đổi của tôi. Thật lòng mà nói tôi cũng chẳng muốn đi sang Mỹ tẹo nào nhưng nó là cách duy nhất để tôi chấm dứt mối quan hệ với anh - mối quan hệ không rõ ràng. Chỉ có khi tôi đi anh mới có thể quyên người con gái này, tôi mới có thể chấm dứt tình cảm và họ mới có thể đến với nhau. Tôi nhìn cô quả quyết nối: - Thưa cô, lúc trước em nghĩ chưa thông suốt, bây giờ em biết đây là một cơ hội rất tốt để em mở mang kiến thức với lại em còn bận tâm một số việc nhưng giờ xong xuôi hết rồi và muốn trở thành bác sĩ giỏi.


Cô lúc này cười tươi hơn lúc nào hết, giọng cô lộ rõ sự vui vẻ nói: - Quả thực, đây là cơ hội rất tốt để em phát triển kiến thức chuyên môn. Giáo viên trường Harvard đã đi khắp thế giới tuyển chọn những học sinh suất sắc sang Mỹ du học. Em, Khánh Huy và Bảo Quân là ba người được chọn. Huy đã từ chối và cô đã thông báo với trường còn em và Bảo Quân sẽ là hai người đi. Đây là cơ hội rất tốt để em học hỏi kinh nghiệm của họ, cô mong em sẽ thành công. Chuyến bay sẽ vào hai mươi giờ tối chủ nhật tuần này nhé!


Cô bắt tay tôi và ôm tôi một cái. Hành động này của cô tuy nhỏ thôi nhưng cũng đủ để ý chí tôi kiên định hơn, tôi tin rằng mình làm được điều Vy không thể làm là quên cậu - Dương Khánh Huy._____________________________________________________Chương cuối mình sẽ viết sớm, rất mong những lời nhận xét của các bạn! (Phương Bin)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro