Phần 4: Hai người hạnh phúc nhé!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh hối hả chạy về phía tôi, mồ hôi khiến áo anh ướt đẫm. Đến nơi, anh bảo:

- Huyền, anh nghe nói là em sang Mỹ du học?

Tôi nhìn anh, thoáng bối rối đáp:- Ừ, em sẽ sang trường Harvard du học năm năm.

Mặt anh trùng xuống, tỏ rõ vẻ thất vọng rồi nói:

- Tại sao em phải đi chứ? Chỉ ba năm nữa là chúng ta ra trường rồi mà. Ở Việt Nam có bạn bè có vui hơn không, ra đấy một mình buồn lắm!

À, anh không muốn tôi đi, anh muốn tôi ở lại cùng anh nhưng tôi không làm được. Tôi bắt buộc phải sang bên đấy mới quên được anh và mong sao anh cũng quên tôi. Tôi không lẳng tránh ánh mắt của anh, tôi nhìn thẳng nó làm cái điệu vui vẻ giả tạo nói:

- Em muốn ra nước ngoài học hỏi thêm kinh nghiệm với lại có đi một mình đâu, em đi cùng với Quân mà!

Anh buồn khi nghe tôi nói vậy, anh còn khá bất ngờ khi tôi nói về Quân. Cũng phải, tôi cũng mới quen cậu ấy vài giờ thôi nhưng cách nói của tôi thì như vài năm vậy và có khi người khác nghe thấy còn tưởng tôi là bạn gái của Quân. Nhưng thế cũng tốt, anh cứ xem tôi phụ tình, tôi là người thay đổi và... tôi không xứng đáng với tình cảm của anh. Mắt anh bắt đầu đỏ rồi, nó đã bắt đầu mất dần hy vọng, anh nắm lấy tay tôi mà nói:- Huyền à! Nếu anh nói anh... yêu em, cần em thì em có đi không? Em sẽ đồng ý làm bạn gái anh chứ?


Câu nói này của anh tôi đã từng chờ, từng mong và từng ước nhưng chỉ là quá khứ còn giờ tôi có mong đi nữa thì cũng chẳng để làm gì. Tôi quyết định rồi nên tôi sẽ không thay đổi. Tôi với anh có duyên gặp nhau nhưng không có duyên làm vợ chồng, chỉ làm bạn thôi. Lúc này, anh không cười cũng chẳng buồn mà chỉ hiện ra sự lo lắng trên khuôn mặt. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương và tôi có thể thấy đây là ánh mắt thật lòng nhưng trái lại, tôi gạt tay anh ra rồi nói:

- Xin lỗi, Huyền chỉ coi Huy như một người anh trai, Huyền không yêu Huy. Huy thông cảm nhé, Huyền phải đi.

Nói rồi, tôi quay đi, quay đi nhanh vì không muốn anh nhìn tôi khóc, không muốn tôi lại mủi lòng. Tôi đi, đi rất nhanh và không ngoái đầu lại. Tôi nghĩ rằng anh sẽ kéo tay và níu giữ lại nhưng không, anh không làm vậy mà anh để cho tôi đi. Có lẽ, tôi lại mơ mộng rồi.


-------------------------------------------------------------------------------------------


Gần năm năm sau:Tôi ngồi trên máy bay về Việt Nam - nơi tôi từng sống hơn bốn năm trước đây. Mở điện thoại, tôi đọc lại tin nhắn anh đã gửi cho khi tôi chuẩn bị lên máy bay. ( Nội dung tin nhắn: Là tự tôi đa tình Là tự tôi ảo tưởng Người em yêu là tôi Nhưng tôi lại sai rồi Tôi chẳng là gì cả Ngoài hai chữ anh trai!)


Ngồi đọc lại tin nhắn, tôi thấy lúc ấy mình vô tình thật. Mình làm cho anh tổn thương nhưng giờ thì tôi chắc chắn rằng mình làm đúng vì anh và Vy sắp kết hôn. Nghe nói, sau khi tôi đi anh buồn rầu, ít nói chuyện và thường đến các quán rượu. Những lần ấy, Vy đều tận tâm chăm sóc cho anh, lâu dần hai người yêu nhau. Nhưng giờ, người cuối cùng chưa thoát khỏi mớ hỗn độn ấy lại là tôi. Nghĩ lại thấy mình thật nực cười. Tôi lạnh lùng được, nói dối được, lảng tránh được nhưng cái điều quan trọng nhất là quên anh thì tôi hoàn toàn thất bại. Tôi có thể nói dối mọi người rằng chưa từng yêu anh nhưng cũng chẳng nói dối chính mình được bởi con tim này chưa hề quên hay chỉ một phút quên thôi tôi cũng chưa làm được.


Tôi thiếp đi từ lúc nào không hay, khi tỉnh dậy thì trời cũng hửng sáng. Một giọng nói từ loa nhè nhẹ truyền đến tai:- Chuyến bay từ Massachusetts đến Hà Nội đã hạ cánh an toàn. Cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi.


Tôi uể oải sửa lại trang phục, đeo một chiếc kính râm, tay kéo vali bước về phía cổng. Bây giờ Hà Nội thay đổi khá nhiều, các nơi sạch sẽ và đẹp hơn trước nhiều. Chính tôi cũng chẳng nhận ra nơi này nữa bởi nó quá khác so với trước đây. Tôi bước ra với ngoại hình khá ưa nhìn khiến mọi người đổ dồn sự chú ý. Mái tóc dài vàng nhạt uốn xoăn thành lọn, phần trên thẳng và mái bằng lưa thưa. Khuôn mặt trắng hồng với một chút son đỏ, váy xòe trắng điểm ren và đôi giày cao gót trắng bảy phân. Phía đằng xa, tôi nhận ra Vy, nhỏ đang vẫy tay về phía tôi. Nụ cười vừa mới chớm nở trên môi thì tôi như hóa đá bởi anh và Vy đang nắm tay, trông hai người rất hạnh phúc. Tôi đã chuẩn bị trước chuyện này nhưng không ngờ giờ đây mọi chuẩn bị đều tan biến. Tôi nhìn anh vẫn rung động như hồi nào. Anh rất đẹp trai với cái vẻ cuốn hút tôi khó tả. Chỉnh lại nhịp tim, tôi nở một nụ cười vui vẻ đi về phía Vy. Hai chúng tôi ôm nhau khá lâu, cùng nhau huyên thuyên suốt quãng đường trên xe ô tô.

Tối:Vy đưa tôi về nhà của nhỏ và anh. Ngôi nhà này sẽ là nơi hai người chung sống sau khi kết hôn. Nó rất đẹp! Ngôi nhà được trang trí với gam màu trắng làm chủ đạo, kèm theo dèm cửa vàng, nội thất bên trong khá tiện nghi và xem chừng đây đều là những đồ dùng hiện đại nhất. Phía ngoài ngôi nhà có vườn hoa, suối nhân tạo và thảm cỏ. Không phải nói quá nhưng nó chẳng khác nào cung điện, đúng chất ngôn tình Vy thích và có lẽ anh làm tất cả chúng theo sở thích của nhỏ. Tôi có thể chắc chắn rằng sau này anh sẽ đem đến cho em gái tôi sự hạnh phúc. Đang suy nghĩ một mình, tôi giật mình bởi tiếng gọi của anh:

- Huyền ơi, em ra uống nước đi này!

Từ lúc về, đây là lần đầu tiên tôi nghe rõ giọng nói của anh - cái giọng nói ấm áp chân thành. Quay người lại, tôi đi ra chiếc bàn uống nước với tâm trạng khá căng thẳng. Tôi ngồi uống nước nhìn cốc còn anh nhìn tôi. Anh cứ nhìn tôi như vậy khiến bầu không khí khá căng thẳng và dường như anh muốn nói gì đó nhưng còn ngập ngừng. Thế rồi, anh nói vừa đủ cho tôi nghe:

- Huyền à, anh có một câu hỏi muốn hỏi em. Em sẽ trả lời thật lòng chứ?

Tôi hơi bất ngờ trước câu nói quả quyết của anh nhưng rồi cũng bình tĩnh đáp:

- Anh hỏi đi, em sẽ trả lời thật lòng!

Anh nắm lấy bàn tay tôi, hơi ấm từ tay anh truyền sang tay tôi. Tôi giật mình rụt tay lại nhưng anh nắm chắc quá, không sao rút ra được:

- Đừng như vậy, coi như đây là cái nắm tay cuối cùng của hai chúng ta đi... Hãy trả lời thật, em đã bao giờ yêu anh chưa?

Nghe xong câu hỏi tôi bắt đầu mất bình tĩnh, gương mặt thoáng chút bối rối nhưng rồi tôi kìm chế, cố gắng nặn cho ra nụ cười và gương mặt giả tạo vui vẻ nói:

- Xin lỗi! Em chưa bao giờ yêu anh.

Nói rồi, tôi rút bàn tay và đi ra khỏi ngôi nhà, lang thang trên con đường vắng lặng. Trời về đêm khá lạnh, lá cây rụng nhiều, cái sự lạnh lẽo nơi đây như chính con người tôi vậy. Tôi thật giả tạo, tôi giả tạo rất nhiều khi về nơi đây. Những cái tỏ ra vui vẻ, mỉm cười hay thoải mái đều là tôi giả tạo cả bởi tôi chưa hề có đôi chút vui vẻ khi về nơi đây. Và cái sự giả tạo lớn nhất là trong câu trả lời của anh. Lúc đó, con tim tôi nói rằng em chưa bao giờ hết yêu anh nhưng rồi tôi lại trả lời khác, khác hoàn toàn với sự thật. Nghĩ đến đây nước mắt không biết từ đâu tuôn ra xối xả và... tôi đang khóc, khóc rất nhiều. Nhưng cho dù tôi có trả lời sự thật thì cũng chẳng để làm gì. Cô dâu của anh ngày mai không phải là tôi, hai tiếng vợ yêu của anh không phải dành cho tôi và người anh nắm tay, bảo vệ suốt đời này cũng không phải của tôi. Tất cả là của Vy và dành cho Vy. Người ta nói không sai " Khi anh hạnh phúc em cũng sẽ hạnh phúc cho dù người bên anh không phải em". Và tôi tin khi anh hạnh phúc tôi cũng sẽ hạnh phúc thôi. Tôi mong những giọt nước mắt này sẽ không đến với hai người, hai người nhất định phải hạnh phúc nhé vì tôi.

----------------------------------------HẾT---------------------------------------------

P/s: Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc nó. Chúc mọi người sẽ thật sáng suốt trong truyện tình cảm! - Phương Bin!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro