Chương 1-chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÔI LÀM ĐIỀU ĐÓ...VÌ CẬU!

* Tác giả: Dương Yến.

* Thể loại: Tình cảm học đường.

* Giới thiệu: Truyện kể về chuyện tình của một cô bé trung học cùng hai cậu bạn thân, một cuộc tình đầy nước mắt nhưng cũng không ít tiếng cười. Muốn biết chuyện tình đó thế nào thì theo dõi truyện sẽ rõ.

Nhân vật chính:

- Lâm Nhã Điềm

- Hoàng Khải Huy

- Hạ Nam Thành

- Giả Thục Đoan

- Đặng Anh Trúc

Cùng nhiều nhân vật phụ mình sẽ giới thiệu sau.

------------------------------------

CHƯƠNG 1.1 AI ĐAU HƠN AI ?

" Tôi sẽ chờ...đến khi cậu nhìn về phía tôi"

Với thói quen thường ngày, Nhã Điềm luôn dậy sớm mà không cần ai nhắc nhở. 

Không như những bao đứa bạn cùng tuổi ham ăn ham ngủ nó luôn dậy sớm để tập thể dục, vận động cơ thể và sẵn tiện làm việc mà mẹ nó giao cho đó là đi chợ.

Gia đình nó không phải giàu có gì chỉ thuộc vào loại khá giả nên việc nhà không cần người làm, nên từ nhỏ nó đã cùng mẹ tập tễnh đi chợ, tập tành nấu ăn đến bây giờ kinh nghiệm đã kha khá có lẽ đi chợ chỉ là chuyện nhỏ, món ăn thì nó cũng học được vài cái gọi là "sở trường nhưng so với mẹ nó thì vẫn kém xa do đó nó luôn xem mẹ nó là thần tượng trong lĩnh vực ẩm thực. 

Nó còn nhớ lúc mới bắt đầu đi chợ được vài lần vào năm lớp tám, hôm đó mẹ nó bận công chuyện bảo là không thể đi chợ hỏi nó có đi được không, nó gật gù chắc nịch là được.

Vì bản thân nó vốn háo thắng nên cũng muốn thử sức một lần để chứng minh cho ba đứa bạn thân nó thấy là nó đã lớn đặc biệt là hắn Hoàng Khải Huy, là bạn thân nhưng hắn luôn ghẹo nó là con nít mãi không lớn lên được, nó ức lắm nhưng biết làm gì bây giờ khi nó chẳng có bằng chứng hay hành động nào để chứng tỏ ta đây đã lớn cả.

Hơn thế nữa nó muốn thể hiện cho người nó thích Hạ Nam Thành thấy điều tốt ở nó và hôm nay chính là cơ hội để làm tất cả những điều đó. Nó lon ton hí hửng xách giỏ đi chợ, trong lòng tràn ngập niềm vui.

Nào ngờ, khi nó đến chợ lựa tới lựa lui cả buổi trời mà chỉ được tí rau tí thịt mà túi tiền thì sạch trơn, nó thở hắt một cái không biết phải nói với mẹ nó ra sao nữa.đâu nên hôm nay mới ra nông nỗi này đây" tiền nhiều thực phẩm ít", rủ rượi bước chân ra về trong cái nắng sớm dịu nhẹ nhưng chẳng khá hơn là bao.

Bình thường thì khi đi với mẹ nó chỉ lựa chứ đâu có biết trả giá.

Lê tấm thân tàn vào nhà nó đã nghe tiếng cười nói râm ran của ba đứa bạn và ba mẹ nó, nó đóng cửa cổng và đi vào nhà với gượng mặt bí xị không biết còn tưởng nó bị cướp sạch tiền.

Mở miệng một cách khó khăn:

- Thưa ba mẹ con mới về!

- Ờ, con mới về à có mua đúng những gì mẹ dặn không?_ mẹ nó thấy nó về nở nụ cười hiền

- Dạ?, à vâng con mua đúng ạ!

Bây giờ nó mới giật bắn người, đúng là nó mua đúng nhưng chỉ là hình thức còn số lượng và trọng lượng thì có trời mới biết là đúng hay không.

- Cậu mà cũng biết đi chợ á, buồn cười chết được!_phán một câu xanh rờn Khải Huy nhe răng cười như thể khoe hàm răng trắng tinh để đóng phim quảng cáo, hắn lúc nào cũng vậy cũng thích chọc tức nó vậy mà cũng trở thành bạn thân lạ thật.

- Mặc xác tôi, cậu thì giỏi được bao nhiêu mà nói người khác hả đồ nhiều chuyện._ lửa giận sôi lên đỉnh điểm nó tuôn một hơi vào mặt Khải Huy như cảnh cáo không chỉ riêng hắn mà cả hai đứa bạn con lại nhe răng ra cười theo hắn, bực lại càng thêm bực.

- Đáng đời đồ nhiều chuyện!_biết nó đang giận Thục Đoan giả vờ mắng hắn một câu rồi cười một cái gọi là"tôi không cố tình", hắn thì quay qua Thục Đoan mặt hầm hầm mắt mở to đầy tức tối không nói thành lời.

- Cậu...cậu giỏi lắm chờ đó.

- Thôi đừng cải nhau nữa, các cậu phải trân trọng công sức mà Nhã Điềm đã đi chợ chứ mau vào phụ bác gái nấu ăn kìa_ lúc này Nam Thành mới lên tiếng nhắc nhở vì thấy ba mẹ nó ngồi thở dài.

- Thế mới được chứ Nam Thành là tốt nhất!_ nó bỏ bọc đồ trên bàn chạy đến cạnh Nam Thành ôm lấy cạnh tay cậu nhoẻn miệng cười đưa ra ngón cái ra hiệu "number one" làm Nam Thành hơi ngượng gãi gãi đầu trông ngố cực.

Hành động làm cả bốn người còn lại đều cười, nhưng nụ cười của hắn thì có gì đó chua chát với suy nghĩ vu vơ"giá như cậu đối với tôi được như Nam Thành thì tốt biết mấy".

Thục Đoan mỉm cười nhìn nó và Nam Thành chợt quay sang hắn thấy hắn cũng cười cũng yên tâm phần nào. Thật ra, Thục Đoan có thể tinh ý nhận ra nụ cười đó là giả vờ nhưng chỉ cần hắn biết kiềm chế để không phá vỡ tình bạn thân hơn chục năm nay là được.

- Thôi được rồi các con ngồi chơi đi để bác làm được rồi_nói rồi mẹ nó cầm giỏ đồ nó mua lên xăm soi rồi đưa ra kết luận làm nó muốn chui xuống đất:

- Nhã Điềm rau củ thịt cá đều không đủ trọng lượng con "bị chặt" rồi!

- Haha..bị..chặt rồi_theo sau câu nói của mẹ nó là tràn cười hả hê của hắn.

Nó thì chẳng hiểu mẹ nó nói gì vì chưa bao giờ nó nghe đến từ đó cả, ngô nghê hỏi lại một câu làm cả nhà lại có tràn cười sảng khoái.

- Là cậu không biết giá cả lại không biết quan sát nên người ta đưa giá cắt cổ cân thiếu mà cậu cũng không biết đúng là con nít chẳng bao giờ lớn nỗi_ không đợi mẹ nó trả lời hắn đã trả lời trước miệng vẫn cười không ngớt, thấy nó đứng lên mặt hầm hầm hắn co chân chạy khỏi chỗ ngồi, đúng như hắn dự đoán nó sấn tới định cho hắn một trận nhưng hắn lại thoát.

Với bản tính háo thắng nó đâu dễ bỏ qua như thế, miệng la hét rượt hắn chạy vòng vòng sân trước nhà:

- Cậu đứng lại đó dám mắng tôi, tôi không tha cho cậu đâu.

- Chạy theo tôi kịp thì cứ bắt mà chân ngắn như cậu chẳng bao giờ đuổi kịp tôi đâu"đồ con nít không bao giờ lớn nỗi"_ vừa chạy hắn vừa lè lưỡi trêu nó khiến nó càng tức tối, hắn còn dám nói chân nó ngắn thật quá đáng. 

Nhưng đuổi vài vòng thì nó dừng lại tay chống lên hai đầu gối cúi đầu xuống đất thở hỗn hễn nói trong đứt quãng:

- Hôc...hộc...cậu...cậu chờ...đó nhất định có....một ngày ...tôi..tôi sẽ...bắt được...cậu.

- Tôi sẽ chờ..._hắn cũng khá mệt nhưng vẫn còn đủ sức để nói một câu khiêu khích, nụ cười nhếch mép. Thật ra, hắn còn muốn nối tiếp câu nói"...đến khi cậu nhìn về phía tôi" nhưng đó vẫn chỉ trong ý nghĩ nào dám nói ra.

Rồi nó giả vờ đi vào, hắn tưởng nó đã bỏ qua nên cũng bước theo sau, bất ngờ nó quay lại nhéo tai hắn giật mình đau điếng:

- Đau...đau, buông...buông ra cậu định giết người à?

Hắn cứ la oai oái nó vẫn xách tai hắn vừa đi vào nhà vừa làm nhảm:

- Cậu mau xin lỗi tôi nếu không đừng trách

-Không_sau tiếng không của hắn nó ra lực mạnh hơn.

- Nói không?

- A...aa,đau...đau, được rồi bỏ ra đi tôi xin lỗi được chưa?

- Được, nói đi!_nó chỉ thả lỏng tay thôi chứ không hề buông.

- Tôi xin lỗi tiểu Điềm lần sau không dám nữa_hắn nói mà mặt buồn hiu tỏ vẻ không cam tâm nhưng gương mặt đó lại làm nó bật cười buông tay ra giọng nhỏ nhẹ hẳn:

- Tha cho cậu đó nhìn mặt cậu ngố chết được_nói xong nó bước vào nhà, bỏ lại hắn đơ mấy giây vì nụ cười đó nụ cười hồn nhiên, đặc biệt lại dành cho hắn, nghĩ đến đây hắn lắc đầu một cái rồi cũng khẽ cười theo nó bước vào trong.

Nhưng hành động giỡn hớt của nó và hắn lại làm Nam Thành hơi khó chịu mặc dù đã thấy nhiều nhưng càng ngày cậu cảm thấy bất an một điều gì đó sắp xảy ra, một suy nghĩ trong đầu Nam Thành"giá như cậu giỡn với tôi như đối với Khải Huy thì tốt biết mấy"

Hai người con trai lại có ý định tráo đổi vị trí cho nhau.

Nó vào trong thì ba nó vẫn ngồi đọc báo, mẹ nó thì đã vào bếp, Thục Đoan cầm trên tay cái điều khiển tivi hết bật kênh này đến bật kênh khác tỏ vẻ không quan tâm vì đã chứng kiến nhiều rồi nói trắng ra là "nhàm".

Rồi nó kéo tay Nam Thành ngồi xuống ghế xem tivi nó ngồi canh Thục Đoan, Nam Thành ngồi kế nó, hắn đành đến ngồi cạnh Thục Đoan trên cái sô-pha đủ cho bốn người ngồi.

Ngồi hồi lâu nó cảm thấy chán nên bảo tụi bạn ngồi chơi nó vào trong phụ mẹ, hắn định nói gì đó để chọc nó nhưng lại thôi vì mới được nó bỏ qua nếu để nó giận chắc hắn không toàn mạng mà ăn bữa cơm, cả ba người ậm ừ cho qua chuyện.

Nó vào trong thì mọi thứ đã được mẹ nó làm đâu ra đó, nên nó đi dọn bát đũa ra bàn ăn và đi mời mọi người vào dùng bữa:

- Xong rồi, con mời ba vào dùng bữa

- Xong rồi à, ba vào ngay_bây giờ ba nó mới lên tiếng

- Các con cũng vào đi ăn xong rồi xem tiếp_ba nó quay qua ba đứa còn lại cười hiền.

- Vâng chúng cháu vào ngay_cả ba không hẹn mà đồng thanh

Mọi người tụ họp đông đủ thì bắt đầu dùng bữa tiếng nói cười vui vẻ râm rang khắp can nhà đầy ấm cúng cũng chẳng ai còn nhớ việc nó đi chợ bị "chặt".

Cũng từ đó về sau khi nó đi chợ thì kì kèo trả giá đến phát sợ, riết rồi nó trở thành khách quen cho đến bây giờ. 

Sáng nay cũng không ngoại lệ,Nhã Điềm dậy sớm từ lúc trời tờ mờ sáng sương còn dày đặc như che phủ đi tất cả,mặc trên người bộ đồ thể thao cái áo thể thao màu trắng ngắn tay, váy thể thao màu đen có viền đỏ, trên đầu đội cái nón kết màu trắng rỗng giữa đầu chỉ vòng quanh đầu, đôi giày thể thao màu trắng đầy nữ tính.

Bước ra khỏi cổng, khép cửa cổng xong, nó hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu những bước chạy dài, chạy bộ trên con đường quen thuộc.

  CHƯƠNG 1.2 AI ĐAU HƠN AI?

"Nhìn cậu đau tôi rất đau, nhưng nỗi đau của cậu, của tôi và của cậu ấy, của cả ba chúng ta ai đau hơn ai?"

Hôm nay, trời bắt đầu chuyển sang thu cái nắng đã dịu đi rất nhiều như mang tâm trạng ưu uất, trời trong xanh hơn, gió miên man cuốn theo những lá bằng lăng ven đường hòa quyện cùng sắc tím của cánh hoa rơi lả tả,Nhã Điềm vẫn chạy, nó chạy mãi như để xua đi điều gì đau đớn giằng xé trong lòng. Nó chạy đến khi nắng sớm bắt lan tỏa ấm áp như ban phát sự sống cho vạn vật, những bước chân chậm lại và chậm lại rồi dừng hẳn.

Trước mắt Nhã Điềm đây không phải nơi xa lạ nhưng đầy ấp kỉ niệm đau thương mà nó muốn quên đi, phải rồi hôm nay là ngày người đó đã rời xa nó vĩnh viễn cách nay tròn một năm.

Nhã Điềm đứng trước cổng trường trung học Duyệt Phương mà có gì đó thôi thúc nó bước vào, khẽ bước thêm vài bước nó đưa tay chạm vào thành cửa, cửa bám bụi chút ít xem ra đã có người đến đây quét dọn nên mới ít bụi đến thế, chợt nó nhìn thấy cửa không khóa, nhẹ tay chạm cửa đẩy vào.

Cánh cửa mở, mảng kí ức đó lại ùa về như vỡ òa. Nó đưa mắt nhìn quanh phát hiện ở đây còn một cô lao công đang quét dọn, nó gật đầu chào lễ phép cười một nụ cười gượng gạo. Cô lao công cũng chào nó và cười, mặc dù cô đeo khẩu trang và đồ bảo hộ lao động nhưng nó có thể nhận thấy rõ nụ cười trong ánh mắt cô, nụ cười đôn hậu.

Nó bước đến gần,hỏi han một cách lễ phép:

- Mới sáng cô đã đến quét dọn rồi ạ?

- Cô quét buổi sáng cho mát chứ đợi trời nắng lên thì mệt lắm_vừa nói tay cô lao công vẫn quét liên hồi.

- À, vâng! Cô có thể vào ngồi trên chiếc ghế đá gần cây bằng lăng phía cuối dãy phòng học được không ạ, cháu là học sinh cũ của trường?_mặc dù nó là học sinh cũ của trường nhưng nó đã rời khỏi trường một năm rồi nếu muốn vào cũng cần phải xin phép, vả lại bây giờ còn đang trong kì nghỉ hè lại càng phải đề phòng kẻ trộm.

- Được chứ,cháu cứ tự nhiên_cô lao công dừng tay và phẩy phẩy tay ra hiệu không vấn đề gì sau đó mới tiếp tục công việc 

- Cảm ơn cô!

Nó gật đầu chào rồi từng bước từng bước một đến bên chiếc ghế đá dưới cây bằng lăng tím, khúc này vẫn chưa được quét dọn nên quanh gốc cây và trên ghế đá toàn lá khô và hoa bằng lăng đã tàn, có cả trái bằng lăng, tiếng bước chân nghe sột soạt vì gót giầy va chạm với lá khô trong không viên trường đầy vắng lặng.

Bước đến gần ghế đá, nó phủi phủi cho sạch lá và bụi bám rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đưa tay sờ quanh ghế như để tìm kiếm điều gì.

Được một lúc đôi vai nó run lên, đưa hai tay úp mặt, cúi gằm mặt xuống đất, một giot...hai giọt...ba giọt, nước mắt nó rơi phải nó lại khóc lại khóc vì người con trai đó đến bao giờ nó mới quên được cậu.

Nó lại nhớ.

Hình ảnh đôi trai gái độ tuổi mười lăm, đang ngồi bên ghế đá hí hoáy viết viết vẽ vẽ lâu lâu lại nhìn nhau, rồi buông lời trêu đùa rượt nhau chạy vòng vòng khắp quanh gốc cây, tiếng cười râm ran hòa cùng không khí náo nhiệt của sân trường vào giờ giải lao.

- Này cậu đứng lại nếu không tôi không tha cho cậu đâu!

- Tôi rất muốn nhưng không thể, xin lỗi nhé.

Cứ thế họ vui vẻ bên nhau, cho đến một ngày sau lễ tốt nghiệp cấp hai cậu bảo là không còn yêu nó nữa, nó đau...đau lắm lúc đó nó cảm thấy hận cậu vô cùng và luôn tránh mặt cậu, để rồi nó hối hận như bây giờ.

Nhã Điềm ngẩng mặt đưa tay lên quệt đi dòng nước mắt, nó không muốn nhớ nữa, rồi lặng lẽ rời khỏi đó.

Nhưng nó đã không biết trong lúc nó vừa ra khỏi nhà thì cũng có một người con trai mặc bộ đồ thể thao,áo thể thao thun ba lỗ màu lam đậm, quần dài màu lam đậm viền sọc đỏ dọc ống quần, đôi giày thể thao màu trắng trông rất nam tính với mái tóc hơi rối đã chạy theo phía sau nó một khoảng cách đủ để nó không biết sự hiện diện của mình.

Chàng trai cũng biết nó sẽ đi đâu, nên cũng bước đến trước cổng trường trung học cơ sở Duyệt Phương, đứng nép bên ngoài cánh cổng chàng trai khẽ đưa tay lên miệng ra hiệu cho cô lao công đừng đánh động nó.

Chàng trai đứng đó và nhìn theo cái thân ảnh bé nhỏ ngồi bên băng ghế đá úp mặt xuống đôi vai run run, bất giác chàng trai lại muốn chạy đến ôm nó vào lòng và nói với nó rằng" cậu luôn có tôi bên cạnh nên đừng nhớ cậu ấy nữa".

Nhưng lại không thể nó chỉ xem chàng trai là bạn thân, nếu làm thế kể cả tình bạn cũng không còn.

Khi thấy nó khóc chàng trai cảm thấy đau, rất đau, đau thay cho nổi đau của nó, đau cho nổi đau của mình và đau cho cả nổi đau của cậu bạn thân.

Hôm nay là ngày cậu bạn thân ấy không còn trên thế gian này tròn một năm, có lẽ nó đến đây để nhớ lại.

Phát hiện Nhã Điềm bước ra khỏi ghế đá, chàng trai ấy bước đi nhưng không đi về phía trước mà quay đầu trở lại theo hướng cũ được một quãng khá xa đủ để người con gái ấy không nhìn thấy mình. 

Núp sau gốc phượng to trước cổng trường, không để nó phát hiện vẫn đưa mắt dõi theo.

Nhã Điềm bước từng bước ra gần đến cổng trường quay lại chào cô lao công:

- Con cảm ơn cô, thôi chào cô còn về đây ạ!

- À, không có gì, chào cháu.

Rồi theo hướng đã định từ trước Nhã Điềm mở cổng bước ra ngoài đi thẳng đến chợ để mua đồ.

Như có linh cảm lâu lâu nó lại quay phía sau lưng nhìn dáo dác, đứng lặng hồi lâu thấy mọi thứ vẫn bình thường mới bước tiếp.

Linh cảm của Nhã Điềm không hề sai sau lưng nó đúng là có người luôn dõi theo, mỗi lần nó quay lại nhìn là mỗi lần người đó phải tìm chỗ để mà trốn trông khổ sở đến thảm hại.

Thỉnh thoảng có người còn nói người đó là tên yêu râu xanh chuyên đi săn đón con gái nhà lành vì thái độ thập thò lén lút đáng ngờ vực.

Lúc này cũng đã sáu giờ mấy sáng mọi người bắt đầu xúng xính đi chợ nườm nượp nên nó không còn cảm thấy bất an nữa cứ chậm rãi bước đều cuối cùng rồi cũng đến chợ.

Chợ đông nghẹt người, nó phải bon chen đến vả mồ hôi mới mua được rau cải và vài gia vị cần thiết.

Đến gian hàng thịt cá, nó kì kèo trả giá mãi mới mua được người bán hàng là một phụ nữ trung niên phải lắc đầu cười khổ với nó, nhưng miệng lại tấm tắc khen nó.

- Thôi được rồi cô bán cho cháu với giá rẻ vậy, nếu gặp thêm vài người như cháu chắc cô giải nghệ luôn quá.

- Dạ, làm gì có cháu mua đúng giá mà cô_nó nở một nụ cười thân thiện.

- Cô mà có đứa con trai thì cô đã chấm con làm con dâu rồi, người đâu vừa xinh đẹp lại giỏi dang.

- Cô nói quá rồi đấy ạ, cháu cũng bình thường thôi.

Nói mãi nói mà không để ý có một chàng trai đứng sau lưng nó nãy giờ nở một nụ cười tinh quái, thấy cô kia định đưa bọc thịt trên tay cho nó trong khi nó đang hí hoáy đếm tiền để đưa cho cô bán hàng, thì chàng trai nhanh tay chụp lấy bọc thịt.

- Con lấy chỗ thịt này bao nhiêu tiền hả cô?_câu nói của chàng trai vô cùng tự nhiên nhưng lại làm cô bán hàng vô cùng ngạc nhiên vì đối tượng cô định đưa là cô gái chứ không phải chàng trai.

Nó định lấy bọc thịt từ trên tay cô bán hàng nhưng lại chơi vơi trong không trung đơn giản là vì nó đã bị ai kia lấy mất mà không một lời xin phép.

Bức tức nó chưa nhìn đối tượng đã mắng tới tấp.

- Tên chết tiệt nào lấy đồ của bà thế hả mau trả đây nếu không ta cho biết tay_ quay ngoắc người lại nó mở to mắt miệng há hốc nói không nên lời, trong khi người kia nhìn nó nở một nụ cười tỏa nắng.

- Cậu...cậu...sao...sao cậu...

---------------------------------------------------------------------------------------

Chương 1 - 3 CHƯƠNG 1.3 HAI ĐƯỜNG THẲNG SONG SONG 

\\\" Phải chăng tôi và cậu chỉ mãi như thế này như hai đường thẳng song song, chỉ đi bên cạnh nhưng không bao giờ chạm mặt?\\\" 

- Tôi sao?_đưa mặt mình sát mặt cô gái chàng trai vẫn cười một nụ cười tinh ranh như thuở nào. 

- Sao..sao cậu lại ở đây?_hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn đây là chợ ai đến mà chẳng được. 

- Tại sao tôi lại không thể ở đây, đây là nhà cậu à?_ vẫn thái độ đó chàng trai càng tỏ vẻ thích thú buông lời trêu chọc. 

- Ơ, tất nhiên là không phải nhưng tôi có thấy cậu đi chợ bao giờ đâu_vẫn đôi mắt ngạc nhiên nó nhìn chàng trai trước mặt đã lâu không gặp, cậu không khác là mấy nhưng trông cao hơn chững chạc hơn. 

- Cậu đã lâu không gặp tôi dĩ nhiên tôi phải khác chứ, đâu như thế mãi được_ nói rồi chàng trai thôi nhìn nó nữa, đưa mắt sang nhìn cô bán hàng đang trố mắt nhìn hai người cất giọng nói nhẹ nhàng. 

- Đây tiền gửi cô. 

- À, Khải Huy đấy à vậy mà làm cô tưởng là cướp cạn từ đâu tới. 

- Dạ! Là con đây_nói rồi cậu lại nở nụ cười. 

Nhã Điềm lại lần nữa trố mắt nhìn, mới một năm mà Khải Huy thay đổi quá lễ phép hơn nhiều, biết cả đi chợ đến nỗi thành khách quen. 

- Đi chợ với bạn gái à, trông xinh đấy lại giỏi dang cháu khéo chọn thật. 

Câu nói của cô bán hàng làm Nhã Điềm giật mình, quay qua nhìn cô bán hàng thanh minh, nhưng lại không nhanh bằng Khải Huy. 

- Vâng bạn gái cháu, cảm ơn cô đã quá khen, đúng không tiểu Điềm?_ vừa nói với cô bán hàng hắn vừa hơi cúi thấp đầu nhìn nó đang mở mắt trừng trừng nhìn hắn đầy căm phẫn. 

- Cậu muốn chết sao?_ nó quay người lại thôi nhìn hắn thục vào bụng hắn một phát làm mặt hắn nhăn như khỉ ăn ớt, nhưng vẫn mấp mấy môi đá đểu. 

- Cậu...cậu vẫn hung dữ như ngày nào chẳng thay đổi gì cả. - Kệ tôi, ai bảo cậu nhiều chuyện_chiến tranh xong nó nói với cô bán hàng: 

- Cô đừng tin cậu ta, cậu ta nói đùa đấy_nó xua xua tay phản bác lời nói của hắn. 

Cô bán hàng chỉ cười chứ không nói gì nữa vì cô thấy nó đang ngượng mặt đỏ như quả cà rồi. 

Nhưng câu nói của nó lại hắn cảm thấy hụt hẫng vô cùng. 

\\\"Chẳng lẽ, làm bạn gái tôi làm cậu khó chịu đến vậy sao? Tôi nhớ lúc trước cả bốn đứa đi chung cậu và Nam Thành cứ kè kè mọi người nói cậu và cậu ấy là một đôi, cậu chỉ bẽn lẽn cười, hóa ra tôi và cậu ấy khác nhau đến vậy.\\\" 

- Vậy thôi tụi cháu đi đây_ hắn chào cô bán hàng một tay xách đồ giùm nó, một tay khoác vai nó đi, hắn sợ lỡ mọi chuyện thêm căng thẳng nó giận hắn cho mà xem. 

Nó mặt hầm hầm mặc cho hắn lôi đi, đi được một đoạn khá xá nó đưa tay gỡ tay hắn ra khỏi vai mình, bỏ đi một mạch chẳng nói chẳng rằng. 

Hắn biết nó giận hắn rồi, nên lập tức chạy theo níu tay nó lại. 

- Tôi xin lỗi, lần sau tôi không đùa như thế nữa, không lẽ cậu mới về mà định không nói chuyện với tôi sao? 

Nó quay lại mặt đối mặt có cảm giác gì đó là lạ ngường ngượng, mặt lại đỏ không hiểu sao bây giờ nhìn vào mắt hắn nó không cảm thấy thoải mái như trước mà có thứ gì đó đè nặng. 

- Tôi không giận cậu, chẳng qua chuyện đó làm tôi nhớ đến chuyện cũ thôi_nói rồi nó gỡ tay hắn ra bước chậm từng bước. 

- Cậu vẫn còn nhớ cậu ấy sao, đã một năm rồi cậu vẫn không thể quên sao?_ hắn bước chậm theo nó, vừa hỏi nhưng mắt vẫn hướng về phía trước. 

- Cũng không hẳn, chỉ là tôi tạm thời chưa chấp nhận thôi có lẽ tôi cần thêm thời gian. 

Hắn thở dài một cái rồi cả hai chìm trong im lặng, trong cái nắng sớm hai cái bóng một nam một nữ đổ rạp xuống nền đường cứ chầm chậm mà bước, khoảng cách vẫn không đổi, vẫn như hai đường thẳng song song. 

Bất giác hắn lại suy nghĩ\\\" Phải chăng tôi và cậu chỉ mãi như thế này như hai đường thẳng song song, chỉ đi bên cạnh nhưng không bao giờ chạm mặt?\\\" 

Im lặng mãi cũng không phải cách, hắn định nói gì đó nhưng dường như cả hai có cùng suy nghĩ. 

- Cậu/ cậu_cả hai cùng đồng thanh rồi nhìn nhau nở nụ cười. 

- Cậu nói trước đi_hắn mở miệng nhường quyền nói cho nó. 

- À, thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi một năm qua cậu sống tốt chứ? 

- Tốt?, không được gọi là tốt nhưng cũng được gọi là khá ổn, vậy còn cậu thì sao tránh mặt cả tôi lẫn Thục Đoan cậu cảm thấy tốt à?_nở nụ cười nhạt nhẽo, Khải Huy khẽ lia mắt nhìn Nhã Điềm. 

Nó đã không biết trong một năm qua hắn đã nhớ nó đến thế nào, hắn và Thục Đoan nhiều lần đến thăm nó tại kí túc xá trường Đăng Du nhưng nó đều tránh mặt, nó chỉ gặp mỗi ba mẹ nó. Hắn biết tin tức thông qua ba mẹ nó, chỉ cần biết nó vẫn ổn thì hắn an tâm rồi. Đến bây giờ nó đã về và đang đi bên cạnh hắn, hắn chỉ muốn làm điểm tựa để xoa dịu nổi đau cho nó nhưng trước mặt hắn nó lại tỏ ra mạnh mẽ hơn là hắn tưởng. 

- Tôi...tôi xin lỗi hai cậu, nhưng tôi không còn cách nào khác, vì khi thấy hai cậu tôi lại nhớ đến Nam Thành bởi lẽ giữa bốn chúng ta luôn đầy ấp kỉ niệm._nó hơi khựng lại khi nghe câu hỏi của hắn có cảm giác tội lỗi đè nặng khi phủ nhận sự giúp đỡ của hắn và Thục Đoan chỉ vì suy nghĩ trẻ con của nó. - Chỉ vì thế mà cậu ầm thầm thay đổi hồ sơ đăng kí thi tuyển vào trường Đăng Du bỏ hai chúng tôi ở lại đây không ngừng lo lắng cho cậu. 

Nó không nói gì chỉ lẳng lặng bước đi vì nó biết có nói gì cũng vô ích mọi chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, nó muốn chôn sâu tất cả và cố quên đi để bắt đầu một cuộc sống mới tràn đầy tiếng cười như trước đây. 

Hai người đi được một lúc chợt nó dừng lại, hắn cũng dừng theo cả hai cùng hướng mắt vào nhà Nam Thành. 

- Hôm nay ngày giỗ cậu ấy, cậu đến chứ?_hắn lại quay sang nó hỏi. 

- Đến, tôi phải đến chứ_Nó nhìn hắn khẽ mỉm cười dường như nó đã thích nghi khi nhắc đến cậu ấy nó không còn buồn nữa đã một năm rồi còn gì. 

- Vậy chúng ta về thôi, lát nữa tôi và Thục Đoan cùng qua đây với cậu._hắn lặng lẽ cất bước đi trước. 

Nó đứng đó hồi lâu cũng cất bước chạy theo phía sau miệng nở nụ cười hỏi han. 

- Cậu và Thục Đoan sao rồi?_nó nghiêng nghiêng đầu hỏi 

- Sao là sao, vẫn vậy thôi._hắn hơi bất ngờ vì câu hỏi của nó, không ngờ nó vẫn còn tâm trạng đùa, hắn hiểu ý nó muốn hỏi gì nhưng chẳng lẽ nó không hiểu tình cảm hắn dành cho nó sao? 

- Thế à, chán thế_nó làm mặt ỉu xìu, cúi đầu đi bên cạnh hắn. 

\\\"Phải chi cậu đừng yêu tôi thì có lẽ tôi đã không khó xử, cậu hiện giờ cũng đã có người yêu đâu phải chờ tôi hồi tâm chuyển ý cậu ngốc quá, Khải Huy à!\\\" 

Nó cúi đầu để tránh nét buồn trên mặt không phải nó không hiểu tâm ý của hắn, nhưng hiện tại nó vẫn chưa quên được người con trai kia, nó không muốn ngộ nhận lại làm khổ cả hắn và nó. 

- Cậu đúng là đồ con nít không bao giờ lớn nỗi_hắn kí đầu nó một cái, rồi co giò chạy_hắn nhận ra nó đang buồn nên muốn làm cho nó vui và cách này là cách lúc nhỏ hắn vẫn làm,nó rất có tác dụng và bây giờ vẫn thế. Nhã Điềm lập tức ngẩng mặt lên đuổi theo Khải Huy, miệng la hét ỏm tỏi vì bị đá đểu. 

- Cậu đứng lại đó, tôi bắt được là cậu chết với tôi, Khải Huy cậu đứng lại mau! 

- Cậu mơ đấy à, tôi đâu ngốc đứng lại để cậu cho tôi một trận à_miệng thì nói thế thôi nhưng tốc độ của Khải Huy đã chậm hơn lúc đầu hắn không muốn thấy nó mệt. 

- Cậu giỏi thì đừng lại gần tôi nữa nhé_miệng la hét đôi chân ngắn vẫn ra sức chạy để đuổi kịp Khải Huy, nhưng trong một lúc lại cúi đầu xuống không để ý phía trước thì đâm sầm vào một tấm ngực vô cùng vững chãi. 

Khi nghe câu nói của Nhã Điềm bất giác Khải Huy đột ngột dừng chân, quay mặt lại phía Nhã Điềm định nói gì đấy,chưa kịp mở miệng thì Nhã Điềm đã đâm sầm vào hắn làm hắn mất đà cả hai ngã sỏng soài trên nền cỏ ven đường đầy sương, đồ văng vung *** trên nền cỏ. 

Khải Huy mặt nhăn nhó vì đau, còn Nhã Điềm nằm trên người Khải Huy vì quá bất ngờ vẫn chưa kịp phản ứng ngẩng mặt lên đôi mắt mở hết cỡ nhìn Khải Huy. 

Ở cự li gần thế này Nhã Điềm mới nhận ra rằng gương mặt trước mặt cũng thật sự điển trai, thế mà bấy lâu nó lại không nhận ra có một tên bạn thân đẹp trai đến thế. 

Khải Huy thì nheo nheo mắt khó hiểu nhìn xem Nhã Điềm đang định làm gì mà cứ nhìn chằm chằmm hắn như vậy, nhưng thoáng qua đầu Khải Huy lại hiện lên tia giảo hoạt. 

- Không phải cậu mê đắm sắc đẹp của tôi rồi đấy chứ?_môi Khải Huy khẽ nhếch lên thành một đường cong nhẹ nhưng trông gian gian đểu đểu. 

Nhã Điềm lúng túng khi bị bắt gặp thái độ bất lịch sự kia nên có chút ngượng định lấy lại tư thế để đứng dậy. 

- Làm...làm gì có, cậu mơ đấy à, chẳng...chẳng qua tôi quá bất ngờ thôi._Nhã Điềm đưa tay chống lên bãi cỏ còn lấm tấm giọt sương sớm chưa tan để đứng dậy nhưng không được có gì đó quàng qua lưng rồi làm Nhã Điềm ngã oạch lại lần nữa lên người Khải Huy. 

- Cậu làm quái gì vậy thả tôi ra! 

- Tôi đâu làm gì tự cậu không muốn rời khỏi người tôi đấy chứ trách gì tôi. 

Tình hình hiện tại là hai tay Khải Huy đang vòng qua lưng nó kéo nó ngã xuống lần nữa. 

Bị kéo ngã lần nữa Nhã Điềm thực sự rất bực mình, nó quát vào mặt Khải Huy nhưng hắn nào có để ý vẫn trả lời thản nhiên không hề thú nhận tội lỗi. 

Mặt Khải Huy gian hơn bao giờ hết, xem kìa chính cậu ta kéo nó ngã mà lại đổ cho nó tội mê trai cơ đấy có tức không chứ, Nhã Điềm rất muốn nện vài đấm vào bản mặt mà lúc nãy nó vừa mới thừa nhận là điển trai. 

- Cậu.... 

- Tôi sao? Lại là câu hỏi đó thật làm nó ức chế quá đi mất. 

Nhã Điềm vùng hết sức bản thân đang có hiện tại để đứng dậy một cách thô bạo, tránh sang một bên phủi phủi một ít bụi vương trên váy thể thao. 

Thô bạo hơn là cô gái nhìn bề ngoài nhẹ nhàng mà điềm đạm kia dùng bàn chân nhỏ nhắn của mình đá một phác vào chân đối phương với một lực không hề nhẹ. 

- Cho cậu chết nè dám trêu tôi! 

Nói xong lời cảnh cáo đầy uy lực của bậc đàn chị rồi ngúng nguẩy giận dỗi bỏ đi mà chẳng cần để ý đến người kia vì cú đá đó mà ngồi bật dậy ôm chân xuýt xoa kêu đau. 

- Nè cậu có phải con gái không vậy, thiệt tình lực gì mà mạnh quá trời, ui da...đau quá. 

Khải Huy vừa đau chân nhưng cũng thấy buồn cười khi nhớ đến bộ dạng ngượng ngùng của Nhã Điềm lúc nãy. Thật ra là hắn nhường nó đó thôi nếu hắn dùng hết sức thì nó không thể nào đứng dậy nổi. 

Vả lại hắn nhận ra có người đi qua khẽ cười khúc khích nhìn tư thế đáng ngờ vực đầy hiểu lầm kia nên mới buông nó ra. 

Đã là thanh mai trúc mã với nhau từ nhỏ nên hai người chưa hề ngại ngùng khi ở cạnh nhau, nên cả hai cũng chưa nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ ở cạnh nhau với trạng thái ngại ngùng như thế. 

Khải Huy ôm chân được một lúc, khuôn mặt vờ đau đớn mong nhận được sự thương xót từ ai kia, mong người ta niệm tình bạn thân mà đến hỏi han hay dìu về nhà thì càng tốt. 

Nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Khải Huy, Nhã Điềm nhà ta vẫn bước phải nói là bước từng bước chắc chắn và thẳng tiến về nhà không hề có ý định quay lại. 

Nhận thấy mưu kế của mình không thành, Khải Huy đành nén nổi đau cố gắng đứng dậy xách theo bọc đồ nằm vung *** trên bãi cỏ cạnh mình đi mà như chạy theo Nhã Điềm. 

- Nè đợi tôi với làm gì mà đi nhanh vậy giỡn chút lại giận nữa à? 

Vì bước chân dài nên cuối cùng Khải Huy cũng đuổi kịp Nhã Điềm, đưa tay vỗ nhẹ vào vai mong đợi câu trả lời. 

-.... 

Im lặng chẳng thèm gật đầu cũng chẳng thèm lên tiếng, Nhã Điềm vẫn bước từng bước thản nhiên. 

- Cậu giận dai thế, đừng quên lúc nãy nhờ tôi cậu mới không bị trày xước miếng thịt nào đấy nhé! 

Hai người vẫn bước như thế, nhưng lúc này Khải Huy chỉ nói với vẻ mặt đắc ý một tay cầm đồ một tay đút túi quần ung dung bước đi. - Ai bảo tôi giận dai ? 

Nhã Điềm chợt dừng bước, quay qua Khải Huy chất vấn. 

- Thì cậu vốn là vậy mà, nếu không giận sao không nói chuyện với tôi?_Khải Huy cũng dừng bước đứng đối diện với Nhã Điềm, hơi cúi đầu gần như dí sát gương mặt Nhã Điềm, đưa mắt dò xét khuông mặt của Nhã Điềm. 

- Tôi...à tại vì đi nhanh quá tiếng xe cộ và tiếng gió át đi tiếng của cậu nên tôi không nghe._bí quá vì không biết nêu lí do nào cho phải vì thật ra nó đâu có giận hắn chỉ vì ngại nên không biết nói gì thôi. 

- Thật sao?_ đôi đồng tử Khải Huy căng ra nhìn vào gương mặt nói dối mà không biết cách che đậy của Nhã Điềm, đầu cúi ngày càng sát mặt nó, khóe môi mấp máy,nhìn bộ dạng đó thật làm người đối diện phải cảnh giác. 

Tim Nhã Điềm đập mạnh, nhịp nhanh nhịp chậm trong phút chốc, mặt thoáng đỏ. 

- Thật! Tôi gạt cậu làm gì_theo quán tính nó gật gật đầu. 

Vì bị nhìn trực diện, bất giác Nhã Điềm lùi lại vài bước, vì hành động khả nghi kia nói một cách thành thật thì đầu óc nó đang suy nghĩ đen tối. Rồi đứng chết trân khi nghe câu nói của người đối diện. 

- À, ra vậy! 

Nói xong, người kia không ngại ngùng ngẩng cao đầu rồi quay mặt bước thẳng về phía trước một cách đường hoàng khẳng khái bỏ lại Nhã Điềm với suy nghĩ đen tối. Môi Khải Huy khẽ cười khi thấy mặt Nhã Điềm thoáng đỏ, ít ra nó cũng có cảm giác ở cạnh hắn vậy là đủ. 

Hắn cố ý dí sát mặt nó để quan sát cảm giác của Nhã Điềm thôi. 

Mất hồn hồi lâu Nhã Điềm lạ nghe văng vẳng bên tai câu nói: 

- Cậu định đứng đấy đến bao giờ?_vì đi đã vài bước mà không thấy Nhã Điềm bước theo nên khẽ liếc nhìn thì thấy nó vẫn đứng đó hắn lắc đầu rồi tốt bụng nhắc nhở, sau đó vẫn bước tiếp. 

- Hả? 

Bây giờ Nhã Điềm mới tỉnh táo, nó chạy vội đến đi bên cạnh Khải Huy. 

Cả hai lẳng lặng đi cạnh nhau không nói gì nữa vì cũng chẳng còn bao xa nữa là đến nhà. Chìm trong im lặng không có nghĩa là yên bình thỉnh thoảng cả hai vẫn quay qua quan sát đối phương mỗi người một suy nghĩ không ai đoán được. 

- Đến nhà rồi tôi vào nhà đây. 

Đi đến một ngôi nhà có cánh cổng màu xanh lam, hai bên hàng rào dày đặc dây thường xuân, Nhã Điềm dừng lại nói và nở một nụ cười nhẹ với Khải Huy. 

Khải Huy cũng cười hắn đưa bọc đồ trên tay cho Nhã Điềm, nhẹ nhàng nói lời tạm biệt. 

- Vậy thôi cậu vào nhà đi, tôi cũng về đây lát nữa tôi qua đón cậu. 

- Ừm, vậy lát nữa gặp_Nhã Điềm nhận lấy bọc đồ từ tay Khải Huy. 

Nhã Điềm quay vào định mở cổng thì thấy mẹ nó đã đứng đó từ bao giờ, miệng nở nụ cười: 

- Khải Huy đấy à? Vào nhà chơi đi cháu. 

- Dạ thôi, cháu phải về tắm rửa rồi còn qua nhà Nam Thành nữa ạ. 

- À, vậy mà ta quên mất, mà Nhã Điềm mới về đã hẹn hò với Khả Huy cùng tập thể dục buổi sáng à, xem ra tình cảm hai đứa vẫn tốt nhỉ? 

Mẹ nó nói như ý trêu nó, bà biết có lẽ chỉ có thể yêu một người khác thì mới quên được người cũ và Khả Huy chính là người thích hợp nhất hiện tại. 

- Hẹn hò?_cả hai đồng thanh ngạc nhiên. 

- Mẹ...đang nói gì vậy, con và cậu ấy chỉ vô tình gặp nhau thôi gì mà hẹn với chả hò._mặt nhăn nhó khó chịu nhìn mẹ nó gán ghép lung tung. 

- Dạ đúng đấy ạ tụi cháu chỉ vô tình gặp nên về chung thôi không có hẹn trước đâu cô._nhận thấy sự khó chịu của nó hắn cũng phân bua giúp. 

- Tiếc nhỉ hóa ra chỉ vô tình_mẹ nó thở dài tiếc nuối. 

- Dạ vậy thôi cháu về đây ạ cháu chào cô._hắn cũng chẳng nói gì chỉ khẽ cười rồi nói lời tạm biệt. 

- Ờ, cháu về_mẹ nó cũng mỉm cười chào hắn. 

Nhưng trước khi đi Khải Huy vẫn để lại câu nói làm Nhã Điềm đứng hình. 

- Tôi về nhé tiểu Điềm, lát nữa tôi qua đón cậu chúng ta đi hẹn hò nhé! 

Nói xong Khải Huy vừa bước vừa thong thả huýt sáo vang trời. Vừa nghe mẹ nó nói xong nên hắn lại có ý định trêu nó đấy thôi. 

Nhã Điềm định bước vào cổng nhưng nghe được câu nói của Khải Huy thì mắt mở to miệng há hốc thốt không nên lời. 

" Gì...gì cơ? Cậu ta bảo hẹn hò á? Câu ta đang nói quái gì vậy chứ?" 

--------------------------------------------------   Chương 2. KHÓC 

\\\"Cậu lại khóc nhưng tại sao vẫn cười trước mặt tôi, có biết làm như vậy tôi khó chịu lắm không?\\\" 

Mẹ nó nở nụ cười vì câu nói của Khải Huy, còn nó tức nhưng không phản bác được gì vì khi nó ý thức được câu nói kia thì người kia đẫ cất bước sắp khuất bóng trong ngôi nhà hàng xóm cách đó mấy căn nhà. 

Nó mở cửa rồi đi vội vào nhà mặc cho cánh cổng kia vẫn chưa được khóa, nó đi nhanh để tránh ánh mắt dò xét của mẹ nó thôi. 

Vào đến nhà nó bỏ bọc đồ ra một góc bếp rồi bỏ lên phòng tắm rửa thay đồ. Làm vệ sinh cá nhân xong, Nhã Điềm lại lao xuống bếp với mẹ nó để chuẩn bị bữa cơm sáng bữa cơm mà nó gọi là đặc biệt. 

Đang làm được phân nữa công đoạn thì nó nghe tiếng chuông cửa reo nên nó vội chạy ra ngoài mở cổng. 

Mặt nó hớn hở mừng rơn khi thấy người trước mặt, nhảy cỡn lên ôm vai bá cổ đầy phấn khích. 

- Thục Đoan tôi nhớ cậu quá! 

- Từ từ làm gì mà dữ vậy tôi cũng nhớ cậu lắm, không cho tôi vào nhà à?_Thục Đoan nhẹ nhàng đưa tay gỡ tay nó ra khỏi cổ của mình bị nó siết chặt đến sắp nghẹt thở nhìn nó nở nụ cười méo mó. 

- Tất nhiên, cậu vào nhà đi tôi đang làm cơm lát nữa cậu ở lại dùng cơm với tôi luôn nhé._Nhã Điểm vội gỡ tay ra khỏi cổ Thục Đoan, kéo nhẹ Thục Đoan vào phía trong rồi khóa cổng lại. 

Nhã Điềm ôm cánh tay Thục Đoan cùng đi vào trong. 

- Cậu ngồi đi để tôi vào trong rót nước_ Nhã Điềm đẩy Thục Đoan ngồi xuống rồi đi thẳng đến tủ lạnh. 

- Ai vậy Nhã Điềm?_mẹ nó thấy nó vào rót nước thì hỏi vọng từ trong bếp ra. 

- Dạ là Thục Đoan. 

- Vậy con tiếp nó đi để mẹ làm được rồi. 

- Dạ con biết rồi. 

Nhưng Thục Đoan đã đi đến góc bếp để chào mẹ nó: 

- Chào cô con mới đến. 

- Con ra ngoài ngồi chơi với Nhã Điềm đi. 

- Dạ. 

Cả hai cùng quay lại chỗ ngồi. 

- Cậu uống nước đi. 

- Cảm ơn cậu nhưng để tôi tự nhiên được rồi, tôi đâu phải người lạ. 

Thục Đoan cầm cốc nước rồi uống một ngụm. 

- Mặc dù vậy nhưng bạn đến nhà cũng phải lịch sự chứ nhỉ_Nhã Điềm nhướng nhướng đôi mày với Thục Đoan ra vẻ hài hước. 

- Thôi đi! Cậu đi ngần ấy thời gian không chừng tôi còn rành nhà cậu hơn cậu đó. 

Thục Đoan khẽ liếc mắt lườm Nhã Điềm, rồi đặt cốc nước xuống bàn. 

Bỗng nhiên nụ cười trên môi cả hai tắt dần sau câu nói của Thục Đoan. 

- Cậu ổn chứ? 

Thục Đoan thoáng thấy nét buồn trong mắt Nhã Điềm nên đưa ra câu hỏi để phá vỡ sự yên lặng. Thục Đoan có lẽ là người rõ cảm xúc của Nhã Điềm nhất vì cô có biệt tài nắm bắt tâm lí của người khác rất tốt, tính tình lại khá dịu dàng. 

- Ô...ổn tôi ổn chứ. 

Nhã Điềm trong nhất thời cũng không biết rằng Thục Đoan định hỏi gì nhưng dù sao cũng không muốn cô lo lắng nên đành trả lời bừa. 

- Ý tôi hỏi là cậu thôi nhớ tới người đó chưa?_ Thục Đoan nhẹ thảy từng lời nói vào không gian phòng khách phảng phất tia buồn pha trộn sự mệt mỏi. 

Nhã Điềm thật sự không biết phải trả lời sao cho phải, trước mặt Khải Huy nó còn có thể cố nhịn để che giấu cảm xúc đau đớn, day dứt đang giằng xé trong tâm can nhưng trước mặt Thục Đoan thì khác hai người đã quá thân cho dù khoảng thời gian hai người không gặp nhau gần một năm đi chăng nữa thì tình bạn thân hơn mười năm vẫn không thay đổi được, dĩ nhiên cả tính cách bạn mình thì cả hai đều rõ. 

Nhã Điềm thật sự không thể che giấu được những xúc cảm trong lòng trước ánh mắt như nắm bắt mọi suy nghĩ của Thục Đoan, nhẹ nhàng không gượng ép từ khóe mắt Nhã Điềm cay xè, hai hàng lệ ấm nóng lăn dài trên má, vị mặn chứa đựng sự chua chát đã sắp choáng kín người Nhã Điềm. 

Nhã Điềm ôm lấy Thục Đoan nói trong nghẹn ngào. 

- Tôi....tôi muốn quên lắm nhưng...nhưng tôi không làm được. 

Nhẹ nhàng đưa tay quàng lấy Nhã Điềm xoa xoa lưng nó Thục Đoan cũng cảm nhận được nổi đau mà nó phải tự mình chôn chặt suốt một năm qua. 

- Thôi được rồi tôi hiểu rồi, đừng khóc. 

Miệng nhắc nhở Nhã Điềm đừng khóc nhưng sao sóng mũi Thục Đoan cũng cay không kém khóe mi cũng bắt đầu nhòe đi. 

- Tôi phải làm...làm sao đây, Thục...Thục Đoan? 

- Cậu đừng như thế cậu ta nhìn thấy cậu như vậy cũng sẽ không vui đâu đặc biệt là hôm nay cậu phải cười để cậu ta cảm thấy cậu rất hạnh phúc để cậu ta cũng yên lòng bên kia thế giới cậu hiểu không? 

Nhẹ đẩy Nhã Điềm ra khỏi người mình, mặt đối mặt ánh mắt đầy cương nghị Thục Đoan nhìn Nhã Điềm. 

Nhẹ đưa tay lên lau nước mắt Nhã Điềm nhẹ nhàng nói: 

- Tôi...tôi biết rồi tôi sẽ không...không khóc nữa. 

Thục Đoan cười mãn nguyện khi thấy Nhã Điềm trở lại trạng thái bình thường. 

- À, cậu mới về hôm qua chắc chưa gặp Khải Huy đúng không? Cậu ta bây giờ rất điển trai nha, học hành lại giỏi hơn trước rất nhiều, được nhiều bạn nữ trong lớp để ý lắm, kể cả lớp mình cũng có khá nhiều bạn muốn làm quen đó. 

Thục Đoan vừa đưa tay lên lau nước mắt cho Nhã Điềm vừa thay đổi thái độ lãng sang chuyện khác, môi nở nụ cười đầy phấn khích. Điều đó khiến Nhã Điềm cũng nhẹ nhõm đi khẽ cười trở lại. 

Nhưng Nhã Điềm đã không biết bên trong rèm cửa mẹ nó vô tình nghe nó khóc nên quặng cả lòng, bà chỉ có Nhã Điềm là đứa con duy nhất nên rất mực yêu thương nhưng đôi lúc cũng nghiêm khắc. 

Từ nhỏ bà đã dạy cho Nhã Điềm cái gọi là nữ công gia chánh từ nấu ăn đến thêu thùa may vá đều không sót thứ nào để làm cho Nhã Điềm thành cô gái hoàn hảo thì số mệnh sẽ tốt. 

Chính vì thế từ nhỏ Nhã Điềm đã được sống trong sự đùm bọc che chở của gia đình có khuôn phép và chừng mực. Đến cái tuổi mới lớn bà không hề muốn Nhã Điềm yêu sớm kẻo lại đau khổ vì chưa chín chắn. 

Nhưng vì người Nhã Điềm yêu là cậu bạn thân nên bà cũng chẳng ngăn cấm đến khi mọi chuyện xảy ra thì bà đã sai khi quyết định cho Nhã Điềm yêu quá sớm. 

Bây giờ nhìn đứa con gái mà bà yêu quý chìm trong nỗi đau nhưng không thể làm được gì lòng bà đau như dao cắt. 

*** 

Lúc nhỏ khi Nhã Điềm mới sinh rất bụ bẫm dễ thương, hai ông bà vô cùng tự hào vì điều này. 

Đến khi sinh nhật tròn một tuổi của Nhã Điềm, rất nhiều khách và người quen người thân thuộc đến dự. Mọi người đang chung vui, trong một buổi sáng đầy nắng, bầu trời vô cùng trong xanh mọi thứ đáng lẽ vẫn bình ổn như thế nếu không có lời tiên đoán đầy mê tín. 

Bầu trời đang xanh chuyển sang sắc xám đầy u tối, ai cũng nghĩ là sắp có cơn mưa kéo đến nên có một số người vội vã xin phép về để dọn dẹp và đem một số vật dụng hay quần áo còn phơi ngoài sân vào nhà. 

Mẹ Nhã Điềm vốn dĩ đang bế Nhã Điềm trên tay, nhưng có một số người họ hàng đòi bế nên bà nhường lại cho họ, bà ra cửa để đón một số người mới đến và tiễn một số người đi. 

Bỗng nhiên bà phát hiện có bóng dáng một cụ già ngoài bảy mươi bộ dạng có vẻ nhếch nhác ngoài cánh cổng đang hướng mắt vào trong. 

Vì lòng thương người,mẹ Nhã Điềm đi về phía cổng tiến về phía bà cụ ân cần hỏi han:

- Bà ơi trời sắp mưa rồi, nhà bà ở đâu hay bà vào trong chung vui với cháu luôn nhé.

- Ta không có nhà. 

Giọng bà cụ nhẹ nhàng nhưng âm u thảy vào khoảng không đầy u tối của hiện tại làm người ta không khỏi lạnh sóng lưng rùng mình một cái. 

- Không có nhà? Thế người thân bà đâu? 

- Ta không có người thân. 

Lại một câu phủ định thẳng thừng nhưng trong lời nói không hề mang chút đau thương hay xót xa mà đầy ủy dị. 

Bây giờ mẹ Nhã Điềm mới để ý mắt bà cụ cứ giáng vào bên trong ngôi nhà, mà tâm điểm lại chính là Nhã Điềm trong mắt bà dấy lên nỗi sợ hãi vì nghĩ đây là kẻ bắt cóc trẻ con, nhưng bà vẫn cố bình tĩnh để tránh bứt dây động rừng. 

- Bà đói không hay cháu lấy gì đó cho bà ăn nhé? 

- Ta không đói. 

\\\" Ôi bà cụ này thật kì lạ không biết là có ý đồ gì đây?\\\" 

Đưa ra suy nghĩ trong đầu như thế nhưng mẹ Nhã Điềm nào dám nói ra. 

- Ta có chuyện muốn nói. 

Nhận thấy sự im lặng, trong đôi mắt hiện lên ngạc nhiên và hơi hoảng loạn của người phụ nữ trẻ trước mặt, bà cụ thay đổi hướng nhìn thẳng vào mẹ Nhã Điềm. 

- Có gì bà cứ nói cháu nghe đây._mẹ Nhã Điềm cũng cố gắng lắng tai nghe những gì bà cụ sắp nói. 

- Con bé đó có số mệnh không tốt. 

Bà cụ hướng mắt về phía Nhã Điềm bây giờ đang trên tay ba nó cựa quậy. Thốt ra từng lời vào không trung một cách nhẹ tênh chỉ đủ để người đối diện nghe thấy. 

Nhưng lời bà cụ nói như giáng một cái gì đó xuống nỗi lòng đang lo sợ của mẹ Nhã Điềm làm bà thêm thất kinh bấn loạn. Lời bà cụ nói chẳng khác nào một lời tiên đoán. 

- Bà à, bà có sao không sao lại nói như thế? 

Hơi khó chịu vì lời nói nhăn nói cụi của bà cụ nhưng mẹ Nhã Điềm vẫn giữ thái độ lễ phép nhất có thể. 

- Thôi ta đi đây, ta có cái này tặng cho con bé mong nó sẽ qua khỏi. 

Bà cụ lấy ra thứ mà bà cho là quà nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của mẹ Nhã Điềm, bà hơi e dè định rụt tay lại nhưng không thể. 

Đặt món quà lên bàn tay của mẹ Nhã Điềm xong bà cụ quay lưng bước đi, bầu trờ lại trở về sắc xanh biếc đầy tươi sáng. 

Đang bàng hoàng nhìn vào món quà, định hỏi rằng món quà đó có ý nghĩa gì thì bà cụ đã đi một quãng khá xa. 

Vì quá lâu không thấy bà vào trong nên ba Nhã Điềm đi ra gọi. Vì sợ ông phát hiện nên bà đã cất ngay vào túi áo bà không tin vào điều đó nhưng bà cụ đó toát ra một khí chất gì đó làm bà không khỏi hoài nghi, muốn không tin nhưng bà vẫn lo sợ. 

- Sao lâu thế còn chưa vào có chuyện gì vậy? 

- Không có gì chúng ta vào đi 

Nhẹ nở nụ cười gượng cả hai ông bà cùng đi vào trên tay có một đứa trẻ xinh xắn bụ bẫm. 

*** 

Nhớ lại ngày đó mẹ Nhã Điềm cảm thấy nó có chút gì đó đúng nhưng bà vẫn không tin đó là sự thật đó chỉ là sự rủi ro mà thôi. 

Thấy Nhã Điềm cười trở lại bà cũng đi vào bếp để chuẩn bị tiếp thức ăn. 

- Tôi mới gặp cậu ấy lúc sáng, nhưng cậu có nói quá không đấy. 

Bấy giờ Nhã Điềm mới phản bác lại lời khen của Thục Đoan dành cho Khải Huy. 

- Gì? Mới về đã gặp rồi sao? Ghê nha! 

Thục Đoan lại chuyển sang một thái độ khác nhìn Nhã Điềm đầy ẩn ý. 

- Thì vô tình gặp thôi, cậu nhìn tôi như vậy là ý gì? 

Vì bắt gặp tia nhìn dò xét từ Thục Đoan, Nhã Điềm lại có chút chột dạ mặc dù không hề làm gì sai, phải thanh minh trước khi mọi chuyện đi quá xa. 

- Vô tình? Tôi không tin đâu. 

Vừa cười vừa lắc đầu không tin, Thục Đoan rất vui là đằng khác nếu cả hai đứa bạn thân đến được với nhau. 

- Không tin thì tùy, tôi không hơi đâu nói với cậu. 

Nhún vai đầy bất lực, Nhã Điềm biết dù có giải thích thì Thục Đoan cũng không thay đổi suy nghĩ thì hà cớ gì nó phải gân cổ lên giải thích. 

Vừa nói xong tiếng chuông cửa reo, Nhã Điềm đứng dậy ra ngoài mở cửa để lại Thục Đoan vẫn nhìn theo mỉm cười. 

Ra mở cửa, nó nhìn người ngoài cổng nở nụ cười. 

- Cậu đến rồi à, ăn gì chưa? 

Khải Huy thoáng ngạc nhiên khi thấy mắt nó đỏ hoe nhưng lại nở nụ cười, hắn biết nó đã khóc nhưng lại giả vờ như không biết buông lời đùa cợt. 

Nhưng lòng hắn thì không hề vui. 

\\\"Cậu lại khóc nhưng tại sao vẫn cười trước mặt tôi, có biết làm như vậy tôi khó chịu lắm không?\\\" 

- Đáng ra định ăn trước khi đến, nhưng vì nhớ món cậu nấu nên chừa bụng đến đây ăn, được chứ? 

Đưa mắt nhìn Nhã Điềm, Khải Huy nhếch mép cười. Khải Huy bước vào cổng, Nhã Điềm khóa cổng rồi bước sóng đôi với Khải Huy. 

- Không cần giả tạo như thế lúc trước cậu toàn chê tôi món nấu mà. 

- Tại sao tôi lại quên mất cậu nấu ăn dỡ tệ nhỉ_lại một nụ cười khích bác người khác, Khải Huy đi thẳng vào nhà. 

- Cậu... 

Nhã Điềm thật sự không chịu nổi với tên bạn này, mới nghe được một câu mát dạ thì hắn lập tức làm người ta phải tức lộn ruột. 

Cả hai cùng bước vào nhà trong cái lườm của Nhã Điềm. 

Khải Huy nhẹ đi đến gần Thục Đoan nở nụ cười. 

- Chào cậu, Thục Đoan! 

- Cậu đến rồi à, xem ra cậu vui hơn mọi ngày nhỉ? 

Thục Đoan khẽ liếc nhìn biểu hiện của cả hai rồi buông lời châm chọc. 

- Có sao? 

Mặc dù biết mình đang bị trêu nhưng Khải Huy vẫn thích hỏi lại cho đỡ ngượng, bởi lẽ những lời Thục Đoan nói không hề sai. Đúng hắn đang vui, vui hơn mọi ngày là vì ai kia đã về. 

Hỏi xong chẳng đợi câu trả lời hắn bỏ vào bếp để chào mẹ nó. 

- Thưa cô con mới đến! 

- Khải Huy à, con ra trước ngồi chơi đi không phải người lạ không cần khách sáo vậy đâu. 

Mẹ nó nở nụ cười hiền nhìn hắn. 

- Chính vì không phải người lạ con mới không muốn ngồi chơi, có gì đó cho con giúp không? 

- Muốn giúp? Làm con rể ta nhé. 

Mẹ nó vừa nói vừa quan sát biểu hiện của hắn, trong gần một năm qua hắn luôn lui tới hỏi thăm Nhã Điềm còn giúp ông bà làm rất nhiều việc lí nào bà lại không hiểu tâm tư của hắn. 

- Dạ? 

Vì quá bất ngờ trước lời đề nghị, Khải Huy mở to mắt, sau đó lại chuyển sang ngượng, mặt đỏ dần, đưa tay gãi gãi đầu. 

Mẹ nó bật cười vì biểu hiện kia. 

- Ta đùa thôi,không cần giúp đâu, con ra ngoài đi mấy đứa lâu rồi không gặp nên nói chuyện nhiều một chút. 

- Vậy thôi con ra ngoài đây. 

Hắn bước ra ngoài, mặt đã trở lại bình thường nhưng đôi môi nở một nụ cười nhẹ nữa có nữa không khó nắm bắt. 

Cả ba ngồi cạnh nhau nói chuyện bông đùa khá vui vẻ, cùng xem ti vi cho đến khi mẹ nó bảo thức ăn đã xong, cả ba mới lật đật dọn thức ăn ra bàn rồi lại vừa ăn vừa nói đa số là chuyện cũ nhưng cố tránh nhắc đến Nam Thành. Ba Nhã Điềm thì đã đi làm từ sớm nên không có ở nhà. 

Ăn xong Thục Đoan và Nhã Điềm dọn dẹp và rửa bát sau bếp,hắn thì ngồi trước phòng khách nói chuyện với mẹ nó. 

- Lúc nãy Nhã Điềm lại khóc, con cố gắng làm nó vui lên nhé, cô thực sự không muốn thấy nó tiếp tục như vậy nữa. 

Mẹ nó nhìn hắn rồi thở dài. 

Hắn cũng đáp lại giọng u buồn. 

- Con biết rồi, nhưng con nghĩ cần cho cậu ấy thêm thời gian. 

Tâm trạng của hắn cũng chẳng khác là bao nhưng có lẽ sự cứng rắn của một đứa con trai có gì đó làm người ta có thể tin tưởng đặc biệt là từ mẹ nó. 

Cả hai chìm trong im lặng hồi lâu, Nhã Điềm và Thục Đoan bấy giờ cũng vừa làm xong công việc đi ra phòng khách. 

Cả ba người chào mẹ Nhã Điềm để đến nhà Nam Thành, điều này không hề làm bất cứ ai vui cả, chỉ là vẻ sầu não hiện rõ trên mặt nhưng vẫn gượng cười để người bên cạnh cảm thấy an tâm. 

-------------------------------------------------   Chương 3 ĐIỂM TỰA 

- Không cần như thế, khóc bao nhiêu lần cũng được chỉ cần cậu để tôi lau nước mắt cho cậu. 

Bước ra khỏi cổng, Nhã Điềm leo lên xe đạp của Khải Huy ngồi yên vị ở phía sau, trên tay cầm bọc trái cây. 

Thục Đoan cũng leo lên xe đạp của mình, cả hai chiếc xe chạy sóng đôi sát lề đường.

Thật ra nó không định leo lên xe Khải Huy nhưng Thục Đoan xe cô bị trục trặc yên sau nên chỉ chạy được một mình vì thế nó cũng đành leo lên xe Khải Huy. 

Nó và Thục Đoan đều mặc quần jean ống túm hơi kiểu cách một chút áo thun cổ tròn khá đơn giản nhìn năng động và nữ tính. 

Vì ăn mặc đơn giản như thế nên việc đạp xe đạp không khó khăn, Khải Huy cũng quần jean và chiếc áo sơ mi sọc ca rô màu trắng-xanh dương tuy đơn giản nhưng nhìn cũng rất nam tính với mái tóc ngắn vuốt keo chải kiểu hơi rối. 

Cả ba nói chuyện rôm rả trên con đường đầy nắng, hàng phượng ven đường vẫn còn những chùm hoa đỏ trông xinh như những cánh bướm, lâu lâu có cơn gió thổi qua lại có cả một cơn mưa hỗn tạp gồm cả lá lẫn hoa. 

Tiếng ve vẫn rất thanh trong khắp vòm cây mặc dù chỉ còn vài tuần nữa là bắt đầu năm học mới. 

Nó ngồi phía sau, cảm nhận được một sự bình yên khi nó đang ở phía sau tấm lưng rộng mà vững chãi của Khải Huy có lẽ nó cảm thấy hắn chính là điểm tựa tốt nhất của hiện tại nhưng nó lại không có can đảm để đón nhận hắn vì nó sợ... 

Căn nhà Nam Thành đã hiện ra trước mặt, cánh cổng mở toang người người đi ra đi vào khá đông, cả ba dắt xe vào trong khoảng sân chật cứng xe cộ để xe tại đó rồi cùng nhau đi vào vừa đi vừa gật đầu chào những người quen. 

- Chúng cháu chào cô! 

Cả ba đông thanh khi thấy mẹ của Nam Thành, mắt bà đỏ hoe có lẽ vừa khóc xong gương mặt hơi tiều tụy. 

- Các con đến đấy à, vào đi. 

Bà thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhã Điềm, có chút gì đó khó chịu khi nhìn thấy nó nhưng bà nghĩ mọi chuyện cũng qua rồi vả lại không hẳn là lỗi tại nó nên bà cũng lấy lại bình tĩnh mà dịu dàng nói. 

Cả ba tiến gần đến bên bàn cúng nơi có tấm hình một cậu thiếu niên cười tươi nụ cười đầy phúc hậu. 

Đặt đồ cúng lên bàn cả ba đốt vài nén hương, đứng lặng hồi lâu không ai bảo ai nhìn vào tấm hình mỗi người một suy nghĩ. 

Mắt Nhã Điềm bắt đầu cay, nhưng nó cố cắn chặt môi để tiếng khóc không bật thành tiếng và để nước mắt đừng rơi. 

\\\" Nam Thành tôi về rồi, tôi nhớ cậu lắm, cậu ở bên kia thế giới phải vui đấy, tôi sẽ làm theo lời cậu sống thật hạnh phúc\\\" 

Khải Huy thì gương mặt hơi suy tư trong mắt chứa tia gì đó chua xót. 

\\\" Nam Thành cậu hãy phù hộ cho Nhã Điềm được hạnh phúc cho dù người mang đến hạnh phúc cho cậu ấy không phải là tôi\\\" 

Thục Đoan tâm trạng cũng trầm xuống không kém. 

\\\" Cậu ra đi như thế để lại nỗi đau cho bao người cậu thấy vui à, cậu có lỗi rất lớn cậu biết không chính vì thế hãy phù hộ cho những người đau khổ vì cậu được hạnh phúc để mà chuộc lỗi, cậu rõ chưa?\\\" 

Cả ba sau vài phút mặc niệm, quay qua nhìn mặt nhau rồi tiến đến ngồi cạnh mẹ Nam Thành. 

- Cô đừng quá đau buồn không chừng qua bên ấy cậu ấy sẽ bớt đau khổ hơn. 

Thục Đoan nhẹ nhàng nắm lấy tay bà khuyên nhủ đầy thông cảm. 

Bà nhẹ nhàng nhìn một lượt ba người rồi cất lời một cách nặng nhọc. 

- Ta không sao các con yên tâm. 

Nhã Điềm cầm vạt áo mình se se rồi cất giọng run run: 

- Thưa cô con...con xin lỗi! 

- Thật ra cũng không hẳn lỗi do con, lúc trước vì quá bất ngờ nên ta hơi nặng lời nên con đừng để trong lòng mà tự trừng phạt bản thân. 

Tia nhìn của bà nhìn Nhã Điềm đầy dịu dàng và có chút gì đó ăn năn, có lẽ cũng tại bà qua nặng lời nên nó sốc quá mà bỏ đi xa nhà để tìm sự thanh thản. 

- Con cảm ơn cô đã tha lỗi cho con. 

Nhã Điềm nhẹ nhàng quỳ bên cạnh bà, nắm lấy bàn tay bà nói giọng nghẹn ngào. 

- Con không có lỗi nên không cần phải làm thế. 

Bà đưa tay kéo Nhã Điềm ngồi cạnh bà. 

- Cô cho con xin phép ra mộ cậu ấy viếng được không ạ? 

- Con cứ đi, chắc nó rất vui khi thấy con đến. 

Bà đưa tay vuốt tóc Nhã Điềm. 

- Thôi vậy các con đi đi kẻo trễ. 

- Hai cậu đi đi tôi ở đây giúp cô trông nom một số việc khách đến cũng khá đông rồi. 

Thục Đoan nhẹ giọng nhìn Nhã Điềm và Khải Huy. 

Khải Huy hiểu ý nên gật đầu đồng ý, thật ra Thục Đoan muốn tạo cho hai người chút riêng tư thôi. 

- Thôi vậy tụi con đi đây_ Khải Huy tiếp lời ngay sau câu nói của Thục Đoan. 

- Con chào cô! 

Nhã Điềm đứng dậy bước ra ngoài, Khải Huy đã cất bước đi trước để lấy xe. 

Thục Đoan và mẹ Nam Thành đứng trước cửa trông cho đến khi hai người rời khỏi cổng thì cũng đi vào tiếp khách. 

Sau khi ra khỏi cổng, Nhã Điềm lại leo lên xe ngồi sau Khải Huy nó bảo cậu đến chợ để mua một bó hoa cúc. 

Hắn cũng làm theo yêu cầu của nó, mua hoa xong hắn chở nó thẳng đến mộ Nam Thành cách đó không xa, suốt quãng đường đi cả hai chìm trong im lặng chẳng ai nói với bất cứ ai điều gì. 

Đường đi đến mộ là một con đường khá vắng đầy cây cối ven đường, đến một bãi đất trống khá rộng hắn dừng lại, cả hai bước xuống xe. 

Dựng xe xong, Khải Huy đi trước dẫn đường cho Nhã Điềm. 

Đến khúc này đã là ngõ cục, nên không có ngôi nhà nào cũng chẳng có bất cứ ai lui tới cơn gió thổi qua đám lá xào xạc xa xa có tiếng chim vang vọng âm vực trầm thấp làm cho khung cảnh thêm hoang vu buồn tẻ. 

Ở đây có con rạch nhỏ nước chỉ có chút ít nhưng muốn qua đến bên mộ cũng phải đi qua một cây cầu bắt bằng một khúc cây. 

Khải Huy bước qua trước sau đó đưa tay nắm lấy tay Nhã Điềm kéo nó qua, cuối cùng cũng đến được mộ Nam Thành. 

Ở đây không chỉ có mộ Nam Thành mà còn có một số ngôi mộ khác giấy tiền vàng bạc bay khắp nơi, trời lại vừa tắt nắng cảnh tượng lại trở nên âm u. 

Nhẹ nhàng bước đến trước mộ Nam Thành, Nhã Điềm cúi xuống đặt bó hoa cúc trắng lên mộ cậu, từng động tác được thực hiện một cách nhẹ nhàng nhất giống như không muốn đánh thức một người đang ngủ say. Phải rồi đối với Nhã Điềm thì cậu dường như chưa bao giờ rời khỏi đây mà chỉ là đang ngủ say, nhìn vào gương mặt phúc hậu như một thiên thần trên tấm bia mộ là tim Nhã Điềm khẽ nhói lên. 

Trên bia mộ còn có những bó hoa cúc khác, nén hương còn đóm đỏ chưa tàn, có đám tro tàn gần đó có lẽ người nhà cậu vừa đến viếng. 

Khải Huy rút vài nén hương rồi thắp đưa cho Nhã Điềm ba nén hương hắn cũng cầm ba nén. Rồi lần lượt cắm lên lư hương trên mộ cậu. 

Nhã Điềm khụy gối một chân đưa tay sờ lên tấm bia mộ. 

- Cậu ở đây một mình chắc buồn lắm đúng không, lạnh lẽo lắm đúng không, tôi thật vô tâm khi bỏ mặc cậu ở đây. 

Nhã Điềm nói thật khẽ, rồi cười chua chát. 

Nhưng câu nói đó cũng đủ để Khải Huy nghe thấy kể cả nụ cười kia làm sao qua khỏi mắt hắn, điều đó làm lòng hắn thắt lại đau buốt. 

Nhã Điềm đứng dậy cười với Khải Huy. 

- Chúng ta về thôi cũng trễ rồi. 

- Hửm? À, về thôi. 

Đang chìm trong suy nghĩ Khải Huy hơi giật mình vì thái độ của Nhã Điềm. 

Nhã Điềm quay đầu lại nhìn bia mộ Nam Thành lần cuối rồi bước đi. 

\\\" Tôi về đây tạm biệt cậu, tôi sẽ quay lại thăm cậu trong một ngày gần đây, vĩnh biệt cậu-tình yêu đầu của tôi\\\" 

Bước trong vô thức Nhã Điềm quên mất có một cây cầu nó bước lên nhưng bị trật ngỡ là đã ngã nhào xuống rạch nhưng Khải Huy đã kịp thời kéo nó vào lòng, nó cảm thấy rất mệt mỏi nó đang cố kìm nén cảm xúc để không bật khóc, cán chặt môi đến bật máu, nó không phản kháng mặc cho hắn ôm nó vào lòng. 

Hai tay nó buông thỏng trong không trung không còn chút sức lực. 

Hắn ban đầu chỉ định đỡ nó nhưng cảm nhận được sự bất lực ở nó, hắn vòng tay siết chặt vòng ôm. 

- Muốn khóc thì cứ khóc cậu không cần che giấu trước mặt tôi. 

Cậu nói của hắn như động lực cho nó, nó bật khóc như một đứa trẻ, nó vùi đầu vào ngực hắn khóc nức nở. Cảm xúc như vỡ òa có lẽ bây giờ hắn chính là điểm tựa duy nhất để nó dựa vào. 

- Tôi đau...đau quá Khải Huy à...hức hức... 

Nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào nghe đau thắt lòng. 

- Tôi biết, vì thế hãy nói ra để tôi chia sẻ cùng cậu đừng tự dằn vặt bản thân như thế, cậu đau tôi cũng rất đau. 

- Tôi ...tôi ngốc lắm phải không? 

- Không có, là do cậu quá yêu cậu ấy thôi. 

- Tôi...sẽ...sẽ chỉ khóc lần này nữa thôi...hức...hức 

- Không cần như thế, khóc bao nhiêu lần cũng được chỉ cần cậu để tôi lau nước mắt cho cậu. 

Nước mắt Nhã Điềm đã làm ướt đẫm áo Khải Huy. Nói xong Khải Huy nhẹ đẩy nó ra đầu hắn hơi cúi nhìn thẳng vào mắt nó, hắn đưa hai ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Nhã Điềm. 

Nhã Điềm đưa cặp mắt long lanh, mi mắt còn vương vài giọt lệ nhìn Khải Huy. 

Khải Huy khẽ cười ngẩng đầu lên, đưa bàn tay nắm lấy tay nó. 

- Chúng ta về thôi, tôi đưa cậu về. 

Hắn dẫn nó qua bên kia rạch rồi đi đến lấy xe, mặc dù đã qua rạch nhưng bàn tay ấy vẫn cứng đầu không chịu buông. Vả lại tay người được nắm cũng không hề muốn buông. 

Nhã Điềm cảm thấy lòng ấm hẳn khi tay nó nằm trong lòng bàn tay hắn. 

Đến gần chiếc xe đạp Khải Huy mới buông tay ra, ngồi lên yên xe hắn xoay qua nhìn Nhã Điềm, hất hất mái tóc ra hiệu. 

- Lên xe đi, cậu định đứng đấy mãi à? 

- Tôi lên ngay đây. 

Nó mặt hơi đỏ vì ngượng không ngờ cảm xúc nó dâng trào đến thế khóc nức nở trên ngực hắn, còn nắm tay hắn chặt như vậy. 

Sau khi nó lên xe, hắn quay mặt về phía trước mỉm cười. 

Nó ngồi phía sau chỉ dám để tay nắm lấy một phần áo trên lưng hắn. 

Hắn đạp xe đi khỏi đó được một quãng thì lấy tay kéo hai tay nó lại với nhau thành vòng ôm quanh eo hắn. Nó định rụt tay lại nhưng hán giữ chặt qua nên nó không thể.

- Cậu muốn đo đường thì cứ buông tôi không chắc đường này không có ổ gà. 

Nó chẳng đáp trả mà siết chặt vòng ôm nhẹ tựa đầu vào lưng hắn. 

Hắn hơi giật mình vì hành động kia nhẫn tưởng nó sẽ phản kháng lại nhưng không ngờ... Bất giác hắn cảm thấy vui mỉm cười đầy mãn nguyện. 

Chiếc xe cứ thế lao đi dưới bóng mát của cây ven đường, nắng dìu dịu gió hiu hiu cứ thế hai con người cùng chiếc xe đạp nhẹ nhàng lướt trên đường. 

Có người ước rằng thời gian này đừng trôi đi quá nhanh, còn có người lại say sưa chìm trong giấc ngủ sau sự mệt mỏi vì khóc quá nhiều. 

---------------------   CHƯƠNG 4.1: HOÀI NIỆM 

\\\"- Vì sẽ có người khác thay tôi yêu cậu.\\\" 

Nhã Điềm ôm Khải Huy mà ngủ ngon đến khi về đến trước cửa nhà, Khải Huy dừng xe nhẹ gỡ tay nó ra nhưng cũng đúng lúc nó giật mình dụi dụi mắt. 

- Tới nhà rồi à? 

- Phải, tới rồi cậu vào nhà đi tôi về đây. 

Nhã Điềm bước xuống xe vẫy tay chào Khải Huy rồi đi thẳng vào nhà. 

Khải Huy đợi nó đóng cổng xong cũng đạp xe về mặc dù hắn biết tâm trạng nó lúc này cực kì tệ nhưng có lẽ nên để nó yên tĩnh một mình vậy. 

Nhã Điềm vào nhà thì lúc này ông Lâm đã đi làm về đang ngồi xem ti vi thấy ông thì Nhã Điềm nở nụ cười, chạy đến ngồi cạnh ông nũng nịu như đứa trẻ đòi quà. 

- Ba! Ba về rồi à, ba đã dùng gì chưa hay để con xuống bếp làm cho ba vài món nhé.

- Không cần đâu con gái ba ăn rồi, con mới về chắc cũng mệt thôi lên phòng nghĩ đi. 

Ông Lâm nhã nhặn xoa đầu con gái đầy yêu thương, đây là đứa con duy nhất mà ông yêu thương hết mực đã cố ý đi học xa nhà đã một năm mặc dù ông cũng đi thăm Nhã Điềm nhưng làm sao bằng thấy con gái mỗi ngày quanh quẩn trong nhà, chốc chốc lại nũng nịu. 

- Dạ vậy thôi con lên phòng đây, tối con nói chuyện với ba sau vậy. 

Đi được vài bước Nhã Điềm lại nhớ đến mẹ: 

- Thế mẹ đâu rồi ba? 

- Mẹ con sang nhà Nam Thành rồi. 

Bây giờ Nhã Điềm mới sực nhớ, nó nhớ là đã hẹn Thục Đoan ở đó vậy mà bây giờ lại về trước. 

Lúc đưa nó về, Khải Huy định ghé lại nhưng vì thấy nó ngủ say quá nên chở nó thẳng về nhà luôn dĩ nhiên là nó không thể nào nhớ là đã bỏ Thục Đoan lại đó. 

Nhã Điềm cũng chăng nói gì nữa nó chào ba rồi lại lên phòng, mẹ nó hôm nay cả buổi chiều chắc bận lắm không thể về nhà rồi, còn ba nó nghỉ trưa xong cũng phải đi làm xem ra buổi chều nay chỉ mình nó ở nhà thôi. 

Lấy điện thoại nó nhắn tin cho Thục Đoan. 

\\\" Tôi về nhà rồi cậu không cần đợi.\\\" 

Tít...tít tít...tít 

\\\" Tôi về rồi không cần lo, chúc cậu buổi trưa tốt lành\\\" 

Nhận được tin nhắn của Thục Đoan nó mỉm cười, Thục Đoan lúc nào cũng quan tâm nó như vậy. 

\\\" Cảm ơn cậu, chúc cậu buổi trưa tốt lành\\\" 

Nó trả lời tin nhắn xong thì để điện thoại lên bàn, nghĩ xem nó nên làm gì để đốt thời gian. 

Nghĩ vậy Nhã Điềm lôi một quyển tiểu thuyết ra đọc để đốt thời gian cho cả buổi chiều rãnh rỗi. Nó chợt nhận ra rằng trong phòng mọi thứ không hề thay đổi, vẫn những vị trí đó không có chút gì gọi là xê dịch. 

Nhưng mọi thứ vô cùng sạch sẽ không hề bám một chút bụi nào, xem ra trong suốt khoảng thời gian nó không ở đây mẹ nó vẫn luôn dọn dẹp phòng một cách cẩn thận. 

Cứ ngẫm nghĩ nó lại cảm thấy có lỗi có phải nó quá bất hiếu rồi không, chỉ vì tình cảm riêng tư non nớt trẻ dại mà quên mất ở bên cạnh vẫn còn có ba mẹ nó ở bên cạnh luôn ủng hộ và chăm sóc nó. 

Nhã Điềm chọn một quyển tiểu thuyết dày cộm mang tên \\\"Sẽ có thiên thần thay thế anh yêu em\\\", Nhã Điềm là vậy nó chỉ thích những loại sách nhẹ nhàng có tình cảm lãng mạn, ướt át một chút nhiều lần nó bị Khải Huy mắng là mơ mộng nhưng nó cũng chẳng để tâm. Vì đó là sở thích thì không ai có thể cản được. 

Cứ hễ có thời gian rãnh nó lại đem ra nghiền ngẫm có đôi lúc nó còn muốn khóc vì những đoạn quá cảm động, nếu không có Khải Huy ở cạnh thì còn may nếu có cậu ta ở cạnh thì lại mắng nó\\\" đồ ngốc\\\" hay đại loại là\\\" nhảm nhí\\\", \\\"đúng là mau nước mắt\\\" và rất nhiều câu khác nữa. Bất giác Nhã Điềm lại mỉm cười nghĩ lại mình con nít thật. 

Nhưng tâm trạng Nhã Điềm lại trầm xuống khi nghĩ đến Nam Thành, cậu chẳng mắng nó bao giờ mà chỉ nhìn nó bằng đôi mắt dịu dàng cử chỉ ôn nhu\\\" Ngốc à, đó chỉ là truyện làm gì có thật\\\", rồi cậu đưa tay xoa đầu nó. 

Phải rồi Nam Thành luôn như thế luôn dịu dàng như thế giá như ngày đó nó chịu bình tĩnh một chút thì có lẽ cậu đã không rời xa nó mà đến một nơi cô đơn lạnh lẽo như thế. 

Vì mãi nghĩ nên những chữ trên trang tiểu thuyết dù có đập vào mắt thì cũng chẳng thấm nổi, miên man chìm trong suy nghĩ Nhã Điềm chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay. 

Nhưng chính vì nó ngủ nên đã không biết có một người gửi tin nhắn cho nó. 

Thấy nó không trả lời hắn lại thở dài thườn thượt khẽ buồn, đôi mắt u uẩn không nói nên lời một năm qua hắn cũng gửi tin nhắn như thế nhưng không hề nhận được bất cứ tin trả lời nào, lâu lâu chỉ có một tin cộc lốc\\\" cảm ơn\\\" lạnh đến độ nước còn phải đóng băng. 

-------------------------- 

Con đường buổi sớm tràn ngập ánh nắng Nhã Điềm bước lang thang không có mục tiêu mà cũng chẳng có điểm dừng, trong làn sương hư ảo xa xa một bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt. 

Một chàng trai trong bộ đồ trắng toát, mái tóc đen đôi mắt đen sâu hoắm nhìn Nhã Điềm nở nụ cười. 

Đó không phải là người Nhã Điềm ngày nhớ đêm mong hay sao? Chẳng phải cậu đã đi xa rồi sao tại sao lại xuất hiện nơi này? Phải chăng ông trời cảm động lại đưa cậu trở về bên nó? 

Nhẹ cất bước đến cạnh người phía trước, đôi vai Nhã Điềm run lên, luồng gió lạnh từ đâu thổi đến làm Nhã Điềm cảm nhận rằng người trước mặt phát ra tia lạnh lẽo khó với tới. Đưa tay ra định chạm vào gương mặt kia nhưng không thể. 

- Cậu khỏe không? 

Chàng trai trong dáng dấp vô cùng ung dung và điềm tĩnh nhẹ đưa tay vuốt tóc Nhã Điềm hỏi Nhã Điềm khóe môi mỏng manh nhợt nhạt thỏ thẻ hỏi như thể sợ người con gái trước mặt sợ sệt hay giật mình. 

Trong vô thức một giọt nước mắt Nhã Điềm rơi, hai hàng lệ lăn dài trên gò má đã hơi gầy đi hơn trước, xanh xao hơn trước. 

Nhã Điềm chỉ im lặng trong nước mắt mím môi thật chặc để kìm nén nổi đau, nó không muốn nói ra một lời nào cả. 

Nó quá nhớ cậu trong phút giây hiện tại nó chỉ muốn nhìn thấy cậu dù chỉ là ảo ảnh nó cũng không muốn cậu tan biến trước mắt nó. 

- Ngốc à, đừng khóc. 

Đưa tay lau nước mắt cho Nhã Điềm, Nam Thành kéo Nhã Điềm vào lòng một cách dịu dàng, phảng phất sâu trong đáy mắt tia u buồn lẫn xót xa. Người con gái kia không còn mủm mỉm như trước không hồn nhiên như trước, mà đã xuống sắc hơn trước rất nhiều. 

Nhã Điềm quàng tay ôm chặc Nam Thành đã lâu rồi nó không được cậu ôm vào lòng, không được nghe những lời dịu dàng này từ cậu. Yêu cậu nó yêu cậu rất nhiều, thổn thức trong đêm nó vẫn thường gọi tên cậu vậy mà có bao giờ cậu chịu ra gặp nó đâu. Nếu đây là mơ nó không muốn mình sẽ tỉnh lại chẳng thà cứ như thế mà nó được ở cạnh cậu. 

Cái ôm nhẹ nhàng nhưng chất chứa đong đầy sự nhớ nhung khôn nguôi, nghẹn ngào Nhã Điềm khóc trong lòng Nam Thành. 

- Cậu đi tại sao...sao lại...bỏ tôi lại...lại một mình thế kia? 

- Tôi không muốn thấy người tôi yêu phải đau. 

Chất giọng nhẹ dịu ném vào không trong trong làn sương trắng đục đầy hư ảo, khung cảnh này là đâu là thiên đường hay địa ngục? 

Nhã Điềm không bao giờ quên trước khi đi cậu cũng đã nói với nó câu đó, từng lời như xé nát tâm can đau thắt tận tim gan. 

Cậu cũng từng nói sau khi cậu đi nó phải vui lên vì nó còn có một người ở bên cạnh nó, nếu người ở bên cạnh nó không phải cậu thì cậu sẽ truyền yêu thương của cậu cho người đó để cậu ta ở bên cạnh bảo vệ và yêu thương nó như chính cậu đã làm. 

- Cậu không ở...cạnh...cạnh tôi thì... Làm...làm sao tôi không đau. 

Tiếng nấc vẫn không ngừng phát ra làm ai nghe cũng phải nhói lòng, hã tâm tư Nhã Điềm có lẽ không ai có thể hiểu được bảo nó vui khi người nó yêu vì nó mà ra đi vốn không thể nào, bảo nó đến với người khác lại càng không. 

- Đùng khóc, cậu hứa sẽ vui khi tôi đi kia mà định thất hứa sao? 

Từng ngón tay thanh mảnh nhẹ thả lên làn tóc đen mướt dài tha thướt của Nhã Điềm, khóe môi khẽ cười. 

- Tôi không thất hứa...nhưng...nhưng tôi không thể dối lòng cậu hiểu không? 

Buông tay ra khỏi người Nam Thành, Nhã Điềm đối mặt với cậu trong đôi mắt đẫm lệ đầy khuất tất chất chứa u sầu. 

Đưa tay giữ lấy hai vai Nhã Điềm, Nam Thành nhìn thẳng vào mắt nó: 

- Cậu nghe rõ đây từ nay cậu phải sống cho cậu, cậu phải sống cho tương lai đừng sống mãi trong quá khứ như thế, cậu hãy xem như chưa từng có tôi tồn tại trong đời cậu. 

Chất giọng không có gì thay đổi vẫn ôn nhu nhưng giọng điệu đầy kiên quyết, cậu không muốn nó lưu giữ cậu trong kí ức nó nữa,nếu như thế đến bao giờ nó mới là chính nó. 

- Không thể nào,không thể nào...tôi không muốn nghe....không muốn nghe. 

Lắc đầu nguầy nguậy Nhã Điềm không muốn nghe, đã lâu nó chưa nhìn thấy cậu cớ sao vừa mới gặp cậu đã dùng những lời lẽ đó muốn gạt bỏ kí ức của nó, phải chăng cậu không yêu nó nữa nên muốn nó quên cậu đi. 

Nhã Điềm ôm chặc Nam Thành nó không muốn cậu xa nó nữa. 

Nam Thành nhẹ đẩy nó ra đưa tay lau nước mắt cho nó, mỗi giọt thấm đẫm nổi đau nổi nhớ nhung và cả một tình yêu bất diệt trong tim. 

- Tôi không thể ở bên cạnh cậu vì thế cậu phải biết chăm sóc cho bản thân hãy mở lòng đón nhận tình yêu mới, cậu muốn tôi vui thì hãy làm thế đi cậu hiểu không? 

Phải rồi không phải nó muốn cậu vui hay sao, nó biết cậu sẽ buồn khi thấy nó khóc thế nhưng tại sao nó vẫn khóc, thoáng kí ức giữa nó và cậu bị nó vùi lấp bằng những giọt nước mắt. 

- Tại sao cậu lại không ở cạnh tôi? 

Đưa tay quệt đi nước mắt, Nhã Điềm nhìn Nam Thành chờ đợi nguyên do tại sao cậu không muốn ở cạnh nó nữa, nó không tốt sao hay nó làm cậu buồn nên cậu bỏ nó mà đi. 

- Vì sẽ có người khác thay tôi yêu cậu. 

Giọng nói vừa dứt bóng Nam Thành dần xa và tan biến trong làn sương mờ đục. 

- Cậu đừng đi...đừng đi... Tại sao...tại sao cậu luôn bỏ tôi đi khi chưa được sự cho phép của tôi chứ. 

Nhã Điềm đi nhanh hơn để đuổi kịp Nam Thành, thất thanh gọi tên Nam Thành. 

- Nam Thành...Nam Thành, cậu ở đâu mau ra đây. 

Bỗng nhiên sau lưng Nhã Điềm vang lên tiếng gọi: 

- Nhã Điềm. 

Nhã Điềm xoay lưng nhìn về phía phát ra giọng nói, nó thầm vui mừng có lẽ Nam Thành đã chịu ra gặp nó. 

Nhưng nó thật sự không thể ngờ người nó gặp lại không phải Nam Thành. 

Một gương mặt vô cùng quen thuộc làm nó phải đứng sững tại chỗ. 

-----------------------------------   CHƯƠNG 4.2. HOÀI NIỆM 

\\\" Xem ra người lau nước mắt cho cậu vẫn là tôi.\\\" 

Nhã Điềm mơ màng nhìn người trước mặt, không lạ nhưng tại sao cậu ta lại xuất hiện trong tiềm thức của nó. 

- Khải Huy? 

Khải Huy cũng chẳng khác gì Nam Thành hắn chỉ nhìn nó cười trong bộ đồ trắng toát như thiên sứ, hai tay đút túi quần đầy thư thả thật sự trông hắn khác xa với thường ngày một vẻ đẹp điềm đạm và trong sáng của một thiên sứ. 

Nhã Điềm bước thật nhanh đến cạnh Khải Huy đứng trước mặt, nó đưa tay chạm vào nhưng hình ảnh hắn càng ngày càng lùi dần trong hư ảo nó với mãi vẫn không chạm được, nó cứ bước Khải Huy cũng mờ nhạt như Nam Thành hắn chỉ nhìn nó cười rồi khuất hẳn trong làn sương hư ảo. 

Đôi tay Nhã Điềm run run mong chạm tới hắn nhưng sao khó quá, trong lòng nó dấy lên nỗi sợ hãi tột độ, nó không muốn không muốn hắn cũng như Nam Thành đều rời xa nó. Tại sao những người con trai bên cạnh nó mỗi khi nó sắp chạm tới đều có ý định rời khỏi nó. 

- Khải Huy cậu đừng đi. 

Chất giọng yếu ớt cùng nỗi tuyệt vọng cùng cực choáng lấy Nhã Điềm. 

Màn đêm bao phủ chỉ còn lại Nhã Điềm trong bóng tối cùng nỗi cô đơn khí lạnh bao trùm Nhã Điềm cố hét thật to để tìm kiếm chút hi vọng. 

- Khải Huy, Khải Huy cậu ở đâu? 

-------------------- 

- Khải Huy! 

Nhã Điềm bật dậy thoát khỏi nỗi hoảng sợ mồ hôi lấm tấm trên trán, đưa tay quệt mồ hôi hóa ra những gì nó thấy chỉ là mơ, nó tự cười mình sao ngu ngốc Nam Thành đã đi rồi sao có thể xuất hiện trước mặt nó kia chứ, còn Khải Huy chẳng phải lúc sáng đã đi cùng nó hay sao làm sao có thể biến mất được cơ chứ. 

Tiếng hét của Nhã Điềm làm người nằm cạnh khẽ nhăn trán, đưa tay ngoáy ngoáy tai vì âm lượng kia phát ra quá lớn. 

- Nè, cậu nhớ tôi cũng đâu cần gọi tên tôi to như thế. 

Câu nói kia làm Nhã Điềm sực tỉnh, đây chẳng phải phòng nó sao, sao lại có tiếng nói của Khải Huy, xoay người sang bên cạnh mắt mở to để nhìn cho rõ chỉ sợ nó nghe nhầm hoặc dã nó vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ khủng khiếp vừa rồi. 

- Sao...sao cậu...cậu lại ở đây? 

Nói gì thì nói lúc nãy nó vừa mơ thấy hắn sắp biến mất trước mặt nó bây giờ gương mặt kia lại hiện rõ trước mặt nó cũng cảm thấy vui. 

Trong lúc Nhã Điềm chìm vào giấc ngủ không lâu, ba Nhã Điềm phải đi làm, mẹ nó cũng chưa về, ba nó thấy sắc mặt nó nhợt nhạt nhỡ lại xảy ra chuyện gì bỏ nó ở nhà một mình ông không yên tâm, nên bảo Khải Huy trông nhà hộ dù sao hắn cũng đã quen rồi sẵn tiện trông chừng Nhã Điềm. 

Khải Huy gửi tin nhắn mà chẳng thấy nó trả lời nên cũng đâm ra lo, được ba nó nhờ nên hắn khoác vội cái áo là chạy sang. 

Vừa bước vào phòng hắn đã thấy nó nằm ngủ mê man trên ngực lại úp quyển tiểu thuyết, hắn lại khẽ lắc đầu \\\" Đúng là thói mê tiểu thuyết vẫn không bỏ\\\". 

Nhẹ đóng cửa Khải Huy bước nhẹ đến bàn đọc sách, thấy điện thoại nó trên đó hắn lại khẽ cười\\\" Hóa ra vì ngủ nên mới không trả lời tin\\\". 

Hắn ngồi xuống với đại vài cuốn sách nhưng đâu đâu cũng toàn là tiểu thuyết nhìn mà phát chán, lục lọi mới tìm được vài cuốn sách khoa học hay trinh thám đành vậy ngồi đây vừa đọc vừa trông Nhã Điềm, hắn nhìn sắc mặt nó cũng khá nhợt nhạt. 

Vừa ngồi đọc lâu lâu hắn lại nhìn nó đang nằm co ro trên giường quyển tiểu thuyết thì bị nó vứt sang một bên từ lúc nào,bỗng hắn thấy từ khóe mi nó trào ra giọt nước trong suốt. 

- Cậu khóc sao Nhã Điềm?_giọng nói của hắn vô cùng nhỏ chỉ đủ để bản thân nghe thấy. 

Nhẹ đặt quyển sách xuống Khải Huy đến bên giường Nhã Điềm đưa tay lau nước mắt cho nó cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng chan chứa đầy tình cảm, hắn vén vài sợi tóc trên má nó. 

\\\" Xem ra người lau nước mắt cho cậu vẫn là tôi.\\\" 

Lê đôi mắt buồn nhìn nó, Khải Huy ngã người nằm cạnh đưa hai tay gối đầu mắt hướng lên trần nhà đầy suy tư. 

\\\"Chẳng lẽ trong một năm qua cậu sống trong quá khứ như thế sao?\\\" 

Thế là hắn cũng ngủ quên từ bao giờ quên bén việc trông nhà, nếu trộm vào chắc mất sạch rồi. Đang ngủ ngon bị tiếng hét kia làm giật mình ít ra cũng có chút khó chịu. 

- Sao tôi lại không thể ở đây? 

Mở mắt thức dậy,Khải Huy nghiêng người chống tay nhìn Nhã Điềm. 

- Đây...đây là phòng tôi kia mà. 

- Không biết, chắc tôi bị mộng du nên mới vào đây. 

Nhún vai một cái Khải Huy ngồi dậy, một tay chống lên mặt nệm, môi khẽ nhếch lên nụ cười ranh mãnh. 

Nhã Điềm trố mắt nhìn Khải Huy đang nói dối mà không chớp mắt, có ai mộng dù mà đi từ nhà này đến nhà khác không chứ lại còn vào phòng con gái nữa chứ, mộng du mà cũng biết lựa chọn chỗ ngủ. 

Nhã Điềm nhích người kéo chăn lên chùm quanh thân đầy đề phòng trông đến buồn cười. 

- Cậu ngủ đây bao lâu rồi? 

- Không rõ. 

Khải Huy cảm thấy rất muốn cười nhưng lại cố nhịn, đưa mặt mình lại gần mặt Nhã Điềm khóe môi vẽ nên nét cười. 

- Cậu làm gì đề phòng dữ vậy sợ không cầm lòng trước vẻ đẹp của tôi à? 

Ôi trời! Xem cái mặt ngạo nghễ của cậu ta kìa, thật đúng là không thể chịu nỗi. Nhưng đúng là hành động của Khải Huy vô cùng mờ ám làm tim Nhã Điềm đập nhanh mặt thoáng đỏ lắp ba lắp bắp. 

- Cậu...cậu định làm gì? 

- Cậu nghĩ một nam một nữ ngủ chung một giường thì sẽ làm gì? 

Dứt câu Khải Huy lại nở một nụ cười bí hiểm, khoảng cách càng ngày càng gần. 

Câu nói của Khải Huy như sấm ngang tai Nhã Điềm, cả hai đã bao tuổi chứ vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành sao cậu ta lại có ý nghĩ đen tối như thế. 

Mặt Nhã Điềm lại đỏ lựng, càng ngã về sau cuối cùng ngã hẳn ra nệm mở to mắt chẳng nói được gì. Khải Huy không buông tha cứ cúi mặt sát Nhã Điềm, đưa hai tay khóa hai bên đặt Nhã Điềm trong tư thế vô cùng dễ hiểu lầm. 

- Cậu...cậu... 

Lúc này Nhã Điềm không còn giữ bình tĩnh được nữa tim đập loạn xạ, quay mặt sang một bên mắt nhắm chặc đủ để kẹp chết một con ruồi, lúc này nó thầm kêu trời sao hành động của hắn lại thân mật thế không biết. 

Trong khi đó, Khải Huy đưa tay lên che miệng cười run cả vai. Nhưng vẫn muốn đùa không hề có ý buông tha cho nạn nhân tim sắp rớt khỏi lồng ngực. 

- Tôi thế nào? Sao không nhìn tôi? Sợ bị tôi làm cho siêu lòng à? 

Nhẹ xoay mặt nó đối diện mặt mình, đưa tay hờ hững vuốt tóc nó. 

- Không hề. 

Đáp thẳng thừng như thế nhưng lòng nó thì nhốn nháo cả lên. 

Nhã Điềm nhắm chặc mắt, mím chặc môi nó thật sự không biết hắn định làm gì đành im lặng chịu trận vậy. Nó đã quen với cái tính bá đạo này rồi, hắn chẳng bao giờ tha cho nó khi chưa đùa xong. Nó biết hắn đùa nhưng sao tim vẫn đập mạnh không ngừng, cơ hồ nếu hành động kia không dừng lại thì nó tắt thở mất. 

- Nè...nè đây là nhà...nhà tôi đó. 

Hòng vớt vát được chút gì đó dọa nạt người kia thôi ngay hành động kia. 

- Nhà cậu? Thì sao? 

Câu nói chẳng hề làm Khải Huy nao núng hay sợ hãi, hắn vẫn muốn xem Nhã Điềm dùng cách gì để bảo vệ mình nếu thú tính trong hắn nổi dậy thật. 

- Có...có mẹ tôi ở nhà đấy. 

Miệng không ngừng đưa ra lí do trong khi mắt vẫn nhắm chặc chẳng dám mở để đối diện gương mặt đầy gian xảo kia. 

- Mẹ cậu vẫn chưa về nhà cậu chỉ còn lại hai chúng ta thôi. 

Giọng điệu Khải Huy dõng dạc tuyên bố một câu dứt khoát dập tắt niềm hi vọng nhỏ nhoi trong Nhã Điềm, lần này thì kêu trời trời không thấu kêu đất không nghe. Ba từ\\\"hai chúng ta\\\" được Khải Huy nhấn mạnh ý bảo chỉ còn hai người nên cậu ta muốn làm gì cũng được. 

Lần này thì sét đánh ngang tai Nhã Điềm thật rồi. 

Khải Huy đưa tay nắm một lọn tóc đưa lên buông lời khen ngợi: 

- Tóc cậu thơm thật! 

- Không phải khen. 

Bây giờ Nhã Điềm đâm ra cáu kỉnh bực dọc vì hành động đùa càng ngày càng quá trớn kia. 

Thả tóc Nhã Điềm xuống, Khải Huy đưa tay chạm vào gương mặt rồi nhích xuống đôi môi buông lời ong bướm: 

- Da cậu cũng thật mịn, đôi môi cũng rất mềm. 

Sự va chạm xác thịt làm Nhã Điềm rùng mình, cậu ta có cần nói như thế không thật là làm tâm trí người ta phải mụ mị theo từng lời nói. 

Cánh cửa phòng bật mở như chiếc phao cứu sinh vớt lấy tâm hồn yếu ớt đang sắp bị Khải Huy mê hoặc. 

- Cạch. 

---------------------------------------------   CHƯƠNG 4.3: HOÀI NIỆM 

\\\"Nhưng có lẽ cậu nói đúng, bên cạnh tôi vẫn có người quan tâm tôi, trong phút xao động tôi đã bật khóc trong lòng cậu ấy cậu có giận tôi không?\\\" 

Thục Đoan được mẹ Nhã Điềm nhờ cậy sang thông báo cho Nhã Điềm. Mẹ nó có gọi điện thoại nhưng chẳng thấy bắt máy nên gọi cho Thục Đoan, mẹ nó lại không biết ba nó lại nhờ cậy Khải Huy. 

Tra chìa khóa vào ổ khóa mà mẹ Nhã Điềm đưa cho,Thục Đoan bước vào nhà thấy căn nhà vắng hoe nghĩ là Nhã Điềm đang ngủ nên cũng đi thẳng lên phòng, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy cảnh tượng đầy mờ ám trước mắt, mắt cô mở to hết cỡ nhìn hai con người trên giường: 

- À, tôi xin lỗi hai cậu cứ tiếp tục đi nhé. 

Phán một câu xanh rờn, Thục Đoan khép cửa lại vừa quay lưng đã nghe tiếng cười khúc khích. 

Đang cầu mong cứu tinh đến cứu vớt linh hồn bé bỏng của Nhã Điềm nào ngờ cứu tinh đâu chẳng thấy lại còn bị cho là đang làm chuyện mờ ám. 

Khải Huy quay sang nhìn Thục Đoan một cái, vừa nghe xong câu nói của Thục Đoan, Khải Huy lại nở nụ cười ma mị. 

- Mau tránh ra! 

Bây giờ Nhã Điềm chẳng cần nhân nhượng hay lùi bước nữa đã quá giới hạn chịu đựng rồi. 

Khải Huy đổi tư thế nhẹ bật người dậy khỏi giường: 

- Hóa ra cậu chỉ được có thế! 

- Gì? 

Nhã Điềm ngồi dậy mặt ngây ra chẳng hiểu Khải Huy ám chỉ điều gì, Khải Huy đi ra khỏi phòng trước khi khép cửa lại còn buông một câu bông đùa: 

- Ngoài những cái tôi khen nãy giờ cậu chẳng còn ưu điểm nào cả. 

- Cậu... 

Bây giờ Nhã Điềm hiểu cũng đã muộn cậu ta đã đóng cửa phòng và đi ra tự bao giờ. 

Nhã Điềm cũng bước xuống giường chải lại tóc, rửa mặt xong với lấy điện thoại trên bàn. Nó phát hiện có cuộc gọi nhỡ của mẹ nó và cả tin nhắn của Khải Huy, nó nhẹ nở nụ cười rồi cũng bước ra khỏi phòng. 

Khải Huy bước xuống tới phòng khách cũng đã nhìn thấy Thục Đoan đang ngồi trên ghế sô-pha, vừa nhìn thấy Khải Huy Thục Đoan mỉm cười một nụ cười châm chọc: 

- Ghê nhỉ? 

- Thường thôi! 

Khải Huy thốt lời cực kì thản nhiên không hề có ý phủ nhận hay che giấu. 

Thục Đoan không nhịn được cười nữa,cô bật cười thành tiếng, cười rung cả người. Mặc dù cô biết hai người chẳng hề làm gì nhưng cô vẫn muốn chọc tức thế thôi. 

Khải Huy đi đến ngã người ra ghế sô-pha, chẳng thèm đói hoài tới ánh mắt dò xét của Thục Đoan dành cho mình vì hắn đã quá quen rồi. Nhã Điềm từ trên phòng đi xuống đã nhìn thấy Thục Đoan cười vô tư lự lại đâm ra phát cáu. 

- Nhã Điềm lại đây ngồi đi! 

Chẳng thèm để ý đến gương mặt cau có của Nhã Điềm, Khải Huy giở giọng sai khiến ra uy hết mức, khẳng định chủ quyền đây mà. 

- Chà chà có người muốn giành làm của riêng luôn rồi kìa. 

Thục Đoan cũng thuận gió đẩy thuyền đã lâu cô chẳng thấy Khải Huy vui, từ ngày Nhã Điềm đi hắn không lao vào học thì bỏ luôn thói công tử tập đi làm thêm để nguôi đi nỗi đau mất thằng bạn thân, trốn tránh nỗi nhớ cô bạn thân. Nhưng nghĩ lại hắn cũng giỏi thật không vì thế mà sa đọa mà còn giỏi hơn trước biết suy nghĩ hơn trước, thậm chí bá đạo hơn trước. 

- Hai người nói năng lung tung gì đó? 

Nhã Điềm biết họ nói gì nhưng lãng tránh có lẽ là cách tốt nhất. 

- Không có gì. 

Thục Đoan giả vờ cầm tờ báo trên bàn lật qua lật lại nhưng chẳng biết có xem được gì không nữa chỉ biết trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười. 

- Cậu sang đây có chuyện gì không? 

Nhã Điềm đi lại ngồi cạnh Thục Đoan nhẹ nhàng hỏi, xem lời nói Khải Huy như gió thoảng qua tai. 

Ngước lên nhìn Nhã Điềm bây giờ Thục Đoan mới nhớ tới nhiệm vụ được giao phó vẫn chưa hoàn thành. 

- Đúng rồi, mẹ cậu bảo là nhà Nam Thành còn rất nhiều việc nên không về nấu cơm tối kịp bảo cậu tự chuẩn bị bữa tối, ba cậu cũng bận đi ăn với khách hàng vào buổi tối nên bảo cậu tự lo cho mình. 

- Chỉ có thế thôi à? 

- Ừm chỉ vậy thôi. 

- Vậy lát nữa cậu ở lại với tôi nhé, ở nhà một mình buồn chết được. 

Nói xong Nhã Điềm nhoẻn miệng cười nắm lấy cánh tay Thục Đoan lắc lắc đầy tinh nghịch. 

- Cậu đúng là trẻ con. 

Thấy Nhã Điềm lờ đi sự có mặt của mình Khải Huy tỏ ra không hài lòng, nhìn bộ dạng Nhã Điềm thì lại không kìm được tính đá đểu. 

- Cậu không nói chuyện người ta bảo cậu câm à? 

Nhã Điềm đã cố không đói hoài tới vì vụ lúc nãy bây giờ đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. 

- Thôi hai người cho tôi xin đi lúc nãy mới tình tứ như thế mà bây giờ đã cải nhau ỏm tỏi thật đúng là oan gia ngõ hẹp. 

Cả hai trố mặt nhìn Thục Đoan thốt ra câu nói: 

- Tình tứ?_đồng thanh tập một. 

- Thế chẳng phải lúc nãy trong phòng hai người rất tình tứ à? 

- Không hề._đồng thanh tập hai. 

- Đấy lúc nào cũng đồng lòng như thế có phải tốt hơn không? 

- Thôi không nói nữa cũng chiều rồi tôi vào chuẩn bị bữa tối đây cậu có vào giúp không thì bảo đừng ngồi đó nói năng lung tung. 

Nhã Điềm quắc mắt nhìn Thục Đoan, rồi bỏ vào bếp 

- Giúp chứ. 

Thục Đoan đứng dậy đi theo sau Nhã Điềm, bỏ lại Khải Huy ngơ ngác. 

- Nè còn tôi thì sao? 

- Cậu giúp thì giúp cho đàng hoàng còn không thì ngồi yên đó._Nhã Điềm quay lại nói giọng cảnh cáo. 

Khải Huy búng tay một cái đứng lên đi theo hai người vào bếp: 

- Tất nhiên tôi sẽ làm cho thật nghiêm túc. 

Cả ba cùng xông xả vào bếp mỗi người mỗi việc, phải nói trong số họ chẳng ai có tay nghề kém cả kể cả Khải Huy, nói Khải Huy là người con trai hoàn hảo thì cũng không hẳn nhưng nói hắn là người con trai tầm thường thì cũng không phải, phải hình dung bằng hai từ \\\"đa tài\\\". 

Chẳng mấy chốc bữa tối đã xong, cả ba cùng dọn ra bàn rồi cùng nhau ăn uống vui vẻ, dĩ nhiên trong lúc trò chuyện không thiếu sự chí chóe của Khải Huy và Nhã Điềm. 

Ăn xong, cả ba cùng gọt trái cây ăn tráng miệng ngồi tán gẫu được một lát, Khải Huy và Thục Đoan cũng ra về, căn nhà lại trở về trạng thái im ắng không chút tiếng động làm Nhã Điềm cảm thấy vô cùng buồn tẻ. 

Đợi mãi mà ba mẹ nó vẫn chưa về, xem ti vi được một lát nó cảm thấy chán cũng bỏ lên phòng. Nằm dài trên giường trong tiềm thức nó lại hiện lên những hình ảnh lung tung, nó nhớ đến giấc mơ. Giấc mơ mang màu buồn ảm đạm, sự xuất hiện của hai người con trai phải chăng số phận đang bắt nó đưa ra lựa chọn, phải chọn một trong hai. 

Nhưng thực chất đâu cần phải chọn, nếu có chọn nó chỉ có thể chọn quên người kia hay không quên mà thôi. 

Nghĩ mãi cũng chẳng được gì, nó mon men đến cạnh ngăn bàn lấy ra một quyển sổ, trong sổ toàn chữ những chữ những nét chữ yếu ớt mỏng manh đầy tâm trạng. Trong suốt một năm vừa qua nó đã cất giấu tâm trạng mình vào quyển sổ này, hằng ngày nó đều viết một chút để kể cho Nam Thành nghe về những gì mà nó trải qua trong một ngày. 

Nó biết Nam Thành chẳng thể nghe được những gì nó nói nhưng nó vẫn muốn nói, muốn kể cho cậu biết cảm giác hụt hẫng khi không có cậu bên cạnh nó. 

Hôm nay nó cũng viết, lại cầm bút nét chữ nghiêng nghiêng nắn nót từng dòng chữ trên trang giấy trắng tinh. 

\\\" Nam Thành! Cậu có nghe tôi gọi không? Lúc sáng tôi có đến thăm cậu nhưng chắc cậu ngủ say quá nên không biết tôi đến, hôm nay tôi đã thất hứa với cậu, tôi hứa sẽ luôn mỉm cười khi cậu ra đi thế nhưng tôi đã không làm được. Nhưng có lẽ cậu nói đúng, bên cạnh tôi vẫn có người quan tâm tôi, trong phút xao động tôi đã bật khóc trong lòng cậu ấy cậu có giận tôi không? Tôi đã trở về và sẽ không đau buồn nữa, tôi hứa sẽ sống cho tôi như lời cậu nói, sẽ quan sát tìm một người mà cậu giao trọng trách sẽ yêu thương tôi, đổi lại cậu cũng phải vui bên ấy nhé! 

Nhã Điềm nhớ cậu!\\\" 

Quyển sổ đã gấp lại, Nhã Điềm hít thở thật sâu, ánh mắt hiện lên tia gì đó cương nghị. Nhã Điềm đến bên giường ngã người rồi chìm vào giấc ngủ, nó mong sao giấc ngủ sẽ là nơi bình yên nhất nơi nó sẽ sống trong ảo tưởng của riêng nó. Cũng có thể sau giấc ngủ nó sẽ gạt đi tất cả để làm lại từ đầu.   ------------------------------------   CHƯƠNG 5.1: BƯỚC NGOẶT 

\\\"Bây giờ cô ấy vẫn chưa phải bạn gái tôi, nhưng sau này không chỉ là bạn gái tôi mà còn là vợ tôi, cậu nhớ rõ đó tôi nói được sẽ làm được.\\\" 

Mọi thứ dường như im ắng trong buổi sớm mai, vẫn như thường lệ hôm nay Nhã Điềm thức dậy sớm để tập thể dục. 

Vừa ra tới cổng nó đã thấy bóng dáng Khải Huy, nó nhìn Khải Huy hơi ngạc nhiên nhưng sau đó khẽ cười. 

- Chào buổi sáng, cậu đến sớm vậy? 

- Tôi không đến sớm là cậu thức dậy muộn. 

Khải Huy nhìn nó đáp hờ hững rồi cười nhẹ ,cả hai cùng nhau chạy bộ trên đường quen thuộc còn âm ẩm sương sớm, gió táp vào mặt se se lạnh, tuy nhiên hai người không hề có cảm giác lạnh mà lại là cảm giác ấm áp len lỏi trong tim nhưng chẳng rõ đó là cảm giác gì. Phải chăng vì được bên cạnh nhau nên thế? 

Cả hai chạy sắp đến cuối đường thì vòng trở lại để về nhà, suốt dọc đường cứ im lặng như thế, lâu lâu lại nghe tiếng hối thúc của Khải Huy. 

- Nè, Nhã Điềm cậu có thể nhanh lên một chút không? 

- Cậu là con trai đó sao mà chẳng chịu chạy chậm lại một chút, đây là chạy bộ chứ không phải thi thố. 

Mặc dù rất muốn chạy nhanh nhưng chân ngắn làm sao bì kịp chân dài, bước chạy Nhã Điềm chậm dần chậm dần rồi dừng lại chống hai bên đầu gối thở hổn hển. 

- Cậu...cậu không mệt nhưng tôi mệt đó. 

- Biết ngay mà, cậu chẳng thể nào cố gắng hết đoạn đường lần nào chả vậy. 

Khải Huy dừng bước chạy, quay đầu lại nhìn nó lắc đầu, rồi bước chân sải dài đi đến đứng trước mặt nó. Bóng dáng cao lớn sừng sững trước mặt làm Nhã Điềm mém chút là ngã về phía sau chưa kịp hoàn hồn Khải Huy lại xoay lưng về phía Nhã Điềm, khụy một bên gối hạ thấp người, cất giọng thờ ơ. 

- Lên đi! 

Nhã Điềm mở mắt to nhìn người đang trong tư thế sẵn sàng có chút kinh ngạc hỏi một cách ngu ngơ: 

- Lên làm gì? 

- Tôi cõng cậu về. 

Khải Huy chẳng buồn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn kia, chỉ nhẹ thở dài. 

- Thật không? 

Vẫn tưởng Khải Huy đùa giỡn, Nhã Điềm hồ nghi hỏi lại nhưng đôi môi lại khẽ cười hơi nghiêng đầu nhìn Khải Huy. 

Khải Huy bắt gặp ánh nhìn kia, lại cảm thấy khó chịu quay mặt qua hướng khác buông giọng hờ hững. 

- Cậu có lên không thì bảo, lắm chuyện. 

- Lên chứ, lên chứ. 

Nhã Điềm nhẹ đưa tay quàng lấy cổ Khải Huy dựa người vào tấm lưng phía trước, tựa đầu vào một bên vai Khải Huy, Khải Huy khẽ cười rồi đứng lên dượm bước đi. 

Đây chắc là sự khởi đầu của Nhã Điềm, nhưng Nhã Điềm cảm thấy rất bình yên khi ở cạnh Khải Huy lại không rõ nguyên do cứ cho rằng đó là tình bạn nhưng sao nó cảm thấy điều đó rất đặc biệt chẳng thể lí giải được. 

Khải Huy cũng cảm thấy vui vì hắn không phải chưa từng cõng nó nhưng từ khi ra bản thân yêu nó hắn chưa bao giờ cõng nó bởi lẽ lúc hắn nhận ra bản thân yêu nó thì nó và Nam Thành đã là một đôi, tất nhiên lúc đó hắn chẳng còn cơ hội để làm việc này. Đôi khi chỉ giỡn hơi thân mật đã cảm thấy có lỗi với Nam Thành rồi, nhưng làm sao tránh được việc giỡn hớt khi cả hai đã quá thân. 

- Cậu có mệt không, để tôi xuống đi tôi có thể tự đi được rồi. 

- Sắp đến nhà rồi. 

- Chính vì sắp đến nhà tôi mới bảo cậu để tôi xuống. 

- Tại sao? 

Khải Huy cứ giả vờ như không biết, nó lại sợ mọi người nói lung tung nên muốn xuống. 

Nhã Điềm thực sự không biết nên phải trả lời sao cho phải vì đây đâu phải lần đầu tiên hắn cõng nó nhưng lần này nó có cảm giác ngượng nếu để mọi người nhìn thấy đặc biệt là ba mẹ nó và ba mẹ hắn. 

- Chẳng tại sao, tôi chỉ muốn xuống thôi. 

Bí quá chẳng đưa ra được lí do gì, nhưng lí do này vốn không hề thuyết phục vì điệu bộ của Nhã Điềm nói cho người kia biết rằng nó đang ngượng. Sao lúc nãy đồng ý cho hắn cõng lại không nghĩ đến chuyện này. 

Nhíu mày ngờ vực câu trả lời, Khải Huy vẫn cố vặn vẹo: 

- Lí do đơn giản vậy sao? 

- Tôi...tôi sợ bạn gái cậu hiểu nhầm. 

Khải Huy giật mình ho khan một tiếng, đây là lí do gì đây rõ ràng biết hắn chưa có bạn gái mà còn đưa ra lí do này. Khải Huy không nhịn được cười nhẹ: 

- Cậu biết tôi có bạn gái rồi sao? 

-... 

Nhã Điềm như cứng người sau câu nói của Khải Huy, trong phút chốc như xuất thần không kịp hiểu những gì Khải Huy nói. Có cảm giác gì đó dâng lên khó chịu trong mớ cảm xúc hỗn độn hơn tơ vò. Chỉ là hắn thừa nhận có bạn gái sao nó thấy khó chịu, hụt aẫng trong lòng. Cho dùv aậy nó ẫn sẽ cười. 

- Sao không trả lời? 

Mới nghe Nhã Điềm liếng thoắng thế mà lại đột nhiên im lặng, lại thấy lạ nhưng Khải Huy lại nhếch môi cười. 

- Tôi...tôi chỉ đoán thôi không ngờ trúng thật, thế hôm nào cậu giới thiệu cho tôi biết đi._nói xong Nhã Điềm cười hì hì như nghe chuyện vui trái lại trong tim lại có cảm giác lạ, muốn Khải Huy đừng thừa nhận đã có bạn gái. 

Nó từng biết Khải Huy thích nó nhưng nó chưa bao giờ thừa nhận cũng chưa bao giờ cho Khải Huy ngay cả khi Nam Thành đã ra đi nó vẫn giữ hình bóng ấy trong lòng, thế nguyên cớ gì nó cảm thấy không vui khi Khải Huy tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. 

Nghe câu này thì lại làm Khải Huy choáng váng, lúc nãy hắn còn tưởng nó ghen nên mới im lặng bây giờ còn kêu hắn giới thiệu, xem ra nó chẳng có cảm giác gì với hắn cả. 

- Cậu thật sự muốn biết? 

- Tất nhiên rồi, ai chọn cậu chắc phải đi khám mắt rồi. 

Câu này càng làm Khải Huy không nhịn được, thốt giọng lạnh băng hờ hững buông tay, chẳng lẽ yêu hắn thì trái đất sụp đổ hay sao, nó không định cho hắn cơ hội nào sao? 

-Xuống! 

Nhã Điềm cũng may đang quàng cổ Khải Huy nên không đáp đất cả thân người ,nhưng vì bị buông tay bất ngờ nên cũng hơi chới với. 

- Nè, cậu không thể từ từ thả tôi xuống à mém chút là nằm dưới đất rồi. 

Khải Huy lẳng lặng bước đi trước, gương mặt khó chịu: 

- Tôi không quan tâm. 

- Cậu giận à, tôi chỉ nói bạn gái cậu một chút cậu giận rồi sao? Thương bạn gái thế à?

-... 

Nhã Điềm cố chạy theo Khải Huy đôi mắt chớp chớp long lanh nhìn Khải Huy. 

Khải Huy dừng bước, xoay qua Nhã Điềm nhìn nó một cái chẳng nói chẳng rằng hai tay đút túi quần lắc đầu rồi bỏ đi. Hắn thật sự không biết nó giả vờ không biết hay ngốc đây nữa, nhưng cũng phải hắn đã bao giờ bày tỏ với nó đâu. 

- Nè, cậu không trả lời là ý gì? 

Nhã Điềm nói mà không để ý là đã đến nhà, Khải Huy đột nhiên dừng lại, quay phía sau hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, Khải Huy đưa tay luồng qua mái tóc dài, bất giác Nhã Điềm rùng mình lùi lại vài bước nhưng Khải Huy đã giữ tay phía sau gáy Nhã Điềm, kéo nó lại gần đưa đôi môi mấp máy phả hơi nóng vào vành tai nó. 

- Bây giờ cô ấy vẫn chưa phải bạn gái tôi, nhưng sau này không chỉ là bạn gái tôi mà còn là vợ tôi, cậu nhớ rõ đó tôi nói được sẽ làm được. 

Nói xong Khải Huy buông Nhã Điềm ra môi khẽ cười rồi quay đầu bước đi. Nhã Điềm thì mở to mắt nhìn hành động của Khải Huy, chưa kịp định thần đã bị câu nói kia áp chế tinh thần. Hắn nói với nó những điều đó để làm gì? Tại sao bắt nó phải nhớ? Người hắn ám chỉ là ai? 

Nó cố lắc lắc đầu xua đi những câu hỏi trong đầu đang xuất hiện ngày càng nhiều, kể cả suy nghĩ hiện tại của Khải Huy nó cũng khó nắm bắt được. 

- Nhã Điềm sao con không vào nhà đứng đó làm gì? 

Ba nó chuẩn bị đi làm, thấy nó cứ đúng sững trước cổng nhìn về một hướng đem lòng nghi hoặc. 

- Dạ không có gì con vào ngay đây, ba đi làm à? 

- Ừm ba đi làm, con vào nhà ăn sáng đi mẹ con chuẩn bị sẵn rồi đấy 

Ba nó dẫn xe máy ra khỏi cổng ngước theo hướng nhìn của nó nãy giờ thì thấy bóng dáng của Khải Huy ông khẽ cười. 

- Con vào nhà đây, chúc ba đi làm vui vẻ! 

- Ừm, tạm biệt con gái. 

Thoáng thấy nét cười của ba nó, nó nhanh chóng vào nhà như có lực hút. Ba nó nhẹ lắc đầu rồi cũng khởi động xe đi mất. 

Nó đi vào nhà tắm rửa sạch sẽ rồi cũng xuống dùng bữa sáng với mẹ nó. Nó có quyết định mới để bắt đầu lại từ đầu, nó sẽ quyết định chuyển trường. 

- Mẹ à, còn ba tuần nữa là nhập học rồi con quyết định chuyển trường. 

- Không phải điều kiện học ở trường Đăng Du rất tốt sao, sao lại chuyển? 

Mẹ nó đang ăn cũng hơi bất ngờ lúc trước nó quyết định đi học thật xa bây giờ lại quyết định chuyển trường không lẽ nó quyết định đi xa hơn nữa sao, trong lòng bà không khỏi lo sợ. 

- Mặc dù trường có điều kiện học rất tốt nhưng không phải nó xa nhà quá hay sao? 

Nó vẫn thản nhiên gắp thức ăn chẳng để ý đến sắc mặt của mẹ nó. 

- Thế con sẽ về đây học đúng không? 

- Vâng! Thế mẹ muốn con đi xa hơn à? 

Mẹ nó nghe nó nói vậy mừng vô cùng rốt cuộc nó cũng chịu hồi tâm chuyển ý trở lại đây học. 

- Tất nhiên là không rồi, thế con định học ở trường nào? 

- Trường chuyên Đăng Phương. 

- Con không chuyển một trường gần đây được hay sao, đó vẫn là trường xa nhất ở đây. 

Mẹ nó thở dài mặc dù không muốn ép nó nhưng nói là chuyển trường mà phải học ở xa lại là trường chuyên thì vẫn phải ở kí túc xá vẫn xa nhà thì cũng đâu có gì khác biệt. 

- Nhưng chẳng phải Thục Đoan và Khải Huy đều học ở đó sao? 

Nó vẫn chẳng có gì là nao núng với việc thở dài của mẹ nó. 

- À, sao mẹ lại quên chuyện này nhỉ thôi vậy cũng được nhưng con đã nói với ba con chưa? Vả lại nghe nói phải thi tuyển con đã nộp hồ sơ dự thi chưa? Còn nữa con có chắc là thi vào đó được không? 

- Mẹ à đừng hỏi con nhiều như thế con làm sao mà trả lời kịp. Đầu tiên con vẫn chưa nói với ba con định tối nay sẽ nói. Thứ hai con đã nộp hồ sơ dự tuyển rồi. Thứ ba, trường Đăng Du cũng là trường chuyên thậm chí còn khắc khe hơn cả Đăng Phương thì hà cớ gì con lại không đủ năng lực vào Đăng Phương. 

Nghe nó nói mẹ nó chỉ gật gù cũng chẳng nói gì nữa, bởi lẽ nó quyết định thay đổi thì đã tốt lắm rồi bây giờ còn học chung với Khải Huy và Thục Đoan thì càng tốt chứ sao, nên bà cũng chẳng phản đối làm gì. 

Coi như Nhã Điềm tự vạch ra bước ngoặt cho mình vậy. 

-----------------------   CHƯƠNG 5.2: BƯỚC NGOẶT 

\\\" Nếu như lúc trước tôi từ bỏ cậu thì lần này tôi sẽ không bao giờ buông tay cậu\\\" 

Màn đêm tĩnh mịch lại bao trùm lên thôn xóm, bên trong căn nhà có bờ rào dày đặc dây thường xuân mọi ánh đèn đã bật mở, tiếng nói cười râm rang của một gia đình nhỏ. 

- Ba con có chuyện muốn nói. 

Gian phòng đang ồn tiếng ti vi cùng tiếng nói đột nhiên Nhã Điềm chạy lại cạnh ba nó ôm lấy cánh tay ông nhẹ nhàng trông gương mặt vô cùng nghiêm túc. Ba nó khẽ cười đưa tay vuốt tóc vỗ về đầy yêu thương. 

- Có chuyện gì con gái nói ba nghe xem nào! 

Nhã Điềm nở nụ cười, đưa tay rót cốc trà trên bàn đưa cho ba nó. 

- Con muốn chuyển trường. 

Ba nó đón lấy cốc trà từ tay nó có chút ngạc nhiên, ông uống một ngụm trà rồ cũng lấy lại vẻ bình thường. 

- Nếu con cảm thấy ổn thì có thể chuyển, thế nhưng con định học trường nào? 

Nhã Điềm vẫn cười, một nụ cười đơn thuần bảo rằng \\\"ba đừng lo\\\". 

- Con ổn, con định thi vào trường chuyên Đăng Phương. 

- Ba tin vào quyết định của con. 

Ba nó ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng mà vỗ về nếu nó đã nghĩ thông suốt và có quyết định như thế ắt hẳn nó đã quên đi những đau buồn kia. 

Nhã Điềm ôm chặt ba nó, lúc nào sự ấm áp cùng ba nó cũng là động lực lớn nhất để nó đứng dậy và có niềm tin hơn vào quyết định của bản thân. 

- Hai cho con nói xong chưa dùng trái cây đi. 

Mẹ nó ngồi nãy giờ chứng kiến mà có chút bùi ngùi, nhưng thấy đứa con gái mà họ yêu thương quay về bên cạnh há gì lại không vui chẳng phải bây giờ cả nhà đang quay quần bên nhau hay sao. 

Nhã Điềm buông ba nó ra lại ngồi bên cạnh mẹ nó cười toe, cả nhà lại cùng nhau vui vẻ. 

Hồi lâu lại nghe tiếng chuông cổng, Nhã Điềm chạy ngay ra mở cổng. Vừa mở cổng nó đã bắt gặp một khuôn mặt anh tuấn đập vào mắt, dáng người cao hơn nó cả cái đầu, mái tóc lòa xòa ươn ướt cả người toát ra hương thơm nam tính chắc vừa mới tắm xong. Trong chiếc áo sơ mi sọc ca rô đỏ, quần jean sẫm màu, bên cạnh là chiếc xe đạp, lúc này thì thực sự Nhã Điềm phải đánh giá là \\\"đẹp trai\\\". Nhã Điềm chớp chớp mắt nhìn người trước mặt. 

- Nhìn tôi làm gì? Định đứng đây cả buổi sao? 

- Hửm? Không có, tôi chỉ định hỏi cậu bữa tối vừa mới xong cậu qua đây có chuyện gì? 

Khải Huy chỉ nhếch môi một cái: 

- Qua đây thỉnh an ba mẹ vợ. 

- Cậu..._ Nhã Điềm cứng người chẳng nói được lời nào dù biết những lời kia là đùa cợt nhưng sao nó cảm thấy không thoải mái. 

- Ai vậy Nhã Điềm sao không vào?_ nghe nó mở cửa nãy giờ mà chưa có ai vào nên mẹ nó gọi vọng một tiếng. 

- Dạ! Là Khải Huy, chúng con vào ngay đây. 

Nó mở cửa để Khải Huy dắt xe vào trong, khóa cổng lại cả hai cùng đi vào. 

- Con chào cô chú!_Khải Huy nhẹ gật đầu chào hỏi một cách lễ phép. 

- Khải Huy à, ngồi đi con. 

Bà nó điềm đạm nở nụ cười, gọi Khải Huy lại ngồi cạnh. Trong thời gian qua thỉnh thoảng vài ba ngày Khải Huy lại sang đây đánh cờ với ông bằng không có những trận bóng đá thì cả hai chú cháu cùng nhau bàn luận đôi khi còn có ba của Khải Huy. 

Nhã Điềm thì đi đến tủ lạnh rót một cốc nước cho Khải Huy. 

Khải Huy ngồi cạnh ông, hai tay đan vào nhau, dáng ngồi đứng đắn mà lãng tử. Đưa mắt về phía mẹ nó, môi khẽ cười: 

- Cô gọi con sang đây có gì không ạ? 

- Cũng không có gì, cô chỉ muốn hỏi con về việc thi vào trường mà con đang học, có tổ chức thi tuyển lớp mười một hay không? 

- Theo con được biết thì có, sẽ tổ chức cùng lúc với thi tuyển lớp mười nhưng vì sỉ số năm nay khá đông nên chỉ tiêu trường tuyển học sinh khối mười một chỉ đúng một trăm người có điểm cao nhất. 

- Cậu uống nước đi!_Nhã Điềm đi đến cũng chú tâm lắng nghe những gì Khải Huy nói, Nhã Điềm đưa cốc nước cho Khải Huy xong cũng ngồi cạnh đó. 

Khải Huy đưa ánh mắt nhìn Nhã Điềm khóe môi cười nhẹ: 

- Cảm ơn!_ Khải Huy uống ngụm nước lại tiếp tục nói. 

- Nhưng sao cô lại muốn biết chuyện này ạ? Bộ có ai muốn thi vào sao ạ? 

Ba mẹ Nhã Điềm nhìn nhau cười một cái, ông bà biết nếu Khải Huy biết Nhã Điềm định thi vào thì sẽ vui đến mức nào. 

- Là Nhã Điềm muốn thi vào. 

Ba nó uống ngụm trà lại nhàn nhạt trả lời. Khải Huy thì đưa mắt ngạc nhiên nhìn ba nó rồi quay sang nó đang ngồi cạnh. 

- Thật không? 

Nhã Điềm đang mãi lắng nghe ba nó nói đột nhiên giật mình khi bắt gặp ánh mắt hoài nghi của Khải Huy nhìn mình chờ đợi câu trả lời. 

- Thật! Gạt cậu làm gì._Nhã Điềm gật gật đầu cười cười. 

Khải Huy nở nụ cười, ánh mắt hiện lên tia vui mừng, đưa tay ôm lấy Nhã Điềm hầu như hắn đã không còn khống chế được bản thân. Nhã Điềm bị ôm bất ngờ kinh ngạc và cả sự nghẹt thở, đưa tay đánh vài cái vào lưng Khải Huy: 

- Buông...buông ra cậu muốn siết tôi chết sao? 

Khải Huy buông nó ra mặt cả hai ửng đỏ, Nhã Điềm thì ho sặc sụa. 

Khải Huy đưa tay gải gải đầu ra chiều hối lỗi: 

- Xin...xin lỗi cậu có sao không? 

Nhã Điềm quắc mắt nhì Khải Huy: 

- Không sao mới là lạ. 

Khải Huy vẫn vậy nhìn nó cười trừ. Nó chẳng thể nào biết được khi biết nó sắp ở cạnh hắn thì hắn đã vui đến mức nào, lúc ôm nó vào lòng nhẫn tưởng rằng sẽ không bao giờ buông nó ra cứ giữ nó mãi bên cạnh hắn. 

- E hem..._ ba nó hắng giọng một cái lại nhìn mẹ nó cười. 

Hắn bây giờ mới ý thức nơi đây có người lớn, quay sang gải đầu ngại ngùng. 

- Con xin lỗi, con vui quá! 

- Không sao, thôi hai con nói chuyện đi hai cô chú lên phòng nghỉ đây. 

- Dạ, cô chú ngủ ngon! 

- Ba mẹ ngủ ngon! 

Ba nó nói xong cũng cùng mẹ nó lên phòng nghỉ sớm, nói tà ý đi một chút là nhường không gian riêng tư. 

Đợi ba mẹ nó đi lên phòng, Khải Huy cũng lấy lại tư thế ban đầu đầu hơi cúi rồi nghiêng đầu hỏi Nhã Điềm: 

- Cậu chắc là muốn chuyển trường chứ? 

- Chắc, tôi đã suy nghĩ kĩ rồi. 

- Vậy cậu chuẩn bị kĩ đi một tuần nữa là thi tuyển rồi. 

- Tôi nhớ mà, chắc chắn đậu._Nhã Điềm nhìn Khải Huy cười, ra hiệu lòng tin vững vàng. 

Khải Huy nhếch môi cười, đưa tay xoa đầu nó: 

- Cậu đúng là tự tin quá rồi. 

- Tôi không nói quá đâu tôi có lòng tin mà. 

- Được được, đằng nào tới đó hẳn biết. 

Mặt Nhã Điềm có chút không cam tâm nhưng cũng chẳng nói thêm gì vì lần nào đôi co nó cũng thua nên im lặng là thượng sách. 

Khải Huy uống ngụm nước rồi đứng dậy tạm biệt nó ra về. 

- Thôi tôi về đây, chúc cậu ngủ ngon! 

- Tạm biệt ngủ ngon. 

Nhã Điềm tiễn Khải Huy rồi cũng quay trở vào, khóa cửa rồi cũng vào phòng. 

Lại ngồi vào bàn đọc sách, đôi mắt trầm tư. Vẫn quyển sổ đó, vẫn nét chữ đó in hằn vào trang giấy: 

\\\"Nam Thành, cậu thấy không mọi người đều rất ủng hộ quyết định của tôi. Tôi cũng tin bản thân sẽ làm được sẽ không làm mọi người thất vọng. Cậu cũng ủng hộ tôi phải không? Có Khải Huy bên cạnh tôi có một chút vững tin không biết rằng điều đó chứng minh được gì?\\\" 

Quyển sổ khép lại một ngày nữa lại trôi qua trong bình yên và tĩnh lặng. 

Nhã Điềm nhận được một tin nhắn, môi khẽ cười nhanh tay trả lời tin: 

\\\" Tôi không dư hơi mà mơ thấy cậu, chúc cậu ngủ ngon!\\\" 

Trả lời tin nhắn xong, nó leo lên giường chìm vào giấc ngủ. 

-------------------------- 

Khải Huy về đến nhà chào ba mẹ hắn một tiếng: 

- Thưa ba mẹ con mới về! 

- Ừm, cô Lâm gọi con sang đó có gì không?_ba hắn đang xem ti vi cũng để ý đến sắc mặt của hắn có vẻ vui hơn lúc đi thì phải. 

- Dạ cũng không có gì, chỉ là hỏi về việc thi tuyển, Nhã Điềm muốn thi tuyển vào trường con đang học. 

Khải Huy ngã người ra ghế sô-pha bình thản trả lời nhưng giọng điệu lại đầy phấn khởi. 

- À, ra thế, tội nghiệp con bé vậy cũng tốt. 

Mẹ hắn cũng ngồi đó chỉ nhẹ gật đầu cười hiền hòa sao lại không biết tâm tình con trai mình chứ. 

- Thôi nếu không còn gì con lên phòng, ba mẹ ngủ ngon. 

- Ngủ ngon con trai!_mẹ hắn vẫn ngồi đó cười hiền từ xem ra con trai bà đã hồi sinh thì phải. 

Khải Huy ngã người lên giường, mắt dán lên trần nhà, đưa tay gối đầu, có ánh sáng lạnh bạc le lói từ chiếc khuyên tai. Tuy vậy sâu trong đôi mắt hiện tia vui mừng cùng ấm áp. 

\\\" Nếu như lúc trước tôi từ bỏ cậu thì lần này tôi sẽ không bao giờ buông tay cậu\\\" 

Khải Huy với tay lấy điện thoại: 

\\\" Chúc cậu ngủ ngon, nhớ mơ thấy tôi đấy\\\" 

Vừa gửi tin đi đã có tin gửi lại, hắn khẽ cười rồi cũng theo lời chúc mà ngủ thiếp đi. 

----------------------------------   CHƯƠNG 5.3: BƯỚC NGOẶT 

\\\"Trong tiềm thức của nó cậu so với người con trai kia có bao nhiêu phần trăm ảnh hưởng.\\\" 

Cuối cùng cái ngày mà Nhã Điềm mong đợi cũng đến, ngày sẽ mang đến một cuộc sống mới cho chính bản thân. 

Ngày hôm nay, từng áng mây trôi nhè nhẹ bồng bềnh trên bầu trời xanh biếc. 

Tia nắng sớm từng tia yếu ớt dần phản chiếu trên nền trời trong xanh, nhìn vào đấy là cả ánh hào hoang soi rọi khắp nơi mang đến cho con người ta niềm tin và hi vọng mãnh liệt. 

Từ sáng sớm Nhã Điềm đã tất bật thức dậy để chuẩn bị thật kĩ cho ngày thi tuyển của mình. Vừa mới bước ra khỏi cổng, Nhã Điềm đã thấy hai vệ sĩ hộ tống đến trường, một nam một nữ trong trang phục học sinh vô cùng lịch thiệp cùng hai chiếc xe đạp. 

Đặc biệt, Nhã Điềm tự đạp xe riêng của mình không cần ai phải chở, Khải Huy và Thục Đoan làm bên đoàn trường nên hôm nay cũng khá bận rộn chỉ là để Nhã Điềm đi một mình hai người cũng chẳng an tâm. 

Cả ba cùng đạp xe đến trường, trường hôm nay đông nghẹt người từng tốp học sinh cười nói rôm rả bàn tán xôn xao về đề thi, đây là trường chuyên ắt hẳn đề thi không phải tầm thường. 

Hàng phượng trước cổng trường vẫn đỏ rực như màu lửa, từng chùm hoa như hàng nghìn cánh bướm lung linh trong nắng sớm. 

Mặc dù nói là tự tin nhưng trong lòng Nhã Điềm vẫn dâng lên một cỗ lo lắng cùng bàng hoàng khó tả. 

Khuôn viên trường thật sự rộng lớn, phía trước là cả một khoảng sân rộng lớn trồng rất nhiều hoa mười giờ, hoa huệ xung quanh các bồn hoa. Cây bàng cao lớn tỏa bóng mát, tán cây như dang rộng đôi tay, dưới tán cây có các hàng ghế đá rất đễ nhìn thấy nhiều nhóm học sinh rộn rã cười đùa. 

Hai bên khoảng sân rộng lớn chính là hai dãy phòng học, mỗi dãy ba tầng, mỗi tầng gồm mười lăm phòng học. Ba tầng tượng trưng cho ba khối lớp xếp từ thấp đến cao theo thứ tự là khối mười, khối mười một và tầng ba là khối mười hai. Mỗi khối sẽ phân chia làm ba ban, mỗi ban năm lớp gồm: ban A, ban B và ban C. 

Đứng trước dãy phòng học rộng thênh thang, Nhã Điềm thở nhẹ một cái để lấy tinh thần. Thục Đoan và Khải Huy đã học ở đây một năm nên chẳng còn xa lại chỉ khác là năm trước thì học tầng thấp nhất, năm nay sẽ học tầng giữa. 

- Cậu sợ rồi à?_nhìn nét mặt Nhã Điềm không được phấn chấn, Khải Huy hai tay đút túi quần hất mặt lên dãy phòng học trước mặt nhếch môi một cái. 

- Sợ? Làm gì tôi phải sợ, chẳng qua hơi lạ lẫm một chút thôi. 

Nói Nhã Điềm sợ đúng là sai lầm thật, nói thật thì hơi mất tự tin một chút. 

Thục Đoan cũng chẳng nói gì chỉ nhẹ mỉm cười vỗ vai trấn an Nhã Điềm rồi cả ba cùng hướng phòng thi đi tới. Đến trước phòng thi Nhã Điềm đã cảm thấy ổn hơn nên không cần phải có người ở bên cạnh nữa. Khải Huy và Thục Đoan cũng bận việc nên cũng không ở lại được, vậy là Nhã Điềm ở lại một mình trong một môi trường xa lạ. 

Giờ thi bắt đầu, giám thị bắt đầu gọi tên từng người vào phòng thi. Tất cả thí sinh đều vào phòng thi, không gian sân trường trở nên im ắng vô cùng chỉ có thể nghe tiếng lá xào xạc lay lất trong gió. Trong phòng thì chỉ có tiếng bước chân của giám thị, tiếng sột soạt của tờ giấy thi và tiếng bút thước va chạm.Nhã Điềm hoàn thành bài thi từ sớm, giương cặp mắt trong veo ra ngoài cửa sổ mơ hồ không cần để ý đến những gì diễn ra xung quanh. 

Thời điểm nộp bài cũng đến, thí sinh ùa ra bàn tán như đàn ong vỡ tổ, Nhã Điềm vừa bước khỏi phòng thi đã thấy một nụ cười quen thuộc của Thục Đoan và Khải Huy: 

- Tốt chứ?_ Khải Huy đứng khoanh tay dựa lưng vào lan can hành lang phòng học. 

- Rất tốt! 

Nhã Điềm khá là phấn khích với bài thi của mình, có vẻ đề thi chẳng có gì quá khó. 

- Tôi biết cậu sẽ làm tốt mà. 

Thục Đoan đưa tay quàng lên vai nó, vẫn nụ cười hiền. Cô luôn khích lệ nó hết lòng, nó đã không sống uổng phí khi có người bạn như cô bên cạnh. 

Cả ba cùng nhau rảo bước trên dãy hành lang dài, Thục Đoan và Khải Huy giới thiệu sơ qua về kiến trúc của trường và những quy định khi là học sinh chính thức của trường. 

Mãi nói chuyện mà cả ba đã không biết, có một người con trai vẫn đi theo Nhã Điềm sâu trong ánh mắt buồn vui lẫn lộn. 

Đã mấy tháng chàng trai đã không nhìn thấy nó, ngày nó bảo là chuyển trường cậu buồn ảo não, lâu lâu vẫn có liên lạc nhưng cậu muốn ở cạnh nó hơn là liên lạc bằng điện thoại. 

Cậu đã thích nó ngay từ khi mới gặp, từ đôi mắt buồn đến gương mặt u sầu cho đến bây giờ nó đã khác vui hơn thì phải, có điều người con trai đi cạnh nó là ai? Cậu cảm thấy không vui khi thấy nó ở bên cạnh người con trai khác. 

Nụ cười của Nhã Điềm có hồn hơn khi ở cạnh người con trai đó, cậu đã làm cho nó vui trong suốt một năm qua nhưng nó vẫn lãnh đạm không lúc nào thực sự vui như bây giờ. 

Cậu chẳng biết vì sao nó lại đến chỗ cậu học để rồi lại trở về chỗ cũ, nó có lẽ đã quên cậu rồi chăng? Trong tiềm thức của nó cậu so với người con trai kia có bao nhiêu phần trăm ảnh hưởng. 

Có điều là người con trai này trông rất quen hình như cậu đã thấy trong tấm ảnh của Nhã Điềm. 

Khải Huy và Nhã Điềm lại đùa giỡn tiếng cười vang vọng hành lang, đến bậc thang Khải Huy nắm tay nó lôi đi một mạch. 

- Nè, cậu lôi tôi đi đâu vậy? 

- Đi ăn mừng không phải cậu làm bài rất tốt hay sao? 

Nhã Điềm cũng chẳng nói gì nữa, cứ mặt Khải Huy lôi đi, mặt Nhã Điềm nhăn nhó nhìn Thục Đoan. Cô cũng chỉ nhún vai bất lực rồi bước đi trước. 

Chưa bước được bao lâu, bàn tay còn lại của Nhã Điềm đã bị một bàn tay nắm lại trong nháy mắt bước chân khựng lại, cả Khải Huy cùng dừng bước. 

- Nhã Điềm!_tiếng gọi trầm thấp có chút gì đó kì vọng. 

Ánh mắt Khải Huy gieo lên tia nhìn không thuận lòng đến bàn tay đang nắm chặt tay Nhã Điềm không buông, bốn mắt đối diện của hai người con trai như hơn thua lẫn nhau không hề tỏ ý nhún nhường đối phương. 

- Cậu...sao lại ở đây? 

Nhã Điềm cũng không kém phần ngạc nhiên khi nhìn thấy người con trai này, trong lòng cảm thấy không ổn từ sáng đến giờ hóa ra là vì lí do này. 

-------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro