Chương 6-chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 6: CUỘC SỐNG MỚI

"Tôi không biết phải làm sao cả tôi không có dũng khí đối mặt với tình yêu của mình vì đó là một tình yêu tội lỗi"

Người con trai trước mặt Nhã Điềm có một gương mặt hao hao Nam Thành chính vì vậy mà đã làm cho Nhã Điềm có một chút nhầm lẫn vào một năm trước khi lần đầu tiên chuyển vào trường Đăng Du.

- Nói chuyện thì được rồi không cần phải nắm chặt tay như vậy._ Khải Huy bực dọc, hắn không muốn thấy bất cứ người con trai nào thân thiết với Nhã Điềm ngoài hắn ra.

Tuấn Nguyên nghe được câu này liền buông tay ra, cậu ta buông vì không muốn làm Nhã Điềm khó xử chứ không phải vì những lời cảnh cáo của Khải Huy.

- Tôi đến đây tìm cậu.

Tuấn Nguyên nhìn Nhã Điềm cười nhẹ, cậu ta vẫn không quên cái ngày lần đầu tiên gặp nó, Nhã Điềm chạy đến từ phía sau ôm cậu ta thật chặt nước mắt giàn giụa.

- Vậy...vậy sao?

Nhã Điềm đã cố tránh mặt nhưng không ngờ Tuấn Nguyên vẫn không bỏ cuộc.

- Có gì chúng ta lại một chỗ nào đó ngồi rồi nói._Thục Đoan thấy tình hình có vẻ căng thẳng.

Rồi cả bốn người cùng vào một góc của căn tin của trương để nói chuyện, đúng là mọi chuyện chỉ đơn giản là Tuấn Nguyên về quê ngoại sống và sẽ chuyển trường, thật ra chính cậu cũng không ngờ rằng Nhã Điềm cũng chuyển trường đúng nơi mà cậu định học.

Cậu càng tin rằng giữa cậu và nó có một sự ràng buộc.Khải Huy vẫn không thôi thắc mắc về người con trai này có thật là đơn giản là chỉ trùng hợp chuyển đến hay không, hay chính cậu ta đã dàn dựng mọi chuyện một cách trùng hợp.Một năm qua Nhã Điềm học chung với Tuấn Nguyên thật ra có bao nhiêu chuyện xảy ra hắn cũng không biết, giữa họ đã có những đoạn tình cảm như thế nào hắn cũng không rõ, chỉ biết trong lòng hắn dâng lên một chuỗi nghi hoặc cả những mạch cảm xúc phức tạp, một chút ghen tuông vớ vẩn.

Khải Huy không thích ánh mắt của Tuấn Nguyên nhìn Nhã Điềm, nó giống như ánh mắt của Nam Thành nhìn Nhã Điềm. Phải chăng Nhã Điềm lại một lần nữa yêu ánh mắt đó. Khải Huy thật sự không muốn nghĩ tới rằng một lần nữa hắn lại đánh mất Nhã Điềm.

Cả bốn nói chuyện không lâu, chủ yếu là cuộc làm quen giữa Tuấn Nguyên và hai người còn lại. Thục Đoan thì không nói gì nhiều cô chỉ là cảm thấy người con trai này không phải chỉ đơn giản là chuyển trường một cách trùng hợp mà chính xác hơn là nhắm vào nơi Nhã Điềm mà chuyển đến.

- Thôi chúng tôi phải về đây, hẹn gặp lại cậu sau._Nhã Điềm tạm biệt Tuấn Nguyên rồi cùng Khải Huy và Thục Đoan đi về.

Trên đường về, Nhã Điềm như người mất hồn nó không muốn nhớ đến người con trai đó nhưng một lần nữa người đó lại xuất hiện.

Khải Huy không muốn nói đến chuyện đó nữa, hắn không muốn thừa nhận rằng Nhã Điềm có tình cảm với Tuấn Nguyên nhưng nhìn vào ánh mắt đau thương kia hắn không thể biết được có bao nhiêu u sầu.

- Thật ra giữa cậu và Tuấn Nguyên đã xảy ra chuyện gì?

- Không có gì cả, cậu đừng quan tâm

.Phải những chuyện xảy ra đã là một chuỗi đau khổ hà cớ gì phải nhớ lại, nó sẽ bắt đầu một cuộc sống mới sẽ học cách chấp nhận đối mặt.

-------------------------

Gió khẽ thổi ngoài cửa sổ, tiếng lá nghe xào xạc như tiếng nói của thiên nhiên, màn đêm lại bao phủ khơi gợi nhiều kí ức mong manh.Nhã Điềm không thể quên được ngày đó, một ngày mưa lâm râm của một buổi chiều tà.

Nhã Điềm hì hục lôi kéo cái vali nặng trịch vào cổng trường Đăng Du để lần mò tìm kí túc xá, trường này rất rộng nên Nhã Điềm phải dốc hết sức mà kiếm.Đi được một quảng khá xa, thấp thoáng một một bóng người trong mưa.

Nhã Điềm như đứng không vững, mắt nhòe đi cố chạy thật nhanh đến gần người đó.

Càng nhìn từ phía sau Nhã Điềm lại không kìm được mà bật khóc chạy đến ôm người đó thật chặt, nói trong nghẹn ngào.

- Là...là cậu phải không Nam Thành?

Người con trai như chết sững tại chỗ, cậu cũng đang đi tìm kí túc xá không nghĩ là ở đây có cô gái nào bạo dạn đến nổi ôm chặt lấy cậu không buông còn kêu tên người khác

.- Bạn à, bạn nhầm người rồi tôi không phải người bạn gọi đâu.

- Không...không là cậu...là cậu mà đừng gạt tôi.

Người con trai thở dài ngao ngán cố gỡ tay Nhã Điềm ra khỏi người, xoay người lại nhìn vào Nhã Điềm.

- Bạn nhìn kĩ này tôi không phải người đó. Nhã Điềm ngước cặp mắt long lanh nhìn người đó, đôi mắt chợt sáng lên chứa tia ngượng ngùng bao phủ bởi những giọt lệ trong suốt.

- Xin...xin lỗi!

- Không sao, bây giờ tôi đi được rồi chứ.

- Được, mà khoan cậu có thể chỉ tôi...khu kí túc xá ở đâu không?Nhã Điềm mặc dù vẫn còn xấu hổ nhưng cũng cố lấy lại bình tĩnh để hỏi, quả thật về dáng dấp hai người đều rất giống nhau hèn gì nó nhìn nhầm.

- Vậy cậu đi theo tôi, thật ra tôi cũng không biết nhưng đi chung cũng tốt.

Nói xong người con trai nở một nụ cười đến thân thiện nhìn Nhã Điềm.

- Cậu tên gì vậy?

- Tôi tên Tuấn Nguyên, còn cậu?

- Tôi tên Nhã Điềm.

Cứ thế hai người vừa nói chuyện vừa tìm khu kí túc xá, tìm được mỗi người mỗi hướng tìm phòng của mình vì khu nam và khu nữ khác nhau.

Và rồi định mệnh lại để hai con người gặp nhau trong tình cảnh không bình thường học chung nhưng tuyệt nhiên một chút tiến triển về tình cảm cũng không có vì tim Nhã Điềm vốn đã có một hình bóng khác.

Nhớ lại hồi ức ấy Nhã Điềm khẽ cười một cái, sự thật vẫn là sự thật Nam Thành không còn tình yêu kia cũng không còn.

\\\" Nam Thành tôi lại quên là cậu không còn, nếu như lúc đó tôi không thừa nhận tôi không hề yêu cậu thì đã không xảy ra chuyện đó rồi đúng không? Cậu giận tôi lắm đúng không? Tôi không biết phải làm sao cả tôi không có dũng khí đối mặt với tình yêu của mình vì đó là một tình yêu tội lỗi\\\"

------------------------------

Khải Huy cả người khó chịu từ khi nhìn thấy Tuấn Nguyên, sao hắn có một chút bất an không nói nên lời.Khải Huy có cảm giác Nhã Điềm cố lãng tránh hắn, từ khi Nam Thành xảy ra chuyện nó không hề muốn tiếp xúc với hắn.

Bây giờ đã thay đổi hơn trước một chút nhưng vẫn còn khoảng cách là lí do vì sao, chẳng lẽ lại vì Tuấn Nguyên.Những câu hỏi cứ xoay quanh làm Khải Huy vô cùng phiền muộn, hắn nằm xuống giường nhắm mắt chiếc khuyên tai lại lóe sáng một tia lạnh lẽo mang theo nhiều tia tâm sự.

Hắn không nhớ cái ngày đó đã có chuyện gì xảy ra giữa Nhã Điềm và Nam Thành nhưng tuyệt nhiên hắn chắc rằng chuyện này chắc hẳn có liên quan đến hắn nên trước khi ra đi Nam Thành vẫn nở một nụ cười trong hơi thở yếu ớt vẫn cố nói trong đứt quãng bảo hắn phải chăm sóc Nhã Điềm thật tốt.

Nhã Điềm chỉ khóc liên tục xin lỗi Nam Thành rồi ngất đi trong vòng tay hắn khi biết Nam Thành không còn nó đột nhiên tránh mặt hắn.Mọi chuyện sau đó cứ diễn ra như thế cho đến bây giờ bí mật giữa Nam Thành và Nhã Điềm hắn cũng không được biết.

Trước khi Nam Thành xảy ra chuyện cậu có hỏi hắn:\\\" Khải Huy, cậu thích Nhã Điềm đúng không?\\\" Khải Huy giật mình không nói nên lời, Nam Thành tại sao lại hỏi như vậy trong khi hai người họ đang yêu nhau kia mà.

Khải Huy lắc đầu phủ nhận, hắn không thể thừa nhận mình thích Nhã Điềm khi người trước mặt là bạn thân hắn. Nhưng vừa nhận được câu trả lời \\\"không có\\\" của Khải Huy, Nam Thành chỉ nói một câu khiến hắn không khỏi hối hận.\\\" Cậu tưởng làm như vậy tôi sẽ vui sao?\\\"

Phải hắn đã làm một chuyện ngốc nghếch là thà câm lặng để Nhã Điềm đến với Nam Thành mà không nói một lời, nhưng chẳng phải Nhã Điềm thích Nam Thành sao, chuyện hắn thích nó thì có liên quan gì cũng đâu có thay đổi được tình cảm của Nhã Điềm thà để một mình hắn chịu đựng như vậy sẽ vẹn cả đôi đường.

Hai người họ vẫn là bạn thân của hắn, hắn sẽ cố quên Nhã Điềm để tìm một cô gái khác.Có lẽ mọi chuyện không như hắn nghĩ, Nam Thành đã biết và chuyện diễn ra sau đó như một giấc mơ hắn còn không ngờ tới huống hồ là Nhã Điềm.Bây giờ lại xuất hiện thêm một người mang theo cả quá khứ đó hiện về có phải ông trời trêu ngươi hắn không

.-----------------------------

Bảng thông báo trường Đăng Phương đông nghẹt học sinh, họ chen chúc nhau xem kết quả thi tuyển, thời gian trôi nhanh thoắt cái đã qua một tuần Nhã Điềm cứ đi lanh quanh trong nhà rồi cùng Khải Huy dạo đây đó và hôm nay đã có kết quả thi tuyển. Nhã Điềm học ban A cùng ban với Khải Huy, Thục Đoan học ban C vì cô yêu thích các môn xã hội chính vì thế cô có một tâm hồn sâu sắc và đa cảm, bản tính ôn nhu am hiểu tâm lí người khác điều này của cô giống với Nam Thành nhưng tuyệt nhiên cô chẳng bao giờ có cảm giác đặc biệt với Nam Thành kể cả Khải Huy cũng không.

Khi biết được danh sách lớp Nhã Điềm được Khải Huy đưa đi xem lớp, Thục đoan cũng chỉ theo sau cô một cảm giác giữa Khải Huy có gì đó lành lạnh chen giữa họ nhưng cô biết chuyện này rất khó giải quyết hãy cứ để mọi thứ diễn ra bình thường sẽ tốt hơn.Xem lớp xong, Nhã Điềm lại được Thục Đoan dẫn đi xem khu kí túc xá nữ, hôm nay có rất đông học sinh đến tham quan kí túc xá, Thục Đoan và Nhã Điềm được sắp cùng phòng và còn có hai người nữa nhưng hình như họ chưa đến nên không thấy.

Thật ra đây là căn phòng cũ mà Thục Đoan đã ở năm ngoái có lẽ thành viên không thay đổi chỉ là có một người chuyển trường nên Nhã Điềm mới được xếp vào.

Về phần Khải Huy, hắn cũng đi xem phòng của mình hắn được sắp chung phòng cùng ba người con trai khác trùng hợp thay trong đó có cả Tuấn Nguyên cũng may là không học chung lớp, hắn không nghĩ rằng một lần gặp thì suốt năm gắn chặt.

Hai người còn lại là người hắn quen đều thông qua Thục Đoan.Mọi thứ xem như ổn, cả ba lại cùng nhau la cà tại quán kem rồi mới về. Sắp tới chắc chắn còn nhiều điều tốt đẹp chờ đón Nhã Điềm ở phía trước.Thục Đoan cùng Nhã Điềm vào nhà, Khải Huy nói là có việc bận nên chẳng vào nhưng thật ra hắn có cảm giác rất khó chịu khi bắt gặp ánh mắt lãng tránh của Nhã Điềm, kể từ ngày gặp Tuấn Nguyên dường như Nhã Điềm lại trở nên trầm lặng hơn.

- Cậu và Khải Huy lại có chuyện sao?

Thục Đoan vừa vào đến phòng Nhã Điềm đã không kìm được tò mò, người tinh ý như cô rất dễ nhận ra nhưng bảo cô im lặng thì thật rất khó.- Không có.Nhã Điềm thở dài, không biết tại sao nó lại sợ ánh mắt Khải Huy nhìn nó một tia nhìn lãnh đạm kèm theo sự chua xót, là lỗi do nó chăng?

Nó lại không nghĩ như vậy rõ ràng năm đó nó tận mắt thấy Khải Huy cùng một cô gái rất thân mật, nó không biết tại sao lúc đó nước mắt lại rơi tim nó đau lắm và ngay sau đó không lâu nó chấp nhận lời yêu của Nam Thành, nó cảm thấy thoải mái khi ở cạnh Nam Thành nó nhẫn tưởng nó yêu Nam Thành nhưng nó sai rồi. Và cái hậu quả của việc chấp nhận lời yêu vội vàng nó đã gây ra một hiểu lầm không đáng có và mãi mãi nó không tha thứ cho bản thân được.

- Hai người nhìn nhau cười gượng gạo như vậy tưởng tôi không nhận ra hay sao?

- Tôi đã bảo là không có mà.

- Vậy thôi bỏ qua chuyện đó đi, vậy còn chuyện giữa cậu và Tuấn Nguyên là thế nào?

- Giữa tôi và Tuấn Nguyên không có gì cả.

- Là bạn thân tôi mới hỏi cho rõ tôi nghĩ cậu nên xem lại tình cảm của mình đi.Là chuyện trong quá khứ tôi không muốn khơi gợi nhưng cậu có chắc rằng lúc trước cậu yêu Nam Thành không?

Một câu nói của Thục Đoan không khỏi làm cho Nhã Điềm bàng hoàng, người mà Nhã Điềm yêu thật sự là ai đến bây giờ nó vẫn đinh ninh chỉ có Nam Thành mà thôi. Nó không nghĩ từ trước đến nay nó nhớ về Nam Thành là vì cảm thấy có lỗi chứ không phải là yêu.

- Tất nhiên...là...chắc rồi.

- Cậu tốt nhất không nói dối, thôi tôi về đây, cậu chuẩn bị đi ngày mai chúng ta sẽ đến kí túc xá.

- Tạm biệt.Nhã Điềm nằm vật ra giường mệt mỏi ngủ thiếp đi, tan biến hãy tan biến đi tất cả những phiền muộn những lo toan bấy lâu để sống vui hơn ngày trước.

-------------------

Trên tay cầm cả đống hành lí cùng đồ đạc lỉnh kỉnh Nhã Điềm cùng Thục Đoan và Khải Huy lại lê bước vào kí túc xá.Khải Huy còn xách thay cho cả Nhã Điềm, Nhã Điềm cứ bước đi thật nhanh trên sân trường Đăng Phương một mực thúc giục Khải Huy đi nhanh lên một chút nhưng không hề để ý đến bộ dạng nhăn nhó khó coi của Khải Huy.

- Khải Huy đi nhanh lên!

- Nè, là tôi xách đồ giùm cậu đó không biết nặng sao?

- Hửm? Hì.. Hì tôi quên mất!_Nhã Điềm dừng bước nhìn Khải Huy cười trừ.

Thục Đoan vẫn như vậy vẫn điềm tĩnh chẳng có gì thay đổi, cô không nhớ đã bao lần họ cùng nhau vui vẻ như thế này nhưng cô cũng không thể quên giữa họ còn có một nút thắt chưa gỡ được.

Khải Huy đem tất cả đồ đạc của Nhã Điềm trước cửa phòng rồi cũng về lại khu kí túc xá nam.

- Tới nơi rồi, hai cậu vào đi!_Khải Huy nhìn Nhã Điềm nở một nụ cười.

- Cảm ơn._Nhã Điềm lấy hành lí từ tay Khải Huy rồi vẫy tay chào tạm biệt.

Chờ bóng Khải Huy khuất sau dãy hành lang, Nhã Điềm cùng Thục Đoan bước vào phòng của mình, Thục Đoan có vẻ đã quen với nơi này nhưng Nhã Điềm thì còn hơi lạ lẫm. Căn phòng của hai người ở lầu hai không khí khá thoáng đãng.

Nhìn xuống phía dưới có thể thấy một hồ nước tròn xung quanh có bóng mát và đây thường là nơi học sinh ngồi đọc sách hay ôn bài đôi khi tám chuyện. Hồ nước trong vắt nhưng tĩnh lặng và lạnh lẽo thậm chí khá sâu nếu vào mùa đông vô tình ngã xuống có thể lạnh cóng.Những tia nắng ban chiều khẽ chiếu rọi vào đáy hồ ánh lên những ánh sáng lung linh.

Thục Đoan cùng Nhã Điềm sắp xếp tất cả đồ đạc đâu vào đấy nghỉ ngơi được một lát thì có hai người con gái bước vào nhưng một trong hai người làm Nhã Điềm vừa ngạc nhiên vừa dâng lên một cảm xúc kì lạ.

- Chào chị Khánh Vy, chào Anh Trúc hai người mới lên sao?

Thục Đoan nở một nụ cười chào hai người dù sao cũng ở chung một năm nên họ cũng khá quen rồi.

- Ừm chị mới lên, đây là bạn cùng phòng mới chuyển đến sao?_Khánh Vy nở một nụ cười xả giao nhìn Nhã Điềm.

- Dạ, em là Nhã Điềm.

Khánh Vy chỉ nhẹ gật đầu rồi về giường của mình cũng chẳng nói thêm gì, dáng vẻ có một chút gì đó lạnh lùng bất cần làm Nhã Điềm không khỏi thắc mắc cùng một dòng cảm xúc phức tạp xẹt ngang.Anh Trúc nhìn Nhã Điềm nở một nụ cười nhưng trong lòng lại không có một chút thiện cảm, đơn giản là gặp người quen nên chào hỏi mà thôi.

- Chào Anh Trúc đã lâu không gặp._Nhã Điềm cười thân thiện chào Anh Trúc.

- Chào đã lâu không gặp, nhưng tôi nghe nói cậu học ở một nơi rất tốt tại sao lại chuyển về đây không phải là phạm lỗi nên bị đuổi ra khỏi đó chứ?

Anh Trúc nhìn Nhã Điềm thoáng một cái rồi về chỗ của mình liền buông lời châm biếm.

Nhã Điềm thoáng biến sắc, những năm trước nó học chung Anh Trúc cũng chẳng thân thiết gì nên không hiểu nhau cho lắm nhưng có một điều nó biết rất rõ Anh Trúc thích Khải Huy.

Cả ba người ngạc nhiên nhìn Anh Trúc, Anh Trúc vẫn thản nhiên như không, Anh Trúc vốn nghĩ rằng chuyện mình nói hoàn toàn là sự thật.

- Dĩ nhiên không rồi, vì tôi nhớ nhà nên chuyển về đây học để có thể thường xuyên về nhà hơn.

Nhã Điềm lấy lại bình tĩnh đáp trả Anh Trúc nhưng nó biết Anh Trúc từ đầu vốn không thích nó. Trái lại nó vẫn xem Anh Trúc là bạn mong một ngày nào đó Anh Trúc có thể hiểu nó hơn.

- Tôi cũng mong mọi chuyện không như tôi nghĩ._Anh Trúc lại nở một nụ cười nữa miệng.

- Cảm ơn cậu quan tâm.

Không khí căn phòng có một chút căng thẳng và ngột ngạt, Khánh Vy dọn dẹp xong cũng đi ra ngoài cô thường thích ở một mình, năm nay đã là năm cuối cấp nên Khánh Vy phải vất vả hơn rất nhiều.Thục Đoan và Nhã Điềm dọn dẹp xong cũng đã xế chiều cả hai lại cùng nhau đi dạo xung quanh coi như tản bộ cho tâm trí thanh thản một chút.

---------------------------

Khải Huy về phòng của mình cũng sắp xếp đồ đạc nhưng vừa bước vào phòng hắn đã thấy Tuấn Nguyên đã có mặt kể cả Tần Trực và anh Nhất Khang cũng có mặt tính ra hắn là người đến muộn nhất.Khải Huy và Tuấn Nguyên nở một nụ cười gật đầu chào theo lệ.

- Chào Khải Huy đến muộn vậy?_ Tần Trực nở một nụ cười.

Tần Trực học ban C cùng Thục Đoan nhưng lại được sắp ở cùng phòng với Khải Huy, tính tình Tần Trực cởi mở dễ gần nên rất dễ nắm bắt tâm lí người khác điều này khá giống với Thục Đoan. Nên những cảm xúc của Khải Huy thường bị Tần Trực nắm bắt một cách dễ dàng.

- Chào tôi bận một chút việc.

Khải Huy mệt mỏi quăng hành lí lên giường ngồi xuống đó nghỉ mệt.

- Bận việc sao? Anh thấy em xách đồ giùm một cô bé mới chuyển trường nha!_ Nhất Khang nở một nụ cười trêu chọc, từ trước đến giờ anh chỉ thấy hắn đối tốt với Thục Đoan, anh còn nghĩ hắn thích Thục Đoan.

Vừa nghe Nhất Khang nói xong Khải Huy nhếch lên một nụ cười, Tuấn Nguyên cũng giật mình còn Tần Trực thì hai mắt sáng quắc chạy lại cạnh Khải Huy.

- Khai mau cô bé nào? Xinh không? Cùng ban sao?_ Tần Trực tuôn một tràn câu hỏi làm cho Khải Huy không khỏi giật mình.

- Làm gì mà hỏi dữ vậy, là bạn cũ của tôi học cùng ban.

- Là Nhã Điềm sao?_Tuấn Nguyên không khỏi tò mò hỏi lại.

Nhất Khang và Tần Trực ngạc nhiên nhìn Tuấn Nguyên, họ cũng mới biết nhau không nghĩ Tuấn Nguyên cũng biết đến cô bé kia.

- Phải._Khải Huy nhẹ gật đầu hắn thừa biết Tuấn Nguyên rất quan tâm đến chuyện này.

- Tuấn Nguyên cậu cũng biết cô bé đó sao?_Tần Trực từ vặn vẹo hỏi Khải Huy bây giờ lại quay sang Tuấn Nguyên chấp vấn.

- Biết! Từng học chung.

Vừa nghe xong, Tần Trực nở một nụ cười thích thú còn Nhất Khang nhìn thái độ của Khải Huy và Tuấn Nguyên cũng đủ hiểu khẽ cong môi nhếch lên một nụ cười.Nhất Khang cũng là một học sinh cuối cấp, thành tích học tập vượt bậc xứng đáng là bậc đàn anh trong trường lúc trước anh rất vui tính nhưng vì một cô gái anh trở nên trầm lặng hơn.

----------------------------

CHƯƠNG 7: GIỌT ĐẮNG

\\\" Nhã Điềm có thật cậu lại một lần nữa rời khỏi tôi hay không?\\\".

Một buổi sớm tinh sương có gió lạnh se se khiến ai cũng muốn có thêm thời gian để cuộn mình trong chăn nhưng rất tiếc sống ở kí túc xá này lại không cho phép. Mấy cô cậu ngủ nướng phải khóc ròng trong lòng vì bị ngăn cấm giấc ngủ.Trước sáu giờ sáng khắp kí túc vang lên tiếng chuông báo thức inh ỏi khiến ai cũng giật mình tung chăn bật dậy khỏi giường, nhanh chóng thay một bộ đồ thể dục để chuẩn bị rèn luyện thân thể buổi sáng theo quy định của trường.Khắp kí túc xá bắt đầu ồn ào náo nhiệt hẳn lên vì tiếng cười tiếng hô hoán khẩu lệnh.

Mỗi học sinh có quyền lựa chọn loại hình thể thao mà mình yêu thích để rèn luyện thân thể vào buổi sáng, có thể chạy bộ, chơi bóng rổ, bóng chuyền,...hoặc tập những bài thể dục nhịp điệu.Chính vì vậy mà mỗi học sinh của trường hầu như đều có một môn thể thao chuyên biệt của mình cũng có thể nói học sinh của trường thuộc loại toàn diện vừa tinh nhạy đầu óc mà thân thể cũng phải khỏe mạnh.Nhã Điềm rất yêu thích cầu lông nhưng mỗi buổi sáng nó chạy bộ quen rồi nên vẫn giữ nguyên thói quen đó, chạy bộ trong khuôn viên kí túc xá cũng không phải tệ, vì khuôn viên có một hồ nước rộng chạy xung quanh hồ nước cũng rất tuyệt.

Chạy được một lúc cảm thấy thấm mệt Nhã Điềm dừng lại ngồi bên hồ nước, lấy khăn lông màu trắng đang quàng trên cổ lau mồ hôi.

Từ bên cạnh vang lên giọng nói trầm thấp của Khải Huy kèm theo một chai nước trên tay.

- Uống đi!

Nhã Điềm vui vẻ nhận lấy, trên trán Khải Huy cũng ướt đẫm mồ hôi là do vừa chơi xong bóng rổ. Mỗi sáng hắn vẫn có thói quen đấu một trận bóng rổ với anh Nhất Khang.

- Cảm ơn, cậu tập bóng xong sao còn chưa chuẩn bị đi học?

Khải Huy ngồi xuống bên cạnh nhếch môi cười, ánh mắt chẳng mang một chút cảm xúc, mơ hồ nhận thấy rằng hắn vô cùng lạnh lùng có rất nhiều tâm sự nhưng có điều gì đó khó nói.

- Lát nữa tôi cùng cậu đến lớp.

- Hửm?_Nhã Điềm đưa mắt nhìn Khải Huy có một tia kinh ngạc.

Mặc dù nó và Khải Huy rất thân nhưng cũng không nghĩ rằng sẽ đi học cùng, nó mới vào trường không nghĩ ngày đầu tiên đi học làm tâm điểm chú ý của mọi người. Nhã Điềm nghe Thục Đoan nói rằng Khải Huy rất nổi tiếng về sức học trong khối còn là đối tượng của nhiều nữ sinh trong khối và cả khối dưới, nó đi chung với Khải Huy có khi nào sẽ gặp xui xẻo hay không? Nghĩ tới đây Nhã Điềm nuốt khan một cái.

Khải Huy quay sang liếc Nhã Điềm một cái đi với hắn khó chịu đến vậy sao mà nhìn hắn với cặp mắt như biết được một điều gì rất dữ tợn khiến hắn không khỏi bực mình, xoay người đứng dậy buông một câu khó chịu rồi bỏ đi.

- Học cùng lớp đi chung có gì không ổn.

Nhã Điềm bây giờ mới tỉnh ra khẽ \\\"à\\\" một tiếng còn chưa kịp nói gì thì bóng Khải Huy đã đi xa rồi, nghĩ lại Nhã Điềm thấy tên này thật lạ, đôi lúc rất hài hước đôi lúc lại lạnh lùng có khi còn nổi giận vô cớ.

Hôm nay không biết lại bị gì khuôn mặt chẳng thấy nổi mùa xuân hay là lúc ở trường đây mới là hình tượng của hắn. Nhã Điềm vừa cầm chai nước Khải Huy đưa vừa nhìn vào trong đầu hiện lên những suy nghĩ thật ngốc nghếch.

Ở góc sân cầu lông Anh Trúc nhìn Nhã Điềm với ánh mắt cực kì khó chịu và căm tức. Khoảng thời gian Nhã Điềm không ở bên cạnh Khải Huy khiến Anh Trúc đã nuôi hi vọng theo đuổi Khải Huy nhưng ngay cả một cử chỉ dịu dàng cũng chưa từng thấy Khải Huy thể hiện qua, cùng lắm chỉ nở nụ cười gặp gỡ chào hỏi thông thường như một người xa lạ. Hôm nay tận mắt chứng kiến Khải Huy thể hiện cử chỉ quan tâm Nhã Điềm không khỏi dâng lên sự khó chịu.

Khánh Vy đánh cầu lông xong cùng Anh Trúc cũng hướng phòng đi vào thay đồ đi học chuẩn bị đến lớp nhưng ánh mắt sắc bén của cô vẫn có thể nhìn ra Anh Trúc chẳng có thiện cảm gì với Nhã Điềm. Từ đêm qua mặc dù nói chuyện với Nhã Điềm hơi ít nhưng cô có thể nhận ra Nhã Điềm là một cô bé thân thiện cô cũng không hề có ác cảm, huống hồ lại là bạn thân của Thục Đoan nên cô cũng cảm thấy có một sự tin tưởng nào đó khó nói thành lời. Bây giờ còn biết thêm Nhã Điềm có quan hệ khá đặc biệt với Khải Huy xem ra mối quan hệ này thật sự rất phức tạp.

Trường bắt đầu học lúc bảy giờ ba mươi, vừa bước ra khỏi kí túc xá nữ cùng Thục Đoan, Nhã Điềm đã nhìn thấy Khải Huy đứng dựa vào cánh cổng hai tay đút túi quần trong bộ đồng phục, cặp quai chéo trông rất điển trai đôi môi nhếch lên một nụ cười. Bên cạnh là một nam sinh trông cũng đẹp trai, khuôn mặt sáng lạn có chút tinh nghịch.

- Cậu chậm chạp thật!

- A, tại tôi để quên đồ nên trở về phòng lấy mới ra trễ.

Đúng ra Nhã Điềm có thể ra sớm một chút nhưng đột nhiên sờ lại trên cổ không thấy sợi dây chuyền mà Nam Thành tặng nên Nhã Điềm liền quay trở lại tìm thì ra lúc nãy đi tắm lại tháo ra bỏ trong hộp nên quên. Nhã Điềm định nói ra nhưng cảm thấy không tiện nên thôi.Thục Đoan cũng biết Nhã Điềm chạy về phòng để lấy cái gì nhưng cũng chẳng muốn nói ra, nói ra chỉ làm mọi chuyện thêm rối rắm.

- Thục Đoan chào buổi sáng!_Tần Trực hướng Thục Đoan nở nụ cười.

- Buổi sáng tốt lành!_Thục Đoan cũng mỉm cười nhưng trong nụ cười có điều gì đó không được tự nhiên.

Trong đầu Thục Đoan vẫn còn đang nghĩ mọi chuyện giữa Nhã Điềm và Khải Huy rồi sẽ đi đến đâu trong sự bế tắc tình cảm, sự ngăn cản của một sợi dây vô hình.

- Đây là bạn mới chuyển đến sao? Tôi là Tần Trực.

Tần Trực nở nụ cười hướng Nhã Điềm chào hỏi.

- Chào...chào cậu tôi là Nhã Điềm.

Khải Huy nhìn bộ dạng của Nhã Điềm hớt hơ hớt hãi như vậy cũng không thèm chấp liền sải bước chân đi trước, Nhã Điềm chỉ dám liếc nhìn rồi lẽo đẽo đi theo phía sau. Hai người kia cũng đi theo phía sau nhưng chẳng nói với nhau câu nào mỗi người một suy nghĩ.

- Nè cậu đi chậm một chút có được không?_Nhã Điềm vừa đi vừa chạy thật mệt nha nhưng cái tên kia cũng không thèm chậm một chút.

- Phải nói là cậu đi nhanh một chút thì đúng hơn._nói thì nói vậy nhưng Khải Huy cũng đã đi chậm lại, đôi mắt hiện lên nét cười gian.Nhã Điềm vừa đi tới chỗ Khải Huy liền bị hành động của Khải Huy làm giật nảy người các dây thần kinh dường như tê liệt.

Khải Huy dừng lại bế Nhã Điềm trên tay nụ cười đắc ý hiện hữu trên môi. Hành lang khối mười một như được một trận xôn xao, tất cả nữ sinh khối mười một vừa kinh ngạc vừa tò mò về Nhã Điềm, một học sinh vừa mới vào trường lập tức lọt vào mắt Khải Huy còn có hành động thân mật này thật khiến người ta khó tin.

Lúc nãy đi ngang tầng dưới của khối mười đã nghe vô số lời bàn tán nhưng Nhã Điềm cũng không để tâm lắm chỉ là hơi mất tự nhiên một chút, bây giờ thì cả cơ thể gần như đông cứng hóa đá ngay tại chỗ.Thục Đoan và Tần Trực cũng bị dọa cho một cái nhưng cũng nhanh chóng cất cái sợ hãi kia vào sâu tận đáy lòng lại nở nụ cười. Ngay sau đó hai người cũng đến lớp học ban C nên cũng nhanh chóng vào lớp mặc dù đang rất tò mò.

Khải Huy vừa nhìn Nhã Điềm vừa nở nụ cười đắc ý.

- Như vậy có phải là nhanh hơn rồi không?

Khải Huy nhìn Nhã Điềm khóe môi mấp máy giọng điệu đùa cợt vô cùng thích thú. Nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên kia khiến hắn càng có cảm giác muốn trêu chọc.

- A, cậu làm trò gì vậy mau thả tôi ra, đây là trường học.

- Vậy thì sao có ai cấm chuyện này sao?

- Nhưng tôi không muốn nổi tiếng a, cậu đừng kéo tôi xuống nước.

- Tôi thì thích hai chúng ta cùng xuống nước. Nhã Điềm vẫn không ngừng giãy dụa nhưng cũng vô ích Khải Huy mạnh hơn nó rất nhiều. Trong khi hai người đi vừa cải nhau không dứt lại không để ý đến hai người khác đang đứng trên hành lang dõi theo một đôi mắt mang theo sự đố kị, một đôi mắt mang theo một chút chua xót.

- Làm ơn tránh ra bạn ấy bị trật chân.

Vừa đến cửa lớp trước ánh mắt ngạc nhiên của thần dân 11A1, Khải Huy thốt lên một câu vô cùng bình tĩnh lại liếc mắt cười gian với Nhã Điềm. Nhã Điềm tức đến lộn ruột đưa ánh mắt như muốn bóp nát gương mặt đang cười kia.

- Nè tôi bị trật chân lúc nào chứ?

- Vậy cậu muốn nói thế nào yêu nhau quá nên thế này à?

Ôi trời, Nhã Điềm thật không còn gì để nói có một chút tức tối cùng một chút ngượng ngùng. Nhưng là hắn gây họa sao mọi chuyện giống như họa này do nó gây ra không bằng còn dùng cái giọng này uy hiếp nó có phải quá đáng quá rồi không càng nghĩ càng không cam tâm.

- Đây là học sinh mới sao trông xinh quá!

- Là bạn gái Khải Huy sao ?

Hàng tá câu hỏi mấy đứa con trai đặt ra cho Khải Huy khiến Nhã Điềm vừa ngượng vừa xấu hổ nhưng không biết làm sao chỉ còn cách cười trừ để mặc cho Khải Huy đưa đến chỗ ngồi. Trong khi đó Khải Huy bình tĩnh như không có gì xảy ra chỉ nở nụ cười nhẹ bước đến chỗ ngồi ghé sát tai Nhã Điềm thì thầm:

- Nếu không muốn bị nghi ngờ thì cậu ít đi lại thôi.

Hành động này nhìn vào thật là vô cùng thân mật người ngoài nhìn vào phải nói là tình cảm sâu đậm khiến người ta ngưỡng mộ cùng ganh tị. Mấy nữ sinh trong lớp có người mỉm cười hài lòng cũng có người tỏ ra không cam lòng. Nhã Điềm thì bị câu nói của Khải Huy làm cho da đầu nổi lên một trận tê buốt lông tơ dựng đứng, nói như vậy không phải cả ngày hôm nay Nhã Điềm không được chạy nhảy hay sao.

- Đây là...họa do cậu gây ra tại sao phải bắt tôi giả vờ chứ?

- Vậy được để tôi nói rằng vì không muốn người yêu vất vả đi cầu thang nên bế lên đây thế nào? Cậu chọn đi!

Lại chọn lựa nhưng mà có chết Nhã Điềm cũng không để Khải Huy nói lên cái câu nói kia chính vì thế chỉ còn cách im hơi lặng tiếng. Khải Huy nở một nụ cười vô cùng thỏa mãn ngồi cạnh Nhã Điềm. Càng nghĩ hắn cảm thấy càng thú vị thật ra khi vừa nghe Nhã Điềm than thở Khải Huy đã nghĩ đến cách này để kéo Nhã Điềm lại gần hắn hơn, mặt khác còn muốn tuyên bố với những đứa con trai khác rằng Nhã Điềm là của hắn không ai có quyền động vào và đây chính là biện pháp tốt nhất.

Mấy đứa con trai trong lớp cứ nhao nhao lại gần Nhã Điềm hỏi han bị cái liếc mắt sắc bén của Khải Huy làm cho rùng mình lập tức phóng như bay về chỗ nhưng vẫn không thôi thắc mắc về mối quan hệ của hai người.

Tiếng chuông báo giờ học vang lên, lớp học trở nên nghiêm túc vô cùng thật khác xa so với cảnh hỗn độn ban nãy.

Bây giờ Nhã Điềm mới phát hiện thì ra Khải Huy và Anh Trúc học chung, ánh mắt khó chịu của Anh Trúc lại khiến Nhã Điềm có chút chột dạ nhưng nó không phạm lỗi thì sợ cái gì.

Càng ngạc nhiên hơn khi có một ánh mắt trìu mến luôn nhìn về phía nó không ai khác chính là Tuấn Nguyên, sao lại có thể như vậy nó cảm thấy một điều gì đó rất phức tạp sắp xảy ra nhưng lại không thể hình dung được đó là chuyện gì.

Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang mọi người vô cùng mong ngóng muốn biết người chủ nhiệm năm nay của mình là ai? Thầy hay cô? Khó hay dễ?

Nói chung rất nhiều nghi vấn về người chủ nhiệm năm nay của 11A1, đây là lớp chuyên luôn dẫn đầu của khối vì thế chủ nhiệm thường là những giáo viên giỏi và có yêu cầu đối với lớp rất cao.Vừa nhìn thấy một người thầy vô cùng đẹp trai nhưng trên gương mặt vô cùng cương nghị thần dân 11A1 nuốt khan một cái không dám hó hé tiếng nào.

Về phần Nhã Điềm có thái độ vô cùng bình thản, chuyện đó cũng rất bình thường bởi lẽ Nhã Điềm là học sinh mới. Khải Huy cũng vậy cũng lấy gì làm lạ cho lắm, thầy mang tiếng khó khăn nhưng chỉ ở một phương diện nào đó thôi cũng không có gì gọi là đáng sợ.

Lớp trưởng hô cả lớp đứng lên chào thầy không khí im ắng lạ thường, thầy chỉ nhẹ mỉm cười nói giọng khá nhẹ nhàng như gỡ một tảng đá đè nặng từ trên lưng tất cả những thành viên 11A1. Lớp trưởng không ai khác lại chính là Anh Trúc vừa nghe đến tiếng Anh Trúc tại sao Nhã Điềm có cảm giác kì lạ có chút mặn đắng trong tim. Vì đây là lớp dưới chuyển lên nên mọi người cũng không bận tâm về ban cán sự lớp năm trước ai giữ chức gì thì cứ tiếp tục giữ chức đó.

- Các em ngồi xuống đi!

Thầy vừa nói vừa ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống rồi bước đến bàn giáo viên. Mắt thầy lướt nhìn một lượt các thành viên trong lớp rồi mở lời giới thiệu.

- Chắc các em ở đây đều biết tôi nhưng tôi muốn giới thiệu lại một lần nữa tôi tên Nguyễn Trọng Thoại sẽ là chủ nhiệm của các em năm nay và cũng là thầy giảng dạy bộ môn hóa cho các em, mong là các em sẽ phấn đấu thật tốt để giữ danh hiệu đầu bảng.

Sau câu nói của thầy là một tràng pháo tay nhiệt liệt, cả lớp giống như được hun đúc tinh thần.

- Theo danh sách tôi nắm được thì lớp này từ lớp 10A1 chuyển lên ngoài ra còn có hai học sinh mới từ trường Đăng Du chuyển đến có thể tự đứng lên được không?

Sau câu nói của thầy tất cả tia nhìn đều hướng về phía Nhã Điềm, rất nhiều ánh nhìn hiện lên tia kinh ngac, tia khó hiểu lẫn sự tò mò. Trường Đăng Du là trường vô cùng nổi bật về thành tích học tập tại sao Nhã Điềm lại từ bỏ một trường học tốt như thế để chuyển về đây có phải đã phạm phải lỗi gì nên bị đuổi.

Kể cả Khải Huy cũng ngạc nhiên nhìn xung quanh hắn nghĩ chỉ có một mình Nhã Điềm thôi tại sao lại có đến hai người, chẳng lẽ người đó là Tuấn Nguyên nhưng rõ ràng lúc đầu dang sách lớp rõ ràng Tuấn Nguyên không học chung hắn và Nhã Điềm kia mà. Khải Huy liếc nhìn quả không sai đúng là Tuấn Nguyên xem ra hắn đã không đoán sai Tuấn Nguyên thật sự chuyển trường vì Nhã Điềm chứ không phải vì trùng hợp như cậu ta đã nói.

Trong khi Khải Huy không vui vì sự xuất hiện của Tuấn Nguyên thì Anh Trúc lại vô cùng thỏa mãn vì sự xuất hiện này. Chỉ nhìn thái độ của Tuấn Nguyên dành cho Nhã Điềm thôi cũng đủ biết giữa hai người có chuyện khó nói.

Rất nhiều lời bàn tán xuất hiện làm cho Nhã Điềm mất đi một chút bình tĩnh, bất chợt bàn tay lan đến một cảm giác ấm áp, đó là bàn tay của Khải Huy, bàn tay ấy như một sự động viên Nhã Điềm khẽ hít thật sâu cố nặn ra một nụ cười thật tươi.

- Dạ thưa thầy em là Lâm Nhã Điềm.

- Thưa thầy em là Trần Tuấn Nguyên.

- Thành tích học tập của hai em rất tốt chúc hai em sẽ hòa nhập được với các bạn ở đây, các em cũng nên giúp đỡ bạn.

- Dạ cảm ơn thầy em sẽ cố gắng, rất mong các bạn sẽ giúp đỡ mình._Nhã Điềm nói với thầy xong cũng quay sang mọi người nở một nụ cười. Mọi người cũng đáp lại bằng những nụ cười chân thành và một tràng pháo tay nhiệt liệt những cũng đang xen những ánh mắt khinh thường chán ghét. Tuấn Nguyên cũng đáp lại một câu chào hỏi vui vẻ lại nhận được vô số lời ngưỡng mộ của nữ sinh.

Nhã Điềm có chút khó hiểu vì sao nó cũng cười như vậy, Tuấn Nguyên cũng cười như vậy sao lại khác biệt thật khó chấp nhận.

Giờ học bắt đầu mọi thứ bắt đầu vô cùng suôn sẻ đối với Nhã Điềm. Phía trên Nhã Điềm liền có một bạn gái rất xinh quay xuống làm quen Nhã Điềm.

- Chào bạn mình tên Lệ Chi rất vui được học chung.

- Mình cũng rất vui._Nhã Điềm cười rất tươi bắt chuyện làm quen.

Lệ Chi bảo Nhã Điềm hơi nghiêng đầu liền ghé sát tai nó thì thầm một câu làm nó cứng người.

- Bạn là người đầu tiên ngồi cạnh Khải Huy đó!

Nhã Điềm hơi ngạc nhiên quay sang Khải Huy, trong suốt một năm hắn chỉ ngồi một mình thôi sao. Vì sao lại kì lạ như vậy nhưng mà hình như từ đó đến giờ ngồi chung với hắn hình như chỉ có nó, Nam Thành và Thục Đoan mà thôi. Nó không nghĩ là một năm qua hắn cũng không ngồi chung với bất cứ ai kể từ khi Nam Thành ra đi, nó không học cùng cả Thục Đoan cũng học ban khác. Nhưng không phải vẫn có Anh Trúc hay sao vì lẽ gì hắn chỉ ngồi một mình?

Tiết học trôi nhẹ nhàng nhưng đầu óc Nhã Điềm lại không thể nào tập trung được nó không ngừng suy nghĩ thật ra trong một năm qua Khải Huy đã sống như thế nào mà dường như thay đổi thành một con người hoàn toàn khác.Tiếng chuông vang lên báo hiệu hết tiết cũng đến giờ ra chơi Nhã Điềm cũng không còn hơi sức để chạy nhảy nên nằm dài trên bàn.

Bên tai liền vang lên tiếng nói của Khải Huy:

- Cậu không sao chứ?

- Tôi không sao.

- Vậy để tôi xuống mua cho cậu hộp sữa.

- Không cần tôi không muốn ăn uống gì hết.

Lời nói Nhã Điềm còn chưa dứt bên cạnh liền xuất hiện một giọng nói vô cùng dịu dàng nhưng giọng nói này lại vô cùng quen thuộc.

- Khải Huy chúng ta có việc ở văn phòng đoàn.

Nhã Điềm ngẩng đầu lên liền thấy nét mặt hớn hở của Anh Trúc khi nói chuyện với Khải Huy. Khải Huy nhìn Nhã Điềm có chút khó xử.

- Được rồi, vậy cậu nghỉ đi tôi có việc xuống văn phòng đoàn một chút có gì không hiểu cậu có thể hỏi Lệ Chi hoặc những bạn xung quanh.

Mặc dù nói thì nói vậy nhưng trong tâm Khải Huy cảm giác khó chịu vô cùng bởi lẽ hắn không thể không để ý đến ánh mắt của Tuấn Nguyên nhìn Nhã Điềm rất sâu sắc cùng một sự quan tâm quá mức khiến hắn chột dạ như sắp mất Nhã Điềm.

Nhã Điềm cũng chẳng nói gì chỉ nhẹ gật đầu nhìn theo bóng Khải Huy và Anh Trúc khuất sau cánh cửa trong lòng lại xuất hiện một nỗi trống rỗng mơ hồ. Không biết là vô tình hay cố ý sao Nhã Điềm có cảm giác Anh Trúc vừa cười với nó một nụ cười đắc ý đây là ý gì ra oai với nó sao nhưng không thể phủ nhận nó cực kì khó chịu.

Bên tai lại vang lên những câu nói giễu cợt sâu cay:

- Tôi nhớ hình như là Khải Huy và Anh Trúc là một cặp tại sao lại xuất hiện người thứ ba nhỉ?

- Còn không biết là vào đây bằng cách nào nữa?

- Không chừng phạm lỗi nặng nên không được nhận vào học nữa nên mới phải chuyển trường.

Từng lời nói mang tính chế giễu lẫn ghen tị quanh quẩn trong đầu Nhã Điềm khiến nó rất khó chịu nhưng không làm gì được. Nghe nói đến Khải Huy và Anh Trúc trong tim Nhã Điềm đột nhiên cảm thấy nhói đau lạ thường cảnh tượng hai năm trước lại hiện về trước mắt, nỗi đau sâu kín lại dâng lên, phút chốc sắc mặt tái nhợt.

- Cậu không sao chứ?_bên tai Nhã Điềm vang lên tiếng nói trầm ấm của Tuấn Nguyên.

- Tôi không sao.

Mặc dù nó nói không sao nhưng cảm giác có gì đó xót xa nhen nhóm, khóe mắt ươn ướt sao có thể không nhận ra nó sắp khóc. Tuấn Nguyên mặt không đổi sắc lôi Nhã Điềm xềnh xệch ra ngoài, cậu không muốn thấy nó mặt buồn so như thế. Lúc Khải Huy vừa đi ra cùng Anh Trúc cậu có thể nhận ra nét hụt hẫng cùng xót xa trên gương mặt Nhã Điềm.

Hai người vừa rời khỏi lớp lập tức lại dâng lên một hồi xôn xao. Đơn giản vì mọi người đều nghĩ Nhã Điềm giả vờ trật chân để được gần gũi Khải Huy chen chân làm người thứ ba giữa Khải Huy và Anh Trúc.

- Nè cậu lôi tôi đi đâu vậy?

- Đi ra ngoài cho đỡ phiền muộn.

Chỗ Tuấn Nguyên đưa Nhã Điềm đến không nơi nào khác chính là sân thượng. Lúc đi ngang tầng ba của khối mười hai, hai người đã không biết có hai ánh mắt nhìn hai người với tia nhìn phức tạp và khó hiểu.

Nhất Khang nhếch lên một nụ cười như có như không, xem ra anh đoán không sai quan hệ của Khải Huy và Tuấn Nguyên có khoảng cách đúng là do cô bé này gây ra. Trong khi đó Khánh Vy có chút khó hiểu đối với Nhã Điềm nhưng cũng nhanh chóng tan đi vẫn giữ trên gương mặt sự điềm tĩnh nhất mang một sắc thái lạnh lùng xoay người vào lớp tỏ vẻ không quan tâm. Nhất Khang nhìn vào thân ảnh biến mất trong lớp học có chút hụt hẫng đã bao lâu anh mong thấy một nụ cười của Khánh Vy nhưng cho đến bây giờ vẫn là sắc thái lạnh lùng nhìn anh không chút cảm xúc.

Nhã Điềm cũng không hề biết rằng lúc vừa rời khỏi lớp Khải Huy và Anh Trúc bỏ quên sổ ghi chép liền quay lại lấy đã nhìn thấy hai người lôi lôi kéo kéo, Khải Huy đau xót nhắm chặt mắt không muốn nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi xoay người đi không nói một lời, trong lòng tức giận cùng cảm giác đắng chát tận tim \\\" Nhã Điềm có thật cậu lại một lần nữa rời khỏi tôi hay không?\\\". Anh Trúc nở nụ cười đắc ý khi thấy cảnh tượng vừa rồi \\\" Nhã Điềm đây chính là cậu tự tạo nghiệt không phải do tôi.\\\"

Sân thượng lộng gió như át đi tiếng nói yếu ớt của Nhã Điềm.

- Buông ra Tuấn Nguyên!

Nhã Điềm nhìn Tuấn Nguyên có chút tức giận, nói chung cảm xúc của Nhã Điềm bây giờ cực kì tệ, nó không muốn bất cứ ai làm phiền mình.

- Người cậu yêu chính là cậu ta sao?

- Không...không phải?

Nhã Điềm nghe đến câu hỏi của Tuấn Nguyên bất giác tay run lên, nắm chặt lại, nó không biết tại sao yêu Khải Huy lại là nỗi sợ hãi thật lớn vây lấy nó khiến nó nhớ về Nam Thành, đó là một cảm giác đau đớn cùng cực không thể nào gạt bỏ. Nó luôn tự dối lòng rằng người nó yêu là Nam Thành nhưng sao mỗi lần nhắc đến điều đó nó cảm thấy lòng chua xót, mặn đắng tận tâm can.

- Vậy cậu nói cho tôi biết vì sao Khải Huy đi cùng Anh Trúc cậu lại đau lòng?

- Tôi không có.

Sau câu trả lời tại sao Nhã Điềm cảm thấy cổ họng đắng vô cùng như nó vừa uống phải thứ gì, nghẹn ngào nhưng không nói nên lời. Tim cũng vì vậy mà đau nhói không thôi thật ra nó nên làm gì mới tốt nhưng nó gạt bỏ mọi thứ để đến với người con trai đó có phải đã quá ích kỉ rồi không? Nếu Khải Huy thật sự đã yêu người con gái khác thì nó không thể vì một chút ích kỉ của bản thân mà níu kéo hắn được huống chi nó là người từ bỏ hắn trước vì vậy nó không có quyền lựa chọn.

- Cậu gạt được người khác không thể gạt được tôi đâu.

Để nói ra điều này chính Tuấn Nguyên cũng cảm thấy vô cùng mặn đắng, dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật trước mắt chính là như vậy dù không ở cùng Nhã Điềm nhưng chỉ học chung một năm thôi cũng đủ khiến cậu vô cùng hiểu nó.

- Cậu quá đề cao bản thân rồi!_Nhã Điềm cố giữ bình tĩnh nhếch môi cười nhạt.

Cho dù Tuấn Nguyên đoán được mọi tâm sự của nó thì sao mọi thứ vẫn là như vậy, cái rào cản đau thương không thể khiến nó quên đi được, nó không có can đảm thừa nhận chính cái sự ngu ngốc kia đã đưa một người con trai vô cùng tốt với nó phải rời xa thế giới này.

Còn nỗi đau và sự đắng cay nào hơn nhìn người con trai đối xử tốt với mình bằng cả trái tim ra đi trước mắt mình.

- Là tôi quá đề cao bản thân hay chính cậu dối lòng?

Từng giọt lệ đắng rơi xé tan cõi lòng, Nhã Điềm biết nói gì đây trong phút chốc chỉ có thể nắm chặt bàn tay run run, có là một giấc mơ đi chăng nữa Nhã Điềm cũng không muốn một lần nữa lại mơ thấy nhưng đó không phải mơ mà là một bi kịch thật sự trớ trêu hơn người gây ra bi kịch đó lại là nó. Tuấn Nguyên nói không sai chính là bản thân nó đang dối lòng nhưng như vậy nó sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Dù sao nó cũng phải xác định lại tình cảm kia một lần nữa, nó không muốn một bi kịch khác lại diễn ra một lần đã là quá đau đớn rồi.

---------------------------------

Chương 8 : QUÁ KHỨ MỜ NHẠT

\\\"Nam Thành nếu có một điều ước tôi vẫn ước rằng chúng ta sẽ không yêu nhau như vậy cậu cũng đã không rời xa tôi, rời xa thế giới tốt đẹp đang chờ cậu phía trước\\\"

Ngoài trời mưa giăng kín lối, sân trường Duyệt Phương ngập nước, cơn mưa làm bầu trời đen u ám tuy nhiên vẫn không che lấp đi sự vui tươi cùng rạng rỡ trên gương mặt của những cô cậu học sinh tinh nghịch.

Nhã Điềm vui vẻ nhảy lên trên lan can ngồi đung đưa chân, hay tay vung vẩy hạt mưa trước hiên lớp học. Khải Huy cũng đã nhảy lên đó ngồi tự bao giờ, gương mặt cũng chẳng mang chút buồn rầu lướt mắt nhẹ nhàng nhìn mưa rơi.

- Cậu nhảy lên đây làm cái gì?_Khải Huy giật mình liếc mắt nhìn Nhã Điềm thảnh thơi ngồi trên lan can mà có chút không thuận mắt.

- Tại sao cậu nhảy lên được tôi lại không?_Nhã Điềm chu chu môi đáy mắt hiện lên ý chí chiến đấu.

Nhã Điềm nhìn thấy Khải Huy chỉ phóc một cái lên lan can ngắm mưa cũng bắt chước leo lên ngồi theo. Mỗi lần hắn làm một điều gì khó khăn nó đều cố gắng làm theo gọi là không thể chịu thua hắn bất cứ thứ gì, nhưng hầu như những việc nó làm theo hắn hầu như rất nhiều cũng chưa một lần nó thấy hắn làm bất cứ cái gì vì nó.

- Cậu là con gái mà nhảy nhót lung tung huống hồ ở đây cao như vậy.

- Tôi không sợ.

Khải Huy lắc đầu thở dài cũng thôi không chấp Nhã Điềm, nhưng khi nhìn vào gương mặt phấn khởi khi hứng những giọt mưa rơi của Nhã Điềm tim hắn bất giác rung lên không rõ nguyên do liền quay mặt đi chỗ khác. Cả hai cứ như vậy ngồi rất lâu, những hạt mưa thưa thớt dần rồi tạnh hẳn. Sân trường bắt đầu ồn ào học sinh lũ lượt kéo nhau ra về, từng tốp học sinh cười đùa giỡn hớt trong không khí còn ẩm hơi nước.

- Nhã Điềm về thôi!_từ sau lưng hai người vang lên giọng nói trầm thấp dịu dàng.

Cả Khải Huy cùng Nhã Điềm xoay người lại nhìn Nam Thành nở một nụ cười, Khải Huy nhảy khỏi lan can trước Nhã Điềm hắn còn định đỡ lấy Nhã Điềm để nó an toàn nhảy xuống, nhưng xem ra hắn còn quá chậm Nam Thành đã tiến đến bên cạnh đưa tay ra dáng vẻ dịu dàng đỡ lấy Nhã Điềm.

- Để tôi đỡ cậu xuống!

- Cảm ơn._Nhã Điềm cười tươi nhìn Nam Thành đưa tay cho cậu đỡ xuống.

Vừa nhảy xuống khỏi lan can, Nhã Điềm còn định trách móc vì sao hắn nhảy xuống lại không chịu đỡ nó thì đã thấy bóng dáng Khải Huy đi khá xa rồi, dáng vẻ thong thả sải bước chân dài đi ra khoảng sân còn đọng lại nước mưa.

Trong khi Nhã Điềm tức tối thì Khải Huy tâm trạng vô cùng phức tạp, hắn không biết vì sao lại có cảm giác không thoải mái khi thấy Nhã Điềm cùng Nam Thành ở chung một chỗ. Cảm giác đó thật sự không dễ chịu, cả hai đều là bạn thân của hắn chỉ cần nhìn thấy hai người vui vẻ hắn cũng sẽ vui hắn sẵn sàng bước đi trước để nhường không gian cho hai người hoặc lùi lại phía sau để theo dõi hai người.

Nam Thành vẫn là như vậy cậu có một nụ cười ấm áp luôn chăm sóc quan tâm Nhã Điềm, cậu cũng không biết rằng chính mình đã làm tổn thương một trái tim. Trong lòng cậu vẫn xem hai người là những người bạn thân,nhưng cậu đối với Nhã Điềm lại có một cảm giác khác đã vượt qua tình bạn. Nếu như Thục Đoan và Nhã Điềm đều là bạn thân của hắn vì sao khi đứng trước mặt Thục Đoan cậu không hề có cảm giác gì gọi là đặc biệt.

Bóng dáng Khải Huy càng đi càng xa nhưng cùng lắm chỉ là cách vài chục bước vì sao Nhã Điềm bước mãi vẫn không kịp, bên cạnh nó cũng chỉ có Nam Thành và Thục Đoan. Nhã Điềm rất muốn đi nhanh một chút để đuổi kịp Khải Huy nhưng lại có một sợi dây vô hình nào đó kéo nó lại. Nhìn sang bên cạnh nó vẫn thấy nụ cười của Nam Thành, ánh mắt vẫn là như vậy trìu mến đến mức người ta không thể từ chối.

- Khải Huy cậu có thể đi chậm một chút chờ chúng tôi được không?_Thục Đoan nở một nụ cười chọc Khải Huy.

Thục Đoan vẫn biết Khải Huy nhanh nhẹn, cá tính hơi quái dị một chút nhưng thật ra vẫn là một người dễ gần biết quan tâm người khác. Cô thậm chí còn biết người mà Khải Huy xem trọng trong mắt cũng chỉ có Nhã Điềm nhưng vì sao hắn luôn né tránh Nhã Điềm thì cô lại hoàn toàn không biết.

- Các cậu đi nhanh lên một chút thì được rồi!

Bảo hắn đi lùi lại không bao giờ có chuyện đó xảy ra, đối với Khải Huy sẽ chỉ có bước tới không có bước lùi, chỉ là người khác đi theo hắn cũng không có cửa để hắn đi theo người khác. Nghĩ như vậy Khải Huy nhếch môi cười nhạt phải chăng lòng tự tôn của hắn quá cao chính vì vậy mà không muốn thổ lộ với Nhã Điềm để nó từng ngày từng ngày càng cách xa hắn. Để một ngày Nhã Điềm là của Nam Thành không phải của hắn. Nam Thành luôn khác hắn, cậu luôn ân cần chu đáo quan tâm đến từng động thái của Nhã Điềm sẵn sàng đi chậm lại để đợi Nhã Điềm, sẵn sàng vì Nhã Điềm làm tất cả mọi thứ.

Một thoáng kí ức lại hiện về trong tâm trí Khải Huy, hôm nay trời cũng mưa như vậy hắn cũng ngồi trên lan can của khu kí túc xá để ngắm mưa, mưa hôm nay còn nặng hạt hơn ngày đó. Đặc biệt mưa hôm nay không còn sự hiện diện của Nam Thành cũng không còn Nhã Điềm ngồi cạnh hắn như ngày ấy. Mưa vẫn rớt hạt đều đặn như trút bầu tâm sự, Khải Huy cũng mang trong lòng một bầu tâm sự vì sao hắn không thể bày tỏ với ai, hắn không thể quên chuyện ban sáng Nhã Điềm cùng Tuấn Nguyên lôi lôi kéo kéo khiến hắn gần như sụp đổ.

Khải Huy khẽ nhắm mắt cũng không muốn nhớ nữa càng nhớ hắn chỉ càng cảm thấy tim lạnh buốt, cảm giác hụt hẫng cùng cô đơn bủa vây lấy hắn. Bên tai hắn tiếng mưa vẫn không dứt làm cho người mang tâm sự càng thêm thê lương.

- Nè ngồi đây làm gì? Lại nhớ Nhã Điềm sao?_Tần Trực cũng nhảy phóc lên lan can nhếch môi cười trêu chọc.

Tần Trực học ban xã hội nên tâm trạng cũng nghệ sĩ hơn biết nắm biết buông đúng lúc để tâm trạng bản thân luôn vui vẻ vì vậy mà cậu ta chính là người thích hợp để người ta chia sẻ tâm sự.

Khải Huy vẫn vậy nhắm mắt không đáp trả, hắn biết cho dù nói ra cũng chẳng giải quyết được gì ngoài chuyện thêm phiền lòng.

- Sao không trả lời, hiện tại tôi rất có tâm trạng cho người ta tâm sự._Tần Trực tiếp tục độc tấu.

Trời mưa đã buồn ngồi độc tấu một mình thật không nên, Tần Trực cũng lặng lẽ nhìn mưa rơi trong lòng cũng dâng lên cảm xúc mơ hồ.

- Cậu có tâm trạng nhưng tôi không có tâm trạng.

Khải Huy cất giọng lạnh lùng liền nhảy khỏi lan can đi vào phòng, hắn bình thường thích ở một mình bây giờ liền xuất hiện con ma nhiều chuyện này suốt ngày bám lấy hắn bày tỏ tâm sự không buông. - Cần gì cáu gắt như vậy chỉ là bạn ấy có bạn trai mới thôi mà._Tần Trực nhảy xuống khỏi lan can đi theo Khải Huy lải nhải.

Chuyện Khải Huy buồn là chuyện gì cậu ta biết tuốt, nhưng hình như cậu ta lại không biết cái miệng hại cái thân, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy.

Khải Huy dừng bước trừng mắt nhìn Tần Trực đang cười vô tội vạ, Tần Trực bị ánh nhìn sắc bén của Khải Huy làm cho hoảng sợ nở nụ cười cứng đờ. Đừng nhìn cậu ta như vậy chẳng qua mắt cậu ta thấy thế nào thì nói thế ấy thôi, người không biết không có tội.

- Cậu là muốn ăn đòn có đúng không?

Nuốt hoảng sợ xuống tận đáy lòng, Tần Trực vỗ vai Khải Huy một cái liền tìm đường thoát thân.

- Dĩ nhiên không, nhưng cậu nên suy nghĩ cho thoáng một chút!

Khải Huy nhíu mày một cái nhìn theo bóng dáng Tần Trực dần biến mất sau cửa phòng, ý cậu ta là gì bảo hắn đừng để ý đến chuyện Nhã Điềm có bạn trai hay không tiếp tục làm điều mình muốn hay bảo hắn buông tay khỏi mối tình này.

Khải Huy bước vào phòng với một loạt những suy nghĩ nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi hình ảnh đã thấy.

----------------------------------

Mưa!

Mưa lại rơi!

Nhã Điềm đứng trước cửa phòng ngắm mưa rơi, nó có rất nhiều kí ức về mưa bên cạnh Nam Thành và Khải Huy. Mỗi một lần nhớ đến nó đều cảm thấy tự trách, cảm thấy tim mình đau nhói, đã một năm nhưng nó vẫn không thể quên. Làm sao có thẻ tình bạn đơn thuần ấy trong ngần ấy năm, tình yêu ngộ nhận ấy đã cướp đi một sinh mạng.

\\\"Nam Thành nếu có một điều ước tôi vẫn ước rằng chúng ta sẽ không yêu nhau như vậy cậu cũng đã không rời xa tôi, rời xa thế giới tốt đẹp đang chờ cậu phía trước\\\"

- Cậu cũng rất biết suy tư nhỉ?_Anh Trúc từ đâu liền xuất hiện bên cạnh buông lời châm chọc.

- Chỉ là một chút tâm trạng cũng không nghĩ sẽ phiền cậu bận tâm.

- Cậu và Tuấn Nguyên đúng là quan hệ không tầm thường._Anh Trúc nhếch môi cười.

Giọng điệu của Anh Trúc mang theo vị chua chát khiến Nhã Điềm có chút đau xót trong lòng. Nếu nói vì lỗi lầm kia Nhã Điềm không thể đối mặt với Khải Huy thì việc đối mặt với Tuấn Nguyên càng làm nó thêm nghẹn ngào vì vẻ mặt của Tuấn Nguyên quá giống Nam Thành, điều đó khiến Nhã Điềm trong vô thức đau xót nhớ về hình bóng Nam Thành. Ngày đó Nhã Điềm vẫn mong chỉ là một giấc mơ nhưng vì sao nó ngủ mãi mà không thể tỉnh dậy, bên cạnh nó đã không còn một Nam Thành trìu mến ấm áp ngày nào.

Sân trường Duyệt Phương ồn ào giờ ra chơi, cả bốn người cùng nhau mua đầy ắp thức ăn nhanh liền kéo nhau ra một góc có ghế đá dưới tán cây bằng lăng trò chuyện, đọc sách. Nhã Điềm vẫn thích ngồi tán gẫu hơn là đọc sách, nó thường nói đến gây gỗ với Khải Huy thì mới thôi cứ hễ bị Khải Huy đe dọa liền nép sau lưng Nam Thành. Cậu chỉ khẽ mỉm cười liền dùng toàn lực che chắn cho dù biết Khải Huy chỉ là đùa giỡn vốn không dám làm gì Nhã Điềm nhưng mỗi lần đứng sau Nam Thành đều mang đến cho nó một cảm giác an toàn. Nụ cười của cậu ấm áp như nắng ban mai khiến cho bất cứ ai dù trong tâm trạng cô đơn cũng cảm thấy được sưởi ấm, sự lạnh lẽo đó cũng bị nụ cười của cậu thiêu đốt.

Khẽ liếc mắt nhìn trời, Nhã Điềm cố hít thật sâu kìm nén đau thương trong lòng, nó muốn xua đi những kí ức có hình ảnh của Nam Thành nhưng mãi không xua được. Trời hôm nay thật u ám như chính lòng của Nhã Điềm.

- Tôi và Tuấn Nguyên vốn chỉ có quan hệ bạn bè hết sức bình thường.

- Bình thường hay không trong lòng cậu biết rõ.

Anh Trúc liếc mắt khinh thường nhìn Nhã Điềm rồi đi thẳng vào trong, những tình cảm của Nhã Điềm trước kia quá phức tạp cho dù có nói ra cũng chẳng ai có thể hiểu huống hồ một người có lòng dạ hẹp hòi cùng ích kỉ như Anh Trúc càng không thể hiểu được. Anh Trúc một lòng muốn chiếm dụng cho mình một tình yêu nhưng chưa bao giờ chịu nhận thức rằng tình yêu không thể chỉ có từ một phía.

Anh Trúc thiết nghĩ nếu không có Nhã Điềm thì Khải Huy sẽ không đau khổ với mối tình đơn phương đó và cũng sẽ không hờ hững với cô cho đến tận bây giờ. Nếu Nhã Điềm đã rời khỏi Khải Huy trong ngần ấy thời gian vì sao còn quay lại muốn tranh đoạt tình yêu với cô sao, chuyện đó hoàn toàn không thể xảy ra vì sao một tình yêu cô đã nuôi hi vọng bấy lâu liền bị sự xuất hiện của Nhã Điềm đạp đổ.

Tình yêu cũng giống như một vòng tròn nếu hai người thật sự có tình cảm với nhau, cùng né tránh nhau cố đi ngược chiều nhau nhưng đến một lúc nào đó kết thúc một vòng quanh co họ vẫn gặp lại nhau trên vòng tròn định mệnh đó có muốn tránh cũng không khỏi.

Nhã Điềm đã cố từ bỏ Khải Huy thế nhưng nó đi một vòng thật lớn lại trở về bên cạnh Khải Huy với tư cách một cô bạn thân. Thật buồn cười, Nhã Điềm và Nam Thành đã có khoảng thời gian gọi là yêu nhau vì sao cô không cảm nhận được nỗi đau đớn trong tình yêu vì sao chỉ có day dứt, hối hận cùng nỗi đau khi mất đi người bạn thân. Trong khi chỉ là rời xa Khải Huy rất nhẹ nhàng nhưng tim nó đau vô cùng lại không có can đảm đối diện.

- Cậu không sao chứ? Lúc nãy Anh Trúc đã nói gì với cậu?_Thục Đoan thấy trên nét mặt Anh Trúc bực dọc vào phòng mà có chút thắc mắc.

Đi ra liền thấy Nhã Điềm đưa đôi mắt buồn ảm đạm nhìn lên bầu trời, Thục Đoan không hỏi cũng biết nó lại nhớ về quá khứ, một cái quá khứ nên quên đi nó lại cố nhớ.

- Không có gì._Nhã Điềm xoay mặt nhìn Thục Đoan mỉm cười một cái rồi lại tiếp tục hướng về phía trời xa ngắm nhìn mưa rơi.

Thục Đoan cũng không muốn cố hỏi nữa dù sao những chuyện mà Nhã Điềm giấu kín trong lòng còn rất nhiều giấu thêm một chuyện cũng không có gì quan trọng.

- Cậu nghĩ giờ này Nam Thành có nhìn thấy chúng ta không ?_Nhã Điềm nhẹ nhàng nhìn mây trôi lời nói mang chút trầm lắng cùng buồn bã.

Nhã Điềm biết trên đời này vốn không có thần tiên cũng không có hồn ma, chết là hết là kết thúc một sinh mạng nhưng nó vẫn nghĩ Nam Thành vẫn còn tồn tại đâu đó để dõi theo những đứa bạn thân.

- Không. Đáp một tiếng gọn lõn, Thục Đoan muốn phủ nhận tất cả sự hi vọng ngốc nghếch của Nhã Điềm. Mọi thứ có dính dán đến Nam Thành đã không còn tồn tại từ lâu rồi đừng cố nghĩ đến và cũng đừng hi vọng một điều gì đó từ nó cả.

Nhã Điềm khẽ cười một tiếng vì lời đáp thẳng thừng của Thục Đoan, cô từ trước đến giờ vẫn như vậy cái gì có thật sẽ thừa nhận, không có thật một chữ cũng không nói dối.

- Cậu không thể tưởng tượng một chút sao? Học xã hội vì sao khô khan như vậy, rõ chán!

- Chính vì tôi học xã hội nên muốn dùng nó để thuyết phục những người ngu ngốc như cậu ra khỏi cái gọi là hư ảo.

Được một người bạn thân suốt ngày ở bên tai giáo huấn Nhã Điềm còn không tỉnh sao, chỉ có điều quá khứ kia cũng là một phần trong cuộc sống chỉ có thể xếp nó gọn gàng trong một góc của tâm hồn vốn không có khả năng xóa bỏ nó.

Nhã Điềm khẽ thở dài một tiếng chắc có lẽ đã đến lúc phải đối mặt và chối bỏ nó, phải biết tiếp nhận những thứ tốt đẹp ở phía trước.

Bỗng ánh mắt Nhã Điềm nhìn xuống dưới cửa ra vào kí túc xá nữ phát hiện Khánh Vy vừa mới từ thư viện về còn đi cùng một người con trai, nhìn trong màn mưa nên nó nhìn không rõ chỉ biết giữa họ có một khoảng cách vô hình giống nó và Khải Huy.

- Đó không phải chị Khánh Vy sao ? Người con trai kia là bạn trai chị ấy sao?_Nhã Điềm nhẹ chỉ tay về phía xa vừa đưa mắt hỏi Thục Đoan.

- Là bạn trai cũ._Thục Đoan đáp nhẹ trong lòng cũng có chút bi thương.

Tuy nhìn ở xa, nhưng Thục Đoan vẫn có thể nhận ra đó là Nhất Khang một mối tình thấm đẫm nước mắt của Khánh Vy. Chỉ là cô không thể ngờ họ đã chia tay vẫn có thể bình thản đối diện nhau đi cùng nhau, trong khi Nhã Điềm và Khải Huy chưa từng nói lời yêu nhau vì sao vẫn có một khoảng cách vô hình. Thục Đoan khẽ thở dài một tiếng, có lẽ suy nghĩ của người trưởng thành sẽ khác những người còn ở lứa tuổi bồng bột như Khải Huy và Nhã Điềm

--------------------

Khánh Vy bước ra khỏi thư viện nhìn màn mưa bên ngoài ngày một dày, ngày một nặng hạt. Cô khẽ thở dài một tiếng cầm trên tay cả một chồng sách tham khảo, cứ mưa như vậy cô làm sao có thể về từ thư viện đến khu kí túc xá không xa nhưng đi đến đó cũng đủ làm cho cả người ướt mem không khéo lại bị cảm lạnh. Cô hôm nay sao lại đãng trí đến nỗi bỏ quên ô trong phòng, cô đang trông ngóng bạn nữ nào đó ở gần phòng mình chưa về để cô có thể đi chung chỉ cần che được mấy cuốn sách này là tốt rồi.

Nhất Khang đang định đi về, anh vừa rời khỏi phòng tự học nhìn trời mưa giăng trời tối mịch anh cũng có chút mơ hồ xốn xang trong lòng. Khẽ liếc nhìn qua thư viện, anh thấy một thân ảnh quen thuộc anh khẽ mỉm cười một cái, cô vẫn tính cũ không đổi đi ra ngoài chưa bao giờ chuẩn bị ô cho mình. Vẫn là nét đẹp đó đơn thuần mà ngốc nghếch chí ít trong mắt anh Khánh Vy luôn cần có một người bên cạnh.

- Đứng chờ thế này không phải cách, anh đưa em về!

Khánh Vy bị giọng nói của Nhất Khang làm cho giật mình, nhưng trong lòng lại rung động kì lạ, cứ mỗi lần trời mưa cô đều có anh che ô hóa ra cô vẫn chưa bỏ được thói quen đó. Anh vẫn đối xử với cô ấm áp như vậy chưa một lần bỏ mặt cô nhưng vì sao cô luôn lạnh nhạt với anh. Cô vẫn nhìn anh như vậy khuôn mặt điềm tĩnh đứng đắn của một người trưởng thành đã một năm anh và cô cũng đều có suy nghĩ khác.

Khánh Vy còn định từ chối anh nhưng liền bị anh ngăn lại.

- Đừng từ chối anh.

Cô mở mắt ngạc nhiên, anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô sao, tính cách anh không chỉ thay đổi mà ngay cả cách nắm bắt tâm lí của người khác anh cũng học được. Nhưng Khánh Vy lại không biết rằng anh chỉ để ý và cố hiểu mỗi cô mà thôi những người khác anh không quan tâm và cũng không muốn biết.

Khánh Vy bị Nhất Khang chặn lại lời từ chối, cô không còn cách nào khác chỉ nhẹ mỉm cười một tiếng gật đầu, cô không muốn làm anh buồn.

- Vâng!

Hai người cùng che chung một chiếc ô liền rời thư viện trong cơn mưa tí tách, bước chân nhẹ nhàng theo tiếng mưa nhưng tiếng con tim của hai người thì không hề nhẹ nhàng có một vết thương vẫn âm ỉ sâu thẳm đâu đó chỉ sợ khi ở càng gần nhau thì vết thương kia ngày một sâu hơn. Cô và anh không thể đến được với nhau nhưng cũng không cho bất cứ ai bước vào tim mình ngoại trừ đối phương.

Năm đó cô và anh gặp nhau, cũng trong tình cảnh mưa tuôn thế này cô cũng không mang theo ô anh đến với cô thật nhẹ nhàng như một giấc mơ. Nụ cười của anh làm cô ấm áp ngay cả trong cơn mưa lạnh giá, lời nói anh dịu dàng thổi vào tim cô một luồng gió lạ tim cô đập mãnh liệt cũng không thể ngờ anh cũng có cảm giác như cô. Rồi những ngày sau đó anh và cô vẫn thường quấn quýt nhau không rời, cùng nhau học, cùng nhau ngắm mưa cùng nhau dạo trên những con đường dài vào những ngày nghỉ.

Nhưng một sự thật trớ trêu lại xảy ra như muốn chia cắt tình yêu đẹp của cô và anh, tình yêu của cô và anh đến nhẹ nhàng nhưng ra đi trong nước mắt cùng đau thương. Bóp nghẹn trái tim để cố quên nhau dù đôi tim còn yêu cực hạn. Ai lại xui khiến người mẹ rời bỏ Nhất Khang từ nhỏ lại là mẹ kế của cô. Ba Nhất Khang biết được liền sống chết ngăn cấm, ông hận người mẹ vô tâm đó hận cái gã đàn ông dùng tiền bạc để cướp bà đi để Nhất Khang bơ vơ lạc lõng thiếu tình thương của mẹ vì thế khi biết Khánh Vy là con của người đàn ông kia ông không bao giờ chấp nhận cô. Ông có tiền sử bệnh tim cứ hễ xúc động sẽ phát bệnh nên vì tội lỗi của ba mình, vì muốn bù đắp cho ba Nhất Khang và vì không muốn làm Nhất Khang khó xử Khánh Vy đành hi sinh tình yêu đẹp đầu đời chủ động chia tay anh.

Anh và cô cố kìm chặt nỗi đau cùng sự yêu thương tận đáy lòng để đấng sinh thành được vui. Nhất Khang đau xót nhìn Khánh Vy bước ra khỏi cuộc đời anh trong đau đớn, từng giọt nước mắt của cô như từng mũi kim đâm vào tim anh rỉ máu. Anh oán trách ông trời vì sao để cô xuất hiện trước mặt anh để làm gì, đẩy cô vào tim anh làm gì để rồi muốn kéo cô ra. Để anh nhìn cô đi mà cả không gian như sụp đổ, cô vì sao lại chủ động buông tay anh, anh đã từng hứa với bản thân nếu cô không buông tay anh thì anh cũng sẽ không bao giờ buông tay cô. Anh sẽ dùng tình yêu chân thật của anh và cô để cảm hóa đấng sinh thành, anh tin rằng mọi thứ đều có thể giải quyết khi anh và cô bên nhau nhưng thật không ngờ cô thà chọn rời xa anh cũng không muốn cùng anh đối mặt.

Anh tôn trọng quyết định của cô, chỉ cần cô rời xa anh mà thấy vui thấy dễ chịu anh sẵn sàng buông tay dù ngàn lần không muốn. Cho dù cô đã rời xa anh thì hình ảnh ngây thơ mà dịu dàng của cô trong anh vẫn không thay đổi, cô vẫn có một vị trí vững chắc trong tim anh mãi mãi không có một người con gái nào có thể thay thế cô. Mỗi lần nhìn vào gương mặt tiều tụy cùng sắc mặt nhợt nhạt kia anh chỉ muốn đến bên cô ôm chầm lấy cô mà chở che mà quan tâm chăm sóc, chỉ tiếc từ khi chia tay anh cô luôn tìm cơ hội lẫn trốn anh tránh mặt anh.

Vì một chữ hiếu, vì tội lỗi của đời trước tại sao phải bắt anh và cô gánh chịu, vẫn còn yêu tha thiết tại sao lại tự cứa vào tim nhau một vết thương sâu thăm mãi mãi không thể lành lại.

- Đến rồi cảm ơn anh, em vào đây anh về cẩn thận!

- Tạm biệt.

Khánh Vy mỉm cười nhẹ vẫy tay chào anh xoay người khuất nhanh trong kí túc xá nữ. Nhất Khang nhìn theo bóng dáng mềm yếu khuất dần mà tim đau nhói, Nhất Khang thở dài một tiếng rồi cũng trở về kí túc xá nam.

Mưa vẫn tầm tả tuôn rơi khiến lòng người buồn ảm đạm, Nhất Khang bước trong mưa dáng anh cô đơn đến đau lòng tất cả những hình ảnh đó đã lọt vào ánh mắt của Khánh Vy. Thật ra cô vẫn chưa đi vào chỉ là ẩn một góc để khuất bóng mà thôi, nhìn dáng anh bước đi mà nước mắt cô tuôn rơi cô cố gắng để tiếng khóc không bật thành tiếng vì sao tình cảm đẹp như trong cổ tích của anh và cô lại thành ra một bi kịch như thế này. Cô biết anh rất đau nhưng cô không còn cách nào khác, cô biết anh trách cô sao quá vô tình nhưng cô là bất đắc dĩ.

----------------------------

Nhất Khang không biết anh đã bước qua những gì để đến được kí túc xá nam, chỉ biết trong đầu anh toàn hình ảnh của Khánh Vy, hình ảnh yếu đuối như một chiếc lá mỏng manh trong gió sắp bị cuốn đi. Anh chính là cây nhưng không có khả năng giữ lá ở lại, cứ mặc gió cuốn chiếc lá kia rời xa cây.

- Anh đi đâu mà về trễ vậy dáng vẻ còn thất thần như người cõi trên?_Tần Trực không biết từ đâu ra chắn ngang lối đi của Nhất Khang, ánh mắt mờ ám liếc anh từ dưới lên trên.

- Anh mới từ thư viện về!_Nhất Khang đáp nhạt một tiếng gấp ô lại đi thẳng vào phòng.

- Anh có ô mà cũng dầm mưa sao?_Khải Huy liếc nhìn Nhất Khang nữa thân người ướt sũng rõ ràng nhường ô cho người khác.

Tần Trực nghe được đắc ý liền cười hì hì, họ thừa biết anh Nhất Khang đến thư viện cốt yếu để quan sát Khánh Vy mà thôi.

- Anh đi cùng Khánh Vy._giọng Nhất Khang điềm tĩnh cũng không có gì gọi là chột dạ.

Nghe Khải Huy nói anh mới phát hiện đúng là nữa thân bên trái của anh đã ướt sũng vì sợ Khánh Vy ướt anh dã nhường phần lớn diện tích ô cho cô còn dùng thân mình để che chắn cho cô. Anh không thể ở bên cô thường xuyên thì chỉ có thể âm thầm dõi theo âm thầm che chắn.

Tuấn Nguyên từ đầu đến cuối không nói lời nào, nhìn sắc thái biểu cảm của ba người cũng đủ hiểu chuyện giữa Nhất Khang và Khánh Vy một sớm một chiều không thể nói hết được, chính vì vậy chưa biết rõ nguồn cơn cậu ta không nên xen vào.

---------------------------------------------

Chương 9 : HIỂU LẦM

\\\"Lấy quyền tôi là bạn thân của cậu, tôi phải bảo vệ cậu tránh xa những người con trai không đáng tin.\\\"

Nhã Điềm liếc mắt nhìn trời đã sập tối rồi, ngày nào nó cũng thẩn thờ nhớ về Nam Thành, nhớ những lúc cậu cùng nó nắm tay đi dạo. Khẽ thở dài một cái cho đến bao giờ nó thôi nhớ về cậu, chỉ một năm không đủ để nó quên. Có thể mãi mãi nó cũng không quên được.

- Nhã Điềm!_Tuấn Nguyên đứng dưới lầu bên ngoài hàng rào kí túc xá nữ vẫy vẫy tay gọi Nhã Điềm.

Nhã Điềm nhíu nhíu mày không biết giờ này Tuấn Nguyên tìm nó có chuyện gì, Nhã Điêm trở vào phòng nói với Khánh Vy một tiếng rằng mình ra ngoài. Khánh Vy gật đầu đã biết, hiện giờ trong phòng chỉ còn lại Khánh Vy. Thục Đoan đã cùng Tần Trực đến phòng tự học vẫn chưa về, Anh Trúc thì không rõ đã đi đâu.

Khánh Vy một mình trong phòng với ánh đèn có chút cô đơn lạnh lẽo, cô loay hoay với đống bài tập tham khảo chất chồng. Khánh Vy khẽ thở dài lúc trước khi cô cùng Nhất Khang là một đôi giờ này vẫn thường đến phòng tự học. Anh cùng cô giải quyết tất cả những bài tập khó, nhưng xem ra bây giờ cô phải tự mình giải quyết rồi.

Nhã Điềm chạy ngay ra khỏi cổng kí túc xá nữ, nó không biết Tuấn Nguyên tìm nó có chuyện gì. Nhưng trong bộ dạng của Tuấn Nguyên cho thấy cậu có vẻ rất phấn khởi.

- Cậu tìm tôi có chuyện gì?_Nhã Điềm nhìn Tuấn Nguyên đang cười rất tươi.

- Chúng ta đi dạo đi, hôm nay thời tiết rất tốt đi dạo một vòng rồi về. Tôi thấy cậu học cả ngày rồi._Tuấn Nguyên nhẹ giọng đáp.

- Cũng được._Nhã Điềm nhìn trời suy nghĩ một lúc liền đồng ý.

Kí túc xá đến mười giờ tối mới đóng cửa vì vậy đi dạo buổi chiều tối cũng không có vấn đề gì. Tuấn Nguyên cùng Nhã Điềm nhẹ bước đi trên khoảng sân dài có hàng cây bàng tán rộng hai bên. Lá rơi nghe xào xạc, có gió nhẹ lùa qua khiến những chiếc lá khô cứ tiếp bước nhau mà rời cây. Cảnh tượng bây giờ có nét buồn ảm đạm dưới ánh đèn mờ nhạt, đi qua khỏi khúc đường này sẽ đến phòng tự học khi đó sẽ thấy một không khí ồn ào vui vẻ.

Bây giờ bắt đầu có một số học sinh rời phòng tự học về lại kí túc xá, họ đi ngược chiều với Nhã Điềm và Tuấn Nguyên.

Lúc này Anh Trúc cùng Khải Huy vừa rời phòng bí thư để trở về kí túc xá, ánh mắt Nhã Điềm liền rơi trên người hai người đó. Nhã Điềm cố bước nhanh qua căn phòng đó để không cho Khải Huy nhìn thấy nó. Trong đầu nó hiện lên cảnh tượng năm đó.

----------------------

Ngày đó cũng là một ngày nắng đẹp, Nhã Điềm hí hửng đến Nhà Khải Huy cũng thấy cảnh Anh Trúc cùng hắn bước ra khỏi nhà. Anh Trúc còn ngã vào người Khải Huy, hai người đứng một chỗ ôm rất chặt. Nhã Điềm như không tin vào mắt, hai người rốt cuộc là đang làm chuyện gì? Nhã Điềm chỉ thấy Anh Trúc liếc mắt nhìn nó giương môi cười.

Nhã Điềm không biết phải đối mặt thế nào liền bỏ chạy, nước mắt rơi theo từng bước chạy. Rốt cuộc đó là cảm giác gì vì sao tim nó đau quá, Khải Huy đã thích Anh Trúc tại sao là một người bạn thân vì sao nó không được biết. Hai người đó thật ra đã thích nhau bao lâu, mọi thứ trong Nhã Điềm như sụp đổ. Trời hôm đó không đẹp, rõ ràng đã có một cơn mưa mới làm nó ướt cả đôi mắt, ướt cả khuôn mặt. Nhưng thật ra đó không phải mưa mà là nước mắt nó rơi.

Khải Huy đã không biết đến sự xuất hiện của Nhã Điềm trước cổng nhà hắn. Hắn nhớ là đã hẹn Nhã Điềm đến nhà hắn cùng học bài vì sao giờ này chưa thấy, vừa rồi Anh Trúc có đến tìm hắn để hỏi bài cũng đã về vì sao Nhã Điềm chưa đến.

Nhã Điềm buồn bã cứ bước đi một mình liền gặp Nam Thành. Cậu nhìn nó với ánh mắt khác lạ đã xảy ra chuyện gì tại sao nó lại ở đây, hôm nay cậu có việc nên không thể qua nhà Khải Huy học nhóm. Cậu nghĩ đáng lí nó phải ở nhà Khải Huy để học đột nhiên lại đi một mình.

- Nhã Điềm! Cậu không phải học ở nhà Khải Huy sao?

- Hả? Tôi cảm thấy có chút mệt mỏi nên muốn đi dạo._nó có chút bất ngờ khi thấy Nam Thành liền nói dối.

Nó không thể nói rằng thấy Khải Huy cùng Anh Trúc thân mật nên không vào. Nó cố xua đi nhưng không thể, nụ cười của Anh Trúc khiến nó giống như có kim đâm vào tim. Đó là một nụ cười đắc ý, nụ cười đó đánh dấu nó đã thua rồi.

- Vậy được tôi cùng cậu đi dạo._Nam Thành một tay dắt xe liền đi cạnh Nhã Điềm.

Hai người cùng đi rất lâu, đi một vòng liền quay trở về. Đi đến trước cửa nhà, Nam Thành đưa Nhã Điềm vào nhà. Cậu vẫy tay cười liền quay đầu xe ra về.

Hai người lại không biết hình ảnh kia đã được thu toàn bộ vào mắt Khải Huy. Hắn lắc đầu cười chua chát, uổng công hắn cùng Thục Đoan ngồi đợi Nhã Điềm cùng học. Vì sợ nó quên nên hắn định sang nhà nó tìm nhưng cái hắn thấy là gì, nó cùng Nam Thành đi dạo. Hai người đó đã gạt hắn, nếu đi chơi cùng nhau có thể nói thẳng không cần giấu hắn.

Khải Huy tức giận xoay người về nhà, nếu hai người đó thích nhau hắn sẽ rút lui không quan tâm nữa. Dù có cảm giác đau đớn nhưng hắn chịu được, hắn không có khả năng phá vỡ tình bạn thân bấy lâu để tranh giành tình yêu. Nếu hai người họ vui khi ở cạnh nhau thì hắn cũng sẽ không tiếp tục làm phiền. Sự xuất hiện của hắn Nhã Điềm cũng không hề hay biết.

Khải Huy trở về nhà liền thấy Thục Đoan ngồi bên trong, Thục Đoan nheo nheo mắt nhìn hắn.

- Nhã Điềm đâu sao cậu về một mình không phải cậu bảo đi gọi cậu ấy sao?

- Không cần nữa._Khải Huy lãnh đạm ôm tập sách ra học.

- Cậu bị làm sao vậy ?_Thục Đoan nhìn bộ dạng của hắn rõ ràng đang tức giận.

- Tôi không sao, cậu ấy có việc bận rồi chúng ta học đi!

Vậy là buổi học ấy bắt đầu như mọi ngày nhưng lại vắng bóng Nam Thành và Nhã Điềm. Sự vắng mặt đó làm Khải Huy khó chịu, tim đau nhói.

*******

Ngày hôm sau, Nhã Điềm đến lớp trong tâm trạng phức tạp nó muốn đến hỏi Khải Huy chuyện nó nhìn thấy là thế nào. Nhưng nó lại thấy một cảnh tượng tiếp theo hai người đó đang ngồi cạnh nhau. Đợi đến khi Khải Huy khuất bóng, Anh Trúc còn không ngần ngại ngồi cạnh Nhã Điềm nói rằng hai người họ đang yêu nhau. Anh Trúc còn muốn Nhã Điềm tránh xa Khải Huy ra, cho dù là bạn thân cô ta cũng không muốn hai người quấn quýt lấy nhau. Nhã Điềm tức giận không chịu nỗi liền cãi lại.

- Nhã Điềm à tôi và Khải Huy đang quen nhau, cậu đừng quá gần gũi cậu ấy tôi không thích đâu.

- Tôi và Khải Huy là bạn thân cậu lấy quyền gì để cấm?

- Thì tôi đã nói rồi chúng tôi yêu nhau, hơn nữa vì cậu và Khải Huy là bạn thân nên cậu ấy không dám nói ra , chứ thật ra cậu ấy cũng không thích cậu quấn quýt lấy cậu ấy đâu._Anh Trúc đắc ý liền cười, đưa tay vỗ vai Nhã Điềm.

Một câu kia của Anh Trúc giống như một lực thật mạnh làm nó ngã thật đau. Khải Huy thật sự ghét sự có mặt của nó sao, vì sao hắn chưa bao giờ nói cho nó biết?

- Khải Huy vẫn còn chưa nói tôi lấy gì để tin cậu, tôi sẽ đi hỏi cậu ấy._Nhã Điềm bực dọc đứng dậy hất tay Anh Trúc ra khỏi vai mình, nó định đi hỏi Khải Huy cho rõ.

Nhưng không biết vì sao Anh Trúc liền ngã xuống đất, mặt nhăn nhó đau đớn. Khải Huy không biết từ khi nào liền xuất hiện chạy lại đỡ Anh Trúc.

- Cậu sao vậy, sao khi không lại ngã?

- Tôi chỉ nói Nhã Điềm và Nam Thành yêu nhau không biết vì sao cậu ấy tức giận liền xô tôi ngã._Anh Trúc mở to mắt nói dối.

Nhã Điềm trợn mắt kinh ngạc, đầu lưỡi bị đông cứng. Nó đã xô bao giờ là cô ta tự ngã vì sao đổ lỗi cho nó. Những câu nói cô ta nói lúc nãy cũng đâu phải như vậy.

- Cậu và Nam Thành yêu nhau?_Khải Huy trừng mắt tức giận, hắn thầm nghĩ quả nhiên hắn đoán không sai bọn họ quả thật đã che giấu chuyện đó.

- Không...không có, cậu...cậu đừng nghe cậu ta nói bậy._Nhã Điềm lắp bắp cố thanh minh.

- Hừ,cậu và Nam Thành hôm qua làm gì tôi biết rất rõ. Đã làm sao còn sợ người ta biết, còn hành hung người khác._Khải Huy lạnh lùng cũng không thèm nhìn Nhã Điềm một cái.

- Chúng tôi đã làm cái gì chứ? Tôi không có hành hung cậu ấy tự cậu ấy ngã kia mà, cậu là bạn thân của tôi vì sao không tin tôi?_rõ ràng chuyện này nó phải hỏi hắn ngày hôm qua đã làm cái gì mới đúng, hắn bây giờ lại tin Anh Trúc nói lời nhảm nhí.

- Điều đó tự cậu rõ. Chính vì tôi quá tin nên bị cậu và Nam Thành gạt._Khải Huy đỡ Anh Trúc đứng dậy trước ánh mắt ngạc nhiên của Nhã Điềm liền xoay người đưa Anh Trúc đến phòng y tế.

Nhã Điềm tức giận không nói nên lời, hắn rốt cuộc là đang nói chuyện gì không đầu không đuôi. Nó và Nam Thành đã gạt hắn cái gì chứ? Rõ ràng hắn gạt nó kia mà.

Nhã Điềm vì tức giận đã không còn nhớ đến chuyện phải hỏi Khải Huy về chuyện Anh Trúc chính là người yêu của hắn, chuyện hắn không thích nó ở bên cạnh có phải thật không.

Ngay sau đó không biết ai đã tung tin nó và Nam Thành yêu nhau. Anh Trúc vì cú tự ngã kia bị trật chân liền giả vờ để Khải Huy đưa đến trường. Sự khuất mắt càng tăng cao đã không còn cách nào tháo gỡ. Cả hai chỉ giữ cho riêng mình những bí mật, những gì bản thân nhìn thấy có phải thật không cũng không cần đối phương giải thích. Sự ương bướng muốn giữ chính kiến của bản thân và tin vào mắt và những gì họ nghe được.

Có những điều họ không biết mắt thấy, tai nghe chưa hẳn đã thật.

Một ngày Nam Thành liền nói lời yêu Nhã Điềm vì chút tức giận, vì ngộ nhận rằng tình cảm nó và Nam Thành quá thân thiết mà nó đã chấp nhận lời yêu. Nó không thể ngờ cho dù ở bên cạnh Nam Thành nhưng tim nó và Nam Thành vẫn có khoảng cách. Nó chỉ cần biết khi ở cạnh Nam Thành thì nó sẽ không bám lấy Khải Huy nữa, khi đó hắn sẽ vui. Nếu hắn vui nó sẽ làm điều đó vì hắn.

*******

Nắng nhàn nhạt xua tan đi những giá buốt trong tim mỗi người. Nhưng những tia nắng đó mãi mãi cũng không thể làm tan đi những vết thương đã một thời in sâu vón cục.

Nhã Điềm nắm tay Nam Thành đi trên con đường đầy nắng. Con đường đầy những cây bằng lăng tím, con đường ấy mang màu sắc học trò chứa đựng những tình cảm ngây ngô của tuổi học trò. Chỉ nghĩ thôi mà lòng người cũng cảm thấy hưng phấn. Nhã Điềm mỉm cười đi bên cạnh Nam Thành, cậu vẫn như vậy vô cùng điềm tĩnh và ấm áp. Ánh mắt Nam Thành nhìn thấy Nhã Điềm cười như vậy trong lòng cũng bất giác vui trong lòng, bàn tay không tự chủ cũng siết chặt hơn.

Chỉ có điều giữa hai người vì sao chỉ chìm trong im lặng?

Cứ hễ có thời gian thư giãn, Nam Thành vẫn thường cùng Nhã Điềm đi dạo như thế này. Chỉ là cảm giác đi bên cạnh nhau vô cùng bình dị nhưng đối với họ như vậy là đủ.

Chỉ là không ngờ hôm nay Nhã Điềm nhìn thấy Khải Huy cùng Anh Trúc đi theo hướng ngược lại. Hai người tuy không nắm lấy tay nhau như Nam Thành và Nhã Điềm nhưng trông họ vô cùng vui vẻ, nói chuyện không ngớt.

Nhã Điềm trong vô thức liền dừng chân, bàn tay cũng thoát ra khỏi bàn tay Nam Thành như ăn trộm sợ sệt bị bắt quả tang mà muốn phi tan vật chứng. Đáy mắt Nhã Điềm dâng lên một nỗi buồn khó tả. Vì sao Khải Huy đi với người hắn thích mà Nhã Điềm đau lòng đến vậy, không vui đến vậy ?

Nam Thành bị buông tay bất ngờ có chút bất ngờ, nụ cười trên môi cũng tắt. Ánh mắt cậu dõi theo hướng Nhã Điềm đang nhìn với tia nhìn buồn bã. Nam Thành nhíu mày tim cũng co thắt lạ thường. Nhã Điềm chỉ vì nhìn thấy Khải Huy mà buông tay cậu, có thật như cậu nghĩ hay không rằng Nhã Điềm chưa bao giờ yêu cậu. Nam Thành không quan tâm vì sao Nhã Điềm buông tay cậu, Nam Thành nở nụ cười xua đi ý nghĩ kia cậu tiếp tục nắm lấy tay Nhã Điềm tiến về phía trước.

- Nhã Điềm cùng Nam Thành đi dạo sao lãng mạn nhỉ?_Anh Trúc đi cạnh Khải Huy liền nở nụ cười thân thiện nhìn Nhã Điềm.

- Phải rồi tụi mình đi dạo, Khải Huy và cậu cũng như vậy thôi._Nam Thành nở nụ cười đáp trả.

Anh Trúc nghe được những lời này liền e thẹn cười, đưa mắt nhìn Khải Huy dò xét thái độ. Nhã Điềm cũng bị câu này làm cho khó chịu bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy tay Nam Thành giương môi cười gượng. Hai người họ đúng là một cặp, nó không có quyền xen vào có lẽ nó chọn rút lui là đúng.

Khải Huy bị một câu nói này làm cho cứng người, hắn cảm thấy có chút khó chịu trong lòng. Nhìn vào bàn tay của Nhã Điềm bị Nam Thành nắm chặt cảm giác chua xót lại dâng trào.

- Không như cậu nghĩ đâu, Anh Trúc chỉ đến nhà tôi mượn tài liệu học thôi._Khải Huy cố gượng cười để biện minh.

Anh Trúc cố gượng cười sau câu nói kia trong lòng có chút tức giận nhưng không thể nói. Khải Huy vì sao phải giải thích cặn kẽ như vậy, cho qua không được sao.

- Vậy sao vậy chúng tôi không phiền hai người nữa._Nhã Điềm cười vẫy tay chào hai người liền cùng Nam Thành bước đi.

Nam Thành theo thói quen cười vỗ vai Khải Huy một cái liền bước theo sau Nhã Điềm.

- Tạm biệt chúc hai người đi chơi vui vẻ!_Khải Huy nói xong cũng thong thả bước đi.

Khải Huy nhắm chặt mắt kìm nén nỗi buồn, từ ngày Nhã Điềm chính thức quen Nam Thành hắn cười nhưng không vui. Vì sao người Nhã Điềm chọn không phải hắn, hắn đau nhưng vì Nam Thành là bạn hắn nên hắn sẵn sàng nhường.

Không gian im lặng hiện hữu giữa Khải Huy cùng Anh Trúc trong suốt quãng đường đến nhà hắn. Lúc nãy trước khi thấy Nam Thành và Nhã Điềm cũng đã tồn tại cái không khí này, nhưng vì để tránh cảm xúc buồn bã trên gương mặt để hai người bạn thân nhìn thấy nên hắn giả vờ nói chuyện cùng Anh Trúc. Cảnh tượng lúc ấy bất cứ ai nhìn vào đều cho rằng tràn ngập sự vui vẻ, Nhã Điềm đã bị không khí kia đánh lừa.

Nhã Điềm vẫn cười đi bên cạnh Nam Thành, nhưng đầu lại hiện hữu hình ảnh lúc nãy. Hóa ra những lời Anh Trúc từng nói là thật, những hình ảnh nó từng thấy ngày hôm đó chắc chắn cũng là thật.

- Nhã Điềm chúng ta về thôi!_Nam Thành mỉm cười giọng nói nhẹ như gió thoảng.

- Sao lại về sớm vậy?_Nhã Điềm liếc mắt nhìn Nam Thành.

- Tôi thấy cũng trễ rồi chúng ta về đi.

- Ừm cũng được._Nhã Điềm gật đầu nghe lời Nam Thành trở về.

Nam Thành cười buồn một cái liền đi về, không phải bản thân cậu muốn về sớm mà là vì Nhã Điềm vốn không có tâm trạng để đi dạo. Vì lí do gì cậu cũng không chắc nhưng sao lòng cậu có chút lạnh lẽo, người con gái cậu yêu đang ở trước mặt cậu nhưng hình như trái tim không ở cạnh cậu.

----------------------------

Gió bắt đầu lạnh hơn, Nhã Điềm khẽ run rẩy ôm chặt hai vai. Hiện giờ nó không chỉ lạnh thể xác còn lạnh trong lòng, cảnh tượng năm đó lần nữa lặp lại làm sao không lạnh đây? Tuấn Nguyên cũng giống Nam Thành đi cạnh nó nhưng cũng không làm tim nó ấm lại được.

- Cậu lạnh sao Nhã Điềm?_Tuấn Nguyên nhẹ nhàng quan tâm.

- Tôi không sao.

- Chúng ta về thôi, hình như bên kia là Khải Huy cùng Anh Trúc chúng ta cùng họ về chung cho vui._Tuấn Nguyên chỉ tay về phía Khải Huy cùng Anh Trúc liền nhanh chân kéo tay Nhã Điềm bước đi.

Nhã Điềm muốn cản lại nhưng không kịp rồi, nó đã cố tránh nhưng Tuấn Nguyên đã nhanh miệng gọi tên hai người họ. Nhã Điềm rủa một tiếng xui xẻo, khẽ thở dài nhắm mắt đối mặt.

- Hai người vừa xong việc sao chúng ta cùng về đi._Tuấn Nguyên nở nụ cười nhìn Khải Huy và Anh Trúc.

Hai người vừa nghe Tuấn Nguyên gọi liền xoay người lại nhìn. Anh Trúc nở nụ cười thân thiện nhưng không biết là thật bao nhiêu phần trăm. Anh Trúc còn cố ý quàng tay Khải Huy. Nhã Điềm thấy được cảnh này liền có chút khó chịu. Khải Huy đưa mắt nhìn chằm chằm Nhã Điềm cùng Tuấn Nguyên, ánh mắt liền rơi ngay lên cái nắm tay kia. Nhã Điềm bị Khải Huy nhìn đến phát hoảng liền rụt tay lại, tại sao bản thân nó lại chột dạ như vậy. Khải Huy không nói nửa lời nhếch môi cười nhạt, gạt tay Anh Trúc ra khỏi tay mình liền sải bước đi trước. Hắn tức giận! Phải trong lòng hắn cực kì tức giận. Nó lại lần nữa làm hắn đau, tại sao chưa bao giờ nó cho hắn cơ hội. Uổng công hắn chờ đợi nó một năm, khi nó quay về liền yêu người con trai khác. Năm đó, hắn cảm thấy đau nhưng vẫn chấp nhận cho nó đến với Nam Thành không có nghĩa bây giờ cũng giống như lần trước.

Anh Trúc nhếch môi cười nhìn Nhã Điềm một cái liền nhanh chân đi theo Khải Huy. Nhã Điềm rủ vai buồn bã đi theo phía sau, tại sao nó thấy bộ dạng Khải Huy giống như đang tức giận vậy? Hắn tức giận cái gì chứ chẳng phải hắn suốt ngày bên cạnh Anh Trúc sao? Hắn nhìn nó với ánh mắt trách cứ sao? Nó làm gì nên lỗi, ngay cả một câu chào hỏi với nó cũng không thèm nói. Nhã Điềm thật bực mình liền không biết phải làm sao.

Nhã Điềm vừa đi vừa tức giận sơ ý đá trúng trái bàng, trái bàng không biết vô tình hay cố ý liền bay vọt một cái trúng đầu Khải Huy. Tiếng giầy Nhã Điềm va chạm gạch nghe sàn xạc, theo lực đá hoàn toàn từ phía sau nơi Nhã Điềm đứng.

- Ây da...

Khải Huy đưa tay xoa xoa sau đầu liền xoay người phía sau trừng mắt tức giận nhìn Nhã Điềm. Nhã Điềm cúi mặt không dám nhìn Khải Huy, trong lòng Nhã Điềm có chút hả hê.

Khải Huy bực dọc nắm tay Nhã Điềm kéo đi, một mặt vì tức giận một mặt muốn tách Nhã Điềm khỏi Tuấn Nguyên.

- A, đau! Khải Huy thả tôi ra!

- Cậu dám hành hung tôi còn muốn tôi thả.

- Tôi hành hung cậu khi nào?

- Còn dám hỏi, đã tối như vậy cậu còn ra ngoài cùng người con trai khác.

Khải Huy tức giận dâng trào lôi Nhã Điềm đi trong ánh mắt kinh ngạc của Tuấn Nguyên cùng Anh Trúc. Ngay lập tức ánh mắt Anh Trúc chuyển sang ganh ghét cùng tức giận. Rõ ràng Khải Huy đang ghen nên mới hành xử như vậy.

Nhã Điềm nghe Khải Huy chấp vấn không đầu không đuôi liền tức giận. Hắn lấy quyền gì ngăn cản quyền tự do của nó.

- Tôi chỉ đi dạo có làm cái gì đâu chứ, cậu chẳng phải cũng đi cùng con gái đó sao?

- Tôi và cậu không giống.

- Có cái gì không giống?

- Tôi và Anh Trúc có công việc trong khi cậu và Tuấn Nguyên lại đi dạo có sự khác biệt rất lớn.

Nhã Điềm tức giận hất mạnh tay Khải Huy ra không tiếp tục để hắn lôi đi. Tính tình hắn quả thật kì lạ lúc lạnh lúc nóng Nhã Điềm không biết đường nào mà lần. Nói hắn lạnh lùng cũng đúng mà nói hắn ấm áp cũng không sai, chỉ là tùy trường hợp tùy người hắn liền thay đổi thái độ. Còn đối với Nhã Điềm thì thấy đủ bộ dạng của hắn.

- Có gì khác chứ, cậu có thể đi cùng bạn bè lấy quyền gì để cấm tôi đi chơi với bạn.

Nhã Điềm thầm nghĩ hắn chính là tức giận vô lí, khi thấy hắn đi cùng Anh Trúc nó đã ngăn cấm đâu bởi vì nó nghĩ họ là một đôi. Chẳng phải năm đó nó đã rút lui để hai người họ đến với nhau rồi sao, hắn còn muốn nó làm thế nào mới hài lòng.

- Lấy quyền tôi là bạn thân của cậu, tôi phải bảo vệ cậu tránh xa những người con trai không đáng tin.

Một câu nói kia làm cho Nhã Điềm như chết sững rốt cuộc hắn cũng chỉ xem nó như một người bạn thân. Như vậy vì sao hắn cấm cản nó, hắn luôn ngang ngược như vậy muốn ai cũng phải làm theo ý hắn nhưng đã bao giờ hắn làm theo người khác chưa.

- Tuấn Nguyên có chỗ nào không đáng tin?

- Tôi nói không đáng tin là không đáng tin.

- Cậu luôn ngang ngược như vậy, là bạn thân không có nghĩa có quyền xen vào chuyện riêng của tôi._Nhã Điềm tức giận quát vào mặt Khải Huy liền hất tay bỏ đi.

Khải Huy nắm tay thành quyền đấm mạnh vào thân cây gần đó, cho đến cùng là vì sao Nhã Điềm không chọn hắn mà chỉ chọn người con trai khác. Tất cả những điều hắn làm chỉ vì nó, vì sao nó luôn không hiểu. Nhưng hắn đã phạm phải một sai lầm đó là vẫn xem hai người là bạn thân, đó cũng là sai lầm lớn nhất.

Nhã Điềm luôn gạt hắn, năm đó nó cũng gạt hắn để cùng Nam Thành yêu đương. Khi bị hắn chấp vấn nó cũng không thừa nhận và rồi nó vẫn yêu Nam Thành đó thôi. Hắn không muốn hiện trạng kia lại tiếp tục lặp lại, cho là Tuấn Nguyên có tồn tại hình bóng của Nam Thành đi chăng nữa hắn cũng sẽ không bao giờ buông tay nó thêm lần nữa. Lần trước vì Nam Thành là bạn thân hắn nên hắn nhượng bộ còn lần này không thể nào.

Nhã Điềm chạy vào kí túc xá nữ, vừa khuất bóng nó nép vào tường trượt dài rồi ngồi bệt xuống nước mắt lặng lẽ rơi trong bóng tối. Hắn vẫn chỉ xem nó là bạn thân thì cần gì nổi giận với nó như vậy.

Năm đó cũng vậy rõ ràng hắn và Anh Trúc có vấn đề lại quay sang trách cứ nó lừa gạt hắn. Hắn nói nó đã gạt hắn cùng Thục Đoan để cùng Nam Thành hẹn hò yêu đương, rõ ràng là hắn sai trước vì sao lại trách nó.

Nó không hiểu rốt cuộc trong lòng hắn nghĩ cái gì, bản tính ngang ngược thích cấm cản người khác của hắn không thay đổi mà còn có tính độc chiếm hơn trước. Lúc trước cũng có một lần nó đi cùng Nam Thành có việc nhưng hắn cũng nổi giận ngay ngày hôm sau liền trở nên lãnh đạm không quan tâm.

------------------------------------------

Chương 10 : ĐAU THƯƠNG

\\\"Không! Nhã Điềm, tôi không cho phép cậu rời khỏi tôi!\\\"

Buổi chiều tà nắng đã tắt, Nhã Điềm thở dài mệt mỏi ôm chặt hai vai có chút cô đơn cùng giá lạnh.

Không biết nó cảm thấy thế nào nhưng suốt cả buổi học nó không thể nào đối mặt với Khải Huy. Những lúc bắt gặp ánh mắt của Khải Huy nó đều lãng tránh. Cái con người đó thái độ với nó luôn thất thường, mới ngày hôm qua nổi giận với nó qua hôm sau lại dịu dàng ân cần. Nhưng những hành động đó không thể làm nó vui, nó cảm thấy có sự tội lỗi cùng khó chịu. Khó chịu vì ánh mắt của người khác nhìn nó, cả ánh nhìn đầy căm ghét của Anh Trúc.

Nhã Điềm cười nhạt một tiếng, sự thật vẫn là sự thật người con trai kia đã ra đi để lại nó trong tội lỗi cùng một vết thương lòng quá lớn.

Không biết từ khi nào Nhã Điềm đã bước đến hồ bơi, hồ bơi rất rộng nhưng hôm nay lại khá vắng chỉ vài học sinh đến tập bơi. Nhã Điềm mon men theo bờ hồ cứ như vậy mà đi, làn nước xanh trong thấy rõ đáy hồ. Những làn nước khẽ gợn theo nhịp bơi của người bơi.

Anh Trúc đang lặn hụp trong làn nước, cô bơi rất giỏi hoàn toàn trái ngược với Nhã Điềm. Nhã Điềm không biết bơi và nó cũng ghét nước, làn nước lạnh lẽo đã cướp đi người con trai đó. Nhưng không hiểu sao hôm nay nó lại đi đến hồ bơi, có chăng bóng dáng người con trai ấy dưới đáy nước? Không thể nào có chuyện đó xảy ra, người con trai đó đã đi rồi đi rất xa và sẽ không bao giờ trở về.

Nhã Điềm sợ sệt đưa chân chạm nước ngay lập tức liền rụt chân lại.

Lạnh, lạnh quá!

Đó là tất cả cảm giác mà Nhã Điềm cảm nhận được. Nam Thành đã từng chịu lạnh giá như vậy mà ra đi sao? Nó không thể tượng tượng sự cô đơn, đau khổ cùng hụt hẫng trong đó. Nam Thành bơi rất giỏi làm sao có thể bị nước đánh bại mà lấy đi sinh mạng của cậu. Nó nhớ rất rõ ngày đó nó và cậu chia tay nên cậu mới ra đi như vậy. Tất cả là tại nó, một đứa con gái ngu ngốc với tình yêu ngộ nhận của tuổi mười lăm. Bây giờ Nhã Điềm trở nên sợ hãi, nó sợ nước, sợ cả yêu. Nó không muốn thấy tiếp một bi kịch khác, không muốn thấy một Nam Thành thứ hai ra đi.

Anh Trúc từ trong làn nước bước ra khỏi hồ bơi, quàng lên trên người tấm khăn lông trắng. Liếc mắt nhìn thấy gương mặt Nhã Điềm đang đưa mắt ảm đạm nhìn vào làn nước. Anh Trúc nhếch môi cười nhạt, cô không thích Nhã Điềm từng cử chỉ hành động của Nhã Điềm đều làm cho Anh Trúc không thuận mắt. Mỗi lần nhìn thấy sự quan tâm của Khải Huy dành cho Nhã Điềm thì sự ghen ghét trong cô càng lớn.

Anh Trúc luôn cho rằng sự yếu đuối của Nhã Điềm đều là giả tạo. Những thứ đó chỉ dùng để lừa gạt tranh lấy sự quan tâm của Khải Huy.

- Nhã Điềm hôm nay cậu cũng đi bơi sao?_Anh Trúc đi đến cạnh Nhã Điềm giương môi cười.

- Làm gì có, cậu biết rõ tôi không biết bơi mà.

Nhã Điềm gương mặt có chút tái nhợt, cô không biết bơi vậy đến hồ bơi để làm gì. Chuyện này nói ra thật buồn cười.

- À tôi quên mất, vậy cậu đến đây làm gì? Tham quan sao?

- Tôi vô tình đi ngang đây nên vào xem thử thôi._Nhã Điềm hít một hơi thật sâu cố lấy bình tĩnh.

- Vậy tôi về trước không phiền cậu._Anh Trúc liếc Nhã Điềm một cái rồi bước đi.

Không ngờ đi ngang Nhã Điềm, Anh Trúc lại nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Nhã Điềm. Ánh mắt Anh Trúc đột nhiên dâng lên cảm xúc phức tạp. Sự tức giận cũng không thể khống chế được.

- Sợi dây chuyền này cậu từ đâu mà có?_Anh Trúc nhìn Nhã Điềm giận dữ nắm chặt sợi dây chuyền.

- Đây...đây là của Nam Thành tặng tôi._Nhã Điềm lo lắng đưa tay nắm lấy sợi dây chuyền.

- Cậu nói dối._Anh Trúc giật mạnh sợi dây chuyền ra khỏi cổ Nhã Điềm. - Cậu làm cái gì vậy mau trả sợi dây đó cho tôi, tôi không nói dối đó là sự thật._Nhã Điềm hoảng hốt cố với tay lấy sợi dây chuyền từ tay Anh Trúc.

- Cậu còn nói là thật sao? Cậu là một con người giả tạo_Anh Trúc trừng mắt tức giận nắm chặt sợi dây chuyền trong nay như muốn sợi dây chuyền lập tức biến mất trong nháy mắt.

- Tôi không nói dối cậu mau trả đây!_Nhã Điềm đáy mắt có sự lo sợ rằng Anh Trúc sẽ làm hỏng sợi dây chuyền kia.

- Cậu coi trọng nó lắm đúng không?_Anh Trúc nhìn chằm chằm Nhã Điềm nở nụ cười nửa miệng.

Trong nháy mắt sợi dây chuyền trong tay Anh Trúc bay ra giữa hồ bơi không chút thương tiếc. Sợi dây chuyền dần chìm xuống tận đáy hồ bơi.

Nhã Điềm trợn mắt kinh ngạc lẫn đờ đẫn nhìn theo kỉ vật duy nhất mà Nam Thành để lại rơi xuống hồ nước lạnh giá. Bàn tay Nhã Điềm run lên nắm chặt lại. Khóe mắt bắt đầu cay. Làm sao Anh Trúc lại hành xử như vậy với nó? Sợi dây chuyền đó là thứ duy nhất nó còn biết được sự tồn tại của Nam Thành quanh nó vì sao cô có thể tàn nhẫn vứt nó đi.

- Cậu vì sao lại làm như vậy hả?_Nhã Điềm run rẩy đôi môi.

- Đơn giản vì tôi thấy nó không xứng với cậu, nếu cậu thấy tiếc nuối cứ nhảy xuống lấy tôi không cản._Anh Trúc đắc ý cười.

Anh Trúc nâng mặt thách thức, cô biết Nhã Điềm không biết bơi nên dùng hạ sách này. Chỉ có cách này cô mới không chứng kiến Nhã Điềm đeo sợi dây đó.

- Cậu..._Nhã Điềm đau đớn không nói nên lời.

Nhã Điềm không quan tâm mình có biết bơi hay không liền một bước thả người xuống làn nước lạnh lẽo. Hàng lệ hòa cùng dòng nước xanh trong.

Nhã Điềm nhảy xuống trước ánh mắt kinh ngạc của Anh Trúc, toàn thân Anh Trúc cũng trở nên đông cứng. Nhã Điềm vì sợi dây chuyền kia mà nhảy xuống hồ bơi trong khi không biết bơi.

Nhã Điềm cố sức vươn tay về phía trước, cố hướng về sợi dây chuyền. Nhưng sợi dây chuyền đó xa quá nó không với tới được.

\\\" Nam Thành tôi vô dụng không giữ được sợi dây chuyền đó.\\\"

Chỉ có một khoảng cách nhỏ nhưng thân thể Nhã Điềm đã dần chìm xuống,mắt Nhã Điềm nhắm mắt lại. Nó quá mệt nó không biết bơi làm sao lấy sợi dây chuyền kia đây.

Nhã Điềm khẽ cong môi cười, có phải hôm nay nó sẽ được gặp Nam Thành hay không? Cậu đã từng theo con đường này ra đi trong giá lạnh, có thể nào lần này nó cũng theo con đường này ra đi.

Thân thể mỏng manh của Nhã Điềm đang dần chìm xuống, hơi thở Nhã Điềm yếu ớt nhưng nó không cầu cứu mà cứ với tay về phía sợi dây chuyền. Làn tóc đen bồng bềnh trong nước, Nhã Điềm không còn sức nó buông xuôi rồi.

Nhưng trước khi ngất nó đã được một vòng tay ôm vào lòng, hơi ấm vô cùng quen thuộc. Nó không biết là vì buồn ngủ hay vì được vòng tay kia che chở mà ngất đi thật sự không còn muốn mở mắt ra nữa.

- Nhã Điềm! Nhã Điềm cậu sao rồi mở mắt nhìn tôi đi! Cậu có nghe tôi gọi không?_Khải Huy gấp rút ôm thân thể Nhã Điềm vào lòng.

Nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền cùng gương mặt nhợt nhạt kia Khải Huy vô cùng lo sợ cùng đau lòng. Nó chán ghét hắn, chán ghét cuộc sống này đến như vậy sao? Nó muốn rời xa hắn đến bên cạnh Nam Thành theo cách cậu đã ra đi sao.

\\\"Không! Nhã Điềm, tôi không cho phép cậu rời khỏi tôi!\\\"

Hắn còn nhớ rất rõ ngày đó, Nam Thành cũng đã bị dòng nước vô tình cướp mất sinh mạng. Nam Thành và hắn quyết định cùng đội tuyển vận động viên bơi lội của trường đi chơi ở biển, sẵn tiện rèn luyện sức bơi ở biển. Chỉ là không ngờ cậu vì chuyến đi đó mà ra đi vĩnh viễn. Khải Huy cũng vì chuyện đó mà từ bỏ bơi lội, nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn sẽ không bao giờ bơi lại. Hôm nay vì Nhã Điềm hắn đã nhảy xuống hồ bơi để cứu nó.

----------------------------------

Khải Huy cùng Nam Thành và mọi người tập bơi. Nhưng hắn không rõ Nam Thành vì sao không nghe lời thầy chỉ huy, cậu bơi ngày càng xa. Khải Huy cảm thấy thái độ của Nam Thành vô cùng lạ, từ lúc đi thì cậu đã không bình thường. Hắn thấy Nam Thành bơi càng xa, sóng biển ngày một mạnh. Tất cả vận động viên đã nhanh chóng vào bờ nhưng Nam Thành vẫn giữ phong độ bơi như cũ càng ngày càng xa. Mặc cho hắn có gào thét gọi Nam Thành nhanh chóng vào tập hợp cùng mọi người.

Khải Huy thấy không ổn liền mặc áo phao cùng một số đồng đội bơi ra xa. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, Nam Thành sắp ngạt thở không bơi được nữa. Ở khoảng cách quá xa mọi người không thể kịp thời cứu cậu. Khải Huy khi kéo được Nam Thành chỉ thấy cậu cười liền nói trong hơi thở cuối cùng.

- Cậu...hãy thay... tôi yêu Nhã Điềm.

Đó là những lời cuối cùng mà Khải Huy đã nghe Nam Thành nói. Hắn gào thét gọi Nam Thành mở mắt nhưng không có gì thay đổi. Một số đồng đội cùng nhau kéo Khải Huy và Nam Thành vào bờ thì đã quá muộn.

Khải Huy hấp tấp ép tim, hà hơi thổi ngạt để Nam Thành tỉnh nhưng đã quá trễ rồi. Khải Huy không thể tin vào mắt người bạn thân đã ra đi trước mặt hắn. Hắn như điên cuồng thực hiện sơ cứu nhưng không hề có hiệu quả. Những người khác chỉ biết kéo hắn ra khỏi Nam Thành nhưng Khải Huy một mực không rời, vừa sơ cứu vừa gào thét.

- Nam Thành...Nam Thành cậu có nghe tôi gọi không? Cậu không được chết, Nhã Điềm đang chờ cậu, cậu có nghe rõ không? Tôi sẽ không thay cậu làm việc đó đâu, cậu có nghe tôi nói không mau tỉnh lại.

Nam Thành đã thật sự ra đi, ra đi vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Khải Huy suy sụp úp mặt lên người Nam Thành gọi cậu trong nước mắt. Hắn tự trách bản thân vô dụng, tự trách bản thân đã không cản Nam Thành lại. Hắn giỏi bơi như vậy để làm gì ngay cả một người bạn cũng không thể cứu.

Không biết Nhã Điềm đã xuất hiện từ sau lưng Khải Huy từ khi nào, gương mặt Nhã Điềm đờ đẫn. Bước chân đứng không vững, lê từng bước chân chậm chạp trên nền cát.

Nhã Điềm quỳ xuống bên cạnh Nam Thành thân người lạnh ngắt không còn hơi thở. Nhã Điềm run rẩy đưa tay sờ lên gương mặt điển trai đã chìm vào giấc ngủ.

- Nam Thành...cậu sao vậy, sao không nhìn tôi?_giọt nước mắt Nhã Điềm rơi theo từng lời nói.

Từng giọt nước mắt nóng ấm rơi trên người Nam Thành nhưng cậu có cảm nhận được chăng. Cậu đã đi rồi, dòng nước biển mặn chát giá lạnh đã cướp đi hơi thở của cậu.

- Khải Huy cậu nói đi vì sao Nam Thành lại như vậy? Nói đi, cậu nói đi vì sao Nam Thành lại như vậy hả?_Nhã Điềm gào thét trong tiếng khóc nghẹn ngào lay lay thân người Khải Huy đang chết lặng bất động tại chỗ.

- Cậu nói đi Nam Thành không sao có phải không? Cậu nói tôi nghe đi!_Từng lời nói đau xót thốt ra từ Nhã Điềm khiến lòng người càng thêm tê tái.

Khải Huy vì tiếng khóc của Nhã Điềm mà tim như vỡ thành nghìn mảnh nhỏ. Hắn không cứu được người bạn thân còn làm cho cô bạn thân- người hắn yêu đau lòng. Rốt cuộc hắn phải làm sao?

Khải Huy đau xót ôm lấy Nhã Điềm, thân thể hắn ướt sủng nước mắt cũng rơi theo từng tiếng gào thét của Nhã Điềm.

- Nhã Điềm xin lỗi, là tôi vô dụng không cứu được cậu ấy. Cậu bình tĩnh lại được không?

- Không...tôi không tin, Nam Thành cậu ấy chưa chết, tôi còn chưa trả lời cho cậu ấy biết làm sao cậu ấy có thể đi như vậy?_nước mắt Nhã Điềm rơi lả chả.

Nhã Điềm đẩy Khải Huy ra ôm lấy Nam Thành mà kêu gào tên cậu:

- Nam Thành cậu không được chết cậu có nghe tôi gọi không? Cậu bảo tôi phải trả lời cậu kia mà vì sao không đợi tôi trả lời đã ra đi như vậy? Nam Thành làm ơn nói chuyện với tôi đi! Tôi xin cậu đó..._Nhã Điềm khóc nức nở trong tuyệt vọng. Thục Đoan đứng phía sau cố kéo Nhã Điềm ra khỏi Nam Thành. Cô cũng vô cùng đau lòng nước mắt lăn dài, chỉ có thể đứng bất động nhìn người bạn thân ra đi, hai người bạn thân đau khổ.

- Nhã Điềm đừng như vậy, cậu như vậy Nam Thành sẽ không vui đâu._Thục Đoan đau lòng ôm Nhã Điềm trấn an.

- Là tại tôi cậu ấy mới xảy ra chuyện, là tại tôi nếu tôi giữ cậu ấy lại không cho cậu ấy đi thì sẽ không xảy ra chuyện này._Nhã Điềm tự trách bản thân.

- Không phải tại cậu chỉ là tai nạn mà thôi._Thục Đoan cố nói hết lời để trấn an.

- Không phải là do tôi..do tôi.

- Đó là do tôi, do tôi quá vô dụng không cứu được cậu ấy._Khải Huy giữ lấy hai vai Nhã Điềm nhận lỗi về bản thân.

- Không ...không phải.

Nhã Điềm chưa dứt lời liền ngất đi trong vòng tay Khải Huy. Tất cả mọi người đều không thể tin sự việc đang diễn ra trước mắt. Một người bơi giỏi như Nam Thành lại ra đi như vậy.

Khải Huy đưa Nhã Điềm về trong sợ hãi, hắn cùng Thục Đoan không rời Nhã Điềm. Khải Huy sợ, hắn sợ Nhã Điềm rời khỏi hắn.

Nhã Điềm tỉnh dậy đôi mắt đờ đẫn, nó tìm cách bước xuống giường. Nó có chút gấp gáp, nó nghĩ nó phải đi trả lời Nam Thành. Nhưng nó lại không nghĩ rằng cậu đã ra đi. Nam Thành ra đi, ngày đó nó cũng ngất và bị sốt đến một ngày một đêm.

- Nhã Điềm cậu đi đâu?_Khải Huy ôm chặt lấy thân thể mỏng manh của Nhã Điềm.

- Tôi đi tìm Nam Thành, tôi còn chưa trả lời cậu ấy. _khuôn mặt Nhã Điềm nhợt nhạt.

- Nghe tôi nói, Nam Thành đi rồi!_Khải Huy nhắm mắt không muốn nhớ lại.

Hắn biết Nhã Điềm có bao nhiêu nỗi đau, hắn càng đau hơn. Nhìn thấy bộ dáng của nó lúc này hắn cảm thấy đau hơn cả cái chết.

- Cậu gạt tôi!_Nhã Điềm cố phủ nhận.

Nó không tin một chút cũng không tin, Nam Thành làm sao có thể ra đi như vậy? Rõ ràng cậu còn chờ nó trả lời câu hỏi. Đêm đó cậu đã hỏi nó:\\\"Nhã Điềm cậu không yêu tôi có phải không?\\\". Nó đã không trả lời, có lẽ vì vậy mà cậu thất vọng. Cậu giận nó cho nên không muốn gặp nó nữa.

- Tôi không gạt cậu đó là sự thật._Khải Huy càng cố siết chặt vòng tay.

- Không...không tôi không tin, không tin. Cậu gạt tôi, gạt tôi!_Nhã Điềm rơi nước mắt nói trong nghẹn ngào, thân thể mềm nhũn.

- Xin lỗi! Là lỗi của tôi cậu muốn trách mắng gì tôi, tôi cũng không oán.

- Buông tôi ra, tôi nhất định phải đi tìm Nam Thành._Nhã Điềm cố giãy giụa.

- Nhã Điềm bình tĩnh lại đi.

- Buông ra, buông ra!

Từ bên ngoài cửa phòng ba mẹ Nhã Điềm cùng Thục Đoan hớt hãi chạy vào. Nhã Điềm thoát khỏi vòng tay của Khải Huy ôm chặt lấy mẹ mình mà khóc. Mẹ Nhã Điềm đau lòng ôm lấy con gái. Khải Huy đau thắt nắm chặt tay, hắn bất lực không thể làm cho Nhã Điềm vơi đi đau lòng.

- Mẹ! Khải Huy gạt con, Nam Thành không chết, cậu ấy không chết._Nhã Điềm khóc rất nhiều.

- Con gái bình tĩnh lại đi!_mẹ Nhã Điềm nhẹ vỗ lưng trấn an, ánh mắt bà có chút bất lực.

- Con không tin, không tin, Khải Huy gạt con._Nhã Điềm càng lúc càng kích động.

- Khải Huy không gạt con.

- Đúng rồi, chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi cậu phải bình tĩnh lại._Thục Đoan dịu dàng trấn an.

- Tôi không muốn nghe, không muốn nghe!_Nhã Điềm lắc đầu đau khổ.

- Được rồi, các con ra ngoài đi để cô ở đây với Nhã Điềm thì được rồi._mẹ Nhã Điềm khoát tay ra hiệu cho Khải Huy cùng Thục Đoan đi ra ngoài.

Khải Huy đành im lặng có chút cay đắng rời đi, ánh mắt hắn vẫn không thể rời khỏi thân thế mỏng manh yếu đuối kia.

Qua ngày sau, Nhã Điềm đã bình tĩnh hơn đi đến lễ tang của Nam Thành. Nó rất bình tĩnh, không kích động cũng không nói năng gì cả. Nó cười nhưng hàng lệ lăn dài, sau khi tận mắt nhìn lớp đất lạnh lẽo che lấp Nam Thành nó cũng đau khổ rời đi. Vài ngày sau đó nó cũng không chịu gặp Khải Huy hay Thục Đoan. Nhã Điềm xin phép ba mẹ đi đến nhà dì để lãng tránh nơi này một thời gian. Họ cũng nghĩ như vậy sẽ tốt cho nó nên đã đồng ý cũng không ngờ nó đã thi vào trường Đăng Du và ở đó cả một năm cũng không liên lạc với Khải Huy và Thục Đoan.

----------------------------

Khải Huy úp mặt ngủ bênh giường bệnh trong phòng y tế của kí túc xá. Nhã Điềm lại sốt cao như năm đó.

Khải Huy nắm chặt tay Nhã Điềm, bàn tay Nhã Điềm mảnh khảnh khiến lòng Khải Huy thêm đau xót. Kể từ cái ngày đó, hắn đã không còn được ở bên cạnh để lo lắng cho nó nữa.

Nhã Điềm khẽ động ngón tay, ánh mắt mệt mỏi cả thân người nó cũng rã rời. Đau nó đau buốt, nó đang cố nhớ lại là có chuyện gì xảy ra. Nó định bật dậy đi tìm sợi dây chuyền bị Anh Trúc vứt xuống hồ bơi. Nhưng bên cạnh bàn tay bị siết chặt, nó nhíu mày nhìn thì thấy Khải Huy đang úp mặt ngủ bên giường bệnh.

Khải Huy ngẩng đầu nhìn thấy Nhã Điềm có chút vui mừng nhưng gương mặt không biểu cảm. Hắn vờ như không biết chuyện gì đã xảy ra.

- Cậu tỉnh rồi sao? Không biết bơi nhảy xuống hồ làm cái gì?_Khải Huy nhíu mày đứng dậy đỡ lấy Nhã Điềm ngồi dậy.

- Tôi...tôi phải nhặt lại sợi dây chuyền._Nhã Điềm cúi mặt có chút buồn rầu.

- Sợi dây chuyền đó thế nào lại quan trọng hơn mạng sống hay sao?_Khải Huy trách móc.

Hắn bước đi rót nước cho Nhã Điềm.

- Đó là kỉ vật duy nhất mà Nam để lại.

Thân thể Khải Huy có chút cứng lại, sợi dây chuyền đó là của hắn. Hắn nhớ nó đã mất trước khi Nam Thành ra đi. Vì sao bây giờ sợi dây chuyền đó lại là kỉ vật của Nam Thành. Thật ra giữa Nam Thành và Nhã Điềm xảy ra chuyện gì để Nhã Điềm một mực trách móc bản thân rằng do nó hại chết Nam Thành.

- Cậu nhận khi nào vì sao tôi chưa từng thấy?_Khải Huy giả vờ như không biết.

- Là trước khi hai người đi tập huấn ở biển._Nhã Điềm cố giữ bình tĩnh nói không muốn nhớ chuyện cũ.

- Ra vậy. Nhưng người đã ra đi cậu cố giữ kỉ vật để làm gì?_Khải Huy ngồi cạnh đưa nước và thuốc cho Nhã Điềm.

- Để nhắc tôi rằng cậu ấy mãi là người bạn tốt nhất._Nhã Điềm mỉm cười.

Khải Huy nghe câu này mà cảm xúc phức tạp, nó không yêu Nam Thành sao? Tại sao lại xem cậu là bạn? Thắc mắc nhưng hắn không hỏi.

- Uống thuốc đi!

- Đúng rồi sợi dây chuyền đó vẫn còn dưới hồ._Nhã Điềm khẩn trương.

- Nó ở đây trả lại cậu._Nhã Điềm lấy từ trong túi ra đưa cho Nhã Điềm sợi dây chuyền.

Nhã Điềm mỉm cười nhận lấy, Khải Huy không biết nên khóc hay cười. Nó cầm sợi dây chuyền của hắn lại cho đó là sợi dây chuyền của Nam Thành. Hắn không ngờ sợi dây chuyền tưởng rằng đã mất bấy lâu lại ở trong tay nó.

- Cảm ơn cậu!

- Không cần khách sáo, cậu nghỉ ngơi đi! Tôi ra ngoài gọi Thục Đoan vào cùng cậu.

Khải Huy rời phòng đi ra ngoài, Nhã Điềm có chút thất thần nhìn theo dáng hắn khuất đi. Nó quên hỏi hắn là ai đã cứu nó nhưng nó nghĩ chắc là hắn.

------------------------------------------

-------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro