Chương 11- Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 11:  NHẬT KÍ

"Phải tình cảm cậu dành cho tôi chưa bao giờ thay đổi nhưng đó là tình bạn thân không phải tình yêu."

Đêm đã khuya,Nhã Điềm được Thục Đoan chăm sóc rồi cho uống thuốc vì sợ nó lại phát sốt. Thục Đoan nhớ lại cảnh tượng nó rơi xuống nước mà trong lòng ngàn nỗi sợ hãi. Cô không thể nào tưởng tượng được nếu thấy Nhã Điềm ra đi lúc đó sẽ có bao nhiêu đau khổ. Cái ngày Nam Thành ra đi cô cũng chứng kiến tận mắt, thế nào mà Nhã Điềm lại gieo mình xuống nước trong khi không biết bơi.

Thục Đoan nhớ lại khoảng thời gian đó mà có chút phiền lòng, Thục Đoan nhớ đến gương mặt Khải Huy lúc nhìn thấy Nhã Điềm nhảy xuống hồ bơi. Khải Huy không có suy nghĩ lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để nhảy xuống hồ cứu Nhã Điềm. Thục Đoan không ngạc nhiên, hắn đối với Nhã Điềm là loại tình cảm gì cô biết rất rõ. Nhìn người mình yêu gặp nguy hiểm có thể mất mạng ai cũng sẽ hành động như vậy. Cô cũng nhìn thấy Khải Huy có bao nhiêu tức giận đối với Anh Trúc. Một người biết bơi lại lẳng lặng đứng yên nhìn một người không biết bơi rơi xuống nước, nhìn thôi cũng không đoán được người đó có có bao nhiêu nhẫn tâm.

- Cậu uống thuốc rồi thì ngủ đi đừng cố thức khuya._Thục Đoan đi đến giường Nhã Điềm kéo nó nằm xuống.

- Tôi không sao, tôi khỏe hơn rồi._Nhã Điềm cười một cái.

- Nhưng cậu cũng không nên thức khuya, ngày mai không định đi học sao?_Thục Đoan nhăn mặt cố giữ Nhã Điềm nằm xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho nó.

Nhã Điềm không có cách kháng cự, sức nó cũng còn yếu không có khả năng tranh cãi. Nhã Điềm nhắm mắt nhưng không có ngủ chỉ là kế hoạch hoãn binh đuổi Thục Đoan về chỗ mà thôi. Thục Đoan với tay tắt đèn trên bàn học Nhã Điềm rồi trở về giường của mình.

Cả gian phòng hiện giờ rất yên lặng màn đêm bao phủ, nhưng không ai biết rằng mỗi con người trong căn phòng này không ai có thể ngủ cả. Nhã Điềm cũng không ngủ được, nó lại nhớ đến cảm giác được Khải Huy ôm trong lòng trước khi mất đi ý thức. Nó không có khả năng phủ nhận được Khải Huy che chở vô cùng an toàn. Kể từ khi Nam Thành ra đi, nó rời bỏ nơi này cũng không có ngày nào nó cảm thấy bình yên.

Nhã Điềm đưa tay sờ lên cổ, sợi dây chuyền kia vẫn còn để khiến nó nhớ rằng nó và Nam Thành là người bạn tốt nhất.

------------------------

Nhã Điềm ở nhà đang chuẩn bị sách vở ôn bài thì chuông cổng reo. Nhã Điềm bước ra tươi cười nhìn Nam Thành. Nhưng sắc mặt Nam Thành không tốt lắm, cậu mang một tâm sự hết sức nặng nề nhưng vẫn cố mỉm cười.

Hôm nay không có ba mẹ Nhã Điềm ở nhà, nó vẫn như hằng ngày hồn nhiên không nhận ra sự khác biệt của Nam Thành.

- Tôi có chuyện muốn nói với cậu._Nam Thành ngồi đối diện Nhã Điềm nghiêm túc nói.

- Chuyện gì cậu nói đi sao lại nghiêm túc như vậy?_Nhã Điềm tròn xoe mắt nhìn Nam Thành.

- Tôi vừa mới từ nhà Khải Huy trở về._Nam Thành trầm giọng.

- Thì đã sao?

- Tôi có hỏi cậu ấy có yêu cậu không?_Nam Thành cười có chút đau khổ.

Nhã Điềm vì một câu này mà bất động, Nam Thành hỏi Khải Huy làm gì? Không có ích  vì hắn đã yêu người con gái khác. Nó và Nam Thành cũng đang yêu nhau hỏi câu hỏi này có tác dụng gì? Nhã Điềm có chút run rẩy không dám đối mặt, nó không dám đối diện với tình cảm của chính mình cũng không dám đối diện với câu trả lời của Khải Huy.

- Cậu hỏi cậu ấy để làm gì?

- Muốn biết hai người có yêu nhau không._Nam Thành thẳng thắn đáp.

Nhã Điềm có chút ngồi không vững, Nam Thành sao có thể nghĩ như vậy? Nhã Điềm nhíu mày khó hiểu.

- Không thể nào có chuyện đó xảy ra, bởi vì...

- Cậu không cần nói, cậu ở bên cạnh tôi không có nghĩa tim cậu cũng ở cạnh tôi._Nam Thành cắt ngang lời nói của Nhã Điềm.

Cậu rất rõ tình cảm nó dành cho cậu là tình bạn thân hết sức đơn thuần, chẳng qua nó nhầm lẫn giữa tình yêu và tình bạn thân mà thôi. Nếu nó thật sự yêu cậu thì đã không thoải mái cùng đau lòng khi thấy Khải Huy ở cạnh Anh Trúc. Thật ra Thục Đoan đã cảnh báo cậu nên suy nghĩ kĩ khi yêu Nhã Điềm. Cậu cũng có thể nhận ra rằng Nhã Điềm dành tình cảm cho Khải Huy nhiều hơn cậu, tuy nhiên cậu cố chấp không tin lợi dụng lúc hai người họ giận dỗi để nói lời yêu. Cậu cho rằng tình cảm cậu dành cho Nhã Điềm rồi sẽ khiến nó thật lòng yêu cậu nhưng không có khả năng đó. Mỗi ngày cậu đều chứng kiến hai người họ nhìn nhau với ánh mắt buồn bã. Nam Thành cảm thấy bản thân ích kỉ muốn giữ Nhã Điềm cho riêng mình nhưng lại không biết nó không thuộc về cậu. 

     - Cậu đang nói lung tung gì vậy?_Nhã Điềm lo lắng.

- Tôi không nói lung tung điều tôi nói là thật, tim cậu đang ở bên Khải Huy.

Nam Thành nắm chặt hai tay, mắt khẽ nhắm lại khi thốt ra những lời này. Nam Thành vô cùng đau khổ khi phải thừa nhận điều này, cậu không muốn tin nhưng vẫn phải tin. Sự đau khổ này sao có thể nói thành lời, nước mắt chảy ngược vào tim. Tim cậu đang rỉ máu, cậu trách ai đây? Trách Nhã Điềm, trách Khải Huy, trách Anh Trúc hay trách bản thân cậu? Nỗi đau này quá lớn, cậu đã sai khi muốn biến đổi tình bạn thân thành tình yêu. Cho đến tận bây giờ cũng chỉ có cậu yêu Nhã Điềm, nó chỉ là nương theo tình cảm của cậu mà ngộ nhận.

- Không...không phải._Nhã Điềm phủ nhận.

- Tôi biết cậu sẽ phủ nhận nhưng sự thật là vậy, cậu biết Khải Huy đã trả lời thế nào không?_Nam Thành cười có chút giá lạnh.

- Tôi không muốn biết._Nhã Điềm từ chối nghe.

- Cậu ta im lặng.

Im lặng?

Nhã Điềm không nói được rằng cảm giác của bản thân ra sao? Tại sao Khải Huy im lặng? Yêu thì nói rằng yêu, không có thể nói không?

Nhã Điềm không hiểu nhưng Nam Thành và Khải Huy lại hiểu rất rõ. Khải Huy im lặng bởi vì không muốn làm tổn thương hai người bạn thân. Hắn cũng không thể dối lòng rằng bản thân không yêu nó nên chọn cách im lặng, nếu hắn không muốn thừa nhận thì không ai có thể ép buộc được.

- Cậu có biết vì sao cậu ấy im lặng không?_Nam Thành tiếp tục nói.

Cậu nhìn vào gương mặt không còn tự nhiên của Nhã điềm cũng biết câu trả lời của Khải Huy vô cùng có ảnh hưởng. 

Nhã Điềm không nói, nó không muốn biết, nó sợ bản thân thật sự như lời Nam Thành đã nói. Nó đã yêu Khải Huy từ lâu nhưng cố chối bỏ để đến với Nam Thành. Để hiện giờ cả Nam Thành và nó đều không vui, cả hai cùng chôn chặt tình cảm của riêng mình. Một mối tình mà tình yêu không cùng một điểm đến thì có thể gọi là yêu không?

- Cậu ấy muốn thấy cậu và tôi hạnh phúc._đây là cách lí giải của Nam Thành.

- Tôi không muốn biết.

- Cậu không muốn biết hay không dám đối diện?

- Tôi..._Nhã Điềm nghẹn giọng.

Bàn tay Nhã Điềm nắm chặt tay vịn ghế có chút run rẩy, sự phức tạp trong lòng cũng không ngừng dâng lên. Cổ họng trở nên đắng và khô khốc cả lời lẽ phản bác lời nói của Nam Thành cũng không có.    

- Tôi nghĩ chúng ta cần thời gian suy nghĩ. Còn ba ngày nữa tôi và Khải Huy có chuyến tập huấn ở biển khi đó cậu hãy nói cho tôi biết cậu có yêu tôi không?_Nam Thành đau lòng không có cách giải quyết khác.

- Tình cảm tôi dành cho cậu chưa bao giờ thay đổi vì sao phải làm như vậy._Nhã Điềm đau lòng nước mắt rơi.

Nó không muốn thừa nhận hãy cứ như vậy để tình cảm đó ngủ yên. Nó tự hỏi vì sao lại như vậy? Vì sao Nam Thành nhất quyết muốn đẩy nó ra khỏi cuộc đời cậu?

- Phải tình cảm cậu dành cho tôi chưa bao giờ thay đổi nhưng đó là tình bạn thân không phải tình yêu.

Nam Thành đi đến trước mặt Nhã Điềm lau nước mắt cho nó, những ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt. Lòng cậu đau thắt, Nam Thành ngồi cạnh nó nhẹ đẩy đầu Nhã Điềm tựa vào vai cậu. Nếu thật sự nó không yêu cậu thì đây là lần cuối cậu chăm sóc nó.

Không biết đã qua thời gian bao lâu, Nam Thành đứng dậy đi về. Nhìn bóng cậu dần khuất sau cánh cổng, Nhã Điềm có chút nhói đau sâu thẳm đáy lòng. Tình cảm nó quyết chôn giấu bây giờ một lần nữa bị cậu tìm trở về.

Ba ngày sau, đêm trước khi Nam Thành và Khải Huy đi tập huấn ở biển Nam Thành có đến tìm Nhã Điềm.

Cậu đưa cho nó sợi dây chuyền, gương mặt có tia bất đắc dĩ. Cậu muốn cùng nó trở lại như cũ nhưng không được. Suy nghĩ đã nói ra, tình cảm cũng phơi bày rõ ràng hai người có khoảng cách.

- Cậu cầm lấy sợi dây chuyền này, ngày mai chúng ta gặp nhau trước cổng trường nói cho tôi biết câu trả lời. Nếu cậu không đến xem như chúng ta chia tay. Chúng ta sẽ vẫn là người bạn tốt.

Câu nói này là câu cuối cùng mà Nam Thành nói với nó, Nhã Điềm chết lặng khi nghe đến Nam Thành đòi chia tay. Nhưng nó đã không thẳng thắn trong tình cảm còn muốn níu kéo nữa sao. Nó cũng cần thời gian suy nghĩ, có lẽ hai người chia tay cũng không xấu như nó đã nghĩ.

Qua ngày sau, nó có đến nhưng trong quá trình đến đã bị Anh Trúc chặn lại nói chuyện nên nó đã không kịp đến. Mặc dù nó đến để nói lời chia tay thật sự nhưng nó vẫn muốn gặp Nam Thành hỏi cho rõ sợi dây chuyền kia từ đâu mà có. Rất tiếc nó đến nơi cậu đã ra đi, còn chưa kịp hỏi nguồn gốc của sợi dây chuyền thì Nam Thành đã rời xa nó mãi mãi. Nó hối hận vì đã đến không kịp, nên mọi tai nạn của Nam Thành nó đều đổ lỗi cho bản thân.

Sau đám tang Nam Thành, mẹ Nam Thành đau buồn lục trong học tủ đưa cho nó quyển nhật kí màu đen. Nó đau xót nhận lấy và trốn chạy quá khứ. Từng trang nhật kí là những cây kim thật sắc nhọn đâm vào tim Nhã Điềm rỉ máu.

Ngày...tháng...năm...

Nhã Điềm, nhìn thấy cậu và Khải Huy giỡn hớt tôi không biết bản thân mình có bao nhiêu ganh tị nhưng tôi tin đó chỉ là tình bạn thôi đúng không?

Ngày...tháng...năm...

Vẫn là như vậy hằng ngày cậu đều đùa giỡn với Khải Huy không biết tim tôi đang đau nhói. Tuy cậu tìm tôi che chở khỏi sự ức hiếp của Khải Huy nhưng thứ tình cảm cậu dành cho hai chúng tôi không giống nhau.

Ngày...tháng...năm...

Tôi nhìn cậu cùng Khải Huy ngồi cạnh nhau nghịch mưa có cảm giác không vui, tôi muốn giữ cậu bên cạnh. Tôi có phải quá ích kỉ không? Tôi đưa tay nắm lấy tay cậu nhưng tôi cảm thấy mắt cậu hình như hướng về bóng lưng Khải Huy vì sao vậy? Là tôi không đủ quan tâm hay không đủ dịu dàng?

Ngày...tháng...năm...

Hôm nay tôi thấy mắt cậu đỏ, cậu đã khóc sao? Cậu nói đi dạo nhưng tôi thấy rõ ràng cậu đang chạy trốn thì đúng hơn. Tôi không hỏi vì tôi tôn trọng tính riêng tư của cậu nhưng tôi nghĩ cậu khóc vì Khải Huy có đúng không? Tôi thấy Khải Huy đứng nhìn chúng ta nhưng tôi giả vờ như không thấy. Phải tôi ích kỉ muốn giữ cậu bên cạnh tôi nên sẽ để Khải Huy nghĩ sao thì tùy.

Ngày..tháng...năm...

Nhìn cậu khóc sau khi Khải Huy đưa Anh Trúc đi tim tôi co thắt lại rất đau. Khải Huy trong mắt cậu rõ ràng rất quan trọng. Nhiều lần tôi cũng cùng Anh Trúc bước đi nhưng tôi nhận thấy không hề có biểu hiện này ở cậu vì sao vậy?

Ngày...tháng...năm...

Tôi quyết định nói câu yêu cậu, cậu đã chấp nhận tôi rất vui cậu có biết không? Tôi tin tưởng tình yêu tôi dành cho cậu sẽ khiến cậu vui. Tôi biết là nhẫn tâm khi không xem trọng cảm giác của Khải Huy nhưng cậu ấy cũng đã yêu người con gái khác, vì thế tôi tin lựa chọn của bản thân là đúng.

Ngày...tháng...năm

Tôi cùng cậu đi dạo đang rất vui vẻ vì sao gặp Khải Huy cậu lập tức buông tay? Tình yêu của chúng ta mỏng manh quá so với cái nhìn của Khải Huy không có trọng lượng sao? Cậu có biết tôi đau đến mức nào không? Tôi cố chấp nắm lấy tay cậu như vậy có tác dụng không?

Ngày...tháng...năm...    

Tôi đến nhà Khải Huy nhìn thấy sợi dây chuyền, cậu có biết sợi dây đó tôi cùng Khải Huy chọn trước khi chúng ta yêu nhau. Lúc đó có cả Anh Trúc đi chung nữa, hai chúng tôi nhờ bạn ấy chọn hai sợi dây chuyền. Đó là quà sinh nhật chúng tôi tặng cậu. Nhưng tôi thấy nó vẫn ở trong ngăn bàn Khải Huy. Hóa ra vì chúng ta yêu nhau trước ngày sinh nhật cậu nên Khải Huy đã không tặng. Sợi dây đó có khắc tên cậu. Tôi nhận ra bản thân đã sai.

Ngày...tháng...năm...

Tối hôm nay tôi rất đau khi phải đi đến quyết định chia tay nhưng tôi vẫn muốn cho tôi một cơ hội. Tôi đưa ra sự lựa chọn cuối cùng chờ đợi cậu trả lời.

Ngày...tháng...năm...

Chúng ta chính thức chia tay rồi, cậu đã không đến. Giữa chúng ta không tồn tại cái gọi là tình yêu. Tôi thừa nhận bản thân rất buồn nhưng chỉ cần thấy cậu có thể thoải mái theo đuổi tình cảm của mình thì tôi đã vô cùng vui vẻ.

Sau hôm nay tôi sẽ hỏi tình cảm Khải Huy thay cậu, tôi muốn hai cậu hiểu rõ nhau khi đó tôi mới thanh thản. Đợi tôi trả lời cho cậu biết. Chúng ta mãi là bạn tốt.   

Mỗi trang nhật kí của Nam Thành đều thấm đẫm nước mắt của Nhã Điềm, nó cũng không biết Nam Thành có rơi nước mắt không. Nó chưa trả lời cậu, cậu cũng chưa trả lời nó nhưng cậu đã ra đi bỏ nó lại với nhiều hoài nghi cùng ân hận.

Nhã Điềm đã viết tiếp những trang nhật kí trong quyển sổ đó, nó kể mọi việc nó làm cho Nam Thành biết. Nó muốn viết tiếp những trang còn lại muốn lấp đầy những trang giấy trắng tinh cũng như muốn lấp đầy những khoảng trống trong tim mà cậu ra đi để lại cho nó.

----------------------------------------------------------

CHƯƠNG 12: TRANH GIÀNH

"Lấy quyền cậu ấy là người tôi yêu, tôi không muốn một người như cậu lại gần cậu ấy đã nghe rõ hay chưa?"

Tuấn Nguyên khẽ thở dài, cậu ta thật sự cảm thấy vô cùng bức bối cùng khó chịu. Có ai biết được khi thấy Khải Huy bế Nhã Điềm về phòng y tế, toàn thân Nhã Điềm ướt sũng cậu ta đã đau lòng đến mức nào. Trong thời khắc đó, cậu ta chỉ muốn người bế Nhã Điềm đi là cậu ta chứ không phải Khải Huy. Phải nói là cậu ta và Nhã Điềm không có duyên hay nói Khải Huy may mắn lần nào cũng là hắn được ở bên cạnh Nhã Điềm.

Cậu ta cũng không có suy nghĩ ngay tại thời khắc đó, cậu ta cũng một thân hối hả đi theo. Nhưng người ngồi bên cạnh Nhã Điềm vẫn không phải cậu ta mà là Khải Huy. Cái đau ở đây chính miệng Nhã Điềm gọi tên Khải Huy bảo cậu ta sao không đau đây. Người con gái đó chỉ cho cậu ta nhung nhớ nhưng không thể chạm tới sao. Nhìn Khải Huy bá đạo ôm chặt Nhã Điềm không buông cậu ta thật sự muốn tách Nhã Điềm ra khỏi vòng tay đó. Nhưng trong tâm cậu ta lại thấp thỏm lo rằng Nhã Điềm biết được nó sẽ nghĩ như thế nào?

Tuấn Nguyên không muốn nghĩ nhiều chỉ là càng nghĩ càng thấy nghẹn ngào vị đắng lan tràn. Nhìn Nhã Điềm đi bên cạnh Khải Huy không biết bản thân cậu ta nên làm gì, rõ ràng biết rằng Nhã Điềm yêu Khải Huy nhưng vì sao tình cảm kia không khống chế được.

- Thất tình sao?_giọng người con gái trong trẻo nhưng có vị châm chọc nồng đậm.

Tuấn Nguyên thoát khỏi suy nghĩ ngước nhìn người con gái trước mặt. Ánh nắng chiếu xuống len lỏi qua các vòm cây cành lá, ánh sáng nhàn nhạt nhưng có chút chói mắt chiếu lên người con gái đó.

Tuấn Nguyên nheo mắt vì ánh nắng nhưng rất nhanh cười lơ đãng không chấp.

- Liên quan cậu sao?    

 - Sao không liên quan? Cậu yêu Nhã Điềm tôi yêu Khải Huy liên quan mật thiết là đằng khác._Anh Trúc nhếch môi cười ngồi xuống cạnh Tuấn Nguyên.

Tuấn Nguyên giật mình một cái, nhưng trầm mặc không nói lắc đầu cười. Hóa ra cũng có một người ngu ngốc như cậu ta đâm đầu vào một cuộc tình không điểm kết. Nhưng cậu ta cũng không quan tâm lắm người con gái kia đang nói nhảm nhí chuyện gì.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi bên nhau rất lâu dưới một gốc cây ở sân sau của trường. Gió nhẹ thổi như một dư âm dịu nhẹ xoa dịu sự khó chịu trong lòng, lá cây xào xạc rơi theo gió mang theo sự tiếc nuối không muốn rời cây.

Tuấn Nguyên cũng vậy cậu ta cũng không có khả năng quên đi Nhã Điềm. Cậu ta cũng không có rộng lượng nhường người mình yêu cho một người khác. Chưa thử theo đuổi làm sao biết bản thân cậu ta không có cơ hội. Nhã Điềm yêu Khải Huy thì sao cậu ta cũng có thể làm tất cả để Nhã Điềm yêu cậu ta. Chỉ cần tách Nhã Điềm rời khỏi Khải Huy thì cậu ta có thừa cơ hội. Huống hồ cô gái ngồi bên cạnh cậu ta đây có khả năng làm việc đó hơn ai hết.

Không biết qua bao lâu Tuấn Nguyên mới nhàn nhạt cười phá vỡ im lặng:

- Cậu đến tìm tôi không phải chỉ vì có liên quan đến chuyện đó thôi sao?

- Đơn giản vậy thôi.

- Mục đích?

- Hợp tác cùng có lợi.

Một câu này khiến người ta không khỏi trào phúng cười một tiếng. Tình yêu là do bản thân giành lấy cái gì mà hợp tác hay không hợp tác.

- Nếu tôi nói không._Tuấn Nguyên nhếch môi cười ý tứ xem thường ý kiến ngu ngốc kia.

- Tôi vẫn có thể tự giành lấy chỉ là hơi khó khăn một chút._Anh Trúc đắc ý cười vuốt tóc mình.

Tuấn Nguyên ngay cả liếc cô gái bên cạnh một cái cũng không. Người ta bảo đắc tội với ai thì đắc tội nhưng đừng đắc tội với những người con gái khi yêu. Nếu bụng dạ hiền lành thì không sao nhưng bụng dạ điêu ngoa khó mà lường trước được. Anh Trúc theo Tuấn Nguyên đánh giá chính là loại con gái thứ hai bụng dạ điêu ngoa.

Nếu cô gái này không điêu ngoa cũng không có khả năng khiến Nhã Điềm ra nông nổi kia. 

Khiến Nhã Điềm rơi vào vòng tay Khải Huy chưa chắc đã nằm trong dự định của Anh Trúc. Cô chỉ muốn hành hạ Nhã Điềm nhưng cũng không ngờ bị Khải Huy bắt tại trận. 

Anh Trúc nhớ đến chuyện cũ lại nghiến răng nghiến lợi tức giận, ngày hôm đó cô cũng đâu có làm gì Nhã Điềm. Chỉ là một sợi dây chuyền có gì quý giá, đó là do nó ngu ngốc xem thường mạng sống nên nhảy xuống hồ liên quan gì đến cô.

Vậy mà ngay ngày hôm sau Khải Huy nhìn cô với ánh mắt lãnh đạm không mặn không lạt. Hắn im hơi lặng tiếng không thèm đếm xỉa đến cô dù chỉ một chút. Ánh mắt của Khải Huy nhìn Anh Trúc mười phần cảnh cáo cùng xa cách. Anh Trúc hận hôm đó không nặng tay với Nhã Điềm thêm một chút. Ánh mắt khi Khải Huy bế Nhã Điềm rời khỏi hồ bơi còn kinh sợ hơn nhiều. Một đốm lửa tức giận trong đáy mắt chỉ nhìn thôi cũng muốn lùi lại mấy bước muốn chạy trốn ánh mắt đó.

- Vậy thì cứ như vậy đi tôi và cậu không liên quan và cũng đừng nhắc đến chuyện đó trước mặt tôi._Tuấn Nguyên từ chối nghe tiếp đứng dậy rời khỏi nơi đó.

- Cậu sẽ hối hận._Anh Trúc hét lên ở phía sau tức giận không thôi.

Người con trai kia sao lại ngu ngốc như vậy, lúc trước là một Hạ Nam Thành ngu ngốc. Bây giờ cũng là một Trần Tuấn Nguyên ngu ngốc. Cô biết Nam Thành yêu Nhã Điềm nên năm đó cổ vũ cậu ta theo đuổi Nhã Điềm. Chỉ có cách này mới có thể tách Nhã Điềm rời khỏi Khải Huy. Nhưng không ngờ Nam Thành lại đột ngột vì một sự cố mà ra đi khiến mọi sự cố gắng của cô cũng sụp đổ. Khải Huy vì sợ Nhã Điềm đau lòng mà dùng hết tình cảm để an ủi nó. Anh Trúc sụp đổ tưởng như không còn hi vọng. Thế nhưng ông trời cho cô cơ hội để Nhã Điềm ra đi một lần nữa rời xa Khải Huy. Đã ra đi vì sao còn trở lại, nhưng Khải Huy trong suốt khoảng thời gian Nhã Điềm không ở đây thì hắn cũng không quan tâm đến cô. Hắn chính là một bộ dáng lạnh lùng, hình ảnh dịu dàng hài hước sau khi Nhã Điềm ra đi đã hoàn toàn biến mất.

Hình ảnh Khải Huy dịu dàng tươi cười chỉ có thể thấy khi Nhã Điềm ở bên cạnh hắn mà thôi. Anh Trúc ghen tị, tức giận nhưng có thể làm được gì đây khi người trong lòng hắn chỉ có một Lâm Nhã Điềm.

Một năm qua, Anh Trúc có bao nhiêu cố gắng để biểu lộ tình cảm của mình. Nhưng Khải Huy giả câm giả điếc vờ như không biết bỏ qua tất cả xem đó là thái độ đùa cợt. Khuôn mặt hắn đối với cô lúc nào cũng lạnh tanh, chỉ vì công việc thì mới cùng nhau nói chuyện bàn bạc. Anh Trúc tự giễu bản thân xinh đẹp, giỏi dang cố thân thiện với mọi người giống như cung cách của Nhã Điềm nhưng cũng không chiếm được cảm tình của hắn.

Có nhiều lúc Khải Huy ngủ quên ở văn phòng đoàn, Anh Trúc thường lẳng lặng ngắm hắn có khi bàn tay vô tình không tự chủ mà muốn chạm vào gương mặt đó. Có những lúc hắn đột ngột tỉnh nắm lấy tay cô làm tim cô đập liên hồi nhưng cái tên hắn gọi không phải cô mà là Nhã Điềm. Giỏi cho một Lâm Nhã Điềm đã rời xa vẫn khiến Khải Huy nhớ nhung không dứt.              

Người con trai mà Đặng Anh Trúc chọn sẽ không có khả năng buông tay. Một năm không được sẽ là hai năm hay ba năm cô cam nguyện khiến hắn yêu cô. Nhưng hiện giờ thì sao Nhã Điềm đã trở về cơ hội có còn chăng?

Tuấn Nguyên đã rời khỏi đó rất lâu nhưng Anh Trúc vẫn đứng nơi đó trong ánh mắt tức giận xen lẫn tuyệt vọng. Yêu chính là tự giành lấy không thể nhường nhịn để người khác cướp mất. Anh Trúc nắm chặt tay một bộ dạng kiên định.

Tuấn Nguyên đi về lớp trong lòng không khỏi dao động vì lời nói của Anh Trúc. Kì thật Anh Trúc đề nghị cũng không có gì không hợp lí, chỉ là cậu ta không thích loại con gái luôn tự cho mình là đúng.  

------------------

Trong lớp quả thật ồn ào mỗi người một việc, người thì cắm đầu cắm cổ đọc sách người thì bàn tán sự đời. Nhưng mấy cái sự đời ở đây chính là phim ảnh, thời trang, món ăn, nơi đi chơi,...tóm lại là tất tần tật đều bị lôi ra nói.

Khải Huy thì cứ ngồi một chỗ nhưng trong lòng nóng như lửa đốt. Hôm qua rõ ràng Nhã Điềm không sao còn được hắn đưa về kia mà, hôm nay lại nghe Thục Đoan nói sốt nặng hắn thậm chí muốn lập tức chạy đến bên cạnh Nhã Điềm.

Cả buổi sáng hôm nay hắn có học vô được gì đâu, cứ nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Nhã Điềm hắn sợ hãi vô cùng. Hắn cũng không biết nên giải thích làm sao về sợi dây chuyền mà Nhã Điềm đang giữ. Khải Huy nghĩ rồi lại thở dài. Gương mặt hắn lại không lộ ra nửa điểm nóng nảy mà trưng ra một bộ dạng không cảm xúc.

Hắn không muốn trách Anh Trúc, nhưng cứ hễ nghĩ đến chính mắt hắn thấy Anh Trúc đứng trơ ra đó nhìn Nhã Điềm nhảy xuống hồ bơi hắn lại cảm thấy lửa giận dâng trào.

- Chúng ta nói chuyện một chút được không?_Anh Trúc cười một cái đứng trước mặt Khải Huy.

Đột nhiên Anh Trúc giật mình lùi về sau vài bước, ánh mắt Khải Huy dường như thù hằn cô thì phải. Ngày đó hắn căm phẫn nhìn cô như vậy vẫn chưa đủ sao, hắn định tức giận với cô đến khi nào mới hài lòng. Nhìn gương mặt lạnh nhạt kia nụ cười trên môi Anh Trúc không tự chủ mà cứng đờ rồi tắt lịm.

- Được._Khải Huy nhíu mày lại gật đầu đồng ý cất bước đi ra ngoài.

Hắn đang nghĩ cũng nên nói rõ cho Anh Trúc biết tầm quan trọng của Nhã Điềm đối với hắn. Nếu Nhã Điềm bị tổn thương nào thì hắn cũng sẽ không bỏ qua. Hiện tại Nhã Điềm chính là đang sốt như vậy có thể là lỗi của ai đây?

Hành lang dài, có nhiều học sinh chạy giỡn cười đùa. Tại một góc hành lang lại có một nam, một nữ đứng đó giữ một khoảng cách nhất định. Gió nhẹ thổi làm tóc Khải Huy có chút rối loạn nhưng lại làm hắn thêm một phần điển trai, ánh mắt hắn nhìn xa xăm không biết là đang nghĩ gì. Anh Trúc cũng đứng một bên ánh mắt không tự chủ được mà không ngừng liếc qua người bên cạnh, hắn vẫn lạnh nhạt như vậy không muốn cho cô cơ hội giải thích sao.

- Chuyện của Nhã Điềm thật sự không phải lỗi của tôi._Anh Trúc một lúc sau mới khó khăn mở miệng.

Khải Huy nhíu mày lại xoay sang nhìn gười con gái đứng bên cạnh mình, hắn cũng không có nói đó là lỗi của Anh Trúc.

- Tôi có nói đó là lỗi của cậu sao?_hắn một bộ dạng thờ ơ.

- Nếu như vậy vì sao cậu thay đổi thái độ với tôi?_Anh Trúc thoáng hiện một tia vui mừng khi nghe hắn nói.

Nếu Khải Huy không giận cô nghĩa là cô vẫn còn cơ hội, chỉ là một chút cô cũng sẽ cố gắng.

- Đúng là cậu không phải người làm Nhã Điềm rơi xuống nước nhưng là người vô tình. Cậu rõ ràng biết Nhã Điềm không biết bơi vẫn để cậu ấy nhảy xuống._Khải Huy nhẹ nhàng nói cũng không nhìn Anh Trúc.

- Tôi làm sao biết cậu ấy sẽ nhảy xuống, huống hồ sinh mạng là của cậu ấy tôi lấy cái gì để cản. Cậu đừng quên cậu ta vì kỉ vật của Nam Thành mà nhảy xuống._Anh Trúc nắm chặt tay cố nén sự ghen tị đối với Nhã Điềm.

- Im đi, cậu đừng nói với tôi sợi dây chuyền đó tự nó bay ra giữa hồ nước._Khải Huy hạ giọng trách móc có chút tức giận.

- Chuyện đó... Cậu làm nhiều chuyện như vậy vì Nhã Điềm có ích gì chứ, cậu ấy cũng đâu để ý đến cậu._Anh Trúc quật cường đánh vào điểm yếu của Khải Huy.

Khải Huy nheo mắt động tác có chút cứng ngắt, Nhã Điềm không để ý đến hắn sao? Hắn lại không cho là như vậy, nhưng có một sự dao động cùng sợ hãi tồn tại đâu đó trong sâu thẳm tâm hồn hắn.

- Tôi không nghĩ vậy.

- Cậu là tự gạt mình sao?_Anh Trúc nhếch môi cười nhạt.

- Có tự gạt hay không tự bản thân tôi biết.

- Tôi thấy rõ ràng Nhã Điềm vẫn nhớ đến Nam Thành, không chừng hiện tại lại có cảm tình với Tuấn Nguyên.

Khải Huy nghe nhắc đến Tuấn Nguyên đột nhiên bàn tay nắm chặt thành quyền, hắn không muốn nghĩ đến. Hắn đánh mất Nhã Điềm một lần không thể đánh mất lần thứ hai.

- Vậy sao? Tôi cũng rất thích cảm giác cạnh tranh._Khải Huy nhếch môi cười lạnh.

Nụ cười đó chỉ để che giấu đi sự lo lắng cùng sợ hãi trong hắn, hắn không dễ dàng để một chuyện nhỏ nhặt lại tức giận. Cô gái này đang suy nghĩ gì hắn không biết sao, nếu hắn tức giận gây gỗ với Tuấn Nguyên không phải sẽ làm Nhã Điềm hiểu lầm hắn gây sự vô cớ sao?

- Được, nhưng tôi thấy cậu rõ ràng không thắng nổi Tuấn Nguyên.

- Vậy cứ chờ xem, còn nữa tôi nhắc cho cậu nhớ Nhã Điềm có thương tích nào khác tôi sẽ không bỏ qua.

Lời nói vừa dứt bóng lưng của Khải Huy cũng khuất sau dãy hành lang. Anh Trúc đứng trân trân tại chỗ. Hắn vẫn một mực bảo vệ Nhã Điềm là vì sao cơ chứ? Cô có chỗ nào không tốt bằng Nhã Điềm hắn vẫn cứ một mực chọn Nhã Điềm.

-----------------------------

Nhã Điềm không biết đã ngủ bao lâu mà cả thân người mệt mỏi vô cùng. Nó chỉ nhớ sáng nay thức dậy cả thân người mềm nhũn không chút sức lực, trán nóng hổi. Hóa ra nó bị sốt Thục Đoan cho nó uống thuốc xong còn định nghỉ một buổi ở lại chăm sóc nó nhưng nó từ chối. Nó thiết nghĩ bệnh cũng không nặng lắm tự nó có thể lo được.

Nó uống thuốc xong lại ngủ cho đến tận bây giờ, nó không dám nói cho ba mẹ biết lại sợ họ lo lắng. Nhã Điềm bước xuống giường muốn rót một ly nước uống nhưng bước chân cứ nặng trịch đầu cũng ong ong làm mọi vật trước mặt nó dường như đảo lộn. Thật khó khăn nó mới bước đến trước bàn còn chưa kịp rót nước một trận choáng váng lại kéo đến, ly nước vô tình bị nó huơ phải rớt xuống mặt sàn. Cũng may chỉ là cốc nhựa nên không gây tiếng động quá lớn.

Tuy nhiên đối với người trước cửa lại nghe rất rõ, Khải Huy có chút gấp gáp chạy vào đỡ Nhã Điềm. Cả thân người Nhã Điềm vô lực ngã vào vòng tay Khải Huy. Khải Huy giương mắt lo lắng nhìn chằm chằm Nhã Điềm một bộ dạng xanh xao khiến tim hắn đau xót vô cùng.

Chẳng qua vừa tan học hắn đi như bay đến chỗ Nhã Điềm muốn biết tình trạng của nó như thế nào, không ngờ hắn vừa đến đã gặp phải tình trạng suy yếu của Nhã Điềm.

Nhã Điềm có chút mơ hồ, mặt mày nóng ran đỏ bừng nó thầm nghĩ là mình sắp ngủ một giấc dài nữa rồi. Nhưng trước mắt nó chính là người con trai đó, vòng tay đó nó không nhầm lẫn được.

- Cậu như thế nào rồi Nhã Điềm?_Khải Huy hốt hoảng.

- Tôi...tôi rất mệt.

- Tôi đưa cậu đến phòng y tế._không nói hai lời Khải Huy bế Nhã Điềm hướng phòng y tế đi tới.

Chỉ biết vừa rời khỏi phòng Nhã Điềm, cô Lam Phúc vô tình đi kiểm tra phòng đã nhìn thấy. Cô chính là người quản lí kí túc xá nữ. Cô trợn mắt kinh ngạc một cái, không biết nên xử lí như thế nào, kí túc xá có quy định không cho phép bạn khác giới bước vào phòng. Hai người này là đang làm gì?

- Nè hai đứa kia đứng lại ngay cho cô.

Cô Lam Phúc còn định đi theo hỏi cho rõ nhưng vừa ý thức được thì bóng dáng Khải Huy đã biến mất rồi. 

Ba người đứng phía sau cô Lam Phúc cũng nhìn thấy cảnh này không biết phải làm sao. Thục Đoan hoảng hồn chạy như bay theo Khải Huy, hơn ai hết cô biết chắc chắn bệnh của Nhã Điềm chuyển biến xấu.

Anh Trúc một bụng tức giận nhưng không thể làm gì, Khải Huy vì Nhã Điềm bất chấp vi phạm nội quy. Từ trước đến giờ ngay cả bước đến trước cửa phòng nữ thôi hắn cũng không bước đến. Hôm nay lại xông vào phòng mà chưa có sự cho phép của cô quản lí. Lần này còn không bị kỉ luật cùng khiển trách đi, Anh Trúc oán giận Nhã Điềm luôn mang đến xui xẻo cho người khác. Người ta bảo Nhã Điềm chính là sao chổi quả nhiên không sai, nếu không phải yêu Nhã Điềm thì Nam Thành có chết hay không? Hiện tại lại khiến mọi người xung quanh gặp rắc rối.

Tuấn Nguyên cũng vừa xin phép cô quản lí đến thăm Nhã Điềm liền thấy một màn này, cảm giác tức giận cũng dâng lên. Mặc dù biết giữa hai người họ là bạn thân, giữa hai người họ có tình cảm nhưng cậu ta vẫn không thể kìm chế được sự ghen tức trong lòng.

Cửa phòng y tế bị đẩy mạnh một cái, cô quản lí phòng y tế cũng giật mình. Chỉ thấy Khải Huy một bộ dạng lo lắng, Nhã Điềm đã nhắm nghiền mắt tự lúc nào.

- Có chuyện gì, mau...mau để em ấy xuống rồi tính sau.

Nhã Điềm được đặt xuống thân thể mềm nhũn, nhiệt độ cơ thể nóng vô cùng. Khải Huy nắm chặt tay Nhã Điềm có thể thấy thân thể nó cực nóng.

Cô y sĩ nhanh lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Nhã Điềm, nhìn đến nhiệt kế mới thở nhẹ ra một chút, thân nhiệt cũng không cao lắm. Có lẽ Nhã Điềm do đuối sức quá nên mới như vậy, cô y sĩ nhìn đến gương mặt của Nhã Điềm cũng không biết phải nói sao. Bệnh nói nhẹ không nhẹ nhưng nặng cũng không nặng. Nói thẳng ra có tâm bệnh đi.

- Thuốc hạ sốt đây, em cho em ấy uống đi!_cô y sĩ hướng Khải Huy nói chuyện.

Khải Huy không nói gật đầu nhận lấy, một tay lại nâng đầu Nhã Điềm dậy. Lời nói nhẹ nhàng nhưng run rẩy:

- Nhã Điềm uống thuốc đi.

Nhã Điềm cũng không có nói chỉ là thuận theo Khải Huy mà uống thuốc, nó cũng không còn khí lực để nói chuyện. Đầu Nhã Điềm hiện tại cũng chỉ là mảng trắng xóa, một mảng cô đơn cùng giá lạnh.

- Có lẽ em ấy không sao rồi, em vẫn muốn ở đây sao?_cô y sĩ nhìn Khải Huy đang đỡ Nhã Điềm nằm xuống.

Tay Khải Huy có chút cứng lại khi nghe cô y sĩ nói như vậy, thường thì nữ sẽ do nữ chăm sóc. Hắn nên đi gọi Thục Đoan đến mới đúng nhưng hắn không muốn, hắn muốn ở cạnh nó. Hắn muốn là người duy nhất bên cạnh nó.

- Em muốn ở cạnh cậu ấy._Khải Huy nhìn cô y sĩ giọng nói kiên định.

Cô y sĩ lướt qua hai người liền nuốt khan một cái lắc đầu rời đi. Nhìn thôi cũng đủ biết người con trai này đối với người con gái kia có vấn đề. Cửa phòng vừa đóng, cô y sĩ chưa bước được bao xa đã bị một người con trai hớt ha hớt hãi chạy đến.

- Thưa cô Nhã Điềm như...như thế nào rồi?_Tuấn Nguyên là vì lo lắng cũng chạy đến.

- Ở trong đó hiện tại không có việc gì, đã có người chăm sóc em không cần lo._cô y sĩ ngó phía sau Tuấn Nguyên lại có thêm hai người con gái.

Tuấn Nguyên thở ra một cái cũng may Nhã Điềm không có chuyện gì, nhưng cậu ta không muốn Khải Huy ở bên cạnh Nhã Điềm.

- Hai em nữ phía sau có quen biết thì bước vào trong đó chăm sóc sẽ tiện hơn._cô y sĩ tiếp tục nói hướng Thục Đoan và Anh Trúc ra hiệu.

- Dạ được._Thục Đoan hướng cửa đi tới gật đầu với cô y sĩ.

Anh Trúc vẫn đứng đó một bộ dạng tức giận khôn ngui. Cô nắm chặt tay thật muốn kéo Nhã Điềm rời khỏi Khải Huy, nhưng tại sao cô càng cố níu kéo thì hai người họ càng gần nhau.

Bên trong căn phòng kia, Nhã Điềm vừa nằm xuống đột nhiên xuất hiện một trận run rẩy, tay chân lạnh ngắc. Không biết từ đâu luồn khí lạnh buốt xông vào cơ thể Nhã Điềm.

- Lạnh, lạnh quá!

- Nhã Điềm...có tôi ở đây._Khải Huy không chần chừ ôm lấy thân thể kia vào lòng.

Cảm nhận được từng hồi run rẩy của thân thể Nhã Điềm, Khải Huy không tự chủ được mà càng siết càng chặt. Chỉ biết Nhã Điềm có chút an ổn nhắm nghiền mắt lại lần nữa. 

" Cạch"

Tiếng cửa khô khốc mở ra cũng không làm cho hai con người trên giường bệnh giật mình. Trong khi đó ba người đứng ngoài cửa trừng mắt kinh ngạc, ba người có cảm xúc vô cùng phức tạp. Thục Đoan nhíu mày một chút khóe môi co giật, cô muốn nói cái gì đó nhưng lại không mở miệng được. Anh Trúc mở to mắt nhìn hai con người kia đang ôm lấy nhau mà giận đến nổi gân xanh đầy mặt, hai người họ là đang làm cái gì đây. Ban ngày ban mặt không biết xấu hổ. 

Anh Trúc một bộ dạng khinh bỉ nhìn Nhã Điềm cũng không cần biết đến Nhã Điềm đang sốt, nóng lạnh thất thường, toàn thân run rẩy.

Tuấn Nguyên nắm chặt tay, cơn giận khó kìm nén. Chuyện cậu ta thấy không thể chấp nhận được.

Thục Đoan còn định đóng cửa đi ra ngoài, không biết từ phía sau Tuấn Nguyên đã tiến vào. Một bước lại một bước nhanh như chớp bước tới bên giường.

- Bỉ ổi cậu dám lợi dụng lúc Nhã Điềm không tỉnh táo._ánh mắt hằn tia giận dữ Tuấn Nguyên trừng mắt nhìn Khải Huy.

- Lợi dụng?_Khải Huy nhíu mày nhưng tay vẫn ôm chặt Nhã Điềm không có ý buông ra.

Cậu ta thấy chỗ nào hắn đang lợi dụng Nhã Điềm, hắn là đang chăm sóc nó một bước cũng không muốn rời nó.

- Còn nói không phải, cậu mau buông Nhã Điềm ra nếu không đừng trách tôi._Tuấn Nguyên nắm tay thành quyền.

- Cậu không có quyền ra lệnh cho tôi. Tôi muốn chăm sóc hay ở bên cạnh Nhã Điềm như thế nào là quyền của tôi._Khải Huy tuy nói vậy nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt Nhã Điềm xuống, nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình trùm lên người nó.

Tuấn Nguyên tức giận run người khi thấy hành động săn sóc của Khải Huy dành cho Nhã Điềm.

Khải Huy chỉnh lại áo khoác trên người Nhã Điềm, hắn thở dài một cái cũng không có tức giận vì bị phá rối. Thái độ có chút không hài lòng liếc mắt nhìn Tuấn Nguyên.

- Nhã Điềm cần yên tĩnh mọi người ra ngoài đi._Khải Huy nhẹ nói nhưng ánh mắt vẫn nhìn Nhã Điềm không có biểu hiện rời đi.

Hắn đây là thái độ gì, hắn lấy tư cách gì để đuổi người khác ra ngoài, hắn lấy tư cách gì tự cho mình cái quyền được ở lại bên cạnh Nhã Điềm?

" Bốp"

Không biết chuyện gì chỉ thấy Khải Huy mất đà ngã xuống mặt sàn, khóe miệng rỉ máu.

- Cậu điên rồi sao?_Anh Trúc hốt hoảng chạy trừng mắt giận dữ nhìn Tuấn Nguyên, lại đến đỡ lấy Khải Huy nhưng lại bị hắn mạnh bạo hất tay ra.

Con mắt đen kia hằn tia giận dữ nhưng vẫn tao nhã đứng dậy, đưa tay quệt đi giọt máu nơi khóe miệng cười nhạt. Cậu ta là đang làm gì, ghen sao? Ghen với hắn nhưng không làm gì được nên ra tay như vậy sao?

- Cậu ta lấy quyền gì không cho người khác ở bên cạnh Nhã Điềm?_Tuấn Nguyên hừ lạnh bước đến bên giường.

- Lấy quyền cậu ấy là người tôi yêu, tôi không muốn một người như cậu lại gần cậu ấy đã nghe rõ hay chưa?_Khải Huy tức giận túm lấy cổ áo Tuấn Nguyên gằn từng tiếng cảnh cáo.

Một câu này làm cho Tuấn Nguyên càng thêm giận dữ, Anh Trúc xém chút té ngã. Cuối cùng hắn cũng thừa nhận bản thân yêu Nhã Điềm, Anh Trúc cô đây còn cơ hội sao?

- Đủ rồi! Hai người đi ra ngoài đi, ở đây có tôi rồi._Thục Đoan một bộ dạng buồn bực tách hai người con trai ra khỏi nhau.

Thục Đoan đi chen ngang hai người liếc mắt cảnh cáo, lại đi đến ngồi bên giường không cho hai người kia tới gần.

Hai người họ là đang làm cho gì không thấy Nhã Điềm sốt cao đã sắp mê man rồi sao? Hiện tại họ vẫn có tâm trạng ghen tuông, tranh giành sao?

- Tôi không đi!_Khải Huy một bộ dạng không khuất phục.

- Tôi bảo cậu đi cậu phải đi đừng làm loạn nữa._Thục Đoan trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo.

- Cậu..._Khải Huy bực tức xoay người đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên nhìn đến người con gái đang nằm trên giường.

Hắn đúng là một bụng tức tối, nếu Thục Đoan không phải bạn thân hắn tuyệt đối không nhượng bộ.

- Hai người cũng đi ra ngoài đi._Thục Đoan thở nhẹ ra hiệu cho Tuấn Nguyên cùng Anh Trúc đi ra ngoài.

Tuấn Nguyên nắm chặt tay vẫn không muốn rời đi nhưng bất đắc dĩ phải đi. Anh Trúc sắc mặt trắng bệch lại liếc Nhã Điềm nằm trên giường-nguyên nhân gây tai họa.

---------------------------------

CHƯƠNG 13: QUAN TÂM

]"Ngàn lần hắn không muốn nghe, không muốn thấy hai từ "rời xa". Hắn không muốn người con gái này rơi nước mắt."

Nhã Điềm được Thục Đoan chăm sóc khoảng một ngày thì hạ sốt, nó vô lực ngồi dậy giương mắt buồn có chút ảm đạm cùng tang thương. Lần sốt này so với lần sốt khi Nam Thành ra đi có lẽ nhẹ hơn. Nhưng nó cũng không biết nó có chút tiếc nuối khoảng thời gian trước là vì điều gì. 

Nó lại nhớ đến gương mặt Khải Huy hiện ra trước khi nó mê man, ánh mắt đó sâu hun hút nhưng tràn đầy tình cảm. Ánh mắt đó đau lòng vì nó, tia nhìn đó giống tia nhìn một năm trước đây khi hắn chăm sóc nó. Nó không quên, từng cử chỉ hành động của Khải Huy vẫn có tác động rất lớn đến nó. Khẽ đưa tay lên ngực trái Nhã Điềm mỉm cười có chút yếu ớt, tim nó chỉ có một dĩ nhiên cũng chỉ chứa được một người mà thôi.

" Cạch" 

Phòng y tế bật mở, Khải Huy bước vào nheo nheo mắt nhìn người con gái mái tóc đen dài vô lực dựa vào tường. Gương mặt kia có chút bi thương nhưng hình như nó đang cười thì phải?

Nhã Điềm xoay mặt về phía cửa, nụ cười yếu ớt có chút cứng lại nhưng cũng nhanh chóng nở nụ cười.

- Sao lại là cậu? Thục Đoan đâu?_Nhã Điềm lơ đãng hỏi.

- Tôi bảo cậu ấy không cần đến, cậu không muốn nhìn mặt tôi đến vậy sao?_Khải Huy đi đến ngồi bên giường cười khổ sở.

- Nếu tôi nói không thích cậu sẽ không đến sao?_Nhã Điềm liếc hắn một cái nhưng môi lại mỉm cười.

Khải Huy chợt mở mắt nhìn nụ cười của Nhã Điềm, hắn có chút ngây ngốc. Ngay sau đó cũng nhếch môi cười, Nhã Điềm nói cũng không sai. Hắn muốn đến thì sẽ đến có ai cấm được sao, huống hồ chuyện liên quan đến Nhã Điềm hắn không muốn quan tâm cũng khó.

Đột nhiên Nhã Điềm nhích người đến trước mặt hắn, đôi mắt trong veo kia thoáng tia hờn trách cùng đau lòng. Nhã Điềm đưa tay chạm vào vết thương trên khóe miệng hắn.

- A..._Khải Huy nhất thời không kịp phản ứng vì hành động bất ngờ của Nhã Điềm mà kêu đau một tiếng.

- Đau lắm sao?_Nhã Điềm thu tay về có chút áy náy.

Nó biết Khải Huy và Tuấn Nguyên đã xảy ra tranh chấp, nó lúc đó lại mê man nên cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhã Điềm chỉ nghe Thục Đoan nói rằng Khải Huy bị Tuấn Nguyên ra tay trước, nó đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó chịu.

- Đúng vậy rất đau._cái này người ta gọi là làm nũng.

Khải Huy đưa gương mặt hắn tới gần mặt Nhã Điềm giả bộ bi thảm, hắn hiện giờ có đôi mắt hiện tia vui vẻ lấp lánh ánh sáng.

- Xùy, cách xa tôi một chút._Nhã Điềm bĩu môi đẩy hắn ra mặt có chút nóng.

- Tôi thật sự đau nha, cậu không thể làm một động tác xoa dịu nỗi đau sao?_hắn không có buông tha.

Hắn định bụng nói với nó vài câu cũng không có ý định trêu chọc, chẳng qua thấy nó chủ động quan tâm hắn như vậy nên trong lòng đắc ý.

- Cái này có được hay không?_Nhã Điềm giơ lên nắm đấm trước mặt hắn.

 - Không cần._Khải Huy giật giật khóe môi yếu ớt đáp trả.

Hắn ngàn lần vẫn biết mỗi lần hắn và nó ngồi gần thế nào cũng không có chuyện tốt lành, vả lại lúc này nó bệnh vẫn chưa khỏi nên hắn không muốn nó hao phí sức lực cãi nhau với hắn thôi.

- Tôi muốn về phòng._sau vài phút trầm mặc Nhã Điềm liền muốn rời giường về kí túc xá.

- Cậu vẫn chưa khỏe không cần gấp như vậy._Khải Huy lúng túng giữ vai Nhã Điềm.

- Tôi khỏe rồi, hiện tại vẫn có thể chạy một vòng sân trường._Nhã Điềm cười gạt tay hắn ra.

Khải Huy đứng dậy suy nghĩ một chút nhìn Nhã Điềm liền khom người hành động quen thuộc mà hắn vẫn làm.

Nhã Điềm nheo mắt yếu ớt cười, tuy hắn không có nói nhưng hành động này đối với nó đã quá quen rồi.

Nó giống như đứa nhỏ ôm lấy cổ hắn để hắn cõng về, mặc dù trong trường đúng là có chút kì quái nhưng nó cũng còn rất mệt cũng không có nghĩ nhiều.

Nhã Điềm không có cự tuyệt hắn mỉm cười một cái, hắn vẫn tưởng nó sẽ cự tuyệt ý tốt của hắn nhưng không ngay cả một lời từ chối cũng không có. Hắn ung dung bước khỏi phòng y tế trên lưng còn có một người con gái đang tựa đầu vào lưng hắn.

Hắn không có đi nhanh, đi rất chậm nữa là đằng khác. Hắn sợ một khi đến nơi lại không có cơ hội ở gần nó như vậy nữa, hắn biết có suy nghĩ này là không nên nhưng hắn muốn hưởng thụ thời gian chăm sóc nó.

Khải Huy và Nhã Điềm rời phòng y tế đã là chiều tà, chân trời đã tắt nắng chỉ còn những mảng hồng hồng cùng những đám mây trắng lượn lờ. Lá bàng rơi lác đác theo từng cơn gió thổi qua, lá khô dưới chân Khải Huy nghe sột soạt, chân va chạm nền gạch nghe sàn sạt.

Khải Huy không biết có bao nhiêu hưng phấn cùng nhộn nhạo trong lòng. Làm sao hắn không vui mừng đây khi hắn đang bên cạnh người con gái hắn yêu. Người con gái này tưởng rằng đã rời khỏi hắn mãi mãi nhưng xem ra lại lần nữa quay về bên cạnh hắn. Hắn không cần nó đáp lại chỉ cần nó ở bên cạnh hắn như vậy là đủ.

Ngàn lần hắn không muốn nghe, không muốn thấy hai từ "rời xa". Hắn không muốn người con gái này rơi nước mắt.

Hình như một mảng lưng của hắn ươn ướt.

Khải Huy giật mình toàn thân cứng đờ, muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc. Hắn vẫn như vậy bước tiếp không dừng lại. Một lời nói của hắn có tác dụng với nó sao? Hắn đã nói bao nhiêu lần nhưng nó vẫn ép bản thân phải chịu thứ tội lỗi ngu ngốc kia.

Nhã Điềm ôm chặt Khải Huy môi cong lên một nụ cười nhưng khóe mắt lại có thứ chất lỏng trong suốt trào ra. Chính nó cũng không hiểu bản thân là làm sao? Mỗi lần nó ở bên hắn vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy tội lỗi dâng trào.

Nếu mọi thứ có thể dễ dàng quên như vậy nó không cần đau khổ, không cần dằn vặt bản thân nhiều đến như vậy. 

Đến trước kí túc xá nữ, Khải Huy dừng bước có chút lưỡng lự hắn là không muốn rời khỏi nó.

- Để tôi xuống đi!_Nhã Điềm ngẩng đầu đánh lên vai hắn một cái.

- Tôi muốn đưa cậu đến phòng._Khải Huy thoáng cười nói đùa.

Câu này nếu để người ngoài nghe được hai người họ không phải chết chắc rồi sao? Nhã Điềm trợn mắt, lại hung hăng đánh thêm mấy cái.

- Cậu mau thả tôi xuống có nghe hay không?

- Cậu đừng có động cả hai ngã bây giờ._Khải Huy nhăn mặt, hắn thầm nghĩ nó bệnh mà cũng có khí lực đánh hắn sao?

Khải Huy không cam nguyện lại khom người để nó xuống. Có ai như hắn không cõng một người lại không biết mệt. Nói hắn thần kinh có vấn đề người ta sẽ không phản bác.

- Tôi vào đây cậu về đi!_Nhã Điềm bước vào cổng kí túc xá nữ, sắc mặt cũng chưa thật sự ổn giương môi cười nhìn hắn.

- Cậu vào trước, tôi về sau._khí khái con trai chính là như vậy.

- Cậu về trước, tôi vào sau._hành động của con gái đây sao?

- Hai người đồng thời xoay người tôi đứng đây canh._Thục Đoan bất đắc dĩ đi ra giọng không lớn không nhỏ tạt một gáu nước lạnh vào hai con người đang tranh tới tranh lui.

Nhã Điềm cùng Khải Huy liếc mắt nhìn Thục Đoan, Thục Đoan không chột dạ nhún vai một cái khoanh tay trước ngực đứng trước cổng cười vui vẻ. Từ trên lầu nhìn xuống đã thấy Nhã Điềm trên lưng Khải Huy, Thục Đoan cười một cái đi xuống đón Nhã Điềm cũng không ngờ gặp một màn này nên phá đám.

- Được rồi, tôi về đây._Khải Huy liếc Thục Đoan một cái liền xoay người rời đi.

- Không tiễn._Thục Đoan nhìn bộ dạng tức giận của Khải Huy càng thêm buồn cười.

Nhã Điềm thở dài một cái liền hướng phòng mình đi tới, cũng chẳng thèm để ý đến con người đang đắc ý cười trộm.

Mới đi đến trước cửa phòng, bước chân Nhã Điềm giống như có tảng đá nghìn cân đè lên muốn bước cũng không được. Rất đơn giản trước cửa phòng có một Anh Trúc nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Anh Trúc vừa nhìn thấy Nhã Điềm liếc mắt khinh thường không nói nửa lời liền đi vào trong.

Nhã Điềm lại yếu ớt rủ vai, nó không thừa sức nói nữa. Nhã Điềm đi vào phòng vô lực ngã xuống giường. Nhã Điềm thật khó biết cảm giác của mình hiện tại là gì nó cũng không muốn biết.   

---------------------------

Khải Huy thong dong đi về trong lòng có cảm xúc nhộn nhạo vô cùng khó tả, hắn một bước lại được gần Nhã Điềm hắn nên nắm lấy cơ hội mới đúng nhưng vì sao hắn không có can đảm bước tiếp hay đứng trước mặt nó oang oang nói hắn yêu nó.

- Cậu lại đến chỗ Nhã Điềm sao?_Tần Trực mắt liếc thấy Khải Huy liền cười hớn hở.

Tần Trực chính là có nội gián nên cái gì cũng biết, nói trắng ra Thục Đoan không yên tâm về Khải Huy nên bảo cậu ta xem chừng thôi. Bất quá như vậy cũng tốt một lần Thục Đoan nói ra Tần Trực chết sống làm theo.

Ngay từ lúc đầu học chung nhau thì Tần Trực đã để ý Thục Đoan, chính là cái dáng điệu điềm tĩnh ánh mắt không xao động cho dù đứng trước bất cứ chuyện khó khăn gì. Tần Trực từng một thời thất vọng vì nghĩ rằng Khải Huy cùng Thục Đoan có tình cảm với nhau. Về sau biết được họ chỉ là bạn thân một cỗ vui sướng hiện hữu trong lòng Tần Trực. Từ đó trở đi cậu ta càng kiên quyết lấy được tình cảm của Thục Đoan, quan tâm Thục Đoan hết mực, Thục Đoan nói cái gì cậu ta liền nghe tất. Nhưng cũng hoàn toàn không như ý muốn của Tần Trực, Thục Đoan vẫn một mặt bình thường không có biểu hiện dao động, hiển nhiên trong mắt của Thục Đoan giữa hai người họ chỉ có một từ "bạn" để hình dung.

- Gián điệp cũng nhanh tay thật mới đó mà cậu đã biết._Khải Huy liếc mắt khinh thường nhếch môi cười.

- Đó là chúng tôi có thần giao cách cảm._Tần Trực hi hi ha ha cười nhướng mày đắc ý.

- Cách cảm con khỉ sử dụng điện thoại thì có._Khải Huy vừa nghe càng thêm xem thường đi đến lấy đồ đi tắm không thèm quan tâm.

Nhất Khang nghe một câu này của Khải Huy liền bật cười sang sảng, Tuấn Nguyên cũng không nhịn nổi nhếch môi cười. Tần Trực mắt quét khắp phòng cười cười, Khải Huy đúng là nói không sai.

Tuấn Nguyên nhìn bóng Khải Huy khuất sau phòng tắm một tia lãnh đạm thoáng qua, cậu ta lúc nãy cũng có đến tìm Nhã Điềm. Cái cậu ta thấy chính là Nhã Điềm chạm vào vết thương trên khóe môi Khải Huy tận lực quan tâm. Cậu ta chưa từng thấy Nhã Điền đặt tâm tư quan tâm vào bất cứ người con trai nào đến như vậy. Phút giây đó tim Tuấn Nguyên dường như chết lặng. Một màn nhìn thấy hai người họ đi dưới hàng cây mà một trận đau đớn kéo tới.

Tuấn Nguyên không biết nên tiếp tục cư xử như thế nào với Nhã Điềm cùng Khải Huy cho phải. Hai người tính ra đều là bạn, một người là người cậu ta yêu, một người là người cậu ta xem như cái gai nhưng không có khả năng nhổ ra. Cây gai đó như có độc mỗi khi xuất hiện bên cạnh người con gái đó khiến cậu ta tâm can đau nhói.

- Tuấn Nguyên có rãnh hay không?_Nhất Khang trên môi dịu dàng cười tinh ý nhận ra tia nhìn sắc bén của Tuấn Nguyên.

- Rãnh nhưng có chuyện gì vậy anh?_Tuấn Nguyên cũng cười không biết rằng nụ cười kia hết sức gượng gạo.

- Chúng ta ra chơi bóng một lát._Nhất Khang đi đến vỗ vai Tuấn Nguyên.

Nhất Khang không muốn nhìn hai con người trong phòng một bầu không khí cực kì căng thẳng. Lúc trưa thấy hai người nổi giận trừng mắt nhau, một người còn bị thương anh không khỏi lo lắng nhưng không có hỏi. Nhất Khang không lo chuyện bao đồng nhưng đây là chuyện của những người anh xem là em, là bạn vì vậy muốn biết rõ mà thôi.

- Cũng được.

- Nè hai người đi không cần rủ em đi sao?_Tần Trực bất mãn nhìn Nhất Khang.

- Em ở lại chờ Khải Huy đi rồi cùng ra._Nhất Khang nói xong liền ôm quả bóng rỗ đo đỏ đi ra ngoài cùng Tuấn Nguyên.

Tần Trực nhìn một cái nháy mắt của Nhất Khang chợt hiểu, hóa ra Nhất Khang muốn tách hai người kia ra để mỗi người khuyên giải một người. Tần Trực vui mừng cười nhìn Nhất Khang một thân bất động không ngờ quan tâm đến người xung quanh như vậy. Bất quá cũng tốt Tần Trực khó chịu nhất chính là nhìn Nhất Khang điên cuồng học, lúc rãnh rỗi lại ưu sầu lấy ảnh Khánh Vy ra ngắm.

--------------------------------

Sân bóng rỗ kí túc xá buổi chiều khá đông, mọi người đều thích vận động thân thể kia mà. Một cô gái mái tóc dài đen mượt bước chân thanh thoát nhẹ nhàng, một thân ưu sầu vô hồn bước đến sân bóng. Cô gái cũng vô thức tìm kiếm một băng đá bên ngoài sân bóng mà ngồi xuống, đôi mắt chớp động tìm kiếm một nam ảnh quen thuộc thân thể nhanh nhẹn chuyển động trên sân bóng.

Khánh Vy thoáng một tia cười dịu dàng khi nhìn thấy Nhất Khang trong bộ đồ thể thao,  thân thủ nhanh nhẹn một quả lại một quả vào rỗ. Anh vẫn giỏi dang như vậy, đầy sự cao ngạo trên sân bóng. Khánh Vy không biết từ bao giờ đã có thói quen đi ra sân bóng lẳng lặng quan sát Nhất Khang chơi bóng. 

Nếu là lúc trước chỉ cần Nhất Khang một quả vào rỗ cô lập tức reo ầm lên tán dương anh cho mà xem. Chỉ khi đó anh liền hướng ra ngoài sân dịu dàng cười với cô, nụ cười đó chất chứa biết bao yêu thương anh dành cho cô. Khánh Vy còn nhớ chỉ vì một câu tán dương của cô giữa đám đông, Nhất Khang nhất thời chỉ nhìn cô mỉm cười mà quên mất phải tiếp tục giành bóng để mất bóng vào tay đối phương. Những người hâm mộ Nhất Khang liếc mắt nhìn cô một thoáng tức giận, Khánh Vy lúc đó lại nửa kinh ngạc nửa buồn cười. Đó cũng đâu phải lỗi của cô là do Nhất Khang không cẩn thận kia mà. Từ đó cô nói với anh rằng khi có mặt cô anh nhất định không được làm mất bóng nếu không cô sẽ không xem anh chơi bóng nữa. Nhất Khang gật đầu như đinh đóng cột anh đã hứa trước mặt cô không làm mất bóng nữa.

Khánh Vy cười khổ một cái cô chỉ là thuận tiện nói thôi mà người con trai này cái gì cũng hứa với cô. Sai lầm ai lại không có, anh cũng không thể khống chế bóng theo ý mình suốt đời được anh là người không phải thần tiên.

Nhưng thật ra anh đã làm được kể từ đó Nhất Khang bách phát bách trúng nếu bóng đã vào tay anh thì đừng hòng lấy lại được. Nếu là chơi cùng đồng đội thì bóng đó có thể còn chuyển cho đồng đội, nếu là đơn đả độc đấu bóng chỉ có thể trong tay anh.

Khánh Vy bội phục yêu thích xem anh chơi bóng vô cùng vì những tư thế chơi bóng của anh đều rất đẹp.

Rồi hai người chia tay, cô không còn đến xem anh chơi bóng nữa. Mà cũng không hoàn toàn như vậy, Khánh Vy vẫn đến xem nhưng là không để anh thấy cô mà thôi.

Hiện tại trên sân có rất nhiều nhóm chơi bóng nhưng vẫn có một nhóm chơi nổi bật nhất. Nhóm đó không ai khác chính là nhóm của Nhất Khang. Bốn người con trai chia làm hai đội mỗi đội hai người, Tuấn Nguyên cùng Nhất Khang một đội, Khải Huy cùng Tần Trực một đội.

Đối với Nhất Khang anh chơi bóng chính là để người con gái đó xem, anh mỗi cú ném bóng đều không hỏng. Tần Trực chính là sùng bái tài chơi bóng của Nhất Khang, mà hiện tại đối thủ đáng nói nhất ở đây của Nhất Khang lại chính là Khải Huy. Có một đồng đội thực lực tốt như vậy Tần Trực liền có hứng chơi bóng. Tuấn Nguyên chính là muốn thắng Khải Huy, tính tình ôn hòa hằng ngày không còn mà thay vào đó bằng những cú ném bóng kinh người. Khải Huy không chút cảm xúc, mắt liếc thấy một thân ảnh đang nhìn mình chăm chú đôi mắt liền hiện tia lo lắng cùng ý cười tràn ngập ra sức chơi bóng.

Mỗi một người chơi bóng đều có mục đích của riêng mình không ai nhường ai, nhóm của Nhất Khang hầu như trở thành tâm điểm của cả sân bóng. Thậm chí có những nhóm dừng chơi bóng xoay sang đàm luận cùng tán dương, cổ vũ.

Cũng chỉ có người trong cuộc biết rốt cuộc họ chơi bóng vì cái gì, người ngoài nhìn vào chỉ có thể nói rằng họ chính là những tay chơi bóng cừ khôi mà thôi.

Phút chốc bóng trong tay Nhất Khang bị Khải Huy giành lấy một phát ném vào rỗ, một quả quyết định đội Khải Huy thắng. Khải Huy vừa ném bóng xong lập tức chạy ra khỏi sân làm mọi người nhất thời kinh ngạc. 

Tuấn Nguyên một thân bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, cậu ta lại thua nữa rồi ngay cả trên sân bóng cậu ta cũng thua Khải Huy nữa rồi. Nhất Khang nhất thời không biết nên vui hay nên buồn, anh vốn muốn từ bỏ chơi bóng từ lâu rồi nhưng vì người con gái đó anh vẫn kiên trì giữ phong độ cho đến tận bây giờ. Nhưng anh kiên trì có ích gì khi người con gái đó một thân lạnh nhạt không quan tâm anh. Nếu hiện tại đã có một người chơi bóng tốt như Khải Huy mà anh cũng không còn người con gái đó bên cạnh thì chơi bóng tốt có nghĩa gì. Mỗi lần chơi bóng anh đều muốn nhìn thấy bóng dáng đó nhưng không hề thấy cô xuất hiện.                            

Bên ngoài sân bóng chỉ thấy Khải Huy chạy đến bên cạnh một người con gái vừa mừng vừa lo, mồi hôi trên người nhễ nhãi nhưng vẫn không ngừng quan tâm người con gái đó.

Mắt thấy Khải Huy chạy tới Nhã Điềm nhất thời luống cuống không biết trốn đi đâu cho phải. Nó chỉ có thể yên tại chỗ nhìn người kia chạy tới.

- Cậu không khỏe làm sao lại ra đây muốn hóng gió phát bệnh tiếp sao?_Khải Huy trừng mắt nhìn Nhã Điềm.

Trách là trách nhưng trong bụng vui cũng là một lẽ, hắn rõ ràng thấy trận bóng vừa bắt đầu đã thấy nó đứng đó nhìn theo hắn. Làm hắn một thoáng mất tự nhiên phong độ chơi ban đầu tệ như vậy để Nhất Khang mở tỉ số dẫn đầu. Chính vì để nó không thất vọng mặt khác còn lo cho bệnh tình của nó nên đánh nhanh rút gọn kết thúc trận đấu. Mặt dù chỉ là chơi bóng bình thường nhưng đôi bên vẫn rất tuân thủ nguyên tắc chơi bóng.

- Tôi...tôi ra đây cùng Thục Đoan tìm chị Khánh Vy._Nhã Điềm nhất thời ngượng ngùng mắt tìm Thục Đoan hỏi tội.

Rõ ràng lúc nãy vừa về phòng không bao lâu, Thục Đoan bảo rằng có chuyện cần tìm Khánh Vy nên muốn đi ra ngoài sợ nó trong phòng một mình có chuyện nên nhất quyết lôi nó đi theo. Đi đến sân bóng liền thấy Khải Huy chơi bóng nhất thời ngây ngốc đứng nhìn, nó lần đầu tiên nhìn hắn chơi bóng cừ như vậy. Mà khi quay sang bên cạnh thì Thục Đoan đã đi đâu mất rồi.

Nhất Khang đi theo Khải Huy liền bị một câu nói này của Nhã Điềm làm cho sợ hãi, Khánh Vy đã đến đây nhưng anh lại không biết. Anh để mất bóng vào tay người khác trước mặt cô, Nhất Khải nhất thời sợ hãi run rẩy nắm chặt tay mắt lướt qua một vòng sân bóng cũng không nhìn thấy Khánh Vy. Cô là đang ở đâu trong số những người ngoài kia?

- Em nói là Khánh Vy đến đây sao?_Nhất Khang kích động nắm chặt vai Nhã Điềm gặn hỏi.

Anh thậm chí còn chưa cùng Nhã Điềm nói chuyện lần nào liền tiếp xúc gần như vậy khiến Nhã Điềm trong phút chốc kinh ngạc lùi về sau mấy bước. Nhã Điềm nhìn Nhất Khang một lượt như nhớ ra điều gì lại nở nụ cười. Nó thầm nghĩ đây chắc là người yêu cũ của Khánh Vy rồi, mới vừa nghe đến tên cô liền kích động như vậy còn không phải đi.

- Em không rõ chỉ nghe Thục Đoan nói chiều nào chị ấy cũng ra đây._Nhã Điềm một mạch khai sạch sẽ.

Lần này Nhã Điềm gây họa rồi, tin này ngay cả Thục Đoan cùng Anh Trúc biết cũng không nói ra. Thục Đoan cùng Tần Trực đi từ xa đến lia mắt nhìn nhau nhưng rất nhanh đau khổ cười. Thục Đoan thầm oán trong lòng, cô tại sao lại quên nói cho Nhã Điềm biết đừng nói chuyện này ra. Cái gì Nhã Điềm không hay nhưng nói sự thật thì rất giỏi.

Một câu chiều nào cũng ra đây khiến Nhất Khang sắp đứng không vững, anh vẫn tưởng từ sau khi chia tay cô nhìn anh hoàn toàn lạnh nhạt cũng không ngờ sự quan tâm của cô dành cho anh chưa bao giờ vơi đi. Trong tim Nhất Khang nhói lên kì lạ, vết thương lòng tưởng rằng đè nén được hiện tại lại trỗi dậy.

Khải Huy đứng bên cạnh vừa bị Nhất Khang đẩy ra kinh ngạc còn chưa kịp trách móc Nhất Khang đã thấy anh chạy đi tìm Khánh Vy mất rồi.

- Cậu giỏi se duyên._Khải Huy cười cười nhéo mũi Nhã Điềm một cái.

Nhã Điềm mắt liếc Khải Huy một cái, nhăn mặt le lưỡi, nó cho đây là mình nói sự thật có gì sai. Nhưng thật ra sau khi thấy hành động của Nhất Khang nó liền biết Nhất Khang không hề hay biết chuyện Khánh Vy đến đây. Có trách thì trách Thục Đoan không kêu nó giữ bí mật.

Hành động cực kì thật mật này lọt vào mắt Tuấn Nguyên dường như bị gai đâm vào mắt xém chút đui mù. Hai người họ có thể tránh mặt cậu ta ra rồi mới thân mật không? Tự hỏi lại tự chế giễu bản thân ngu ngốc, Tuấn Nguyên như ma quỷ phút chốc biến mất khỏi sân bóng.

Anh Trúc chiều nào cũng theo thói quen ra nhìn Khải Huy tập bóng lại đưa nước cho hắn nên một màn này không khiến cô tức chết đi. Nhã Điềm lấy tư cách gì tranh quyền này của cô. Thay vì như Tuấn Nguyên rút lui êm đẹp thì Anh Trúc lại mặt dày đưa nước tới trước mặt Khải Huy nở nụ cười dịu dàng hết mực săn sóc trước mặt Nhã Điềm.

- Khải Huy uống nước đi, nhìn xem cậu đã mệt thành như vậy._vừa nói Anh Trúc vừa liếc Nhã Điềm một cái.

Nhã Điềm một thoáng ngạc nhiên lại lập tức biến mất khi nhìn thấy Anh Trúc, hóa ra chiều nào Anh Trúc cũng biến mất là để đến đây làm hành động săn sóc Khải Huy. Khó trách mỗi tối trở về tinh thần liền tốt lên nói chuyện với nó vài câu tử tế. Nhưng mà mấy ngày qua hầu như ngày nào Anh Trúc cũng một mặt lạnh nhìn nó, không phải vì chuyện này làm ảnh hưởng đi.

- Nước đây nè Khải Huy._mắt thấy đại cục bất ổn Tần Trực tốt bụng đưa chai nước mà Thục Đoan đưa cậu ta lúc nãy.

Cậu ta cũng thật có phúc mỗi chiều đều được Thục Đoan săn sóc như vậy, chẳng qua hôm nay thật náo nhiệt ai cũng có mặt.

Khải Huy cười cười nhận lấy, nói gì trước mặt Nhã Điềm có chết hắn cũng không thể cầm lấy chai nước của Anh Trúc. Hắn đã nhiều lần nói rằng mình không cần nhưng Anh Trúc chiều nào cũng đến khiến hắn cảm thấy rất phiền. Hiện tại có Nhã Điềm nơi đây càng không thể để nó hiểu lầm được.

- Cảm ơn!_ý tứ ở đây chính là cảm ơn vì đã giải vây giúp hắn.

Anh Trúc nắm chặt chai nước trong tay khuôn mặt nhất thời chuyển sang đỏ bừng vì tức giận.

- A, Anh Trúc cậu lại đến sao? Thật xin lỗi phá chuyện tốt của cậu rồi._Tần Trực nụ cười không tắt nhẹ nhàng xin lỗi.

Trách cậu ta được sao? Dĩ nhiên là không trách được, Anh Trúc cố nén giận chuyển sang tươi cười.

- Có gì mà phá hay không phá, Khải Huy có người bạn biết quan tâm như cậu thật đáng mừng._câu này của Anh Trúc chính là cố kìm nén tức giận mà nói.

- Cậu không giận tôi thì được rồi._Tần Trực hi hi ha ha cười khiến Anh Trúc thật tức lộn ruột.

Từ khi nào bên cạnh Khải Huy lại xuất hiện một con kì đà như vậy thật tức chết Anh Trúc mà. Thục Đoan mím môi nén cười nhìn màu sắc trên mặt Anh Trúc biến đổi thật giống tắc kè trông thật buồn cười, lần đầu tiên Thục Đoan âm thầm khen Tần Trực. 

Thục Đoan cũng muốn cảm thán một câu nụ cười của Tần Trực cũng có sức sát thương lớn như vậy.

- Nụ cười của cậu cũng có người ghét._Thục Đoan kề tai Tần Trực nói nhỏ một câu.

Tần Trực nghe vậy lại cười lớn hơn, câu này chính là khen cậu ta làm đúng cậu ta sao lại không vui.

Nhã Điềm ngây ngốc nhìn bọn họ nói chuyện có chút hiểu, có chút không hiểu. Nhưng nhìn vào sắc mặt Anh Trúc muôn hình vạn trạng liền muốn bật cười sang sảng cho thoải mái.

- Thục Đoan chúng ta về thôi._Nhã Điềm giọng nói run run rõ ràng muốn cười nhưng không dám cười.

- Được về thôi._Thục Đoan hiểu ý đi về phía Nhã Điềm.

Nếu họ không về nhất định vì nén cười mà đau bụng. Hai người rời đi trời cũng sắp tối tất cả đang chuẩn bị bước vào màn đêm nhưng hình như trong lòng mỗi người sáng trưng như ban ngày.

- Cậu ra đây không hỏi thăm tôi một câu liền đi về sao?_Khải Huy lớn tiếng nói nhíu mày nhìn Nhã Điềm.

- Cậu khỏe như vậy hỏi thăm cái gì, tôi không thừa sức._Nhã Điềm buông một câu liền xoay người rời đi cùng Thục Đoan.

Khải Huy lắc đầu cười khổ bất quá nó biết nói đùa đã là tốt lắm rồi. Cho dù không nhận được từ Nhã Điềm một câu quan tâm đúng nghĩa nhưng như vậy đã tốt lắm rồi. Ít ra trong mắt nó, hắn và nó vẫn như ngày nào vừa thân thiết cũng vừa như nước với lửa.

Tần Trực ở một bên ôm bụng cười sằng sặc, muốn người ta quan tâm liền bị người ta từ chối, Khải Huy thật thất bại. 

Anh Trúc một bên mặt đen một mảng, một câu quan tâm của cô lại không bằng một câu nói đùa của Nhã Điềm. Một câu quan tâm của cô không làm cho Khải Huy cười, ánh mắt cũng lạnh nhạt nhìn cô, vậy một câu nói đùa của Nhã Điềm khiến Khải Huy nở nụ cười ánh mắt tràn ngập ấm áp. Anh Trúc tự hỏi như vậy có công bằng hay không?

---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro