Chương 14- chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 14.1:  CHỈ LÀ MỘT NGƯỜI

“Vậy cậu hiểu tim tôi không? Cho đến bây giờ nó cũng chỉ chứa một người.”

Người ta nói cái gì cũng có cái giá của nó, đã làm thì cũng phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm.

Hiện tại trong văn phòng đoàn trường có một bí thư đang chịu khiển trách, còn phải viết một tờ kiểm điểm. Nói gì thì nói bí thư lại phải viết kiểm điểm cũng thật là chấn động cả khối mười một.

Cả khối đồn rằng bí thư Hoàng Khải Huy ngang nhiên ban ngày ban mặt xông vào phòng tại kí túc xá nữ. Cái này không biết là tin xấu hay tin tốt đây, nhưng đối với Nhã Điềm là một tin cực kì xấu. Bởi vì nó cho rằng tại nó nên Khải Huy mới bị khiển trách. Nhã Điềm không biết làm thế nào cho phải, nó muốn giải thích cho mọi người biết nhưng chỉ sợ càng giải thích càng rối mọi hiểu lầm lại càng lớn. 

Khải Huy bước ra từ văn phòng đoàn mặt không chút đổi sắc cũng không có gì buồn bực. Chuyện bị khiển trách cũng không có gì gọi là to tát đối với Khải Huy, nói hắn không quan tâm người khác nhận xét thế nào về mình cũng là một sự thật. Chẳng qua còn một tin đồn khiến hắn thật để ý tới thậm chí càng đồn nhiều càng tốt.

Cái tin đó chính là bí thư Hoàng Khải Huy vì yêu học sinh mới chuyển về là Lâm Nhã Điềm nên không ngại quy định thậm chí xảy ra giằng co cùng học sinh mới Trần Tuấn Nguyên. Đúng là tin này có phần đúng cũng có phần sai, chỉ tội Nhã Điềm phải nhận thật nhiều ánh mắt.

Lệ Chi ngồi một bên miệng nhồm nhoàm không biết bao nhiêu thứ cứ cười cười nhìn Nhã Điềm trêu chọc.

- Nhã Điềm cậu và Khải Huy thật sự yêu nhau sao?

- Không có, cậu đừng có nói lung tung._Nhã Điềm đang đọc sách cũng phải ngẩng mặt phản bác.

Nó tự nghĩ bây giờ là tình hình gì vậy suốt ngày nó đều nghe Lệ Chi nhắc đến chuyện này cũng thật nhàm chán. Nhưng nó không biết nên nói thế nào cho phải nửa muốn nói rõ nửa muốn không, nghĩ đi nghĩ lại nó vẫn là chọn cách từ chối nhận cái tin đồn vớ vẩn kia.

- Cậu rõ ràng nói dối không chớp mắt, tôi thấy Khải Huy rõ ràng rất thích cậu mới đối xử tốt với cậu như vậy, chứ từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy cậu ta đối tốt với bất cứ ai._Lệ Chi bĩu môi xem thường lời nói của Nhã Điềm.

Lệ Chi cũng có chút thích thú khi nghe được tin này, dù sao cô cũng cảm thấy Nhã Điềm cũng rất hợp với Khải Huy. Mặt khác Lệ Chi cũng không thích bộ dạng kênh kiệu của Anh Trúc nên cô nghĩ nếu Anh Trúc nghe được tin này không tức hộc máu chết đi.

Nguyền rủa người khác cũng có chút ác mồm ác miệng, Lệ Chi thầm vái về nhà sẽ ăn chay để chuộc lỗi nhưng hiện tại rủa vẫn cứ rủa. Cảm giác được đắc ý cũng là không tệ.

- Cậu có thể nói nhỏ giùm tôi một chút hay không nếu để người khác nghe được thì không hay đâu._Nhã Điềm trừng mắt nhìn Lệ Chi mồm mép không dứt.

Đúng là từ khi vào học cho đến giờ Nhã Điềm cũng không có nhiều bạn cho lắm ngoài Thục Đoan thì Lệ Chị chính là người bạn thân nhất rồi. Nên bất cứ chuyện gì liên quan đến Nhã Điềm đều được Lệ Chi tỉ mẩn để ý.

- Có cái gì phải sợ tôi nói sự thật mà, vậy cậu thử nói xem vì sao cậu ta đối với cậu tốt như vậy mà không đối tốt với Anh Trúc hay tôi chẳng hạn._Lệ Chi vừa nói vừa đắc ý cười.

Nhã Điềm đưa chai nước lên uống một ngụm xém nữa thì sặc, Nhã Điềm tránh nhất chính là nhắc đến Anh Trúc nhưng Lệ Chi lần nào cũng lôi Anh Trúc vào còn bảo như vậy sẽ làm chuyện thêm sinh động. 

- Đó là vì tôi và cậu ấy là bạn thân, là hàng xóm đã hiểu chưa._Nhã Điềm không chấp lắc đầu hết sức phủ nhận mối quan hệ mập mờ.

- Là như vậy sao, thế sao lúc trước cậu không cùng vào đây học cùng Khải Huy và Thục Đoan một thể?_Lệ Chi vì xem Nhã Điềm là bạn tốt nên những gì trước kia của Nhã Điềm đã trải qua cô đều muốn biết.

Nhã Điềm nghe được câu hỏi của Lệ Chi sắc mặt liền tái nhợt, một thứ đau đớn nào đó lại chạy ngang cứa thật mạnh vào tim nó. Nó cũng tự hỏi vì sao bản thân năm đó không đối mặt mà phải trốn tránh để làm gì. Hiện tại nó vẫn là trở về nơi cũ nhưng bóng dáng cũ đã không còn, đã không còn người con trai ngày ngày cười nói dịu dàng quan tâm nó từng chút một.

Lệ Chi giật mình khi thấy sắc mặt của Nhã Điềm thật không tốt, tự bản thân thấy mình lại hỏi điều không nên hỏi.       

- Cậu không sao chứ Nhã Điềm?

- Tôi không sao chỉ là nhớ tới chuyện cũ._Nhã Điềm cười gượng cố lấy lại bình tĩnh.

- Nếu cảm thấy không thể nói tôi cũng không muốn biết nữa._Lệ Chi cố gượng nói cho qua.

- Không sao, khi nào có cơ hội tôi sẽ kể cho cậu nghe hiện tại không tiện nói ra._Nhã Điềm nhẹ cười.

Lệ Chi thở nhẹ ra một cái còn tưởng chính mình khơi gợi lại nỗi đau của Nhã Điềm chứ. Thật ra chuyện của Nhã Điềm cô cũng từng nghe Thục Đoan nói qua, nhưng hiện tại trước mặt Nhã Điềm muốn khuyên lại không thể khuyên. Cái cô muốn biết ở đây là chuyện của chính Nhã Điềm nói ra sẽ thật hơn. Dù sao qua truyền miệng cũng không tốt, chính Thục Đoan cũng thừa nhận bản thân không biết nhiều về chuyện này. Người rõ nhất cũng chỉ có Khải Huy hoặc Nhã Điềm.

Bảo Lệ Chi đi hỏi Khải Huy chẳng thà tự đập đầu mình còn tốt hơn, mà bảo đi hỏi Nhã Điềm vừa nhìn đến gương mặt đau thương kia làm sao mở miệng đây. Lệ Chi thầm thở dài một cái liếc mắt liền thấy Khải Huy nên ngậm miệng tiếp tục gặm bánh.

Nhã Điềm nhìn ra cửa liền thấy Khải Huy nhìn nó cười cười, tên này cũng thật lạ bị khiển trách vẫn còn cười với nó được. Nhã Điềm không tự giác cảm thấy buồn cười cũng cong môi cười đáp trả.

- Cậu là thần kinh có vấn đề sao, bị khiển trách vẫn có thể cười._Nhã Điềm mở miệng lại mắng hắn một cái.

- Tôi là vì cậu mới bị khiển trách cậu còn bảo tôi thần kinh có vấn đề._Khải Huy đi đến liền ngồi xuống cạnh Nhã Điềm.

Dù sao hiện tại là giờ giải lao cũng không có ai chú ý đến họ. Là người khác không chú ý thôi nhưng vẫn có hai người chú ý. Ánh mắt Anh Trúc không kìm nén được những tia ghen tị cùng tức giận nhưng cũng không có cách tách hai người kia ra, dù sao hai người họ là bạn thân cô lấy quyền gì để cấm. Huống hồ ngày hôm đó Khải Huy đã nói rất rõ ràng người hắn yêu chính là Nhã Điềm, Đặng Anh Trúc cô có thể chen chân vào sao.

Tuấn Nguyên ngồi một bên đọc sách, thái độ là như vậy có chút lãnh đạm thờ ơ nhưng tất cả đều đặt vào mắt. Lại còn cái tin đồn quái quỷ kia khiến cho mọi người càng chắc rằng hai người kia là một cặp. Tuấn Nguyên thật không đủ bình tĩnh để chấp nhận, mặc dù biết hiện tại hai người họ không có gì nhưng làm sao biết được một ngày nào đó họ có tiến triển hay không. Ngày đó một câu của Khải Huy đã khiến cậu ta mất ngủ cả đêm cũng may Nhã Điềm không nghe được, nếu nghe được thì sao là chấp nhận hay là từ chối.     

Nhã Điềm cũng không có chú ý đến có hai đôi mắt đang chăm chú nhìn về phía mình vẫn là nói chuyện châm học Khải Huy.

- Tôi là thấy cậu làm càn quen rồi thì có.

- Cậu cũng thật hiểu tôi._Khải Huy đắc ý cười nghiêng đầu nhìn Nhã Điềm.

- Tôi mà còn không hiểu cậu hay sao._Nhã Điềm liếc Khải Huy một cái.

- Vậy cậu hiểu tim tôi không? Cho đến bây giờ nó cũng chỉ chứa một người._Khải Huy vừa nói ánh mắt liền chuyển sang ảm đạm.

Đây là câu hắn muốn nó trả lời nhất, muốn nó hiểu nhất, là nó hiểu hay giả vờ không hiểu.

Nhã Điềm bị một câu hỏi này làm cho nụ cười cứng đờ liền lờ đi không trả lời, không nhanh không chậm xoay mặt sang chỗ khác lại thoáng một tia đau lòng trong trong đôi mắt buồn miên man.

- Cậu lúc nào cũng đùa được.

Khải Huy lắc đầu cười khổ không muốn nói tiếp dù sao nó không muốn suy nghĩ vẫn là không thể ép.

- Đúng vậy tôi đùa để cho cậu vui thôi không cần nghĩ nhiều.

Đùa sao? Rõ ràng không phải đùa nhưng vẫn cứ phải thừa nhận đấy thôi.

Nhã Điềm chợt cười nhưng không biết là cười vì điều gì, nhưng nó cảm nhận rằng câu nói kia là câu nói xuất phát từ nội tâm của Khải Huy không phải một câu nói đùa.

- Đúng rồi lúc nãy cậu bị khiển trách như thế nào có cần tôi giải thích hộ không?

- Không cần đâu dù sao quy tắc vẫn là quy tắc, tôi vẫn là trái quy định trước cậu lo cho tôi sao như vậy tốt rồi, ha ha_Khải Huy lại cười đắc ý xoa đầu Nhã Điềm một cái.

- Cậu...như vậy vẫn có thể cười đúng là khác người.

Nhã Điềm tức giận liếc Khải Huy liền lấy vở ra xem bài không quan tâm đến con người ngồi cạnh. Chỉ là con người kia một khắc cũng không dời mắt khỏi nó.

Tiếng trống vào học vang lên, hai con người liếc mắt nhìn nhau một tức giận, một hài lòng cũng đem tâm tình cất đi tập trung vào học.

----------------------------------------

CHƯƠNG 14.2: CHỈ LÀ MỘT NGƯỜI

“Chẳng lẽ từ đầu là nó yêu tính cách của một người thôi sao?”      

Gió nhẹ thổi trên những tán cây nghe xào xạc, nắng xuyên qua tán cây rơi trên vai gầy của một cô gái đang thơ thẩn dạo bước về khu kí túc xá sau khi tan học. Con đường có bao nhiêu học sinh hối hả về phòng, nhưng cô gái này một chút cũng không vội vẫn đi chậm chạp như vậy. Cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện trên nền gạch, bước chân nhẹ tênh nhưng tâm trạng nặng nề.

Một chàng trai giương mắt buồn, trên gương mặt điển trai ẩn hiện một tia buồn ảm đạm. Chỉ là người con trai này cứ đi theo sau người con gái. Cứ lẳng lặng bước theo sau như vậy. Bước ở một khoảng cách không để cô gái thấy. Là theo dõi hay là quan tâm?

Có lẽ hai người họ cũng không có nghĩ đến mình nghĩ đến đối phương là vì cái gì? Một chữ yêu lại khiến họ vừa đau vừa hạnh phúc. Chỉ cần nghĩ đến đối phương liền mỉm cười nhưng lại có một nỗi đau âm ỉ.  

Bất giác người con trai bước chân ngày một nhanh, mỗi bước như chất chứa nhiều ưu thương muốn giải tỏa. Người con trai muốn ôm lấy người con gái đó nhưng có lẽ không thể rồi.

Người con gái như cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú. Người con gái ấy xoay người. Chỉ là một cái nhìn thôi nhưng khiến hai người cảm thấy thời gian như ngừng trôi.

- Không ngại để anh đi bên cạnh chứ?_Nhất Khang mỉm cười.

Khánh Vy nhíu mày lại có chút giật mình nhìn người con trai trước mặt. Cô rất muốn trách anh khi không đi theo sau cô làm cái gì. Làm hại cô từ nãy đến giờ vẫn tưởng là có tên nào có ý đồ không tốt. Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Khánh Vy chỉ lắc đầu nở một nụ cười.

- Không ngại.

Nói cô không ngại chính là gạt người, mỗi lần đi cạnh Nhất Khang tim cô đập mạnh vô cùng. Bảo cô bình tĩnh đi cạnh anh không biết cô đã phải cố gắng bao nhiêu lần. Hai người chia tay vẫn có thể làm bạn không nhất thiết phải ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng vấn đề ở đây chính là cô vẫn còn yêu anh, không quên được anh. Nhiều lúc cô tự hỏi anh có còn yêu cô như cô còn yêu anh hay không. Anh là người không bao giờ gục ngã, anh không giống cô cho dù đau cũng không khóc, đau cũng không nói ra.

Nhất Khang có chút không tự nhiên khi đi cạnh cô, chỉ là tim anh le lói một niềm hi vọng. Cô còn thường xuyên xem anh chơi bóng đồng nghĩa tim cô còn nghĩ đến anh. Những lời nói đau lòng của ngày chia tay chỉ là giả dối thôi.  

- Anh muốn hỏi em một chuyện.

Không biết đã đi bao nhiêu bước bên cạnh nhau, qua bao nhiêu thời gian Nhất Khang mới nói được một câu để phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.

Khánh Vy có cảm giác run rẩy không muốn nghe câu hỏi của anh. Cô sợ anh sẽ hỏi câu hỏi mà cô cũng muốn hỏi anh, vậy khi đó cô phải đáp thế nào đây.

- Em...muốn nói là đến kí túc xá rồi, nếu có chuyện gì liên quan đến học tập thì chúng ta vào lớp nói đi._cho cô xin từ chối nghe anh hỏi.

Cô sợ cô thật sự rất sợ, cô sợ nghe đến tiếng “yêu”.

Nhất Khang giật mình đây là tình hình gì chưa gì đã đến. Sao mọi lần anh đi một mình không thấy nhanh như vậy.

- Không phải chuyện học tập._Nhất Khang nhìn đáng thân ảnh trước mặt đang muốn tránh mặt mình cảm thấy càng phải nói ra.

- Vậy thì không cần nói em phải về phòng đây?

- Em là đang tránh mặt anh.

Khánh Vy đã xoay lưng về phía anh, cô chỉ nghe tiếng nói của anh không thấy nét mặt. Nhưng giọng nói có chút lớn tiếng kia khiến cô run rẩy. Ngay cả muốn nhấc chân bước tiếp cũng không được. Chỉ là giọng nói anh có lớn tiếng một chút liền thu hút rất nhều ánh nhìn của những nữ sinh sắp bước vào cổng kí túc xá nữ.

Khánh Vy không trả lời liền cố bước nhanh, cô muốn bước khỏi tầm nhìn của anh.

- Khánh Vy em có thể đừng cố chấp quá không? Chúng ta làm lại từ đầu có được không?_Nhất Khang thật là hét thật lớn.

Cả một khu kí túc xá kinh động, bàn tán xôn xao. Người kinh động nhất từ trong phòng quản lí đi ra, hạ gọng kính trên đôi mắt xuống nhìn. Cô Lam Phúc một tia nhíu mày. Ở đây không cấm yêu đương chỉ là yêu đương kiểu này lại lộ liễu quá đi. Cô Lam Phúc nhìn Nhất Khang rồi lại nhìn sang thân ảnh chạy trối chết đi lên lầu cố trốn tránh. Cô Lam Phúc chỉ có thể lắc đầu thở dài nhưng là để kí túc xá nữ được yên thì chỉ còn cách ra đuổi Nhất Khang đi mà thôi.

- Em có nghe anh nói không? Đừng tự gạt mình nữa._một câu lại một câu người này quả không biết sống chết.

Nhưng Nhất Khang nói hoàn toàn không sai, tim họ vốn cũng chỉ có một người vì cớ gì tự gạt bản thân đây?

- Em là học sinh lớp nào khai báo danh tánh._cô Lam Phúc một mặt lạnh đi ra cầm theo quyển sổ.

- Dạ! Phạm Nhất Khang, lớp 12A1.

- Tốt! Về chuẩn bị chịu phạt đi!

Quyển sổ trong tay cô Lam Phúc có màu đen. Đây gọi là danh sách đen ai vào sổ này hiển nhiên số phận sẽ không tốt chút nào. Cái sổ này mấy hôm trước cũng có một tên vô sổ, cái tên này nghe cũng thật quen tai Hoàng Khải Huy, hôm nay thêm một cái tên Phạm Nhất Khang. Hai tên này cùng ở một phòng, cùng một tội quấy nhiễu kí túc xá nữ. Hai gương mặt điển trai đều bị liệt vào sổ đen.

Nhất Khang một mặt ủ rũ không thôi khi thấy cô Lam Phúc. Anh đúng là khó tránh chịu phạt rồi. Cô Lam Phúc nói xong liền đi vào trong, bỏ lại một số nữ sinh mắt tròn mắt dẹt nhìn Nhất Khang. Ở một góc trên lầu, Khánh Vy nhìn xuống thấy một màn này liền nhịn không được “phụt” một tiếng phì cười nhưng khóe mắt long lanh nước. Cô đúng là có chút đau nhói khi nhắc đến chuyện cũ. Nhưng sau khi nghe anh đề nghị muốn làm lại từ đầu cô lại có chút vui mừng. Cô là vui mừng vì cái gì, vì anh còn yêu cô hay vì anh dám đương đầu với những khó khăn thách thức sắp tới mà hai người phải đối mặt. Nếu cô cùng anh quay lại sẽ gặp phải sự phản đối của hai bên gia đình.

Đứng ở một góc còn chưa vào cổng kí túc xá, sáu người nhìn mặt nhau lại muốn bật cười. Họ chưa từng thấy Nhất Khang thê thảm như thế trước mặt bao nhiêu nữ sinh. Lí do gì sáu người này đi chung? Thứ nhất phải kể đến Thục Đoan và Nhã Điềm hẹn nhau cùng về. Thứ hai Khải Huy sẽ không tách khỏi Nhã Điềm. Thứ ba phải kể đến ba người bám theo, Anh Trúc nhất quyết không để Nhã Điềm đi cạnh Khải Huy. Mà Tuấn Nguyên cũng không muốn Khải Huy ở cạnh Nhã Điềm. Tần Trực cũng là bám theo Thục Đoan đi. Trên đường về kí túc xá không biết có bao nhiêu lần Anh Trúc và Tuấn Nguyên rủ nhau chen vào giữa Khải Huy và Nhã Điềm. Khải Huy một mặt tức giận còn Nhã Điềm thản nhiên như không có chuyện gì, nó cứ cười cười nói nói với Thục Đoan.

Chỉ là họ không có đi nhanh mà đi theo sau Nhất Khang và Khánh Vy, bọn họ muốn biết hai người này là muốn bày trò gì. Tình yêu của họ có gì đó vướng mắc thì phải. Nhưng bọn họ là không ai biết vì sao bọn họ chia tay nên không có cách giúp được.

Khải Huy đi nhanh đến bên cạnh Nhất Khang nháy mắt một cái, lại vỗ vai anh đắc ý cười.

- Hai anh em ta cùng vào sổ đen rất thú vị.

- Phải rất thú vị , vì để người mình yêu hiểu mình một chút thiệt hại cũng đáng. Anh và em có nạn cùng chịu anh cũng không có ngại, ha ha..._Nhất Khang cười vang thôi u sầu.

Nói xong hai người lại cười.

- Cậu chỉ được cái làm sai còn đắc ý._Thục Đoan liếc mắt trách Khải Huy.

- Hai chúng tôi là vì người mình yêu bị phạt cũng không sao.

Nói xong một câu Khải Huy nhún vai một cái liền nhanh chóng kéo Nhất Khang hướng kí túc xá nam chuồn đi. Ở đây lại là một bầu không khí nặng trĩu, Nhã Điềm thân thể cứng ngắt khi nghe câu nói kia. Tuấn Nguyên lại một cỗ bất an lại không nói gì cũng đi về. Tần Trực và Thục Đoan làm như không hay không biết. Anh Trúc một mặt tức giận liếc mắt nhìn Nhã Điềm đang ngây ngẩn ra. Nó đang nghĩ hắn làm sao nói ra như vậy? Nói như vậy bắt nó phải suy nghĩ thế nào đây?

Một màn kí ức lại hiện về trước mắt nó, Nam Thành cũng từng nói một câu “Vì người mình yêu hi sinh một chút cũng không sao.” Nhã Điềm còn nhớ như in gương mặt Nam Thành lúc đó, cậu chỉ là mỉm cười, một nụ cười rất chi là thỏa mãn. Nụ cười của Khải Huy khi nói câu đó cũng giống như vậy. Đó là yêu thật sao? Chỉ cần làm bất cứ điều gì vì người mình yêu liền có cảm giác thỏa mãn như vậy. Chỉ là câu nói của Nam Thành đã không còn được lặp lại nữa kể từ cái ngày chất chồng đau thương đó. Tim Nhã Điềm đập lên mãnh liệt, thân thể đột nhiên run rẩy. Nó tự nói rằng Nam Thành đã đi nhưng vì sao mỗi câu nói của Khải Huy đều khiến nó liên tưởng đến Nam Thành. Tại sao lúc trước khi đi với Nam Thành nó đều nhớ đến Khải Huy, hiện tại Nam Thành đã đi thật xa vậy mà mỗi câu cậu nói nó đều nhớ như in. Cảm giác tội lỗi này nó đến bao giờ mới thoát khỏi đây?

“ Vì sẽ có người khác thay tôi yêu cậu” đây chính là ý mà Nam Thành nói với nó trong mơ. Đó là Khải Huy sao? Người con trai áo trắng đột nhiên biến mất đó cũng là Khải Huy. Đây là gì, nếu nó không nắm bắt Khải Huy cũng giống Nam Thành một lần nữa rời khỏi nó sao? Tim như bị ai bóp nghẹn, nó không cần nhiều chỉ cần Khải Huy bình yên thì được rồi. Nó không muốn một lần nữa...

Nhã Điềm vô thức bước theo Thục Đoan về phòng với ngàn mảnh hỗn loạn trong đầu. Nó còn nhớ khi gặp Tuấn Nguyên, nó còn tưởng ông trời không bạc đãi nó trả về cho nó một Nam Thành nguyên vẹn. Nhưng nó đã nhầm lẫn, Tuấn Nguyên là một con người khác hoàn toàn khác với Nam Thành. Vì sợ lại một lần nữa vì lỗi lầm xưa vấp phải mà nó đã cố giữ bình tĩnh để đối xử với người con trai đó một cách bình thường nhất. Rốt cuộc nó cũng làm được. Nhưng tại sao khi quay về hình ảnh của Khải Huy mỗi lần xuất hiện đều có biểu hiện tình cảm giống Nam Thành làm nó vô cùng sợ hãi. Mỗi một câu nói của Khải Huy giống như là một Nam Thành vậy, là cậu chưa có rời đi sao? Có phải hai người họ thân nhau quá lâu nên dần rồi cái gì cũng giống nhau hay không?

Nhã Điềm sợ hãi phải thừa nhận, thà họ cứ mỗi người một tính cách tại sao lại có sự trộn lẫn như vậy? Từ từ lúc nào đó nó không còn nhớ, Nam Thành đột nhiên tinh nghịch thích chọc ghẹo nó hơn nhưng nó không hề giận dỗi giống như những lần Khải Huy chọc ghẹo nó. Kể từ khi nào Khải Huy không tranh cãi với nó, nó lại cảm thấy trống rỗng. Tại sao họ không là chính họ lại biến hóa thành ra như vậy, có phải vì vậy mà nó đã nhầm lẫn hay không? Nam Thanh và Khải Huy kể từ khi nào lại học tính cách của nhau đây? Chẳng lẽ từ đầu là nó yêu tính cách của một người thôi sao?           

  -----------------------------------------------

CHƯƠNG 15.1: CHỊU PHẠT

“ Nam Thành xem ra cả đời này tôi vẫn tiếp tục chịu phạt có đúng không?”

Trời chiều nhàn nhạt, nắng tắt có ráng hồng nơi chân trời. Sau tiếng chuông, buổi học chiều đầy buồn chán cũng kết thúc. Tất cả học sinh hối hả ra về, cười cười nói nói đủ thứ để bàn luận. Họ cũng không có nhiều thời gian để tán gẫu dài dòng vì còn phải trở về kí túc xá.

Nhã Điềm cũng cùng Khải Huy đi ra khỏi lớp, Nhã Điềm vẫn như vậy có chút lãnh đạm không nói nhiều cho lắm. Khải Huy chỉ là im lặng đi bên cạnh. Đối với Khải Huy chỉ là ở bên cạnh Nhã Điềm cũng tốt lắm rồi. Nếu thật sự lựa chọn Khải Huy lựa chọn được ở cạnh Nhã Điềm mọi nơi, mọi lúc mà nó cần.

- Nhã Điềm đợi tôi một chút chúng ta cùng về._Lệ Chị cười toe toét nói.

Nhã Điềm không nói đơn giản mỉm cười gật đầu đứng chờ Lệ Chi chạy đến từ phía sau. Khải Huy ở một bên buồn bực nhìn chằm chằm Lệ Chi chạy đến. Khải Huy tự hỏi kì đà ở đâu chạy ra vậy. Nhưng sắc mặt vẫn không đổi Khải Huy gật đầu với Lệ Chi một cái đang nhìn hắn mỉm cười. Lệ Chị vừa chạy đến liền đi sóng đôi với Nhã Điềm khuôn mặt có phần vui vẻ.

- Hôm nào cũng thấy cậu vội vã đi về, hôm nay sao lại ra trễ hơn mọi người vậy?_Nhã Điềm buộc miệng hỏi.

Thường ngày Nhã Điềm còn chưa kịp nói là chờ nó cùng đi thì đã thấy Lệ Chi chạy mất hút rồi. Hôm nay đột nhiên từ phía sau gọi nó hơi kì quái một chút.

- A, không có gì lúc nãy thầy Thoại có bảo tôi mang chồng hồ sơ hộ thầy đến phòng giáo viên. Vì vậy nên về muộn một chút, nếu không có lẽ hiện tại tôi đã đến kí túc xá rồi._Lệ Chi hi hi cười.

- Vậy bây giờ cũng có thể đi._Khải Huy không khách khí ở một bên đuổi người.

Nhã Điềm liếc mắt nhìn Khải Huy một cái không hiểu đang bị làm sao. Lệ Chi nhìn nhìn Khải Huy một cái lại phá lên cười. Lệ Chi không phải không biết hai người họ vẫn thường đi chung chẳng qua muốn chọc Khải Huy một chút thôi.

- Tôi và Nhã Điềm là bạn tại sao không thể đi chung?_Lệ Chi không nhục chí hiên ngang bước đi.

- Cậu không phải nói rằng muốn về kí túc xá sao, chúng tôi đi rất chậm cậu không cần theo._Khải Huy mỉm cười nhưng giọng nói rõ ràng lạnh băng.

Lệ Chi nở nụ cười càng thoải mái, đây gọi là buồn bực vì không được đi riêng với Nhã Điềm mới như vậy sao. Khải Huy cũng ích kỉ quá rồi ngay cả quyền kết bạn của Nhã Điềm cũng không cho sao?

- Ai...không cần lo tôi đi chậm được, buổi chiều đi chậm một chút tản bộ cũng tốt.

- Hai người đang nói cái gì vậy, một người nói một người cãi._Nhã Điềm nhăn mặt nhìn hai người bên cạnh.

- Không có gì._Khải Huy ho khan một tiếng mặc dù không cam nhưng vẫn cho qua.

Lệ Chi kéo tay Nhã Điềm vừa đi vừa kề sát tai nó thì thầm, lén la lén lút như là đang nói xấu người khác vậy.

- Tôi nói cho cậu biết Khải Huy chính là con quỷ hẹp hòi. Cậu ta là không muốn tôi đi cạnh phá đám nên mới muốn đuổi tôi đi.

Nhã Điềm vừa nghe xong liếc Khải Huy đang thản nhiên đi bên cạnh. Trên gương mặt kia hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào không bình thường. Nhưng nhớ đến ngữ điệu nãy giờ của Khải Huy, Nhã Điềm vừa bực vừa buồn cười. Nhìn Khải Huy hiện tại thật trẻ con. Trên môi Nhã Điềm không kìm được nổi lên ý cười, hắng giọng một cái lớn tiếng nói.

- Là như vậy sao? Cậu có quyển tiểu thuyết rất hay sao, chúng ta về nhanh tôi muốn xem._Nhã Điềm nói xong liền kéo Lệ Chi chạy đi.

Lệ Chi còn đang ngơ ngác còn tưởng là Nhã Điềm không nghe rõ mình nói cái gì. Nhưng trong nhất thời cũng hiểu ra liền cười vang một cái chạy đi.

- Quỷ hẹp hòi cậu đi một mình đi nhe!_Lệ Chi cười khoái trá xoay người lè lưỡi trêu chọc.

Khải Huy còn chưa hiểu gì đã thấy hai người con gái chạy đi một đoạn rồi. Khẽ nhíu mày như hiểu ra điều gì trong lòng thầm mắng Lệ Chi thêm mấy trăm lần. Khẽ lắc đầu cười khổ, đuổi người đi không được mà người mình muốn đi cùng cũng chạy mất đây là cái loại tình hình gì đây.

Chỉ là Khải Huy không biết có một người nào đó vẫn âm thầm cười, sở dĩ chạy đi là có chút xấu hổ mà thôi. Nghe được những lời Lệ Chi nói nên mặt có chút nóng không biết đi cạnh sẽ nói được gì đây.

Khải Huy không có chạy theo chỉ là chậm rãi đi, mắt không ngừng nhìn theo bóng dáng sắp khuất sau cửa cổng kí túc xá nữ mà cười ngây ngốc.

- Hôm nay không đi cùng bạn gái sao?_Nhất Khang ở đâu phía sau cùng Khải Huy đồng thời rẽ sang hướng kí túc xá nam.

Đôi môi anh mỉm cười chẳng qua không thể che giấu đi vẻ châm chọc trong đó. Nhìn từ xa anh cũng đã thấy Nhã Điềm chạy đi rồi.

- Anh đừng tưởng vừa đi cùng bạn gái thì ở đây trêu em._Khải Huy mặt có chút méo mó.

- Anh không có._Nhất Khang sờ sờ mũi có chút mất tự nhiên.

Thật ra Nhất Khang cũng không nghĩ đến mình sẽ đi cùng Khánh Vy chỉ là trùng hợp anh ra khỏi thư viện lại gặp cô nên thuận đường đi chung mà thôi. Nhất Khang nghĩ đến lại khẽ thở dài, mặc dù đi cạnh nhưng đều là im lặng cũng không đáng đề cập đến.

- Không có thật sao, anh đừng tưởng em không biết hôm nay rõ ràng anh cố tình đến thư viện để chờ chị Khánh Vy.

Nhất Khang nhất thời trợn mắt nhìn Khải Huy sau đó không nói chỉ là lắc đầu cười. Cả Khải Huy cũng nhìn ra như vậy Khánh Vy có nhìn ra hay không. Nếu biết nhưng cô vẫn để anh đi bên cạnh chứng tỏ tình cảm của họ còn cứu vãn được. Muốn nói gì đó nhưng mắt thấy đã đến phòng Nhất Khang cũng không có phản bác Khải Huy. Bởi vì sự thật chính là như vậy.

------------------------------------         

Buổi chiều tản mát mùi hương nhàn nhạt của hoa sứ trắng được trồng quanh khuôn viên kí túc xá. Đa số học sinh trong kí túc xá sẽ đi tản bộ hoặc tập thể thao. Nhã Điềm cùng Thục Đoan đi ra ngoài tản bộ, Thục Đoan có ý định rủ Tần Trực cùng Khải Huy đi chung nhưng Nhã Điềm có ý không muốn. Thục Đoan chỉ nhún vai, dù sao cô cũng không muốn Nhã Điềm khó xử. Chỉ là chuyện cũ đã qua lâu như vậy Nhã Điềm vẫn ở trong lòng, nghĩ thế nào Thục Đoan vẫn cảm thấy không đáng.

Vừa đi Nhã Điềm vừa nói chuyện với Thục Đoan một số chuyện trong lớp, cùng Thục Đoan chia sẻ những chuyện vui hoặc hơi khó nghĩ. Thế mà cái điều Thục Đoan muốn chia sẻ nhất thì nó chưa bao giờ nói. Thục Đoan vẫn muốn biết giữa nó và Nam Thành đã xảy ra chuyện gì nhưng lại không dám mở miệng hỏi, chỉ sợ miệng vết thương chưa lành lại một lần nữa đau đớn.Nhu cầu nói và nghe hình như không hợp nhau thì phải.

-Tôi đi chung được không?

- Được, dù sao đường của chung chúng tôi không ngại._Thục Đoan cười cười.

Nhã Điềm chỉ cười có chút mất tự nhiên nhìn Tuấn Nguyên cười cười bước đến bên cạnh. Người con trai này giống như chỉ cần có cơ hội lập tức xuất hiện bên cạnh Nhã Điềm. Gương mặt này thật giống Nam Thành mặc dù không giống hoàn toàn nhưng nếu ai quen than với Nam Thành đều có thể nhận ra.

“ Nam Thành xem ra cả đời này tôi vẫn tiếp tục chịu phạt có đúng không?”

Phạt về mặc tinh thần, ngày ngày dằn vặt muốn vứt cũng không vứt được.

Đôi khi còn tưởng Tuấn Nguyên theo dõi Nhã Điềm hai mươi bốn trên hai mươi bốn. Trùng hợp là con đường họ cùng đi đều hướng đến sân bóng rổ nên mới gặp mà thôi.

Nhã Điềm thắc mắc là vì sao không thấy ba người còn lại mà chỉ thấy mỗi Tuấn Nguyên. Thắc mắc là một mặt mà dám hỏi lại là một mặt. Nó không ngốc đến nổi đi hỏi Tuấn Nguyên rằng Khải Huy đang ở đâu.

Chỉ còn cách có mấy bước nữa là đến sân bóng rổ, lúc này cả ba người đều nghe thấy tiếng hô hào cố lên từ sân điền kinh. Nhã Điềm nhìn Thục Đoan muốn biết là chuyện gì đang xảy ra. Thục Đoan cười khan cũng không biết phải đáp trả thế nào cho phải. Tuấn Nguyên thì nhếch môi cười nhưng hoàn toàn không có ý tốt. Tuy vậy trước mặt người khác đây vẫn được xem là nụ cười đẹp.

- Bên trong có cuộc thi gì sao?_Nhã Điềm ngó ngó lại buộc miệng hỏi.

- Không có gì đâu, chúng ta trở về đi!_Thục Đoan kéo tay Nhã Điềm quay về.

- Cậu làm cái gì phải gấp gáp chúng ta vào xem một chút đi!

Nói xong không chờ Thục Đoan đồng ý Nhã Điềm bước nhanh về phía sân điền kinh. Tuấn Nguyên không nói gì chỉ là bước đi theo phía sau. Thục Đoan rũ vai đi theo cũng không có cách phản kháng.

- Xin lỗi! Cho qua, cho qua._Nhã Điềm cô chen chút qua đám đông để nhìn cho rõ.

Mọi người đưa mắt nhìn Nhã Điềm rồi như hiểu ra điều gì đông thời tránh ra vạch ra một đường để cho Nhã Điềm đi qua.

- Cảm ơn, cảm ơn!

Nhã Điềm đứng thẳng người cố căng mắt nhìn sự kiện phía trước. Hoàn toàn không như Nhã Điềm nghĩ, không có bất cứ một cuộc thi nào cả. Mà hiện giờ đám đông cũng đã nghỉ hò hét cổ vũ. Chỉ thấy tại địa điểm bắt đầu của con đường chạy trên sân có ba con người.

Nhã Điềm trợn mắt nhìn rồi lại muốn Thục Đoan xác nhận:

- Đó, đó không phải là Khải Huy và anh Nhất Khang sao? Bọn họ làm cái gì ở đó?

- Bị phạt.

Thục Đoan thở dài cố nín cười nhìn Khải Huy đứng nghe thầy giáo huấn. Cả Nhất Khang cũng không ngoại lệ. Hai người vi phạm kỉ luật nên đứng chịu phạt mà thôi. Hiện tại trước ngực mỗi người đều có treo một tấm bảng viết rằng: “Em xin hứa không vi phạm nữa”. Đây là trừng phạt trước toàn thể học sinh của trường. Hai người phải đứng chịu phạt hai tiếng đồng hồ. Lúc này có thể nghe thấy tiếng giáo huấn của thầy Gia Hiền. Thầy chính là quản lí kí túc xá nam.

- Hai em gương mẫu bao nhiêu sao hôm nay có thể đến kí túc xá nữ quấy rối như vậy hả?

- Bị quản lí kí túc xá nữ ghi vào sổ kỉ luật như vậy có đáng không?

- Nam nhi sao phải vì nữ nhi mà chịu phạt?

- Hai em ở đây mà suy nghĩ hành vi của mình đi!

Thầy Gia Hiền nói một mạch, vô số câu giáo huấn. Khải Huy và Nhất Khang nuốt khan gật đầu nghe nhưng cũng không biết phải nói như thế nào. Thầy căn bản là bị cô Lam Phúc mắng vốn nên trút lên hai người họ mà thôi. Chẳng qua đeo cái bảng trên người phải đứng hai tiếng đồng hồ để tất cả học sinh chiêm ngưỡng cũng không dễ.

Khải Huy rũ vai nhìn Nhất Khang chỉ thấy anh cười cười. Hai người họ cũng là lần đầu thưởng thức mùi vị này. Chẳng qua họ chẳng cảm thấy buồn chán mà cảm thấy buồn cười. Thầy Gia Hiền rõ ràng cũng muốn cho qua căn bản không muốn phạt. Nói trắng ra thầy bị cô Lam Phúc cho là quản giáo không nghiêm nên vì thể diện phải phạt.

- Đứng thẳng người!_thầy Gia Hiền lớn tiếng quát.

Khải Huy và Nhất Khang mặt không đổi sắc, ưỡn ngực, thẳng lưng đứng. Coi như hai người họ hi sinh vì thể diện của thầy đi. Cái khổ ở đây chính là bị người mình yêu thấy, chân mày hai người nhíu lại, lắc đầu cười khổ lại xoay qua nhìn nhau. Hai người họ rõ ràng đang trao đổi ánh mắt với nhau “mất mặt quá đi!”

----------------------------------------

CHƯƠNG 15.2: CHỊU PHẠT

“Khổ sở, thật sự quá khổ sở. Một năm qua, nó chưa từng thoát khỏi cơn ác mộng đó.”

Nhã Điềm nhất thời không biết phải làm thế nào, trông bộ dạng hiện tại của Khải Huy hiện tại rất thê thảm. Nhã Điềm có một thắc mắc tại sao nó không nghe Khải Huy nhắc đến hình phạt này.

- Thục Đoan, hai người họ phải đứng bao lâu vậy?

- Hai tiếng đồng hồ.

- Lâu như vậy sao, bây giờ sắp tối rồi nha!

- Hình phạt là hình phạt không có trả giá. Hình phạt thế này đã tốt lắm rồi_Tuấn Nguyên ở một bên chen vào.

Nhìn Khải Huy trong hoàn cảnh này xem ra cũng khiến Tuấn Nguyên đắc ý một chút. Nhưng tại sao trong lòng vẫn không vui, chỉ nghĩ đến Khải Huy ngày đó xông vào kí túc xá nữ, ôm Nhã Điềm chạy đi tay không tự chủ lại nắm chặt. Từng hình ảnh hai người cười đùa làm Tuấn Nguyên bất giác không vui.

- Tốt cái gì mà tốt căn bản không đáng! Phải nói là xui xẻo mới đúng._Anh Trúc không biết ở đâu ra giọng nói hằn học nhìn chằm chằm Nhã Điềm.

Anh Trúc vừa biết Khải Huy bị phạt có lien quan đến Nhã Điềm lại không kìm được tức giận. Người nào tiếp xúc với Nhã Điềm mà không gặp xui xẻo đi.

Nhã Điềm thoáng cái giật mình vì sự xuất hiện của Anh Trúc nhưng không lấy làm lạ. Khải Huy ở đâu nó tin rằng Anh Trúc nhất định bám theo đến đó. Nghĩ đến những chuyện năm xưa lại làm Nhã Điềm căn bản là vô cùng khó chịu.

Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng trước mặt Anh Trúc nó cũng chưa bao giờ xử sự quá đáng cả. Chỉ là nó không hiểu Anh Trúc vì sao không vừa mắt nó, cái gì Anh Trúc cũng có, hà cớ gì ganh đua với nó.

- Có cần tôi vào xin giùm Khải Huy hay không?

- Không cần đâu, quyết định của thầy chưa bao giờ có người thay đổi được._Thục Đoan lôi kéo Nhã Điềm muốn trốn vào đám đông.

Bây giờ Thục Đoan mới giật mình nhận ra đám đông đã thưa thớt. Trời cũng sắp tối, tất cả học sinh đã quay về kí túc xá nghỉ ngơi hoặc đến phòng tự học. Nhã Điềm nghi hoặc lại quay đầu nhìn về phía thầy Gia Hiền. Lúc này thầy cũng đã bước ra khỏi nơi Khải Huy cùng Nhất Khang đứng nãy giờ rồi.

- Thầy rất khó tính sao?_Nhã Điềm lại tiếp tục hỏi.

Nhìn bộ dạng người đàn ông trung niên từ xa có vẻ nghiêm khắc. Thầy Gia Hiền cũng đã hơn bốn mươi cũng không còn trẻ nữa.

- Không khó nhưng thầy rất ghét bị mắng vốn là quản giáo không nghiêm._Thục Đoan lại thở dài nhìn về phía Khải Huy đứng.

Người ta bảo ai cũng có một điểm yếu hay một điểm mấu chốt nào đó. Nếu không đụng đến điểm đó thì căn bản không có vấn đề gì xảy ra. Nhã Điềm cũng vậy nếu không nhắc đến chuyện của Nam Thành thì căn bản sẽ vẫn bình thường.

Nhã Điềm như nhớ ra điều gì à lên một tiếng lại hướng mắt về phía Khải Huy. Thật ra nó không muốn nói tiếp.

Bây giờ dù ở khoảng cách xa một chút nhưng bốn mắt chạm nhau bất giác cũng khiến con người ta giật mình. Khải Huy âm thầm oán giận Thục Đoan đã đưa Nhã Điềm đến còn phải oán giận Tần Trực đã không làm tròn nhiệm vụ. Hắn vốn khôn muốn Nhã Điềm thấy hắn trong bộ dạng này. Không phải hắn xấu hổ mà là sợ bản thân nó tự trách mà thôi.

Tự trách!

Nghe thật quen tai, không phải chuyện của Nam Thành nó cũng âm thầm tự trách suốt một năm dài đăng đẳng sao. 

Vẫn là không có cách nào khác Khải Huy vẫn chỉ có thể cười chẳng qua nụ cười này có chút méo mó do bất đắc dĩ. Nhã Điềm nhìn khuôn mặt cười còn khó coi hơn khóc của Khải Huy thì có chút buồn cười.

-Thục,Thục Đoan..._Tần Trực ở đâu chạy lại hơi thở gấp gáp gọi tên Thục Đoan.

- Có chuyện gì gấp sao, tại sao cậu chạy gấp gáp như vậy?_Thục Đoan giật mình nhìn khuôn mặt của Tần Trực.

- Không, không có tôi gọi điện thoại cho cậu vì sao không bắt máy?

- Có sao, thật xin lỗi hết pin rồi_Thục Đoan bây giờ mới lấy điện thoại ra gương mặt có chút hối lỗi.

Tần Trực bất đắc dĩ sờ sờ đầu mình cười khổ. Lại ghé sát tai Thục Đoan nói gì đó. Thục Đoan trợn mắt một cái lại liếc nhìn Khải Huy chỉ thấy Khải Huy trừng mắt tức giận nhìn hai người bọn họ. Bây giờ Thục Đoan đã hiểu vì sao Khải Huy vừa thấy mình liền nhìn với ánh mắt oán giận. Trái với Tần Trực căng thẳng thì Thục Đoan ở một bên nhướng mày khiêu khích.

- Nhã Điềm chúng ta về thôi!_Tuấn Nguyên nói nhỏ.

Rõ ràng trong giọng điệu của Tuấn Nguyên không vui. Nhìn Nhã Điềm môi mỉm cười nhìn Khải Huy cậu ta thật chất không chịu được.

- Không cần, tôi chưa vội._Nhã Điềm cũng không chú ý đến khuôn mặt đang biến sắc của Tuấn Nguyên vẫn như đang trao đổi ánh mắt với Khải Huy.

- Đúng vậy chúng ta về thôi vẫn còn hơn một tiếng đồng hồ, lát nữa chúng ta quay lại._Tần Trực ở một bên cũng nhiều chuyện.

Thật ra Tần Trực được Khải Huy giao cho nhiệm vụ đi nói với Thục Đoan giữ Nhã Điềm ở lại trong phòng. Rất tiếc Tần Trực đến muộn một bước. Thậm chí cũng không liên lạc được với Thục Đoan.

- Các cậu làm sao vậy? Tôi vẫn chưa muốn về._Nhã Điềm nhìn Tần Trực và Tuấn Nguyên với ánh mắt khó hiểu.

- Cậu tốt nhất nên đi về đi, tôi thấy cậu chính là mang đến xui xẻo cho người khác._Anh Trúc mặt không đổi sắc liền xoay người rời đi.

Nhã Điềm có chút khó hiểu dâng trào. Tại sao Anh Trúc luôn miệng nói nó đem đên xui xẻo cho người khác. Đột nhiên nó nhớ đến sự ra đi của Nam Thành có phải vì nó nên Nam Thành mới gặp chuyện.

Nếu thật đúng như vậy những người ở cạnh nó có ai bình yên hay không?

Bàn tay Nhã Điềm đột nhiên nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt để cảm nhận được sự mất bình tĩnh trong đó. Tuy vậy, nó cũng không có ý định rời khỏi nơi đó. Màn đêm sắp buông xuống một cơn gió nhẹ thổi qua, thân thể Nhã Điềm có chút run rẩy bởi lẽ nó vừa khỏi bệnh không lâu.

- Đúng vậy Nhã Điềm chúng ta về phòng trước đi, cậu vừa khỏi bệnh ở đây có gió không tốt đâu._Thục Đoan cũng nhận thấy sự khác biệt về tâm trạng của Nhã Điềm. 

Nhã Điềm mím môi không nói, lắc đầu xoay người đi về phía một băng đá cách đó không xa. Thục Đoan cũng không miễn cưỡng Nhã Điềm, đành vậy Thục Đoan ra hiệu cho hai người còn lại về trước. Tuấn Nguyên tay nắm chặt nhưng không thể làm khác chỉ lặng lẽ rời đi. Tần Trực cũng không về, một băng đá ba người ngồi. Im lặng.

-Về đi!_Khải Huy lớn tiếng bảo Nhã Điềm đi về.

Nhã Điềm chỉ lắc đầu cười cũng không đi như lời Khải Huy nói. Nó không biết rằng nhìn nó ngồi như vậy hắn thật sự không an tâm cho sức khỏe của nó.

- Khải Huy, anh Nhất Khang cố lên!_Tần Trực chắp tay thành loa lớn tiếng nói.

Trên môi còn là một nụ cười sảng khoái, Nhất Khang và Khải Huy dùng mắt đe dọa Tần Trực. Nhất Khang thở dài nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng kia. Mặc dì nói là không muốn Khánh Vy thấy bản thân trong tình trạng hiện tại nhưng vẫn muốn nhìn thấy cô. 

- Khải Huy anh thấy em vẫn còn may mắn nha, vẫn còn có bạn gái ngồi chờ._Nhất Khang cười cười liếc nhìn Nhã Điềm.

Khải Huy khẽ thở dài cũng không biết nên vui hay nên buồn. Tính cố chấp của Nhã Điềm không ai lay chuyển được. Khải Huy đưa tay lên nhìn đồng hồ vẫn còn gần một tiếng nữa mới hết thời gian chịu phạt. Hắn không sợ bản thân có chịu nổi không mà chỉ sợ Nhã Điềm có chịu nổi gió lạnh ngoài trời hay không. 

Ánh đèn vàng cam bật sáng tại sân điền kinh, Khải Huy cùng Nhất Khang giật mình bây giờ mới để ý trời đã không còn sớm nữa. Ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu lên hai người, bóng đổ dài trên đường chạy. Ánh sáng cũng tỏa chút ánh sáng yếu ớt đến chỗ Nhã Điềm ngồi cùng Tần Trực và Thục Đoan. 

Tần Trực và Thục Đoan không ngừng nói chuyện, chạy giỡn quanh ghế đá. Chỉ là giết thời gian nên hai người họ cũng không muốn ngồi không mà thôi. Nhưng hình ảnh này lại khiến Nhã Điềm liên tưởng đến những chuyện trước kia. Nó và Khải Huy cũng từng chạy giỡn như vậy, còn có cả Nam Thành nữa. Trong nhất thời bốn người chỉ còn lại ba người. Nhã Điềm thở dài mặc dù đã qua hơn một năm nhưng nó không thể nào quên được.

Hình ảnh người con trai mặc áo sơ mi trắng, quần tây chỉnh tề luôn mỉm cười dịu dàng nhìn nó mãi mãi cũng không phai nhạt. Một lần sai cũng không thể quay lại. Điều này là ám chỉ tình cảnh của nó sao? Nó muốn thú thật lòng mình lại trùng hợp đến mức cướp đi sinh mạng của người con trai đó.

Khổ sở, thật sự quá khổ sở. Một năm qua, nó chưa từng thoát khỏi cơn ác mộng đó.

Chẳng lẽ chịu sự dằn vặt đau đớn tận tâm can chính là một hình phạt nặng nề nhất sao? Nếu thật sự là như vậy nó cũng không ngại gánh chịu, chẳng qua người con trai đứng trước mặt nó hiện giờ, cách nó không bao xa có đang dằn vặt như nó không?

  

Hai người đùa giỡn, một người im lặng. Hai người chịu phạt. Vẫn còn một người đứng nơi góc tối đã lâu đôi mày không ngừng nhíu lại nhìn chằm chằm người con trai đang chịu phạt thật có chút xót xa không nói nên lời.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, hơn một tiếng đồng hồ sau rốt cuộc cũng trôi qua. Lúc này mới thấy thầy Gia Hiền đi ra kiểm tra lại.Kkhông nhịn được trách thêm vài câu mới buông tha hai người. Khải Huy cùng Nhất Khang mệt mỏi, cởi bỏ cái bản nhận lỗi ném qua một bên ngồi xuống sân cũng không có ý định đứng dậy chỉ chộp lấy tay nhau cười cười coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Nhã Điềm nhanh chân đi đến, Thục Đoan và Tần Trực cũng đi theo phía sau. Khải Huy nhìn chằm chằm thân ảnh đang hướng chỗ mình đi tới liền muốn đứng dậy. Ngặt nổi chân quá mỏi trong nhất thời cũng không trụ được lại ngồi xuống.

-Hai người có sao không? Như vậy có về được không?_Nhã Điềm bước đến liền muốn dìu Khải Huy đứng dậy.

Khải Huy cũng không phản bác chỉ cong môi cười để nó dìu đứng dậy. Nhất Khang nhìn thấy như vậy lắc đầu cười.

- Em là lợi dụng con gái người ta sao?

- Làm gì có em thật đứng không nổi._giọng Khải Huy ỉu xìu như bị trút hết sinh khí.

- Vậy được để anh thử xem em là đứng không nổi hay căn bản không muốn đứng, Tần Trực!

Nhất Khang một bên đứng dậy, một bên hất mặt về phía Tần Trực. Tần Trực hiểu ý cười cười gật đầu bước đến trước mặt Khải Huy. Khải Huy liếc hai người kia một cái. Lúc này chỉ thấy Tần Trực gạt tay Nhã Điềm ra cũng giống như động tác của Nhã Điềm muốn dìu Khải Huy đứng dậy. Nhã Điềm có chút không kịp phản ứng mấy người bọn họ là đang làm gì. Khải Huy nheo mắt đe dọa nhìn Tần Trực nhưng rất tiếc cái con người kia chỉ biết cười hoàn toàn không thấy ý cảnh cáo trong mắt kia. Tần Trực vẫn cười không hề có ý sợ hãi, ôm lấy một tay Khải Huy một bên lại ra hiệu cho Nhất Khang. Chỉ thấy hai người bắt lấy Khải Huy, Khải Huy giãy dụa làm cả ba người ngã sỏng soài trên mặt đất, vật lộn lăn lóc trên sân điền kinh.

- A, hai người làm cái gì sao ăn hiếp một mình em?_Khải Huy nhăn mặt nhíu mày trách móc.

- Em bảo không đi nổi kia mà sao lại mạnh như vậy cả anh và Tần Trực cũng giằng co không lại?_Nhất Khang một bên bắt lấy tay Khải Huy vòng qua sau lưng Khải Huy đè ép Khải Huy nằm sấp trên mặt đất.

- Em đang nói thật sao quá đáng như vậy hai đấu một đâu có công bằng.

- Như vậy có công bằng không?_Tần Trực dung một cây cỏ đưa trước mũi Khải Huy khiêu khích.

-Đừng có ngoáy nữa thật ngứa, Tần Trực tôi mà thoát được cậu biết tay tôi.

- Haha, đợi cậu thoát tôi cũng chơi đã rồi còn ở đây cho cậu xử sao.

- Tần Trực, cậu là con người vong ơn._Khải Huy khó chịu muốn hắt hơi lại hắt hơi không được tay lại bị Nhất Khang kìm chặt.

- Tôi vong ơn cái gì?_Tần Trực hi ha cười cũng không biết Khải đang ám chỉ điều gì.

- Lúc cần tôi nói cho cậu biết về Thục…ưm ưm._Khải Huy còn chưa có nói xong đã bị Tần Trực nhanh tay che miệng. Tần Trực nhìn Thục Đoan cười cười.

Nhã Điềm cùng Thục Đoan đứng nhìn ba người đùa giỡn nằm lăn lóc trên sân, vừa bực mình vừa buồn cười. Đã chịu phạt như vậy vẫn có thể giỡn vui đến như vậy.

Khải Huy giãy dụa them một lúc liền đuối sức đầu hang, đến bây giờ thì mệt lả hơi thở dồn dập. Nhất Khang cùng Tần Trực phủi phuit tay đứng dậy lại vỗ vỗ vai Khải Huy mấy cái.

- Tốt lắm người anh em, bây giờ thì cậu không đi nổi thật rồi._Tần Trực giơ cộng cỏ huơ hươ lại vứt sang một bên.

- Nhã Điềm bây giờ em có thể dìu nó rồi anh đảm bảo lần này không phải giả._Nhất Khang cong môi cười nháy mắt mấy cái.

Nhã Điềm chỉ cười không nói, nó không biết nên nói như thế nào. Con người Khải Huy có chút làm nó không ngừng buồn cười trong lòng.

- Hai…hai người cười trên nỗi đau của người khác._Khải Huy tức giận ngồi dậy.

- Đây là tự cậu chuốc lấy trách gì người khác._Thục Đoan đắc ý cười không dứt.

- Cậu…hừ lại thêm một người phản bội. Hai người đều giống nhau đúng là trời sinh một đôi.

Tần Trực mắt có chút lóe sang nhìn Thục Đoan, chỉ thấy Thục Đoan hung hăng trừng mắt đe dọa Khải Huy.

- Nhã Điềm cậu sẽ không vô tình như bọn họ đi?_Khải Huy thoáng cái hướng Nhã Điềm xin chút đồng cảm.

- Cậu lừa tôi còn bảo tôi đồng tình sao?

- Ai…cái này không tính.

Cả mấy người cười không ngừng nhìn bộ dạng nhếch nhác của Khải Huy.

- Tại sao tôi cảm thấy ngồi đợi thật là vô ích đi, Thục Đoan chúng ta về._Nhã Điềm bĩu môi lại kéo Thục Đoan rời đi.

- Cậu cũng vô tình quá đi._Khải Huy âm thầm than oán.

Nhất Khang lắc đầu lại đưa tay kéo Khải Huy đứng dậy, ba người cũng sải bước đi về theo sau Nhã Điềm và Thục Đoan. 

Dưới ánh đèn vàng nhạt mấy thân người in bóng trên sân điền kinh. Tất cả vừa đùa giỡn vừa bước trở về khu kí túc xá.

-----------------------------

CHƯƠNG 16.1: VỀ NHÀ- VIẾNG MỘ

“ Tôi sẽ có cách để hình ảnh tôi thay thế hình ảnh Nam Thành trong tim cậu ấY"

Cuối tháng, hầu như tất cả học sinh trong trường đều có thể về nhà. Những học sinh lớp mười hai thì không ai không muốn về, nhưng bất đắc dĩ vì vừa ôn thi tốt nghiệp vừa ôn thi đại học nên đa số sẽ vẫn chọn ở lại kí túc xá. Còn những học sinh lớp mười, mười một thì rủ nhau về nhà. Dĩ nhiên một ngày, hai ngày không về nhà cũng không sao nhưng nếu một tháng, hai tháng về thì vô cùng nhớ gia đình.

Sáng sớm khi sương chưa tan, mở mắt ra cũng chưa thấy tia nắng nào. Tiếng chim véo von lảnh lót trên cành cây, Nhã Điềm cùng Thục Đoan và cả Anh Trúc cũng cùng nhau chuẩn bị một chút đồ đạc rồi về nhà. Phòng cũng chỉ còn lại Khánh Vy mà thôi.

- Chị Khánh Vy không về nhà thật sao?_Nhã Điềm vừa bỏ vài quyển sách vào ba lô vừa hỏi.

Khánh Vy thở dài, bước ra ngoài nhìn trời cũng đã sáng, xem ra hôm nay khu kí túc xá cũng không còn bao nhiêu người.

- Chị còn phải ôn bài, xem ra chắc mấy tháng mới về một lần.

- Vậy chị ở một mình trong phòng nhớ khóa cửa cẩn thận.

- Được rồi, chỉ ở đây đã ba năm rồi cũng không còn xa lạ nữa.

Khánh Vy mỉm cười nhìn Nhã Điềm. Dù chỉ mới sống chung vài tháng nhưng có lẽ cô nghĩ Nhã Điềm là một cô bé có bụng dạ thiện lương lại hay lo cho người khác.

- Được rồi, Nhã Điềm nhanh một chút chắc Khải Huy đang chờ bên ngoài._Thục Đoan một bên đeo ba lô lên vai, một bên kéo tay Nhã Điềm.

- Vậy tụi em về đây, vài ngày nữa gặp lại._Nhã Điềm cười vẫy tay chào Khánh Vy.

- Vài ngày sau gặp lại_Khánh Vy cũng vẫy tay chào.

- Em cũng đi đây chị ở lại cẩn thận._Anh Trúc cũng đi theo sau.

- Tạm biệt.

Khánh Vy đứng trên hành lang nhìn theo bóng dáng ba người khuất sau cầu thang. Cô không dời mắt lại nhìn xuống dưới hướng theo cánh cổng kí túc xá nữ. Bên ngoài cổng đã thấy ba người con trai chờ bên ngoài. Đôi môi Khánh Vy khẽ nở nụ cười rồi cũng trở về phòng.

Bên ngoài, Khải Huy cùng Tần Trực cả Tuấn Nguyên đã chờ sẵn mấy người họ cùng về. Nhã Điềm cùng Thục Đoan lấy xe đạp rồi cũng cùng nhau ra về. Anh Trúc cũng cùng họ về. Khải Huy nhíu mày nhìn Nhã Điềm dắt xe đạp ra khỏi cổng.

- Tôi chẳng phải nói sẽ đưa cậu về sao, cần gì lấy xe._Khải Huy khẽ thở dài.

Nhã Điềm giật mình nhìn Khải Huy, hơi sương mờ áo dường như lãng đãng quanh người Khải Huy. Mái tóc chải rối, gương mặt lạnh tanh nhưng nhìn hắn hiện tại cũng có một vẻ đẹp gì đó mờ ảo mà Nhã Điềm không nắm bắt được, đôi con ngươi đen nhìn nó nửa như trách móc nửa như bất lực.

- Không cần, đường rất xa tôi muốn tự đạp xe về sẽ tốt hơn.

- Từ khi nào cậu biết khách sáo như vậy?

- Không phải tôi thích tự mình đạp xe hơn.

- Được rồi, không nói nữa đi thôi.

Khải Huy chần chừ một chút liền đạp xe đi trước, mọi người cũng đạp theo sau. Nhã Điềm thở nhẹ một cái giống như vừa giải quyết xong một chuyện khó khăn vậy. Nó không phải không nhớ lời hắn nói mà là không muốn làm theo mà thôi. Ngày hôm qua, trước khi tạm biệt nhau hắn đã nói sẽ chở nó về. Nó lúc đó không có đồng ý chỉ nhẹ mỉm cười nhưng đến đêm nó lại suy nghĩ mông lung. Nghĩ đến ánh mắt đầy oán giận của Anh Trúc thì nó cũng không còn muốn hắn chở về nữa. 

Trong một lúc Khải Huy chưa đi bao xa đã nghe có người gọi từ xa:

- Khải Huy!_Anh Trúc chạy thêm vài bước để đến gần Khải Huy.

Khải Huy dừng xe, nhìn Anh Trúc một cách khó hiểu. Tuy vậy hắn vẫn nở nụ cười đúng lễ.

- Có chuyện gì, cậu chưa về sao? Sao còn chưa lấy xe.

- Bánh xe của tôi bị xẹp rồi cậu có thể chở tôi về được không dù sao nhà tôi cũng cùng đường._Anh Trúc tươi cười, gương mặt có chút khó xử.

Thục Đoan leo lên xe trợn mắt nhìn một màn này, khẽ thở dài xoay sang nhìn Nhã Điềm chỉ thấy nó dửng dưng làm như không nghe không thấy chuyện gì. Khóe môi Tuấn Nguyên lại nhếch lên một nụ cười. Nhã Điềm nhìn nụ cười này liền cứng người, trong hơi sương mờ ảo hình ảnh này quá giống Nam Thành.

Khải Huy hơi không tự nhiên nhưng cũng không có lí do từ chối Anh Trúc. Thật ra nếu Nhã Điềm có ngồi dù gặp tình trạng này nó cũng sẽ nhường chỗ cho Anh Trúc. Khải Huy gật đầu đồng ý lại ngoảnh mặt đi nơi khác. Liếc nhìn Nhã Điềm chỉ thấy nó nhìn hắn một cái rồi cũng đạp xe đi không nói gì nữa, bên cạnh còn có Tuấn Nguyên. Ánh mắt Khải Huy thoáng hiện một tia ảm đạm không nói nên lời.

Anh Trúc cong môi cười ngồi trên xe Khải Huy, đưa tay nắm vạt áo hai bên eo Khải Huy. Khải Huy cứng đờ người bảo bỏ ra cũng không được mà để yên như vậy cũng không xong. Cứ như vậy làm như không hay không biết.

Nhã Điềm với Thục Đoan, Tần Trực với Tuấn Nguyên đạp xe sóng đôi nói chuyện. Tuy vậy, vẫn có thể nhận ra Nhã Điềm không vui. Sau khi ra khỏi cổng trường, Tuấn Nguyên  rẽ theo hướng khác. 

- Nhã Điềm tạm biệt, vài ngày sau gặp lại._Tuấn Nguyên mỉm cười.

- Tạm biệt!_Nhã Điềm cũng vẫy tay chào.

Nhã Điềm hơi lặng người nhìn theo bóng lưng Tuấn Nguyên dần xa mới thu hồi tầm mắt. Nhã Điềm xoay người muốn đạp xe đi lại chạm phải ánh mắt u ám của Khải Huy. Nhã Điểm không rõ vì sao bản thân có cảm giác chột dạ.

- Thục Đoan, mấy ngày tới không gặp được cậu sẽ rất nhớ cậu._Tần Trực nhìn Thục Đoan ánh mắt ủy khuất.

- Bạn bè không gặp mấy ngày dĩ nhiên sẽ nhớ._Thục Đoan thờ ơ như không hiểu.

- Không phải nhớ kiểu đó.

- Vậy chứ nhớ kiểu gì?

- Thật ra, cái này…_Tần Trực lại gãi đầu mặt hơi đỏ muốn nói lại không dám mở miệng. 

- Được rồi, tôi cũng nhớ cậu thì được chứ gì._Thục Đoan cố nhịn cười.

Nghe được một câu này, mắt Tần Trực chợt sáng lên như nhận được món quà thật lớn, thật ý nghĩa vậy. Rồi cả hai lại chìm trong im lặng.

Đi được một lúc, con đường về nhà Tần Trực khác với bốn người còn lại nên cũng theo một hướng khác. Thục Đoan cùng Nhã Điềm vẫn tiếp tục chạy lúc này chỉ còn hai người chạy bên cạnh. Thục Đoan lâu lâu lại ngoảnh mặt ra phía sau muốn nhìn thái độ của Anh Trúc.

- Nhã Điềm cậu không thấy kì lạ sao?

- Kì lạ cái gì?

- Thì là bánh xe bị xẹp đó._Thục Đoan nhỏ giọng nói giống như sợ người khác nghe thấy.

Nhã Điềm tay nắm tay lái có chút cứng lại. Cho dù thấy kì lạ thì làm sao bây giờ. Nó cũng không thể nói ra điều kì lạ này.

- Thì xui xẻo cũng đâu có gì lạ.

- Không phải, ngày hôm qua tôi thấy Anh Trúc lấp lấp ló ló trong nhà xe, có phải là tự làm xẹp bánh xe mình hay không?

- Không thể nào, đâu có ai ngu ngốc đi làm xẹp bánh xe của mình chứ?_Nhã Điềm phủ nhận.

- Cậu không thấy bánh xe xẹp rất có lợi sao?

- Có lợi chỗ nào?

- Thì chính là được giống như bây giờ vậy đó._Thục Đoan vừa nhướn mày ra hiệu ở phía sau.

Nhã Điềm bây giờ mới hiểu nhưng chỉ mỉm cười không đáp. Trong mắt nó thì bạn bè chở nhau là chuyện bình thường, vả lại số lần nó thấy Khải Huy chở Anh Trúc cũng không ít. Xem như đây là một lần trong số đó cũng không sao. Nhưng thật ra năm đó mỗi lần thấy Khải Huy chở Anh Trúc nó cũng bắt Nam Thành chở nó. Để làm gì? Chính nó biết rất rõ vì nó tức giận Khải Huy nên cũng muốn có một người ở bên cạnh mà thôi. Người con trai đó rõ ràng biết nó không vui khi được cậu chở nhưng luôn mỉm cười vui vẻ. Ngay cả đến khi ra đi cũng chưa hề trách nó.

Con đường về nhà quen thuộc dần hiện ra. Con đường thẳng tắp, hàng băng lăng với tán cây rậm rạp hai bên đường. Bây giờ nắng bắt đầu lên cao, ánh nắng chiếu những tia nắng xuống mặt đường, những chiếc lá bóng loáng xanh mướt được ánh nắng phản chiếu óng ánh lạ thường. Gió sớm lay động, vài chiếc lá khô cũng theo đó vi vu bay xuống gốc cây, chiếc là mỏng manh va chạm lớp lá khô bên dưới nghe sột soạt.

Bằng lăng hiện tại không có hoa nhiều, chỉ có trái và hiếm hoi vài nụ hoa li ti. Nhã Điềm thích nhìn hoa bằng lăng rơi trong gió có gì đó nhẹ nhàng không vướng bận.

Đến nhà Anh Trúc, Khải Huy dừng xe để cô xuống. Hắn khoát tay ý bảo Nhã Điềm và Thục Đoan đi trước. Nhã Điềm trong mắt thoáng rầu rỉ nhưng không nói nhiều cùng Thục Đoan đi trước. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác lo lắng khó tả, sợ Nhã Điềm hiểu lầm. Hắn chở Anh Trúc năm đó cũng là do bất đắc dĩ nhưng cũng không ngờ đã đẩy nó ra xa hắn.

- Khải Huy khi đi học có thể đến đón tôi cùng đi không?_Anh Trúc vẫn vậy một bộ dạng dịu dàng.

- Có thể cậu đã hiểu lầm điều gì rồi không?_Khải Huy thoáng chần chừ nhưng vẫn phải nói thẳng.

- Hiểu lầm? Nhưng hiểu lầm cái gì? 

- Chuyện…ý tôi là không muốn Nhã Điềm hiểu lầm cho nên…

- Cho nên chúng ta không nên gần gũi sao?_Anh Trúc nắm chặt tay, cắt ngang lời Khải Huy.

Cô không ngờ có một ngày Khải Huy nói thẳng ra như vậy. Cô nhẫn tưởng đó cũng chỉ là tình cảm đơn phương của Khải Huy dành cho Nhã Điềm hắn sẽ không bao giờ nói ra. Cô nghĩ chỉ cần bản thân tiếp tục cố gắng có thể lay động hắn nhưng hiện tại…

- Ý tôi không phải như vậy, chúng ta vẫn có thể là bạn bè nhưng tôi không muốn Nhã Điềm hiểu lầm bất cứ mối quan hệ nào khác giữa tôi và cậu.

Ánh mắt Khải Huy kiên định, thoáng lãnh đạm từ chối.

- Cậu biết rõ tình cảm tôi dành cho cậu không phải tình cảm bạn bè mà._Anh Trúc môi mím chặt, thể hiện sự mất bình tĩnh.

- Chúng ta vẫn còn đi học hãy thôi nghĩ đến chuyện đó.

- Cậu có thể tìm một cái cớ khác để từ chối không? Giữa chúng ta không được chẳng lẽ giữa cậu và Nhã Điềm lại được?

- Tôi…nói chung là đừng nghĩ đến nữa.

- Cậu nói như vậy đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Cậu làm nhiều như vậy vì Nhã Điềm rốt cuộc thì sao trong tim cậu ấy vốn không có cậu. Người cậu ấy yêu mãi là Nam Thành.

- Tôi sẽ có cách để hình ảnh tôi thay thế hình ảnh Nam Thành trong tim cậu ấy._Khải Huy bất đắc dĩ nói.

Dù cảm thấy hi vọng này không lớn nhưng hắn vẫn hi vọng. Dù cho hiện tại Nhã Điềm chưa quên nhưng không hẳn là mãi mãi không quên được.

- Cậu có thể nói tự bản thân cậu muốn thay thế vậy tôi cũng có thể, đến khi nào Nhã Điềm chưa yêu cậu khi đó tôi cũng sẽ làm như lời cậu nói thay thế hình ảnh Nhã Điềm trong tim cậu.

Anh Trúc xoay người về phía cổng nhà mình, bước chân hơi xiêu vẹo. Nhắm mắt kìm nén đau lòng, nước mắt rơi theo từng bước chân. Cô đã nuôi hi vọng nhiều như vậy cuối cùng cũng bị người con trai đó hết lần này đến lần khác từ chối.

Khải Huy lặng người không biết nên nói gì khi nhìn vào thái độ cố chấp của Anh Trúc. Đã là bạn hắn cũng không thể cư xử lạnh lùng được, chỉ là muốn thể hiện rõ tình cảm của bản thân thì phải nói ra. Nhưng mỗi lần nói ra đều không tránh khỏi sự tổn thương. Khải Huy thở dài cũng đạp xe đi thẳng. Anh Trúc bây giờ mới xoay người nhìn theo bóng lưng Khải Huy dần khuất. Cô nhẹ đưa tay lau đi nước mắt, ánh mắt chứa nhiều cảm xúc phức tạp cũng không rõ là nghĩ gì.

---------------------

CHƯƠNG 16.2: VỀ NHÀ-VIẾNG MỘ

“- Nam Thành thật xin lỗi! Có thể đừng trách cậu ấy được không?”

Trời tối, Nhã Điềm cùng Thục Đoan đang ở nhà Thục Đoan. Thục Đoan có một cuộn len bảo là muốn học đan một chiếc khăn quàng cổ. Nhã Điềm từ nhỏ đã được mẹ dạy những thứ này nên Nhã Điềm bị Thục Đoan kéo về nhà cô. Hai người vừa cười, nói vui vẻ vừa đan. Rất tiếc tay nghề của Thục Đoan quá tệ, tốn thật nhiều len mà cũng không ra được chiếc khăn. Nhìn tới nhìn lui đống bùi nhùi trên tay Thục Đoan giống như giẻ rách vậy, Nhã Điềm một hơi ôm bụng cười. Thục Đoan lườm nó cảnh cáo. Hai người lại tiếp tục học chỉ tiếc không khá hơn là bao. Nhã Điềm vẫn là cố nhịn cười. Nó biết là không nên chọc giận Thục Đoan.

Không biết qua bao lâu, Thục Đoan chán chường vươn vai uể oải muốn nghỉ. Nhìn trời cũng đã tối cũng đã hơn tám giờ rồi. Thục Đoan hơi nghĩ ngợi lại muốn đến nhà Khải Huy thăm ba mẹ của Khải Huy một chút. Dù sao từ lúc cô về đến giờ cũng chưa đi thăm những người lớn. Nghĩ vậy, Thục Đoan liền lấy xe đạp đi theo Nhã Điềm.

Hai người vừa cười vừa nói đạp xe thẳng đến nhà Khải Huy. Lúc gần tới, tốc độ đạp xe của hai người chợt chậm lại rồi dừng hẳn. Ở cách cổng nhà Khải Huy không xa, có hai người đang giằng co.

Nhã Điềm cùng Thục Đoan định lại gần hỏi có chuyện gì chỉ tiếc tiếng nói của hai người càng ngày càng lớn. Nhã Điềm cùng Thục Đoan hầu như hoàn toàn đứng trong bóng tối nên hai người kia vốn không thể thấy.

- Khải Huy cậu nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?_Anh Trúc đứng nhìn bóng lưng Khải Huy sắp quay vào cổng.

Sau đó, đột nhiên Anh Trúc chạy đến ôm lấy Khải Huy từ phía sau. Toàn thân Nhã Điềm chấn động khi nhìn thấy cảnh này. Nó tự nghĩ nó không xem trọng cảm giác này nhưng rất tiếc. Hiện tại nó vẫn đau quá, đau hơn cả lần đầu thấy Anh Trúc nằm trong vòng tay hắn.   

Khải Huy khựng lại mấy giây mới phục hồi tinh thần. Hắn không rõ Anh Trúc là muốn làm gì khi không lại chạy đến nhà hắn. Nhưng không phải là khi không mà là vì câu nói của hắn sáng nay đã từ chối thẳng thừng tình cảm của Anh Trúc mà thôi. Anh Trúc đến chỉ để nói với hắn ba tiếng “ tôi yêu cậu”. Khải Huy giật mình, hắn có chút khó chấp nhận. Anh Trúc dám ở trước mặt hắn nói ba tiếng này. Nhưng hắn cũng không có tâm trạng cảm nhận ba tiếng đó. Chỉ biết lí trí bảo hắn phải từ chối.

- Tôi không thể cho cậu nuôi hi vọng vào một chuyện không thể._Khải Huy nhàn nhạt nói, tay không nương tình gỡ tay Anh Trúc ra khỏi thắt lưng mình.

Thân thể cao ráo sắc đen của mái tóc hòa cùng bóng tối đen như mực. Khải Huy đứng trong vùng ánh sáng, cái bóng đổ dài ra phía sau dường như che khuất đi hình ảnh Anh Trúc ở phía sau.

- Tôi không cần biết, tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi đã nói đến mức này cậu vẫn không bỏ cuộc sao? Nhã Điềm không bao giờ yêu cậu._Anh Trúc giọng nói có phần lạc đi vì uất nghẹn. 

- Đó là chuyện của tôi.

- Cậu ngu ngốc, cậu có biết tại sao Nam Thành ra đi không?_Anh Trúc tức giận quát lên một tiếng, toàn thân dường như run rẩy, hai tay nắm chặt.

Dáng người Anh Trúc mỏng manh, gió đêm thổi qua khiến cô càng có chút ít giá lạnh. Mái tóc dài bị gió thổi tung.

Khải Huy trừng mắt xoay người nhìn Anh Trúc, trong bóng đêm ánh mắt Khải Huy càng thêm lạnh lẽo. Hắn không ngờ người con gái này đến cả người đã ra đi cũng muốn lôi ra để nói.

- Tôi cấm cậu nhắc đến cái chết của Nam Thành. Cậu có thể nói bất cứ chuyện gì riêng chuyện này thì không. Đừng để tôi nghe một lần nữa đặc biệt trước mặt Nhã Điềm. Lúc đó đừng trách tại sao ngay cả bạn chúng ta cũng không làm được.

Anh Trúc giật mình hơi lùi mấy bước, giọng run run muốn nói hết những gì mình biết.

- Nam…Nam Thành biết cậu yêu Nhã Điềm nên đau khổ, tinh thần suy sụp. Nếu không cậu nghĩ tại sao một người bơi lội giỏi như cậu ấy vì sao ra đi như vậy. Trước ngày cậu ấy ra đi, cậu ấy đã biết cậu yêu Nhã Điềm nên…

Khải Huy nhắm mắt đau đớn dâng trào, môi mím chặt cảm giác chua xót chợt tràn về. Hắn không ngờ thật sự chuyện này có liên quan đến hắn. Hắn cứ tưởng bản thân không nói ra Nam Thành sẽ không biết, ngày Nam Thành truy hỏi hắn cũng không thừa nhận. Lúc đó hắn còn giả vờ vui vẻ mắng cậu ngốc nghĩ ngợi lung tung. Về sau không còn nghe Nam Thành nhắc đến nữa, hắn vẫn tưởng Nam Thành tin hắn nhưng thật không ngờ…

- Làm sao cậu biết?

- Cậu không cần biết tôi vì sao biết, chỉ biết Nhã Điềm sẽ không chấp nhận một tình yêu đã vô tình cướp đi mạng sống của Nam Thành đâu. Cậu sẽ có can đảm yêu tiếp sao? Tiếp tục cái tình yêu đã hại chết Nam Thành sao?

Khải Huy đôi mắt ẩn hiện trong bóng tối một tia ẩn nhẫn đau đớn tột cùng. Hóa ra Nhã Điềm muốn rời xa hắn là vì nguyên nhân này sao? Nếu vậy nó cũng biết hắn yêu nó nhưng là từ khi nào?

Toàn thân Khải Huy đông cứng, lẳng lặng gặm nhấm nỗi đau đã bao lâu không muốn nhớ. Rốt cuộc hắn cũng biết được nguyên nhân Nam Thành ra đi thật sự có liên quan đến hắn. Vậy mà hắn cứ ngu ngốc cho rằng, ngày Nam Thành nói câu muốn hắn chăm sóc Nhã Điềm chỉ là lúc ra đi nói bâng quơ mà thôi. Đó không phải bâng quơ mà đã là một ý định từ trước chẳng qua chưa kịp nói ra đã vội ra đi.

Khải Huy lảo đảo, xoay người không còn một chút sức lực nào. Đây là một nỗi ân hận lớn nhất mà hắn từng nếm trải.

- Cậu về đi! Chuyện này đến đây thì được rồi.

- Cậu vẫn ngu ngốc muốn Nhã Điềm yêu cậu sao? Sẽ không bao giờ có chuyện đó, chỉ có tôi mới yêu cậu từ đầu đến cuối vì sao một chút cơ hội cũng không cho tôi?

- Tôi đã bảo không muốn nghe, cậu về đi!_Khải Huy tức giận, giọng nói uất nghẹn gằn từng tiếng.           

Anh Trúc hít một hơi thật sâu, cố nuốt hết những xót xa vào trong. Cô cũng có chút xiêu vẹo khi bước đi, sau đó từng bước nhanh hơn rồi chạy đi trong đêm tối. Bóng lưng Khải Huy cũng trở nên yếu đuối trong đêm tối, rồi gục đầu vào cột của cánh cổng vai run lên liên hồi. Nở nụ cười nhợt nhạt, khóe mắt cay cay.

Nhã Điềm đứng trong bóng tối nước mắt lăn dài, thân thể cũng chao đảo sắp đứng không vững. Thục Đoan cũng ngây ra một lúc thất thần. Cô biết Khải Huy yêu Nhã Điềm. Nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng cái chết của Nam Thành cũng liên quan mật thiết như vậy.

Và một đêm cứ trôi qua như vậy, không biết trong màn đêm tĩnh mịt kia có biết bao con người sầu khổ.

Trong bóng tối, Khải Huy một mình ngồi ở góc phòng ngây ngốc. Đèn phòng cũng không bật, mọi thứ chỉ có một màu đen bao phủ. Chiếc khuyên tai bạc chợt lóe ra chút tia sáng nhưng quá lạnh giá. Hắn đau đớn, phải cực kì đau đớn và tuyệt vọng. Có phải vì hắn nên một người bạn thân đang yên đang lành mới đột ngột ra đi không? Cứ như vậy trong bóng tối, những giọt nước mắt vô tri vô giác rơi trên gương mặt, một nụ cười nhếch lên nghẹn ngào chua xót. Hắn đang cảm nhận cái đêm trước khi Nam Thành ra đi cậu ấy đã như thế nào?

“ Thật xin lỗi!”

Bây giờ Khải Huy cũng biết vì sao Nhã Điềm tự trách. Là hắn ngu ngốc không biết gì cả. Khải Huy nói lên nghìn câu xin lỗi tận đáy lòng. Cũng không rõ rằng hắn nói với ai, là nói với Nam Thành hay với Nhã Điềm? Hay với cả hai? Chỉ là tự bản thân hắn thấy rằng cho dù hắn có đứng trước hai người họ nói ba tiếng này thì cũng không còn ý nghĩa.

Nhã Điềm cũng ngồi co ro trên giường, cầm tấm ảnh của Nam Thành mà run rẩy không thôi. Nó thật sự không quên được biết phải làm sao đây? Nội tâm dằn xé, nó vốn định không để Khải Huy biết chuyện này, nó cũng chỉ cần một mình đau là được rồi. Nó trốn tránh làm tất cả rốt cuộc vẫn không tránh khỏi một ngày Khải Huy biết được. Những trang nhật khí của Nam Thành lại một lần nữa được lật mở.

“ Ngày…tháng…năm…

Nhã Điềm, thật xin lỗi tôi đã hỏi Khải Huy cậu ấy có yêu cậu không nhưng vẫn không nhận được câu trả lời. Cậu ấy còn mắng tôi ngốc cậu xem có buồn cười không? Tôi cũng không biết mình có thật đúng là ngốc như cậu ấy nói không. Nhưng thật sự tôi cũng không muốn mình quá thấu hiểu. Chính vì quá thấu hiểu, tôi mới nhận ra mình đã quá ích kỉ. Để xong cuộc huấn luyện này tôi sẽ trả lại tự do cho cậu. Tôi cũng không ép cậu phải suy nghĩ nữa.”

Nhã Điềm đưa tay che miệng không để mình khóc thành tiếng, thật sự quá đau đớn rồi. Dù cho ăn năn cùng cực thì cũng không níu kéo được gì cả.

Làn gió nhẹ vờn qua, mang đến vị man mát dễ chịu khiến lòng người nhẹ nhõm. Theo thói quen không đổi, sáng hôm sau khi về nhà Nhã Điềm cũng chạy bộ trên con đường quen thuộc. Hơi sương lạnh lẽo lãng đãng, mờ mờ ảo ảo trong không khí. Nhã Điềm vẫn không khỏi nghĩ rằng nó đang trở về những ngày trước kia. Tuy vậy nó vẫn bỏ qua tất cả, nó không muốn nhớ cũng không muốn tự khơi gợi một vết thương quá sâu. Nhã Điềm dùng hết sức cứ như vậy từng bước mà chạy. Mỗi bước chạy như trút đi gánh nặng trong lòng, trút đi tâm sự không vui đang tắc nghẽn nơi đáy lòng.

Hình ảnh Nam Thành vẫn mờ ảo, nở nụ cười ở phía trước. Chẳng qua tất cả những cái đó cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi. Người con trai đó đã đi cớ sao nó không quên được, mỗi nhịp thở hiện tại của nó nhanh hơn trước. Nó cảm nhận tim đập thật mạnh vì mệt hay vì mỗi lần nghĩ đến Nam Thành tim nó đều đau. Sự lạnh lẽo của cơ thể Nam Thành trước khi ra đi nó vẫn không thể nào quên được. Sự giá buốt tựa băng tuyết từ quá khứ khiến Nhã Điềm sắp kiệt sức. Có sự uất nghẹn đâu đó như muốn dâng trào. Nhã Điềm không chạy tiếp gục ngã nửa quỳ trên bãi cỏ ven đường còn ướt đẫm sương mai rồi cũng ngồi bẹp xuống.

Nhã Điềm nhớ đến Nam Thành rồi lại nhớ đến Khải Huy. Hôm qua, nó đã thấy những gì không nên thấy và nghe những gì không nên nghe. Hình ảnh kia lại một lần nữa lặp lại. Đây là thật không phải mơ. Nó đã sai khi nghĩ rằng đó là hiểu lầm nhưng thật sự không phải. Nếu có một liều thuốc uống vào có thể quên đi tất cả Nhã Điềm sẽ không ngần ngại uống.

Hình ảnh và từng câu nói kia vẫn còn rõ ràng. Nhã Điềm đau đớn khẽ cắn môi để cho nước mắt đừng rơi nhưng khó cưỡng lại được. Và rồi Nhã Điềm đã khóc, tiếng khóc tuyệt vọng cùng uất hận.

- Nam Thành thật xin lỗi! Có thể đừng trách cậu ấy được không?

---------------------------

CHƯƠNG 16.3: VỀ NHÀ-VIẾNG MỘ

“Cậu muốn hai người họ ở cạnh nhau nhưng tôi thì không bởi vì yêu là ích kỉ.” 

Nắng sớm mang theo chút vị ấm áp, gió nhẹ thổi miên man cuốn theo lá rơi xào xạc. Con đường nhỏ uốn khúc quanh co dẫn đến mộ Nam Thành. Người con trai đó dịu dàng xuất hiện lại nhợt nhạt ra đi nhưng để lại trong tâm người ta hình ảnh khó mờ.

Nhã Điềm cùng Khải Huy và Thục Đoan đã hẹn nhau cùng đi viếng mộ Nam Thành. Họ là những người bạn thân, mãi mãi vẫn như vậy. Cho dù có bao nhiêu khuất tất cũng xem như chưa có gì xảy ra. Nhã Điềm gặp Khải Huy vẫn chỉ nở nụ cười như thường ngày. Mà Khải Huy tựa hồ cũng đem theo những chuyện kia lấp sâu tận đáy lòng. Thục Đoan nhìn hai người họ cũng không thấy có biểu hiện gì khác lạ, cô cũng thật khâm phục hai người họ có thể che giấu cảm xúc của bản thân tốt đến như vậy.

Bước đến trước mộ Nam Thành, ba người lần lượt đặt từng bó hoa lên mộ. Nhìn vào bức ảnh trên mộ vẫn mỉm cười dịu dàng như ngày nào khiến lòng người đau xót. Thục Đoan nhìn chằm chằm bức ảnh kia, không kìm được bỗng nhiên rơi nước mắt. Cô cũng không rõ bản thân tại sao khóc. Thục Đoan nhẹ quệt đi giọt lệ. Mà lúc này Nhã Điềm đã tiến đến trước mộ để thắp hương với dáng vẻ điềm tĩnh nhất.

- Nam Thành cậu xem hôm nay cả ba người chúng tôi đều đến thăm cậu._Thục Đoan vừa rơi nước mắt lại vừa cười.

Cơn gió nhẹ thổi qua, khiến đám cỏ xanh quanh đó lay động. Hương nhang phảng phất trong gió, lá cuộn một trận rồi lặng ngắt.

Mỗi một lần đứng trước mộ Nam Thành đều là một lần chua xót cùng đau lòng. Mấy lần trước khi Nhã Điềm về, Thục Đoan đôi khi cũng tự mình đến. Mà lần nào cũng kể cho Nam Thành biết Nhã Điềm chưa có về. 

Khải Huy thắp hương xong, môi cũng mím chặt trầm mặc nhìn hình ảnh của Nam Thành. Hắn thật không biết nên làm cái gì để xóa đi lỗi lầm của bản thân. Cũng không biết nên làm cái gì để Nhã Điềm quên đi. Hắn chỉ biết ở cạnh nó mọi lúc mọi nơi, sẽ không để nó một mình dằn vặt.

- Cậu xem hiện tại chúng tôi sống rất tốt sẽ không làm gì để cậu phiền lòng vì vậy an tâm mà yên nghĩ nhé._Thục Đoan lại nói.

- Đúng vậy cậu cố mà ở thế giới bên kia sống cho tốt. Tôi cũng sẽ không phụ lòng mong mỏi của cậu mà sống thật tốt._Khải Huy nhàn nhạt nói, khuôn mặt không nhìn ra có bao nhiêu bi thương nhưng giọng nói thật kiên định.

Không phụ lòng mong mỏi? Nhã Điềm nghe được mà muốn hỏi Nam Thành đã nhờ hắn cái gì? Chỉ đơn giản mong hắn sống thật tốt thôi sao? Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng những lời kia Nhã Điềm vẫn là nuốt ngược trở vào trong. Nó cứ trầm mặc như vậy đứng đó mà một lời cũng không nói. Không phải nó không muốn nói mà căn bản nói không nên lời. Cho dù có nói cũng khiến người thêm sầu não chẳng bằng im lặng. Không khí kế tiếp lại chìm vào im lặng.

Ba người cứ đứng như vậy dưới ánh nắng nhàn nhạt, gió thổi làm tóc của hai người con gái bay bay. Một thân váy trắng Nhã Điềm đứng đó mang màu ảm đạm. Mà Khải Huy một khắc này mái tóc lòa xòa, áo sơ mi trắng đứng đó như thực như ảo, ánh mắt sâu lắng nhìn không ra tâm sự. Hai người họ đứng không xa cơ hồ lại có một khoảng cách vô hình. Một bức tường trong suốt được dựng nên từ dằn vặt, tội lỗi và tự trách. 

Không biết đã qua bao lâu, họ nhìn những vụn nhang tàn lụi rơi xuống không biết bao nhiêu lần. Cho đến khi toàn thân bị nắng chiếu nóng lên, trên trán có vài giọt mồ hôi họ mới ý thức được bản thân đã đứng như vậy một lúc lâu dưới nắng.

- Chúng ta về thôi._Thục Đoan vỗ vai Nhã Điềm một cái.

Bây giờ Nhã Điềm mới ý thức bản thân đã đứng như vậy ngây ngốc một lúc lâu rồi.

“ Nam Thành cậu nhìn xem tôi mỗi lần nhìn thấy cậu đều là áy náy như vậy cậu có muốn nhìn thấy tôi không?”

Nhã Điềm nhìn Thục Đoan khẽ mỉm cười, nó cũng biết bản thân đã tự nhốt bản thân một thời gian lâu như vậy.

- Được, về thôi!

- Khải Huy về thôi!_Nhã Điềm lại xoay sang Khải Huy khẽ gọi.

Lúc này nó mới nhận thấy dáng vẻ cô độc của Khải Huy đứng đó. Hắn chỉ xoay sang nhìn nó khẽ gật đầu nhưng trong mắt rõ ràng chứa rất nhiều tâm sự.

- Hai cậu đi ra xe trước đi, tôi còn chuyện muốn nói với cậu ấy một chút._Khải Huy khẽ nói lại xoay mặt nhìn chằm chằm di ảnh Nam Thành. 

Nhã Điềm không nói gì chỉ trực tiếp đi về phía xe, Thục Đoan cũng đi theo sau. Khải Huy đột nhiên xoay người nhìn theo bóng lưng Nhã Điềm có chút bất đắc dĩ.

- Nam Thành cậu xem một năm qua cậu ấy vẫn như vậy. Cậu cảm thấy vui khi thấy cậu ấy như vậy sao? Cậu buông tay cậu ấy nhưng lại không khiến cậu ấy vui. Tôi là kẻ đã làm cho hai cậu ra nông nỗi này nhưng lại không hề biết chuyện gì để mặc cho cậu ấy chịu dằn vặt một mình hơn một năm qua. Tôi thật đúng là quá tệ rồi. Nếu được một lần ước tôi ước tôi và hai cậu là người xa lạ như vậy nụ cười của cậu đã không tắt._Khải Huy giọng nói chua xót.

Khải Huy khẽ nhắm mắt cho nỗi buồn qua đi. Nhã Điềm nhìn từ xa lại không kìm được đau lòng một giọt lệ tuôn rơi. Nó biết Khải Huy hiện tại có rất nhiều dằn vặt trong lòng.

Một lúc lâu Khải Huy lại khẽ cười:

- Được rồi, nếu cậu đã trao quyền bảo hộ cậu ấy cho tôi vậy tôi cũng không khách khí mà nhận lấy chỉ có điều…nỗi đau mất cậu quá lớn trong nhất thời chính bản thân tôi cũng không thể chấp nhận huống hồ là cậu ấy. Vì vậy tôi cũng không ngần ngại chờ một thời gian dài.

Khải Huy nói xong lập tức sải chân bước đi, nếu đã như vậy thì cứ để mọi chuyện tự nhiên đi. Hắn đau khổ nhưng không có nghĩa để người con gái kia đau khổ.

Ba người rời đi không lâu, bên mộ Nam Thành lại xuất hiện thêm một bó hoa. Nén hương khác lại được thắp lên. Chỉ thấy một người con gái đứng đó, váy hồng bay trong gió, tóc đen tung bay.

- Cậu rất ngạc nhiên khi thấy tôi đến đây có phải không?_Anh Trúc nở nụ cười giống như chào hỏi.

Sau câu nói vẫn là một khoảng không im lặng, không tiếng động khó trách làm người ta lạnh lẽo.

“ Tôi không biết vì cái gì lại không thích Nhã Điềm vui, cậu ấy vì sao luôn được cả hai người chở che? Tôi muốn có một nụ cười của Khải Huy cũng thật khó trong khi cậu ấy dửng dưng có được. Tôi không muốn bên cạnh Nhã Điềm còn bất cứ ai. Tôi ở bên cạnh Khải Huy không vui tôi cũng không muốn cậu ấy vui. Tôi không muốn thấy Khải Huy ngốc nghếch đi làm cho cậu ấy vui. Tôi đã nói cho cậu biết Nhã Điềm yêu cậu. Nhưng tôi không ngờ…cậu lại chọn cách buông tay thậm chí còn đẩy Khải Huy đến gần Nhã Điềm. Tôi thật sự hận. Tại sao cậu không đi hết con đường ban đầu đã chọn lại đi buông tay?”

Anh Trúc không thể quên, mỗi một lần nhìn thấy Nhã Điềm cùng Khải Huy chung một chỗ liền phẫn hận trong lòng. Người con trai nằm dưới lòng đất này cư nhiên buông tay còn muốn Khải Huy ở lại bên cạnh Nhã Điềm vậy còn cô thì sao? Ánh mắt Anh Trúc hiện lên một tia sắc bén, môi cũng cười một cách lạ lùng nhưng lạnh nhạt.

- Cậu buông tay nhưng không có nghĩa là tôi sẽ buông, hình như có một người rất giống cậu cũng thích cậu ấy như vậy. Cậu muốn hai người họ ở cạnh nhau nhưng tôi thì không bởi vì yêu là ích kỉ. 

Anh Trúc xoay người bước đi, dưới chân bụi cũng cuồn cuộn bay tán loạn. bước chân giẫm đạp lên lá khô mà đi. Gió cũng lạnh lùng thổi qua như phản ứng lại lời nói của Anh Trúc.

------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro