Chương 17-chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17.1: Ngã

"Tôi nói cho cậu biết khi cậu ngã luôn là tôi dìu cậu, không cho phép bất cứ người con trai nào cơ hội đó cả."

Trời trong xanh, những đám mây trắng bồng bềnh trôi trên nền trời điểm xuyết chút nắng dịu nhẹ. Hàng bằng lăng vẫn đứng thẳng tắp thành một hàng dài. Tán lá rậm rạp vẫn không ngừng vươn ra.

Từ buổi sáng tinh mơ, Nhã Điềm cùng Thục Đoan đã đạp xe trở lại kí túc xá. Mấy ngày qua, Nhã Điềm cũng không làm gì nên hồn . Chỉ là ở nhà giúp mẹ vài chuyện vặt vảnh, lại nói đến vì chuyện xảy ra tối hôm đó của Anh Trúc và Khải Huy khiến đầu óc Nhã Điềm thật rối loạn. Nó tự cho rằng bản thân đã quên được, đã thật sự bình tĩnh để đối mặt nhưng có lẽ nó không đủ sức để giữ bình tĩnh. Ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ có một mảnh quá khứ mà nó không vứt đi được.

- Nhã Điềm!

Thục Đoan vừa đạp xe vừa nhìn Nhã Điềm, cô không khỏi phiền não. Nhã Điềm đạp xe mà tâm hồn treo cành cây không sợ xảy ra tai nạn sao?

- Nhã Điềm!_Thục Đoan lại một lần nữa gọi.

Thục Đoan lại liếc nhìn phía sau thấy hai người kia mà thật tức, cô không biết phải làm sao mới hạ hỏa. Đặc biệt là cái cô gái ngồi phía sau, rõ ràng sáng nay cô có nhã ý mời Anh Trúc đi chung người này lại cứng rắn từ chối. Còn tưởng cô không nhìn thấy dã tâm sao còn ra vẻ, cô muốn Nhã Điềm lên tiếng nó lại không thèm liếc mắt chỉ cười cười đạp xe đi trước, thật là làm cô tức mà không có ai xả giận. Cô là đang đấu tranh đòi công bằng cho nó tại sao nó lại làm ngơ như vậy.

Bây giờ nhìn xem bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc, Thục Đoan dám chắc Nhã Điềm đang nghĩ về hai con người ở phía sau.

- Hửm? Có chuyện gì?_bây giờ Nhã Điềm mới ý thức được bên cạnh mình có một người đang lải nhải.

- Cậu không cần phải buồn...ấy coi chừng!_Thục Đoan định khuyên Nhã Điềm không cần quan tâm đến hai người kia, lại thấy phía trước có người la tới chỉ có thể hét đáng tiếc không kịp.

" Rầm"

Thục Đoan còn chưa kịp nói xong đã hét lên, phía trước là cua quẹo vào hẻm đến cổng trường. Thục Đoan hét xong một bên che mắt lại. Nhã Điềm còn chưa rõ chuyện gì đã bị ngã sang một bên , bị xe đạp đè lên. Khuôn mặt Nhã Điềm nhăn nhó lên vì đau, đầu óc thì choáng váng một trận. Ánh mắt nó thoáng lướt qua thấy bóng dáng một người đạp xe vào hẻm. Nhã Điềm không tin bản thân mình tự ngã rõ ràng, có người muốn ép nó mất đà ngay khúc cua thôi. Nhã Điềm không có bằng chứng nói người ta cố ý làm sao bây giờ, dù sao cũng là tự bản thân nó muốn dừng lại tránh va chạm rốt cuộc hại thân. Người này kĩ thuật đạp xe cũng thật điêu luyện có thể khiến nó mất đà ngã nhưng người kia lại không hề hứng gì, còn ung dung chạy đi.

- Nè, đi đứng kiểu gì đấy, thật là một tiếng xin lỗi cũng không có đây là cái loại người gì._Thục Đoan tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng đã sắp khuất.

- Ây...da, Thục Đoan đáng chết sao không nhắc tôi sớm một chút._Nhã Điềm tức giận trừng mắt nhìn Thục Đoan, nó là vừa bực vừa đau đành lấy người này ra trút giận vậy.

Thục Đoan vừa cảm thấy xót vừa cảm thấy buồn cười, rõ ràng phía trước có người đang chạy đến như thế tại sao nó không nhìn thấy. Thục Đoan dựng xe một bên, lại chạy đến bên cạnh Nhã Điềm.

- Xin, xin lỗi tôi có nhắc mà tại cậu không nghe thôi. Muốn trách phải trách cậu thả hồn tận đẩu tận đâu ấy.

- Cậu...

Thục Đoan lè lưỡi lại ra sức dựng xe của Nhã Điềm.

- Còn không mau kéo tôi dậy?_Nhã Điềm lại nhăn nhó đưa tay về phía Thục Đoan.

Cũng may bên đường có cỏ, ngã xuống cũng đỡ ma sát với đất cát cũng không đến nỗi. Có điều chân bị xe đè lên lại có chút trầy xước rỉ máu, mắt cá chân bị đau lập tức hiện lên một cục xanh, tím. Thục Đoan còn chưa đưa tay ra đã có một người nhanh hơn chạy đến rồi.

- Cậu, cậu không sao chứ?

- Tuấn Nguyên?_Nhã Điềm cùng Thục Đoan kinh ngạc khi thấy Tuấn Nguyên.

- Tôi, tôi không sao._Nhã Điềm cười gượng xua tay bảo không sao.

Tuấn Nguyên một bộ dạng lo lắng nhìn chằm chằm chỗ chân Nhã Điềm bị trầy xước. Cậu ta không nghĩ khi nhìn thấy Nhã Điềm một bụng vui mừng, còn chưa hết mừng đã thấy nó ngã sỏng soài ra đất. Cậu ta thậm chí còn chưa kịp dựng xe đã chạy đến. Phải nói là chiếc xe bị vứt một cách không thương tiếc. Tuấn Nguyên nâng chân Nhã Điềm nhìn vết thương, không dấu nỗi sự xót xa. Nhã Điềm bị nhìn đến phát ngượng muốn rút chân về nhưng bị giữ quá chặt đành chịu. Khải Huy thấy Nhã Điềm ngã muốn chạy lại đỡ, đáng tiếc vì có Anh Trúc ở phía sau, hắn không tài nào vứt xe như Tuấn Nguyên mà chạy đến bên nó được. Hai tay Khải Huy nắm chặt, nhưng hắn vẫn cố xuống xe một cách nhanh nhất. Bước chân cũng nhanh hơn bước đến bên cạnh nó, thái độ vẫn điềm nhiên không nhìn ra nửa điểm tức giận. Anh Trúc ở phía sau có chút tức giận, nhìn đến cảnh tượng Nhã Điềm bị ngã lại có chút hả hê, khóe môi vì vậy cũng hơi cười mỉa mai sự vụng về của Nhã Điềm.

- Có sao không?_Khải Huy nhẹ giọng nói lại nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh.

Nhã Điềm nheo mắt nhìn Khải Huy giống như muốn tìm ra chỗ bất thường của hắn. Nhưng nó vẫn nở một nụ cười. Thái độ lại vô cùng mất tự nhiên đưa tay đỡ chân mình rút ra khỏi tay Tuấn Nguyên.

- Không sao.

Tuấn Nguyên buông tay nheo mắt nhìn Nhã Điềm, lại nhìn đến Khải Huy thoáng thấu hiểu nhưng là trong lòng không cam.

- Như vậy mà không sao, trầy xước đổ máu tôi không hiểu cậu sao lại vụng về như vậy, bộ đi không nhìn đường sao?_Khải Huy giọng điệu lạnh nhạt, trách móc nhưng hành động lại dịu dàng nâng chân lên xem xét.

Anh Trúc nghe được câu này môi cười còn tươi hơn cả hoa. Nhưng trong tình cảnh hiện tại không ai để ý đến chỉ có Thục Đoan mới thấy. Thục Đoan nheo mắt âm thầm mắng một tiếng. Đây là kiểu bạn bè gì thấy người gặp nạn còn cười vui vẻ như vậy. Cô chợt nhớ đến cái người gây họa lúc nãy hình như khi quay lại cười một nụ cười giống vậy thì phải?

Nhã Điềm vẫn còn đau lại bị Khải Huy trách móc, cơn giận lại dâng lên, trừng mắt nhìn Khải Huy giống như muốn đến cho hắn vài cái đấm vậy.

- Tôi như vậy đó, không cần cậu quan tâm._Nhã Điềm nói xong liền xoay mặt đi chỗ khác.

Khải Huy giật mình nhìn đến gương mặt tức giận của Nhã Điềm. Hắn đang tự hỏi mình làm lỗi gì to tát mà nó tức giận đến vậy. Bình thường hai người cãi nhau ỏm tỏi cũng chẳng thấy nó tức giận. Không phải chỉ vài câu của hắn mà nó tức giận chứ.

Tuấn Nguyên lại vì câu này nhếch lên một nụ cười nhìn Khải Huy. Khải Huy lại lạnh lùng liếc cậu ta một cái.

- Không nói nhiều, tôi chở cậu đi.

- Không, không cần đâu cậu không phải đi với Anh Trúc sao?_Nhã Điềm liếc mắt về phía sau nhìn vào thân ảnh mỏng manh đang đứng phía sau Khải Huy.

Có lẽ Nhã Điềm không nhận ra nhưng tất cả mọi người đều nhận ra giọng nói này có chút trách móc. Khải Huy sững người, một lúc sau lại nhếch lên một nụ cười thấu hiểu vì sao nó tức giận.

Anh Trúc khuôn mặt lạnh nhạt, rõ ràng ban đầu cô thầm cười trộm Nhã Điềm hậu đậu mà bị ngã. Nhưng cô lại quên mất Nhã Điềm có chuyện Khải Huy tuyệt đối không quan tâm cô nữa. Anh Trúc lại đi đến hỏi han Nhã Điềm.

- Cậu không sao chứ, sao lại không cẩn thận như vậy? Nếu đau ít cũng không cần giả vờ thảm hại đến như vậy.

- Cậu..._Thục Đoan tức đến nỗi muốn mắng vào mặt Anh Trúc, chỉ thấy Nhã Điềm giật giật bàn tay, cô mới mím môi nhịn.

- Cảm ơn, tôi không đến nỗi nào._Nhã Điềm cười gượng.

Nhã Điềm nắm lấy tay Thục Đoan đứng dậy, mím môi nhịn đau. Nó thậm chí bỏ qua hai ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

- Tôi dìu cậu._Tuấn Nguyên rất ân cần đi đến bên cạnh.

- Không cần đâu, tôi đi với Thục Đoan thì được rồi.

- Đúng rồi, Anh Trúc phiền cậu đạp xe Nhã Điềm về hộ._Thục Đoan mỉm cười dịu dàng nhưng ai cũng có thể nhận ra đó là một nụ cười đắc ý, tay lại dìu Nhã Điềm.

- Tôi? Tại sao phải là tôi?_Anh Trúc chỉ vào mặt mình lại bất mãn vô cùng.

- Không cậu chẳng lẽ tôi, Khải Huy hay Tuấn Nguyên? Ba người bọn tôi đều có xe, chỉ có cậu không có xe, bây giờ chân Nhã Điềm đau không đi được dĩ nhiên cậu thay cậu ấy đạp xe có gì không được, cậu cũng không phải không biết đạp xe. Chắc cậu không ích kỉ đến mức giúp bạn một chút cũng không làm chứ cô bạn lớp trưởng?

Anh Trúc bị Thục Đoan nói đến mức nghẹn họng, đơ lưỡi, cái gì cũng không thể phản bác. Đang yên đang lành tại sao cô lại tự đi rước phiền phức vào mình thế này. Anh Trúc cắn răng nhịn xuống không muốn cãi. Bây giờ cô chống cự cũng chỉ là mất mặt bản thân.

Thục Đoan lại đắc ý nhếch môi cười, chỉ cần tách được Anh Trúc ra khỏi Khải Huy thì tốt rồi.

Khải Huy nhăn trán không hài lòng nhìn dáng đi khập khiễng siêu siêu vẹo của Nhã Điềm. Hắn không suy nghĩ nhiều liền đi bế Nhã Điềm lên trước ánh mắt kinh ngạc của ba người còn lại. Nhã Điềm lại bị hành động này dọa cho sợ.

- Cứ như vậy đi tôi chở Nhã Điềm._Khải Huy lạnh nhạt nói đi nhanh về hướng xe của mình.

- Nè, cậu làm cái khỉ gì vậy thả tôi xuống. Đừng tưởng tôi không dám đánh cậu._Nhã Điềm vừa xấu hổ vừa tức giận không ngừng đập vai hắn.

- Cứ việc chỉ sợ cậu không có sức._Khải Huy nhếch môi cười.

- Cậu...mặt dày._Nhã Điềm trừng mắt giận dữ.

- Mới biết sao? Tôi nói cho cậu biết khi cậu ngã luôn là tôi dìu cậu, không cho phép bất cứ người con trai nào cơ hội đó cả._Khải Huy cười nhẹ, khuôn mặt gian xảo muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

- Cậu..._Nhã Điềm tức nhưng không nói được gì.

Nó thật sự ghét cái tính chuyên chế áp đặt luôn cho bản thân là đúng của hắn.

Khải Huy đặt Nhã Điềm xuống cạnh chiếc xe, rồi mới tự thân leo lên.

- Lên! Muốn đứng ở đây đến tối sao?

Nhã Điềm buồn bực vì hành động tùy hứng của hắn, liếc hắn một cái mới ngồi đặt cả hai chân ngồi ở một bên tránh chạm đến vết thương. Nhã Điềm nhìn về phía Tuấn Nguyên liền cụp mắt xuống không dám nhìn cậu ta. Lúc nãy nó từ chối sự giúp đỡ từ cậu ta cư nhiên lại bị Khải Huy ép buộc nên lại có chút khó xử.

Tuấn Nguyên thở dài một cái, cậu ta không làm được gì. Cậu ta không có gan chạm vào Nhã Điềm chính vì vậy không thể giống như Khải Huy. Cậu ta cũng cảm thấy bản thân quá yếu đuối rõ ràng đến trước Khải Huy lại không thể làm gì. Tuấn Nguyên nhìn Nhã Điềm an ổn ngồi trên xe mới xoay người lên xe đạp rời đi. Anh Trúc lại đứng một chỗ tức đến nỗi mặt đỏ gay, thiếu điều chưa giậm chân xuống đất để trút giận. Thục Đoan ngớ người một lúc, mới lấy lại tinh thần cười cười.

Tất cả mọi người cứ như vậy đạp xe thẳng về kí túc xá, không ai nói với ai câu nào. Giữa Khải Huy và Nhã Điềm cũng là một khoảng im lặng vô tận. Họ im lặng lại không có nghĩa là không suy nghĩ, mỗi người sẽ có những ý nghĩ riêng khó nắm bắt.

----------------------------------------

Chương 17.2: Ngã

"Anh cũng vốn nghĩ anh và cô ấy chưa bao giờ chia tay."

Khi về đến kí túc xá, Khải Huy chỉ có thể đỡ Nhã Điềm đến dưới lầu, phần còn lại đều giao cho Thục Đoan lo. Hắn vẫn đứng dưới lầu trông chừng cho đến khi thấy cánh tay Thục Đoan vẫy vẫy ra hiệu cho hắn về. Khải Huy mím chặt môi nhìn chằm chằm bóng lưng Nhã Điềm, nó không nói không rằng chỉ nhìn hắn thoáng qua một tia bất đắc dĩ. Khải Huy lắc đầu cười khổ xoay người trở về kí túc xá nam. Tuấn Nguyên cũng không thua kém, cậu ta cũng đứng đó trông theo bóng dáng Nhã Điềm. Tuấn Nguyên vẫn âm thầm than nếu hắn biết Nhã Điềm trước Khải Huy thì liệu nó có cho cậu ta cơ hội không? Và nếu gương mặt cậu ta không có nét hao hao giống người con trai đã khuất có lẽ nó đã không đến cạnh cậu ta chăng? Đột nhiên Tuấn Nguyên cảm thấy oán giận vô cùng. Anh Trúc ánh mắt không vui nhưng vẫn không nói ra lời chỉ lẳng lặng đi theo Nhã Điềm cùng Thục Đoan trở về phòng, cô gái này còn cùng Thục Đoan dìu Nhã Điềm lên bậc thang. Thục Đoan cùng Nhã Điềm kinh ngạc nhưng không bác bỏ vẫn nói tiếng cảm ơn giống như giữa họ chưa bao giờ có hiềm khích sâu nặng.

Nhã Điềm mang nhiều cảm xúc phức tạp trở về phòng với đôi chân khập khiễng, nó không biết phải cư xử thế nào cho phải. Vết thương của nó chưa lành nó không muốn lại một lần nữa bị tổn thương. Nhưng mỗi lần nhìn vào ánh mắt bi thương của Khải Huy nó cảm thấy vô cùng đau lòng. Nó phải làm sao mới có thể thả lỏng bản thân khi đối diện với người con trai này đây?

Tiếng ồn ào về đến trước cửa phòng, Khánh Vy đang ngồi đọc sách thoáng nhíu mày. Cô ngẩng đầu ra cửa chỉ thấy Thục Đoan đang dìu Nhã Điềm, gương mặt Nhã Điềm cố nở nụ cười yếu ớt chào Khánh Vy.

- Chào chị Vy em mới lên.

- Chị Vy._tiếng Thục Đoan cùng Anh Trúc cũng vang lên.

- Chào các em mà Nhã Điềm làm sao vậy?_Thục Đoan chưa cười đã vội bật dậy đi đến cùng Thục Đoan dìu lấy Nhã Điềm.

- Em không sao, chỉ do sơ ý ngã thôi._Nhã Đềm cố ý xua tay làm giảm đi sự lo lắng trong mắt Khánh Vy.

Khánh Vy cũng không muốn hỏi nhiều, bản tính cô trầm lặng chỉ quan tâm theo cách riêng của mình. Khánh Vy vội đi lấy bông tẩm cùng băng cá nhân băng lại vết thương cho Nhã Điềm. Anh Trúc cũng không nói gì chỉ đứng nhìn một lát cũng đi cất đồ đạc. Thục Đoan ngồi ở bên cạnh nhìn chân Nhã Điềm rồi thở dài cũng giúp Nhã Điềm dọn dẹp lại một số vật dụng. Khánh Vy nhẹ nhàng giúp nó xử lí vết thương, Nhã Điềm khẽ cong môi cười vui vẻ.

- Xong rồi, chắc là không sao nữa._Khánh Vy mỉm cười.

Lúc Khánh Vy ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười trên môi Nhã Điềm, cô nhíu mày khó hiểu.

- Em cười cái gì, không biết đau sao còn cười?

- Đau chứ nhưng lần đầu em thấy chị cẩn thận giúp em như vậy nên cảm thấy vui.

Trong mắt Nhã Điềm, Khánh Vy là một cô gái lãnh đạm thờ ơ với mọi việc nhưng lại luôn cho người ta thấy sự dịu dàng cùng yếu đuối được ẩn giấu trong đó. Cũng giống như nó cố nở nụ cười để che đi nỗi đau cùng ân hận và yếu đuối sâu tận tâm hồn của một cô gái tuổi mười bảy.

- Là hành động nên làm không cần nghĩ nhiều như vậy._Khánh Vy hơi cười lại đứng dậy cất đi dụng cụ sơ cứu.

- Chị cười xinh đẹp như vậy tại sao lại không cười?_Nhã Điềm lơ đãng xoa xoa vết thương nơi chân.

Khánh Vy thoáng khựng lại vài giây nhưng cũng không có biểu hiện gì lạ chỉ im lặng làm việc của mình. Giống như rất lâu không thấy phản ứng của Khánh Vy, Nhã Điềm ho khan một tiếng chuyển đề tài nói chuyện với Thục Đoan.

- Chân tôi thế này chắc mai cậu phải làm người hộ tống tôi đến lớp rồi.

- Không cần tôi cậu cũng có hai kị sĩ kè kè theo rồi._Thục Đoan lại theo phản xạ trả lời cũng không nhận ra hai con người đang cứng ngắc đưa mắt nhìn nhau.

Nhã Điềm cụp mắt thở dài, nó tự nghĩ nên im lặng thì tốt hơn nói ra câu nào liền hỏng câu đó. Anh Trúc thoáng tia buồn bực lại lẳng lặng quay đi. Thục Đoan như ý thức được cũng im lặng nhìn sang Nhã Điềm liền bị nó trừng mắt cảnh cáo, cô chỉ nhún vai cho qua.

Khánh Vy dọn dẹp xong mọi thứ lại cầm lên mấy quyển sách đi ra ngoài, cô nói mấy tiếng rồi rời đi. Nhã Điềm nhìn theo bóng Khánh Vy khuất khỏi cửa phòng âm thầm thở dài. Nó tự hỏi nếu nó nằm trong hoàn cảnh của Khánh Vy thì có lựa chọn giống cô không? Nó cũng không biết bản thân đủ kiên cường như cô không? Một lần ngã có lẽ người ta sẽ lại sợ đi đường.

-------------------------------------

Khánh Vy bước chân nhẹ nhàng đi qua dãy hành lang, lại thả hồn bước xuống từng bậc thang. Tâm trạng cô lại một lần nữa hỗn độn, cô không hiểu bản thân đang muốn làm gì vừa muốn rời xa anh vừa muốn níu kéo anh. Cô hứa sẽ bình tĩnh khi nhìn thấy anh đi với người con gái khác, nhưng bản thân cô không làm được. Khánh Vy âm thầm đau lòng, sắc mặt chuyển sang bi thương vô cùng. Cô chưa bao giờ rũ bỏ được cái gọi là tình yêu đầu tiên, cô chỉ có thể tự trách bản thân quá lún sâu mà thôi.

Bước ra khỏi khu kí túc xá, Khánh Vy dáng dấp thướt tha bước dưới hàng cây bàng đi đến thư viện. Hình ảnh hai ngày trước lại một lần nữa hiện lên trước mắt. Anh cùng một cô gái cười đùa vui vẻ bước ra khỏi thư viện. Nụ cười của anh rất đẹp, một nụ cười mà kể từ lần đầu tiên bắt gặp cô chỉ nghĩ nó sẽ dành riêng cho một mình cô mà thôi. Môi Khánh Vy mím chặt cố kiềm chế chua xót trong lòng. Cô biết giữa cô và anh không thể hàn gắn nhưng vì sao những cảm giác đau xót vẫn không ngừng dâng lên. Cô gái đi bên cạnh anh ngày đó rất xinh đẹp, trên môi cũng là nụ cười tỏa nắng. Ngày đó cô đã nhát gan trốn ở một góc chờ họ đi qua mới dám bước ra. Cô không khóc nhưng cảm nhận rằng bản thân giống bị trút đi sinh khí. Chẳng phải cô vẫn luôn nghĩ nếu anh hạnh phúc cô cũng sẽ vui hay sao? Xem ra cô vẫn còn sự ích kỉ của một người con gái khi yêu.

Khánh Vy gạt bỏ sự ưu thương trong lòng, cô bước vào thư viện. Thư viện đông đúc, nhiều học sinh chia nhau ra ở nhiều góc để đọc sách. Tuy đông nhưng không gian lại hết sức yên lặng, đây cũng chính là không gian Khánh Vy muốn có. Cô đi đến bên kệ sách chọn mấy quyển sách, Khánh Vy gương mặt bình thản ôm mấy quyển sách đặt xuống một góc bàn. Cô thong thả ngồi xuống đọc sách, lật giở từng trang mang theo sự nghiêm túc. Cô lại không để ý có một ánh mắt yêu thương lẫn bi thương đang dõi theo từng hành động của cô kể từ khi cô bước vào. Nhất Khang im lặng ngồi ở một góc khuất, anh muốn đến cạnh cô nhưng sợ cô khó xử, anh muốn nói chuyện với cô nhưng sợ cô lãnh đạm. Anh không biết phải làm gì với tính cố chấp của cô gái này. Có khó khăn cũng sẽ có cách giải quyết tại sao nhất định phải trốn tránh.

- Khang cậu cũng đến đây đọc sách à?_giọng một cô gái trong trẻo vang lên.

Nhất Khang cùng Khánh Vy cứng đờ người, bàn tay Khánh Vy nắm chặt mép sách giống như muốn kiềm chế sự kích động trong lòng. Cô không muốn để người đó thấy một tia dao động nào nơi cô. Có điều cô không biết anh đã ngồi đây bao lâu rồi? Cô có thể nhận ra giọng nói của cô gái ấy, người đã đi cạnh anh. Đều là bạn học, sao cô lại không biết, hiện tại cô có thể đứng dậy chào hỏi nhưng cô cười không nổi.

Nhất Khang cười cười chào cô gái, ánh mắt lại thoáng qua tia khó xử không nói nên lời.

- Chào Nguyệt Hà, tôi cũng vừa mới đến.

Anh nói không chỉ để Nguyệt Hà nghe mà còn muốn cho cô nghe. Nữ sinh mang tên Nguyệt Hà giống như là nhìn ra thứ gì trong mắt anh, khi nhìn theo hướng đó lập tức thấy bóng lưng của Khánh Vy, môi nữ sinh mím chặt, nụ cười cũng tắt. Nguyệt Hà thoáng ảm đạm vòng qua một góc ngồi nhưng vẫn chọn ngồi cạnh anh. Cứ như vậy ba người ngồi với tâm trạng phức tạp. Đôi lúc lại thấy Nguyệt Hà khẽ nghiêng người hỏi bài Nhất Khang. Cô thầm mến Nhất Khang đã lâu nhưng anh luôn lạnh nhạt, trong mắt anh chỉ có một người con gái. Một người dõi theo một người, không biết bao lâu khi cảm thấy hít thở không thông, Khánh Vy đứng dậy ôm chồng sách rời đi. Cô không thấy anh, ngay từ đầu vì lơ đãng nên không thấy nếu thấy cô có thể bước ra ngoài để bớt phiền lòng. Hiện tại lại ngồi đây nghe anh cùng cô gái khác trao đổi bài khiến cô nhớ lại ngày tháng hạnh phúc đó. Nhất Khang cũng đứng dậy. Nguyệt Hà chớp mắt nhìn anh rời đi, khẽ thở dài.

Khánh Vy suy nghĩ miên man vừa đi ra chưa khỏi cửa đã va vào một người. Chồng sách trên tay cũng rớt xuống. Khánh Vy vừa giật mình vừa lúng túng, cô còn không dám ngẩng mặt lên nhìn xem là ai chỉ cúi đầu nhặt sách vừa xin lỗi rối rít người đối diện.

- Xin lỗi, xin lỗi!

- Chị Vy là em Tần Trực.

- Chào, chào em!

Tần Trực nở nụ cười cúi xuống nhặt sách giúp Khánh Vy. Cô hơi kinh ngạc nhìn lại thì đúng là người quen càng bối rối hơn. Cô chỉ biết cười gượng vẫn gật đầu chào hỏi theo lệ. Tần Trực liếc mắt một vòng thư viện, cuối cùng nhìn thấy Nhất Khang ở đây thoáng nháy mắt một cái. Anh lại đang đi về phía này, lúc nãy khi thấy cô va vào người khác cặp chân mày anh nhíu chặt giống như đang trách móc cô vụng về.

- Chị về sớm thế?_Tần Trực cố hỏi giống như muốn níu kéo thời gian để Nhất Khang đi đến.

- Chị còn có việc, tạm biệt!_Khánh Vy đứng dậy không nói nhiều liền muốn rời đi..

- Vậy được hẹn gặp lại chị._Tần Trực tốt bụng đưa cuốn sách còn lại trong tay mình cho Khánh Vy.

Khánh Vy lách người sang một bên liền đi ra khỏi cửa. Tần Trực nhìn nhìn Nhất Khang lại xoay người nhìn bóng lưng Khánh Vy giống như đang chạy trốn vậy. Cậu ta khó hiểu nhìn hai người chơi trò mèo bắt chuột. Một người muốn bước tới, một người lại cứ lùi đi theo hướng ngược lại. Cảnh này hình như cậu ta cũng bắt gặp phải một đôi như vậy.

Nhất Khang đi qua Tần Trực khẽ cười nhưng ánh mắt vẫn dán vào bóng lưng phía trước đang chuẩn bị bước xuống những bậc thang. Bước chân anh nhanh dần, Khánh Vy càng thêm lúng túng chân giống như có sợi dây buộc vào nhau khiến cô chếnh choáng bước hụt bậc thang.

- Cẩn thận!

Nhất Khang giật mình, anh làm cô hoảng sợ đến mức như vậy sao? Khánh Vy hoảng sợ cắn chặt răng nhắm mắt chuẩn bị một cú ngã đau điếng. Nhưng cô không hề có cảm giác đau chỉ thấy áp vào lưng là một lồng ngực ấm áp, một tay ai đó đã vòng qua eo cô bắt lấy tránh cho cô khỏi ngã. Khánh Vy thầm thở phào nhẹ nhõm khi đứng vững nhưng khi ngẩng đầu liền bắt gặp khuôn mặt điển trai của anh, bỗng chốc cô cảm thấy tim đập mãnh liệt. Cô vội vàng đẩy anh ra, khẽ cúi đầu chất giọng mềm mại nhưng mất tự nhiên vang lên.

- Cảm ơn!

- Không cần xa lạ như vậy.

Nhất Khang nhíu mày nhìn vào gương mặt còn chưa hết hoảng sợ của cô. Anh thầm than trong lòng, cô luôn yếu đuối như vậy nhưng trước mặt anh lại luôn từ chối sự giúp đỡ và sự quan tâm từ anh. Khánh Vy ngơ ngác nhìn gương mặt bi thương của Nhất Khang, cô không ngờ anh lại dùng khuôn mặt như vậy nhìn cô. Cô có cảm giác anh giống như đang trách cô bỏ rơi anh vậy. Khánh Vy mím môi không nói lại một lần lãnh đạm quay lưng về phía anh bước đi. Nhất Khang rũ vai nhìn chằm chằm bóng lưng cô, nhìn đến thất thần. Tần Trực giương mắt lên cười ẩn ý, ho khan một tiếng.

- E...hem, người ta đi mất rồi.

- Anh biết.

- Biết mà vẫn còn nhìn lâu như vậy muốn chạy theo thì chạy đi.

- Anh không biết phải nói gì với cô ấy.

- Anh lúc đầu theo đuổi chị ấy như thế nào thì cứ làm như thế ấy.

- Em nghĩ cô ấy tự mình thốt ra tiếng chia tay thì sẽ dễ dàng quay lại cho anh cơ hội sao?_càng nói khuôn mặt của Nhất Khang càng hiện lên vẻ mất mát.

Tần Trực thoáng suy ngẫm lại giống như nhớ ra điều gì, môi cậu ta lại cong cong lên cười.

- Em nghĩ hai người chưa từng chia tay, giống như tình nhân đang chiến tranh lạnh vậy.

- Anh cũng vốn nghĩ anh và cô ấy chưa bao giờ chia tay . _Nhất Khang cũng ung dung trả lời.

- Vậy thì anh còn sợ gì, em thấy nếu chị ấy không muốn nhớ đến anh thì đã có bạn trai rồi đâu có suốt ngày ủ rũ như vậy.

- Đó là rào cản chữ hiếu.

Trong mắt Nhất Khang chợt lóe tia sáng kì dị, anh xoay người trở vào trong thư viện. Tần Trực cũng đi theo phía sau, trong mắt cậu ta mọi chuyện đều rất đơn giản chẳng có gì khó giải quyết cả. Cậu ta thì nghĩ như thế nhưng người khác thì không, đôi khi một lời khó giải tỏa hết mọi khuất tất.

----------------------------------------------------- 


CHƯƠNG 17.3 : NGÃ

"Bởi vì tôi muốn luôn là người duy nhất ở bên cạnh cậu."

Thục Đoan nhanh chân đi đến phòng y tế, cô muốn chuẩn bị thêm một ít thuốc sát trùng cùng băng gạt cho Nhã Điềm. Trông bộ dạng của Nhã Điềm thì có lẽ ngày mai thật sự không thể đến lớp được rồi. Cho dù có đến được cũng cần người dìu. Thục Đoan đang tưởng tượng rốt cục ngày mai ai sẽ là người dìu nó. Thục Đoan càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng thú vị nhưng cũng vô cùng rắc rối. Thục Đoan hơi nhếch lên một nụ cười, trong lòng cực kì vui vẻ. Bởi vì cô có thể thấy Khải Huy nhất định không để Nhã Điềm đi một mình. Nhưng cô lại không quên Nhã Điềm cũng vô cùng cô chấp.

Thục Đoan cứ nghĩ ngợi như vậy mà đi đến phòng y tế. Sau khi cô xin xong một số thứ cần thiết thì nhảy chân sáo đi về phòng, trên đường về cô va phải một người. Trên tay, một đống thuốc than cùng băng gạt rơi xuống. Thậm chí, người đối diện cũng rơi xuống một đống sách trên tay. Thục Đoan nhăn mặt, cô nhìn đồ rơi trên sàn mà không thôi thở dài. Cô ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Khánh Vy. Mắt của Khánh Vy hơi đỏ. Thục Đoan giật mình, cô lại ý thức được điều gì nên không dám mở miệng hỏi. Khánh Vy lại rối rít xin lỗi.

- Xin lỗi, xin lỗi! Chị không cố ý._giọng Khánh Vy có chút nghèn nghẹn.

- Không sao, chị không cần khẩn trương._Thục Đoan cười cười khoát tay cho qua, cô cúi đầu xuống muốn nhặt đống băng gạt kia.

- Chị...chị hơi vội. Để chị nhặt giúp em._Khánh Vy hối lỗi.

Khánh Vy là vì chạy trốn Nhất Khang nên mới vội vã đi không nhìn đường. Thục Đoan gật đầu cho qua, cô cũng không muốn truy cứu vì sao Khánh Vy lại vội. Cả hai người cùng giúp nhau nhặt đồ xong lại cùng nhau trở về phòng.

Trên đường đi, hai người cũng cùng im lặng không muốn nhắc đến chuyện không vui. Một lúc sau, điện thoại Thục Đoan có tin nhắn, cô nhìn tên người gửi lại khóe môi hơi nhếch lên vui vẻ. Nhưng nội dụng tin nhắn lại làm cô sửng sốt một lúc.

" Nhớ cậu thật, lát nữa gặp. Chị Khánh Vy không sao chứ? Cậu trông chị ấy hộ anh Nhất Khang nhé!"

Thục Đoan đọc xong lại thở dài một cái. Bây giờ thì cô biết vì sao Khánh Vy chạy như ma đuổi. Cô muốn rõ chỉ cần lôi Tần Trực ra hỏi lập tức rõ.

" Đã biết. Lát nữa tôi không rãnh rồi, mai gặp vậy."

" Không cần vô tình vậy chứ? Không được gặp cậu tôi sẽ ngủ không ngon."_Tần Trực bất mãn.

Thục Đoan nhìn tin nhắn mà dở khóc dở cười. Cô không biết người con trai này đang suy nghĩ cái gì nữa. Nhưng mối lần được cậu ta quan tâm cô đều cảm thấy có chút vui vẻ.

" Tôi phải chăm sóc Nhã Điềm."

" Thôi vậy. Mai gặp."

Thục Đoan nhíu mày nhìn tin nhắn, cô có thể mường tượng ra gương mặt thất vọng của Tần Trực.

Thục Đoan gửi tin xong, cô nhìn sang Khánh Vy lại bắt gặp ánh mắt Khánh Vy rõ ràng rất không tập trung. Thục Đoan biết điều cũng ngậm miệng lại. Khi đi về đến phòng, cô thấy Nhã Điềm đang khập khiễng bước đi trong phòng gương mặt khá khổ sở. Thục Đoan nhanh chóng đặt những thứ trên tay lên bàn rồi đi đến dìu Nhã Điềm.

- Nè, cậu không ngồi một chỗ còn đi tới đi lui, lỡ đâu bị ngã nó trầm trọng hơn thì sao?

- Tôi không sao, cậu nghĩ tôi phải nằm một chỗ mãi sao chỉ là trầy xước cỏn con thôi đâu có gì trầm trọng như cậu nói chứ._Nhã Điềm liếc Thục Đoan một cái lại nở nụ cười bất đắc dĩ.

- Tôi biết cậu không thể ngồi yên được nên mới tranh thủ đi nhanh, về nhanh, không ngờ vẫn không kịp.

Thục Đoan nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng Anh Trúc, lại nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã về chiều. Thục Đoan đang nghĩ chắc là Anh Trúc lại chạy đến sân bóng tìm Khải Huy rồi, thật biết lợi dụng cơ hội. Nghĩ đến Thục Đoan lại có chút không vui.

- Thôi được rồi, lần sau tôi sẽ ngồi yên được rồi chứ, cằn nhằn mãi._Nhã Điềm được Thục Đoan dìu lại chỗ ngồi thở dài một cái.

Bản tính cẩn thận của Thục Đoan từ trước đến giờ nó sao lại không biết. Mỗi lần nó gặp chuyện thì Thục Đoan giống như một cô bảo mẫu vậy.

- Thục Đoan cũng muốn tốt cho em thôi. Ít đi lại một chút đi để tránh bất trắc._Khánh Vy cũng nhẹ giọng nói, trong mắt lại thể hiện sự quan tâm.

- Được rồi, em sẽ cẩn thận._Nhã Điềm gật đầu cười nhìn Khánh Vy.

Khánh Vy gật đầu xong cũng làm chuyện của mình không nhìn đến hai người nữa. Nhưng thật ra, Khánh Vy đang trốn tránh ánh mắt dò xét của Nhã Điềm đang nhìn mình chằm chằm. Nhã Điềm lại hiểu ra sự việc thở hắt ra một cái.

------------------------------------------------

Màn đêm buông xuống, Nhã Điềm lại bị Thục Đoan quản chặt nên nó không thể đi đâu ngoài việc ngồi một chỗ nơi góc học tập đọc sách. Thỉnh thoảng, nó cử động làm va chạm đến vết thương, khẽ xuýt xoa một tiếng. Nhã Điềm muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút nhưng đột nhiên cảm thấy cổ chân hơi đau nhức. Nó chợt nhận ra ban sáng cũng không đau như vậy, xem ra nghiêm trọng hơn nó tưởng.

Tiếng tin nhắn reo lên, Nhã Điềm cố vươn tay lấy điện thoại. Ngay cả một cử động nhỏ cũng làm động đến vết thương, Nhã Điềm cắn môi nhịn đau không than lớn tiếng.

" Cậu không sao chứ?"

Là Tuấn Nguyên, Nhã Điềm cũng chỉ có thể nhắn tin đáp trả để người kia an tâm.

" Tôi không sao."

Tuấn Nguyên nhìn dòng tin lạnh lùng của Nhã Điềm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Muốn nhắn một tin đùa cợt nhưng không có khả năng.

" Vậy tốt rồi, ngủ ngon!"

" Ngủ ngon!"

Nhã Điềm còn định cất đi điện thoại thì tin nhắn lại một lần nữa đến.

" Cậu ổn chứ?"

Tin nhắn của Khải Huy khiến tâm tình Nhã Điềm đỡ hơn một chút.

" Ổn. Không cần lo!"

" Có chuyện phải gọi cho tôi, biết không?"

" Được rồi, tôi không sao. Cậu và Thục Đoan đều quan trọng hóa vấn đề"_Nhã Điềm đúng là không biết nên vui hay nên buồn với sự quan tâm của hai người này.

" Tôi chỉ đề phòng như vậy thôi. Bởi vì tôi muốn luôn là người duy nhất ở bên cạnh cậu. Được rồi ngủ ngon! Sáng mai tôi cùng cậu đến lớp."_Khải Huy khuôn mặt hơi đăm chiêu suy nghĩ liền nhắn mấy chữ này.

Nhã Điềm giật mình nhìn dòng tin nhắn nhưng cũng chỉ có thể xem như không thấy.

" Sáng mai gặp, ngủ ngon!"_Nhã Điềm bất đấc dĩ trả lời như vậy. Nó muốn nói là "không cần phải quan tâm nó như vậy" nhưng nó biết nó không thể từ chối. Bởi vì nó nhận ra, chính nó cũng không muốn sự quan tâm của hắn dành cho người khác.

Nó có thể tưởng tượng ra khuôn mặt lo lắng của Khải Huy. Nó chợt nhận ra đúng là mỗi lần nó không ổn đều có hắn bên cạnh. Hắn luôn làm cho mọi chuyện phức tạp thêm. Cũng có một lần nó bị ngất, hắn cũng đã đối xử với nó như vậy. Thậm chí còn xảy ra tranh cãi với Nam Thành nhưng là nó không chứng kiến. Cho nên hai người căng thẳng đến mức nào thì nó không biết.

Ngày đó là ngày chủ nhật vào mùa đông, khí trời lạnh lẽo, Nam Thành nói có một bất ngờ dành cho nó, nó cũng không từ chối. Nó cũng thay một bộ đồ đi ra ngoài đến một nơi theo như lời Nam Thành nói. Nó thật bất ngờ khi Nam Thành hẹn nó đến một vườn hoa, nơi đây có trồng đủ mọi loại hoa. Mỗi loài đều khoe một màu sắc riêng, cho dù là ngày đông lạnh lẽo những búp hoa vẫn rung rinh trong gió. Cũng có thể sắp bước sang xuân nên những bông hoa đặc biệt đẹp. Đặc biệt là những nụ hồng khiến người ta chỉ muốn nâng niu. Nhã Điềm bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, nó đã quên mất một điều quan trọng.

Nó cứ như vậy bước vào khu vườn, nó ngửi thấy một mùi hương thơm ngát của hoa hồng. Nó cứ đứng như vậy một lúc lâu nhưng không thấy Nam Thành. Càng lúc Nhã Điềm càng thấy khó thở, Nhã Điềm đột nhiên nhớ ra nó đã quên bản thân dị ứng phấn hoa hồng. Chuyện này nó chỉ có ba mẹ nó biết, kể cả ba người bạn thân cũng không ai biết. Nó cảm thấy trời đất tối sầm mọi thứ giống như sụp đổ trước mắt. Nhã Điềm ngất đi nhưng trước khi nó ngất nó vẫn nghe một giọng nói đầy lo lắng gọi tên nó, còn trách mắng nó nhưng là nó cảm thấy an tâm trong vòng tay người đó.

- Nhã Điềm, Nhã Điềm! Sao cậu lại ngu ngốc như vậy chứ?

Nó cũng không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, chỉ biết khi tỉnh dậy mẹ nó đang ở bên cạnh nắm chặt tay nó. Nó nhìn quanh chợt nhận ra đây là trạm xá. Nó cười khổ xem ra bản thân đã không chịu nổi một lượng phấn hoa quá lớn mà dị ứng nặng đến mức ngất đi, trên da nó còn nổi lên một số chấm đỏ giống như muỗi đốt vậy. Mẹ nó nhìn nó than nhẹ nhưng không có trách móc hay nói bất cứ thứ gì.

- Mẹ! Con làm sao lại ở đây?_Nhã Điềm nhẹ giọng hỏi.

- Con biết bản thân không hợp với hương hoa hồng còn đến đó làm gì?_mẹ nó nhìn chằm chằm nó trách.

Rõ ràng trong giọng nói của bà chứa sự tức giận. Nó đang nghĩ có phải Nam Thành đã bị cảnh cáo một trận rồi không?

- Con không sao, chỉ là lâu năm như vậy con không đụng đến hoa hồng nên quên mất thôi._Nhã Điềm cười cười không muốn mẹ nó lo lắng.

- Còn nói không sao nếu không phải Khải Huy đến kịp con đã mất mạng rồi.

- Khải, Khải Huy? Cậu ấy đến đó làm cái gì?_Nhã Điềm kinh ngạc, nó không nghĩ Nam Thành hẹn nó thì Khải Huy lại đến đó.

- Nó đến tìm con nhưng nghe con đi chơi với Nam Thành thì thất thiểu ra về. Còn làm sao nó biết con ở đó thì mẹ không biết. Mẹ còn nghe Thục Đoan nói con đã nhờ Khải Huy làm gì tại sao lại có thể quên mà đi với Nam Thành chứ?_mẹ nó thật không biết trong đầu nó đang nghĩ cái gì nữa.

- A, con...con quên mất. Vậy Khải Huy đâu?_Nhã Điềm vỗ trán một cái giống như nhớ ra điều gì.

- Nó đưa con đến trạm xá xong cũng rời đi, chỉ nói khi nào con khỏe nó sẽ đến thăm.

Mẹ nó nói như vậy thì nó biết như vậy nhưng nó cảm thấy tội lỗi dâng trào.

- Vậy còn Nam Thành?_nó cũng muốn biết thái độ của Nam Thành sau việc này.

- Con còn nhắc đến thằng bé đó, nó xém chút hại chết con ba con rất tức giận._nhắc đến Nam Thành mẹ nó lại có chút trách móc. Dù biết Nam Thành không cố ý nhưng xém chút Nhã Điềm cũng mất mạng.

- Ba không mắng cậu ấy chứ? Là do con quên không nói cho cậu ấy biết, ba mẹ không cần trách cậu ấy._Nhã Điềm có chút sốt ruột lo lắng cho Nam Thành.

- Mắng thì dĩ nhiên sẽ có nhưng cũng không nặng lời đâu, con không cần lúc nào cũng che chở cho Nam Thành. Ba mẹ cũng chẳng ăn thịt nó._mẹ nó thở dài một cái muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi không nói.

Nhã Điềm hơi xấu hổ cúi đầu, đúng là nó có chút lo lắng cho Nam Thành.

Mẹ nó ngồi một lúc thì đi tìm bác sĩ đến chẩn bệnh cho nó. Nhã Điềm cứ nhìn ra cửa muốn thấy Nam Thành lại muốn thấy Khải Huy. Cả hai người nó đều cần nói tiếng xin lỗi, nếu không tại nó vô ý thì đã không xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy. Một lúc sau, nó quả thật thấy có người đi vào nhưng lại không phải hai người con trai kia mà là Thục Đoan.

- Nhã Điềm, cậu tỉnh rồi làm bọn tôi lo lắng suốt.

- Tôi không sao, hai người kia đâu?

- Chẳng ai chịu vào cả, hôm nay còn cãi vã một trận nữa._Thục Đoan thở dài ngồi lại bên cạnh Nhã Điềm.

- Cãi vã?_Nhã Điềm trợn mắt giống như không thể tin, hai người kia thân thiết như anh em sao có thể cãi nhau đây?

- Còn không phải vì cậu sao?

- Chắc có lẽ vậy. _Nhã Điềm xụ mặt xuống.

- Cậu rốt cuộc có óc để suy nghĩ hay không? Làm sao bị dị ứng với hoa hồng lại không nói cho Nam Thành biết, ngay cả bản thân có bệnh mà cũng quên sao?_Thục Đoan tức giận trừng mắt nhìn Nhã Điềm.

- Thật ra, tôi không muốn mọi người lo lắng nên mới không nói. Vả lại đã hơn năm năm rồi tôi chưa từng tiếp xúc với hoa hồng nên quên mất sẽ bị dị ứng. Thật xin lỗi đã làm mọi người lo lắng.

- Tôi không trách cậu nhưng mà nhắc nhở cậu lần sau chú ý một chút. Còn nữa, tôi thấy Khải Huy rất tức giận._Thục Đoan không nhanh không chậm trình bày những gì mình biết.

- Tôi biết chứ. Tôi sẽ gặp cậu ấy để xin lỗi.

- À còn..._Thục Đoan muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.

- Còn cái gì?

- Không, không có gì._Thục Đoan khoát tay không đáp lại thở dài một cái.

Nhã Điềm trừng mắt muốn Thục Đoan nói ra nhưng Thục Đoan lại làm như không thấy. Ngay sau đó, mẹ Nhã Điềm đi vào Thục Đoan cũng lãng sang chuyện khác không đề cập đến nữa. Thục Đoan trò chuyện vài câu cũng rời đi.

Nhã Điềm cũng không còn truy cứu tiếp tục chuyện mà Thục Đoan chưa nói. Mấy ngày sau, nó mới thấy Khải Huy và Nam Thành đến thăm. Nhưng trên mặt Khải Huy hiện lên một tầng lạnh lùng mà không khí giữa hai người cũng rất không bình thường. Ngay sau đó, những hiểu lầm cũng liên tiếp xảy ra không còn ai nhớ đến chuyện đó nữa. Nhã Điềm thoáng một cái thở dài nhìn vào đêm đen nhớ về chuyện cũ. Những chuyện đó đã trôi vào quá khứ lâu như vậy nhưng nó vẫn không quên được. Mỗi một chuyện có liên quan đến Nam Thành và Khải Huy thì nó quên không được.

-------------------Hết chương 17-------------------------- 

Chương 18.1: Như chưa hề có khoảng cách

" Cậu nói đúng là lỗi của tôi không bảo vệ tốt người mình yêu."

Sáng sớm, Nhã Điềm cùng Thục Đoan đã chuẩn bị xong đồng phục để đến lớp. Mặc dù qua một đêm cơn đau từ cổ chân đã giảm bớt nhưng Nhã Điềm vẫn rất khó khăn trong việc đi lại. Nhã Điềm phải nhờ Thục Đoan dìu mới rời khỏi phòng được. Hiếm khi Anh Trúc cũng không gây khó dễ gì cho Nhã Điềm, chỉ đơn giản là đi bên cạnh thỉnh thoảng phụ giúp Thục Đoan đỡ lấy Nhã Điềm. Đến cầu thang, Nhã Điềm vẫn là có chút chật vật khi đi xuống. Nó muốn tự bước đi nhưng Anh Trúc lại mở lời muốn dìu thế thôi nó cũng không thể phụ ý tốt của Anh Trúc.

Cho dù có khó khăn khi đi xuống nhưng quá trình cũng rất suôn sẻ, Nhã Điềm nhìn cầu thang dài mà thở ra một hơi. Đến chân cầu thang, Anh Trúc mới buông Nhã Điềm ra. Nhã Điềm khập khiễng đi dựa vào Thục Đoan. Ra khỏi kí túc xá nữ đã thấy Khải Huy đứng cùng Tần Trực quay lưng về phía ba người bộ dạng đang chờ đợi. Dáng hắn cao cao, trong bộ đồng phục chỉnh tề lại hiện lên cái gì đó lạnh lùng khiến người khác khó chạm tới.

Giống như cảm nhận có người đang hướng về phía mình, Khải Huy xoay người nhìn về phía Nhã Điềm. Hắn cười nhẹ nhìn Nhã Điềm, ý cười lấp lánh trong đáy mắt. Anh Trúc nhìn hắn đến ngây ngốc một lúc. Nhã Điềm cũng bị nụ cười của hắn làm cho mất tự nhiên húng hắng ho khan.

- Sớm như vậy cậu đã ra đây đứng sao?_Nhã Điềm nhìn Khải Huy cười cười.

Khải Huy không đem biểu hiện mất tự nhiên của Nhã Điềm để vào mắt đơn giản gật nhẹ đầu, một tay liền tiếp nhận một bên vai còn lại của Nhã Điềm. Lưng Nhã Điềm đột nhiên cứng đờ, hơi nghiêng mặt nhìn về phía trước không muốn tiếp xúc với hắn ở khoảng cách quá gần. Anh Trúc nhíu mày nhìn động tác thân mật của Khải Huy dành cho Nhã Điềm. Cố kìm nén tức giận trong lòng, Anh Trúc mím môi bước đi trước.

- Để tôi cõng cậu sẽ mau hơn._Khải Huy nhìn vào gương mặt đang đỏ lên của Nhã Điềm hơi nheo mắt khó hiểu, hơi thở nóng ấm cứ như vậy phả vào cổ Nhã Điềm khiến nó run lên một chút muốn thoát khỏi vòng tay hắn nhưng không có cách khác.

- Không, không cần đâu. Tôi đi chậm một chút nhưng cũng sẽ tới._Nhã Điềm lắc đầu khước từ.

Thật ra là hiện tại nó không còn ai để bám víu thì đúng hơn. muốn tìm Thục Đoan giải vây nhưng bên cạnh nó chỉ còn lại Khải Huy.

Khi Khải Huy đi tới thì Thục Đoan rất thức thời buông tay ra rồi, còn liếc mắt cười trộm. Nhã Điềm chỉ có thể trừng mắt oán giận nhìn Thục Đoan. Thục Đoan lại làm bộ như không thấy, ung dung bước đi trước vài bước cùng Tần Trực. Cái làm Thục Đoan hơi ngạc nhiên là không nhìn thấy Tuấn Nguyên. Cô còn nghĩ hôm nay sẽ có một trận đấu mắt kịch tính nhưng hình như không giống như cô nghĩ. Thật ra thì khi nhìn thấy Nhã Điềm thì Tuấn Nguyên đã cố đi lướt qua thật nhanh không muốn chạm mặt, ánh mắt chứa một sự bi thương.

- Cậu đi như vậy chừng nào mới tới lớp được, huống hồ cậu đi như vậy lỡ đâu cổ chân bị nặng thêm thì làm sao?_hắn nghiêm mặt nhìn nó.

- Cậu...cậu không cần rung cây dọa khỉ._Nhã Điềm buồn cười nhìn Khải Huy.

Nó thế nào còn không biết ý đồ của hắn, còn tưởng nó là con nít ba tuổi dễ bị gạt như vậy. Nói đi cũng phải nói lại, nó cũng cảm thấy vui khi được hắn quan tâm chứ không phải như năm đó...mặt lạnh nhìn nó.

- Tôi không gạt cậu._hắn vẫn không buông tha.

- A, Nhã Điềm cậu làm sao ra nông nỗi này?_Lệ Chi không biết từ khi nào bát nháo chạy đến bên cạnh Nhã Điềm.

- Tôi bị ngã từ trên xe.

- Sao lại bất cẩn như vậy?_Lệ Chị nhíu mày đồng cảm.

- Không có gì, hơi xui xẻo một chút thôi._Nhã Điềm mỉm cười tuy nụ cười có hơi nhăn nhó một chút.

- Cậu bảo vệ người yêu thế nào mà để cậu ấy ra nông nỗi này?_Lệ Chi giống như bất bình trừng mắt nhìn Khải Huy.

Nghe một câu này mà chân Nhã Điềm run lên, bước chân chệnh choạng xuýt chút thì ngã. Cánh tay của Khải Huy đang vòng qua vai của Nhã Điềm hơi siết chặt thêm một chút, đôi môi run rẩy phát ra tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng. Thục Đoan cùng Tần Trực đi phía trước cũng run lên hai vai. Anh Trúc nhìn về phía Lệ Chi với ánh mắt phức tạp thiếu điều muốn dán miệng Lệ Chi lại.

- Cậu nói đúng là lỗi của tôi không bảo vệ tốt người mình yêu._Khải Huy ho khan bồi thêm một câu.

Nhã Điềm xoay mặt trừng mắt nhìn Khải Huy, tư thế hơi khó khăn cổ chân nhói lên. Nó muốn thoát khỏi cảnh ngượng ngập khó xử này.

- A...đau!_chỉ nghe Nhã Điềm than một tiếng đã muốn ngã vì thế toàn bộ thân thể đều bị Khải Huy ôm trọn.

- Thấy chưa tôi đã nói rồi cậu không đi được._Khải Huy lắc đầu thở dài nhìn Nhã Điềm đang lúng túng chống đỡ trước ngực hắn.

- Tôi, tôi tự đi được._sắc mặt Nhã Điềm đã phủ một màu hồng.

- Như thế còn muốn tự mình đi? Cậu là muốn tôi bế hay cõng?_Khải Huy nở một nụ cười cực kì đẹp nhưng chỉ có Nhã Điềm biết hắn là đang uy hiếp nó.

Cách nào cũng giống nhau cả thôi chỉ có điều cách nào đỡ mất mặt hơn thì sẽ chọn cách đó.

- Tôi tự đi, Lệ Chị cậu dìu tôi._Nhã Điềm làm lơ hướng Lệ Chi cầu cứu.

Lệ Chi muốn mở miệng nói nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Khải Huy quét qua thì dũng khí đều bay hết. Cuối cùng chỉ có thể cười khan chuồn đi trước.

- Ha ha Nhã Điềm tôi không muốn giành công với bí thư.

Đầu Nhã Điềm run lên vì tức giận, nó làm sao quen được những người bạn như vậy chứ? Nghĩ lại người đáng trách vẫn là đứng bên cạnh nó. Nghĩ như vậy Nhã Điềm chỉ có thể rủ vai.

- Vậy thì cõng đi!_Nhã Điềm nở một nụ cười tuôn ra từng chữ thiếu điều là rít ra từ kẽ răng.

Khải Huy gật gật đầu hài lòng nhưng khuôn mặt hơi đỏ lên một bộ dạng cố nén cười, hạ thấp người xuống.

- Cậu dám giở trò tôi sẽ không khách khí đâu._Nhã Điềm leo lên lưng hắn liền cảnh cáo Khải Huy.

Khải Huy im lặng không nói, nhưng vì hắn sợ bản thân bật cười nên không dám mở miệng thì đúng hơn. Hắn có thể giở trò gì chứ cùng lắm chịu sự nhòm ngó của người khác thôi.

Nó biết mỗi lần như vậy sẽ có tin đồn vang khắp khối lớp. Nói như thế nào cũng không thể bình yên được.

Quả nhiên, nó đoán không sai rất nhiều ánh mắt chứa ý cười nhìn về phía nó. Nhã Điềm thầm than trong lòng. Vừa đến lớp, đã có rất nhiều đứa bạn bu quanh Nhã Điềm hỏi han khi nhìn thấy chân nó bị như thế.

- Nhã Điềm làm sao thế?

- Là ai làm cậu ra nông nỗi này vây?

- Cậu tông phải xe hay xe tông vào cậu?

....

Đại loại là nhiều dạng câu hỏi đi. Nhã Điềm dỡ khóc dỡ cười với những câu hỏi của các bạn trong lớp, nó cũng chỉ có thể đáp qua loa lấy lệ, bảo rằng bản thân không sao.Vậy mà một cậu bạn không biết sống chết nở nụ cười tươi hướng về Nhã Điềm

- Thế cậu có đi được không tôi tình nguyện đưa đón cậu đi học._tiếng của Nguyễn An Nghiệp vang lên.

Nhã Điểm sửng sốt một lúc lại rất tình nguyện lắc đầu từ chối. Mà cậu bạn kia cũng rất không tình nguyện lùi vài bước vì có người nhìn cậu ta với ánh mắt ăn tươi nuốt sống. An Nghiệp chính là phó học tập của lớp, tính tình thích đùa giỡn. Từ lúc Nhã Điềm chuyển về cũng nói đùa vài câu, nhưng mà mỗi lần cậu ta mon men tới gần cơ hồ bị bí thư nhìn đến nổi sởn gai óc.

- Như thế nào cần bí thư như tôi ghi lại lòng tốt giúp đỡ bạn bè của cậu không?_Khải Huy nở một nụ cười thật đẹp làm mấy bạn nữ đứng cạnh đó cũng phải ngẩn ngơ một lúc.

Nhưng An Nghiệp biết chỉ cần cậu ta chạm đến Nhã Điềm chắc chắn không được sống tốt. Thôi đi! Cậu ta còn muốn an ổn làm phó học tập. An Nghiệp rất khách khí lắc đầu, nở nụ cười cứng ngắc.

- Ha ha, không cần. Tôi chỉ đùa thôi, dĩ nhiên việc đưa đón Nhã Điềm không cần đến phiên tôi.

Khải Huy hài lòng gật đầu, thái độ rõ ràng rất hòa nhã nhưng làm người ta không dám tới gần.Chỉ sợ đụng phải ngòi nổ nào đó của Khải Huy chưa được kích hoạt.

Nhã Điềm trừng mắt nhìn Khải Huy, hắn là đang làm cái gì? Lại muốn bá đạo làm theo ý mình, hắn muốn làm gì đều không ngăn được. Hiện tại ngay cả kết bạn nó cũng cần có hắn đồng ý đi, thật là buồn bực. Khải Huy nhìn bộ dáng của Nhã Điềm thì chỉ nhún vai cười vô hại. Lệ Chi ngồi nhìn bộ dạng cứng ngắc của An Nghiệp mà không nhịn được bật cười ha ha.

- Ha ha An Nghiệp cậu có từng nghe qua chọc ai thì chọc đừng chọc bí thư của lớp chúng ta sao? Nếu không cậu sẽ không được sống tốt.

An Nghiệp tức giận trừng mắt nhìn Lệ Chi nhưng cũng không phản bác, nhún vai cười cười ngồi vào chỗ của mình. Mà chỗ cậu ta cũng chẳng ở đâu xa chính là trên Nhã Điềm một bàn, là bạn đồng tiến của Lệ Chi.

Lệ Chi và Khải Huy ở bên cạnh Nhã Điềm giúp xua đi một đám ồn ào như ong vỡ tổ. Mà Lệ Chi nhớ đến bộ dạng của An Nghiệp không nhịn được cứ cười mãi. An Nghiệp quả nhiên tức giận đen mặt nhìn Lệ Chi.

- Lệ Chi cậu muốn một sẹo lơ là học tập vào sổ của tôi có phải không?

- Cái gì cậu dám lấy việc công trả thù riêng, đây còn chưa vào giờ học tính cái gì mà lơ là, vớ vẩn._Lệ Chi tức giận bĩu môi khinh thường.

- Thật ra là đã nhiều lần tôi thấy cậu ngủ trong lớp, lơ đãng học tập nhưng không có nói bây giờ rãnh rỗi muốn moi ra thì làm sao._An Nghiệp bí hiểm cười.

- Cậu là tên bụng dạ hẹp hòi. Tôi nhất định kiện cậu với thầy tội công tư bất phân.

- Tôi thách cậu đấy, để xem thầy tin tôi hay tin cậu._An Nghiệp hừ lạnh huơ huơ quyển sổ trong tay.

Và cứ như vậy người ta thấy một bàn cãi nhau chí chóe, một bàn lặng ngắt nơi cuối lớp. Nhưng thật ra là có người bị nhìn đến ngượng nên quay mặt đi nơi khác, còn một người nhếch lên một nụ cười tựa hồ đang rất vui. Mà cũng có hai người khác, ngồi ở hai bàn khác trong lòng mười phần không vui.

--------------------------------------------------

Chương 18.2: Như chưa hề có khoảng cách


"Biết làm sao được, tôi và cậu ấy lúc trước là bạn bây giờ vẫn là bạn đúng không Nhã Điềm? Giữa chúng tôi nào có khoảng cách chứ đúng không?"

Giờ học trôi qua trong yên tĩnh và nghiêm túc nhưng chỉ có những người trong cuộc mới biết có bao nhiêu sự bất cập trong đó. Chẳng hạn như một cây bút rơi nơi cuối lớp sẽ thu hút nhiều ánh nhìn, một tiếng thở dài nơi cuối lớp cũng bị để ý. Trường hợp của Nhã Điềm chính là như vậy.

Nhã Điềm đúng là hơi căng thẳng, nó không quen lắm với việc trở thành tâm điểm của lớp. Thế nhưng có người nào đó rất bình tĩnh khi ngồi bên cạnh nó, nó không khỏi cảm thán da mặt hắn làm bằng gì lại dày như vậy. Hắn rất thích làm những động tác làm người ta chú ý. Ví như hiện tại không biết là vô tình hay cố ý lại đưa tay lên vén mái tóc trên trán nó qua một bên. Nhã Điềm giật mình cũng chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, người nào đó lại rất thản nhiên xem như không thấy cười cười trở về trạng thái nghiêm túc học bài. Mà mỗi lúc hắn cười đều khiến mọi người nghi ngờ là hai người đang đùa giỡn. Nó đúng là có nổi oan nhưng không thể rửa sạch. Một lúc khác, nếu vô tình nhìn qua có thể thấy tay Khải Huy đang để trên chỗ lưng ghế sau lưng Nhã Điềm. Nhã Điềm không thể xem như không thấy được, liếc mắt cảnh cáo người nào đó nhưng hắn vẫn làm như không thấy. Nhã Điềm nghiến răng nghến lợi cảnh cáo.

- Cậu có bỏ tay ra hay không?

- Tôi mỏi tay gác một chút không được sao?

- Cậu có thể để chỗ khác, để trên bàn cũng được không nhất thiết để sau lưng tôi._khuôn mặt Nhã Điềm càng ngày càng khó coi.

- Để trên bàn làm sao mà thoải mái bằng khi vươn tay ra hết cỡ chứ._người này thật giỏi vừa nói dối mặt không chút đổi sắc, mắt vẫn có thể hướng lên bục giảng.

- Cậu... Tôi hỏi lần cuối, cậu có bỏ tay xuống hay không?

Rõ ràng là Nhã Điềm thật sự bị chọc giận, cánh tay này dễ gây hiểu lầm cho người phía trên nhìn xuống. Mỗi lần có một ánh mắt khác lạ nhìn xuống với một thâm ý khác, Nhã Điềm không tự chủ được trong lòng giống như có quỷ, gọi là chột dạ cũng nên.

- Không bỏ.

- Được lắm!

Khải Huy vẫn là không thèm để ý đến vẻ mặt nổi giận của Nhã Điềm. Lúc này, Nhã Điềm lại cầm cây thước kẻ trên tay tức giận xoay người khõ lên mu bàn tay người nào đó.

- A...! Cậu..._Khải Huy rụt tay về, khuôn mặt nhăn nhó rất khó coi, vừa tức giận mà cũng có buồn cười muốn kêu đau một tiếng nhưng nhìn thầy đang giảng bài lại cố gắng kìm lại, khuôn mặt cũng vì kìm nén mà đỏ lên.

Chỉ thấy những bàn cạnh đó rất biết quan tâm mà quay sang nhìn hai người này. Lệ Chi cùng An Nghiệp rất biết quan tâm quay xuống hỏi hai người bọn họ.

- Hại cậu làm sao thế? Lại cãi nhau à?_An Nghiệp rất là biết hỏi han.

- Mặt Khải Huy sao đỏ lên thế kia? Hai cậu...._Lệ Chi liếc mắt nhìn hai người cười cười.

Nhã Điềm nuốt khan một cái, cười cười:

- Không có gì, hai người tiếp tuc học đi!

Khải Huy lại trừng mắt nhìn người ta, ai còn dám để ý đến.

- Hai người xoay mặt lên cho tôi!

Hai người kia rất biết điều tiếp tục nghe giảng nhưng rõ ràng là hai vai có chút run run. Hai người họ ngồi phía trên dĩ nhiên biết Khải Huy bị làm sao mới thành như vậy.

Khải Huy không ngừng xuýt xoa than đau, chỗ bị khõ rõ ràng bị đỏ lên. Nhã Điềm lại không hề khách khí ban phát một nụ cười.

- Thế nào, cậu còn mỏi tay hay không?

Khải Huy xoa xoa chỗ đau, liếc nhìn nụ cười của Nhã Điềm ngẩn người một lúc lại nhếch lên một nụ cười.

- Nếu còn mỏi cậu sẽ làm cái gì?_bàn tay bị khõ không sợ chết tiếp tục đặt ở chỗ cũ.

Ánh mắt hắn lại nhìn thẳng nó, khuôn mặt Nhã Điềm cứng đờ một lúc mới tiếp tục lặp lại động tác cũ, lần này kiên quyết chính là phải khõ thật mạnh.

Nhưng mà động tác người nào đó lại nhanh hơn bắt lấy cổ tay Nhã Điềm, nó lại đổi tay cầm lấy thước kẽ. Khải Huy cũng không buông tha tay còn lại. Tình hình hiện tại chính là hai bàn tay nắm lấy hai cổ tay, bốn mắt nhìn nhau. Hai mắt chứa ý cười còn hai mắt chứa tức giận.

- Cậu mau buông ra, đừng để tôi thoát tôi không tha cho cậu đâu!

- Được, vậy đợi khi cậu thoát thì mới tính đi.

Hai người cứ giằng có như vậy cho đến khi nhận thấy lớp thật sự im ắng lạ thường mới dừng lại. Liếc nhìn chỉ thấy thầy Thoại đứng trên bục giảng nhíu mày nhìn hai người. Thầy ho khan hai tiếng lại nói bâng quơ tiếp tục giảng bài.

- Khụ...khụ...lớp nghiêm túc một chút, sắp thi cuối kì rồi.

Cả lớp lại rất tò mò, chứng kiến cảnh giằng co kia lại chứng minh rằng những lời đồn là có thật. Khải Huy cùng Nhã Điềm cứng người, Khải Huy rất biết điều buông tay ho khan mấy tiếng, Nhã Điềm thì quay mặt đi nơi khác. Vô tình chạm phải ánh mắt của Tuấn Nguyên, Nhã Điềm không biết cư xử thế nào chỉ có thể cười nhẹ. Tuấn Nguyên nheo mắt nhìn hai người nhưng rất nhanh xem như chưa thấy gì. Tuấn Nguyên nhìn lên bục giảng, cách mấy bàn cậu ta thấy Anh Trúc đang liếc nhìn về phía Nhã Điềm, tay cô nắm chặt cây bút trên bàn đến sắp gãy làm đôi rồi. Tuấn Nguyên nhếch lên một nụ cười nhạt, không rõ là đang cười nhạo ai. Là cười nhạo Anh Trúc hay cười nhạo chính bản thân cậu ta?

Giờ giải lao, Nhã Điềm nhờ Lệ Chi dìu đến nhà vệ sinh muốn rửa mặt một chút. Nhưng thật ra là nó cảm thấy không khí lớp không thoải mái cho lắm. Có nhiều ánh mắt nhìn nó rất kì quái, thỉnh thoảng nghe một vài câu vẫn khiến lòng người khó chịu, đặc biệt là lúc Khải Huy rời khỏi lớp. Ví như cô bạn Ngọc Ninh rất thân thiết với Anh Trúc vu vơ nói vài câu :

- Có những người thật chẳng xem ai ra gì, thầy chủ nhiệm đang giảng bài mà vẫn giỡn hớt được. Anh Trúc cậu làm lớp trưởng sao lại hiền như vậy chứ?

Cô bạn Lạc Huyền ăn theo cũng nhịn không được:

- Anh Trúc cậu không cần hiền đến mức nhịn để người ta sắp cướp mất người thương của cậu rồi kìa.

- Đúng vậy, cậu nhìn xem người ta càng ngày càng đắc ý._Ngọc Ninh lại lần nữa nói

- Các cậu đừng nói lung tung nữa, người thương gì chứ thật là..._Anh Trúc lườm hai cô bạn một cái, cười gượng nhưng không biết nụ cườ kia là bao nhiêu phần trăm giả dối.

- Còn không phải sao? Chẳng phải suốt một năm qua, chỉ có một mình cậu bên cạnh Khải Huy sao? Sao bây giờ lại để cho người khác nhảy vào rồi?_giọng nói Ngọc Ninh muốn bao nhiêu chua ngoa có bấy nhiêu chua ngoa.

Nhã Điềm đứng trước gương, hất nước vào mặt muốn làm cho bản thân thanh tỉnh. Thế nhưng mỗi lần nhớ lại những lời nói kia, không kìm chế được lại dâng lên một chút chua xót.

- Sao rồi, cậu để ý đến mấy lời nói vừa rồi sao?_Lệ Chi vừa rửa mặt lại nhìn gương mặt nhợt nhạt của Nhã Điềm.

Cô lúc nãy cũng nghe thấy mấy lời kia, cho dù là người ngoài cuộc cũng không cảm thấy vui huống chi Nhã Điềm lại là nhân vật chính.

Nhã Điềm ngẩn người, nó thật sự để ý đến những lời nói đó sao? Từng câu từng chữ đều ám chỉ nó là người đến sau, là người cướp đi vị trí của Anh Trúc. Nó cười khổ một tiếng, là ai cướp của ai cái gì đây? Hình như nó đã quên nó và Khải Huy vốn tồn tại khoảng cách nên cũng không nghĩ nhiều, nó chỉ muốn trở về cương vị một cô bạn thân thôi như vậy là sai sao? Những lúc giỡn hớt, nó vẫn nghĩ giống như những lúc Nam Thành còn sống, nó cùng Khải Huy vẫn đùa giỡn như thế. Một năm không gặp, khi nó quay lại mọi chuyện lại đổi khác. Nó vốn muốn nó cùng hắn sẽ mãi là bạn như vậy nhưng có được chăng? Sớm muộn nó cũng phải có một lựa chọn cho bản thân cũng như lựa chọn cho hai người một con đường.

- Tôi không có để ý._Nhã Điềm cười nhẹ.

- Cậu...và Khải Huy, thật ra đã xảy ra chuyện gì ? Hình như giữa cậu và Anh Trúc cũng không đơn giản như mới quen năm nay có phải không?_Lệ Chi hơi tò mò.

Cô nhớ đến những lời nói của Nhã Điềm trước kia, nó bảo khi có cơ hội sẽ kể cho cô nghe về câu chuyện của nó.

Nhã Điềm chớp mắt nhìn Lệ Chi, nụ cười trên môi cũng dần tắt đi rồi mất hút. Trên gương mặt nổi lên một tầng bi thương, u sầu. Lệ Chi bổng chốc hốt hoảng biết bản thân lỡ lời nên cười khỏa lấp:

- Cậu...cậu không cần để ý, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, nếu không muốn nhớ thì đừng nhớ.

- Không sao, thỉnh thoảng tôi vẫn tự mình nhớ lại thôi. Có điều...hiện tại tôi không có can đảm nhắc lại nên tha lỗi cho tôi không thể cho cậu biết được. Còn về việc tôi và Anh Trúc đúng như cậu nói là có quen biết trước, cũng đã xảy ra một vài hiểu lầm.

Lệ Chi đột nhiên cảm thấy việc Anh Trúc cùng Nhã Điềm hiểu lầm lại liên quan đến Khải Huy.

- Liên quan đến Khải Huy?

- Có thể nói như vậy.

- Chẳng trách..._Lệ Chi thở dài.

Hai người rửa tay xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, Lệ Chi đỡ lấy Nhã Điềm đi từng bước. Chân còn đau nên Nhã Điềm đi lại có chút khó khăn. Mới ra khỏi cửa đã chạm mặt Anh Trúc.

- Cậu không sao chứ? Có cần tôi dìu vào lớp không?_Anh Trúc cười nhẹ, ân cần hỏi.

- Không...không cần, cảm ơn cậu! Lệ Chi dìu tôi được rồi.

- Anh Trúc cậu thật là tử tế nha, người ta sắp giành hết những gì cậu cố gắng rồi, cậu còn đối xử với người ta tốt như vậy._Ngọc Ninh nhìn Nhã Điềm cười cười lại nói lời tốt về Anh Trúc.

Nhã Điềm cùng Lệ Chi nhíu mày khi nghe mấy lời khó nghe này. Rõ ràng biết đối phương đang đả kích nhưng không cách nào phản bác.

- Biết làm sao được, tôi và cậu ấy lúc trước là bạn bây giờ vẫn là bạn đúng không Nhã Điềm? Giữa chúng tôi nào có khoảng cách chứ đúng không?_Anh Trúc mỉm cười thân thiện.

Nhã Điềm nhíu mày, không hiểu Anh Trúc vì sao đột nhiên tỏ vẻ thân thiết như vậy. Trên thực tế Nhã Điềm vẫn mỉm cười gật đầu, không muốn làm Anh Trúc mất mặt.

- Đúng vậy.

- Là vậy sao? Nếu cậu không nói tôi cũng không biết hai người từng là bạn. Bạn bè sao có thể có ý định giành giật tình yêu như vậy?_Lạc Huyền tỏ vẻ kinh ngạc.

Lệ Chi càng nghe càng tức giận, rõ ràng là bọn họ đang đóng kịch, người đóng vai mẹ ruột, người đóng vai mẹ kế. Chiêu vừa đấm vừa xoa này thật lợi hại, làm người ta đau từ trong tâm nhưng không kháng nghị được. Nhã Điềm lại bỏ ngoài tai xem như không nghe thấy.

- Nè, hai cậu không nói thì không ai nghĩ hai cậu câm đâu. Là ai giành cái gì của ai chứ?_Lệ Chi không khách khí trừng mắt nhìn Ngọc Ninh cùng Lạc Huyền.

- Chúng tôi có nhắc đến tên cậu sao, làm gì phải kích động như vậy? Hay là có tật giật mình?_Ngọc Ninh nhếch môi cười khinh thường.

- Hại cậu...

Lệ Chi còn chưa nói xong đã bị Nhã Điềm giật tay áo ý bảo nhanh chóng rời đi.

- Chúng tôi xong rồi, nếu không còn gì chúng tôi về lớp trước.

- Được, cẩn thận một chút._Anh Trúc cười gật đầu, trước mặt hai cô bạn kia chính là một cử chỉ đẹp.

Nhã Điềm nói xong liền hơi dùng sức kéo tay áo Lệ Chi rời đi, tránh khỏi tranh chấp không đáng có. Lệ Chi lại nhìn không vừa mắt chút nào, hung hăng liếc Ngọc Ninh cùng Lạc Huyền một cái mới cam tâm rời đi.

Ngọc Ninh cùng Lạc Huyền nhếch lên một nụ cười khiêu khích. Anh Trúc nhìn theo bóng lưng Nhã Điềm rời đi lập tức xoay người vào trong, nụ cười tắt ngấm tưởng chừng trên môi chưa tồn tại bất cứ nụ cười nào.

---------------------Hết chương 18-------------------------- 

Chương 19.1: Chạm vào nỗi đau

"Nếu một ngày tôi và Khải Huy có một người nhất định phải rời xa cậu vì một lí do nào đó thì cậu sẽ chọn ai?"

Mùa đông đến, khí trời lạnh lẽo, đám lá cũng khô khốc rơi rụng đầy sân. Nhìn ra ngoài trời luôn có cảm giác mọi thứ đang ở trong trạng thái ngủ. Chỉ cần một cơn gió lùa qua cũng khiến người ta run lên. Cho dù bên ngoài có nắng nhưng chỉ là một chút ấm áp không gây cảm giác nóng bức. Không khí buồn tẻ mang theo vẻ ảm đạm.

Nhã Điềm sau một tuần ít đi lại, đến lớp đều có Khải Huy nên không gặp quá nhiều khó khăn cuối cùng cũng khỏi hẳn. Nhưng trong một tuần đó khó tránh khỏi ánh nhìn phức tạp của mọi người. Nó lại cảm giác được Anh Trúc đối xử với nó tốt hơn trước, không nhìn nó bằng ánh mắt hằn hộc nữa. Nó cũng không nghĩ nhiều, bạn bè đối xử tốt với nhau là vẻ thường tình. Mà nó đối với Khải Huy cũng tựa hồ không bài xích những việc hắn làm cho nó nữa. Nhã Điềm thức dậy thật sớm chạy bộ vòng quanh hồ nước trong khuôn viên kí túc xá, những học sinh khác cũng luyện tập như vậy nhưng sau khi luyện tập xong liền chạy về phòng tiếp tục chôn người trong chăn. Sáng nay là một ngày chủ nhật, từ rất sớm tất cả học sinh đều bị đánh thức để luyện tập thân thể. Tuy nhiên khí trời giá lạnh, sau khi luyện tập xong những bạn học sinh của chúng ta vẫn lựa chọn trở về phòng làm bạn cùng chăn gối.

Nhã Điềm chỉ khoác lên mình một cái áo khoác rồi chậm rãi đi ra khỏi khu kí túc xá muốn dạo một vòng quanh sân trường. Thục Đoan nhìn nó khó hiểu, khí trời lạnh lẽo nhưng nó lúc nào cũng thích đi ra ngoài. Tuy vậy cô cũng không xen vào sở thích riêng biệt của nó.

Trái bàng thỉnh thoảng rơi lộp bộp trên sân, vài chiếc lá bàng đỏ nghiêng nghiêng chao lượn rồi đáp đất. Nhã Điềm có chút thất thần đứng dưới gốc bàng nhìn lá bàng đã đỏ cả cây, không còn vẻ xanh tươi đầy sức sống. Hoa bàng rơi li ti như hạt bụi, bay bay rồi phủ đầy quanh gốc. Nhã Điềm mỉm cười ngồi lại dưới gốc bàng, dựa người vào đó có chút suy tư cùng nhiều suy nghĩ viễn vong, hơi khép mắt cảm nhận.

Một đôi tay ấm áp áp lên hai gò má vì gió đông mà lạnh đi của Nhã Điềm. Nhã Điềm giật mình bất động một lúc mở mắt ra, trước mặt lại đưa tới một hơi thở ấm áp cùng một tiếng cười khẽ.

Nhã Điềm ngồi thẳng người, gương mặt liền đụng vào một vòm ngực ấm áp, ngẩng mặt lên chỉ thấy một thân thể cao cao, gương mặt điển trai cùng một nụ cười rực rỡ. Nhã Điềm ngẩn người nhìn vào gương mặt đó lại giống như không thể tin, thân thể đột nhiên run lên muốn đưa tay chạm vào. Bàn tay đưa lên có chút run rẩy, giọng nói cũng trở nên yếu ớt vô lực.

- Nam Thành! Là cậu thật sao?

- Là tôi! Sao lại ngốc như vậy, ngày đông thế này sao lại ra ngồi phơi gió chứ? Không có tôi cậu không thể tự chăm sóc bản thân tốt một chút sao?_giọng nói quen thuộc đến mức khiến Nhã Điềm vừa vui vừa lo sợ.

Nhã Điềm sợ rằng trong giây lát đây thì mọi thứ sẽ tan biến, người con trai trước mặt cũng rời xa nó.

- Vậy cậu trở về đi! Trở về chúng ta sẽ lại như ngày trước... được không?_Nhã Điềm không biết nếu người đó trở về nó sẽ dùng thân phận gì ở cạnh cậu.

- Nhã Điềm! Tôi không thể ở bên cạnh cậu nữa, bên cạnh cậu đang có một người rất yêu cậu._người con trai khẽ mỉm cười, nụ cười có chút nhợt nhạt.

Nhã Điềm đưa tay nắm lấy bàn tay đang áp lên gò má nó, nó sợ buông ra cậu sẽ lập tức rời đi.

- Cậu giận tôi nên mới ra đi không trở về sao?_một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt lạnh lẽo rồi chạm vào da thịt của đôi bàn tay ấy, bàn tay kia cứng đờ một lúc giống như đang cảm nhận nỗi đau.

- Đừng khóc! Tôi ra đi không liên quan đến cậu và cũng không liên quan đến bất kì ai cả._giọng nói dịu dàng cứ như vậy vang lên, bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

Thật quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến người ta không dám tin mọi chuyện không phải là thật.

- Cậu đừng đi, tôi sẽ không khóc nữa._giọng Nhã Điềm vô lực van xin.

- Chừng nào thì cậu trưởng thành đây? Nhưng cậu cứ việc khóc bởi vì sẽ có người lau nước mắt cho cậu. Cậu phải cười biết không?

Chỉ thấy nụ cười ấy mờ dần rồi biến mất cùng bóng dáng quen thuộc ấy. Chỉ thấy một cô gái khép mắt dưới gốc cây bàng , từng giọt nước mắt lăn dài. Trước mặt, xuất hiện một bóng dáng cao cao nửa quỳ nửa ngồi xuống trước mặt, đưa đôi tay nhẹ áp lên hai gò má lạnh băng, ngón tay thuần thục nhẹ nhàng lau đi nước mắt. Trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, trên thực tế trong tâm lại đau vô cùng. Nhã Điềm đưa tay bắt lấy đôi bàn tay ấy, mơ màng gọi " Nam Thành!". Bàn tay đang lau nước mắt kia dừng lại, thân thể cũng bất động, ánh mắt lại không rời gương mặt kia.

Nhã Điềm mở mắt vừa kinh ngạc cũng có cảm giác xa lạ, ngượng ngùng. Người con trai này cũng chỉ mỉm cười rút tay về.

- Sao lại ngủ ở đây? Cậu không lạnh sao?_Tuấn Nguyên mỉm cười, cậu ta làm như chưa nghe cũng chưa thấy gì.

- Tôi...tôi chỉ định ngồi một lúc, không nghĩ lại ngủ quên._Nhã Điềm hơi cúi mặt, khóe mắt vẫn cay.

Tuấn Nguyên lắc đầu cười khổ, cậu ta đứng dậy đưa tay ra muốn đỡ Nhã Điềm đứng dậy:

- Đứng dậy đi! Tôi cùng cậu đi dạo được chứ?

Nhã Điềm ngẩn người nhìn Tuấn Nguyên nhưng không có từ chối, vẫn đưa tay đặt vào bàn tay của Tuấn Nguyên mượn lực đứng dậy.

- Cảm ơn! Cậu cũng đi dạo sao?_Nhã Điềm cười cười muốn xóa đi cảm giác ngượng ngùng.

- Ừ, tình cờ đi qua đây thấy cậu ngủ quên nên ghé qua đánh thức, sợ cậu bị cảm lạnh.

- Tôi thấy gốc bàng lá đỏ đẹp nên muốn ngồi ngắm một chút, không nghĩ tới miên man lại có thể ngủ._Nhã Điềm cười khẽ một tiếng.

Hai người bước sóng đôi dưới những tán bàng lá đỏ, bước đi chậm rãi nói chuyện cũng không quá miễn cưỡng. Nhã Điềm chỉ nghĩ đơn giản là bạn bè sẽ không cảm thấy câu nệ gì. Dù sao một năm qua, Tuấn Nguyên vẫn là người thường hay tâm sự cùng nó. Cho dù nó vẫn cố giữ khoảng cách thích hợp, một lúc nào đó khó tránh khỏi tâm sinh phiền muộn vì phải đối mặt với gương mặt này.

Nhưng Nhã Điềm đã không biết rằng khi tay nó đặt vào tay Tuấn Nguyên thì có một ánh mắt tràn ngập thất vọng cùng đau lòng đang dõi theo. Hắn cảm thấy chua xót nhưng không thể làm gì. Nhận được tin nhắn của Thục Đoan, hắn cũng đi ra khỏi khu kí túc xá. Hắn thật ra nghĩ rằng nếu không cần thiết chỉ đơn giản là đi theo phía sau nó cũng được. Khi thấy nó, lấy tận mắt thấy bàn tay kia đã bị một người khác nắm lấy rồi. Khải Huy hít sâu, trong tim có cảm giác ẩn nhẫn đau, xoay người rời đi lặng lẽ cũng như phương thức hắn đã đến.

- Cậu...chân cậu đã khỏi hẳn chưa?_Tuấn Nguyên hơi ngập ngừng gãi đầu.

Rõ ràng khi đối diện với Nhã Điềm tâm trạng Tuấn Nguyên không khỏi khẩn trương hơn bình thường.

- Cũng tốt rồi, cậu nhìn xem tôi có thể chạy bộ vào buổi sáng dĩ nhiên không sao rồi._Nhã Điềm cười khẽ một tiếng.

- Vậy tốt rồi.

Tuấn Nguyên hơi liếc mắt nhìn Nhã Điềm, cậu ta muốn nói thêm gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời. Lúc nãy, khi đi qua gốc bàng kia cậu ta nhìn thấy Nhã Điềm cảm thấy giống như thời gian đang dừng lại. Cậu ta vì suốt tuần qua không đến gần nó nhiều lắm nên có chút khó chịu. Mỗi lần vào lớp, cậu ta vào lớp, cậu ta cùng lắm chỉ nói với nó vài câu. Nó cũng thường chủ động nói chuyện nhưng thời gian hai người ngồi cạnh tựa hồ không có. Mà muốn không gian chỉ có hai người càng không thể. Người bên cạnh nó luôn là Khải Huy không phải cậu ta. Lần trước, chính mắt thấy Nhã Điềm ngã cậu ta tựa hồ muốn lập tức đến bên cạnh. Cậu ta rõ ràng là người đến trước thế nhưng vẫn bị Khải Huy giành mất cơ hội chăm sóc. Tuấn Nguyên từ hôm đó đã biết những ngày sau quyền chăm sóc Nhã Điềm vẫn là Khải Huy nên cậu ta cũng chưa hề đá động tới. Cậu ta chỉ quan tâm hỏi vài câu, nhìn nó bước đi muốn đưa tay ra đỡ nhưng bên cạnh nó đã có một bàn tay khác rồi. Dù biết trong lòng nó không có cậu ta nhưng cậu ta lại không thể buông tay, vì mỗi lần cậu ta nghe những lời đả kích từ những bạn nữ trong lớp dành cho nó tâm không chịu được cũng đau thay. Cậu ta còn cảm thấy việc nó ở bên cạnh Khải Huy chính là nỗi đau không phải niềm vui. Thế nhưng cậu ta không cản được vì cậu ta nhận thấy mỗi lần ở cạnh Khải Huy nó lại có thể bộc lộ tính cách trẻ con, giữa hai người họ lại sinh ra một loại cảm giác thân thiết khiến người ta không thể chen ngang.

- Cậu đã chuẩn bị ôn thi tốt rồi chứ?_Nhã Điềm nghiêng đầu hỏi Tuấn Nguyên.

Tuấn Nguyên ngẩn người một lúc mới hồi phục tinh thần vì mãi miên man suy nghĩ, nở một nụ cười nhẹ :

- Tốt rồi, không biết có thể giành đầu bảng không?_cậu ta nói đùa nhưng thật ra cũng là thật.

- Có thể chứ, ai cũng có cơ hội này mà._Nhã Điềm gật gật đầu, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn quang cảnh sân trường.

Tuấn Nguyên nhíu mày nhìn Nhã Điềm một lúc lại hỏi một câu khiến cả Nhã Điềm và chính bản thân cậu ta cũng sửng sốt:

- Nếu tôi và Khải Huy cạnh tranh, cậu hi vọng người đầu bảng là ai?

Nhã Điềm sững sờ đứng lại, nó nheo mắt nhìn Tuấn Nguyên. Câu hỏi của cậu ta tựa hồ không phải hỏi về vị trí đầu bảng kia mà là một ý nghĩa khác. Nhã Điềm chợt nghĩ cậu ta chính là tuyên bố nếu cậu ta cùng Khải Huy theo đuổi nó thì nó sẽ chọn ai?

Trong lòng Nhã Điềm chấn động, nó chưa bao giờ nghĩ sẽ lại lần nữa đối diện với loại câu hỏi này. Năm đó, người con trai đó cũng hỏi nó như vậy. Nam Thành hỏi rằng "Nếu một ngày tôi và Khải Huy có một người nhất định phải rời xa cậu vì một lí do nào đó thì cậu sẽ muốn ai ở lại bên cạnh?". Lúc đó nó ngốc nghếch không nhận ra, nó chỉ cười bảo rằng " Không cần chọn ai cả bởi vì hai cậu nhất định mãi mãi ở bên cạnh tôi."

Đúng vậy nó luôn hi vọng trong hai người sẽ không có bất cứ ai rời xa nó. Chí ít trọn đời này là như vậy, nó luôn tin tưởng vào điều đó. Cho đến khi người đó ra đi nó vẫn không thể tin, không thể chấp nhận một sự thật phũ phàng như vậy. Người con trai đó không chỉ rời xa nó một, hai ngày mà là trọn đời này nó cũng không thể nào gặp lại nữa. Nó trốn tránh cảm giác mất mát, đau thương muốn tìm đến một nơi yên tĩnh. Không ngờ tạo hóa cũng trêu nó, ngay ngày đầu bước vào ngôi trường mới nó đã chạm mặt với một người có khuôn mặt hao hao giống như người con trai đó. Là cảm giác đau lòng, là tội lỗi, là áy náy vì thế nó muốn tìm hình bóng Nam Thành từ Tuấn Nguyên. Nhưng nó sai rồi, Nam Thành và Tuấn Nguyên không có tính cách cùng sở thích giống nhau. Nó lại nhớ đến câu trả lời của nó dành cho Nam Thành, nó không muốn ai lìa xa nó cả. Vì đã có một người một người lìa xa nên nó không muốn mất thêm một người nữa. Nó lựa chọn trở về dù chỉ với cương vị một cô bạn thân cũng được, chỉ để có thể được bên cạnh Khải Huy. Nó không có can đảm thừa nhận tình cảm của nó dành cho Khải Huy nhưng lại không muốn rời xa hắn. Là nó ích kỉ nhưng chỉ cần được nhìn thấy hắn mỗi ngày thôi đã đủ. Nhưng trước khi rời đi Tuấn Nguyên, cậu ta đã nói muốn nó ở lại. Nó chỉ mỉm cười nói có duyên sẽ gặp lại, nó nói muốn trở về bên gia đình, bên những người bạn của nó. Điều làm nó sững sờ nhất trước khi nó đi chính là câu hỏi của Tuấn Nguyên.

" Nếu cậu và tôi có duyên gặp lại có phải cậu sẽ cho tôi một cơ hội không?"

Nó đã im lặng không trả lời, lặng lẽ rời đi. Cho đến ngày gặp lại Tuấn Nguyên nó không khỏi ngây người, luôn tìm cách trốn tránh cậu ta. Nó không muốn trả lời câu hỏi đó và cũng không muốn một lần nữa đối diện với sự lựa chọn. Tại sao lúc nào cũng phải bắt nó lựa chọn một trong hai người con trai. Cả hai người cứ như vậy ở cạnh nó không tốt sao, bất quá nó sẽ không chọn yêu ai nữa, cứ như vậy làm bạn thân của hai người. Nhưng là...đó chỉ là ý nghĩ mà ý nghĩ thường trái với lí lẽ con tim. Trong tim nó rõ ràng đã có đáp án nhưng lại không muốn đối diện mà thôi.

Nhã Điềm ngơ ngác trở về phòng, đầu óc bỗng chốc rối loạn. Khi nghe Tuấn Nguyên hỏi đến điều đó, nó chỉ lắc đầu trả lời một câu giống như nó đã trả lời Nam Thành.

" Nếu có thể thì cả hai người đừng ai đứng đầu bảng như vậy tôi sẽ không phải lựa chọn."

-----------------------------------------

Chương 19.2: Chạm vào nỗi đau

" Điềm...tôi sẽ không để cậu xảy ra tình trạng này nữa."

Bước chân Khải Huy chậm chạp giống như không có mục đích. Dáng hắn cao cao, hai tay đút túi quần đi dọc theo bãi cỏ bên bờ sông. Khi nhìn thấy Tuấn Nguyên cùng Nhã Điềm nói chuyện hắn đã rời đi và trong vô thức cũng ra khỏi cổng trường đi đến bờ sông phía sau trường. Vì hôm nay là chủ nhật, bãi cỏ bên bờ sông càng nhộn nhịp. Có người ra đây câu cá cũng có người ra đây dựng một cái lều gọi là cuộc dã ngoại nho nhỏ. Bên kia bờ sông nhà ở san sát, ở bên nay lại là một bãi cỏ xanh mướt. Vì ở khu vực trường học cho nên phía sau trường cũng không có nhà dân. Vì ít người đi lại nên đám cỏ ở đây càng xanh mướt.

Trong lòng Khải Huy buồn bực, lâu lâu lại hất một hòn sỏi trắng văng xuống bờ sông. Trong làn gió lạnh lẽo của mùa đông, bóng dáng cao ráo ấy càng trở nên cô độc. Hắn thở dài một hơi, làn khói lạnh lẽo cũng theo đó bay ra tỏa vào không khí. Nắng đã lên cao, ánh nắng khiến lòng người cảm thấy ấm áp yên bình. Khải Huy ngồi xuống bãi cỏ, nhìn dòng nước lượn lờ trôi. Bèo xanh trôi theo con nước mang theo vệt dài xanh biếc trên dòng nước.

Khải Huy cảm thấy rất buồn chán cũng không biết làm gì để giải tỏa sự khó chịu đang đè ép trong lòng. Hắn hết ngồi rồi ngã người ra sau nằm hẳn xuống bãi cỏ. Mở mắt nhìn lên liền thấy những tán bằng lăng rậm rạp, xơ xác. Càng nhìn vào sau những kẽ hở là khoảng trời xanh, có nắng yếu ớt xuyên qua. Nơi nào đó trong kí ức một thoáng hiện về.

Năm đó, hắn và nó chín tuổi dĩ nhiên còn có cả Nam Thành lẫn Thục Đoan. Hắn nhớ nó rất thích hoa bằng lăng. Cái màu tím nhàn nhạt nhưng buồn thảm đạm. Hắn bĩu môi khinh thường nó. Hắn nói người ta thích hoa hồng, hoa tuy-lip hay hoa thủy tiên gì đó. Ai lại giống như nó thích loài hoa chẳng cao quý mà nhìn màu cũng chẳng cảm thấy vui. Hắn nhớ nó lườm hắn bảo hắn cứng nhắc làm gì biết thưởng thức nét đẹp hồn nhiên cùng dịu dàng như nét đẹp của nữ sinh mới lớn của hoa bằng lăng. Hắn bật cười, chỉ là mấy cánh bằng lăng mỏng manh mà nó cũng có thể đem ra so sánh được. Tuy vậy hắn đã để nó trong lòng, hắn chưa bao giờ quên. Sinh nhật tròn mười tuổi của Thục Đoan. Rất nhiều bạn bè đến tặng hoa cùng quà cho Thục Đoan. Nghe nói Thục Đoan thích hoa hồng cho nên rất nhiều nam sinh tặng kèm cả hoa hồng. Hắn thấy thế liền trêu ghẹo nó:

- Tiểu Điềm cậu xem con gái người ta phải thích những loài hoa hồng như thế, ai như cậu lại đi thích loài hoa không người để mắt đến.

- Tôi...tôi thích màu nhẹ nhàng._Nhã Điềm trừng mắt nhìn hắn.

Đó là lần đầu hắn thấy nó tỏ ra thái độ kịch liệt không thích hoa hồng. Nhưng hắn nhận ra trong mắt nó có sự tiếc nuối. Hắn không thể lí giải được ánh mắt đó là vì sao tiếc nuối. Nếu đã nói chán ghét thì ánh mắt phải cực kì muốn tránh xa mới đúng nhưng ánh mắt nó giống như là thèm khát muốn được chạm vào.

- Vì sao cậu không chọn hoa hồng màu khác đâu nhất thiết màu đỏ.

- Vì...vì nó có gai. Hơn nữa hoa hồng mỗi màu một ý nghĩa đâu có giống nhau chứ.

Lần này không chỉ có hắn cười mà cả Thục Đoan và Nam Thành cũng cười. Hắn nhớ cả ngày sinh nhật của Thục Đoan thấy hoa hồng nó liền tránh đi chỗ khác như tránh tà vậy. Mỗi lần như thế nó đều kéo Nam Thành cùng Thục Đoan qua ngồi cạnh ngăn cách giữa nó và hoa hồng. Hắn cảm thấy buồn bực kể từ đó. Bởi vì người nó hướng đến luôn là Nam Thành. Tại sao không lúc nào nó nhìn về phía hắn. Cái đêm đó kết thúc buổi tiệc sinh nhật của Thục Đoan. Nó rất là tự nhiêm nhảy lên xe hắn cho hắn đưa về nhà. Trên đường về nó nhảy mũi không ngừng. Hắn và Nam Thành cùng quan tâm hỏi nó nhưng nó bảo không sao. Sau khi Nam Thành trở về nhà, hắn cũng quay xe về nhà nhưng vì có chuyện muốn hỏi nó cho nên quay trở lại. Hắn thấy nó đứng tựa cổng hơi thở nặng nề. Hắn kinh hoàng đến mức bỏ chiếc xe chạy đến đỡ lấy nó. Nhã Điềm xụi lơ ngã trong vòng tay hắn. Hắn định cõng nó vào nhà nhưng ba Nhã Điềm đã ra đến cổng bế nó vào nhà, hắn cũng đi theo sau. Hắn thấy ba mẹ nó nhìn nó bằng ánh mắt đầy lo lắng. Hắn cũng đứng ngồi không yên. Lần đầu tiên hắn cảm giác được hắn thật sự rất để ý đến nó. Nhã Điềm không có tỉnh lại, trên tay còn nổi lên mấy chấm đỏ như muỗi đốt. Mẹ nó nhìn hắn hỏi:

- Khải Huy con nói cho cô biết có phải Nhã Điềm đã chạm đến hoa hồng phải không?

Hắn giật mình, chợt hiểu hóa ra không phải nó ghét hoa hồng mà chỉ là không thể đến gần mà thôi.

- Không có chạm qua nhưng ở cự li gần._hắn đáp.

Mẹ nó bỗng nhiên rơi nước mắt, nắm lấy tay nó. Bà lẩm bẩm giống như để bà nghe cũng như để cho Khải Huy nghe.

- Con bé này rất ngốc. Từ nhỏ đã dị ứng với phấn hoa hồng nhưng lại không muốn ai biết. Cho nên trước mặt người khác đều ương ngạnh cứng đầu bảo là bản thân ghét nhưng thật ra nó rất thích chỉ là không thể đến gần.

Khải Huy run lên, tay hắn nắm chặt nhìn vào thân ảnh đang mê man bất tỉnh trên giường lòng bỗng quặng thắt.

" Điềm...tôi sẽ không để cậu xảy ra tình trạng này nữa."

Từ đó hắn đã biết nó không thể đến gần hoa hồng. Mẹ nó bảo hắn đừng để nó biết rằng hắn đã biết chuyện này. Chính vì thế nó cũng không biết là hắn đã biết trước đó chứ không phải là lúc Nam Thành đưa nó đến vườn hoa hồng hắn mới biết. Chính vì chuyện đó mà hắn đã cùng Nam Thành cãi vả một trận.

Có rất nhiều điều nó không biết nhưng hắn biết. Cũng giống như sự đợi chờ của hắn nó có biết chăng?

Khải Huy thoáng cái nhắm mắt ngủ trên bãi cỏ dưới tán bằng lăng. Những chuyện trong quá khứ hắn không muốn quên cho dù là nỗi đau hay niềm vui chỉ cần có nó hắn đều sẽ nhớ. Hắn chỉ mong một ngày nào đó nó nhìn về phía hắn. Cho đến bây giờ hắn vẫn thấy bản thân vẫn đứng nhìn theo nó. Nhìn nó cùng một người khác nói cười cũng giống như hai năm trước nhìn nó cùng Nam Thành sánh bước bên nhau. Nhìn nó vì Nam Thành để bị dị ứng phấn hoa nhưng bỏ quên cuộc hẹn với hắn. Đến hôm nay vẫn thế nó vì Tuấn Nguyên bỏ quên cuộc hẹn đi dạo bờ sông cùng hắn.

Đêm trước, hắn nhắn tin cho nó, tin nhắn rất đơn giản: " Mai tôi đưa cậu ra bờ sông dạo."

" Có gọi Thục Đoan không?"

"Không cần. Thời gian của Thục Đoan bị Tần Trực giành mất rồi chẳng đến lượt chúng ta đâu."

" Được rồi, mai gặp ở bờ sông"

Chính vì thế hắn mới đến tìm nó nhưng hình như là không đúng lúc thì phải. Khải Huy thở dài, quên đi không muốn để ý nữa. Nếu đã hẹn hắn sẽ đợi. Cũng giống như nếu đã yêu hắn sẽ chờ. Khải Huy nhắm mắt muốn ngủ, hắn loáng thoáng nghe tiếng bước chân nhưng không có mở mắt. Nơi đây có vài người qua lại nghe tiếng bước chân là lẽ thường.

Khải Huy cảm thấy có ngọn cỏ khẽ chạm vào khuôn mặt rồi đến mũi rồi lên lông mi. Hắn nhíu mày mở mắt bàn tay nắm chặt cổ tay bé nhỏ. Người nọ giật mình mặt nhăn nhó ngồi bẹp xuống bãi cỏ. Hắn chống tay ngồi dậy, xoay người một cái liền chống hai tay bao lấy thân thể nhỏ bé đang ngồi bẹp trên bãi cỏ kia. Người nọ trừng mắt nhìn hắn.

- Cậu...không có ngủ sao?_Nhã Điềm nhìn chằm chằm gương mặt hắn.

Ánh mắt hắn chợt sáng, từ sâu trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp đến kì lạ.

-------------------------Hết chương 19-------------------------------------------

Chương 20.1: Khoảnh khắc nhẹ nhẹ nhàng

"Cậu....làm người ta thật sự không biết phải làm sao. Tôi không như cậu."

Nắng ấm dàn trải khắp bãi cỏ, ai nấy làm việc của mình. Cũng dưới gốc bằng lăng, có hai người đang mặt đối mặt nhìn nhau chằm chằm.Thời gian giống như dừng lại sau giây phút giọng nói của Nhã Điềm vang lên. Khải Huy chính là có chút mơ màng muốn nhìn cho rõ.

- Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?_Nhã Điềm kì quái chống hai tay ra sau cho khỏi ngã.

Mà tư thế của hai người cũng rất kì quái. Nói là dễ hiểu lầm.

- Cậu đến trễ nửa tiếng._Khải Huy nhếch lên một nụ cười ngồi thẳng người, nâng tay nhìn đồng hồ kết tội.

- A...cái này...tại tôi mãi nói chuyện với Tuấn Nguyên khi về phòng mới nhớ đến._Nhã Điềm ngượng ngùng giải thích.

Khải Huy nhíu chặt chân mày nhưng không nói chỉ gật đầu. Hắn cũng không nghĩ nó sẽ nói ra việc nó gặp Tuấn Nguyên. Bất quá trong lòng hắn cảm thấy thoải mái hơn là bị nó che giấu. Khải Huy mệt mỏi một lần nữa ngã người trên bãi cỏ lấy tay gối đầu. Nhã Điềm nghiêng đầu nhìn gương mặt đẹp trai kia. Nó đưa ngón tay chọc chọc khuôn mặt hắn.

- Cậu giận rồi à?

Gương mặt Khả Huy rất điềm nhiên , trán hơi nhăn lại liền nhắm mắt không thèm quan tâm.

- Này, tôi xin lỗi lần sau sẽ không quên nữa._Nhã Điềm không ngừng dùng ngọn cỏ chạm vào cổ Khải Huy.

- Ngứa._ai kia chỉ nói một từ không nói nhiều.

- Này tôi đã xin lỗi rồi, cậu đừng nhỏ nhen như thế.

Nhã Điềm có điểm bất lực. Nó về đến phòng, một lúc mới nhớ là có cuộc hẹn với hắn. Nó thay nhanh quần áo mới vội vã đi ra bãi cỏ sau trường. Bãi cỏ dài nó cũng không biết hắn ở bên nào dáo dác nhìn xung quanh mới thấy hắn nằm dài trên bãi cỏ. Tưởng hắn đã ngủ mới đến ngắt một ngọn cỏ ghẹo hắn. Ai ngờ lại bị hắn bắt được.

- Đừng phá._người nào đó rất kiên trì nhắm mắt.

- Cậu không phải nói đưa tôi đi dạo sao, bây giờ lại ngủ?_Nhã Điềm chống cằm nhìn người nào đó nhắm mắt dưỡng thần.

- Cậu đến trễ nên tôi đổi ý.

- Tôi xin lỗi rồi, cậu đừng nhỏ mọn như thế. Nếu cậu mà ngủ tôi sẽ về._Nhã Điềm trừng mắt nhìn gương mặt điềm nhiên kia.

Khải Huy nhíu chặt mày tỏ ý không hài lòng nhưng một chút động đậy cũng không có. Nhã Điềm quăng ngọn cỏ lên người Khải Huy liền đứng dậy. Ai đó mở mắt nắm tay kéo lại, Nhã Điềm rất nhanh té ngã trên người hắn.

- Tôi có nói cho cậu về sao?_giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Nhã Điềm.

Nhã Điềm ngẩng mặt ai oán nhìn hắn, chỉ thấy hắn vẫn nhắm mắt không lông mi khẽ run.

- Cậu không đi dạo bảo tôi ở đây làm gì?

- Chỉ cần ở bên cạnh tôi là được rồi.

Nhã Điềm ngẩn người, hắn nói giống như có mệnh lệnh mà cũng giống như có khẩn cầu. Nhã Điềm muốn đứng dậy nhưng chợt nhận ra tay hắn đã vòng qua ôm lấy bả vai nó.

- Này cậu có thể thả tôi ra không?

- Thả cậu ra cậu sẽ chạy mất.

- Cậu có thả ra không?_Nhã Điềm rất nhanh tay bóp mũi ai kia.

Khải Huy mở mắt trừng trừng nhìn nó, nghẹn thở đến mặt đỏ thả tay ra bãi cỏ trả tự do cho ai kia. Người kia lại rất đắc ý. Hắn phì cười, lắc đầu bất lực không biết nên giận hay nên cười.

- Cậu...thật là...nằm yên bên cạnh tôi một chút cũng không được sao?

- Tại sao tôi phải làm theo cậu chứ, hừ...

Nhã Điềm rất không khách khí đứng dậy, Khải Huy bất đắc dĩ cũng đứng dậy.

- Đi chúng ta đi dạo._hắn buồn cười nắm tay nó kéo đi.

Hắn có điểm vui mừng, lịch sử không lặp lại nó vì một người khác mà bỏ quên hắn.

Trên bãi cỏ xanh biếc, Nhã Điềm thích thú nhảy nhót bằng đôi chân trần còn đôi giày đã giao cho ai kia xách rồi. Khải Huy lắc đầu nhìn người kia nhảy nhót trước mặt.

- Này, cậu mười bảy hay bảy tuổi thế?

- Ai nói mười bảy tuổi thì không thể nhảy nhót._Nhã Điềm bĩu môi.

Đúng vậy không ai cấm lớn rồi thì không thể nhảy nhót. Đôi khi sống trẻ con một chút lại tốt, không yêu, không hận, không phiền muộn.

Đi một lúc hai người cũng đi sóng đôi, Nhã Điềm nhìn ra bờ sông, bước chân nhẹ nhàng giống như đang đếm từng bước.

- Khải Huy, tôi có một câu muốn hỏi cậu._Nhã Điềm không nhìn hắn nói thẳng là không dám nhìn.

- Hỏi đi!_Khải Huy để ý thấy hai tay nó nắm chặt đặt sau lưng giống như có điều khó nói.

- Cậu...có ý định tranh thứ hạng trong kì thi tới không?

- Chỉ là một kì thi thứ hạng không quan trọng, tại sao cậu phải hỏi như vậy?

- Tôi, tôi ý của tôi là giống như một thứ nào đó cậu muốn có bị người khác lấy mất. Nhưng đột nhiên một ngày nó xuất hiện lại, cũng có một người khác muốn có nó vậy cậu sẽ làm thế nào?_Nhã Điềm càng nói càng lộn xộn.

Khải Huy càng mờ mịt không biết nó đang nói cái gì. Hắn im lặng rất lâu đứng một chỗ. Nhã Điềm đi vài bước cũng dừng lại.

- Tôi sẽ....không giành nếu thứ đó không thuộc về tôi. Cậu nghĩ xem ngay từ đầu thứ mình muốn có mà cũng không thể giành lấy được thì liệu lần sau có khả năng giữ nó bên cạnh không?

Nhã Điềm chợt run lên:

- Nhưng đó là thứ cậu yêu thích thì sao?

- Ngốc! Chỉ là đồ vật cậu cần gì khẩn trương như thế?_Khải Huy phì cười gõ lên trán nó một cái.

- Cậu...không thể trả lời nghiêm túc một chút sao?_Nhã Điềm xoa trán trừng mắt nhìn hắn. Nó cảm thấy có điểm bất công, tại sao hắn bằng tuổi nó lí do gì mỗi lần trừng mắt nhìn hắn đều phải ngẩng đầu.

- Tôi không phải trả lời rồi đó sao.

Hắn bỏ nó đứng đó đi đến một gốc bằng lăng khác, tán rậm hơn. Hắn biếng nhác lại nằm trên bãi cỏ.

Nhã Điềm có điểm tức giận, nhưng cũng không biết vì sao tức giận nữa.

- Nằm xuống đây! Thời gian còn sớm, nơi đây cũng không tệ ngủ một giấc đi._hắn nhẹ giọng nói.

- Cậu định ngủ trên bãi cỏ này sao? Không sợ côn trùng cắn cậu sao?_Nhã Điềm nhìn hắn đang chuẩn bị ngủ thật sự có điểm kinh ngạc hỏi.

- Không sợ. Mỗi cuối tuần tôi đều ra đây đi dạo rồi ngủ một giấc mới trở về._hắn mỉm cười.

- Đi...với Anh Trúc?_Nhã Điềm nhíu mày.

Nụ cười Khải Huy méo xệch, khi không nhắc đến Anh Trúc làm cái gì.

- Một mình.

- À...cậu muốn yên tĩnh cho nên mới ra đây?

- Đúng vậy._người nào đó rất không kiên nhẫn.

- Thế không có hôm nào cậu cùng Anh Trúc đi dạo quanh đây à? Không phải lúc trước hai người rất thân thiết sao?_Nhã Điềm ngồi xuống cạnh hắn, nét mặt rất tò mò.

Mặt Khải Huy càng lúc càng tối đi.

- Cậu....làm người ta thật sự không biết phải làm sao. Tôi không như cậu._hắn hết kiên nhẫn nhắm mắt ngủ, giọng điệu rõ ràng không vui.

Tại sao cứ nhắc đến Anh Trúc trước mặt hắn? Nó tưởng hắn cùng Anh Trúc có gì sao? Hắn cảm thấy hắn mới là người nên tra hỏi mối quan hệ của nó và Tuấn Nguyên. Sao bây giờ lại đảo ngược thành hắn bị bức cung rồi? Thật là...

Nhã Điềm ngẩn người, khi không hắn nói một câu không đầu không đuôi. "Tôi không như cậu." ý hắn là gì?

- Này, tôi còn chưa có nói xong đừng có ngủ.

- Cậu nằm xuống cho tôi đừng lải nhải nữa._Khải Huy dùng tay trái ôm lấy bả vai nó kéo xuống nằm bên cạnh.

- Cậu nói cái gì không đầu không đuôi, tôi không hiểu._Nhã Điềm nhìn hắn kháng nghị.

- Cậu không cần hiểu. Nằm yên đi!_giọng người nào đó không vui, có điểm ra lệnh. Hắn chính là không có thói quen giải thích nhiều.

Gương mặt hắn điềm nhiên như không. Nhã Điềm trợn mắt nhìn có điểm bất lực.

Thái độ là thế nhưng Nhã Điềm không có lộn xộn mà là gối đầu lên tay hắn nằm yên bên cạnh hắn. Khải Huy mỉm cười mắt nhìn lên bầu trời xanh trong. Xen kẽ mấy gốc bằng lăng là mấy bụi trúc chỉ vàng. Từng cơn gió thổi qua lá khô chao lượn nghiêng nghiêng rơi xuống, rơi trên tóc Nhã Điềm. Khải Huy tiện tay nhặt ra khẽ chạm vào mái tóc, cảm giác mềm mại êm ái. Nhã Điềm kì quái ngẩng đầu nhìn hắn. Khải Huy giật mình rụt tay về ho khan quay mặt đi chỗ khác.

- Có...lá trên tóc cậu.

Nhã Điềm nhướng mày nhìn hắn, hắn thế mà biết ngượng. Thấy hắn như vậy nó cũng không làm khó hắn nữa. Nó cũng không muốn ghẹo hắn, môi hơi mỉm cười nhắm mắt lại.

Nơi nào đó trên bãi cỏ hai thân ảnh đang nằm cạnh nhau mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ nhưng thật ra là không ngủ. Chỉ là cảm nhận một chút yên bình một chút yêu thương.

Lúc Nhã Điềm thật sự mơ màng chìm vào giấc ngủ nó nghe một giọng nói thì thầm.

- Điềm...cậu bảo tôi phải đối với cậu như thế nào?

Không biết qua thời gian bao lâu, đến khi ngoài trời nắng lên cao chói lọi. Khả Huy nhăn mày tỉnh dậy, cánh tay trái nặng trịch. Hắn sực nhớ ai đó đã gối lên tay hắn mà ngủ. Nhìn sang bên cạnh quả thật có một thân ảnh cuộn tròn ở bên cạnh. Khuôn mặt ấy gần đến mức có thể nghe đến từng hơi thở. Khải Huy muốn đưa tay chạm vào làn tóc đen nhưng không dám. Muốn đưa tay chạm gương mặt ấy nhưng sợ đánh thức nó. Cái cảm giác trong gang tấc nhưng một lời cũng không nói được. Hắn thở dài dùng tay che mắt lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Qua một lúc thân ảnh nhẫn tưởng đang ngủ lại ngây ngốc ngồi dậy, Nhã Điềm ngồi bó gối nhìn ra bờ sông một lúc lại xoay sang nhìn gương mặt đang ngủ kia.

- Nếu đã không thể làm khác, cậu hãy làm theo những gì cậu nghĩ._trong vô thức nó trả lời như thế.

Lông mi người nào đó rung động, chỉ tiếc cánh tay đã che mất sự rung động kia.

- Khải Huy dậy!_Nhã Điềm kéo tay Khải Huy muốn hắn thức dậy.

- Có chuyện gì?_bộ dạng lười biếng, hắn nhìn nó nhíu mày.

- Trời đã trưa rồi chúng ta trở về đi.

Hắn nhìn đồng hồ đúng là đã trưa, trong lòng dù không muốn nhưng vẫn gật đầu.

------------------------------------------------ 

Chương 20.2: Khoảnh khắc nhẹ nhàng


"Vậy tôi và cậu cũng gọi là tình nhân sao?"

Nhã Điềm nhanh chân đi về phía trước. Nắng trưa nhuộm nền vàng nhạt, lan tỏa sức sống cả bầu trời. Bãi cỏ xanh biếc vẫn thẳng tắp cũng giống như con đường phía trước mà hai người họ sẽ đi.

Khải Huy đứng đó nhìn theo bóng dáng Nhã Điềm bước đi phía trước. Một cảm giác xưa cũ mơ hồ hiện về cũng có cảm giác khoảng cách giữa hai người họ rất xa xôi.

- Giá như...

Dường như trong gió truyền đến một lời thì thầm như thế. Giá như họ gần gũi sớm hơn? Giá như những lỗi lầm kia không xảy ra. Giá như Nam Thành không ra đi. Nhưng liệu Nam Thành không ra đi hai người họ có như bây giờ?

- Khải Huy nhanh lên!_Nhã Điềm xoay người lại nhìn hắn mỉm cười vẫy tay.

Trong nắng nụ cười kia tựa như một nguồn sáng chói lọi. Nụ cười đó hình như đã lâu...Khải Huy không khỏi hốt hoảng, hắn nhớ nụ cười đó nó chỉ dành cho Nam Thành thôi. Những lúc đối mặt với hắn lúc trước không phải nó chỉ thích cãi cọ thôi sao?

- Cậu chưa mang giày._hắn bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Dáng người cao cao chậm rãi đi theo, không gấp gáp, không hối hả. Bởi vì hắn biết một khi khoảnh khắc này trôi qua rất khó có một khoảnh khắc như thế lặp lại.

- Cậu thử bỏ giày ra xem, đi trên cỏ có cảm giác rất mềm mại._nó khuyến khích hắn thử nghiệm.

- Tôi không trẻ con như cậu.

Nhã Điềm bĩu môi khinh thường:

- Cậu bằng tuổi tôi chứ mấy còn tỏ ra người lớn.

Nhã Điềm cứ đi lui như thế vẫn giữ một khoảng cách khá xa cùng Khải Huy.

- Dừng lại!_Khải Huy hét một tiếng nhưng không còn kịp nữa.

Nhã Điềm vướng phải một sợi dây gân mỏng manh trong bãi cỏ, vì có một số nơi trong bãi cỏ cần trồng lại nên đã dựng sẵn dây căng ngang không cho phép bước qua phải đi đường vòng. Lúc đầu bọn họ cũng đi đường vòng nhưng lần này lại quên. Nhã Điềm ngã oanh liệt ra phía sau. Khuôn mặt nhăn nhó đến thảm thương. Khải Huy bất đắc dĩ vỗ trán một cái cảm thán.

- Cậu...có thể đừng vụng về như vậy không?

- Ai...ui đừng đứng đó nữa, mau kéo tôi dậy!_Nhã Điềm trừng mắt nhìn hắn đang chế nhạo nó.

Khải Huy cười cười, không biết phải nói nó như thế nào. Hắn chỉ có thể đi đến kéo nó dậy. Nhưng mà hắn kéo tay nó vòng qua vai hắn, xốc một cái Nhã Điềm liền ngồi lại trên lưng hắn.

- Này tôi bảo cậu kéo tôi dậy, không bảo cậu cõng tôi.

- Nói mãi thế, rất nhiều người muốn tôi cõng đấy.

Khải Huy đưa giày cho Nhã Điềm xách liền đi vòng qua con đường khác.

- Thế cậu đã cõng bao nhiêu người rồi?

- Cõng...ba người.

Hắn vẫn đang suy nghĩ. Nhã Điềm lại lẩm bẩm đếm.

- Ba người...ngoài tôi ra hai người còn lại là ai thế?

- Ngoài cậu ra còn có Thục Đoan và..._hắn lấp lửng.

Nhã Điềm nhíu mày, trong đầu nó đang suy nghĩ đến cái tên "Anh Trúc". Người nào đó lại rất bình tĩnh thử thách trí tưởng tượng của nó. Không biết từ lúc nào mà ý nghĩ đã biến thành lời nói.

- Là Anh Trúc à?

- Cậu không còn cái tên nào khác để nói sao?

- Không nghĩ ra được.

Khải Huy im lặng. Nhã Điềm càng nghĩ như thế. Một đoạn đường trên bãi cỏ hai người im lặng không nói.

- Sao im lặng mãi thế, rốt cuộc người cậu cõng còn ai thế?

- Cậu biết để làm gì?

- Tôi...

Nhã Điềm cứng họng, chính nó cũng không biết bản thân vì sao muốn biết. Nó sợ người hắn cõng là Anh Trúc hoặc chính là một cô gái xa lạ nào đó. Trong lòng nó không phải giận dữ mà là có cảm giác mất mát xa lạ.

- Người thứ ba là Tần Trực._người nào đó bất đắc dĩ nói.

- Tần Trực?_Nhã Điềm kinh hô.

- Không biết trong đầu cậu nghĩ cái gì nữa.

- Phụt...ha ha, cậu ta bị làm sao phải cần cậu cõng thế?

Khải Huy nhíu mày khó hiểu, nó vì sao đột nhiên cười vui vẻ như vậy?

- Chính là tập bóng bị thương, tôi phải cõng cậu ta đến phòng y tế.

- Hóa ra thế. Tôi còn tưởng...hai cậu chơi trò tình nhân lãng mạn.

Khải Huy thấy một đàn quạ đen bay ngang đỉnh đầu. Hắn thật sự có cảm giác bất lực. Trong đầu hắn đột nhiên thoáng hiện một ý nghĩ.

- Vậy tôi và cậu cũng gọi là tình nhân sao?_một nụ cười hưng phấn hiện ra.

Toàn thân Nhã Điềm cứng đờ. Đúng là nó không suy nghĩ đến điểm này.

- Làm, làm sao giống được.

- Sao lại không giống cũng là cõng thôi. Có gì khác biệt?

Nhã Điềm im lặng. Khải Huy cười cười. Đây gọi là gậy ông đập lưng ông rồi. Đi một lúc cũng ra khỏi bãi cỏ. Nhã Điềm rất nhiệt tình muốn nhảy xuống:

- Nè thả tôi xuống đi!

- Không chơi trò tình nhân lãng mạn nữa à?

Nhã Điềm trừng mắt nhìn hắn. Hắn thế nào đùa dai như vậy? Thật sự là Nhã Điềm bị câu nói kia làm cho mặt đỏ tim đập loạn nhịp.

- Không chơi, không chơi, thả tôi xuống!

Khải Huy cũng không ép buộc mà thả nó xuống. Người nào đó nhanh chân mang giày liền đi nhanh về phía trước. Khải Huy nhìn tốc độ của nó mà không khỏi phì cười:

- Ha ha, Điềm...cậu làm gì gấp gáp như thế?

Chỉ thấy ai đó càng đi càng nhanh không có quay đầu lại giống như chạy trốn. Khải Huy ở phía sau thong thả đi, một chút hối hả cũng không có. Tuy vậy người ta vẫn nhìn ra giữa hai người họ lại tựa như đang ở rất gần nhau.

Anh Trúc đứng ở một góc phía trong cổng. Hai tay cô siết chặt, dù không nghe hai người họ nói gì nhưng nhìn thái độ vui vẻ của Khải Huy thì biết mối quan hệ của hai người họ đã được cải thiện hơn trước rồi. Cũng có một người con trai nở một nụ cười đứng cách Anh Trúc không xa. Cậu ta vòng tay ôm ngực dựa thân cây.

- Không cần giận dữ như thế?

Anh Trúc giật mình nhíu mày, xoay người lại nhìn chằm chằm người con trai đang chế nhạo cô.

- Cậu đừng chế nhạo tôi, cậu cũng như vậy thôi không phải sao? Không phải hôm nay cậu nói sẽ cùng Nhã Điềm đi chơi sao, tại sao hai người họ lại ở cùng nhau?

Tuấn Nguyên nhún vai xoay người bước đi. Trong mắt cậu ta thoáng qua một tia ảm đạm. Cậu ta có hẹn nó cùng đi dạo đấy chứ nhưng nó đã từ chối. Nó còn rất thẳng thừng nói là có hẹn cùng Khải Huy. Cậu ta còn có thể ép buộc sao?

- Nè, tôi đang hỏi cậu đó._Anh Trúc bực mình đi phía sau cậu ta chất vấn.

- Tôi cùng Nhã Điềm đi hay không có liên quan gì đến cậu?_Tuấn Nguyên nhíu chặt mày, dừng bước cúi đầu nhìn người con gái thấp hơn mình cả cái đầu.

Anh Trúc lùi lại mấy bước, sao cô cảm thấy ánh mắt người này còn khó hiểu hơn cả Khải Huy. Ánh mắt Khải Huy bất quá chỉ có vô tình lạnh lùng còn cậu ta là mẫu người ôm hòa nhưng mỗi lần đối diện với cô thì giống như biến thành một người khác vậy.

- Tôi...tôi...không muốn họ ở cạnh nhau.

- Vậy cũng không liên quan đến tôi, cớ gì tôi phải trả lời cậu.

Tuấn Nguyên lạnh lùng xoay người đi. Anh Trúc càng tức giận khi nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của cậu ta.

- Cậu là tên hèn nhát, ngay cả yêu một người cũng không có can đảm theo đuổi.

Tuấn Nguyên vẫn bước đi, càng đi càng xa giống như từng lời nói của Anh Trúc chỉ là gió thoảng qua tai.

- Ha ha, Thục Đoan cậu nhìn xem mấy bức ảnh này thật là sinh động._giọng Tần Trực từ cổng sau của trường vang lên.

Chỉ thấy hai thân ảnh lấp ló bây giờ mới hiên ngang đi ra.

- Cậu có thể nhỏ tiếng một chút không, nếu để Khải Huy nghe thấy chúng ta chết chắc đấy._Thục Đoan lườm cậu ta một cái.

Tần Trực nhún vai cười. Hai người đi một lúc liền chạm mặt Anh Trúc đứng đó nhìn theo bóng dáng Tuấn Nguyên. Thục Đoan cùng Tần Trực không cần ra hiệu cũng đồng thời nhìn nhau khó hiểu. Hai người họ chính là có một dấu chấm hỏi lớn:

Anh Trúc cùng Tuấn Nguyên ở đây làm gì?

----------------------Hết chương 20-------------------------- 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro