Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lan Lan! Lan Lan đâu rồi?
Xích Quỷ đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy chiếc giày của Lan Lan rơi gần một bụi hoa.
Xích Quỷ cầm lấy chiếc giày rồi chạy quanh để đi tìm Lan Lan, một cô bé bị vứt bỏ bên vệ đường, được nàng Uất Kinh Hồng nuôi dưỡng. Nàng Uất Kinh Hồng, với Lan Lan là gia đình nhỏ của Xích Quỷ, là niềm hạnh phúc trên con đường đời lắm gian nan. Xích Quỷ bằng mọi giá phải tìm được Lan Lan.
Tòa biệt phủ rộng lớn, nay im lặng như tờ, bọn người bắt giữ Lan Lan đều đã bị Xích Quỷ giết chết. Thế Lan Lan giờ ở nơi đâu? Vừa mới đó Lan Lan còn đứng sau lưng của Xích Quỷ.
Thế mà giờ đây Lan Lan lại biến mất một cách kì lạ.
Xích Quỷ đang chạy lại trông thấy thêm một chiếc giày của Lan Lan. Xích Quỷ liền chạy theo hướng vừa thấy chiếc giày, không những thế còn thấy từng mảnh vải nhỏ vương vãi trên đường. Xích Quỷ liền chạy theo.
Xích Quỷ chạy đến một hòn giả sơn, liền trông thấy Lan Lan đang nằm ở nơi đó.
Tại sao Lan Lan không ngồi hoặc đứng kia chứ? Tại sao Lan Lan lại nằm gần một hòn giả sơn?
Một hòn giả sơn được người nghệ nhân khéo tay sắp đặt. Nhìn một hòn giả sơn, cứ ngỡ như một ngọn núi cao vút đến tận chín tầng mây. Ở nơi đó có thác đổ, nước chảy róc rách, tiên ông đánh cờ, tiều phu đang gánh củi.
Xa xa là những nếp nhà tranh nhỏ, nằm yên lặng dưới chân núi, với mặt nước trong xanh với từng bông hoa sen đang cho nhị vàng bông trắng, một mùi hương thơm thanh khiết chẳng tanh mùi bùn.
Thế mà ở nơi đó, ở nơi người nghệ nhân khéo léo chế tác nên một tác phẩm nghệ thuật. Thì ở nơi đó, cô bé Lan Lan đang nằm gần cái hồ có ngọn giả sơn. Một con dao nhỏ ghim trên ngực cô bé. Xích Quỷ vừa nhìn thấy đã lao đến.
_ Lan Lan! Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Lan Lan đôi mắt đang nhắm nghiền, gương mặt lại tái xanh, nhưng khi nghe tiếng gọi của Xích Quỷ liền kêu lên:
_ Cha ơi! Lan Lan đau quá!
Đôi mắt của cô bé Lan Lan mở to nhìn Xích Quỷ, như muốn Xích Quỷ hãy làm cho cô bé giảm sự đau đớn. Xích Quỷ nhìn thấy Lan Lan như vậy, cũng chỉ biết ôm lấy Lan Lan. Màu máu của Lan Lan đang ướt đẫm chiếc áo của cô bé, và màu sắc đỏ của máu từ vết thương trên người của Xích Quỷ đang cbảy ra hòa lẫn với màu sắc đỏ của máu cô bé Lan Lan.
Xích Quỷ lúc này không biết làm sao? Chỉ kêu lên:
_ Lan Lan! Cha phải làm gì bây giờ? Lan Lan hãy nói đi.
Xích Quỷ chợt nhớ đến nàng Uất Kinh Hồng liền kêu lên:
_ Lan Lan! Mẹ của con đang ở nơi đâu? Lan Lan hãy gắng lên, chúng ta đi tìm mẹ của con.
Xích Quỷ định bế cô bé Lan Lan để đi tìm nàng Uất Kinh Hồng. Nhưng lúc này cô bé Lan Lan đã chỉ còn thều thào đứt quãng.
_ Cha.....Lan Lan....đau.... quá!
Xích Quỷ nghe cô bé Lan Lan thì thào đứt quãng, một lúc càng yếu dần. Xích Quỷ nhìn con dao nhỏ ghim trên ngực của cô bé Lan Lan liền bảo:
_ Lan Lan! Được rồi cha sẽ làm cho con bớt đau đớn.
Xích Quỷ nói xong liền cầm lấy con dao nhỏ đang ghim trên ngực của Lan Lan. Xích Quỷ vừa đưa tay nhổ con dao nhỏ ra khỏi ngực của cô bé Lan Lan. Nhưng con dao nhỏ vừa được rút ra, thì Lan Lan mở mắt ra gọi một tiếng:
_ Cha!
Lan Lan gọi Xích Quỷ một tiếng cha rồi nằm yên lặng trên nền đất lạnh lẽo. Xích Quỷ lúc này vẫn cầm lấy con dao nhỏ vừa lay gọi Lan Lan. Đôi mắt của Xích Quỷ lúc này, đỏ vằn lên những thứ ánh sáng chết chóc. Xích Quỷ gầm lên:
_ Lan Lan nói đi? Là ai? Là ai đã làm?
Xích Quỷ vừa gầm lên, thì từ xa có hai bóng người đang lao đến. Một người mặc chiếc áo màu đen, còn người khác lại mặc chiếc áo màu xanh. Người mặc chiếc áo màu xanh chẳng phải là người Xích Quỷ đang đi tìm đó sao? Người đó là nàng Uất Kinh Hồng, với danh xưng trên chốn giang hồ Ngọc Nữ Sát Thủ.
Ngọc Nữ Sát Thủ Uất Kinh Hồng vừa lao đến, nhìn thấy Lan Lan đang nằm yên lặng trên mặt đất, cùng Xích Quỷ với con dao nhỏ trên tay, chính con dao nhỏ đó đã giết chết cô bé Lan Lan.
Nàng Uất Kinh Hồng nhìn thấy thảm cảnh trước mắt liền kêu lên:
_ Xích Quỷ! Xích Quỷ tại sao lại làm như vậy? Lan Lan có tội tình gì mà ngươi lại làm như thế? Tại sao? Tại sao?
Xích Quỷ liếc thấy có người lao đến, đưa mắt nhìn thấy đó là người đưa tin cho mình, tìm đến nơi đây, cùng với người mà ngày đêm mong đợi. Thế mà khi nghe nàng Uất Kinh Hồng, nói những lời như vậy, lại nhìn thấy con dao nhỏ ghim trên ngực của Lan Lan đang nằm trong tay của mình, chỉ biết lắc lắc đầu:
_ Uất Kinh Hồng! Chẳng phải như nàng nghĩ đâu? Chẳng phải như vậy?
Đôi mắt của nàng Uất Kinh Hồng, lúc này nước mắt lăn dài trên má, nàng chỉ biết nói:
_ Xích Quỷ! Ngươi nói không như ngươi nghĩ ư? Uất Kinh Hồng này còn có cách nghĩ nào khác ư? Chứng cứ rành rành ra đó, con dao đang còn ở trên tay của ngươi, ngươi còn nói không do ngươi, thì ai làm kia chứ?
Xích Quỷ! Ngươi hãy nói đi, tại vì sao ngươi lại đến nơi đây, lại gây ra thảm trạng như thế này? Xích Quỷ! Ngươi nói đi vì sao?
Xích Quỷ lúc này mới nhớ đến người áo đen đang đứng bên cạnh Lan Lan, đang định nói chính người áo đen kia đã chỉ cho Xích Quỷ đến nơi đây. Nhưng Xích Quỷ chưa mở miệng, thì người mặc áo đen kia đã nói:
_ Uất Kinh Hồng! Uất Kinh Hồng! Chính là Hắc Tam Lang này, chính là ta, ta vì thấy muội cùng với Lan Lan nhớ thương đến hắn, trong khi hắn lại ngồi uống rượu bên cạnh ngôi mộ của Từ Mộng Châm, người bằng hữu thân thiết của hắn, vì thế Hắc Tam Lang này đã cho địa chỉ, để xem hắn đi tìm nàng, hay tìm bọn liên minh chính nghĩa để trả thù cho người bằng hữu thân thiết. Nhưng ta nào ngờ sự thể lại như vậy kia chứ? Uất Kinh Hồng, Hắc Tam Lang này thật sự có lỗi với muội. Giờ đây muội muốn trách phạt Hắc Tam Lang này như thế nào, ta đều chịu hết.
Nàng Uất Kinh Hồng nghe Hắc Tam Lang nói như vậy, chỉ lắc lắc đầu. Xích Quỷ lúc này lấy tờ giấy mà người mặc áo đen, tự xưng là Hắc Tam Lang kia đưa cho mình. Trên tờ giấy quả thật chỉ có hình vẽ địa chỉ ngôi biệt phủ này, ngoài ra chẳng còn một thứ gì khác cả.
Xích Quỷ lúc này chỉ biết đứng yên lặng như trời trồng, đưa mắt nhìn nàng Uất Kinh Hồng. Xích Quỷ nhìn thấy nàng Uất Kinh Hồng với khuôn mặt lạnh tanh như đá mùa đông. Xích Quỷ chỉ biết thốt lên.
_ Uất Kinh Hồng! Không phải như nàng nghĩ đâu? Không phải như vậy?
Nhưng nàng Uất Kinh Hồng lại rít lên những tiếng rít căm hờn:
_ Xích Quỷ! Ngươi đừng bao biện cho hành động của mình nữa. Người đã giết tất cả sư huynh đệ của Uất Kinh Hồng này. Không những vậy, ngươi còn giết chết cả Lan Lan, đứa con gái mà Uất Kinh Hồng đã tận tâm nuôi dưỡng. Xích Quỷ! Ngươi là đại ma đầu, quả thật Uất Kinh Hồng đã trông lầm ngươi. Ta đã đem trái tim trong sáng, đem cả cuộc đời người con gái để gửi gắm ở nơi ngươi. Không những Uất Kinh Hồng này, còn cả Lan Lan đã gọi ngươi một tiếng cha, cả hai chúng ta đều ngày nhớ đêm mong, mong gặp lại ngươi, một gia đình nhỏ sẽ đoàn tụ ở nơi đây. Thế mà ngươi lại đến nơi đây, giết chết tất cả các huynh đệ của Uất Kinh Hồng, cả đến Lan Lan, ngươi cũng không tha. Thế thì ngươi còn muốn Uất Kinh Hồng này hiểu như thế nào nữa hả Xích Quỷ.
Xích Quỷ nghe những lời nói của nàng Uất Kinh Hồng như vậy, chỉ biết hét lên một tiếng rồi quay người lao đi.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.

Hết chương 45

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro