Lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày đông buốt giá,cây chẳng còn lá.Tôi hướng nhìn về phía biển khơi,thương nhớ một người.Tình ta héo úa,thành tro tàn cuốn theo làn gió.Tôi lẳng lặng đi qua nơi có cối xay gió,chợt nhận ra buông bỏ một người thật khó.Đến bao giờ ta mới có thêm một trái tim đập cùng một nhịp với ta?Đến bao giờ ta lại yêu,và quên đi một người đã từng như chính sinh mệnh mà tay ta níu giữ,tim ta nắm chặt?

Có lẽ tình ta đã trở thành cơn mưa ngày đông,chẳng còn mặn nồng,chỉ thấy lạnh lẽo,day dứt,quặn thắt trong tim mình.Ta đợi mãi một sớm mai,khi hai ta lại kề vai.Nàng biết chăng?

Từ khi nàng đi,ta chẳng còn thấy mặt trời hừng đông,cuộc sống chẳng giống sớm mai hồng.Nàng quay lại,được không?

Ta khát khao sống mãi với năm ta đôi mươi,khi hai ta quấn quýt không rời,như đôi chim hải âu hướng về biển khơi.Mong làm sao!

Chỉ trong phút chốc,ta lặng mình đi,như rằng đã nhìn thấu sự đời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro