15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Cơn bão mới

Ăn xong bữa tối với nhau, hai người tản bộ một lúc rồi Quách Vị đưa Nguyễn Diệc Vân về ký túc xá như thường ngày.

Gần tới ký túc xá Omega, hai người quyến luyến chẳng rời.

Trường có quy định không cho người khác giới tính vào ký túc xá. Nhưng nơi chấp hành nghiêm ngặt thì chỉ mỗi ký túc xá của Omega thôi, nhất là buổi tối, Alpha và Beta đều bị ngăn lại.

Nguyễn Diệc Vân ra đề nghị xấu: "Em theo anh vào đi, chưa chắc bị phát hiện đâu."

Ý câu này hình như đang nói ngoại hình của cậu cũng khá giống Omega, quản lý không gặp sẽ không nhận ra.

Quách Vị mất hứng: "Không tốt lắm đâu, nhìn vào biết ngay em là Beta rồi!"

Vừa nói, cậu còn cố ý nghếch cằm ưỡn ngực để trông mình cao lớn hơn một chút.

Nguyễn Diệc Vân nghiêng đầu cười nói: "Ừ, cũng đúng."

"Vả lại muộn thế rồi, ảnh hưởng đến bạn cùng phòng của anh cũng không hay." Quách Vị bảo, "Đâu thể gây phiền phức cho người khác."

"Không đâu, anh không có bạn cùng phòng." Nguyễn Diệc Vân nói, "Trước đây anh chưa kể à? Anh ở phòng riêng."

Nói đoạn, y xoay người chỉ lên: "Anh ở tầng trên cùng."

Quách Vị ngạc nhiên lắm: "Tại sao?"

"Sức khỏe anh không được tốt, ở chung sẽ ảnh hưởng người khác nên làm đơn xin." Nguyễn Diệc Vân đáp, "Em lén vào sẽ không bị phát hiện đâu."

Quách Vị chỉ nghe nửa câu trước: "Sức khỏe anh sao thế?"

Ngập ngừng một lúc, Nguyễn Diệc Vân rời mắt đi: "Vấn đề về pheromone thôi, không ảnh hưởng sức khỏe, ngày thường uống thuốc là được."

Quách Vị vẫn lo lắng lắm: "Bị gì vậy?"

"Em để bụng à?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.

"Chắc chắn phải để bụng rồi." Quách Vị nghiêm túc, "Tự dưng nghe anh nói sức khỏe không tốt, sao có thể phớt lờ được, tất nhiên em sẽ lo lắng."

Nguyễn Diệc Vân cười, đến gần hôn lên má cậu: "Không sao đâu, cụ thể thì sau này có dịp anh sẽ từ từ nói với em."

Quách Vị nhíu mày gật đầu.

"Không thử thật à?" Nguyễn Diệc Vân nhìn dãy ký túc xá sau lưng, "Chắc vào được đó."

Mặt Quách Vị nóng bừng: "Không có bạn cùng phòng... càng không hay lắm, đã muộn vậy rồi."

"Tại sao không hay." Nguyễn Diệc Vân hỏi, "Em đang nghĩ gì đó?"

Quách Vị lắc đầu: "Em về đây."

Cậu vừa định xoay đi đã bị Nguyễn Diệc Vân kéo lại cổ tay.

Nguyễn Diệc Vân hất nhẹ cằm với cậu, trách móc: "Sao chuyện quan trọng thế mà em cũng quên?"

Giọng điệu của y rõ ý làm nũng, dứt lời còn chu môi chờ hôn.

Quách Vị hiểu ngay, cậu cười khờ một tiếng rồi lập tức nghiêng ra trước hôn y.

Đây là chuyện đã quá đỗi quen thuộc với cậu.

Dừng trong vài ba giây ngắn ngủi, đang định lùi ra sau thì Nguyễn Diệc Vân bỗng hé môi, vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên môi cậu.

Quách Vị sửng sốt.

Cậu lùi về chỗ cũ ngơ ngác nhìn Nguyễn Diệc Vân. Bấy giờ trên môi vẫn còn cảm giác phớt qua nhưng vô cùng mãnh liệt lúc nãy. Ban đầu rất nóng rồi nhanh chóng lạnh đi bởi làn gió đêm. Lát sau, cậu liếm nhẹ môi mình.

Họ đứng trong một góc yên tĩnh cách ký túc xá không xa, lẳng lặng nhìn nhau.

Quách Vị có thể cảm nhận rõ nhịp tim đập ngày càng dồn dập của mình.

Bên trong trái tim đang co thắt liên hồi là nỗi mong chờ và xúc động, khiến lồng ngực cậu như căng phồng lên. Khi cậu hít thật sâu muốn thân mật lần nữa, Nguyễn Diệc Vân cũng nhắm đôi mắt đầy ý cười trìu mến của y lại.

Và, họ đã trao nhau một nụ hôn khác trước, mang đôi chút ngượng ngùng, nhiệt thành và rụt rè.

Làn gió đêm hiu hiu giờ phút này bỗng trở nên thật ướt át.

"... Việc này cũng hơi khó." Sau khi tách ra, Quách Vị nói nhỏ với Nguyễn Diệc Vân.

"Luyện tập nhiều hơn nhé." Nguyễn Diệc Vân đề nghị.

Quách Vị gật đầu: "Được."

.

Luyện tập chán chê, khi Quách Vị chép miệng về đến ký túc xá đã là nửa tiếng sau.

Cậu đi rất nhanh, vừa đẩy cửa vừa ngâm nga giai điệu một bài hát rồi nghệch mặt khi thấy các bạn cùng phòng đồng loạt nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ.

"... Xảy ra chuyện gì à?" Cậu hỏi với vẻ cảnh giác.

Hồi đầu đại ca Kim ngồi trước bàn, vừa thấy cậu đã đứng phắt dậy: "Hôm nay ông và Trần Tối kia quất nhau ngoài cổng trường rồi à?"

Quách Vị hoang mang: "Quất nhau là sao? Mấy ông đã thấy gì vậy?"

.

Mấy nay diễn đàn trường khá im ắng, bởi hễ có bài viết tám chuyện về Quách Vị và Nguyễn Diệc Vân vừa đăng lên đều bị khóa mõm ngay lập tức, chẳng ai xenđược câu nào.

Nhưng ngoài diễn đàn chính thức ra, trường còn rất nhiều nơi khác để tán dóc. Trong đó có một nền tảng tên "Tường Tỏ Tình" chuyên nhận bài viết của sinh viên, khá giống trạm phát quảng cáo trong thời đại số ngày nay. Cũng như tên gọi, ban đầu chỉ đăng bài tỏ tình gián tiếp, nhưng dần dà ngày càng thu hút sự quan tâm của nhiều người, nội dung phong phú qua từng bài rồi sau đó thứ linh tinh lang tang gì cũng có, trở thành một nơi tạp nham.

Quách Vị không bắt kịp xu hướng nên trước đây chẳng biết gì về nó, nay lần đầu tiếp xúc khiến cậu trố cả mắt.

Từ hồi trưa, Tường Tỏ Tình đã đăng liên tiếp ba bài về cậu, đều giấu tên người gửi.

Bài đầu tiên ngoài văn bản ra còn thêm ba tấm ảnh.

Trong ảnh một, Trần Tối dựa vào mô tô khẽ cúi đầu nói chuyện với Nguyễn Diệc Vân bấy giờ đang ngước lên nói chuyện với mình, còn Quách Vị đứng cách họ không xa thì đứng ngây ra làm kẻ dư thừa.

Ảnh thứ hai, Trần Tối còn đứng tại chỗ, nâng tay há mồm dường như đang to tiếng nói gì đó, Quách Vị ở góc kia lại quay lưng về phía hắn, đang bị ai đó kéo đi xa.

Ảnh thứ ba rất mờ, nội dung lại kích thích nhất. Hai người đứng phía xa tay trong tay, mặt kề mặt rõ ràng đang hôn nhau. Tuy không thấy mặt, nhưng chỉ cần tham khảo hai ảnh đầu sẽ nhận ra ngay đó là Quách Vị và Nguyễn Diệc Vân qua màu sắc và kiểu dáng quần áo.

Người gửi bài kể rằng lúc mình và bạn đi ngang cổng trường thì tình cờ thấy ba người họ đang ở cùng nhau, bầu không khí cực kỳ quái lạ. Không ngờ đứng từ xa vừa chụp lén được vài tấm thì họ bắt đầu cãi vã. Trông Trần Tối có vẻ không cam lòng, tuyệt vọng lên án Nguyễn Diệc Vân bỏ rơi mình, ấy thế mà Nguyễn Diệc Vân lại dửng dưng, còn đối đáp thẳng thừng làm hắn ê chề mặt mũi. Cuối cùng, Trần Tối mở trừng mắt nhìn Nguyễn Diệc Vân kéo "Beta kia" bỏ đi một cách dứt khoát. Do tò mò nên người gửi bài lén đi theo một đoạn, trông thấy đôi BO khốn nạn vừa vào cổng không bao lâu đã hôn nhau nồng nàn, xem người khác như không khí, đúng là mặt dày không biết liêm sĩ khiến người ta phải ngạc nhiên.

Giọng điệu và cách dùng từ của người gửi bài thể hiện rõ lòng đồng cảm với Trần Tối, cho rằng hành vi của Quách Vị và Nguyễn Diệc Vân cực kỳ quá quắt.

Bình luận thì rối tung rối mù, nhiều người bắt đầu đưa ra các thuyết âm mưu suy đoán diễn biến. Càng nhiều người ngỏ ý ngờ vực bởi họ chẳng thể hiểu nổi lý do vì sao Nguyễn Diệc Vân lại lựa chọn như vậy.

Không lâu sau, Tường Tỏ Tình đăng tiếp bài thứ hai.

Dường như người này chưa đọc bài đăng đầu trong Tường Tỏ Tình, vừa vào tiêu đề đã giật tít bằng dòng Nguyễn Diệc Vân bỏ rơi Trần Tối, kẻ thứ ba "Beta kia" chen chân vào.

Ảnh người này đăng tải có vị trí gần hơn của người đầu tiên, tiếc là câu cú lộn xộn quá đọc không nắm được trọng tâm, hai người trong ảnh lại còn bị nhòe vì cử động, chỉ mỗi khuôn mặt Quách Vị là rõ nét, tấm nào trông cũng như thằng khờ.

Kẻ đó đấm ngực dậm chân bảo chẳng tài nào hiểu nổi tại sao Nguyễn Diệc Vân lại có thể bỏ rơi một Alpha xuất sắc nhường này để đến với một Beta tầm thường, khiến người ta nghi ngờ y có bị trúng bùa mê thuốc lú gì rồi không.

Bình luận cũng rất tán thành sự hoài nghi của người gửi bài, có cả người muốn xin "Beta kia" chỉ dạy vài chiêu tán tỉnh.

Người gửi bài thứ ba không kèm ảnh, nhưng nội dung gây sốt hơn hai người trước nhiều.

Người nọ nói lúc đó bạn mình đứng ngay bên cạnh, nghe rành mạch từng câu chữ cãi nhau của họ và nghi ngờ phương diện "ấy" của Trần Tối có vấn đề không thỏa mãn được Nguyễn Diệc Vân, mà hình như "Beta kia" lại có năng khiếu bẩm sinh khiến Nguyễn Diệc Vân lên mây liên tục. Thậm chí lúc cãi nhau Nguyễn Diệc Vân còn mắng Trần Tối là chó, tỏ rõ sự bất mãn của mình.

Nội dung bài viết này đã thuyết phục rất nhiều người, ai nấy đều vỡ lẽ, bắt đầu cảm thán rằng đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Có người còn phát biểu rất lạ, bảo các nhà khoa học từng chứng minh, Alpha dáng người càng cao lớn chỗ đó sẽ càng ngắn. Trần Tối cao tận mét chín, suy ra chắc chắn không tới 9cm đâu. Bình luận ấy tức thì bị nhấn chìm trong nước bọt của các Alpha cao to, mắng kẻ nọ nói năng lung tung định hướng dư luận.

Người thì bình phẩm Quách Vị từ đầu xuống chân, nói cậu trông ngu si, mặt thì cứ nghệch ra, kỹ thuật tốt cách mấy cũng được gì đâu, nếu là mình chắc chắn không đặt vào mắt, khỏi nói đến việc cho cậu cơ hội thể hiện. Người lại đoán Quách Vị không chỉ có khiếu bẩm sinh mà còn là đại gia con ông cháu cha thứ thiệt, ý kiến này nhận được khá nhiều ý kiến tán đồng.

Tất nhiên cũng chẳng ai để lại lời có cánh cho Nguyễn Diệc Vân. Có người nói y trông thanh cao lạnh lùng thế thôi, thực ra cuộc sống riêng tư cực kỳ bừa bãi phóng túng, kiểu Omega này quá lắm chỉ hẹn hò cho vui, đừng bao giờ cưới vào nhà. Câu từ thô tục kinh tởm bị phản bác lại bằng "Tự soi gương lại xem Nguyễn Diệc Vân có thèm gả cho mày không".

Giữa những lời qua tiếng lại có một dòng bình luận: Tôi ở ngay đó, họ vừa nói vừa cười mà, chắc đang đùa thôi nhỉ?

Bên dưới chỉ trơ trọi một câu trả lời: Đừng tẩy nữa, chuyện này mà cũng đùa được à?

.

Quách Vị há hốc mồm đọc hết cả ba bài, ngu người luôn.

"Rốt cuộc chuyện của các ông là sao?" Vương Đồng hỏi.

Cậu ta biết rõ từ đầu tới cuối chuyện của Quách Vị và Nguyễn Diệc Vân, biết mấy bài viết này tưởng tượng quá xá nhưng lại chẳng rõ cụ thể như thế nào, thế nên còn tò mò hơn những người hóng hớt ngoài kia.

"Quá đáng!" Quách Vị đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu với vẻ phẫn nộ.

"Ông đừng giận." Vương Đồng vội an ủi, "Bọn tôi biết chắc chắn không phải như họ nói, là..."

Quách Vị ngắt lời: "Ảnh của tôi nhiều nhất mà lại không có tên họ! "Beta kia" là cái gì chứ!"

Nói xong thì tiếp tục nhíu mày nhìn lướt qua màn hình điện thoại.

Trong những tấm ảnh đó, cậu đứng bên cạnh Alpha điển trai và Omega xinh đẹp, nhìn vào cứ như người đi đường ngây ngô lạc bước vào trường quay của một bộ phim thần tượng vậy.

"... Còn chụp xấu thế nữa." Cậu rầu rĩ rằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei