Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



_____

Sau một đêm ác mộng, Diệp Anh dường như không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt, cô lại càng thấy hình ảnh đó thật chân thực, như hiện rõ trước mắt cô vậy. Cô mang gương mặt mệt mỏi cùng đôi mắt vô thần đi xuống nhà.

- Tôi biết là cô không thể ngủ được. - Quỳnh Nga uống một chút cà phê rồi lấy một ly cà phê khác đưa cho Diệp Anh.

- Dạ, em cảm ơn chị. - Cô mệt mỏi mà nhận ly cà phê.

Chỉ mới 8h sáng, mọi người đều có mặt đông đủ tại nhà Quỳnh Nga.

Thanh Hoa liền mở máy lên, chỉ tay lên vị trí đánh dấu trên màn hình.

- Mọi người nhìn vào điểm màu xanh lá này, đây là điểm đầu tiên nhận thấy tín hiệu từ điện thoại của Thùy Trang, là một nhà hàng không có bảng hiệu. Và điểm màu đỏ chính là vị trí của số điện thoại Phan Thành liên lạc đến. Toạ lạc tại vùng ngoại ô phía Bắc, một nơi hẻo lánh và rất ít người lui tới. Đặc biệt là xung quanh đây rất nhiều cây cối, che đi một phần của ngôi nhà nên ít ai để ý đến.

- Em có phái một nhóm người đến để dò thám tình hình. Phan Thành cho người canh gác rất nghiêm ngặt từ vòng ngoài, đúng là rất khó khăn để có thể xâm nhập vào nơi đó. Nhưng Kha đã vào được, và có thấy được chị Trang. Kha nói rằng, chị Trang đang bị trói và đang ở tầng hai của ngôi nhà, còn là một nơi ẩm thấp và ngột ngạt. Tuy chỉ có thể đứng nhìn ở cự li nhất định nhưng vẫn có thể thấy được là Thùy Trang vẫn an toàn. - Tùng Min nói thêm.

Mọi người đều nhìn vào màn hình, lắc đầu ngán ngẩm.

- Hắn chỉ cho một người đi thôi sao? - Phạm Hương trầm ngâm mà hỏi. Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với sự việc như thế này.

- Đúng rồi, chỉ được mỗi Diệp Anh đi. - Quỳnh Nga nói xong liền đi ra ngoài gọi điện thoại, còn ngoắc tay bảo Ngọc Huyền đi theo mình.

- Diệp Anh sao? - Lan Khuê ban đầu còn hơi bất ngờ, nhưng đã hiểu ra thì à một tiếng.

- Hôm qua Phan Thành nói với em là em phải trao đổi một thứ với hắn để bảo toàn được thân thể của Thùy Trang. - Diệp Anh thở một hơi thật dài. Cô nằm suy nghĩ cả đêm cũng không biết điều kiện hắn muốn là gì.

- Có cái chuyện đó mày nghĩ cũng không ra hả? Hắn ta có tiền, có địa vị, đương nhiên sẽ không cần và mày cũng không thể cho nó. Bây giờ mày chỉ có cái mạng của mày thôi... Mạng của mày đó Diệp! - Kỳ Duyên lỡ tay, vỗ một phát vào sau đầu Diệp Anh, nó vừa khiến cô đau mà vừa khiến cô tỉnh ngộ ra.

- Mạng của tao!? - Diệp Anh chợt xìu xuống, nhưng rồi nở nụ cười.

- Không sao. Tao chỉ cần Trang an toàn là được!

- Con nói cái gì vậy hả Diệp? Mình đáp ứng đủ yêu cầu của Phan Thành là được rồi, không nên nghĩ đến chuyện xui xẻo kia. - Dù trong lòng ba mẹ Thùy Trang sợ thật, nhưng thân là trưởng bối, phải biết trấn an bọn họ.

Diệp Anh cũng chỉ mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng thì cô đã sẵn sàng để 'mạng đền mạng' với Phan Thành.

Trong lúc ở nhà đang căng thẳng thì Thùy Trang ở nơi đây chật vật vô cùng. Một thân công sở chỉnh tề của hôm qua nay đã nhăn nhúm đến không ra hình dạng. Đầu tóc cũng bị rối tung lên, cơ thể còn vì ngồi ngủ và bị tiêm thuốc mê mạnh nên đau nhức không thôi.

Thùy Trang cố gắng cử động thử cơ thể, vì đôi mắt không thể nào mở ra liền được. Em cảm nhận được sự gò bó và không thoải mái, dường như là đang bị trói. Cả hai tay và hai chân đều dính chặt lại một chỗ, muốn duỗi ra cũng không được. Thùy Trang lấy ngón tay sờ thử sợi dây, là loại dây thừng bản to, nó rất chắc chắn. Đôi mắt sau bao lần cố gắng thì cũng đã mở ra được.

Khung cảnh thật hoang tàn, không có chút sự sống nào. Hơi ẩm mốc còn xộc thẳng vào khứu giác làm Thùy Trang bất giác nhíu mày.

'Nhà hoang sao?' - Ý nghĩ đó liền thoáng qua trong đầu em.

Đối diện tầm mắt của Thùy Trang là tường nhà xây tạm bợ, còn chưa quét vôi, sơn màu. Nương theo ánh sáng chiếu vào, em phát hiện ra một lỗ hỏng trên bức tường, không quá to nhưng cũng đủ để nhìn ra ngoài, chỉ là đôi mắt còn mờ mà không thể nhìn rõ được.

- Em đã tỉnh rồi sao?

Thùy Trang quay sang nơi phát ra giọng nói, vô cũng bất ngờ với chủ nhân của nó.

- Vinh Khoa!? - Sao hắn ta lại có mặt ở đây?

- Là anh! Cuối cùng thì em cũng chịu nhìn trực tiếp vào anh rồi sao? - Vinh Khoa ngồi quỳ xuống bên cạnh, đối mặt với Thùy Trang.

- Tôi có trách nhiệm phải nhìn anh sao? - Em hừ lạnh.

- Haha. Đúng là em không có trách nhiệm phải làm như vậy, nhưng em là một người rất vô tình. Anh đơn phương em từ lâu rồi, hơn ba năm lận kìa, nhưng em chưa một lần đoái hoài đến anh!

- Anh đang nói cái gì vậy hả? Hãy suy nghĩ kĩ trước khi nói! Anh đã quen chị Triệu ba năm, hai người trong mối quan hệ yêu đương! Xin đừng lôi tôi vào chuyện này.

- Anh vốn dĩ không yêu cô ta, mà là anh yêu em! Anh tiếp cận cô ta là vì em, anh theo đuổi cô ta chỉ vì muốn có thêm thời gian để ở bên cạnh em. Nhưng mỗi lần gặp mặt, em thấy anh như là thấy điều đáng ghét, mặt cũng không nhìn mà đi mất. - Hắn cười lạnh.

- Anh... Đồ bỉ ổi! Dám lấy tình cảm của chị ấy ra mà đùa giỡn! - Thùy Trang phỉ nhổ hẳn một phen.

- Haha, anh bỉ ổi? Đúng như vậy thì đã sao? Chỉ cần có được em, chuyện gì anh cũng có thể làm. - Vinh Khoa đưa tay lên, nương theo sườn mặt Thùy Trang nhưng đã bị em quay mặt đi, không cho hắn chạm vào.

- Khoan đã. Hôm qua, người tôi gặp là Phan Thành. Chẳng lẽ... - Thùy Trang đúng là thấy Vinh Khoa thì bất ngờ, nhưng sự việc kia làm em tạm quên mất nó đi.

- Là anh và nó làm. - Phan Thành từ ngoài bước vào, dõng dạc tuyên bố.

- Hai người các anh... Đúng là điên rồi! - Em không còn biết có từ nào để có thể nói được hai con người này.

- Em cứ mạnh miệng đi, cứ thoải mái đi. Rồi để xem, chiều nay em còn có thể cho tụi anh nghe thêm lời gì.

- Các anh định làm gì nữa? - Thùy Trang quay sang, trừng mắt nhìn hắn.

- Anh rất thích em, sẽ không làm hại em đâu. Chỉ là, cô gái tên Diệp Anh kia đã cướp em đi mất rồi. Chiều nay, anh muốn được diện kiến cô ấy một lần, xem là ai mà có thể khiến em rung động.

- Diệp Anh!? Tôi cấm anh đụng vào chị ấy! - Thùy Trang vùng vẫy nhưng bất lực, sợi dây thừng quá dày, em cũng bị trói quá chặt, không có cách nào để nhúc nhích được.

- Em cấm anh!? Bây giờ em nhìn lại em xem, đứng dậy còn không được nữa mà. Nhưng em đừng kích động quá. Anh thấy, bộ quần áo trên người em đang rất chướng mắt anh đó! - Phan Thành vừa nói, vừa liếc mắt nhìn vào khoảng da thịt mềm mại trên người Thùy Trang.

- Đồ biến thái!

- Haha, biến thái? Anh chỉ như vậy với mỗi em thôi. Thế nên em đừng vùng vẫy nữa, càng khiến anh 'muốn' em thôi. - Hắn nở nụ cười quỷ dị rồi bước ra ngoài.

- Anh với anh ta, cả hai đều biến thái như nhau! - Đợi Phan Thành đi rồi, Thùy Trang mới liếc nhìn Vinh Khoa.

- Anh cũng chỉ vì yêu em thôi, Trang à. - Vinh Khoa nói rồi cũng đi ra ngoài.

Kha Vũ đang ẩn nấp gần đó, nhận biết được tình hình thì liền báo về cho Tùng Min.

- Báo cáo! Thùy Trang tạm thời vẫn ổn, chỉ có hơi kích động nhẹ. - Kha Vũ nhắn vào thiết bị liên lạc chuyên dụng.

- Được! - Tùng Min nhận được tin liền thở phào nhẹ nhõm, cũng báo cho mọi người biết và căn dặn là không được sơ hở, lơ là thiếu cảnh giác.

Phan Thành đi ra ngoài đường lớn, châm điếu thuốc hút một hơi rồi gọi điện thoại cho Diệp Anh.

Cô còn đang nghĩ cách làm sao để có thể thoát khỏi mà cô và em đều an toàn thì có điện thoại gọi đến.

- Diệp Anh, là tôi!

Diệp Anh nghe đầu dây bên kia là Phan Thành, lập tức mở loa ngoài cho mọi người cùng nghe.

- Cô đã chuẩn bị đủ những gì tôi yêu cầu rồi chứ?

- Đủ rồi. Nhưng tôi cần biết được tình trạng hiện giờ của Thùy Trang.

- Cô ấy vẫn an toàn. Cô cứ yên tâm đi. Tôi không nỡ nào để con tin của mình có một chút thương tổn nào, như vậy thì làm sao tôi dám nhận tiền của các người chứ. - Phan Thành rất châm biếm mà nói.

- Được, tôi tin anh là người trọng sĩ diện, sẽ không 'thừa nước đục thả câu'. - Ý tứ của Diệp Anh quá rõ ràng.

- Tôi nói được là sẽ làm được. Tôi sẽ gửi địa chỉ qua cho cô. Đúng sáu giờ chiều nay, cô và số tiền đó đến đây, nhớ là ngoài cô ra thì không một ai khác được đi theo.

- Tôi không mang tính mạng của em ấy và tôi ra làm trò đùa!

- Rất có chí khí! Hẹn cô chiều nay.



Đúng sáu giờ, Diệp Anh đã có mặt ở điểm hẹn, là nhà hàng không có biển báo mà Thanh Hoa đã đề cập đến, nhìn xung quanh cũng không thấy được toà nhà mà Kha Vũ đã nói.

- Diệp, mày đang đứng ở nhà hàng đúng không? - Thanh Hoa hỏi.

- Ừ, tao đang ở đây, nhưng không thấy toà nhà mà mày nói. - Diệp Anh nhỏ giọng nói qua micro.

Trước khi đi, cô đã được Thanh Hoa và Tùng Min trang bị cho một bộ thiết bị thám tử với bộ chip nhỏ gọn, đây là phiên bản cao cấp nên các thiết bị dò tìm và cảnh báo không thể nào phát hiện được.

- Mày đừng đứng ở nhà hàng, đi thẳng lên chừng 200m sẽ có một toà nhà bên tay trái.

- Được.

Khi cô đến nơi thì đã thấy Phan Thành đón tiếp rất nồng hậu.

- Hơi trễ vài phút nhưng vẫn tính là đúng giờ cho cô! Rất có thiện ý!

- Anh đừng nhiều lời nữa. Tiền ở đây, khi nào thấy được Thùy Trang thì tôi mới đưa tiền cho anh!

- Muốn gặp Thùy Trang sao? Đi theo tôi.

Diệp Anh bước theo sau Phan Thành, trong lòng cũng rất lo sợ, nhưng Thùy Trang đang ở trong tay hắn nên cô phải khắc chế nỗi sợ.

'Luôn có một người có thể bảo vệ an toàn cho mày và Trang. Nhưng hứa với tao, không được nông nổi, không được làm hắn kích động. Người đó chỉ có thể giám sát chứ không thể đi trực tiếp vào đó nên mày không được bứt dây động rừng!' - Cô hồi tưởng lại những lời mà Thanh Hoa đã căn dặn.

Quanh co đi lên hai tầng lầu, nơi nơi đều phủ một màu xanh của rêu phong, vừa trơn trượt lại khó chịu. Xung quanh đúng nên gọi là một cánh rừng, cây cối mọc cao đến nỗi có thể gần như che khuất đi toà nhà.

Cô chỉ mới đi vào đã thấy không thoải mái, cô liền đau lòng cho Thùy Trang khi phải trải qua hơn cả ngày ở trong một nơi hoang tàn và đổ nát này.

Diệp Anh bước theo Phan Thành vào một gian phòng, cô đã gặp được em, cô đã gặp được em rồi!

- Diệp!

- Trang!

Cả hai người không hẹn mà cùng gọi tên nhau, bao nỗi nhớ và lưu luyến đều thể hiện rõ trong đôi mắt của họ.

- Chà, tình thương mến thương nhau vậy?

- Vinh Khoa? Sao có cả anh trong đây? - Cô không khó để biết người vừa nói câu đó là ai.

- Tại sao lại có Vinh Khoa? - Thanh Hoa thông qua máy nghe, liền giật bắn mình. Cô nhìn Tùng Min, đúng như hai người dự đoán!

- Tại sao lại không được có tôi ở đây? - Hắn gằng giọng.

- Hừ, tôi không muốn nhiều lời với hai người. Tiền ở đây rồi, mau thả em ấy ra đi!

- Để vali tiền xuống, đẩy qua đây trước đã.

- Không. Chúng ta, một đổi một! - Diệp Anh dứt khoát, vì trong lòng cô đều muốn cứu cả em và số tiền này.

- Cô không nghe lời tôi? Được! - Phan Thành dường như đã mất đi chức năng kiểm soát nhận thức và cảm xúc, nên mỗi hành động của hắn đều bộc phát ngay khi hắn nghĩ ra.

Phan Thành vỗ tay ba cái, lập tức có bốn tên to lớn, xăm kín người vây quanh cô.

- Anh là đang muốn gì? - Cô vẫn cố giữ bản thân thật tỉnh táo.

- Haha, mày quên điều kiện tao đã nói với mày rồi sao? Và điều tao cần ở mày, là cái mạng của mày!

- Tôi có thể cho anh cái mạng của tôi, nhưng trước hết là phải thả Thùy Trang ra! - Đây là tình huống xấu nhất, cô quyết phải bảo vệ được Thùy Trang.

- Haha, mày không có quyền nói chuyện ở đây! Tụi bây thay tao, dạy cho nó một bài học!

Bốn người cùng xông vào Diệp Anh. Kha Vũ thấy tình hình không ổn, liền rút phi tiêu trong người ra, phóng thẳng vào phía trong và trúng vào tay của một tên.

Phan Thành thấy vậy thì nổi đoá lên.

- Con khốn! Mày dám bội ước? Được! Vậy thì mày đừng mong có cơ hội cho cái mạng quèn của mày được sống sót!

Kha Vũ vừa thấy Diệp Anh gặp nguy, muốn rút ra phi tiêu để phóng vào, nhưng Vinh Khoa đã thấy trước, nhắm súng bắn vào tay cậu khiến cho phi tiêu bị rớt xuống.

Kha Vũ nhanh chóng trèo xuống, băng bó hờ cho vết thương. Chợt nhận ra, có người đang đuổi theo, tẩu vi thượng sách, ôm cánh tay đầy máu mà chạy trước.

Diệp Anh một mình đấu với ba người còn lại, vì phi tiêu của Kha Vũ có tẩm thuốc làm tê liệt chân tay trong một thời gian ngắn nên người đó đã không thể cử động được.

Có bao nhiêu thì chơi bấy nhiêu! Đó là suy nghĩ của Diệp Anh. Ba người đàn ông, đối với cô mà nói thì chẳng khác nào một quả trứng đang chọi với ba tảng đá đâu chứ? Tuy nói Diệp Anh đã từng đánh nhau, đã từng vì bảo vệ Thùy Trang mà bẻ gãy tay một tên côn đồ, nhưng ba người này như là được huấn luyện trước. Họ ra đòn nào đều như chí mạng vào cơ thể cô. Diệp Anh có đánh trả lại, sức của cô cũng không vừa. Ba người, người thì bầm mắt, người thì ôm bụng, người thì ôm đầu, nhưng chung quy vẫn còn nhẹ hơn cô.

Cô bây giờ một thân chi chít vết thương, nhưng vẫn cố sức để đánh lại bọn chúng.

- Trang, em nhìn xem, người em yêu, cô ta quả thật rất yếu đuối. - Phan Thành tặc lưỡi.

Thùy Trang đã muốn khóc không thành tiếng. Người yêu của em đang bị đánh, đang bị hành hạ rất dã man, nhưng em lại không thể làm được gì...

- Tụi bây ngừng lại đi! - Hắn ra hiệu. Ba người đàn ông nghe vậy, liền bỏ cô ra. Họ cũng gần như hết sức để đấu với cô rồi.

Diệp Anh bây giờ là ở thế ngàn cân treo sợi tóc, đến cả hít thở cũng khó khăn. Người cô không có chỗ nào là không có vết thương, vết bầm loang lỗ. Cô đã kiệt sức rồi, nằm vật xuống sàn, không thể ngóc đầu lên được.

Phan Thành đoạt khẩu súng trong tay Vinh Khoa, đi đến chỗ Diệp Anh, nắm tóc cô để cô đối mặt với hắn.

- Haha, đây là cái giá cho sự bội ước! - Hắn nói rồi, cầm khẩu súng để ngay bụng cô mà bắn một phát.

Diệp Anh cảm nhận được nỗi đau mà mình đang gặp phải. Cô phun ra một ngụm máu tươi, ở bụng máu cũng đang chảy không ngừng.

- Thùy Trang, em có hai sự lựa chọn. Một, là chọn anh hoặc Vinh Khoa, anh sẽ cho người đến cứu cô ta. Hai, là em chọn cô ta, thì anh sẽ cho em và cô ta đoàn tụ ở suối vàng!

- Anh ra điều kiện như vậy, chẳng khác nào đang dồn tôi vào ngõ cụt? Anh thật sự là một kẻ điên rồ! Tình yêu của tôi dành cho chị ấy là tình yêu thật sự, không phải mù quáng chiếm hữu như anh! Nếu không có chị ấy, tôi sẽ không biết được tình yêu là gì. Chị ấy tuy không tài giỏi, không phải là con nhà quyền quý như anh, nhưng chị ấy chân thành yêu tôi, chị ấy luôn cho tôi mọi điều tốt nhất của chị ấy! Đời này, kiếp này, hay cho dù kiếp sau, Nguyễn Thùy Trang này cũng chỉ yêu một mình Diệp Anh, Nguyễn Diệp Anh thôi! Rõ chưa? Cho dù chị ấy có chết, tôi cũng nguyện chết cùng chị ấy! Chị ấy nói đúng. Anh và Vinh Khoa, cả hai người đều là kẻ dơ bẩn! Mãi mãi tôi sẽ không chọn hai người! - Thùy Trang hét vào mặt hắn.

- Được! Nếu em đã nói vậy, tôi sẽ cho em toại nguyện! - Phan Thành nhắm súng vào Thùy Trang, định bắn nhưng Vinh Khoa đã ngăn lại.

- Nè! Chuyện này cũng có một phần của tôi. Tại sao anh lại không hỏi ý kiến của tôi mà lại tự tiện quyết định như vậy?

- Mày tránh ra! Mày không thấy cô ấy đang chửi thẳng vào mặt tao với mày sao? Mày mà cứ ngan đường, liệu hồn tao giết luôn cả mày! - Hắn nói rồi liền bắn bừa một phát. Viên đạn nhắm thẳng ngay ngực Thùy Trang, nhưng khi va chạm thì nó lại không khiến em bị thương, nhưng nó lại trúng vào chân của Vinh Khoa.

Em cứ tưởng mình sẽ chết. Nhưng không ngờ, sợi dây chuyền mặt ngọc mà Diệp Anh đã tặng cho em, nó đã đỡ giúp em viên đạn đó, bây giờ thì nó bị nứt ra mất rồi.

- Tên khốn! Anh dám làm vậy với tôi? - Vinh Khoa tức điên lên, hắn lao vào giằng co với Phan Thành.

Diệp Anh hơi gục đầu dậy được, thấy Thùy Trang đang bị vòng vây bởi thuốc súng cùng hai con người điên loạn kia, giây phút đó cô thật sự sợ hãi. Dùng hết sức còn lại của mình, cố bò đến chỗ của em. Thùy Trang vì sợ hãi nên đôi mắt vẫn nhắm tịt, không chú ý đến. Mãi khi Diệp Anh đã ôm được em vào lòng, em mới mở mắt ra nhìn cô, nhưng chưa được bao lâu thì lại nghe cô rít một hơi lạnh.

- Trang...hứa với chị...phải sống thật tốt! - Cô đưa bàn tay cùa mình lên, muốn chạm vào mặt em, lại ngại tay mình đầy máu nên thôi.

- Diệp, đừng nói nữa, giữ sức cho mình...

Thùy Trang chưa kịp nói hết câu, viên đạn vì hai tên kia đã bị lạc hướng và nhắm thẳng vào vai cô, khiến nó toé máu và dính lên mặt của em.

- DIỆP! - Thùy Trang hét lên, em vùng vẫy, muốn thoát khỏi sợi dây thừng nhưng không được.

*Crack*

- Bỏ súng xuống hết! Giơ hai tay lên mà đầu hàng đi! - Một nữ cảnh sát bất ngờ từ trên trần nhà lao xuống, làm vỡ một mảng trên trần nhà. Cô ra lệnh cho những chiến sĩ công an xuống mà còng tay Phan Thành và Vinh Khoa lại. Ngay lúc này, nhóm người của Quỳnh Nga cũng kịp đến nơi.

- Diệp! Diệp! Mày bị làm sao vậy hả? - Kỳ Duyên thấy cô gục trên người Thùy Trang, mặt em lại bị dính máu. Nó hốt hoảng chạy đến để đỡ cô ra thì thấy tay mình cũng bị máu tươi nhuộm cho đỏ lên.

- Gọi xe cấp cứu! Mau lên! - Nó gào với những người còn lại.

Thùy Trang cũng được cởi trói ra. Em ôm cô vào lòng mình mà nức nở.

- Diệp à! Chị phải sống! Chị phải sống, Diệp Anh à!







_____
một mạng đổi một mạng, xong hé :))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro