7 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.
  Khoảnh khắc Lâm Vĩ Tường mở cửa, anh cảm thấy như thể mình rơi vào trong một quả đào trắng khổng lồ, lớp cùi mọng nước quấn chặt lấy anh, sắp sửa nhấn chìm anh trong vị ngọt.
  Nhưng anh bằng lòng làm như vậy, vì vậy anh nhanh chóng đóng chặt cửa, và bù đắp cho việc Lưu Thanh Tùng đã quên làm trước đó - khóa cửa phòng lại.
  Lưu Thanh Tùng toàn thân run rẩy. Cực khoái vừa kết thúc ban nãy quá kịch liệt, không bàn đến là thể xác hay tinh thần, đối với cậu mà nói đều là kích thích không nhỏ. Hạ thân trần trụi lộ ra, hai chân trắng mịn dang rộng, ngón tay còn vùi trong lỗ hậu, ga giường ướt đẫm mật dịch tiết ra. Chiếc áo phông quen thuộc của Lâm Vĩ Tường được che ở phần thân trên của cậu và một chiếc cũng được đội trên đầu.
  Nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Vĩ Tường đang bước đến, Lưu Thanh Tùng muốn ngồi dậy, nhưng thắt lưng và mắt cậu đau nhức, anh lại ngã xuống giường, anh miễn cưỡng chống đỡ nửa thân trên bằng khuỷu tay, vén tay áo ngắn đang che đầu mình đi, sợi chỉ bạc bị kéo ra khi cậu nhổ chiếc áo trong miệng, bị bắt quả tang và vừa trải qua cơn cực khoái làm cho nước da của cậu quá hồng hào, làn da của cậu vốn trắng và hồng hào. Lưu Thanh Tùng cố gắng hết sức để di chuyển cơ thể của mình lên trên, muốn tránh xa Lâm Vĩ Tường, nhưng người đàn ông này đã lợi dụng chiều cao, chân dài và tay dài của mình, sải bước đến bên giường, quỳ xuống giữa hai chân của Lưu Thanh Tùng để ngăn cản anh ta. Một tay dễ dàng nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của Lưu Thanh Tùng, tay kia nhéo eo anh ta và kéo người đàn ông mềm nhũn vô lực trở lại.
  - Nếu muốn thì cứ việc nói, Lưu Thiếu.
  - Tại sao lại tự thoả mãn mình với chỉ riêng tay thôi vậy...
  Lâm Vĩ Tường nghiêng người và vùi đầu vào vai Lưu Thanh Tùng, những sợi tóc mềm mại cọ vào mặt cậu có chút ngứa. Giọng anh cười trầm thấp, phả hơi nóng lên xương quai xanh và vành tai của cậu khiến mặt Lưu Thanh Tùng đỏ bừng, không biết anh học từ đâu ra những lời tục tĩu đó, hậu huyệt không khỏi co rút lại một chút, như thể cậu đang mong đợi một cái gì đó.
  - Biến đi, ai cần mày...
  Lưu Thanh Tùng dường như lúc này mới nhớ ra rằng hai người họ rõ ràng vẫn đang cãi nhau, vừa nhìn chằm chằm vừa chửi bới vừa vùng vẫy kịch liệt, nhưng sự vùng vẫy mà cậu thực ra chỉ là bám vào người Lâm Vĩ Tường và quằn quại dưới thân anh , quần áo của Lâm Thanh Tùng vẫn còn mặc trên người anh, vải cứng cọ vào bắp đùi nhạy cảm của cậu, Lưu Thanh Tùng khịt mũi một tiếng rên nhẹ, Lâm Vĩ Tường nhéo chặt eo cậu và ấn cậu xuống với đôi mắt đỏ hoe, không nói lời nào trực tiếp hôn cậu.
  Đây là cảm giác hôn thế nào?
  Cảm giác được rót vào miệng một ngụm vodka nồng độ cao vừa quen vừa lạ, đúng là đã lâu cả hai không được hôn nhau. Không, phải nói rằng họ đã không tiếp xúc trực tiếp với nhau như vậy trong một thời gian dài. Nụ hôn của Lâm Vĩ Tường hung hăng và hung hãn như khi anh ta ở trên sân, đầu lưỡi của anh ta đột nhập vào lãnh thổ của Lưu Thanh Tùng mà không cần giải thích, xông vào miệng cậu một mùi rượu vodka nồng nặc. Lưu Thanh Tùng nghĩ rằng theo như những gì hai người nói chuyện gay gắt với nhau trước khi hôn, cậu tất nhiên nên từ chối nụ hôn, nhưng cậu đã cạn kiệt toàn bộ sức lực chỉ, khoác tay lên vai Lâm Vĩ Tường, và lí trí của cậu thực sự không rõ ràng lắm, vì vậy cậu đã biện minh cho sự lựa chọn của mình. Cậu vòng tay qua cổ Lâm Vĩ Tường như thể chấp nhận số phận của mình, để đầu ngón tay buông thõng xuống một cách tự nhiên, với động tác của này, cậu nhẹ nhàng xoa bóp tuyến thể trên gáy Lâm Vĩ Tường, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy. Vì vậy, anh càng hôn cậu mãnh liệt hơn, Lâm Vĩ Tường ôm lấy người dưới anh, mặc dù anh thích cắn đôi môi này, đó là đôi môi mềm mại, Lưu Thanh Tùng từ chối, nhưng không thể không run rẩy vì hương vị pheromone của Lâm Vĩ Tường, ngoan ngoãn thè lưỡi. . Lâm Vĩ Tường đè eo Lưu Thanh Tùng, một tay xoa bóp da thịt mềm mại tinh tế, dùng sức quét sạch từng giọt dịch thể có mùi đào nồng nặc trong miệng cậu chảy ra, tiếng nước từ môi lưỡi còn sót lại vang lên. Lớp phủ bao quang lưỡi thô ráp liếm láp vòm miệng nhạy cảm, lưng của Lưu Thanh Tùng tê liệt vì nụ hôn sâu của anh.
  Còn Lâm Vĩ Tường, vốn đang khéo léo định vuốt ve dương vật Lưu Thanh Tùng bằng một tay từ trên xuống dưới, đột nhiên cảm thấy trên mặt anh có nước rơi xuống, anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, rời khỏi đôi môi như đang dính vào đối phương, không chú ý là anh kéo từ đôi môi ấm áp Lưu Thanh Tùng một sợi chỉ bạc nữa, anh chỉ thấy đôi mắt của Lưu Thanh Tùng nhắm nghiền, một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, lướt qua nốt ruồi lệ xinh đẹp của cậu và rơi xuống giường.
  - Mày...mày đừng...
  Lâm Vĩ Tường bị nước mắt đột ngột của anh hoảng hố, anh không biết có nên dùng tay chạm hay không chạm, nên hôn tiếp hay không hôn hay không, anh chỉ có thể nhìn Lưu Thanh Tùng vụng về khoanh tay che mắt, cắn răng không nói gì.
  - Lưu Thanh Tùng, làm sao vậy?...Nếu như mày không thích, vậy không cần làm nữa...
  Lâm Vĩ Tường dường như lúc này mới nhớ ra rằng tối nay anh nên tức giận với Lưu Thanh Tùng, nhưng những cảm xúc nhỏ nhặt không đáng nhắc đến từ lâu đã bị anh bỏ qua khi nhìn thấy Lưu Thanh Tùng thủ dâm dưới lớp quần áo của mình.
  - Làm đi, Tại sao...không làm tiếp?
  Lưu Thanh Tùng không biết làm sao mình có thể xấu hổ đến phát khóc, trong lòng không biết đã tự mắng bao nhiêu lần rằng nhất định đồ uống hôm nay có vấn đề gì đó, xem ra dưới ảnh hưởng của rượu, người ta thật sự có thể lợi dụng như vậy. một cái cớ để uống rượu bừa bãi là có thể làm những việc mà bạn thường xấu hổ khi làm và nói những điều thường khó nói. Gần như từ bỏ làm chính mình thường ngày, Lưu Thanh Tùng lại trèo lên cổ Lâm Vĩ Tường, dùng đầu ngón tay vẽ những vòng tròn trên tuyến của anh ta, giọng nói vẫn còn hơi khàn, khóe mắt đỏ hoe vì khóc, chóp mũi cũng là màu đỏ, làn da của cậu vốn là trắng, cho nên lần xoa này có chút khiến cậu trông rất gợi cảm dục vọng, Lâm Vĩ Tường không khỏi nuốt nước bọt, nhưng vẫn nghĩ đến sự kỳ lạ của cậu hôm nay, anh giơ tay nắm lấy cổ tay không trung thực của Lưu Thanh Tùng , và kéo nó vào ngực.
  - Nói thẳng ra đi, rốt cuộc có chuyện gì?
  Sau khi nghe nói xong, Lưu Thanh Tùng mím miệng, trong hốc mắt có chút nước mắt lấp lánh như thuỷ tinh, trông sáng bóng làm nổi bật đôi mắt đen của cậu, thật sự rất đẹp. Lâm Vĩ Tường không dám nhìn nữa, anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cúi xuống hôn chóp mũi cậu, hôn cằm cậu, sau đó ngậm lấy trái cổ của cậu và ngậm nó trong miệng, dễ dàng hôn lên xương quai xanh của cậu, rồi nhẹ nhàng đi vòng ra phía sau, hôn lấy tuyến thể nóng bỏng của Lưu Thanh Tùng.
  -Ô...
   Nếu như nói Lưu Thanh Tùng chỉ là thả lỏng một chút, thời điểm nụ hôn nóng bỏng rơi vào yết hầu, cậu không thể khống chế được tiếng rên nỉ non thoát ra từ kẽ răng, chỉ cảm thấy Lâm Vĩ Tường giống như lửa thiêu đốt. cháy mãi mãi, bọc cậu trong đó, đốt cháy và đốt cháy tất cả cùng nhau.
  Cho dù ôm chặt lấy nhau, không có khoảng cách giữa hai thân hình nóng tưởng chừng bốc lửa, nhưng Lưu Thanh Tùng vẫn cảm thấy một góc trái tim trống rỗng. Cậu không phải là người hứa hẹn, và cậu cũng không bao giờ ngần ngại tiến về phía trước, cậu chắc chắn sẽ tiến lên với những bước tiến vững vàng không thể lay chuyển, nhưng trong mối quan hệ này với Lâm Vĩ Tường, cậu dường như không còn cảm giác như trước nữa.
  Nhưng lợi dụng uống rượu hôm nay và nhiệt độ như thiêu như đốt của thời kỳ mẫn cảm, Lưu Thanh Từng muốn để Lâm Vĩ Tường dẫn dắt bộ não bị đốt cháy của mình bay bổng tự do.
  Cậu không muốn chạy trốn nữa, cậu muốn câu trả lời rõ ràng cho mình.
  Có lẽ Lâm Vĩ Tường cũng cần câu trả lời đó.
  - Chờ đã... đợi một chút...
  Lâm Vĩ Tường không xác định rõ được tâm trạng của Lưu Thanh Tùng, và anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà chỉ hôn nhẹ cậu, hai tay giữ chặt hai bên cơ thể anh. Nghe thấy Lưu Thanh Tùng mở miệng, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lưu Thanh Tùng, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên quyết và bình tĩnh.
  - Lâm Vĩ Tường
  - Tao thích mày
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro