Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn là đã từng Bạch Minh Quân tung hoành khắp chốn. Thế nhưng đến bây giờ hắn lại chết thê thảm đến nhường này là tại sao? Chỉ 1 chữ duy nhất ... vì Yêu.

Hắn đã từng nói " Nếu có 1 ngày ta không còn cách nào để giải thích mọi chuyện ta đã gây ra, ngươi... tuyệt đối sẽ tin tưởng ta chứ? "_ Hắn nhu hòa, nhẹ giọng hỏi y.

Y tất nhiên sẽ trả lời là mãi tin tưởng hắn. Đến cuối cùng vẫn không thể nào tránh khỏi kiếp đau thương. Vì để y được an toàn, hắn bất chấp tất cả, nhảy thẳng xuống Ma Nộ Hỉ Cương, chết vô cùng thê thảm.
( T/ g : Tên ta tự chế, làm ơn đừng ném đá nghen! )

Còn y thì sao? Khi người vừa mất. Y như phát điên, cố gắng cứu lấy người đó, nhưng... có cố đến mấy người cũng đã... mất rồi. Y đâu thể nào mà níu kéo được nữa. Hằng đêm, y vẫn luôn mơ thấy cảnh tượng ngày hôm đó. Cảnh tượng khiến y không bao giờ quên..Tô Lạc Thanh trực tiếp nhảy xuóng Ma Nộ Hỉ Cương, y vẫn đứng đó, nhưng... vẫn bất lực không thể làm gì được. Kể từ ngày đó, y như không cười, không nói, sắc mặt luôn luôn ảm đạm. Dù cho có là sư phụ của y - Lam Thỉnh Tông cũng chả làm gì được. Y luôn dằn vặt, tự trách bản thân mình. Tại sao? Tại sao đến cuối cùng... y vẫn không thể nắm chặt tay hắn? Không thể cùng hắn đi xuống hoàng tuyền. Y đau khổ lắm, trong suốt 100 năm vừa qua, không lúc nào là y không nhớ tới hắn. Lam Bạch Thần đã dành khoảng 75 năm chờ đợi, luôn luôn 1 lòng nhớ tới hắn, mong rằng có ngày hắn sẽ trở về. Cho dù y biết... khi nhảy xuống nơi đó chỉ có nước hồn phi phách tán, không thể nào có thể quay lại nhân giới 1 lần nào nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro