Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Ninh Tiểu Thuần nhập hết tài liệu vào máy tính đã là chuyện của hai ngày sau. Trợ lý Ngô nhà người ta chỉ là cao hứng, nói tí mà thôi, cơ bản là chưa hành động, lời nói không thể xem là thật được mà cô bị anh ta hành hạ mệt muốn chết. Cô đánh chữ cuối cùng xong, vặn vặn eo, thở hắt ra, thật là mệt quá đi mất.

Tiếng gót giày vang vang, Lạc Hi Hi mặc váy liền Chanel đi đến. Ninh Tiểu Thuần vội vàng đứng lên, lễ phép gật đầu mỉm cười: "Chào cô Lạc, xin hỏi có chuyện gì không?" Lần đó bị Lạc Hi Hi bắt gặp cô với Cung Triệt làm chuyện ấy ở trong phòng, cô đã đi nghe ngóng về thân phận của cô vợ chưa cưới này.

Lạc Hi Hi liếc cô, chĩa ngón tay vào phòng tổng giám đốc hỏi: "Cung Triệt có trong đó chứ?"

Ninh Tiểu Thuần gật đầu, nói theo quy định: "Tôi thông báo với tổng giám đốc trước, mời cô Lạc ngồi chờ." Cô vừa đến bàn làm việc, muốn nhấn điện thoại gọi vào thì Lạc Hi Hi thản nhiên bảo: "Không cần." Rồi đi thẳng vào văn phòng, Ninh Tiểu Thuần không kịp ngăn cản, Lạc Hi Hi đã đẩy cửa ra. Cung Triệt đang nghe điện thoại, nhìn hai người, nhíu mày, khoát tay bảo Ninh Tiểu Thuần ra ngoài. Ninh Tiểu Thuần nhìn họ một cái rồi vâng lời ra ngoài đóng cửa lại.

Cung Triệt không ngó ngàng đến Lạc Hi Hi, tiếp tục nói chuyện, để Lạc Hi Hi chờ cả nửa tiếng. Anh mới để điện thoại xuống, thấy Lạc Hi Hi hết kiên nhẫn mới nói: "Nói đi, lần này lại có chuyện gì?"

Lạc Hi Hi tức lên, chỉ vào anh: "Chồng sắp cưới thân yêu của em à, anh không phải quên rồi đấy chứ, quên chuyện em cho anh mấy ngày suy nghĩ để anh cho em câu trả lời thuyết phục chứ."

"À, em không nói anh cũng quên mất." Cung Triệt hai tay chống cằm, như hết cách nhìn Lạc Hi Hi.

Lạc Hi Hi nổi giận, cô nén lại, ra sức hoà nhã nói: "Vậy giờ anh nghĩ đi, nên giải quyết thế nào đây?"

"Không cần giải quyết, chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến hôn sự của chúng ta hay cấp vốn cho Lạc gia cả. Tất cả vẫn bình thường, chỉ vì em để tâm chuyện nhỏ nhặt thôi." Cung Triệt không muốn nói chuyện với cô, mở văn kiện ra bắt đầu làm việc.

"Cung Triệt!" Lạc Hi Hi đến trước mặt anh, thả một quả bom, "Em đã điều tra thân thế của cô ta rồi, người ta còn là sinh viên, có một người bạn trai thân thiết. Nếu cứ vậy, quan hệ giữa cô ta và anh... tuyển chọn lần này dựa vào quan hệ ngầm chứ gì?! Cô ta ngoại tình, lừa gạt bạn trai dụ dỗ anh, sau đó dựa vào kỹ năng trên giường mà ngồi vào chỗ này? Chuyện truyền ra ngoài, danh dự của cô ta đem vứt đi, hình tượng của anh cũng sụt giảm."

Mắt Cung Triệt loé sáng, ánh mắt sắc bén quét qua Lạc Hi Hi, đôi môi mỏng hé mở, nói từng chữ một: "Xin chú ý từ ngữ của em, đừng tự ý bôi nhọ và phá huỷ danh dự người khác. Đây là chuyện giữa anh với em, đừng lôi người khác vào."

"Ôi chao, anh đang che chở cho cô ta đó à. Cô ta quan trọng với anh lắm đúng không?" Lạc Hi Hi cảm thấy đã tóm được đuôi anh, cực kì vui mừng.

"Anh không muốn nói tiếp chuyện này với em nữa, em còn cần tiền vốn của Cung gia nữa không, đừng lãng phí thời gian của anh." Cung Triệt mất kiên nhẫn.

"Hừ, chẳng lẽ bị em đoán trúng rồi?" Lạc Hi Hi truy đến cùng.

Ánh mắt Cung Triệt như dao phóng qua, giọng anh bình tĩnh lọt vào tai Lạc Hi Hi như sấm sét giữa trời quang, anh nói: "Lạc Hi Hi, đừng cho rằng anh không biết chuyện em với Cố Minh Vũ!"

Lạc Hi Hi đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn, không đỡ nổi thân thể, đành phải tì vào bàn bên cạnh. Anh ta biết chuyện cô với Cố Minh Vũ từ khi nào? Luôn im lặng không lên tiếng, lại rõ như lòng bàn tay. Thì ra là bọ ngựa rình bắt ve, chim sẻ chực phía sau à!

Cô ngẩng đầu đón ánh mắt anh, nói: "Anh biết chuyện gì của chúng tôi, đừng ăn nói lung tung." Cô vẫn còn một tia hi vọng cuối cùng.

"Em mới nói anh nghe đó thôi." Mắt Cung Triệt loé lên sự khôn khéo.

Lạc Hi Hi nghi hoặc, Cung Triệt tuy mỉm cười nhưng lại khiến người ta lo sợ, cô đổ mồ hôi ròng ròng.

Cung Triệt chậm rãi nói: "Em nói là 'chúng tôi', mà không phải là em và cậu ta."

Gừng càng già càng cay, thỏ con không đấu lại sói già. Lành làm gáo bể làm muôi, Lạc Hi Hi nhìn anh: "Vậy thì sao, anh có thể trác táng với trợ lý, em không thể cùng người khác sao?"

"Không có gì, nhưng như em nói đó, tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện của nhau, bằng không anh cũng không biết sẽ có chuyện gì." Cung Triệt bực mình đuổi khách, "Em về đi."

Lạc Hi Hi thấy lần này nói không lại, mà có nói cũng không được gì, đành thôi, giậm giậm chân, xoay người đi ra.

Ninh Tiểu Thuần thấy Lạc Hi Hi đi ra, mặt đen sì sì, vẻ mặt chớ đến gần, cô sợ tới mức không biết có nên bước đến không. Lạc Hi Hi ngừng lại, quay đầu nói với cô: "Cô Ninh, tình cảm của cô với bạn trai tốt không."

Ninh Tiểu Thuần chết sững, không biết sao cô ta lại hỏi vậy. Còn nữa, sao cô ta biết việc riêng của cô. Ninh Tiểu Thuần bắt đầu luống cuống, cô gọi Lạc Hi Hi lại: "Cô Lạc, có thể dành chút thời gian chúng ta nói chuyện được không."

"Nói chuyện? Chuyện gì?" Lạc Hi Hi định xoay người bỏ đi, sau lại nghĩ gì đó, dừng lại nói: "Giờ tôi có thời gian."

Bây giờ? Ninh Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, cách giờ tan tầm có năm phút, còn phải bấm thẻ, không đi ngay được. Cô đành phải câu giờ, nói: "Cô Lạc, cô ngồi đợi, tôi thu dọn một chút rồi đi."

Cô dọn tới dọn lui, kéo dài đến cuối giờ, bấm thẻ, đi cùng Lạc Hi Hi vào thang máy. Lạc Hi Hi đã hết kiên nhẫn, sắc mặt khó coi.

"Cô Lạc, chúng ta đến quán cà phê bên đường, được chứ?" Ninh Tiểu Thuần hỏi.

"Tuỳ cô."

Hai người vừa ra thang máy, trong đại sảnh truyền đến tiếng gọi phấn khởi: "Cô Ninh!"

Ninh Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn phía trước, là Ngô Kì Vũ!

Ngô Kì Vũ bước nhanh tới, mắt sáng lấp lánh, mặt hơi hồng, anh ta ngập ngừng nói: "Cô Ninh, tôi, tôi đang đợi cô về." Không thể hẹn cô trong giờ làm, anh ta đành phải chờ cô tan tầm!

Ninh Tiểu Thuần nhìn anh ta, không biết trả lời thế nào. Lạc Hi Hi đứng bên cạnh, vẻ mặt thú vị nhìn họ chằm chằm.

Kịch hay sắp mở màn rồi?!

Ninh Tiểu Thuần rốt cuộc cũng hiểu sứt đầu mẻ trán có nghĩa là gì, cô muốn thu xếp nói chuyện với Lạc Hi Hi, nửa đường lại nhảy ra kẻ phá đám, cắt đứt đường lui của cô. Haizzz, lúc cô chăm chú nhìn, anh ta lại cảm thấy ngượng ngùng, đỏ mặt kìa. Chàng trai khôi ngô tươi non mơn mởn mong chờ nhìn cô, cô không biết phải nói sao bây giờ. Nhưng họ không thể cứ đứng cản đường cản lối, cô nói: "Chào anh Ngô, xin hỏi có chuyện gì không?"

"T... tôi muốn mời cô Ninh bữa tối." Tươi Mơn Mởn ngại ngùng nói.

"Thật ngại quá, tôi có hẹn với cô Lạc trước rồi." Ninh Tiểu Thuần chỉ chỉ Lạc Hi Hi đứng bên, "Cám ơn anh Ngô đã mời, có điều bây giờ thật sự không có thời gian, xin lỗi anh nhé."

Tươi Mơn Mởn có phần thất vọng, nhưng vẫn nhếch miệng tươi cười, "Không sao, tôi đợi vậy, cô Ninh nhớ nhận lời nhé?"

Tươi Mơn Mởn đánh trả một chiêu, uưư. Ninh Tiểu Thuần khách sáo cười cười: "Để xem có thời gian không rồi nói sau. Chúng tôi đi trước, tạm biệt anh Ngô." Nói rồi kéo Lạc Hi Hi đi.

Ngồi gần cửa sổ trong quán cà phê, Lạc Hi Hi bưng tách nhấp một hớp cà phê, cười tươi như hoa, nói với Ninh Tiểu Thuần: "Cô Ninh có số đào hoa thật đó."

"Cô Lạc nói đùa." Ninh Tiểu Thuần vào thẳng vấn đề, "Cô Lạc, về chuyện hôm đó..."

"Hử? Chuyện gì nhỉ?" Lạc Hi Hi nhìn xe cộ ngoài cửa sổ, đã biết còn hỏi cố.

"Tôi với tổng giám đốc không có gì, sẽ không ảnh hưởng đến hôn nhân của hai người, cô có thể yên tâm."

"Yên tâm ư? Ha, người thứ ba mà lại nói chuyện hợp tình hợp lý thế này." Lạc Hi Hi khinh thường.

"Tôi không phải người thứ ba. Tôi với anh ấy chỉ là quan hệ công việc, tôi không có tí ý nghĩ không an phận nào." Ninh Tiểu Thuần nắm chặt tay, cô đáp trả: "Cô Lạc, cô là vợ sắp cưới của Cung Triệt, sao lại quen với giám đốc Cố?"

Lạc Hi Hi kinh hãi lắp bắp, che giấu cơn giận nói: "Cô nói gì, coi chừng tôi kiện cô tội phỉ báng."

"Tận mắt nhìn thấy, cũng lâu rồi, ở quảng trường nhỏ XXX." Ninh Tiểu Thuần nói.

Lạc Hi Hi âm thầm thở dốc vì kinh ngạc, hôm đó cô với Cố Minh Vũ chạy đến đó quán ăn đặc sắc đó ăn cơm, một là cảm thấy chỗ đó đồ ăn không tệ, hai là nó hẻo lánh, không đụng mặt người quen. Sau khi ăn xong, hai người còn đến quảng trường nhỏ tản bộ. Chợt nói tới chuyện họ và Cung Triệt, Cố Minh Vũ nói anh đang cố gắng, chờ cơ hội là nói hết với Cung Triệt. Cô cảm thấy tương lai thật xa vời, ngày này không biết khi nào mới đến, muốn làm cho xong sớm. Hai người vì bất đồng ý kiến mà cãi nhau, Cố Minh Vũ bực dọc, lỡ cao giọng, Lạc Hi Hi cô chưa bao giờ bị người nào lớn tiếng với mình, giận dỗi quay người tính bỏ về. Thì bị Cố Minh Vũ giữ lại, hai người hôn nhau nồng nàn ngay tại quảng trường.

Thì ra tất cả đều bị người khác nhìn thấy. A, thật đúng với câu: muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.

"Chuyện này mắc mớ gì tới cô, cô có tư cách gì xen vào chuyện chúng tôi." Lạc Hi Hi hùng hổ hăm doạ.

"Cô Lạc, cô hiểu lầm rồi, tôi không nghĩ sẽ xen vào chuyện các người."

Lạc Hi Hi chợt nghĩ đến một việc, giận dữ nói: "Chẳng lẽ là cô báo cho Cung Triệt?!"

Ninh Tiểu Thuần vội vàng xua tay, "Không có. Cô Lạc, tôi chỉ hi vọng cô tha cho tôi, đừng gây khó dễ cho tôi. Tôi cũng là bất đắc dĩ." Lẽ nào Cung Triệt đã biết việc của họ?

"Bất đắc dĩ?!" Lạc Hi Hi nghiền ngẫm lời cô, "Là anh ta ép uổng cô ư, cô cũng không thích, đúng không?"

"Cô Lạc à, không phải vậy, chuyện là thế này..." Ninh Tiểu Thuần cảm thấy Lạc Hi Hi đi dò la cô, nhất định sẽ quấy rầy một số người, nếu cô ta tiếp tục dò xét, hậu quả sẽ khó lường, không bằng cô nói thẳng, việc này có thể giải quyết như vậy không đây? Cô phải thử một lần, nói hết tất cả.

Sau khi Ninh Tiểu Thuần nói xong, ngây người nhìn chăm chăm tách cà phê. Vạch vết sẹo cho người khá xem, khiến máu chảy đầm đìa. Lạc Hi Hi sau khi nghe xong, nhìn nhìn Ninh Tiểu Thuần, sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Trong một chốc, không khí im dày đặc giữa hai người.

"Khụ khụ, cô Lạc, tôi thật sự không có ý nghĩ không an phận, cô không cần lo lắng." Ninh Tiểu Thuần phá vỡ không khí im lặng.

"Bản thân tôi lại hi vọng cô có ý nghĩ không an phận." Lạc Hi Hi lẩm bẩm.

"Hử?" Ninh Tiểu Thuần nghe không rõ hỏi lại.

"Không có gì. Cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm khó cô. Không còn sớm nữa, tôi đi trước." Nhà nào có cái khó của nhà đó, cô cũng không muốn làm khó cô ấy, cùng là phụ nữ, cần gì phải cạn tàu ráo máng chứ. Lạc Hi Hi đứng lên, gật đầu chào Ninh Tiểu Thuần, rời khỏi quán.

Ninh Tiểu Thuần qua cửa sổ thấy Lạc Hi Hi ngồi taxi rời đi. Cô cũng đứng lên, thanh toán xong, chậm rãi bước trên đường.

Đám đông trên đường bắt đầu tấp nập, bước chân vội vã, mỗi người đều bận rộn mưu sinh, mỗi người đều có nỗi khổ không thể kể rõ. Ninh Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời chạng vạng tối ráng chiều giăng đầy, ánh đỏ phía chân trời, mặt trời lấp ló trong tầng mây, phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, ánh sáng làm chói mắt cô.

Cô âm thầm quyết định, cô nhất định phải cố gắng làm việc, sớm chấm dứt mối quan hệ của cô với Cung Triệt, giúp cuộc sống gia đình khá hơn, bình thường yên ổn.

Cô về nhà trọ không lâu, Lục Tử Hiên liền đến cửa. Hắn mang cơm hộp đến, cười nói: "Không biết em ăn chưa, đi ngang tiệm cơm Lâm Ký mua cho em một phần, ăn ngon lắm." "Cám ơn anh." Ninh Tiểu Thuần cũng không khách sáo, nhận lấy mở ra ăn liền.

"Đúng rồi, em làm ở công ty quen chưa?" Lục Tử Hiên ngồi trên salon, vừa xem TV vừa hỏi.

"Ừ, cũng tạm." Miệng cô đầy cơm, nói ậm ờ.

"Nghe nói tổng giám đốc Hoàn Nghệ rất giỏi, tuổi trẻ tài cao, rất có đầu óc kinh doanh, xử lý việc công ty gọn gàng, phải không? Em ở trong đó có gặp anh ta chưa?" Lục Tử Hiên hỏi tiếp.

Ninh Tiểu Thuần nghẹn cơm trong cổ họng, vất vả nuốt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn ho khù khụ không ngừng. Lục Tử Hiên nhanh tay đưa nước cho cô, vuốt nhẹ sau lưng cô, giúp cô nuốt dễ hơn, "Sao không cẩn thận vậy?"

Ninh Tiểu Thuần nuốt xuống, hoảng sợ, sao tự nhiên anh ấy hỏi Cung Triệt, chả lẽ đã biết gì rồi?! "Sao anh hỏi vậy?" Cô cẩn thận quan sát nét mặt hắn.

Lục Tử Hiên như xem TV, tầm mắt lại hướng về phía Ninh Tiểu Thuần, "À, chỉ là gần đây mọi người đang bàn tán về anh ta, vừa may em ở Hoàn Nghệ nên anh hỏi thử. Có gặp anh ta lần nào chưa?"

"Ừ, có rồi." Ninh Tiểu Thuần không muốn hắn biết tình trạng thật của cô.

"À..." Lục Tử Hiên không hỏi nữa, hắn cảm thấy cô là nhân viên mới vào, cơ hội gặp ông chủ không nhiều, nên cũng không đào được chuyện gì có ích.

Ninh Tiểu Thuần tiếp tục cúi xuống ăn cơm, nhưng không còn biết mùi vị.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro