Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tới gần lúc tan tầm, Ninh Tiểu Thuần ngồi trong văn phòng, nghĩ Lục Tử Hiên không biết đã chờ dưới lầu chưa. Mấy ngày nay không hiểu sao, ngày nào Lục Tử Hiên cũng có mặt đúng giờ, đón cô về. Thành ra, đồng nghiệp quen biết đều biết Ninh Tiểu Thuần cô có một bạn trai hiếu thảo.

Hôm nay, cô gặp Cố Minh Vũ ở hành lang, trước kia cả hai chỉ gật đầu chào nhau, chưa hề nói với nhau câu nào. Nhưng hôm nay cô lại nói với anh ta vài câu, cô lén lộ ra chuyện Lạc Hi Hi thường xuyên đến tìm Cung Triệt, muốn cổ vũ Cố Minh Vũ. Anh ta và Lạc Hi Hi thật xứng đôi. Từ sau lần nói chuyện với Lạc Hi Hi xong, lúc cô gặp Cố Minh Vũ, bao giờ cũng nhìn mấy lần. Sau khi Cố Minh Vũ nghe cô nói, nhíu nhíu mày, không nói gì rồi đi.

Ninh Tiểu Thuần nhớ quan hệ rối rắm của ba người họ tự nhiên sụt sùi vài tiếng, thật ra cô là chó chê mèo lắm lông, quan hệ giữa cô-Lục Tử Hiên-Cung Triệt cũng làm cô đau đầu không ít.

Tiếng chuông đồng hồ trên tường phát ra điệu nhạc báo giờ, Ninh Tiểu Thuần cầm túi xách đứng lên, cô đi làm rất đúng giờ cũng ra về rất đúng giờ. Cửa phòng tổng giám đốc mở ra, Cung Triệt đi tới, hỏi: "Phải về sao?"

"Vâng." Ninh Tiểu Thuần ngượng nghịu đáp. Bị Boss lớn bắt quả tang cô canh giờ về, nên hơi chột dạ.

"Cùng về đi, tôi có việc muốn nói với em." Cung Triệt đi trước vào thang máy, Ninh Tiểu Thuần đành phải đuổi theo. Cung Triệt lấy một phần tài liệu trong cặp, mở ra chỉ Ninh Tiểu Thuần: "Tài liệu này là của lụa Thịnh gia, trong đây có chi tiết nhỏ cần sửa chữa. Em đem về nhà xem, chỉnh lý một tí, sau đó giao cho Hồ tổng."

"Sửa chỗ này phải không ạ?" Ninh Tiểu Thuần kề sát anh, chỉ vào chỗ nào đó hỏi.

"Ừ, viết chi tiết yêu cầu hạng mục lại, còn một ít thời gian để sửa, em xem chỗ này..." Cung Triệt vì cao hơn Ninh Tiểu Thuần nên hạ thấp tài liệu xuống, khẽ nghiêng người, để cô thuận tiện xem.

Người Cung Triệt có mùi bạc hà man mát, thoảng vào mũi Ninh Tiểu Thuần, ừ, rất dễ ngửi. Cung Triệt cúi đầu, vài lọn tóc rơi xuống, cọ vào mặt cô. Hơi thở anh ấm áp toả chung quanh cô, làm tim cô đập rộn ràng. Cô hít thở thật sâu, định thần lại.

Chỉ chốc lát sau, thang máy đã đến dưới lầu, cửa thang máy mở ra, hai người vừa đi vừa nói. Khoảng cách giữa hai người rất gần, thoạt nhìn rất thân mật, dễ khiến người khác suy nghĩ lung tung.

"Tiểu Thuần." Lục Tử Hiên từ salon ở đại sảnh đứng lên, ngoắc Ninh Tiểu Thuần.

Một giọt mồ hôi từ trán Ninh Tiểu Thuần len lén chảy xuống, cô quên Lục Tử Hiên chờ cô dưới này, cô nhanh chóng bước sang phải mấy bước, tạo khoảng cách giữa cô và Cung Triệt. Cung Triệt thoáng cau mày, đôi mắt hiện chút không vui.

Lục Tử Hiên bước nhanh đến, gặp Cung Triệt, nhếch miệng cười, cung kính nói: "Anh đây là Cung tổng phải không?"

Ninh Tiểu Thuần bước lên, hơi nghiêng người chắn trước mặt Cung Triệt, gật đầu với Lục Tử Hiên, sau đó xoay đầu nói với Cung Triệt: "Tổng giám đốc, tài liệu để tôi về nhà xem." Nói xong định kéo Lục Tử Hiên đi. Ai ngờ Lục Tử Hiên lấn lên, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, lấy lòng: "Ngưỡng mộ danh tiếng Cung tổng đã lâu, lần này được gặp quả là dáng vẻ phi phàm. Tôi là Lục Tử Hiên, xin chỉ bảo nhiều hơn." Hắn cung kính đưa danh thiếp.

Cung Triệt nhìn hắn, tiếp nhận. Lục Tử Hiên nói tiếp: "Tôi là bạn trai Ninh Tiểu Thuần, cám ơn đồng nghiệp ở Hoàn Nghệ đã quan tâm cô ấy."

Ninh Tiểu Thuần lúng túng ôm chặt xấp tài liệu vào lòng, nhìn động tác của hai người.

"Hoàn Nghệ luôn đối xử tử tế với nhân viên, xin anh Lục yên tâm." Cung Triệt nhàn nhã nói.

Ninh Tiểu Thuần tiến lên giữ chặt Lục Tử Hiên, nói với Cung Triệt: "Cung tổng, chúng không không quấy rầy anh nữa, xin đi trước."

Cung Triệt sâu xa liếc nhìn họ, gật đầu, "Ừ, chào cô."

Ninh Tiểu Thuần dắt Lục Tử Hiên đi ra, ngồi vào trong xe. Lục Tử Hiên vừa lái xe vừa nói: "Thì ra em rất quen với Cung tổng?"

"Không phải, chỉ là bố trí công việc thôi. Phải nghe tổng giám đốc giao việc." Ninh Tiểu Thuần vội vàng giải thích, không muốn hắn lại suy nghĩ kỳ quái.

Lục Tử Hiên nhìn thoáng cao ốc Hoàn Nghệ đang lùi nhanh phía sau, mắt loé sáng, khoé miệng nhếch lên.

Trên đường đi, Lục Tử Hiên nhận được điện thoại, nói phòng làm việc có việc gấp, call hắn lập tức quay về. Hắn vội vàng chở Ninh Tiểu Thuần về nhà trọ rồi vòng xe đi.

Ninh Tiểu Thuần về đến nhà, gọi đồ ăn ở ngoài, rồi đi tắm. Cô mặc đồ bộ đi ra, vừa ăn hộp cơm mới được giao tới vừa xem tài liệu. Chuông cửa đột nhiên vang lên, từ mắt mèo nhìn ra, thì thấy khuôn mặt tuấn tú của Cung Triệt mới gặp cách đây không lâu.

Cô mau chóng để anh vào nhà, may mà Lục Tử Hiên vội đi, bằng không đụng mặt Cung Triệt không biết thế nào? Nghĩ vậy, cô lại toát mồ hôi.

Cung Triệt ngồi xuống salon, lấy vật gì đó ném lên bàn, hỏi: "Lục Tử Hiên là chủ của phòng làm việc CoolColors Visual à?"

Ninh Tiểu Thuần dè dặt nhìn qua, trên bàn là danh thiếp của Lục Tử Hiên đưa cho Cung Triệt lúc nãy, cô gật gật đầu, nghi hoặc nhìn anh.

"CoolColors Visual là nhóm mới nổi gần đây, có tiềm năng không tệ, nhưng có điều, cần khôn ngoan..." Cung Triệt trầm ngâm.

"Là ý gì?" Ninh Tiểu Thuần vẫn không hiểu.

"Gần đây Hoàn Nghệ có được quyền tiêu thụ phía Nam của lụa Thịnh gia, chuẩn bị tìm một tập thể chuyên nghiệp xuất sắc hợp tác tiến hành tìm cách tuyên truyền. Hoàn Nghệ định tổ chức đấu thầu, CoolColors cũng có tham gia, nếu nhận được thầu, với CoolColors mà nói là thời cơ khá tốt..."

Lờ mờ có gì đó dấy lên, đầu óc Ninh Tiểu Thuần hỗn loạn, không cách nào làm rõ.

Cung Triệt liếc qua nhìn cô gái ngốc một cái, không nói gì nữa, nới cravat, vào phòng tắm. Trước khi vào phòng tắm, thả lại một câu: "Anh gọi đồ ăn ở ngoài rồi, em nhận giùm anh."

Ninh Tiểu Thuần đảo mắt trợn trắng, sai khiến người ta không phải thế này đấy chứ.

Lời vừa nãy Cung Triệt nói là có ý gì, phòng làm việc CoolColors Visual của Lục Tử Hiên có thể đấu thầu thành công đương nhiên là tốt, có điều sẽ có không ít công ty cũng đấu thầu, nên cạnh tranh rất dữ dội. Ninh Tiểu Thuần trầm tư ngồi trên salon, khoảng thời gian này Lục Tử Hiên siêng năng đón cô, hỏi cô về Hoàn Nghệ, hôm nay dáng vẻ thấy Cung Triệt còn rất nhiệt tình, chả lẽ...

Chuông cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô. Đồ ăn Cung Triệt gọi đưa đến, wow, nhiều món quá. Người có tiền có khác.

Quên đi, ý nghĩ loạn xạ quá, cô mệt chết, không nghĩ đến nữa. Đi tới đâu hay tới đó vậy.

Cung Triệt vừa lau tóc vừa từ phòng tắm đi ra, áo choàng tắm hờ hững trên người, lộ ra vòm ngực cường tráng, nước trên tóc nhỏ giọt xuống, chảy vào áo tắm khép hờ. Một bức mỹ nam 'tắm xong đồ' sống động, Ninh Tiểu Thuần lập tức cắm cúi xem tài liệu, giả vờ không thấy anh.

Cung Triệt buông khăn, đến salon ngồi, bắt đầu ăn cơm. Mùi thức ăn thơm ngào ngạt bốc lên, Ninh Tiểu Thuần nuốt nước miếng, hộp cơm vừa vô bụng trôi mất tiêu giờ lại thấy đói. Một chén canh để trước mặt cô, cô thắc mắc ngước lên.

"Uống hết đi." Cung Triệt nói.

"Tại sao?" Ninh Tiểu Thuần nhìn cái chén, ngửi ngửi, có mùi thuốc bắc, hình như là dùng cánh ngỗng nấu với các vị thuốc quý thành canh bổ.

"Anh không thích mùi thuốc bắc." Anh nói rất thản nhiên.

"Vậy sao anh lại gọi món này..." Ninh Tiểu Thuần không muốn lãng phí thức ăn, phải bưng lên uống hết.

"Anh không gọi, chắc đưa nhầm hoặc là tặng thêm gì đó." Cung Triệt chống chế, sau đó nói một câu khiến Ninh Tiểu Thuần phun ra, "Em uống để lát nữa có sức lao động..."

"Khục khục..." Ninh Tiểu Thuần đỏ ửng mặt, không biết là do nghẹn hay do xấu hổ mà đỏ mặt. Cô dữ tợn trừng mắt liếc xéo Cung Triệt.

Cung Triệt làm như chẳng có chuyện gì, vừa xem bản tin kinh tế tài chính vừa ăn cơm. Ninh Tiểu Thuần đưa tài liệu đến trước mặt anh, "Chi tiết đều đánh dấu ở bên cạnh, chỗ cần sửa đã sửa xong rồi, anh xem qua đi, nếu được thì em đánh lại."

"Lát nói sau, người ta nói no cơm rửng mỡ, chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm." Cung Triệt vẫn chăm chú xem TV, mặt tỉnh bơ nói.

Xìii. Ninh Tiểu Thuần trong lòng khinh bỉ anh dữ dội, nhưng cũng chỉ dám khinh bỉ trong lòng mà thôi, nói ra thành lời, cô chỉ có nước chết rất thảm.

"Anh ăn no chưa, em dọn xuống."

"Ừ."

Ninh Tiểu Thuần bê đồ ăn để vào bếp, Cung Triệt đứng lên, đến bên cửa sổ, vừa định kéo màn, khoé mắt thoáng thấy bóng đen góc dưới lầu. Anh nhìn kỹ lại, nhưng không thấy ai, là anh nhìn lầm ư? Anh nhìn hướng đó như nghĩ ngợi gì, sau đó đóng cửa sổ, kéo màn.

Anh ngồi xuống nói với Ninh Tiểu Thuần vừa từ bếp ra: "An ninh chỗ này thế nào?"

"An ninh?! Tốt mà." Ninh Tiểu Thuần không biết sao anh hỏi vậy.

"Một mình ở nhà chú ý một chút, đừng dẫn sói vào nhà."

Trong này không phải có con sói lớn đây sao, còn là loại rất sắc nữa kìa. Ninh Tiểu Thuần oán thầm trong bụng.

Cung Triệt thừa dịp cô phân tâm, đẩy ngã cô lên salon. Ninh Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"

"Biết rồi còn hỏi." Cung Triệt che miệng cô lại.

Anh đẩy lưỡi vào miệng cô, không ngừng quấn lấy, chơi trò đuổi bắt với lưỡi cô. Sau đó dần dần rút lưỡi ra, thành thạo cuốn theo lưỡi cô. Hai người lè lưỡi, quấn quýt nhau. Không cần đôi môi, cứ thế lãng mạn đẹp đẽ mà điên cuồng hôn nhau. Anh vừa dùng nụ hôn làm cô mê mẩn, vừa dùng bàn tay rảnh rang vuốt ve đường cong cô. Chỉ dùng bàn tay dẫn dắt cô, tuỳ lúc chú ý phản ứng, rồi làm theo ý thích của cô mà điều chỉnh động tác của mình, để đụng chạm của anh làm cô phấn khích.

Ninh Tiểu Thuần thở nặng nề, thân hình dưới sự vuốt ve của anh bắt đầu nóng lên, từng luồng điện luồn trong cơ thể. Lúc cô thoả mãn, Cung Triệt rời khỏi cô, Ninh Tiểu Thuần đờ đẫn mơ màng nhìn anh.

Cung Triệt cười kì lạ, không biết từ đâu lấy ra một túi hàng, ném cho Ninh Tiểu Thuần. Ninh Tiểu Thuần nghi hoặc cầm lên, mở ra, sợ ngây người. Một mặt nạ mèo, một bộ đồ chẽn ôm sát với phần áo ngực chỉa ra hùng dũng, một đôi giày bốt, còn thêm một cây roi dài. Cô trừng mắt nhìn bộ quần áo gợi cảm trên tay, hai gò má bỗng chốc nóng ran, nhiệt độ cơ thể cứ tăng vèo vèo.

Một người đàn ông như anh ta sao lại mua thứ này...

Cung Triệt vô tội khoát tay, miễn cưỡng nói: "Không phải anh mua, mà có lần bàn chuyện làm ăn, một khách hàng quen dúi cho anh... Anh cũng muốn chơi trò mới, em mặc vào xem."

Ninh Tiểu Thuần bối rối nhìn bộ quần áo, làm sao cô dám dày mặt mặc bộ này chứ... Bộ quần áo... dụ dỗ thế này...

"Nhanh lên." Cung Triệt ra lệnh.

Quy phục dưới uy quyền của anh, Ninh Tiểu Thuần đành chậm chạp lê gót đi về phòng. Cô giũ bộ đồ, ướm thử lên người, hình như là vừa. Cô thay bộ đồ, phát hiện nó rất vừa người cô, giống như được đặc biệt may riêng cho cô. Từ ngực đến eo rồi đến đường cong khe mông hoàn toàn vừa vặn, không rộng một chỗ nào. Áo ngực có một lớp mút dày, càng làm ngực cô thêm đầy đặn, gần như muốn trồi lên. Cô mang đôi bốt cao gót vào, đường cong ống chân thon dài hiện rõ không sót chút nào, mông càng thêm căng tròn.

Cô nhặt cây roi dưới đất lên, ra sức vẫy vẫy, vậy mà tiếng vụt vụt cũng phát ra. Cô gian xảo liếc cây roi, đẩy cửa đi ra.

Dựa trên ghế salon, Cung Triệt híp híp mắt, nhìn Ninh Tiểu Thuần ca ngợi: "Rất đẹp!" Ninh Tiểu Thuần đột nhiên vung cổ tay, cây roi vút lên quất xuống salon, ngắm nghía vẻ mặt hoảng sợ của Cung Triệt.

"Muốn thử mùi roi không?" Ninh Tiểu Thuần đùa dai quấn roi quanh cổ Cung Triệt, đôi mắt dưới mặt nạ chợt loé, chơi ác sinh can đảm, cô đưa tay nâng cằm Cung Triệt lên, ý định khiêu khích anh. Nô lệ quay ngoắt làm chủ nhân, cô phải áp bức anh! Nhưng chưa tàn cuộc vui, chưa biết là ai áp bức ai, ai khiêu khích ai...

"Ực, Miêu Nữ đại nhân..." Đôi mắt Cung Triệt ngập ý cười, ngẩng đầu hôn trộm cô.

Ninh Tiểu Thuần nheo nheo mắt, nâng chân lên, mũi giày xoay tròn dưới háng anh, khuấy động thằng bé của anh. Cô cảm giác nó mau chóng bừng bừng kêu gào, dựng đứng.

"Anh thích cảm giác như thế, không muốn nếm mùi roi đâu." Mắt anh cười cười nhìn cô, ra vẻ rất hưởng thụ.

"Thích bị giẫm vậy à..." Anh ta có khuynh hướng bị ngược đãi sao ta, chẳng lẽ là M như người ta nói?! Ninh Tiểu Thuần nghiêng thân trên tới trước, mũi giày giẫm hơi mạnh một chút.

Cung Triệt cảm thấy hơi đau, nhưng cảm giác sảng khoái nháy mắt bao phủ anh, anh nhìn đồi ngực trắng của cô nảy lên, căng tràn hấp dẫn, ham muốn của anh lập tức tăng vọt.

"Anh nhìn cái gì?" Ninh Tiểu Thuần cuộn roi trên cổ anh, kéo đầu anh lại gần cô. Có thể do cuộn roi mạnh tay mà cổ Cung Triệt có một vệt đỏ ửng. Ninh Tiểu Thuần run rẩy trong lòng, làm sao bây giờ, cô gây thương tích cho tổng giám đốc đại nhân cao quý rồi. Nhưng cô nhìn xuống thấy Cung Triệt chả có tí cảm giác đau đớn nào, cũng không mắng cô, cô liền yên tâm.

Cung Triệt lộ ra nụ cười tà ác, vì cô kéo gần khoảng cách hai người, anh liền nhân tiện hôn lên ngực cô, đắc ý nói: "Anh đang nhìn vú Miêu Nữ đại nhân này..."

Ninh Tiểu Thuần đến cùng vẫn là tu hành kém cỏi, đỏ bừng mặt, cô thẹn quá hoá giận, thắt roi trước cổ anh, ra vẻ muốn siết chết anh luôn.

"Anh không nhìn nữa, anh nhắm mắt rờ nó là được..." Cung Triệt nhắm mắt lại, vẻ mặt lưu manh, làm như muốn sờ vú cô. Ninh Tiểu Thuần không kịp suy nghĩ, vung tay lên, ngọn roi vụt xuống, giáng mạnh lên người Cung Triệt.

Tiếng roi rít lên trong không gian mờ ám, vang dội. Hai người đều ngây ngẩn cả người, không ai nhúc nhích, bốn mắt nhìn nhau.

Toi rồi! Ninh Tiểu Thuần chỉ nghĩ ra được chữ này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro