Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba con khoái mã phi nhanh dọc theo cổ đạo hoang phế. Đi đầu là một thiếu niên, đỉnh đầu gắn bảo châu quan, một thân áo giáp ánh đồng bóng loáng, bên hông đeo bảo kiếm bạch ngọc, sau lưng đeo trường cung, giơ roi thúc ngựa, toát lên khí chất vương giả.

Đi theo phía sau hắn là hai người, một lớn một nhỏ, hiển nhiên là hộ vệ và người hầu. Người  nhỏ tuổi kia mặc lam phục tiểu đồng, điều khiển một con ngựa cao to, mang theo hai bao đựng mũi tên sắt lớn mà không gặp chút khó khăn nào.

"Ở bên kia. Cung tiễn". Hoàng Dạ nói.

Cuối con đường cổ là một vách núi đá dốc đứng, nơi đây từng có một dịch trạm, nhưng bởi vì đường núi hiểm trở, gió to sóng lớn nên đã bị bỏ hoang.

Hiện nay vẫn có thể nhìn thấy một ngôi nhà ngói đổ nát, đứng bên rìa vách đá. Theo thời gian, nó đã trở thành nơi sinh sống của các loài thú hoang.

Một đàn quạ đang lượn vòng trên đỉnh vách đá, kêu quang quác không ngừng. Bọn chúng đang ăn xác cọp hươu còn sót lại, dù gió rất mạnh nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc trong không khí.

Hoàng Dạ đã cử người đi khắp nơi nghe ngóng, tìm xem nơi nào thường thấy cọp hươu. Theo một ngư dân địa phương, có một con cọp hươu rất lớn sống trên đỉnh vách đá trên con đường cổ. Nó rất hung tàn, giết không ít gia súc, còn tha đi trẻ nhỏ, ngư dân cũng không dám đến gần nơi đây.

Tin tức này quả thực đáng tin cậy, ngựa của bọn hắn mới lên tới vách núi, liền thấy bóng dáng cọp hươu, mạnh hơn rất nhiều so với hai con mà Hoàng Dạ bắt được.

May mắn Hoàng Dạ đã sớm chuẩn bị, hắn để Vệ Khanh mang theo hàng trăm mũi tên, là loại đặc chế dài ba thước bảy tấc* tinh thiết.

*Ba thước bảy tấc:  khoảng chừng 1 - 1,3 mét (thay đổi theo từng triều đại)

Kỹ năng cưỡi ngựa của Vệ Khanh thật tốt. Y vững vàng trên lưng ngựa, hết sức ổn định, không cần siết cương dừng ngựa, liền xoay người ôm ống tên qua, đem trường tiễn bên trong đưa cho Hoàng Dạ.

Hoàng Dạ một tay cầm cung, một tay tiếp tiễn, vững như bàn thạch. Hắn đem trường tiễn đặt lên trên cung, chậm rãi vận lực giương cung.

Con cọp hươu dường như nhận thức được mối nguy hiểm, lập tức chạy trốn với tốc độ cực nhanh giữa những tảng đá. Hoàng Dạ cách nó khoảng hai trăm bước.

Thành hay bại nằm ở mũi tên này, Hoàng Dạ hiểu rõ. Cung của hắn căng ra như trăng rằm, đôi mắt đen sâu thẳm như mắt chim ưng khóa chặt con mồi.

"Trúng" Hoàng Dạ tại trong miệng nhẹ nhàng hô, chỉ nghe dây cung bắn ra, mũi tên sắt bay đi, âm thanh xì xì vang vọng giống như lửa cháy khiến người phấn chấn.

Cọp hươu mạnh mẽ vọt lên, mũi tên sắt vừa vặn ghim trúng đùi phải của nó, thật sâu xuyên qua.

"── Gaooo!" Cọp hươu tru lên. Tiếng gầm của nó vang vọng trên vách đá, khiến cho người can đảm cũng run lên vì sợ hãi. Tuy nhiên, Hoàng Dạ vẫn bình tĩnh rút ra hai mũi tên, giương cung bắn trúng ngực và bụng cọp hươu. Rốt cục nó lăn xuống sườn núi, lè lưỡi, tắt thở.

 "Quá tốt rồi, Điện hạ, lại thêm một con nữa". Lạc Đức hưng phấn không thôi nói. Một con cọp hươu có thể cùng Hoàng thượng đổi một trăm đầu con mồi, cứ theo đà này, không tới hai ngày, lều vải của Cửu điện hạ liền có thể đổ đầy.

"Buộc nó lại, mang về." Hoàng Dạ thu cung lại, nói với Lạc Đức.

"Tiểu nhân cũng đi hỗ trợ." Vệ Khanh nhảy xuống ngựa, đi theo Lạc Đức trói con cọp hươu to lớn này, chỉ sợ một con ngựa cũng không mang nổi.

Ngay tại thời điểm vui mừng này, kỵ mã Tuyết Anh của Hoàng Dạ lại ngẩng đầu hí dài một trận, móng ngựa bất an gõ gõ trên mặt đất.

Hoàng Dạ cảnh giác ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn thấy mấy bóng đen trên sườn đá phía trước cách đó không xa, lập tức hét lên: "Không hay rồi! Mau lên ngựa"

Hoàng Dạ lời còn chưa dứt, những người đang ẩn nấp sau tảng đá đều xông ra ngoài. Bọn chúng toàn bộ che mặt, mặc đồ đen. Nhưng xét theo đội hình giương cung gọn gàng và thay phiên nhau bắn tên thì có lẽ bọn sát thủ này đã được huấn luyện bài bản, hơn nữa tất cả đều là nhân mã hoàng gia.

Hàng trăm hàng ngàn mũi tên trắng bạc, như là cuồng phong mưa rào, ào ào rơi xuống, con cọp hươu trong nháy mắt biến thành con nhím.

Hoàng Dạ rút kiếm chặn cơn mưa tên, trong khi Lạc Đức hét lên một tiếng, dựng cọp hươu lên, làm thành lá chắn trước người hắn và Vệ Khanh.

Bây giờ lên ngựa đã quá muộn, vì hai con ngựa lần lượt ngã xuống, đầy những mũi tên và máu chảy ra từ miệng và mũi. Thật là thê thảm.

Tuyết Anh do Hoàng Dạ điều khiển cũng bị trúng một mũi tên vào bụng, không ngừng chảy máu, lại như cũ kiên cường chống đỡ lấy chủ nhân, chống cự địch nhân tiến công.

Sau khi trận mưa tên kết thúc, ước chừng mười người bịt mặt rút đao sắc bén ra, lao xuống sườn núi đá, điên cuồng gào hét "Giết!!!"

"Lão tử trước tiên làm thịt các ngươi" Lạc Đức ném cọp hươu, vung đao tiến lên nghênh chiến.

Hoàng Dạ liên tiếp bắn ra mấy mũi tên, bốn người đồng thời ngã lăn xuống. Lạc Đức tức giận giết đỏ cả mắt, một đao đem tên thích khách che mặt chẻ ra làm đôi.

Vệ Khanh một mực ở bên cạnh cọp hươu, y không biết võ công, càng không có sức chống cự những tên thích khách này. Thế nhưng y nhớ kỹ lời Hoàng Dạ nói, bảo y chiếu cố tốt kỵ mã Tuyết Anh.

Vệ Khanh chạy về bên cạnh Hoàng Dạ, móc ra một cây chủy thủ, đem trường tiễn dưới bụng Tuyết Anh chặt đứt, lấy ra thuốc bột, nhanh chóng cầm máu cho nó.

Hoàng Dạ nhìn thấy Vệ Khanh, không để y rời đi, ngược lại vươn tay nâng y lên lưng ngựa, ngồi phía trước ngực mình.

"Ngươi đi theo ta, cẩn thận ám khí." Hoàng Dạ trầm thấp nói.

Lúc này, một người bịt mặt thấy tình thế không ổn, liền từ trong ngực móc ra một viên đạn khói, ném bịch một tiếng, nổ vang ngay tại chỗ.

Mượn làn khói đen khiến người mở mắt không ra này, ba tên bịt mặt vây công, loạn đao chém chết Lạc Đức, cũng thẳng tắp hướng Hoàng Dạ đâm tới.

Hoàng Dạ dùng cánh cung đập nát một đầu người. Một người khác thừa cơ vung đao bổ về phía cổ kỵ mã Tuyết Anh, dự định làm Hoàng Dạ cùng Vệ Khanh ngã xuống.

Vệ Khanh lập tức hướng phía trước phủ phục, muốn bảo vệ Tuyết Anh, không nghĩ Hoàng Dạ động tác càng nhanh, một kiếm liền đâm chết người kia.

Chỉ còn lại tên sát thủ cuối cùng, hắn mượn thi thể của đồng bọn làm lá chắn, dùng kiếm đâm về phía Vệ Khanh, dự định đâm xuyên Vệ Khanh qua thân thể Hoàng Dạ cùng lúc.

Không cần nghĩ ngợi, Hoàng Dạ duỗi dài cánh tay, đem Vệ Khanh bảo hộ ở bên trong, cùng lúc đó, kiếm quang sắc bén lóe lên, ngực người kia liền mở ra một cái lỗ hổng lớn, ngã xuống đất mất mạng.

Tuyết Anh đang cố gắng giãy giụa, nó đã mình đầy thương tích, thế nhưng vẫn y nguyên hướng phía trước cất bước.

"Điện hạ!" Vệ Khanh nhìn thấy bên sườn cánh tay Hoàng Dạ, máu tươi đang ào ạt chảy ra, hoảng hốt kêu lên.

Hoàng Dạ đang định nói chuyện, lại nghe thấy một trận lộn xộn tiếng vó ngựa. Hắn quay đầu nhìn lại, là một nhóm sát thủ khác không dưới mười thích khách che mặt. Không nghĩ tới Đại hoàng tử làm việc còn rất cẩn thận, không quên gọi người bổ sung.

Hoàng Dạ thúc vào bụng ngựa, Tuyết Anh ngửa mặt lên trời hí dài, rồi co cẳng phi nước đại, lao thẳng về hướng vách núi.

"Nhanh lên. Chặn chúng lại." Người phía sau dù có đuổi theo cỡ nào, dù có bắn cung tên cỡ nào cũng không chạm tới họ được.

Tuyết Anh cứ như vậy mang theo chủ nhân bị thương cùng Vệ Khanh, lao đầu xuống dòng sông Chu Tước đầy sóng dữ, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng.

※ ※ ※

Tí tách!

Những giọt nước trong suốt như pha lê rỉ ra từ vách hang rơi xuống hố đá trên mặt đất, tạo nên tiếng vang thanh thúy.

Vệ Khanh ngẩng đầu nhìn mặt nước phản chiếu trên vách đá lấp lánh. Lúc này đã gần đến lúc mặt trời chói chang nhất vào giữa trưa.

"Điện hạ, kiên trì một chút."

Vệ Khanh cõng Hoàng Dạ trên lưng, hay nói đúng hơn là dùng hết sức lực mà di chuyển về phía không gian rộng mở bên trong hang động.

Sau khi từ trên vách núi nhảy xuống, Tuyết Anh liền chết, thi thể chìm vào đáy sông. Vệ Khanh thì bị sóng hất ra xa mấy trượng, vẫy vùng vài lần rồi chìm xuống làn nước đục.

Hoàng Dạ bơi tới, lặn xuống dòng sông chảy xiết. Sau khi đưa tay sờ tìm nhiều lần, hắn mới nắm được cổ tay của Vệ Khanh và dùng sức kéo y lên mặt nước.

 "Hít vào! Ngẩng đầu lên, đừng hoảng sợ". Hoàng Dạ dùng cánh tay trái kẹp lấy bả vai Vệ Khanh, một tay xuyên qua mặt nước, bơi đến chỗ nước nông phía xa.

Do đá gồ ghề nên người trên vách đá không thể nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra bên dưới. Nhưng nếu rơi từ độ cao như vậy xuống, dù cho không ngã chết, cũng sẽ bị chết đuối.

Bởi vậy đều không có ai mạo hiểm xuống nhìn xem. Bọn họ chỉ ngồi ở trên đỉnh chờ, tính toán đợi thi thể tự nổi lên mới trở về báo cáo với Đại hoàng tử.

Vệ Khanh nghe thấy tiếng hí của chiến mã, liền biết thích khách vẫn còn canh giữ ở đỉnh núi. Cho nên lúc chìm nổi ở trong nước, cũng không có kêu to cứu mạng, sợ liên lụy Hoàng Dạ.

Mà Hoàng Dạ rõ ràng đã thoát hiểm, nhưng vẫn là quay trở lại đi cứu y, khiến Vệ Khanh cảm động không nói nên lời.

Đúng lúc hai người ngã xuống bãi nước cạn, Vệ Khanh đẩy Hoàng Dạ, mới phát hiện sắc mặt hắn trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, đã ngất đi.

"Điện hạ!" Vệ Khanh rất lo lắng. Phía trên bờ sông có không ít quạ đen bay lượn xung quanh, sẽ làm bại lộ vị trí của họ. Y nhìn bốn phía thấy cách đó không xa có một cái hang, lập tức cõng Hoàng Dạ lên, đi về phía sơn động.

Sơn động phi thường nhỏ hẹp, giống như một cái hố còn sót lại sau một vụ sập đá, chỉ có thể chứa được hai người. Khi thủy triều sông Chu Tước dâng cao, nó có thể bị nhấn chìm. Nhưng may mắn thay, trên vách đá có dòng nước trong vắt chảy xuống.

Sau khi Vệ Khanh đỡ Hoàng Dạ nằm xuống, y cởi áo khoác, vắt khô rồi lau gương mặt và tóc cho Hoàng Dạ. Hai gò má không có chút huyết sắc nào, lạnh như băng tựa như bạch ngọc. Vệ Khanh thấy như vậy không phải biện pháp, liền cả gan cởi bỏ áo giáp, kéo tay áo bào, áo lót đã bị cắt rách, lộ ra cánh tay phải bị thương. Vết thương rất sâu, có thể thấy máu vẫn không ngừng chảy ra.

Vệ Khanh lúc này viền mắt ươn ướt, cố gắng hít mũi, không để nước mắt rơi xuống, việc cấp bách không phải là khóc, mà là chữa thương cho Hoàng Dạ.

Vệ Khanh chưa từng học qua y thuật, nhưng y luôn chăm sóc ngựa, đặc biệt là những con ngựa già yếu, bị thương. Theo thời gian, y tự nhiên học được cách nhận biết loại cỏ dại nào có thể chữa lành vết thương và cầm máu.

Vệ Khanh xé xuống nguyên một mảnh ống tay áo, đem nó làm thành sợi dây rồi buộc trên vết thương của Hoàng Dạ để cầm máu. Tiếp theo liền vội vàng đi đào thảo dược, may mà vùng này đất đai màu mỡ, rừng cây rậm rạp. Vệ Khanh vòng sang một bên khác của sơn động đi lên, sợ bị thích khách phát hiện, liền lủi vào những bụi gai thấp.

Mặc dù bò tay chân rách da, cái trán trầy xước, nhưng cuối cùng cũng tìm đủ dược thảo cần thiết. Vệ Khanh chân không chạm đất chạy trở về dưới vách núi.

Hoàng Dạ vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh. Vệ Khanh tìm được hai cục đá, đem tiên hạc thảo, bồ hoàng cùng các loại dược thảo khác trộn với nhau, nghiền nát qua lại, cẩn thận đảo trộn. Có lẽ là do quá sốt ruột, quá lo lắng, y vừa nghiền thuốc vừa khóc, nước mắt làm sao cũng ngăn không được.

"Hu hu..." Vệ Khanh trước kia bị đánh không ít, thế nhưng y đều có thể nhịn xuống, không chảy một giọt nước mắt. Bây giờ lại khóc nhiều đến nỗi khàn cả giọng.

Chờ dược thảo rốt cục biến thành chất lỏng đậm đặc lục sắc, y dùng mu bàn tay xoa xoa gương mặt ướt đẫm của mình, bò đến bên người Hoàng Dạ, đắp thuốc lên vết thương của hắn.

"Ưmm... !" Có lẽ là đau đớn, Hoàng Dạ vô ý thức rên khẽ một tiếng. Vệ Khanh tới gần, cẩn thận thổi thổi vết thương, đem toàn bộ thảo dược trong lòng bàn tay đắp lên. Sau đó, lại xé xuống một ống tay áo, từng tầng từng tầng quấn kỹ, nhẹ nhàng bó chặt.

Vệ Khanh ở trần, trên thân dính vết máu, bùn cùng vụn cỏ. Y lo lắng ghé vào bên người Hoàng Dạ,  tựa như chó con bị người vứt bỏ, trải qua bao trắc trở. Vết thương sau khi đắp thuốc lên, sắc mặt Hoàng Dạ bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, hô hấp cũng bình ổn, nhưng vì cái gì còn chưa tỉnh lại?

"Cửu điện hạ..." Vệ Khanh đưa tay có chút phát run chạm vào gương mặt Hoàng Dạ. Lúc này đã là mùa thu, nước sông rất lạnh, trên thân Hoàng Dạ một mực lạnh như băng.

Mà sắc trời dần dần ảm đạm, những đợt sóng cuồn cuộn của sông Chu Tước có thể nuốt chửng họ trong chớp mắt.

Vệ Khanh duỗi cánh tay gầy gò đầy vết thương chồng chất, ôm lấy Hoàng Dạ, đem toàn thân nhiệt độ cơ thể đều áp lên trên người Hoàng Dạ. Nghe thấy âm thanh nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ, phát ra từ lồng ngực rắn chắc bên dưới, khiến Vệ Khanh có chút an ủi.

Y hít vào một hơi thật sâu, gắt gao ôm lấy Hoàng Dạ, nhưng cũng không dám buông lỏng cảnh giác, nhìn chằm chằm vào vị trí thủy triều ở cửa hang, sợ nháy mắt sau nước sẽ dâng lên.

※ ※ ※

Một bên khác, Đại hoàng tử Diệu Tổ mang theo gần một ngàn kỵ binh, tại bãi săn bên trên đại khai sát giới. Phàm là vật biết chạy biết nhảy, bất kể là nai con, gấu cái, hết thảy đều thu vào trong túi. Những Hoàng tử khác thấy tình cảnh này, vội vàng tránh qua một bên, để tránh ngàn tên xạ thủ này tạo thành mưa tên, đem nhân mã của mình bắn thành tổ ong vò vẽ.

Mặt trời còn chưa lặn, đoàn xe của Đại hoàng tử đã nhồi chật ních con mồi lớn nhỏ, ước chừng hơn một trăm con. Hắn bỏ xe thay ngựa, cưỡi một con bảo mã hãn huyết, mang theo đội ngũ  săn bắn mênh mông cuồn cuộn, trở lại hành dinh.

Hôm nay là ngày săn bắn thứ năm, buổi tối sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu đốt lửa trại độc đáo. Một tấm thảm da cừu khổng lồ đã sớm được trải ra trên bãi cỏ, các thùng rượu ngon lần lượt được bày ra.

Đại hoàng tử biết cơ hội thể hiện của mình đã đến, liền sai người dỡ con hươu mới bắt được xuống, làm thành một bữa tiệc toàn hươu. Buổi tối sẽ tỏ lòng hiếu thảo với phụ hoàng trước mặt toàn thể văn võ bá quan.

Thế nhân đều biết máu hươu có vị ngọt, ấm, có thể chữa suy nhược, điều huyết, giảm đau. Mới hôm kia, hoàng đế lúc kéo cung đã bị trật gân cổ tay, tuy không trở ngại, nhưng cũng phải thật tốt bồi bổ một phen. Rượu ngon kết hợp với thịt hươu rừng, cuộc sống thần tiên cũng hẳn là như thế này.

Đang lúc binh sĩ lưu loát giết hùng hươu, Trương công công tiến đến, áp sát bên tai Đại hoàng tử thì thầm điều gì đó.

"Hắn thật sự té xuống rồi?" Đại hoàng tử dường như không tin, truy vấn.

"Thiên chân vạn xác*, lão nô dám lấy đầu cam đoan!"

*Thiên chân vạn xác: Hoàn toàn chính xác, chính xác trăm phần trăm

"Tốt! Thật sự là quá tốt! Trời cũng giúp ta." Đại hoàng tử ngửa mặt lên trời cười to nói. Vốn dĩ việc ám sát Hoàng tử chắc chắn sẽ dẫn đến việc điều tra của Hoàng đế, điều này sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Hiện tại, bản thân Hoàng Dạ đã tự nhảy xuống vách đá bỏ mình, đều có thể nói thành hắn rơi xuống sông và chết vì kỹ năng cưỡi ngựa kém cỏi. 

"Những kỵ sĩ kia..." Đại hoàng tử đột nhiên ngưng cười, ánh mắt nham hiểm nói, "Phải ngăn chặn miệng của bọn chúng."

"Lão nô đã hiểu, này liền đi làm." Trương công công liên tục không ngừng khom người nói.

Cung thủ được Đại hoàng tử phái đi ám sát Hoàng Dạ đều là thuộc hạ trung thành của hắn, nên mới dám phái đi làm chuyện đại nghịch bất đạo này.

Nhưng Đại hoàng tử vẫn là không yên lòng, cực hình hậu cung rất khắc nghiệt, chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật. Bởi vậy hắn để Trương công công mặt khác phái đám nhân mã, đem những cung thủ kia giết chết diệt khẩu.

Giờ phút này đã không có gì đáng lo lắng, Đại hoàng tử tâm tình thật tốt, sai thị nữ chuẩn bị cho hắn nước nóng, thay quần áo tắm rửa, liền chờ ca múa tiệc tối đến...

※ ※ ※

Ping, bang!

Tiếng kiếm va chạm ngắn ngủi đột nhiên đánh thức Hoàng Dạ. Hắn theo bản năng đưa tay sờ về phía bên hông muốn rút kiếm ra, lại bất ngờ chạm vào một vật mềm mại.

"Hả?" Hoàng Dạ kinh ngạc cúi đầu, mới nhận ra mình chạm vào cánh tay của Vệ Khanh.

Vệ Khanh cuộn mình lên hai đầu gối, thân trên nằm sấp ở trên lồng ngực của hắn, hai tay còn một mực ôm lấy eo của hắn. Tựa hồ là ngủ rồi?

Mà bốn phía chỉ có âm thanh nước sông chảy xuôi, không có tiếng chém giết.

Hoàng Dạ trong lúc nhất thời cũng không biết ứng đối ra sao. Thật kỳ lạ, đối với hạ nhân tự tiện đụng chạm thân thể của hắn, không có cảm thấy sinh khí.

Vệ Khanh rất nhỏ gầy, gần như không cảm giác được trọng lượng của y, nhưng nhiệt độ cơ thể ấm áp lại rất dễ chịu, tựa như cầm một cái bếp lò bằng đồng trong những tháng mùa đông lạnh giá, vô cùng thoải mái. 

"Ư.u!" Cơn đau nhức nhối ở cánh tay phải khiến Hoàng Dạ cau mày. Lúc này, Vệ Khanh tỉnh lại, chớp một đôi mắt đen sáng có chút sưng đỏ lên, kêu lên một tiếng: "A!"

"Điện hạ! Ngài tỉnh rồi". Vệ Khanh vội ngồi thẳng dậy. Một cơn ớn lạnh đột nhiên thay thế sự ấm áp trong lồng ngực, Hoàng Dạ bất giác có chút tiếc nuối.

"Đây là nơi nào?" Hoàng Dạ cũng ngồi dậy, dò xét chung quanh. Từng đợt thủy triều đang dâng lên, trong hang động chỗ trũng đều bị dìm ngập, toàn bộ hang động vừa ướt lại vừa lạnh.

"Cái hang này bên bờ sông, cách chỗ chúng ta rơi xuống không xa." Vệ Khanh nói, hốc mắt lại ươn ướt, "Tuyết Anh nó... Chìm xuống đáy sông." 

"Tuyết Anh là con ngựa phụ hoàng ban cho ta, là một con ngựa tốt và trung thành." Hoàng Dạ vẻ mặt buồn bã nói. Lần này mang nó xuất cung, vốn nghĩ cùng nó lập công, giờ lại làm cho nó gặp phải tai hoạ như thế, còn có Lạc Đức trung thành và tận tâm. Thù này hắn nhất định phải báo.

"Điện hạ, nước sông sắp tràn lên, chúng ta đi nhanh đi." Vệ Khanh lo lắng nước sông càng ngày càng gần, đứng lên, đỡ Hoàng Dạ đứng dậy.

"Xiêm y của ngươi đâu?" Hoàng Dạ chú ý tới Vệ Khanh nửa người trên trần trụi, cánh tay, trước ngực cùng phía sau đều có vết thương do bụi gai cắt.

"Ây..." Vệ Khanh nhìn cánh tay bị thương của Hoàng Dạ, áo vải của y đều xé thành mảnh, quấn vào phía trên.

"Thì ra là thế." Hoàng Dạ minh bạch, gật gật đầu.

"Ngài không cần lo lắng cho tiểu nhân. Tiểu nhân là hạ nhân, đã sớm quen cởi trần, không sợ lạnh." Vệ Khanh ngẩng đầu, cười nói.

Hoàng Dạ nhìn y chằm chằm, mặc dù vết thương trên người không ít, nhưng làn da Vệ Khanh  trắng nõn, từ cổ đến thân eo đều tuyết trắng tinh tế, giống như tơ lụa.

Chiếc thắt lưng vải thô buộc quanh vòng eo mảnh khảnh của y, lại càng khiến y trông thanh tú hơn. Có lẽ tiểu hài tử nào cũng như vậy.

Hoàng Dạ thầm nghĩ, Vệ Khanh tướng mạo tuấn tú thanh tú, ngay cả rốn cũng đẹp như vậy. Chắc hẳn trong vài năm nữa, nữ tử thầm mến y, sẽ đạp nát ngưỡng cửa nhà y.

"Điện hạ, chúng ta bơi ra ngoài sao?" Vệ Khanh mở hai mắt thật to, toát ra khí chất thiên chân vô tà*.

*Thiên chân vô tà: nội tâm trong sáng, thiện lương

"Ừm." Hoàng Dạ thu tầm mắt lại, nhìn dòng nước chảy xiết đã tràn đến chân mình. Bờ sông đã bị nhấn chìm hoàn toàn, cách duy nhất để vào bờ là bơi ra ngoài.  

"Ngài đi trước đi." Vệ Khanh buông Hoàng Dạ ra nói, "Tiểu nhân không biết bơi, sẽ liên lụy ngài. Tiểu nhân có thể vịn những hòn đá này, từ từ leo lên."

"Không, thay vì để ngươi loanh quanh ở đây, không bằng ta đưa ngươi đi ra ngoài." Hoàng Dạ nắm lấy tay hắn, không cho cự tuyệt nói: "Xem sắc trời vẫn chưa tới giờ Dậu*, chúng ta phải mau chóng trở về."

*Giờ Dậu: 17h00 – 19h00

Giờ Tuất có một buổi tiệc rượu quan trọng, văn võ bá quan, sứ giả ngoại quốc đều sẽ có mặt. Hoàng Dạ biết mình không thể để cho Đại hoàng tử chiếm hết ưu đãi.

*Giờ Tuất: 19h00 – 21h00

"Vâng..." Vệ Khanh sợ hãi gật đầu.

Hoàng Dạ dùng cánh tay trái không bị thương, vòng ôm lấy eo Vệ Khanh, dẫn y xuống nước. Vệ Khanh có chút sợ nước, rụt rụt thân thể. Hoàng Dạ đem y ôm càng chặt hơn.

Người ta nói hài tử dương khí đủ, nhiệt độ cơ thể cao, xem ra một chút cũng không giả. Khi đầu ngón tay chạm đến làn da phần bụng, cảm giác thật nóng, tựa như bị lửa thiêu đốt.

 "Đi, chớ lộn xộn." Hoàng Dạ hít một hơi thật sâu, mang theo Vệ Khanh im lặng bơi vào trong dòng sông Chu Tước lạnh lẽo chảy xiết. Nước sông quả nhiên đã dâng lên rất cao, hai bên bờ đá thấp và cỏ dại đều bị nuốt chửng.

Hoàng Dạ bị thương, lại mang theo một người hầu không biết bơi. Bất quá những điều này đều không thể trở ngại hắn bơi đến nơi dòng nước bình ổn. Vệ Khanh lại một lần nữa chứng kiến sự kiên trì và dũng cảm của Cửu hoàng tử.

Bởi vì Vệ Khanh đã nhắc nhở rằng trên vách đá có lẽ vẫn còn thích khách. Hoàng Dạ rất cẩn thận từ một đầu vách núi cao chót vót leo lên, nhìn thấy cảnh tượng lại làm cho hắn giật mình.

Trên vách đá khắp nơi đều có máu cùng thi thể. Lũ quạ đen đang mổ vào những cái đầu và thân thể bị chặt. Đánh giá từ bộ trang phục màu đen trên thi thể, họ chính là những sát thủ do Đại hoàng tử gửi đến.

Xem ra, Đại hoàng huynh lại dùng đến thủ đoạn giết người diệt khẩu. Hoàng Dạ dừng lại tại đỉnh núi, cùng Vệ Khanh mai táng Lạc Đức. Sau đó, tìm thấy một con ngựa lạc đàn ở bên cạnh ngôi nhà đá.

Sau khi hai người lên ngựa, Hoàng Dạ quất mạnh một roi, tuấn mã hí một tiếng thật dài, triển khai bốn vó phóng lên không trung, lao vụt như mũi tên bắn về phía Bắc hành dinh hoàng gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro