Phần 16: Cố Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình ái ngàn năm, sâu không thể tả, ta ngồi bên bờ Vong Xuyên, ngắm gương mặt mình dưới dòng nước bất đắc dĩ thở dài.

Vong xuyên ơi vong xuyên, ngươi chảy qua vạn năm, bất diệt trường tồn, có thể nào nói cho ta biết tình ái là gì, hy sinh quá nhiều, thương đau quá nhiều, nhưng nhân sinh lại chẳng bao giờ quay đầu nhìn lại, tựa như ta, nếu có thể nói với chàng một câu, ta sẽ nói: Ngày chàng ra đi, chính là ngày ta biết được, ta đã yêu chàng sâu đậm đến mức nào, như đóa hoa kia, đỏ rực rỡ nồng cháy dưới cõi U Minh.

Ta bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh bà, dưới dòng người tấp nập lại hiện lên một thân ảnh vô cùng quen thuộc, hắn nhìn ta bước đến:

- Mạn đà la

Ta mỉm cười chua xót:

- Ngươi đã chết.

Hắn không nói gì, chỉ hướng ta hai ta chắp vào nhau trịnh trọng:

- Ép buộc nàng cùng ta, là bản thân ta đã quá ích kỷ mạo phạm, từ nay về sau, nếu có đầu thai lịch kiếp, nguyện không hẹn gặp nàng ở chốn nhân gian.

Ta lắc đầu, nhìn hắn bằng con mắt nguỡng mộ, Vũ khúc ngươi quả nhiên không uổng danh là thượng tiên nơi thiên đình, tình ái cũng là thứ không thuộc về ngươi.

- Ngài không cần lo lắng, nhân gian như thế với ta là quá đủ.

Vũ khúc ngây người một lúc, hắn dường như nhận ra được điều gì mấp máy môi.

- Nàng đợi..

Ta cười cũng không đáp lại, tiễn biệt hắn một đoạn.

Tình cảm là thứ không thể ép buộc được, nếu ngươi không bằng lòng, một ngày đối với ngươi cũng không thể, nhưng đã yêu, vạn năm quyết tâm đợi chờ cũng không có gì là khó, ta chính là loại người cố chấp. Nếu đã không thể buông bỏ, ta nguyện yêu cho đến khi nào ngã xuống .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro